Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 36
Lại hai ngày đi qua, trong hai ngày ở đây, hệ thống tổng cộng hiện ra 3 lần nhắc nhở, đầu tiên là lúc phủ Trấn quốc công tuyên bố An Thành Kiệt chưa chết chỉ mất tích, hệ thống hiện thông báo tỷ lệ yêu nhau giữa An Thành Thắng cùng nhân vật chính giảm còn 5%; lần thứ hai là khi tin tức An Thành Kiệt là lão bản của Trân Bảo Các được truyền ra, hệ thống hiện thông báo tỷ lệ yêu nhau giữa An Thành Thắng cùng nhân vật chính trở về 0%, hồn kỳ thứ nhất đã lấy được; lần thứ ba lại là tin An Thành Kiệt trốn về hướng Tây Bắc, hệ thống hiện thông báo tỷ lệ yêu nhau giữa Lôi Bảo Phi cùng nhân vật chính giảm còn 10%.
Diệp Chi Châu buồn chán chọt màn ảnh xem tư liệu, vừa nghĩ Yến Minh Vĩnh vì sao còn chưa tới, vừa sốt ruột với Thất hoàng tử không hề có động tĩnh gì. Trong tờ giấy cậu đưa cho Thất hoàng tử có ghi tên mấy người tâm phúc của Thất hoàng tử, còn nói có thứ tốt muốn tặng cho hắn, sau đó để lại một món vũ khí mơ hồ cùng manh mối chỉ về mình, nhưng đến hiện tại tên đó cũng không có phản ứng, chẳng lẽ Thất hoàng tử xem không hiểu loại vũ khí đó? Nhưng trong kịch bản không phải nhân vật chính cũng dùng loại vũ khí đó gợi lên hứng thú của Thất hoàng tử sao?
Hiện tại khả năng gặp nhau giữa An Thành Kiệt cùng Thất hoàng tử đã là số không, theo lý thuyết tỷ lệ yêu nhau cũng nên giảm chứ, nhưng trên thực tế là, cái tỷ lệ chết tiệt kia không hề nhúc nhích, vẫn luôn duy trì ở mức 100%, cái này hoàn toàn không khoa học! Chẳng lẽ Thất hoàng tử cùng An Thành Kiệt vẫn còn khả năng gặp nhau? Nếu thật sự như vậy, chuyến thu săn một tháng sau kia…
Cậu nhìn thời tiết bên ngoài, suy nghĩ ùa về. Hình như cái tên thu săn này không phù hợp với thực tế, lúc này mới vào hạ được mấy ngày, hơn một tháng sau thì không phải vẫn còn nóng sao, cái gì mà thu săn, hạ săn mới đúng …
Miên man suy nghĩ một ngày liền như vậy trôi qua, cậu dựa vào lan can hành lang nhìn cửa biệt trang, thở dài một tiếng. Rốt cuộc tên gấu con kia đang làm gì, tới khi nào mới đến đây đón cậu về? Hiện tại nhân vật chính đã mất tích, cậu thấy sợ hãi a.
Bởi vì trong lòng có chuyện, nên buổi tối cậu ngủ không sâu, đang nửa mê nửa tỉnh đột nhiên cảm thấy trên người trầm xuống, phản xạ có điều kiện giãy dụa vài cái nhưng không được, sau đó liền tỉnh lại. Cảm giác thân thể bị cuốn lấy quen thuộc đến mức khiến người ta căm tức, cậu dựa vào bản năng dùng sức xoay mình đặt người nọ dưới thân, sau khi thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bên dưới, cười lạnh một tiếng, “Ô, Bát hoàng tử điện hạ chúng ta rốt cục đã nhớ tới thảo dân rồi hả? Chẳng phải quý nhân rất bận sao?”
Yến Minh Vĩnh đưa tay sờ mặt cậu, biểu tình trong bóng tối thấy không rõ lắm, ngược lại thanh âm hơi khàn khàn, không thanh nhuận dễ nghe như trước kia, “Giận sao? Đừng tức giận, ta có mang lễ vật cho ngươi.”
Cậu nhanh chóng cảm nhận được người yêu không thích hợp, lui người lại xốc màn lên, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn nhìn mặt y, lại cao thấp sờ sờ thân thể y, nhíu mày, “Ngươi làm sao vậy? Có cái gì đó không đúng.” Tuy rằng trên thân thể thoạt nhìn không có vấn đề, nhưng trạng thái quá mức lạnh lùng bình tĩnh, một chút cũng không giống tên gấu con trước kia, ngược lại có bóng dáng giống như người yêu hai đời trước.
“Chỉ là …. hơi mệt chút.” Yến Minh Vĩnh bị cậu sờ đến cứng ngắc thân thể, lỗ tai nóng lên xả màn xuống, tứ chi lại quấn lên, nói sang chuyện khác, “Nhạc Nhi, ta hết thuốc, gần đây ngực lại đau.”
Quả nhiên cậu bị dời đi lực chú ý, nổi lên hỏa khí, tức giận đưa tay nắm mặt y, “Cho ngươi ỷ mạnh! Không phải đã để Đức An mang thuốc cho ngươi rồi sao? Hắn chưa đưa cho ngươi hả?”
Yến Minh Vĩnh không nói lời nào, cúi đầu cọ cổ cùng bả vai cậu, giống như tiểu cẩu dính người.
Đây quả thực giống như thay đổi thành một người khác, không chỉ không ỷ mạnh còn nhu thuận đáng yêu hẳn lên! Cậu muốn tức cũng không được, ôm y vỗ vỗ lưng lại hung tợn nhéo nhéo mặt y, còn muốn nói thêm mấy câu, lại phát hiện đối phương đã ngủ trong ngực của cậu.
Thật nghẹn khuất mà … Một mình tức giận một hồi, cậu nghiêng người ôm chặt y vào ngực, ở trong lòng chọt hệ thống, “Thông Thiên, mày kiểm tra thân thể y lần nữa đi, linh hồn thật sự không có vấn đề sao?”
Nửa phút sau, màn ảnh hiện ra, [Số liệu linh hồn không có khác thường.]
Thở phào một hơi, cậu do dự một chút, cúi đầu cụng trán đối phương, phân ra một tia tinh thần lực thật nhỏ tham nhập vào đại não đối phương, cũng không dám xâm nhập sâu, chỉ chuyển động nhẹ bên ngoài, giống như dự đoán, hoàn toàn không phát hiện dấu vết tinh thần lực tồn tại, tâm tình có chút căng thẳng rời khỏi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của y, ánh mắt ảm đạm đi rất nhiều.
Nên làm sao bây giờ, nhiệm vụ đời này sắp hoàn thành rồi, nếu đời sau người yêu muốn đi theo ….
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Ngày hôm sau, cậu ủ rũ rời giường, ngồi ngẩn người nhìn bữa sáng tinh xảo trên bàn.
Yến Minh Vĩnh nhíu mày, vươn tay nắm chặt tay cậu, dựa sát người lại, “Không có khẩu vị sao? Hay là không thích ăn mấy món này?”
Nhìn ánh mắt thân thiết của đối phương, cậu nhịn xuống xúc động muốn thở dài, nắm chặt tay y, chần chờ nói, “Minh Vĩnh, ta nói là nếu, nếu chúng ta có kiếp sau, ngươi …”
“Ngươi là của ta.” Không chờ cậu nói xong, Yến Minh Vĩnh liền đánh gãy lời cậu, siết chặt tay cậu, nhu thuận bình tĩnh ở trên mặt nhanh chóng tan vỡ, ngữ khí vừa cố chấp lại điên cuồng, “Kiếp sau ngươi cũng đừng hòng chạy trốn, ngươi chỉ có thể là của ta!”
… Quả nhiên vẫn là tên gấu con kia, nhu thuận tối hôm qua đều là ảo giác!
Diệp Chi Châu trừng mắt với y, không biết nên làm thế nào cho phải, tự mình buồn rầu cũng không thể xoay chuyển được “hùng tính” của y, trong lơ đãng ánh mắt đảo qua cổ cầm trong góc phòng, mắt sáng rực lên, hưng phấn nói, “Minh Vĩnh, để ta thổi một khúc cho ngươi nghe nhé!”
Yến Minh Vĩnh đang nhớ lại hình ảnh truy đuổi căng thẳng trong phòng tối ngày hôm qua nhanh chóng thu hồi biểu tình dữ tợn, nhớ tới những nội dung thảo luận trước đó, vội giả bộ nhu thuận, vẻ mặt chờ mong gật đầu, “Tốt, nhưng ngươi phải ăn cơm trước đã.”
Nhanh chóng giải quyết xong điểm tâm, Diệp Chi Châu đẩy Yến Minh Vĩnh vào tiểu hoa viên, an trí y trong lương đình, hơi nghiêng người mượn ống tay áo che động tác lấy kèn harmonica đời trước mua để giải buồn từ trong không gian ra, lắc lắc, “Ta để Đức An trở về dời tiểu tháp lại đây, ngươi đọc sách trước đi, một hồi mệt thì cứ ngủ.”
Mặc dù Yến Minh Vĩnh rất tò mò đồ vật cậu cầm trong tay là cái gì, nhưng thấy cậu hưng trí vội vàng, liền áp chế nghi hoặc, nghe lời lấy sách đọc. Dù sao chỉ cần Nhạc Nhi bồi ở bên cạnh y, đối phương muốn làm gì cũng được.
Trải qua hai đời, kỹ thuật thổi kèn của Diệp Chi Châu từ vô cùng thê thảm đã biến thành miễn cưỡng có thể nghe, khi âm thanh đầu tiên vang lên, tay lật sách của Yến Minh Vĩnh dừng một chút, vẻ mặt cứng đờ nhìn cậu một cái, sau đó vội vàng cúi đầu che dấu, tiếp tục xem sách. Tuy biết Nhạc Nhi quân tử lục nghệ không được tốt, nhưng hiện giờ tinh tế cảm thụ ….. Thôi, về sau y chậm rãi dạy là được.
Tiếng kèn từ từ trở nên thông thuận liền mạch, Diệp Chi Châu tựa vào lan can lương đình, chú ý dùng tinh thần lực quấn quanh khúc nhạc điều khiển về phía Yến Minh Vĩnh, tận lực làm cho tinh thần lực trên khúc nhạc trở nên ôn hòa thong thả.
Yến Minh Vĩnh chỉ cảm thấy khúc nhạc cổ quái kia càng nghe càng hấp dẫn, thần kinh không tự giác thả lỏng, tay lật sách chậm lại. Một khắc đồng hồ sau, y tựa vào xe lăn ngủ thiếp đi, Đức An canh giữ bên ngoài đình nhẹ nhàng đi vào, gọi Tử Kim Vệ để tiểu tháp xuống, sau đó dọn thảm lông gối đầu rồi lui về phía sau đình, tiếp tục canh giữ bên ngoài.
Nhạc khúc từ từ nhỏ đi, sau đó dừng lại. Diệp Chi Châu để kèn xuống, đi qua ôm Yến Minh Vĩnh đặt vào tiểu tháp, vuốt tóc của y, giúp y đắp thảm lên, lại lui trở về lan can, tiếp tục thổi kèn. Vì phòng ngừa đời sau người yêu tiếp tục đi theo làm tiêu hao linh hồn, từ hôm nay trở đi, cậu nhất định phải giúp người này uẩn dưỡng tinh thần lực.
Không khí thoải mái ngọt ngào giữa hai người làm cho tâm tình Yến Minh Vĩnh rất tốt, cậu tưởng bọn họ sẽ hồi kinh rất nhanh, nhưng sự thật lại cho cậu một kích!
“Ngươi muốn ở lại đây tĩnh dưỡng? Thẳng đến thu săn?”
“Ừ.” Yến Minh Vĩnh chậm rãi lật sách, đầu không nâng lên, “Trước khi đi ta đã xin phụ hoàng đồng ý.”
“Vậy còn phụ mẫu của ta?”
“Trấn quốc công biết nơi này, lúc nhớ ngươi sẽ tự tới.”
“Nhưng ta muốn hồi kinh.”
Động tác lật sách của Yến Minh Vĩnh dừng lại, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá thần sắc của cậu, rủ mắt, xoa bóp tay cậu, thản nhiên trả lời, “Chờ đến thu săn.”
“Nhưng …”
“Ta biết ngươi quan tâm tin tức của An Thành Kiệt hiện tại.” Yến Minh Vĩnh để sách qua một bên, chuyển xe lăn đối diện với cậu, “Ta biết khi hắn vừa tới phủ Trấn quốc công phủ đã oan uổng khi dễ ngươi, còn bôi đen thanh danh của ngươi nâng chính mình lên, cũng biết hắn chia rẽ quan hệ của ngươi với người nhà, thậm chí còn dò xét An lão thái thái bôi đen mẫu thân của ngươi … Ngươi yên tâm, hắn sẽ không sống tốt được đâu, nhưng trên tay của ngươi không cần dính tới những chuyện bẩn thỉu kia, ta thay ngươi làm, được không?”
Diệp Chi Châu bị lời nói của y làm cho ngây ngốc, “Ngươi luôn giám thị ta cùng hắn?”
“Không phải, ta là đang bảo vệ ngươi.” Yến Minh Vĩnh đưa tay vuốt hai má cậu, ánh mắt thâm sâu, “Về phần hắn, không đủ gây sợ hãi.” Cho dù là nghiên cứu chế tạo ra một ít vật đáng sợ, nhưng cũng không đủ gây sợ hãi.
Sau khi Diệp Chi Châu biết không thể rời đi liền thỏa hiệp, vứt nhiệm vụ ra sau đầu, chuyên tâm uẩn dưỡng tinh thần lực cho người yêu. Một tháng sau, dư độc trên người Yến Minh Vĩnh đã thanh trừ hết, thân thể gầy gò cũng dưỡng tốt hơn phân nửa, rốt cục cũng có một bộ dáng thiếu niên mười mấy tuổi bình thường.
“Hôm nay chúng ta hồi kinh.”
Diệp Chi Châu ăn xong cơm trưa đang cân nhắc buổi chiều đổi sang thủ khúc nào không phản ứng kịp, nghi hoặc hỏi lại, “Trở về?”
“Ừm.” Hiện tại Yến Minh Vĩnh đã dần dần không cần xe lăn nữa, lúc này nghe được cậu hỏi lại, liền vững bước tiến lên dắt lấy tay cậu, đi ra ngoài, “Nửa đêm hôm qua tửu lâu Xuyên Việt đột nhiên bị phóng hỏa, thế lửa lan quá nhanh dập tắt không kịp, đốt non hơn nửa con phố, thiêu chết ba người, bỏng mười một người, cần phải trở về nhìn tình huống cụ thể.”
Diệp Chi Châu kinh hãi, theo trực giác phủ định, “Làm sao có thể!” Trước khi mở tửu lâu cậu đã làm các biện pháp phòng cháy, dù sao ở cổ đại đều là mộc lâu (đại khái là nhà/ cửa hàng xây bằng gỗ), ở phương diện này nhất định phải coi trọng. Hơn nữa cậu cũng đã dặn qua tiểu nhị, chưởng quầy, đại trù, mấy lu nước trong hậu viện lúc nào cũng phải đầy, cho dù có cháy, cũng không thể không kịp dập tắt chứ!
Lúc này hai người đã đi tới cửa, Yến Minh Vĩnh đưa cậu vào xe ngựa, mặt không đổi sắc nói một cái tên, “An Thành Kiệt.”
Diệp Chi Châu hơi hơi há miệng, trầm mặc, sau đó nhăn mày thật sâu.
Dọc theo đường đi Diệp Chi Châu đều rất an tĩnh, Yến Minh Vĩnh nắm tay cậu ngồi ở bên cạnh, không tiếng động trấn an. Chờ xe ngựa đi tới phố nam Diệp Chi Châu rốt cục hoàn hồn, nắm thật chặt tay Yến Minh Vĩnh, nói rằng, “Trước không vội đi tửu lâu, những người bị thương đang ở đâu? Ta muốn xem bọn họ trước.”
Yến Minh Vĩnh gật đầu, theo cậu xuống xe ngựa, phân phó vài câu với xa phu rồi dắt cậu tới hiệu thuốc cách tửu lâu Xuyên Việt không xa. Diệp Chi Châu nhìn những mộc lâu bên đường bị đốt chỉ còn lại khung sườn, chậm rãi siết chặt tay. Nhân vật chính là người xuyên qua, không có khả năng không biết tính nguy hại của hỏa hoạn trong cổ đại, nếu hắn cảm thấy không cam lòng khi sinh ý và con đường đạo văn bị hủy thì có thể thuê người đến phá nát Xuyên Việt, cần gì phải dùng thủ đoạn phóng hỏa tàn nhẫn không thể khống chế này!
Một tiếng ngựa bén nhọn đột nhiên vang lên, cậu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy con ngựa của cỗ xe bọn họ ngồi trước đó bị dọa sợ, lao nhanh về phía tửu lâu Xuyên Việt đã bị thiêu hủy!
“Không tốt! Xa phu còn ở trên đó!” Khung sườn tửu lâu đã bị đốt đến lung lay sắp đổ, nếu cứ chạy như vậy, xa phu kia liền gặp nguy hiểm!
Ngay hời khắc mấu chốt, Yến Minh Vĩnh từ trong tay áo lấy ra một cái còi nhỏ thổi một tiếng, giây tiếp theo, một bóng đen xuất hiện, nhảy vài cái lên xuống vọt tới trước xe ngựa, túm áo xa phu ném người ra ngoài, sau đó nhanh chóng rời đi, lần thứ hai lẫn vào trong bóng tối không thấy bóng dáng.
Diệp Chi Châu thoáng nhẹ nhàng thở ra, vừa định đi qua nhìn xem tình huống xa phu, giây tiếp theo, một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến. Cậu khiếp sợ ngẩng đầu, cảm thụ mặt đất dưới chân giống như đang rung chuyển, trong lòng không thể tin, đây là … một vụ nổ? Nhân vật chính đã chế tạo ra thuốc nổ rồi sao?
“Coi chừng!” Yến Minh Vĩnh cho rằng xảy ra địa chấn, nhanh chóng nhào qua bảo vệ cậu dưới thân.
Cậu ngửa đầu quỳ rạp trên mặt đất, nhìn về phía vụ nổ đang dâng lên bụi mù cùng cư dân chật vật chạy ra đường, nghe thanh âm thất kinh của người bệnh cùng đại phu trong hiệu thuốc, dần dần phẫn nộ, lần đầu tiên chân chính tức giận, phẫn hận đấm tay trên mặt đất.
Phóng hỏa còn chôn thêm bom, An Thành Kiệt điên rồi sao?!
Diệp Chi Châu buồn chán chọt màn ảnh xem tư liệu, vừa nghĩ Yến Minh Vĩnh vì sao còn chưa tới, vừa sốt ruột với Thất hoàng tử không hề có động tĩnh gì. Trong tờ giấy cậu đưa cho Thất hoàng tử có ghi tên mấy người tâm phúc của Thất hoàng tử, còn nói có thứ tốt muốn tặng cho hắn, sau đó để lại một món vũ khí mơ hồ cùng manh mối chỉ về mình, nhưng đến hiện tại tên đó cũng không có phản ứng, chẳng lẽ Thất hoàng tử xem không hiểu loại vũ khí đó? Nhưng trong kịch bản không phải nhân vật chính cũng dùng loại vũ khí đó gợi lên hứng thú của Thất hoàng tử sao?
Hiện tại khả năng gặp nhau giữa An Thành Kiệt cùng Thất hoàng tử đã là số không, theo lý thuyết tỷ lệ yêu nhau cũng nên giảm chứ, nhưng trên thực tế là, cái tỷ lệ chết tiệt kia không hề nhúc nhích, vẫn luôn duy trì ở mức 100%, cái này hoàn toàn không khoa học! Chẳng lẽ Thất hoàng tử cùng An Thành Kiệt vẫn còn khả năng gặp nhau? Nếu thật sự như vậy, chuyến thu săn một tháng sau kia…
Cậu nhìn thời tiết bên ngoài, suy nghĩ ùa về. Hình như cái tên thu săn này không phù hợp với thực tế, lúc này mới vào hạ được mấy ngày, hơn một tháng sau thì không phải vẫn còn nóng sao, cái gì mà thu săn, hạ săn mới đúng …
Miên man suy nghĩ một ngày liền như vậy trôi qua, cậu dựa vào lan can hành lang nhìn cửa biệt trang, thở dài một tiếng. Rốt cuộc tên gấu con kia đang làm gì, tới khi nào mới đến đây đón cậu về? Hiện tại nhân vật chính đã mất tích, cậu thấy sợ hãi a.
Bởi vì trong lòng có chuyện, nên buổi tối cậu ngủ không sâu, đang nửa mê nửa tỉnh đột nhiên cảm thấy trên người trầm xuống, phản xạ có điều kiện giãy dụa vài cái nhưng không được, sau đó liền tỉnh lại. Cảm giác thân thể bị cuốn lấy quen thuộc đến mức khiến người ta căm tức, cậu dựa vào bản năng dùng sức xoay mình đặt người nọ dưới thân, sau khi thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bên dưới, cười lạnh một tiếng, “Ô, Bát hoàng tử điện hạ chúng ta rốt cục đã nhớ tới thảo dân rồi hả? Chẳng phải quý nhân rất bận sao?”
Yến Minh Vĩnh đưa tay sờ mặt cậu, biểu tình trong bóng tối thấy không rõ lắm, ngược lại thanh âm hơi khàn khàn, không thanh nhuận dễ nghe như trước kia, “Giận sao? Đừng tức giận, ta có mang lễ vật cho ngươi.”
Cậu nhanh chóng cảm nhận được người yêu không thích hợp, lui người lại xốc màn lên, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn nhìn mặt y, lại cao thấp sờ sờ thân thể y, nhíu mày, “Ngươi làm sao vậy? Có cái gì đó không đúng.” Tuy rằng trên thân thể thoạt nhìn không có vấn đề, nhưng trạng thái quá mức lạnh lùng bình tĩnh, một chút cũng không giống tên gấu con trước kia, ngược lại có bóng dáng giống như người yêu hai đời trước.
“Chỉ là …. hơi mệt chút.” Yến Minh Vĩnh bị cậu sờ đến cứng ngắc thân thể, lỗ tai nóng lên xả màn xuống, tứ chi lại quấn lên, nói sang chuyện khác, “Nhạc Nhi, ta hết thuốc, gần đây ngực lại đau.”
Quả nhiên cậu bị dời đi lực chú ý, nổi lên hỏa khí, tức giận đưa tay nắm mặt y, “Cho ngươi ỷ mạnh! Không phải đã để Đức An mang thuốc cho ngươi rồi sao? Hắn chưa đưa cho ngươi hả?”
Yến Minh Vĩnh không nói lời nào, cúi đầu cọ cổ cùng bả vai cậu, giống như tiểu cẩu dính người.
Đây quả thực giống như thay đổi thành một người khác, không chỉ không ỷ mạnh còn nhu thuận đáng yêu hẳn lên! Cậu muốn tức cũng không được, ôm y vỗ vỗ lưng lại hung tợn nhéo nhéo mặt y, còn muốn nói thêm mấy câu, lại phát hiện đối phương đã ngủ trong ngực của cậu.
Thật nghẹn khuất mà … Một mình tức giận một hồi, cậu nghiêng người ôm chặt y vào ngực, ở trong lòng chọt hệ thống, “Thông Thiên, mày kiểm tra thân thể y lần nữa đi, linh hồn thật sự không có vấn đề sao?”
Nửa phút sau, màn ảnh hiện ra, [Số liệu linh hồn không có khác thường.]
Thở phào một hơi, cậu do dự một chút, cúi đầu cụng trán đối phương, phân ra một tia tinh thần lực thật nhỏ tham nhập vào đại não đối phương, cũng không dám xâm nhập sâu, chỉ chuyển động nhẹ bên ngoài, giống như dự đoán, hoàn toàn không phát hiện dấu vết tinh thần lực tồn tại, tâm tình có chút căng thẳng rời khỏi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của y, ánh mắt ảm đạm đi rất nhiều.
Nên làm sao bây giờ, nhiệm vụ đời này sắp hoàn thành rồi, nếu đời sau người yêu muốn đi theo ….
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Ngày hôm sau, cậu ủ rũ rời giường, ngồi ngẩn người nhìn bữa sáng tinh xảo trên bàn.
Yến Minh Vĩnh nhíu mày, vươn tay nắm chặt tay cậu, dựa sát người lại, “Không có khẩu vị sao? Hay là không thích ăn mấy món này?”
Nhìn ánh mắt thân thiết của đối phương, cậu nhịn xuống xúc động muốn thở dài, nắm chặt tay y, chần chờ nói, “Minh Vĩnh, ta nói là nếu, nếu chúng ta có kiếp sau, ngươi …”
“Ngươi là của ta.” Không chờ cậu nói xong, Yến Minh Vĩnh liền đánh gãy lời cậu, siết chặt tay cậu, nhu thuận bình tĩnh ở trên mặt nhanh chóng tan vỡ, ngữ khí vừa cố chấp lại điên cuồng, “Kiếp sau ngươi cũng đừng hòng chạy trốn, ngươi chỉ có thể là của ta!”
… Quả nhiên vẫn là tên gấu con kia, nhu thuận tối hôm qua đều là ảo giác!
Diệp Chi Châu trừng mắt với y, không biết nên làm thế nào cho phải, tự mình buồn rầu cũng không thể xoay chuyển được “hùng tính” của y, trong lơ đãng ánh mắt đảo qua cổ cầm trong góc phòng, mắt sáng rực lên, hưng phấn nói, “Minh Vĩnh, để ta thổi một khúc cho ngươi nghe nhé!”
Yến Minh Vĩnh đang nhớ lại hình ảnh truy đuổi căng thẳng trong phòng tối ngày hôm qua nhanh chóng thu hồi biểu tình dữ tợn, nhớ tới những nội dung thảo luận trước đó, vội giả bộ nhu thuận, vẻ mặt chờ mong gật đầu, “Tốt, nhưng ngươi phải ăn cơm trước đã.”
Nhanh chóng giải quyết xong điểm tâm, Diệp Chi Châu đẩy Yến Minh Vĩnh vào tiểu hoa viên, an trí y trong lương đình, hơi nghiêng người mượn ống tay áo che động tác lấy kèn harmonica đời trước mua để giải buồn từ trong không gian ra, lắc lắc, “Ta để Đức An trở về dời tiểu tháp lại đây, ngươi đọc sách trước đi, một hồi mệt thì cứ ngủ.”
Mặc dù Yến Minh Vĩnh rất tò mò đồ vật cậu cầm trong tay là cái gì, nhưng thấy cậu hưng trí vội vàng, liền áp chế nghi hoặc, nghe lời lấy sách đọc. Dù sao chỉ cần Nhạc Nhi bồi ở bên cạnh y, đối phương muốn làm gì cũng được.
Trải qua hai đời, kỹ thuật thổi kèn của Diệp Chi Châu từ vô cùng thê thảm đã biến thành miễn cưỡng có thể nghe, khi âm thanh đầu tiên vang lên, tay lật sách của Yến Minh Vĩnh dừng một chút, vẻ mặt cứng đờ nhìn cậu một cái, sau đó vội vàng cúi đầu che dấu, tiếp tục xem sách. Tuy biết Nhạc Nhi quân tử lục nghệ không được tốt, nhưng hiện giờ tinh tế cảm thụ ….. Thôi, về sau y chậm rãi dạy là được.
Tiếng kèn từ từ trở nên thông thuận liền mạch, Diệp Chi Châu tựa vào lan can lương đình, chú ý dùng tinh thần lực quấn quanh khúc nhạc điều khiển về phía Yến Minh Vĩnh, tận lực làm cho tinh thần lực trên khúc nhạc trở nên ôn hòa thong thả.
Yến Minh Vĩnh chỉ cảm thấy khúc nhạc cổ quái kia càng nghe càng hấp dẫn, thần kinh không tự giác thả lỏng, tay lật sách chậm lại. Một khắc đồng hồ sau, y tựa vào xe lăn ngủ thiếp đi, Đức An canh giữ bên ngoài đình nhẹ nhàng đi vào, gọi Tử Kim Vệ để tiểu tháp xuống, sau đó dọn thảm lông gối đầu rồi lui về phía sau đình, tiếp tục canh giữ bên ngoài.
Nhạc khúc từ từ nhỏ đi, sau đó dừng lại. Diệp Chi Châu để kèn xuống, đi qua ôm Yến Minh Vĩnh đặt vào tiểu tháp, vuốt tóc của y, giúp y đắp thảm lên, lại lui trở về lan can, tiếp tục thổi kèn. Vì phòng ngừa đời sau người yêu tiếp tục đi theo làm tiêu hao linh hồn, từ hôm nay trở đi, cậu nhất định phải giúp người này uẩn dưỡng tinh thần lực.
Không khí thoải mái ngọt ngào giữa hai người làm cho tâm tình Yến Minh Vĩnh rất tốt, cậu tưởng bọn họ sẽ hồi kinh rất nhanh, nhưng sự thật lại cho cậu một kích!
“Ngươi muốn ở lại đây tĩnh dưỡng? Thẳng đến thu săn?”
“Ừ.” Yến Minh Vĩnh chậm rãi lật sách, đầu không nâng lên, “Trước khi đi ta đã xin phụ hoàng đồng ý.”
“Vậy còn phụ mẫu của ta?”
“Trấn quốc công biết nơi này, lúc nhớ ngươi sẽ tự tới.”
“Nhưng ta muốn hồi kinh.”
Động tác lật sách của Yến Minh Vĩnh dừng lại, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá thần sắc của cậu, rủ mắt, xoa bóp tay cậu, thản nhiên trả lời, “Chờ đến thu săn.”
“Nhưng …”
“Ta biết ngươi quan tâm tin tức của An Thành Kiệt hiện tại.” Yến Minh Vĩnh để sách qua một bên, chuyển xe lăn đối diện với cậu, “Ta biết khi hắn vừa tới phủ Trấn quốc công phủ đã oan uổng khi dễ ngươi, còn bôi đen thanh danh của ngươi nâng chính mình lên, cũng biết hắn chia rẽ quan hệ của ngươi với người nhà, thậm chí còn dò xét An lão thái thái bôi đen mẫu thân của ngươi … Ngươi yên tâm, hắn sẽ không sống tốt được đâu, nhưng trên tay của ngươi không cần dính tới những chuyện bẩn thỉu kia, ta thay ngươi làm, được không?”
Diệp Chi Châu bị lời nói của y làm cho ngây ngốc, “Ngươi luôn giám thị ta cùng hắn?”
“Không phải, ta là đang bảo vệ ngươi.” Yến Minh Vĩnh đưa tay vuốt hai má cậu, ánh mắt thâm sâu, “Về phần hắn, không đủ gây sợ hãi.” Cho dù là nghiên cứu chế tạo ra một ít vật đáng sợ, nhưng cũng không đủ gây sợ hãi.
Sau khi Diệp Chi Châu biết không thể rời đi liền thỏa hiệp, vứt nhiệm vụ ra sau đầu, chuyên tâm uẩn dưỡng tinh thần lực cho người yêu. Một tháng sau, dư độc trên người Yến Minh Vĩnh đã thanh trừ hết, thân thể gầy gò cũng dưỡng tốt hơn phân nửa, rốt cục cũng có một bộ dáng thiếu niên mười mấy tuổi bình thường.
“Hôm nay chúng ta hồi kinh.”
Diệp Chi Châu ăn xong cơm trưa đang cân nhắc buổi chiều đổi sang thủ khúc nào không phản ứng kịp, nghi hoặc hỏi lại, “Trở về?”
“Ừm.” Hiện tại Yến Minh Vĩnh đã dần dần không cần xe lăn nữa, lúc này nghe được cậu hỏi lại, liền vững bước tiến lên dắt lấy tay cậu, đi ra ngoài, “Nửa đêm hôm qua tửu lâu Xuyên Việt đột nhiên bị phóng hỏa, thế lửa lan quá nhanh dập tắt không kịp, đốt non hơn nửa con phố, thiêu chết ba người, bỏng mười một người, cần phải trở về nhìn tình huống cụ thể.”
Diệp Chi Châu kinh hãi, theo trực giác phủ định, “Làm sao có thể!” Trước khi mở tửu lâu cậu đã làm các biện pháp phòng cháy, dù sao ở cổ đại đều là mộc lâu (đại khái là nhà/ cửa hàng xây bằng gỗ), ở phương diện này nhất định phải coi trọng. Hơn nữa cậu cũng đã dặn qua tiểu nhị, chưởng quầy, đại trù, mấy lu nước trong hậu viện lúc nào cũng phải đầy, cho dù có cháy, cũng không thể không kịp dập tắt chứ!
Lúc này hai người đã đi tới cửa, Yến Minh Vĩnh đưa cậu vào xe ngựa, mặt không đổi sắc nói một cái tên, “An Thành Kiệt.”
Diệp Chi Châu hơi hơi há miệng, trầm mặc, sau đó nhăn mày thật sâu.
Dọc theo đường đi Diệp Chi Châu đều rất an tĩnh, Yến Minh Vĩnh nắm tay cậu ngồi ở bên cạnh, không tiếng động trấn an. Chờ xe ngựa đi tới phố nam Diệp Chi Châu rốt cục hoàn hồn, nắm thật chặt tay Yến Minh Vĩnh, nói rằng, “Trước không vội đi tửu lâu, những người bị thương đang ở đâu? Ta muốn xem bọn họ trước.”
Yến Minh Vĩnh gật đầu, theo cậu xuống xe ngựa, phân phó vài câu với xa phu rồi dắt cậu tới hiệu thuốc cách tửu lâu Xuyên Việt không xa. Diệp Chi Châu nhìn những mộc lâu bên đường bị đốt chỉ còn lại khung sườn, chậm rãi siết chặt tay. Nhân vật chính là người xuyên qua, không có khả năng không biết tính nguy hại của hỏa hoạn trong cổ đại, nếu hắn cảm thấy không cam lòng khi sinh ý và con đường đạo văn bị hủy thì có thể thuê người đến phá nát Xuyên Việt, cần gì phải dùng thủ đoạn phóng hỏa tàn nhẫn không thể khống chế này!
Một tiếng ngựa bén nhọn đột nhiên vang lên, cậu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy con ngựa của cỗ xe bọn họ ngồi trước đó bị dọa sợ, lao nhanh về phía tửu lâu Xuyên Việt đã bị thiêu hủy!
“Không tốt! Xa phu còn ở trên đó!” Khung sườn tửu lâu đã bị đốt đến lung lay sắp đổ, nếu cứ chạy như vậy, xa phu kia liền gặp nguy hiểm!
Ngay hời khắc mấu chốt, Yến Minh Vĩnh từ trong tay áo lấy ra một cái còi nhỏ thổi một tiếng, giây tiếp theo, một bóng đen xuất hiện, nhảy vài cái lên xuống vọt tới trước xe ngựa, túm áo xa phu ném người ra ngoài, sau đó nhanh chóng rời đi, lần thứ hai lẫn vào trong bóng tối không thấy bóng dáng.
Diệp Chi Châu thoáng nhẹ nhàng thở ra, vừa định đi qua nhìn xem tình huống xa phu, giây tiếp theo, một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến. Cậu khiếp sợ ngẩng đầu, cảm thụ mặt đất dưới chân giống như đang rung chuyển, trong lòng không thể tin, đây là … một vụ nổ? Nhân vật chính đã chế tạo ra thuốc nổ rồi sao?
“Coi chừng!” Yến Minh Vĩnh cho rằng xảy ra địa chấn, nhanh chóng nhào qua bảo vệ cậu dưới thân.
Cậu ngửa đầu quỳ rạp trên mặt đất, nhìn về phía vụ nổ đang dâng lên bụi mù cùng cư dân chật vật chạy ra đường, nghe thanh âm thất kinh của người bệnh cùng đại phu trong hiệu thuốc, dần dần phẫn nộ, lần đầu tiên chân chính tức giận, phẫn hận đấm tay trên mặt đất.
Phóng hỏa còn chôn thêm bom, An Thành Kiệt điên rồi sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất