Chương 6: Đính ước
Đánh một cái ngáp không lớn không nhỏ, Lại Thông ở trong lòng Tần Kinh Thiên ngồi thẳng thân mình. Lốc xoáy đúng là đáng sợ nhưng trung tâm cũng khá bình yên, mà giờ y đang ở chính là mắt lốc xoáy.
“Tần Trí, nghe theo” Không biết lấy đâu ra một quyển sách, Lại Thông tùy ý ném lên người Tần Dũng “Bất kính là tội lớn, hành hình do ngươi chấp hành” Thản nhiên bổ sung một câu, Lại Thông đã ăn no ngủ kĩ rốt cuộc có chút hưng trí đi ngủ mặc kệ chuyện tình.
Nhìn vẻ hứng thú trên mặt sâu lười biểu ca, Vương Á Nam rùng mình một cái: “ Tần Nghĩa này đúng là họa tử miệng mà ra”
Thân là kẻ đứng đầu tứ tử sĩ, Tần Trí không chỉ có võ nghệ rất cao mà cũng là một kẻ có suy nghĩ thông minh. Tứ tử sĩ là đại biểu cho vũ lực của Kinh Thiên tập đoàn. Trước việc lãnh đạo một lực lượng quân sự khổng lồ không thua gì quân lực của một quốc gia cỡ trung ⁀⊙﹏☉⁀ dù tứ kim cương chưởng quản tài lực của tập đoàn, phụ trách toàn bộ sự ổn định cùng cường đại của Kinh Thiên thì tứ tử sĩ vẫn được Tần Kinh Thiên tín nhiệm hơn. Mà Tần Trí lại là người tối hiểu con người Tần Kinh Thiên, hắn nhìn vẻ mặt phong bạo của lão đại, lại nhìn kẻ lười biếng đang ngồi trong lòng lão đại, đôi mắt dài nhỏ trên cơ bản không mở ra của Lại Thông. Rồi dưới ánh mắt giật mình của mọi người, cung kính cầm lấy quyển sách kia rồi chỉ huy thủ hạ không chút trì hoãn mang Tần Nghĩa ra khỏi phòng. Không lâu sau, tiếng kêu thê thảm của Tần Nghĩa theo phòng bên cạnh truyền đến, khiến một đám người đã chịu đủ kinh hách càng thêm khiếp sợ vì một kẻ được coi là có tinh thần sắt thép như Tần Nghĩa cư nhiên nhịn không được kêu thảm thiết, nhưng đầu óc chết lặng khiến mọi người không làm ra được phản ứng gì, chỉ là nhìn phía nam nhân lười biếng không biết đã nghĩ ra phương pháp độc ác gì. Sự chán ghét giờ càng thêm phản cảm.
“ Van cầu ngươi, tha ta, tha ta đi…” âm thanh Tần Nghĩa đau khổ cầu xin làm cho những người cả kinh chết lặng thần kinh lại lần nữa dựng lên. Cái kẻ thân trúng tám đao vẫn như cũ nói nói cười cười, kẻ bị địch nhân tra tấn ba ngày tám đêm cũng chưa từng ở cổ họng con người rắn rỏi ấy cầu xin tha thứ, ảo giác! Này tuyệt đối là ảo giác!
Đáng tiếc kia chính là người mọi người quen thuộc, một trong tứ đại kim cương Tần Nghĩa, không có khả năng người khác giả mạo. Nếu tận mắt thấy Tần Nghĩa chịu khổ hình gì có lẽ sẽ không có hiệu quả rung động như vậy, cố tình cho nghe nhưng không cho nhìn, khiến mọi người theo đuổi những hình phạt tối nghiêm khắc lại càng thêm phóng đại, càng nghĩ càng sợ. Lúc này không còn ai dám coi khinh sâu lười trong lòng lão đại kia nữa. Cũng đầy đủ hiểu biết đến mức độ ân sủng của lão đại đối với y.
Vừa lòng nhìn ánh mắt mọi người từ khinh thị biến thành kinh sợ, Lại Thông có chút nhàm chán dùng chính tóc dài của mình chọc Tần Kinh Thiên, hắn nhanh chóng cứng rắn gạt đi, hảo không thú vị nha!
Từ giật mình trở thành thói quen, mọi người với năng lực thích ứng cực đại của xã hội hiện đại ngày càng mạnh. Bất quá chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, mọi người ở Kinh Thiên tập đoàn đối với hình ảnh lão đại ôm một nam nhân tóc dài tiến tiến xuất xuất đã muốn tập thành thói quen. Dù sao thấy lão đại liền thấy Lại Thông mà ngược lại thấy Lại Thông cũng chẳng khác nào thấy lão đại. Đến ngay cả người yêu tối nhiệt tình trong tuần trăng mật vợ chồng cũng không dính nhau như hai cái đại nam nhân này.
Tất cả mọi người giờ đều biết tổng tài Kinh Thiên tập đoàn đang yêu một nam nhân. Một nam nhân tóc dài. Yêu như si như túy, chỉ đơn giản mạo phạm cái vị nam sủng kia, một trong tám vị thân tín Tần Nghĩa đã bị hành hình đến chết, nghe thấy mà tan nát cõi lòng.
Ngày mùa hè, mặt trời chói chang nhô lên cao.
Kinh Thiên tập đoàn tổng tài Tần Kinh Thiên trong tay ôm Lại Thông, theo thang máy đi xuống, nghênh ngang theo cửa chính đi ra ngoài, bảo vệ lanh lợi đã sớm nhắc bảo tiêu mở cửa trước ra. Những nữ nhân viên tiếp tân cũng mỉm cười ân cần chào hỏi, lại mang theo ánh mắt ghen tị nhìn con siêu cấp sâu lười kia. Ngàn lần oán thầm tại sao nam nhân dễ nhìn như thế lại đổi khẩu vị thích nam nhân hơn cả nữ nhân. “Tất cả đều do đồng nghiệp nữ (hủ a) gây họa” ((⊙.⊙(☉_☉)⊙.⊙) tại sao lại do chúng ta a????) Đứng sau bàn tiếp tân, nữ nhân viên có chút bất bình nắm chặt một quyển tiểu thuyết boylove “Vì cái gì không có nữ nhân nào ra phá hư tình cảm đây? Rất không hợp lý a!”
Đã thành cố định hai cái người cơ khổ: Tần Dũng và Vương Á Nam không thể không theo sát phía sau hai kẻ như hai đứa trẻ sinh đôi dính sát thành một đôi, dưới ánh nhìn trừng hạ đi ra đại môn. Vì cái gì đương sự dường như không có việc gì mà ngược lại hai cái người hầu lại phải xấu hổ hận không thể độn thổ, thiên lý ở đâu a? Vương Á Nam cùng Tần Dũng liếc mắt nhìn nhau, cùng cười khổ. Giới truyền thông có mặt khắp nơi, tổng tài Kinh Thiên tập đoàn có tin tức giật gân như vậy thế nào không đổ vào. Nhưng đám bát quái này cũng không ồn ào huyên náo như trong tưởng tượng của Vương Á Nam. Vốn nàng còn nghĩ thấy hai nam nhân dưới áp lực của công chúng sẽ yêu đến chết đi sống lại, phân phân hợp hợp rồi cuối cùng mới tới được với nhau
[“Ngươi cho là mình đang diễn phim tình khổ lúc 8h sao?” Lại Thông cực độ khinh thường sức tưởng tượng phong phú của biểu muội.
“Ai dám?” Không hổ là lão đại, Tần Kinh Thiên chính là hừ lạnh một tiếng đã đủ dọa người.
Vương Á Nam nhanh chóng trốn sau lưng Tần Dũng. Không có biện pháp, ai bảo bộ dạng Tần Dũng vừa cao vừa lớn, trời sinh là một tấm gỗ mộc, nhỏ giọng than thở: “ Đây là tình tiết phát triển bình thường a, ai biết rằng hai người lại quái như vậy”]
Làm mai mối cũng là người, cũng cần ăn cơm, mặc quần áo, ngủ. Tin tức ở xã hội hiện đại đã tự do hơn. Thật sự bất bình thì ngươi ở trên đường cái mắng lãnh đạo quốc gia cũng không có ai sẽ đem ngươi bắt vô tù. Nhưng tin tức tự do cũng có mức độ, công tác truyền thông cũng không hoàn toàn là chân thật. Ngươi không phát hiện chiến tranh I-rắc khi truyền thông đưa tin toàn là quân đội Mĩ yêu cầu. Kẻ nào không tuân thủ quy tắc lập tức sẽ ăn đạn trước, mà nước Mỹ còn được xưng là đất nước tối tự do tin tức. Không ai lại dùng tánh mạng gia đình mình vì tiền đặt cược đi đưa tin về chuyện xấu của Tần Kinh Thiên. Mà Tần Kinh Thiên yêu một nam nhân cũng không phải chuyện tình gì trái với lẽ thường cho nên những phóng viên dũng cảm vì chân lý, chính nghĩa hiến thân cũng sẽ không ăn no rỗi việc đi đưa tin loại tin tức này. Việc đó chỉ làm họ thấy giảm giá trị. Mà phóng viên hỗn tạp lại càng vì bát cơm chính mình không làm cái việc ngu ngốc ấy, hiện tại tìm được một công việc là bao nhiêu khó khăn chứ. Hắn(nàng) đáng làm loại chuyện ngu xuẩn này sao?
Trong đại sảnh có máy điều hòa, trên ô tô cũng có máy điều hòa, đến nhà hàng cao cấp vẫn là nhiệt độ mát mẻ mười phần. May mắn là Tần Kinh Thiên có tiền, nếu không ngoài trời ba mươi mấy độ mà còn ôm ôm ấp ấp, mông dựa vào mông (đúng nguyên tác đấy chứ ta không bỉ thế đâu:”>) không một thân đầm đìa mồ hôi là không thể. Lại Thông là một con sâu lười, nhưng lười lại thích ăn toàn đồ ăn phiền toái. Trước kia không có người nguyện ý hầu hạ, y cũng như những người bình thường ăn giống nhau, ngươi hỏi Lại Thông chọn đồ ăn gì? Nhìn cả đám chỉ biết lạp! Bất quá hiện tại bất đồng, chọn cá cùng tôm hùm đều không tính là việc khó.
Lại Thông thích nhất là 3 món: thích nhất là cá, thứ hai là thịt tôm, cuối cùng là cua. Ngươi cũng thích ăn? Vô nghĩa! Đều thích ăn! Vương Á Nam vẻ mặt đau khổ, nàng phụ trách chọn đồ ăn, con cá thơm ngào ngay trước mặt chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật sự là ngược đãi con gái a!!!!!!!!!! ヽ(`▭´)ノ Tần Dũng buồn rầu cúi đầu, đem một đám thịt tôm mập mạp tươi ngon đã bóc vỏ đẩy đến trước mặt Lại Thông. Tần Kinh Thiên cũng đem thịt bò, thịt tôm cùng thịt cua đã bóc khỏi xác không ngừng hướng Lại Thông tham ăn phóng tới. Mà y gần như chỉ phụ trách há mồm, hạnh phúc a! (^◡^)
Ai yêu! (tiếng kêu kiểu ai da) không nghĩ tới có một miếng cá rơi vào trong bàn tay non mịn của Vương Á Nam, toát ra mùi hải sản đặc trưng. Vương Á Nam nhanh chóng đưa tay vào miệng, không có người đau (thương) đành phải chính mình đau mình thôi, ôi thơm quá! Trên ngón tay còn dính một khối thịt bò, Vương Á Nam thuận thế nhét vào miệng, vất cả nửa ngày trời mới được thưởng thức tư vị này, nàng đúng là không phải mệnh khổ bình thường a! Vụng trộm liếc mắt nhìn mọi người ở bốn phía, cư nhiên không ai bố thí cho một ánh mắt đồng tình, sờ sờ cái mũi, Vương Á Nam nhận mệnh tiếp tục vì sâu lười hiến sức. ( ⌣́,⌣̀)
“Van cầu ngươi, không cần vứt bỏ ta cùng đứa nhỏ” Một nữ tử điềm đạm đáng yêu, lê hoa mang vũ (khóc thảm thiết ý mà) xuất hiện trước mặt Tần Kinh Thiên và Lại Thông sao? Thật là không sợ chết, Vương Á Nam đang ai oán bỗng chốc trở thành hư không, tinh thần rung lên.
“Ta…ta không phải muốn tranh giành cái gì cả, ta chỉ muốn sinh hạ hài tử của ngươi” (thì cứ tự sinh tự sóc đi! Đến đây khóc lóc làm gì?) Càng là loại nữ nhân ôn nhu uyển chuyển hoàn toàn không chút sở cầu càng là loại nữ nhân khó đối phó, Vương Á Nam hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng. Nàng không có can đảm phá đám nhưng nàng tuyệt đối không phản đối kẻ có năng lực đến phá đám hai người kia. Không phải có câu không qua mưa gió sao có thể gặp thải hồng(cầu vồng) sao? Vì hạnh phúc tương lai của sâu lười biểu ca, kẻ phá đám là tất yếu. (sao có cảm giác đây phải là “vui sướng khi người gặp họa nhỉ”)
“Ô ô ô…” Nữ nhân xinh đẹp khóc đến đau lòng người.
“Của ngươi?” Ăn xong ngụm thức ăn cuối cùng, nghe xong nửa ngày tiếng khóc Lại Thông rốt cục có công phu quan tâm đến vấn đề lăng nhăng trước đây của Tần Kinh Thiên. Y không phản đối hắn ngày trước lăng nhăng nhưng y tuyệt đối không tha thứ hắn sau này ở bên ngoài quan hệ. Y không muốn dùng một cái khăn tay rơi vào hố phân, cho dù đối với cuộc sống hiện tại vô cùng hài lòng. Dùng một tuần một lần vất vả (:”>) đổi lại thời thời khắc khắc thoải mái, có lời=.=
“Có thể” Tần Kinh Thiên cũng chẳng phải xử nam.
“Ngươi muốn đứa nhỏ?” Lại Thông mặt nhăn nhíu, không thực thích đáp án này.
Phát hỏa, phát hỏa, mau phát hỏa! Vương Á Nam hưng trí bừng bừng đứng xem không ngừng cổ vũ trong lòng.
“ Không muốn!” Trả lời thực rõ ràng.
“Ra là như vậy” Lại Thông trầm ngâm một chút.
“Đứa nhỏ mấy tháng rồi?”
“Năm tuần rồi!” Nữ tử tựa hồ thấy cứu tinh, càng không ngừng cầu xin: “Cầu ngươi thành toàn cho chúng ta, van cầu ngươi thương cho đứa nhỏ đáng thương chưa xuất thế của ta, nó là vô tội”
“Chẳng nhẽ sâu lười biểu ca lười tranh liền cứ thế buông tay?”Nghĩ đến loại khả năng này, Vương Á Nam có chút bất an, nàng đúng là có mệnh quan tâm đến kẻ khác a.
“Ngươi nói” đuôi mắt cũng chưa từng nâng lên, Tần Kinh Thiên vuốt ve mái tóc dài của Lại Thông, bình thản nói ý là cho y toàn quyền quyết định.
“Xóa sạch thế nào?” Lại Thông có chút buồn ngủ không mặn không nhạt hỏi trước “Ta muốn một cái tiểu bản trẻ con 3 tháng tuổi”
Đủ ngoan! ( ngoan độc a~)
Ánh mắt Tần Kinh Thiên nổi lên một đạo ánh sáng (kiểu đồng loại gặp nhau ý mà) “ Không vấn đề gì, nếu ngươi muốn ăn cuống rốn, ta sẽ cho người làm cho ngươi một món mỹ thực”
Ác hơn!
“Các ngươi…các ngươi…Các ngươi không phải là người!” Nữ nhân chỉ tay vào hai kẻ ác ma, trông không như một nữ nhân có bầu 5 tuần, té chạy ra ngoài=.=
“Không muốn lưu lại huyết mạch sao?” Lại Thông không vì nữ nhân kia rời đi mà buông tha.
“Ta là độc nhất vô nhị” ≧☉_☉≦ Tần Kinh Thiên chưa bao giờ muốn có một đứa nhỏ. Cha anh hùng con hỗn đản chỗ nào cũng có, cho dù nhân bản cũng không cam đoan cùng nguyên bản vĩ đại như nhau. Nhất là hắn cả đời làm việc xấu nhiều hơn việc tốt, vì cái gì muốn sinh một đứa nhỏ để hưởng thụ vương quốc của hắn (giang sơn cũng không phải nó giành được), gánh vác cừu địch của hắn (người cũng không phải nó giết)? Có một bạn lữ là đủ rồi.
Tạm dừng sau một lúc lâu, mọi người đều nghĩ con sâu lười kia đã đi vào giấc ngủ, Lại Thông bỗng ngẩng đầu lên, kéo đầu Tần Kinh Thiên xuống, hôn lên môi hắn. Tần Kinh Thiên mạnh chấn động, đây là lần đầu tiên Lại Thông hôn hắn, cũng là lần đầu tiên y thừa nhận đoạn tình cảm này. Không chờ cho Lại Thông hôn xong, Tần Kinh Thiên đoạt lấy quyền chủ động, dùng đầu lưỡi trực tiếp đẩy môi Lại Thông ra, đầu lưỡi dài nhanh chóng xâm nhập, nhiệt liệt giảo lộng khắp nơi.
Tần Kinh Thiên trái tim kịch liệt nhảy lên trước, này sâu lười vẫn luôn tựa như thiên thượng mây bay (mây bay ở trên trời) phiêu diêu mờ ảo, cũng tựa như một lão sư thanh tâm quả dục không muốn thứ gì. Y chân chính là một thiên tài không có dục vọng giống như phần lớn các cao thủ tuyệt đỉnh khác cũng đều luôn toàn thân tâm đầu nhập (tập trung cao độ) dành toàn bộ nhiệt tình để phấn đấu, vươn lên tầm cao mà thường nhân không thể với tới. Cho nên khi cảm nhận làn môi của y-kẻ hắn luôn tha thiết ước mơ có được trái tim, đụng nhẹ, không phải là một nụ hôn mà đó là sự tán thành, Lại Thông đã chấp nhận đoạn tình cảm mà hắn cố cưỡng cầu, Tần Kinh Thiên kích động đến vô pháp khắc chế. Nếu có thể, hắn thật hy vọng có một cái máy ghi âm tốt nhất là thêm một bản cam đoan có ký tên nữa để đảm bảo sau này không thể thay đổi nữa. Đáng tiếc hắn biết Lại Thông sẽ không đáp ứng, đành phải không ngừng trùng kích, dùng sức triền miên hôn, hôn, hôn! Hôn đến Lại Thông không có đủ không khí để thở, hắn lại dùng sức giúp nam nhân đã mất đi lí trí khôi phục nhịp thở. Lại Thông tuy rằng thực lười cũng rất nhiệt tình yêu thương mệnh lười của y. Tuyệt không thể bị Tần Kinh Thiên hôn đến chết, loại chết này rất mất mặt, tám phần trên mộ mình sẽ viết: “Đây là nơi yên nghỉ của sâu lười đệ nhất. Bởi vì bị tình nhân hôn sâu nhất thời lười thở cuối cùng tử ( lười mà chết=]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]] Y tuyệt đối không cho phép loại chê cười này xuất hiện.
“Wase!” Hai nam nhân này thật đúng là phóng khoáng, không kiêng kỵ điều gì. Vương Á Nam cảm thán nụ hôn có thể dấy lên hừng hực liệt hỏa. Một bên thưởng thức màn hương diễm kích tình, nàng cũng không quên gà mẹ một chút.
“ Nữ nhân kia thật là người của lão đại các ngươi?”
“Không phải!” Trung thành và tận tâm Tần Dũng trảm đinh chặt sắt (khẳng định một cách chắc chắn) trả lời, một tia do dự đều không có. Tần Dũng là loại ngu trung (trung thành một cách ngu ngốc) từ khi theo Tần Kinh Thiên đã quyết tâm chỉ sống vì Tần Kinh Thiên. Trong mắt hắn, Tần Kinh Thiên làm mỗi một việc đều là dám làm dám chịu cho nên hắn tuyệt không vì chủ tử của mình mà nói dối.
“Xác định chắc chắn như vậy?” Xem màn kích tình ngày càng thăng cấp chẳng khác phim cấp 3 (sẽ á:’>) là mấy, Vương Á Nam đối với hai kẻ đang trao đổi nước miếng kia hứng thú dần hạ thất, nhỏ giọng hỏi Tần Dũng.
“Lão đại dùng qua đều bị xử lí tốt” Tần Dũng nghiêm trang trả lời, nữ nhân này là biểu muội người trong lòng lão đại, đại biểu là người một nhà, nói cho nàng về lão đại dũng mãnh cũng để nàng được kính ngưỡng một phen (=.= ngu trung a!)
“Lão đại của các người…” nuốt nước miếng một cái, Vương Á Nam nhẹ giọng hỏi “Lão đại của các ngươi thượng (quan hệ) qua nữ nhân, hết thảy đều…” làm động tác cắt cổ, nàng thực hy vọng không phải đáp án mình nghĩ đến.
“Giết!” Tần Dũng thế nhưng bầy ra một bộ vô cùng vinh quang giống như nói tên hổn đản Tần Kinh Thiên kia đã làm được công tích gì vĩ đại lắm. (_._!!!)
Nhẫn lại câu chửi bậy ở miệng, Vương Á Nam cắn răng hỏi: “Thượng vài lần mới xử lý? Thượng vài cái?” Vương Á Nam quả thực là tồi hoa cuồng ma, còn tưởng ngoại giới nghe đồn khuếch đại sự thật. Nguyên lai thật sự là kẻ địch của nữ nhân, nàng muốn thay nữ nhân khắp thiên hạ đòi lại công đạo.
“Một cái, một lần” Tần Dũng cuối cùng còn mang vẻ mặt coi thường nhìn Vương Á Nam “Ngươi không hợp cách, không đủ xinh đẹp”
“TMD(1 câu chửi) dám nói ta không xinh đẹp” Phản ứng đầu tiên là kêu Tần Dũng nói nàng không xinh đẹp, nói xong mới phát hiện vấn đề. Đừng nói tiểu tử này nghĩ đến nàng- một tuyệt đại mỹ nhân tuổi trẻ xinh đẹp, ôn nhu, hiền thục đang tơ tưởng tên Tần Kinh Thiên kia. Hiểu lầm này quá lớn đi!
[“Ta tuyệt đối không cùng biểu ca tranh nam nhân!” Vương Á Nam lời thề son sắt nói
“Ngươi tranh thắng ta sao?” Lại Thông híp đôi mắt đẹp không ai bì nổi hỏi
“Loại nữ nhân xấu xí như vậy cho ta cũng không cần!” Tần Kinh Thiên nói chuyện quá độc địa đến Vương Á Nam nửa ngày không phục hồi nổi tinh thần
“Lão đại chướng mắt, ngươi quả là có tài mới sống sót” Tần Dũng ở nơi lửa cháy đổ thêm dầu.
“ Ta muốn rời khỏi chỗ này!!!!!!!!!!!” Vương Á Nam một phen nắm cổ áo Mặc Khách, hung thần ác sát kêu la: “Ta muốn làm nữ nhân vật chính trong ngôn tình tiểu thuyết, tuyệt không ở đam mỹ tiểu thuyết làm phối hợp diễn nữa!!!!!!!!!!!!!!”
Mặc Khách mặc danh kì diệu: “Ngươi là nữ nhân vật chính trong cả quyển sách a!”
“A!!!!!!!!!!!!!!” Vương Á Nam bạo phát “Các ngươi là lũ cá mè một lứa”
Mặc Khách còn ở một bên nói “Tần Kinh Thiên là nam, sâu lười là nam, Tần Dũng cũng là nam, chỉ có ngươi là nữ nhật vật duy nhất, không phải nữ nhân vật chính sao?”]
P/S: Vương Á Nam e biết chị số khổ mà ╯.╰
“Tần Trí, nghe theo” Không biết lấy đâu ra một quyển sách, Lại Thông tùy ý ném lên người Tần Dũng “Bất kính là tội lớn, hành hình do ngươi chấp hành” Thản nhiên bổ sung một câu, Lại Thông đã ăn no ngủ kĩ rốt cuộc có chút hưng trí đi ngủ mặc kệ chuyện tình.
Nhìn vẻ hứng thú trên mặt sâu lười biểu ca, Vương Á Nam rùng mình một cái: “ Tần Nghĩa này đúng là họa tử miệng mà ra”
Thân là kẻ đứng đầu tứ tử sĩ, Tần Trí không chỉ có võ nghệ rất cao mà cũng là một kẻ có suy nghĩ thông minh. Tứ tử sĩ là đại biểu cho vũ lực của Kinh Thiên tập đoàn. Trước việc lãnh đạo một lực lượng quân sự khổng lồ không thua gì quân lực của một quốc gia cỡ trung ⁀⊙﹏☉⁀ dù tứ kim cương chưởng quản tài lực của tập đoàn, phụ trách toàn bộ sự ổn định cùng cường đại của Kinh Thiên thì tứ tử sĩ vẫn được Tần Kinh Thiên tín nhiệm hơn. Mà Tần Trí lại là người tối hiểu con người Tần Kinh Thiên, hắn nhìn vẻ mặt phong bạo của lão đại, lại nhìn kẻ lười biếng đang ngồi trong lòng lão đại, đôi mắt dài nhỏ trên cơ bản không mở ra của Lại Thông. Rồi dưới ánh mắt giật mình của mọi người, cung kính cầm lấy quyển sách kia rồi chỉ huy thủ hạ không chút trì hoãn mang Tần Nghĩa ra khỏi phòng. Không lâu sau, tiếng kêu thê thảm của Tần Nghĩa theo phòng bên cạnh truyền đến, khiến một đám người đã chịu đủ kinh hách càng thêm khiếp sợ vì một kẻ được coi là có tinh thần sắt thép như Tần Nghĩa cư nhiên nhịn không được kêu thảm thiết, nhưng đầu óc chết lặng khiến mọi người không làm ra được phản ứng gì, chỉ là nhìn phía nam nhân lười biếng không biết đã nghĩ ra phương pháp độc ác gì. Sự chán ghét giờ càng thêm phản cảm.
“ Van cầu ngươi, tha ta, tha ta đi…” âm thanh Tần Nghĩa đau khổ cầu xin làm cho những người cả kinh chết lặng thần kinh lại lần nữa dựng lên. Cái kẻ thân trúng tám đao vẫn như cũ nói nói cười cười, kẻ bị địch nhân tra tấn ba ngày tám đêm cũng chưa từng ở cổ họng con người rắn rỏi ấy cầu xin tha thứ, ảo giác! Này tuyệt đối là ảo giác!
Đáng tiếc kia chính là người mọi người quen thuộc, một trong tứ đại kim cương Tần Nghĩa, không có khả năng người khác giả mạo. Nếu tận mắt thấy Tần Nghĩa chịu khổ hình gì có lẽ sẽ không có hiệu quả rung động như vậy, cố tình cho nghe nhưng không cho nhìn, khiến mọi người theo đuổi những hình phạt tối nghiêm khắc lại càng thêm phóng đại, càng nghĩ càng sợ. Lúc này không còn ai dám coi khinh sâu lười trong lòng lão đại kia nữa. Cũng đầy đủ hiểu biết đến mức độ ân sủng của lão đại đối với y.
Vừa lòng nhìn ánh mắt mọi người từ khinh thị biến thành kinh sợ, Lại Thông có chút nhàm chán dùng chính tóc dài của mình chọc Tần Kinh Thiên, hắn nhanh chóng cứng rắn gạt đi, hảo không thú vị nha!
Từ giật mình trở thành thói quen, mọi người với năng lực thích ứng cực đại của xã hội hiện đại ngày càng mạnh. Bất quá chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, mọi người ở Kinh Thiên tập đoàn đối với hình ảnh lão đại ôm một nam nhân tóc dài tiến tiến xuất xuất đã muốn tập thành thói quen. Dù sao thấy lão đại liền thấy Lại Thông mà ngược lại thấy Lại Thông cũng chẳng khác nào thấy lão đại. Đến ngay cả người yêu tối nhiệt tình trong tuần trăng mật vợ chồng cũng không dính nhau như hai cái đại nam nhân này.
Tất cả mọi người giờ đều biết tổng tài Kinh Thiên tập đoàn đang yêu một nam nhân. Một nam nhân tóc dài. Yêu như si như túy, chỉ đơn giản mạo phạm cái vị nam sủng kia, một trong tám vị thân tín Tần Nghĩa đã bị hành hình đến chết, nghe thấy mà tan nát cõi lòng.
Ngày mùa hè, mặt trời chói chang nhô lên cao.
Kinh Thiên tập đoàn tổng tài Tần Kinh Thiên trong tay ôm Lại Thông, theo thang máy đi xuống, nghênh ngang theo cửa chính đi ra ngoài, bảo vệ lanh lợi đã sớm nhắc bảo tiêu mở cửa trước ra. Những nữ nhân viên tiếp tân cũng mỉm cười ân cần chào hỏi, lại mang theo ánh mắt ghen tị nhìn con siêu cấp sâu lười kia. Ngàn lần oán thầm tại sao nam nhân dễ nhìn như thế lại đổi khẩu vị thích nam nhân hơn cả nữ nhân. “Tất cả đều do đồng nghiệp nữ (hủ a) gây họa” ((⊙.⊙(☉_☉)⊙.⊙) tại sao lại do chúng ta a????) Đứng sau bàn tiếp tân, nữ nhân viên có chút bất bình nắm chặt một quyển tiểu thuyết boylove “Vì cái gì không có nữ nhân nào ra phá hư tình cảm đây? Rất không hợp lý a!”
Đã thành cố định hai cái người cơ khổ: Tần Dũng và Vương Á Nam không thể không theo sát phía sau hai kẻ như hai đứa trẻ sinh đôi dính sát thành một đôi, dưới ánh nhìn trừng hạ đi ra đại môn. Vì cái gì đương sự dường như không có việc gì mà ngược lại hai cái người hầu lại phải xấu hổ hận không thể độn thổ, thiên lý ở đâu a? Vương Á Nam cùng Tần Dũng liếc mắt nhìn nhau, cùng cười khổ. Giới truyền thông có mặt khắp nơi, tổng tài Kinh Thiên tập đoàn có tin tức giật gân như vậy thế nào không đổ vào. Nhưng đám bát quái này cũng không ồn ào huyên náo như trong tưởng tượng của Vương Á Nam. Vốn nàng còn nghĩ thấy hai nam nhân dưới áp lực của công chúng sẽ yêu đến chết đi sống lại, phân phân hợp hợp rồi cuối cùng mới tới được với nhau
[“Ngươi cho là mình đang diễn phim tình khổ lúc 8h sao?” Lại Thông cực độ khinh thường sức tưởng tượng phong phú của biểu muội.
“Ai dám?” Không hổ là lão đại, Tần Kinh Thiên chính là hừ lạnh một tiếng đã đủ dọa người.
Vương Á Nam nhanh chóng trốn sau lưng Tần Dũng. Không có biện pháp, ai bảo bộ dạng Tần Dũng vừa cao vừa lớn, trời sinh là một tấm gỗ mộc, nhỏ giọng than thở: “ Đây là tình tiết phát triển bình thường a, ai biết rằng hai người lại quái như vậy”]
Làm mai mối cũng là người, cũng cần ăn cơm, mặc quần áo, ngủ. Tin tức ở xã hội hiện đại đã tự do hơn. Thật sự bất bình thì ngươi ở trên đường cái mắng lãnh đạo quốc gia cũng không có ai sẽ đem ngươi bắt vô tù. Nhưng tin tức tự do cũng có mức độ, công tác truyền thông cũng không hoàn toàn là chân thật. Ngươi không phát hiện chiến tranh I-rắc khi truyền thông đưa tin toàn là quân đội Mĩ yêu cầu. Kẻ nào không tuân thủ quy tắc lập tức sẽ ăn đạn trước, mà nước Mỹ còn được xưng là đất nước tối tự do tin tức. Không ai lại dùng tánh mạng gia đình mình vì tiền đặt cược đi đưa tin về chuyện xấu của Tần Kinh Thiên. Mà Tần Kinh Thiên yêu một nam nhân cũng không phải chuyện tình gì trái với lẽ thường cho nên những phóng viên dũng cảm vì chân lý, chính nghĩa hiến thân cũng sẽ không ăn no rỗi việc đi đưa tin loại tin tức này. Việc đó chỉ làm họ thấy giảm giá trị. Mà phóng viên hỗn tạp lại càng vì bát cơm chính mình không làm cái việc ngu ngốc ấy, hiện tại tìm được một công việc là bao nhiêu khó khăn chứ. Hắn(nàng) đáng làm loại chuyện ngu xuẩn này sao?
Trong đại sảnh có máy điều hòa, trên ô tô cũng có máy điều hòa, đến nhà hàng cao cấp vẫn là nhiệt độ mát mẻ mười phần. May mắn là Tần Kinh Thiên có tiền, nếu không ngoài trời ba mươi mấy độ mà còn ôm ôm ấp ấp, mông dựa vào mông (đúng nguyên tác đấy chứ ta không bỉ thế đâu:”>) không một thân đầm đìa mồ hôi là không thể. Lại Thông là một con sâu lười, nhưng lười lại thích ăn toàn đồ ăn phiền toái. Trước kia không có người nguyện ý hầu hạ, y cũng như những người bình thường ăn giống nhau, ngươi hỏi Lại Thông chọn đồ ăn gì? Nhìn cả đám chỉ biết lạp! Bất quá hiện tại bất đồng, chọn cá cùng tôm hùm đều không tính là việc khó.
Lại Thông thích nhất là 3 món: thích nhất là cá, thứ hai là thịt tôm, cuối cùng là cua. Ngươi cũng thích ăn? Vô nghĩa! Đều thích ăn! Vương Á Nam vẻ mặt đau khổ, nàng phụ trách chọn đồ ăn, con cá thơm ngào ngay trước mặt chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật sự là ngược đãi con gái a!!!!!!!!!! ヽ(`▭´)ノ Tần Dũng buồn rầu cúi đầu, đem một đám thịt tôm mập mạp tươi ngon đã bóc vỏ đẩy đến trước mặt Lại Thông. Tần Kinh Thiên cũng đem thịt bò, thịt tôm cùng thịt cua đã bóc khỏi xác không ngừng hướng Lại Thông tham ăn phóng tới. Mà y gần như chỉ phụ trách há mồm, hạnh phúc a! (^◡^)
Ai yêu! (tiếng kêu kiểu ai da) không nghĩ tới có một miếng cá rơi vào trong bàn tay non mịn của Vương Á Nam, toát ra mùi hải sản đặc trưng. Vương Á Nam nhanh chóng đưa tay vào miệng, không có người đau (thương) đành phải chính mình đau mình thôi, ôi thơm quá! Trên ngón tay còn dính một khối thịt bò, Vương Á Nam thuận thế nhét vào miệng, vất cả nửa ngày trời mới được thưởng thức tư vị này, nàng đúng là không phải mệnh khổ bình thường a! Vụng trộm liếc mắt nhìn mọi người ở bốn phía, cư nhiên không ai bố thí cho một ánh mắt đồng tình, sờ sờ cái mũi, Vương Á Nam nhận mệnh tiếp tục vì sâu lười hiến sức. ( ⌣́,⌣̀)
“Van cầu ngươi, không cần vứt bỏ ta cùng đứa nhỏ” Một nữ tử điềm đạm đáng yêu, lê hoa mang vũ (khóc thảm thiết ý mà) xuất hiện trước mặt Tần Kinh Thiên và Lại Thông sao? Thật là không sợ chết, Vương Á Nam đang ai oán bỗng chốc trở thành hư không, tinh thần rung lên.
“Ta…ta không phải muốn tranh giành cái gì cả, ta chỉ muốn sinh hạ hài tử của ngươi” (thì cứ tự sinh tự sóc đi! Đến đây khóc lóc làm gì?) Càng là loại nữ nhân ôn nhu uyển chuyển hoàn toàn không chút sở cầu càng là loại nữ nhân khó đối phó, Vương Á Nam hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng. Nàng không có can đảm phá đám nhưng nàng tuyệt đối không phản đối kẻ có năng lực đến phá đám hai người kia. Không phải có câu không qua mưa gió sao có thể gặp thải hồng(cầu vồng) sao? Vì hạnh phúc tương lai của sâu lười biểu ca, kẻ phá đám là tất yếu. (sao có cảm giác đây phải là “vui sướng khi người gặp họa nhỉ”)
“Ô ô ô…” Nữ nhân xinh đẹp khóc đến đau lòng người.
“Của ngươi?” Ăn xong ngụm thức ăn cuối cùng, nghe xong nửa ngày tiếng khóc Lại Thông rốt cục có công phu quan tâm đến vấn đề lăng nhăng trước đây của Tần Kinh Thiên. Y không phản đối hắn ngày trước lăng nhăng nhưng y tuyệt đối không tha thứ hắn sau này ở bên ngoài quan hệ. Y không muốn dùng một cái khăn tay rơi vào hố phân, cho dù đối với cuộc sống hiện tại vô cùng hài lòng. Dùng một tuần một lần vất vả (:”>) đổi lại thời thời khắc khắc thoải mái, có lời=.=
“Có thể” Tần Kinh Thiên cũng chẳng phải xử nam.
“Ngươi muốn đứa nhỏ?” Lại Thông mặt nhăn nhíu, không thực thích đáp án này.
Phát hỏa, phát hỏa, mau phát hỏa! Vương Á Nam hưng trí bừng bừng đứng xem không ngừng cổ vũ trong lòng.
“ Không muốn!” Trả lời thực rõ ràng.
“Ra là như vậy” Lại Thông trầm ngâm một chút.
“Đứa nhỏ mấy tháng rồi?”
“Năm tuần rồi!” Nữ tử tựa hồ thấy cứu tinh, càng không ngừng cầu xin: “Cầu ngươi thành toàn cho chúng ta, van cầu ngươi thương cho đứa nhỏ đáng thương chưa xuất thế của ta, nó là vô tội”
“Chẳng nhẽ sâu lười biểu ca lười tranh liền cứ thế buông tay?”Nghĩ đến loại khả năng này, Vương Á Nam có chút bất an, nàng đúng là có mệnh quan tâm đến kẻ khác a.
“Ngươi nói” đuôi mắt cũng chưa từng nâng lên, Tần Kinh Thiên vuốt ve mái tóc dài của Lại Thông, bình thản nói ý là cho y toàn quyền quyết định.
“Xóa sạch thế nào?” Lại Thông có chút buồn ngủ không mặn không nhạt hỏi trước “Ta muốn một cái tiểu bản trẻ con 3 tháng tuổi”
Đủ ngoan! ( ngoan độc a~)
Ánh mắt Tần Kinh Thiên nổi lên một đạo ánh sáng (kiểu đồng loại gặp nhau ý mà) “ Không vấn đề gì, nếu ngươi muốn ăn cuống rốn, ta sẽ cho người làm cho ngươi một món mỹ thực”
Ác hơn!
“Các ngươi…các ngươi…Các ngươi không phải là người!” Nữ nhân chỉ tay vào hai kẻ ác ma, trông không như một nữ nhân có bầu 5 tuần, té chạy ra ngoài=.=
“Không muốn lưu lại huyết mạch sao?” Lại Thông không vì nữ nhân kia rời đi mà buông tha.
“Ta là độc nhất vô nhị” ≧☉_☉≦ Tần Kinh Thiên chưa bao giờ muốn có một đứa nhỏ. Cha anh hùng con hỗn đản chỗ nào cũng có, cho dù nhân bản cũng không cam đoan cùng nguyên bản vĩ đại như nhau. Nhất là hắn cả đời làm việc xấu nhiều hơn việc tốt, vì cái gì muốn sinh một đứa nhỏ để hưởng thụ vương quốc của hắn (giang sơn cũng không phải nó giành được), gánh vác cừu địch của hắn (người cũng không phải nó giết)? Có một bạn lữ là đủ rồi.
Tạm dừng sau một lúc lâu, mọi người đều nghĩ con sâu lười kia đã đi vào giấc ngủ, Lại Thông bỗng ngẩng đầu lên, kéo đầu Tần Kinh Thiên xuống, hôn lên môi hắn. Tần Kinh Thiên mạnh chấn động, đây là lần đầu tiên Lại Thông hôn hắn, cũng là lần đầu tiên y thừa nhận đoạn tình cảm này. Không chờ cho Lại Thông hôn xong, Tần Kinh Thiên đoạt lấy quyền chủ động, dùng đầu lưỡi trực tiếp đẩy môi Lại Thông ra, đầu lưỡi dài nhanh chóng xâm nhập, nhiệt liệt giảo lộng khắp nơi.
Tần Kinh Thiên trái tim kịch liệt nhảy lên trước, này sâu lười vẫn luôn tựa như thiên thượng mây bay (mây bay ở trên trời) phiêu diêu mờ ảo, cũng tựa như một lão sư thanh tâm quả dục không muốn thứ gì. Y chân chính là một thiên tài không có dục vọng giống như phần lớn các cao thủ tuyệt đỉnh khác cũng đều luôn toàn thân tâm đầu nhập (tập trung cao độ) dành toàn bộ nhiệt tình để phấn đấu, vươn lên tầm cao mà thường nhân không thể với tới. Cho nên khi cảm nhận làn môi của y-kẻ hắn luôn tha thiết ước mơ có được trái tim, đụng nhẹ, không phải là một nụ hôn mà đó là sự tán thành, Lại Thông đã chấp nhận đoạn tình cảm mà hắn cố cưỡng cầu, Tần Kinh Thiên kích động đến vô pháp khắc chế. Nếu có thể, hắn thật hy vọng có một cái máy ghi âm tốt nhất là thêm một bản cam đoan có ký tên nữa để đảm bảo sau này không thể thay đổi nữa. Đáng tiếc hắn biết Lại Thông sẽ không đáp ứng, đành phải không ngừng trùng kích, dùng sức triền miên hôn, hôn, hôn! Hôn đến Lại Thông không có đủ không khí để thở, hắn lại dùng sức giúp nam nhân đã mất đi lí trí khôi phục nhịp thở. Lại Thông tuy rằng thực lười cũng rất nhiệt tình yêu thương mệnh lười của y. Tuyệt không thể bị Tần Kinh Thiên hôn đến chết, loại chết này rất mất mặt, tám phần trên mộ mình sẽ viết: “Đây là nơi yên nghỉ của sâu lười đệ nhất. Bởi vì bị tình nhân hôn sâu nhất thời lười thở cuối cùng tử ( lười mà chết=]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]] Y tuyệt đối không cho phép loại chê cười này xuất hiện.
“Wase!” Hai nam nhân này thật đúng là phóng khoáng, không kiêng kỵ điều gì. Vương Á Nam cảm thán nụ hôn có thể dấy lên hừng hực liệt hỏa. Một bên thưởng thức màn hương diễm kích tình, nàng cũng không quên gà mẹ một chút.
“ Nữ nhân kia thật là người của lão đại các ngươi?”
“Không phải!” Trung thành và tận tâm Tần Dũng trảm đinh chặt sắt (khẳng định một cách chắc chắn) trả lời, một tia do dự đều không có. Tần Dũng là loại ngu trung (trung thành một cách ngu ngốc) từ khi theo Tần Kinh Thiên đã quyết tâm chỉ sống vì Tần Kinh Thiên. Trong mắt hắn, Tần Kinh Thiên làm mỗi một việc đều là dám làm dám chịu cho nên hắn tuyệt không vì chủ tử của mình mà nói dối.
“Xác định chắc chắn như vậy?” Xem màn kích tình ngày càng thăng cấp chẳng khác phim cấp 3 (sẽ á:’>) là mấy, Vương Á Nam đối với hai kẻ đang trao đổi nước miếng kia hứng thú dần hạ thất, nhỏ giọng hỏi Tần Dũng.
“Lão đại dùng qua đều bị xử lí tốt” Tần Dũng nghiêm trang trả lời, nữ nhân này là biểu muội người trong lòng lão đại, đại biểu là người một nhà, nói cho nàng về lão đại dũng mãnh cũng để nàng được kính ngưỡng một phen (=.= ngu trung a!)
“Lão đại của các người…” nuốt nước miếng một cái, Vương Á Nam nhẹ giọng hỏi “Lão đại của các ngươi thượng (quan hệ) qua nữ nhân, hết thảy đều…” làm động tác cắt cổ, nàng thực hy vọng không phải đáp án mình nghĩ đến.
“Giết!” Tần Dũng thế nhưng bầy ra một bộ vô cùng vinh quang giống như nói tên hổn đản Tần Kinh Thiên kia đã làm được công tích gì vĩ đại lắm. (_._!!!)
Nhẫn lại câu chửi bậy ở miệng, Vương Á Nam cắn răng hỏi: “Thượng vài lần mới xử lý? Thượng vài cái?” Vương Á Nam quả thực là tồi hoa cuồng ma, còn tưởng ngoại giới nghe đồn khuếch đại sự thật. Nguyên lai thật sự là kẻ địch của nữ nhân, nàng muốn thay nữ nhân khắp thiên hạ đòi lại công đạo.
“Một cái, một lần” Tần Dũng cuối cùng còn mang vẻ mặt coi thường nhìn Vương Á Nam “Ngươi không hợp cách, không đủ xinh đẹp”
“TMD(1 câu chửi) dám nói ta không xinh đẹp” Phản ứng đầu tiên là kêu Tần Dũng nói nàng không xinh đẹp, nói xong mới phát hiện vấn đề. Đừng nói tiểu tử này nghĩ đến nàng- một tuyệt đại mỹ nhân tuổi trẻ xinh đẹp, ôn nhu, hiền thục đang tơ tưởng tên Tần Kinh Thiên kia. Hiểu lầm này quá lớn đi!
[“Ta tuyệt đối không cùng biểu ca tranh nam nhân!” Vương Á Nam lời thề son sắt nói
“Ngươi tranh thắng ta sao?” Lại Thông híp đôi mắt đẹp không ai bì nổi hỏi
“Loại nữ nhân xấu xí như vậy cho ta cũng không cần!” Tần Kinh Thiên nói chuyện quá độc địa đến Vương Á Nam nửa ngày không phục hồi nổi tinh thần
“Lão đại chướng mắt, ngươi quả là có tài mới sống sót” Tần Dũng ở nơi lửa cháy đổ thêm dầu.
“ Ta muốn rời khỏi chỗ này!!!!!!!!!!!” Vương Á Nam một phen nắm cổ áo Mặc Khách, hung thần ác sát kêu la: “Ta muốn làm nữ nhân vật chính trong ngôn tình tiểu thuyết, tuyệt không ở đam mỹ tiểu thuyết làm phối hợp diễn nữa!!!!!!!!!!!!!!”
Mặc Khách mặc danh kì diệu: “Ngươi là nữ nhân vật chính trong cả quyển sách a!”
“A!!!!!!!!!!!!!!” Vương Á Nam bạo phát “Các ngươi là lũ cá mè một lứa”
Mặc Khách còn ở một bên nói “Tần Kinh Thiên là nam, sâu lười là nam, Tần Dũng cũng là nam, chỉ có ngươi là nữ nhật vật duy nhất, không phải nữ nhân vật chính sao?”]
P/S: Vương Á Nam e biết chị số khổ mà ╯.╰
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất