Rất Khó Để Một Con Mèo Có Thể Báo Ân
Chương 1
Tên truyện: Rất khó để một con mèo có thể báo ân
Tác giả: Thanh Điểu Lâm Tinh
Editor: Chốn
Đêm khuya, trong dàn hoa mộc sum suê ở Chiêu Hành Viên, có một, hai bụi cây khẽ lay động, nhưng vì trời đã tối, xung quanh lại hẻo lánh nên không bị ai chú ý. Ô Miên ẩn núp trong bụi cây hết sức cẩn thận, tai mèo rung rung, phải xác nhận không có người rồi thì cậu mới dám dè dặt tiến về phía mục tiêu.
Cậu không thể dùng phép thuật, mà người trong Chiêu Hành Viên lại thường xuyên xua đuổi mèo hoang, khiến Ô Miên muốn nhìn ân nhân cứu mạng một chút cũng rất khó khăn.
Mục tiêu của cậu là cây đại thụ gần chủ viện Úc Uyển của Chiêu Hành Viên nhất, nghe nói cái cây này có thụ linh bốn mươi, năm mươi tuổi, tuy nói là gần nhất nhưng vẫn khá xa so với chủ viện, may mà có những nhánh cây vươn ra để thu hẹp khoảng cách.
Ô Miên thò đầu ra khỏi bụi hoa rồi chạy một mạch đến dưới tàng cây, sau khi cảnh giác nhìn chung quanh, cậu vội vàng leo tót lên.
Xa xa, có mấy người giúp việc đi qua đi lại, nhưng lông cậu màu đen, chỉ cần không dùng ống nhòm thì có lẽ sẽ không thấy được.
Ô Miên nhanh chóng trèo đến chỗ nhánh cây, tìm một vị trí thích hợp rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm chủ viện Úc Uyển không chớp mắt. Tiếc một nỗi, bên trong đèn điện sáng choang nhưng chủ nhân của ngôi viện lại không ở đây.
Cậu thất vọng nằm trên cành cây, khó khăn lắm mới vượt qua bao nhiêu gian nan để tới đây, thế mà ân nhân không có mặt.
Ô Miên cứ nằm đó giương mắt nhìn mặt đất, quyết định chỉ cần không bị phát hiện thì tạm thời không rời đi, vì ra vào chỗ này thực sự quá phức tạp. Trước khi vào đời, cậu đã từng nghe qua rất nhiều câu chuyện, yêu quái trong đó đều trực tiếp đến nhà của ân nhân để trả ơn, ân nhân cũng vui mừng hớn hở mà đón nhận, ai ngờ đến lượt cậu thì lại có vấn đề.
Lúc đến cổng, cậu bị nhân viên bảo vệ đuổi đi, sau đó vất vả lắm mới lẻn vào được Chiêu Hành Viên thì lại kích phát chuông báo động, cuối cùng cậu chỉ có thể biến về nguyên hình mà chạy trốn nhân lúc chưa có người tới, còn không thể không dùng pháp thuật để thủ tiêu hình ảnh trong camera.
Nói tóm lại, hành trình báo ân cực kỳ không thuận lợi!
Ngay khi Ô Miên đập chết con muỗi thứ hai mươi mốt, Chiêu Hành Viên bỗng trở nên náo nhiệt. Nói là náo nhiệt thì cũng không đúng, vì không có nhiều người nói chuyện hay làm việc, nhưng cảm giác cả viện đột nhiên trở nên nhộn nhịp hẳn.
Rất nhanh, cậu đã biết vì sao lại có cảm giác ấy. Cậu nhìn thấy đại quản gia của Chiêu Hành Viên đi ra, linh tính mách bảo cậu quay đầu lại, liếc mắt đã thấy người đàn ông đứng trong đám người.
Người đàn ông không lớn tuổi, nhìn mặt thì có vẻ chỉ hai mươi sáu, hai mươi bảy, tuy nhiên đôi mắt đen tuyền khiến anh trưởng thành và khó đoán hơn không ít. Anh mặc âu phục, trên vai là một chiếc áo khoác màu đen, khí chất trầm ổn thành thục.
Ô Miên nhìn đôi chân dài của đối phương không nhanh không chậm sải bước đến, nhất thời kích động đến mức chót đuôi cũng run lên.
Cậu chắc chắn đây là ân nhân cứu mạng mà cậu đang tìm, Tạ Cửu Triết.
Thật ra thì cậu không thể nhớ rõ tướng mạo của con người, cậu nhìn một lần đã nhận ra Tạ Cửu Triết là do cậu và anh có một đường nhân quả cực kỳ sâu đậm.
Ơn cứu mạng, đó là đường nhân quả đậm nhất mà cậu từng thấy.
Ô Miên theo bản năng muốn nhảy xuống, nhưng nhìn đến mấy vệ sĩ cao to lực lưỡng đi cạnh Tạ Cửu Triết thì cậu lại thôi.
Cậu nhớ rất rõ, lần đầu tiên chạy đi tìm Tạ Cửu Triết, cậu không gặp được người mà còn bị đuổi đánh bởi chính những vệ sĩ này chứ ai.
Ô Miên nôn nóng ngồi trên cành cây, cái đuôi vòng qua trước mặt, cậu khẩn trương dùng hai chân trước đạp đạp lên đuôi của mình, trải nghiệm bị xua đuổi khiến cậu nghĩ rằng nơi này không quá chào đón mèo hoang.
Dĩ nhiên cậu không nghĩ rằng đây là vấn đề của Tạ Cửu Triết, nếu anh thật sự ghét mèo thì ngay từ đầu đã không cứu cậu.
Vì thế, Ô Miên cần phải chờ đến lúc không có người khác thì mới gặp Tạ Cửu Triết được, không biết anh có còn nhớ con mèo mun mình từng cứu không.
Tạ Cửu Triết dẫn theo mấy vệ sĩ đi thẳng vào nhà chính, nhưng lúc tới cửa thì đột nhiên dừng lại. Anh khẽ nhíu mày, từ nãy anh đã có cảm giác bị nhìn trộm, nhưng đây là Chiêu Hành Viên, khu nhà ở có an ninh tốt nhất thành phố Lạc Hải, nếu thực sự có điều khác thường thì chắc chắn sẽ có người phát hiện ra.
Anh liếc nhìn xung quanh, chú Trà đứng bên cạnh thấy vậy thì hỏi: "Cửu tiên sinh?"
Tạ Cửu Triết thu hồi tầm mắt, "Không sao."
Sau khi anh vào nhà, Ô Miên mới từ từ thò đầu khỏi tán cây sum xuê, thấy mình không bị phát hiện thì thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Tạ Cửu Triết nhìn như vậy, cậu cứ nghĩ rằng mình bị lộ.
Nhạy bén ghê, đúng là ân nhân cứu mạng của cậu có khác.
Ô Miên vừa nghĩ vừa dè dặt nhảy xuống rồi nhanh chóng trèo lên bệ cửa sổ.
Báo ân mà, đương nhiên phải làm cho người ta vừa lòng, trước khi đến đây, sư phụ đã nói với cậu rằng con người rất thích tiền tài, nhưng vào được Chiêu Hành Viên rồi, cậu mới phát hiện ra Tạ Cửu Triết... thứ mà Tạ Cửu Triết không thiếu nhất là tiền.
Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, nếu không thiếu tiền thì tặng cho người ta thứ mà tiền cũng không mua được.
Tiếc là báo ân bằng cách này cũng không dễ dàng, vì lâu lắm rồi mà bây giờ cậu mới tiếp xúc gần với Tạ Cửu Triết như thế.
Lúc này, Tạ Cửu Triết đang thay quần áo trong phòng, đang tháo đồng hồ thì lại cảm thấy mình bị nhòm ngó.
Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lần này, anh đã tóm được tên đầu sỏ - một con mèo, một con mèo toàn thân đen nhánh, nếu như không có cặp mắt xanh sáng ngời kia thì sẽ không thể phát hiện ra nó.
Nhưng trong sân nhà anh sao lại có mèo được?
Ở Chiêu Hành Viên, mèo không thể vào, bất kể là mèo nhà hay mèo hoang.
Nguyên nhân rất đơn giản, anh bị dị ứng với lông mèo.
Mặc dù anh không cấm những người khác nuôi mèo, nhưng những người làm việc ở Chiêu Hành Viên đều bị chú Trà yêu cầu không được nuôi mèo ở nhà, và sau này cũng không nuôi.
Chính anh cũng không để ý lắm, nhưng đối với phương diện sức khỏe thì chú Trà rất cứng rắn.
Cho nên con mèo này ở đâu ra vậy?
Sau khi bị phát hiện, con mèo không chỉ không chạy trốn mà còn đứng lên, hai chân trước gác lên cửa sổ, qua tấm kính có thể nhìn thấy rõ đệm thịt màu hồng của nó.
Có vẻ sờ vào sẽ thích lắm.
Cặp mắt màu xanh tràn ngập sự mong chờ, giống hệt như mấy chú mèo hoang ăn vạ ở trong những video mà Tạ Cửu Triết thỉnh thoảng xem qua.
Ô Miên ngoài cửa cũng không để bụng việc mình bị phát hiện, lúc nãy cậu không nhảy xuống là do những vệ sĩ đi cùng Tạ Cửu Triết, lần trước chính họ đã đuổi cậu đi, mà bây giờ chỉ có mỗi anh, ân nhân cứu mạng của cậu chắc chắn sẽ không đuổi cậu đi.
Vì thế, Ô Miên không chỉ không tránh mà còn dùng móng vuốt vỗ nhè nhẹ lên cửa sổ.
Âm thầm quan sát thực ra rất bất tiện, nếu như có thể ở cạnh Tạ Cửu Triết thì tốt.
Trước kia có con mèo hoang từng nói với cậu, loài người rất thích mèo vì vừa quấn người vừa đáng yêu, nếu như gặp phải thì rất có khả năng sẽ được nhận nuôi.
Trong sư môn, cậu có dáng dấp xinh đẹp nhất, lông trên người cũng cực kì mượt, lúc mới bước chân vào xã hội loài người đã có rất nhiều người muốn nhận nuôi cậu, hẳn là Tạ Cửu Triết sẽ không cảm thấy cậu khó coi chứ?
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy mong đợi của Ô Miên, Tạ Cửu Triết cũng đi tới trước cửa sổ, ngắm nhìn chú mèo mun vừa đẹp vừa đáng yêu này.
Sau khi anh đi tới, mèo mun hạ hai chân đang gác lên cửa sổ xuống rồi ngồi trên bệ cửa cực kỳ đoan chính, cái đuôi quấn một vòng quanh chân, từ đầu đến chân đều ra vẻ "tui rất biết điều".
Một nụ cười lóe lên trong mắt Tạ Cửu Triết, không biết có phải ảo giác không mà anh thấy chú mèo có vẻ rất vui khi được thân cận với người.
Đây là chú mèo xinh đẹp nhất mà anh từng thấy, thực sự thì anh cũng muốn nuôi nó.
Ngay khi Tạ Cửu Triết đang suy tư thì bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa.
Chó của Chiêu Hành Viên được nuôi để tuần tra ban đêm, đều đã trải qua huấn luyện, sẽ không tự ý sủa loạn, trừ khi phát hiện nguy hiểm.
Tạ Cửu Triết nghe được tiếng chó thì nghĩ rằng chú mèo mun này sẽ bị dọa sợ, ai ngờ con mèo không thèm nhúc nhích chút nào, cứ như không nghe được, hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.
Đúng là Ô Miên không sợ, dù gì cậu cũng đã tu luyện thành công, sao có thể sợ những con chó thường này?
Thế nhưng tiếng chó sủa đã làm kinh động đến chú Trà, những con chó sủa điên cuồng về chỗ Ô Miên nhưng cũng không dám xông lên mà đi vòng vòng tại chỗ, vừa đi vừa sủa. Bọn chó rất trung thành, rất nhớ bài huấn luyện, nhưng chúng lại càng nhạy cảm và sợ hãi trước khí tức của Ô Miên hơn, sủa được thành tiếng như vậy đã là gan lắm rồi.
Hành động của đám chó khiến cho chú Trà và nhân viên tuần tra thấy hơi lo lắng, may mà trong sân có đủ ánh sáng, bọn họ thấy được con mèo mun như một quả bóng trên bệ cửa sổ.
Thấy vậy, chú Trà thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là một con mèo, tốt hơn so với những tình huống mà ông từng nghĩ đến.
Nhưng con mèo này vào bằng cách nào? Chú Trà vừa chỉ huy người đến bắt mèo, vừa bảo người đi tìm bốn phía, không để cho một con mèo khác xuất hiện.
Cảm nhận được có người đến gần, Ô Miên bất đắc dĩ quay đầu, khè người kia một chút rồi lủi lên cây.
Biết rằng những nhân viên này sẽ ở đây cho đến khi đuổi được con mèo đi mới thôi, Tạ Cửu Triết mở cửa sổ, nói: "Được rồi, không cần đuổi nó đâu, đi lấy chút đồ ăn cho nó."
Chú Thúc hơi không đồng ý, "Cửu tiên sinh..."
Tạ Cửu Triết biết ông muốn nói gì, chỉ đáp: "Đừng để nó vào nhà là được."
Anh vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn chú mèo mun đang ngồi trên một nhánh cây rất cao, hôm nay là ngày mười sáu âm lịch, mặt trăng tròn vành vạnh như làm nền cho chú mèo, ánh trăng khiến quanh thân nó như được phủ ánh hào quang, cảnh tượng khá đẹp mắt.
Mặc dù chú Trà không đồng ý nhưng thấy Tạ Cửu Triết chắc chắn như vậy thì cũng không nói gì, đành phải bảo người đi lấy một con cá hấp để dụ Ô Miên xuống.
Ô Miên cũng không để ý đến ông, chỉ chăm chú nhìn Tạ Cửu Triết.
Tạ Cửu Triết nhíu mày nói: "Tìm một chỗ sạch sẽ rồi đặt ở đó đi."
Anh nói xong thì liếc Ô Miên một cái rồi mới quay trở về thay quần áo tiếp.
Chú Thúc cũng sai người để mắt đến con mèo này, không cho nó vào nhà.
Ô Miên do dự một chút, hay là cứ xuống ăn cá nhỉ, ân nhân cứu mạng của cậu còn rất chu đáo, mang hẳn một đĩa cá to cho cậu.
Từ ngày đó trở đi, Tạ Cửu Triết phát hiện ra sau lưng mình có thêm một người hầu nhỏ, đương nhiên là chỉ giới hạn trong phạm vi Chiêu Hành Viên, mỗi khi anh về thì chú mèo mun không xa không gần đi theo anh, trong mắt dường như không thể chứa được người khác.
Mới đầu Tạ Cửu Triết còn thấy ngạc nhiên, về sau thì quen dần, cũng hiểu được thú vui nuôi mèo, thậm chí anh còn rất hưởng thụ cảm giác có một chú mèo nhỏ đi theo sau mình.
Anh thì hưởng thụ mà Ô Miên thì nóng nảy, đi theo người ta nhiều ngày như vậy rồi, thông tin mà cậu thu được vẫn là số không, đến bây giờ cậu thậm chí còn chưa biết Tạ Cửu Triết thích gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, hay là cậu lại đến gần hơn chút nữa, đúng lúc này lại vô tình nghe thấy người giúp việc ở Chiêu Hành Viên nói chuyện rằng gần đây Tạ tiên sinh vừa sa thải trợ lý thiếp thân và đang muốn tuyển người mới. Đôi mắt tròn vo của Ô Miên đảo một vòng, cậu quyết định thử một lần, đằng nào cậu cũng có thân phận đứng đắn ở thế giới loài người, nếu dùng dạng mèo mà không được thì cậu sẽ dùng hình người!
Sau khi quyết định như vậy, cậu rời khỏi Chiêu Hành Viên để chuẩn bị một chút.
Nhưng mà, trước khi rời đi, cậu còn làm một việc: mò đến đánh cho mấy con chó kia một trận, lại còn dùng phép thuật để che giấu tiếng chó kêu.
Vì vậy, ngày hôm sau, lúc huấn luyện viên đến cho ăn thì nhìn thấy mấy con chó đều sưng hết mặt mày, kêu nghẹn ngào như bị tủi thân ghê lắm, khiến người này bối rối kinh khủng.
Tác giả: Thanh Điểu Lâm Tinh
Editor: Chốn
Đêm khuya, trong dàn hoa mộc sum suê ở Chiêu Hành Viên, có một, hai bụi cây khẽ lay động, nhưng vì trời đã tối, xung quanh lại hẻo lánh nên không bị ai chú ý. Ô Miên ẩn núp trong bụi cây hết sức cẩn thận, tai mèo rung rung, phải xác nhận không có người rồi thì cậu mới dám dè dặt tiến về phía mục tiêu.
Cậu không thể dùng phép thuật, mà người trong Chiêu Hành Viên lại thường xuyên xua đuổi mèo hoang, khiến Ô Miên muốn nhìn ân nhân cứu mạng một chút cũng rất khó khăn.
Mục tiêu của cậu là cây đại thụ gần chủ viện Úc Uyển của Chiêu Hành Viên nhất, nghe nói cái cây này có thụ linh bốn mươi, năm mươi tuổi, tuy nói là gần nhất nhưng vẫn khá xa so với chủ viện, may mà có những nhánh cây vươn ra để thu hẹp khoảng cách.
Ô Miên thò đầu ra khỏi bụi hoa rồi chạy một mạch đến dưới tàng cây, sau khi cảnh giác nhìn chung quanh, cậu vội vàng leo tót lên.
Xa xa, có mấy người giúp việc đi qua đi lại, nhưng lông cậu màu đen, chỉ cần không dùng ống nhòm thì có lẽ sẽ không thấy được.
Ô Miên nhanh chóng trèo đến chỗ nhánh cây, tìm một vị trí thích hợp rồi ngồi xuống, nhìn chằm chằm chủ viện Úc Uyển không chớp mắt. Tiếc một nỗi, bên trong đèn điện sáng choang nhưng chủ nhân của ngôi viện lại không ở đây.
Cậu thất vọng nằm trên cành cây, khó khăn lắm mới vượt qua bao nhiêu gian nan để tới đây, thế mà ân nhân không có mặt.
Ô Miên cứ nằm đó giương mắt nhìn mặt đất, quyết định chỉ cần không bị phát hiện thì tạm thời không rời đi, vì ra vào chỗ này thực sự quá phức tạp. Trước khi vào đời, cậu đã từng nghe qua rất nhiều câu chuyện, yêu quái trong đó đều trực tiếp đến nhà của ân nhân để trả ơn, ân nhân cũng vui mừng hớn hở mà đón nhận, ai ngờ đến lượt cậu thì lại có vấn đề.
Lúc đến cổng, cậu bị nhân viên bảo vệ đuổi đi, sau đó vất vả lắm mới lẻn vào được Chiêu Hành Viên thì lại kích phát chuông báo động, cuối cùng cậu chỉ có thể biến về nguyên hình mà chạy trốn nhân lúc chưa có người tới, còn không thể không dùng pháp thuật để thủ tiêu hình ảnh trong camera.
Nói tóm lại, hành trình báo ân cực kỳ không thuận lợi!
Ngay khi Ô Miên đập chết con muỗi thứ hai mươi mốt, Chiêu Hành Viên bỗng trở nên náo nhiệt. Nói là náo nhiệt thì cũng không đúng, vì không có nhiều người nói chuyện hay làm việc, nhưng cảm giác cả viện đột nhiên trở nên nhộn nhịp hẳn.
Rất nhanh, cậu đã biết vì sao lại có cảm giác ấy. Cậu nhìn thấy đại quản gia của Chiêu Hành Viên đi ra, linh tính mách bảo cậu quay đầu lại, liếc mắt đã thấy người đàn ông đứng trong đám người.
Người đàn ông không lớn tuổi, nhìn mặt thì có vẻ chỉ hai mươi sáu, hai mươi bảy, tuy nhiên đôi mắt đen tuyền khiến anh trưởng thành và khó đoán hơn không ít. Anh mặc âu phục, trên vai là một chiếc áo khoác màu đen, khí chất trầm ổn thành thục.
Ô Miên nhìn đôi chân dài của đối phương không nhanh không chậm sải bước đến, nhất thời kích động đến mức chót đuôi cũng run lên.
Cậu chắc chắn đây là ân nhân cứu mạng mà cậu đang tìm, Tạ Cửu Triết.
Thật ra thì cậu không thể nhớ rõ tướng mạo của con người, cậu nhìn một lần đã nhận ra Tạ Cửu Triết là do cậu và anh có một đường nhân quả cực kỳ sâu đậm.
Ơn cứu mạng, đó là đường nhân quả đậm nhất mà cậu từng thấy.
Ô Miên theo bản năng muốn nhảy xuống, nhưng nhìn đến mấy vệ sĩ cao to lực lưỡng đi cạnh Tạ Cửu Triết thì cậu lại thôi.
Cậu nhớ rất rõ, lần đầu tiên chạy đi tìm Tạ Cửu Triết, cậu không gặp được người mà còn bị đuổi đánh bởi chính những vệ sĩ này chứ ai.
Ô Miên nôn nóng ngồi trên cành cây, cái đuôi vòng qua trước mặt, cậu khẩn trương dùng hai chân trước đạp đạp lên đuôi của mình, trải nghiệm bị xua đuổi khiến cậu nghĩ rằng nơi này không quá chào đón mèo hoang.
Dĩ nhiên cậu không nghĩ rằng đây là vấn đề của Tạ Cửu Triết, nếu anh thật sự ghét mèo thì ngay từ đầu đã không cứu cậu.
Vì thế, Ô Miên cần phải chờ đến lúc không có người khác thì mới gặp Tạ Cửu Triết được, không biết anh có còn nhớ con mèo mun mình từng cứu không.
Tạ Cửu Triết dẫn theo mấy vệ sĩ đi thẳng vào nhà chính, nhưng lúc tới cửa thì đột nhiên dừng lại. Anh khẽ nhíu mày, từ nãy anh đã có cảm giác bị nhìn trộm, nhưng đây là Chiêu Hành Viên, khu nhà ở có an ninh tốt nhất thành phố Lạc Hải, nếu thực sự có điều khác thường thì chắc chắn sẽ có người phát hiện ra.
Anh liếc nhìn xung quanh, chú Trà đứng bên cạnh thấy vậy thì hỏi: "Cửu tiên sinh?"
Tạ Cửu Triết thu hồi tầm mắt, "Không sao."
Sau khi anh vào nhà, Ô Miên mới từ từ thò đầu khỏi tán cây sum xuê, thấy mình không bị phát hiện thì thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Tạ Cửu Triết nhìn như vậy, cậu cứ nghĩ rằng mình bị lộ.
Nhạy bén ghê, đúng là ân nhân cứu mạng của cậu có khác.
Ô Miên vừa nghĩ vừa dè dặt nhảy xuống rồi nhanh chóng trèo lên bệ cửa sổ.
Báo ân mà, đương nhiên phải làm cho người ta vừa lòng, trước khi đến đây, sư phụ đã nói với cậu rằng con người rất thích tiền tài, nhưng vào được Chiêu Hành Viên rồi, cậu mới phát hiện ra Tạ Cửu Triết... thứ mà Tạ Cửu Triết không thiếu nhất là tiền.
Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, nếu không thiếu tiền thì tặng cho người ta thứ mà tiền cũng không mua được.
Tiếc là báo ân bằng cách này cũng không dễ dàng, vì lâu lắm rồi mà bây giờ cậu mới tiếp xúc gần với Tạ Cửu Triết như thế.
Lúc này, Tạ Cửu Triết đang thay quần áo trong phòng, đang tháo đồng hồ thì lại cảm thấy mình bị nhòm ngó.
Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lần này, anh đã tóm được tên đầu sỏ - một con mèo, một con mèo toàn thân đen nhánh, nếu như không có cặp mắt xanh sáng ngời kia thì sẽ không thể phát hiện ra nó.
Nhưng trong sân nhà anh sao lại có mèo được?
Ở Chiêu Hành Viên, mèo không thể vào, bất kể là mèo nhà hay mèo hoang.
Nguyên nhân rất đơn giản, anh bị dị ứng với lông mèo.
Mặc dù anh không cấm những người khác nuôi mèo, nhưng những người làm việc ở Chiêu Hành Viên đều bị chú Trà yêu cầu không được nuôi mèo ở nhà, và sau này cũng không nuôi.
Chính anh cũng không để ý lắm, nhưng đối với phương diện sức khỏe thì chú Trà rất cứng rắn.
Cho nên con mèo này ở đâu ra vậy?
Sau khi bị phát hiện, con mèo không chỉ không chạy trốn mà còn đứng lên, hai chân trước gác lên cửa sổ, qua tấm kính có thể nhìn thấy rõ đệm thịt màu hồng của nó.
Có vẻ sờ vào sẽ thích lắm.
Cặp mắt màu xanh tràn ngập sự mong chờ, giống hệt như mấy chú mèo hoang ăn vạ ở trong những video mà Tạ Cửu Triết thỉnh thoảng xem qua.
Ô Miên ngoài cửa cũng không để bụng việc mình bị phát hiện, lúc nãy cậu không nhảy xuống là do những vệ sĩ đi cùng Tạ Cửu Triết, lần trước chính họ đã đuổi cậu đi, mà bây giờ chỉ có mỗi anh, ân nhân cứu mạng của cậu chắc chắn sẽ không đuổi cậu đi.
Vì thế, Ô Miên không chỉ không tránh mà còn dùng móng vuốt vỗ nhè nhẹ lên cửa sổ.
Âm thầm quan sát thực ra rất bất tiện, nếu như có thể ở cạnh Tạ Cửu Triết thì tốt.
Trước kia có con mèo hoang từng nói với cậu, loài người rất thích mèo vì vừa quấn người vừa đáng yêu, nếu như gặp phải thì rất có khả năng sẽ được nhận nuôi.
Trong sư môn, cậu có dáng dấp xinh đẹp nhất, lông trên người cũng cực kì mượt, lúc mới bước chân vào xã hội loài người đã có rất nhiều người muốn nhận nuôi cậu, hẳn là Tạ Cửu Triết sẽ không cảm thấy cậu khó coi chứ?
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy mong đợi của Ô Miên, Tạ Cửu Triết cũng đi tới trước cửa sổ, ngắm nhìn chú mèo mun vừa đẹp vừa đáng yêu này.
Sau khi anh đi tới, mèo mun hạ hai chân đang gác lên cửa sổ xuống rồi ngồi trên bệ cửa cực kỳ đoan chính, cái đuôi quấn một vòng quanh chân, từ đầu đến chân đều ra vẻ "tui rất biết điều".
Một nụ cười lóe lên trong mắt Tạ Cửu Triết, không biết có phải ảo giác không mà anh thấy chú mèo có vẻ rất vui khi được thân cận với người.
Đây là chú mèo xinh đẹp nhất mà anh từng thấy, thực sự thì anh cũng muốn nuôi nó.
Ngay khi Tạ Cửu Triết đang suy tư thì bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa.
Chó của Chiêu Hành Viên được nuôi để tuần tra ban đêm, đều đã trải qua huấn luyện, sẽ không tự ý sủa loạn, trừ khi phát hiện nguy hiểm.
Tạ Cửu Triết nghe được tiếng chó thì nghĩ rằng chú mèo mun này sẽ bị dọa sợ, ai ngờ con mèo không thèm nhúc nhích chút nào, cứ như không nghe được, hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.
Đúng là Ô Miên không sợ, dù gì cậu cũng đã tu luyện thành công, sao có thể sợ những con chó thường này?
Thế nhưng tiếng chó sủa đã làm kinh động đến chú Trà, những con chó sủa điên cuồng về chỗ Ô Miên nhưng cũng không dám xông lên mà đi vòng vòng tại chỗ, vừa đi vừa sủa. Bọn chó rất trung thành, rất nhớ bài huấn luyện, nhưng chúng lại càng nhạy cảm và sợ hãi trước khí tức của Ô Miên hơn, sủa được thành tiếng như vậy đã là gan lắm rồi.
Hành động của đám chó khiến cho chú Trà và nhân viên tuần tra thấy hơi lo lắng, may mà trong sân có đủ ánh sáng, bọn họ thấy được con mèo mun như một quả bóng trên bệ cửa sổ.
Thấy vậy, chú Trà thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là một con mèo, tốt hơn so với những tình huống mà ông từng nghĩ đến.
Nhưng con mèo này vào bằng cách nào? Chú Trà vừa chỉ huy người đến bắt mèo, vừa bảo người đi tìm bốn phía, không để cho một con mèo khác xuất hiện.
Cảm nhận được có người đến gần, Ô Miên bất đắc dĩ quay đầu, khè người kia một chút rồi lủi lên cây.
Biết rằng những nhân viên này sẽ ở đây cho đến khi đuổi được con mèo đi mới thôi, Tạ Cửu Triết mở cửa sổ, nói: "Được rồi, không cần đuổi nó đâu, đi lấy chút đồ ăn cho nó."
Chú Thúc hơi không đồng ý, "Cửu tiên sinh..."
Tạ Cửu Triết biết ông muốn nói gì, chỉ đáp: "Đừng để nó vào nhà là được."
Anh vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn chú mèo mun đang ngồi trên một nhánh cây rất cao, hôm nay là ngày mười sáu âm lịch, mặt trăng tròn vành vạnh như làm nền cho chú mèo, ánh trăng khiến quanh thân nó như được phủ ánh hào quang, cảnh tượng khá đẹp mắt.
Mặc dù chú Trà không đồng ý nhưng thấy Tạ Cửu Triết chắc chắn như vậy thì cũng không nói gì, đành phải bảo người đi lấy một con cá hấp để dụ Ô Miên xuống.
Ô Miên cũng không để ý đến ông, chỉ chăm chú nhìn Tạ Cửu Triết.
Tạ Cửu Triết nhíu mày nói: "Tìm một chỗ sạch sẽ rồi đặt ở đó đi."
Anh nói xong thì liếc Ô Miên một cái rồi mới quay trở về thay quần áo tiếp.
Chú Thúc cũng sai người để mắt đến con mèo này, không cho nó vào nhà.
Ô Miên do dự một chút, hay là cứ xuống ăn cá nhỉ, ân nhân cứu mạng của cậu còn rất chu đáo, mang hẳn một đĩa cá to cho cậu.
Từ ngày đó trở đi, Tạ Cửu Triết phát hiện ra sau lưng mình có thêm một người hầu nhỏ, đương nhiên là chỉ giới hạn trong phạm vi Chiêu Hành Viên, mỗi khi anh về thì chú mèo mun không xa không gần đi theo anh, trong mắt dường như không thể chứa được người khác.
Mới đầu Tạ Cửu Triết còn thấy ngạc nhiên, về sau thì quen dần, cũng hiểu được thú vui nuôi mèo, thậm chí anh còn rất hưởng thụ cảm giác có một chú mèo nhỏ đi theo sau mình.
Anh thì hưởng thụ mà Ô Miên thì nóng nảy, đi theo người ta nhiều ngày như vậy rồi, thông tin mà cậu thu được vẫn là số không, đến bây giờ cậu thậm chí còn chưa biết Tạ Cửu Triết thích gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, hay là cậu lại đến gần hơn chút nữa, đúng lúc này lại vô tình nghe thấy người giúp việc ở Chiêu Hành Viên nói chuyện rằng gần đây Tạ tiên sinh vừa sa thải trợ lý thiếp thân và đang muốn tuyển người mới. Đôi mắt tròn vo của Ô Miên đảo một vòng, cậu quyết định thử một lần, đằng nào cậu cũng có thân phận đứng đắn ở thế giới loài người, nếu dùng dạng mèo mà không được thì cậu sẽ dùng hình người!
Sau khi quyết định như vậy, cậu rời khỏi Chiêu Hành Viên để chuẩn bị một chút.
Nhưng mà, trước khi rời đi, cậu còn làm một việc: mò đến đánh cho mấy con chó kia một trận, lại còn dùng phép thuật để che giấu tiếng chó kêu.
Vì vậy, ngày hôm sau, lúc huấn luyện viên đến cho ăn thì nhìn thấy mấy con chó đều sưng hết mặt mày, kêu nghẹn ngào như bị tủi thân ghê lắm, khiến người này bối rối kinh khủng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất