Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 86
Có hai manh mối sống là Chương Lâm cùng Tào Du, Thẩm Tử Hạ nhanh chóng tra ra được Phạm Lãng. Hắn cầm điều tra tư liệu biểu tình trống rỗng trở lại bệnh viện, giao tư liệu cho Sầm Nguyệt Bạch rồi trầm mặc ngồi sang một bên, ngẩn người thật lâu.
Đây là biết mình có ý với nam nhân cho nên bị dọa đến mức hoài nghi nhân sinh sao? Diệp Chi Châu thích ý tựa vào trên giường, vuốt lỗ tai mèo nhỏ, lại giật nhẹ lỗ tai giả của Thông Thiên, nhỏ giọng nói rằng, “Mộng Tịch, cái gương nhỏ này, là bí mật của chúng ta, được không?”
Mèo nhỏ nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, dúi đầu cọ cọ cậu, sau đó tinh tế meo một tiếng.
Ai nha, cô em gái này sao lại có thể đáng yêu như vậy! Cậu nhịn không được vươn tay tặc ra sờ soạng nó một phen! Chỉ là sau khi biết bên trong con mèo này là linh hồn nhân loại, cậu cũng khắc chế sờ soạng, chỉ sờ đầu cùng cổ, những chỗ khác không dám sờ loạn.
[Hệ thống có công năng che chắn thị giác sinh vật cùng với tạo ra hình ảnh hư cấu, xin kí chủ an tâm.]
Cậu cúi đầu hừ một tiếng, nhét cái gương nhỏ vào trong ngực, ở trong lòng nói rằng, “Rồi rồi, biết mày lợi hại rồi, mày là lợi hại nhất.”
Cái lỗ tai giả giật giật, dáng vẻ có chút đắc ý.
[Tỷ lệ yêu nhau của Tô Dục cùng nhân vật chính giảm còn 30%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Nhắc nhở của hệ thống vừa mới xuất hiện thì cửa phòng bệnh liền bị mạnh mẽ đẩy ra, Tô Dục thở hổn hển đứng ở cửa, nhìn quanh bên trong một vòng sau đó trực tiếp chạy đến trước mặt Thẩm Tử Hạ, kéo áo hắn gấp gáp hỏi, “Chuyện anh nói trong điện thoại kia là có ý gì! Cái gì người trong cơ thể Mộng Tịch không phải là Mộng Tịch, vậy Mộng Tịch chân chính ở nơi nào!”
Mèo nhỏ nằm ở trên giường nghe vậy ló đầu ra, meo một tiếng.
“Tiểu Dục.” Thẩm Tử Hạ kéo tay hắn ra, nghi hoặc nhìn hắn, “Sao em …… Bình tĩnh một chút, Mộng Tịch đang ở bên cạnh Tử Hào.”
Lúc này Tô Dục mới phát hiện mình hình như quá kích động, cứng ngắc thu hồi tay, trong lòng dâng lên một tia chật vật thiếu chút nữa bị người nhìn thấu tâm tư, vội tránh đi tầm mắt của hắn đi đến giường bệnh, ánh mắt quét tới quét lui trên người Diệp Chi Châu, càng nhìn mày càng nhăn chặt, “Tử Hào, Mộng Tịch đâu?” Không phải nói ở bên người Tử Hào sao, sao ngay cả một cái bóng ma cũng không thấy.
Mèo nhỏ đạp chăn đi đến bên giường ngửa đầu nhìn hắn, duỗi móng vuốt lay hắn một cái, lại meo một tiếng.
“Mèo của Sầm Nguyệt Bạch sao vẫn còn ở đây?” Trên mặt Tô Dục không có vui vẻ như thường ngày, tính tình cũng nóng nảy hơn rất nhiều, trực tiếp vươn tay nhẹ nhàng đẩy mèo nhỏ ra, tiếp tục hỏi, “Mộng Tịch đâu? Chẳng lẽ em ấy đi ra ngoài?”
Diệp Chi Châu nhìn hắn, lại nhìn mèo nhỏ, trong lòng có suy đoán. Tô Dục này …… Chẳng lẽ thật sự thích Thẩm Mộng Tịch? Vậy cớ gì năm năm sau hắn còn đi tìm Phạm Lãng? Lúc ấy hắn hẳn nên đặc biệt hận tên hỗn đãn Phạm Lãng đã đoạt thân thể người trong lòng mới đúng chứ.
Còn Thẩm Tử Hạ nữa, hiện nay xem ra hắn vẫn tương đối chú trọng thân tình hơn, tính hướng cũng thẳng đến không thể thẳng hơn. Thậm chí khi biết chính mình từng có ý định với nam nhân thì còn hoài nghi nhân sinh nữa mà, vậy tại sao trong kịch bản hắn nói cong liền cong như thế? Rồi lại không quan tâm đến chuyện linh hồn Thẩm Mộng Tịch đang ở đâu ……
“Tử Hào!” Thấy cậu thất thần, Tô Dục càng thêm hấp tấp nóng nảy, nhịn không được muốn chạm vào cậu, nhớ tới trên người cậu bị thương, lại thu tay về, “Tử Hào, Mộng Tịch rốt cuộc đi đâu? Hiện tại em ấy thế nào, có bị thương không?”
Mèo nhỏ bị hắn đẩy ra đặt mông ngồi xuống trên chăn, ngẩn người một lát, lại tiến lên duỗi móng vuốt cào cào hắn, meo meo vài tiếng.
Tô Dục lần thứ hai vươn tay đẩy nó ra.
Diệp Chi Châu bị hắn gọi hoàn hồn, xấu hổ vì mình suy nghĩ loạn xạ không đúng lúc, vội vàng trả lời, “Sau khi thân thể Mộng Tịch bị cướp đi thì linh hồn nhập vào con mèo nhỏ này, không có bị thương, chỉ là thân thể mèo con quá nhỏ quá yếu, phải cẩn thận chiếu cố.” Nhóc mèo này chỉ là mèo con, cần phải uống sữa mới sống được.
Tô Dục ngừng lại, vội vàng cúi đầu nhìn, mèo nhỏ vừa vặn bị hắn đẩy đứng không vững, lần này trực tiếp ngã chổng vó xuống chăn, lộ ra cái bụng màu hồng nhạt, còn phát ra vài tiếng mèo kêu kinh hoảng.
Sau khi thân thể Mộng Tịch bị cướp đi thì linh hồn nhập vào con mèo nhỏ này….. Những lời này cứ lặp đi lặp lại trong đầu, mèo nhỏ trước mắt dần dần hóa thành dáng vẻ con người, như vậy lộ ra cái bụng chính là …..
Oanh một cái, Tô Dục lập tức đỏ mặt, hắn nghiêng đầu cởi áo khoác đắp lên mèo nhỏ, lắp ba lắp bắp nói rằng, “Con, con gái sao không mặc quần áo vào, không nên không nên, như vậy không được …… Anh, anh đi mua cho em mấy bộ quần áo!” Nói xong cắm đầu chạy ra khỏi phòng bệnh, hoàn toàn không cho người khác phản ứng.
Mèo nhỏ giãy dụa hồi lâu mới thoát khỏi cái áo, nghi hoặc nhìn cửa phòng bệnh, kêu meo meo.
[Tỷ lệ yêu nhau của Tô Dục cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ ba, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu vội vàng lấy gối che mặt, đè tiếng cười vọt đến bên miệng xuống. Không ngờ chỉ nhìn bụng của con mèo thôi lại đỏ mặt …..
“Tiểu Dục đây là …….” Thẩm Tử Hạ nhìn mèo nhỏ trên giường, lại nhìn em trai nén cười, hậu tri hậu giác lau mặt, nghẹn nghẹn hồi lâu rồi mới lên tiếng, “Tiểu Dục nó …… thích Mộng Tịch?” Vậy không phải là giả bộ thích để kéo mình lại mà là thật sự thích? Thích cũng không phải là hàng giả kia, mà là Mộng Tịch chân chính?
Mèo nhỏ quay đầu nhìn hắn, mắt mèo mở to, thân thể nhỏ nhắn cũng cương cứng, “Meo meo meo?!”
Hơn hai giờ sau, Tô Dục cùng Sầm Nguyệt Bạch cùng nhau trở lại, mỗi người ôm trong ngực đủ loại đồ chơi, quần áo, đồ ăn vặt cho mèo, còn có thêm một hộp giữ ấm lớn, hai người đứng chung với nhau lại có cảm giác CP quỷ dị …… Thanh lãnh nam thần công cùng dương quang shota thụ …….
Diệp Chi Châu đè thùng dấm chua xuống, mỉm cười. Hừ, mặt búp bê quả nhiên là giống cậu vợ nhỏ, thật đáng ghét. Nhét mèo nhỏ miêu vào trong ngực, cậu ngoắc tay với Sầm Nguyệt Bạch, “Đi ra ngoài một chuyến có tra được gì không? Mau lại đây, em đói bụng.”
“Sao em lại ôm Mộng Tịch!” Tô Dục rống lên, cướp đi mèo nhỏ che chở trong ngực của mình, lại hung tợn trừng Sầm Nguyệt Bạch, “Còn anh nữa, trước đó anh cũng từng ôm Mộng Tịch, vô sỉ! Một đại nam nhân không biết tị hiềm!”
Sầm Nguyệt Bạch thản nhiên liếc hắn một cái, cúi đầu hôn Diệp Chi Châu, ngồi xuống giường bệnh.
Tô Dục khiếp sợ, vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên trong ngực tê rần, cúi đầu nhìn xuống, mèo nhỏ đang giơ móng vuốt nhìn hắn, lông cổ xù lên, “Meo!”. Truyện Võng Du
Nghe không hiểu, nhưng dáng vẻ giống như rất tức giận.
Ôm thân thể nhỏ nhắn ấm áp trong ngực, đại não của hắn lại bắt đầu tự động tưởng tượng mèo nhỏ biến thành thiếu nữ, sau đó nhanh chóng tính toán bộ vị bây giờ đại biểu cho bộ phận nào, cho nên hiện tại dính vào cánh tay hắn chính là mông của Mộng Tịch, dựa vào trong ngực hắn chính là vai của Mộng Tịch …… Vậy, vậy cái đùi đang giắt trên cánh tay hắn là …….
Mặt búp bê lần thứ hai đỏ lên, còn có xu thế bốc hơi nước.
Thẩm Tử Hạ có cảm giác như ăn phải hai bát cẩu lương lớn từ trong góc đứng dậy, ôm lấy mèo nhỏ ở trong ngực Tô Dục, sau đó vỗ đầu hắn một phen, “Bình tĩnh lại cho anh! Bây giờ Mộng Tịch cần chúng ta giúp đỡ, bộ dạng em như vậy nếu như bị Phạm Lãng nhìn thấy sẽ khiến Mộng Tịch bại lộ mất!”
Mèo nhỏ đã không còn sợ Thẩm Tử Hạ, nó an ổn nằm ở trong ngực đối phương, thò người ra duỗi móng vuốt cào Tô Dục một cái.
Tô Dục hạnh phúc che nơi bị cào, đỏ mặt nghiêm túc nói, “Anh họ yên tâm, em nhất định sẽ bảo hộ Mộng Tịch thật tốt!”
Thật hết thuốc chữa.
Thẩm Tử Hạ hơi bị mệt tâm, hắn mang theo mèo nhỏ đi đến sô pha ngồi xuống, có chút ngốc vụng sờ sờ đầu của nó, nghiêm túc nói rằng, “Mộng Tịch, anh sẽ giúp em trở về, em cứ yên tâm.”
Mèo nhỏ ngửa đầu cọ cọ tay hắn, mềm mại meo một tiếng.
Tô Dục si ngốc vây xem, sau đó bị mèo nhỏ không kiên nhẫn thưởng cho một bóng dáng lãnh khốc.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Phòng bệnh bên này là một màu hồng phấn, nhưng ở một phòng bệnh khác trên lầu không khí lại không quá tốt.
“Đáng giận!” Phạm Lãng nhìn thân thể của mình càng ngày càng tiều tụy, phiền não cào tóc, “Từ khi Thẩm Tử Hào bị thương, Thẩm Tử Hạ, Tô Dục còn có Sầm Nguyệt Bạch giống như uống lộn thuốc vậy, chỉ vây quanh tên đó, thái độ đối với tao trở nên đặc biệt lãnh đạm, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện tao không phải là chính chủ?”
Chương Lâm đùa nghịch tóc một phen, đi qua kéo hắn tới bên tường, “Thẩm Tử Hạ cùng Tô Dục là anh trai của Thẩm Tử Hào, em trai bị thương dĩ nhiên là phải quan tâm nhiều hơn một chút, về phần Sầm Nguyệt Bạch biến thái kia, mày quản hắn làm chi, không quấn mày mới tốt. Tiểu Lãng đừng sợ, Lâm ca che chở cho em.”
“Đừng có dùng dáng vẻ tán gái kia sử dụng trên người tao!” Phạm Lãng dùng sức đẩy hắn ra, kéo kéo quần áo, “Mẹ kiếp! Làm con gái thật phiền, không ngờ một đại lão gia như tao còn phải xử lý vấn đề sinh lý theo kỳ kia nữa!”
Chương Lâm nhìn hắn dùng thân thể thanh xuân xinh đẹp nói lời thô lỗ, trong lòng càng thêm ngứa ngáy, lại muốn nhào về phía trước. Tào Du mang theo cà mèn tiến vào, thấy thế tức giận hừ cười một tiếng, nói rằng, “Tụi bây ngược lại vui vẻ nhỉ, chỉ biết sai bảo tao, được rồi, lại đây ăn cơm, ăn xong còn phải đi học.”
“Thật vất vả chịu đựng ba năm đại học để tốt nghiệp, không nghĩ đổi thân thể lại mới học tới năm hai!” Phạm Lãng nghe vậy càng thêm tức giận, không kiên nhẫn khoát tay, “Buổi chiều không có khóa, lát nữa chúng ta đi uống rượu!”
Chương Lâm cùng Tào Du liếc nhau, ý vị sâu sa mỉm cười, vội vàng ồn ào phụ họa. Thân thể mới của bạn tốt quả thật cực phẩm, mỗi ngày bọn họ nhìn thấy đều ngứa tâm không chịu nổi, nhưng bạn tốt lại không muốn bị đè, càng chán ghét làm con gái bị quản khắp nơi không bằng con trai, cho nên bọn họ vẫn chưa bắt được tới tay, cộng thêm trước đó bên người bạn tốt vẫn luôn có nam nhân khác vây quanh, mà hiện tại …… Cơ hội tới rồi!
Doãn Phi Vũ ở ngoài phòng bệnh nghe rõ ràng đối thoại của bọn họ, khinh thường nhếch miệng, xoay người đi đến thang máy. Loại rác rưởi cặn bã này, thật sự là không muốn nghiên cứu.
Ăn cơm được một nửa, Sầm Nguyệt Bạch đột nhiên dừng đũa, Diệp Chi Châu cũng lập tức để đũa xuống nhìn về phía cửa phòng bệnh. Thẩm Tử Hạ nghi hoặc dừng theo, Tô Dục đang chuyên tâm đút mèo nhỏ, hoàn toàn không chú ý tới biến hóa của bọn họ.
Doãn Phi Vũ đẩy cửa ra nhìn bọn họ, dựng ngón tay chỉ chỉ trên lầu, “Tôi biết mọi người đã tra được một ít chuyện, hữu tình nhắc nhở một câu, Chương Lâm cùng Tào Du đang giựt giây em gái mấy người đi uống rượu.” Nói xong xoay người bước đi, lưu lại cho bọn họ một bóng dáng màu trắng tiêu sái.
Tô Dục lập tức ngẩng đầu, đen mặt, “Bọn họ muốn làm gì thân thể Mộng Tịch chứ!”
Thẩm Tử Hạ cũng đen mặt, đứng dậy liền muốn đi ra bên ngoài.
“An tâm đừng nóng nảy.” Sầm Nguyệt Bạch lấy ra một sợi tơ màu đen quấn vào đùi mèo nhỏ, lại treo lá bùa lên, thì thào niệm vài câu, sau đó cầm đũa nói rằng, “Ngồi xuống tiếp tục ăn đi, thân thể Thẩm Mộng Tịch vẫn an toàn.”
Mèo nhỏ tín nhiệm phụ họa một tiếng, Thẩm Tử Hạ thấy thế do dự một chút, quay lại ngồi xuống. Tô Dục vẫn không an tâm như cũ, nhưng thấy mèo nhỏ nhìn mình, chỉ có thể áp chế lo lắng ngồi xuống theo.
Diệp Chi Châu nhìn người này, lại nhìn người kia, trộm gọi Thông Thiên, ở trong lòng hỏi, “Thông Thiên, tao có phần thưởng là hoàn hồn đan đúng không?”
[Phần thưởng nhiệm vụ chưa sử dụng: biến hóa đan, hoàn hồn đan, 《Tử Hư công pháp》.]
Tử Hư công pháp?! Cậu chấn động, thiếu chút nữa không cầm chắc chiếc đũa trong tay.
[Kí chủ quyền hạn không đủ, 《Tử Hư công pháp》 chỉ có thể mở ra phần luyện dược chế phù căn bản. Có muốn nhận thưởng không?]
Luyện dược chế phù là đủ rồi! Cậu ở trong lòng điên cuồng gật đầu, sau đó nhìn Sầm Nguyệt Bạch bên cạnh, nhếch nhếch miệng. Đời này người yêu chơi phù, còn mình lại được học chế phù, thật vui!
Sầm Nguyệt Bạch rót cho cậu ly nước, khóe miệng vô ý nhếch lên.
Nửa đêm, Sầm Nguyệt Bạch đã ngủ ở trên giường, Diệp Chi Châu lặng lẽ thăm dò, từ trong không gian lấy ra kèn Hacmonica thổi lên, sau khi xác định đối phương đã triệt để ngủ sâu mới xốc chăn lên đứng dậy, đi ra phòng bệnh.
Nửa đêm bệnh viện vô cùng an tĩnh, chỉ có phòng bác sĩ y tá trực ban vẫn sáng đèn như cũ. Cậu dựa vào tinh thần lực che dấu thoải mái đi đến bên ngoài phòng bệnh của Phạm Lãng, đẩy cửa đi vào, nhét hoàn hồn đan vào miệng Phạm Lãng. Nhân vật từ bên ngoài không thể thương tổn nhân vật chính, nhưng vẫn có thể trợ giúp nhân vật chính, một viên hoàn hồn đan đi xuống, cho dù linh hồn nhân vật chính đi nơi nào cũng đều phải ngoan ngoãn trở về, không phải là cậu đã giúp cho hắn một đại ân sao?
[Kiểm tra cho thấy linh hồn nhân vật chính dao động …… Dao động chấm dứt.]
Tâm trong nháy mắt buông xuống, cậu buồn cười chọt chọt màn ảnh, nương theo tinh thần lực che giấu về phòng bệnh, trên đường gửi cho Tô Dục một tin nhắn.
Nhận thấy được khí tức quen thuộc trở về, thân thể buộc chặt của Sầm Nguyệt Bạch thả lỏng, kéo đứt sợi tơ đen trong tay.
Trong một chiếc xe cách bệnh viện không xa, Chương Lâm vẫn còn đang dụ dỗ bạn tốt đi uống rượu, “Tiểu Lãng, nói muốn đi uống rượu chính là cậu, hiện tại không muốn đi cũng là cậu, chuyện đùa này một chút cũng không buồn cười, chúng ta ở bệnh viện lãng phí cả một buổi chiều, hiện tại xe cũng đã lấy ra, cậu không cho tiếp tục đi nữa là có ý gì?”
Cách bệnh viện càng xa cảm giác trên đùi như bị một sợi tơ kéo lấy càng rõ ràng, Phạm Lãng đâu còn thời gian nghe hắn nói dóc, dùng sức vỗ lưng ghế quát, “Nói không đi là không đi! Trở về bệnh viện! Cho dù mày đậu xe cả đêm tao cũng không đi! Quay xe về bệnh viện mau!”
“Rốt cuộc tụi bây thương lượng xong chưa, tao mệt lắm rồi.” Tào Du cau mày, trong mắt không có kiên nhẫn, “Đã nửa đêm rồi, mọi người giải tán, ai về nhà người đó ngủ đi.”
Chương Lâm bất mãn nhìn về phía hắn, “Cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu, ngủ cái gì! Nhìn cái vẻ làm biếng của mày kìa!”
“Không quay xe lại thì tao xuống xe tự đi về!” Trên đùi đột nhiên tê rần, Phạm Lãng nóng nảy, vươn tay đẩy cửa ra. Cũng không biết làm sao, từ buổi chiều hắn vẫn luôn cảm thấy hoảng hốt, trực giác không muốn rời khỏi bệnh viện, sau khi rời đi lại vẫn luôn muốn trở về, chung quy có cảm giác rời khỏi bệnh viện sẽ có nguy hiểm.
Chương Lâm thò người ra giữ chặt hắn lại sau đó khóa trái cửa xe, đen mặt nói rằng, “Phạm Lãng, rốt cuộc mày muốn quậy cái gì!”
“Đừng cho là tao không biết tâm tư của mày!” Phạm Lãng thấy mở cửa không được, trong lòng càng thêm luống cuống, quay đầu hung tợn trừng hắn, “Dám đánh chủ ý trên đầu tao, mày ăn gan hùm mật gấu hả! Chuyện kinh doanh của nhà mày còn phải dựa vào nhà tao giúp đỡ, đừng chọc tao, nếu không tao cho mày đẹp mặt!”
Sắc mặt Chương Lâm thay đổi, “Phạm Lãng, mày đây là chuẩn bị xé rách mặt không làm anh em nữa đúng không?”
“Tụi bây làm gì thế!” Tào Du không hiểu nhìn bọn họ, “Vì chuyện uống rượu mà đến mức đó sao, bao nhiêu năm tình cảm, tụi bây bình tĩnh một chút!”
“Mày bớt giả làm người tốt đi!” Chương Lâm quát hắn một câu, cười lạnh, “Tâm tư bẩn thỉu gì đó rõ ràng chính mày là người nhắc tới đầu tiên, giờ trốn ở phía sau làm rùa đen rút đầu, muốn tao xuất đầu sau đó chiếm tiện nghi, Tào Du con mẹ nó mày với cha mày đều giống nhau, chính là tiểu bạch kiểm chỉ biết bám víu người khác!”
Biểu tình Tào Du âm trầm, siết chặt tay, “Chương Lâm mày muốn chết hả.”
Phạm Lãng phiền chán thấp giọng mắng vài tiếng, thừa dịp bọn họ đang cãi nhau thì mở khóa, đẩy cửa đi xuống chạy về phía bệnh viện. Chương Lâm cùng Tào Du thấy thế ngừng tay, vội xuống xe đuổi theo.
“Tiểu Lãng, nghe tao nói đã.” Chương Lâm đuổi theo chụp lấy vai của Phạm Lãng, vừa mới chuẩn bị giải thích, trong tay liền trống rỗng, Phạm Lãng đi ở phía trước đột nhiên mềm nhũn ngã trên mặt đất.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tào Du đến sau sửng sốt.
Tô Dục vẫn luôn trốn ở chỗ tối quan sát tình huống thấy thế vội vàng lao tới ôm lấy thân thể Thẩm Mộng Tịch, lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi 110, “Alo, nơi đây là đường xx gần bệnh viện số 3, có hai người có ý đồ bắt cóc một cô gái ……”
Chương Lâm cùng Tào Du bị hành vi khó hiểu của hắn làm ngây ngẩn, sau khi kịp phản ứng liền vội xông lên muốn cướp di động của hắn. Bảo vệ bệnh viện đúng lúc chạy lại đây chế phục hai người, đưa bọn họ đến phòng an ninh của bệnh viện.
Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức Phạm Lãng tỉnh lại cùng Chương Lâm và Tào Du bị bắt đồng thời truyền ra.
“Vậy thân thể Mộng Tịch hiện đang ở đâu?”
Sầm Nguyệt Bạch giúp cậu khuấy cháo, đưa thìa qua, “Ở phòng bệnh bên cạnh, Tô Dục đang trông coi.”
“À.” Cậu gật gật đầu, sau đó khoa trương cảm thán, “Ông trời có mắt a, mọi người vừa mới buồn rầu nên làm sao để đoạt lại thân thể Mộng Tịch, linh hồn kia liền tự trở về, thật đáng mừng.”
Sầm Nguyệt Bạch nhìn cậu một cái, trong mắt hiện lên nét cười, “Ừ, ông trời rất lợi hại.”
Phép thuật trả hồn cần phải tốn vài ngày chuẩn bị tài liệu cùng chế phù, trong lúc này thân thể Thẩm Mộng Tịch cùng hồn phách tạm thời chia lìa. Sự tình quanh co trở nên đơn giản, việc trả hồn đã ở trong tầm tay, mọi người thả lỏng thần kinh buộc chặt, bắt đầu nhìn náo nhiệt bên Phạm Lãng cùng Chương Lâm.
Người thực vật hôn mê sau khi tỉnh lại thân thể vẫn còn suy yếu, muốn khôi phục như lúc đầu nhất định phải trải qua thời gian điều dưỡng cùng phục kiện khá dài, Phạm Lãng bên kia tạm thời không có thời gian đi quấy rối. Chương Lâm cùng Tào Du cường bắt con gái ở ngoài đường, còn làm hại con người ta hôn mê vào bệnh viện, tội danh này đủ cho bọn họ ngồi thật lâu ở cục cảnh sát, xem ra cũng không có sức cùng với nhân vật chính làm ra chuyện gì.
Diệp Chi Châu an tâm, Tô Dục cùng Thẩm Tử Hạ thì cười lạnh. Nghĩ đến hai người kia đã từng vọng tưởng chiếm tiện nghi em gái cùng người trong lòng mình, Thẩm Tử Hạ cùng Tô Dục đã cảm thấy tức giận, vì thế bọn họ tốt bụng khiến cho Phạm Lãng đã tỉnh lại bỏ mặc tin tức của hai người kia, sau đó bắt đầu liều mạng gây phiền toái không cho bọn họ nộp tiền bảo lãnh.
[Tỷ lệ yêu nhau của Chương Lâm, Tào Du cùng nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
[Kiểm tra cho thấy hồn kỳ dao động …… Hồn kỳ thứ ba đã khôi phục, chuyển tới linh hồn Nguyên Dao, xin kí chủ chú ý!]
Diệp Chi Châu đang mỹ mãn ăn hoa quả bị màn ảnh dọa làm rớt cái nĩa trong tay. Nguyên Dao, đây không phải là tên con gái của lão đại sao?
Đây là biết mình có ý với nam nhân cho nên bị dọa đến mức hoài nghi nhân sinh sao? Diệp Chi Châu thích ý tựa vào trên giường, vuốt lỗ tai mèo nhỏ, lại giật nhẹ lỗ tai giả của Thông Thiên, nhỏ giọng nói rằng, “Mộng Tịch, cái gương nhỏ này, là bí mật của chúng ta, được không?”
Mèo nhỏ nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, dúi đầu cọ cọ cậu, sau đó tinh tế meo một tiếng.
Ai nha, cô em gái này sao lại có thể đáng yêu như vậy! Cậu nhịn không được vươn tay tặc ra sờ soạng nó một phen! Chỉ là sau khi biết bên trong con mèo này là linh hồn nhân loại, cậu cũng khắc chế sờ soạng, chỉ sờ đầu cùng cổ, những chỗ khác không dám sờ loạn.
[Hệ thống có công năng che chắn thị giác sinh vật cùng với tạo ra hình ảnh hư cấu, xin kí chủ an tâm.]
Cậu cúi đầu hừ một tiếng, nhét cái gương nhỏ vào trong ngực, ở trong lòng nói rằng, “Rồi rồi, biết mày lợi hại rồi, mày là lợi hại nhất.”
Cái lỗ tai giả giật giật, dáng vẻ có chút đắc ý.
[Tỷ lệ yêu nhau của Tô Dục cùng nhân vật chính giảm còn 30%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Nhắc nhở của hệ thống vừa mới xuất hiện thì cửa phòng bệnh liền bị mạnh mẽ đẩy ra, Tô Dục thở hổn hển đứng ở cửa, nhìn quanh bên trong một vòng sau đó trực tiếp chạy đến trước mặt Thẩm Tử Hạ, kéo áo hắn gấp gáp hỏi, “Chuyện anh nói trong điện thoại kia là có ý gì! Cái gì người trong cơ thể Mộng Tịch không phải là Mộng Tịch, vậy Mộng Tịch chân chính ở nơi nào!”
Mèo nhỏ nằm ở trên giường nghe vậy ló đầu ra, meo một tiếng.
“Tiểu Dục.” Thẩm Tử Hạ kéo tay hắn ra, nghi hoặc nhìn hắn, “Sao em …… Bình tĩnh một chút, Mộng Tịch đang ở bên cạnh Tử Hào.”
Lúc này Tô Dục mới phát hiện mình hình như quá kích động, cứng ngắc thu hồi tay, trong lòng dâng lên một tia chật vật thiếu chút nữa bị người nhìn thấu tâm tư, vội tránh đi tầm mắt của hắn đi đến giường bệnh, ánh mắt quét tới quét lui trên người Diệp Chi Châu, càng nhìn mày càng nhăn chặt, “Tử Hào, Mộng Tịch đâu?” Không phải nói ở bên người Tử Hào sao, sao ngay cả một cái bóng ma cũng không thấy.
Mèo nhỏ đạp chăn đi đến bên giường ngửa đầu nhìn hắn, duỗi móng vuốt lay hắn một cái, lại meo một tiếng.
“Mèo của Sầm Nguyệt Bạch sao vẫn còn ở đây?” Trên mặt Tô Dục không có vui vẻ như thường ngày, tính tình cũng nóng nảy hơn rất nhiều, trực tiếp vươn tay nhẹ nhàng đẩy mèo nhỏ ra, tiếp tục hỏi, “Mộng Tịch đâu? Chẳng lẽ em ấy đi ra ngoài?”
Diệp Chi Châu nhìn hắn, lại nhìn mèo nhỏ, trong lòng có suy đoán. Tô Dục này …… Chẳng lẽ thật sự thích Thẩm Mộng Tịch? Vậy cớ gì năm năm sau hắn còn đi tìm Phạm Lãng? Lúc ấy hắn hẳn nên đặc biệt hận tên hỗn đãn Phạm Lãng đã đoạt thân thể người trong lòng mới đúng chứ.
Còn Thẩm Tử Hạ nữa, hiện nay xem ra hắn vẫn tương đối chú trọng thân tình hơn, tính hướng cũng thẳng đến không thể thẳng hơn. Thậm chí khi biết chính mình từng có ý định với nam nhân thì còn hoài nghi nhân sinh nữa mà, vậy tại sao trong kịch bản hắn nói cong liền cong như thế? Rồi lại không quan tâm đến chuyện linh hồn Thẩm Mộng Tịch đang ở đâu ……
“Tử Hào!” Thấy cậu thất thần, Tô Dục càng thêm hấp tấp nóng nảy, nhịn không được muốn chạm vào cậu, nhớ tới trên người cậu bị thương, lại thu tay về, “Tử Hào, Mộng Tịch rốt cuộc đi đâu? Hiện tại em ấy thế nào, có bị thương không?”
Mèo nhỏ bị hắn đẩy ra đặt mông ngồi xuống trên chăn, ngẩn người một lát, lại tiến lên duỗi móng vuốt cào cào hắn, meo meo vài tiếng.
Tô Dục lần thứ hai vươn tay đẩy nó ra.
Diệp Chi Châu bị hắn gọi hoàn hồn, xấu hổ vì mình suy nghĩ loạn xạ không đúng lúc, vội vàng trả lời, “Sau khi thân thể Mộng Tịch bị cướp đi thì linh hồn nhập vào con mèo nhỏ này, không có bị thương, chỉ là thân thể mèo con quá nhỏ quá yếu, phải cẩn thận chiếu cố.” Nhóc mèo này chỉ là mèo con, cần phải uống sữa mới sống được.
Tô Dục ngừng lại, vội vàng cúi đầu nhìn, mèo nhỏ vừa vặn bị hắn đẩy đứng không vững, lần này trực tiếp ngã chổng vó xuống chăn, lộ ra cái bụng màu hồng nhạt, còn phát ra vài tiếng mèo kêu kinh hoảng.
Sau khi thân thể Mộng Tịch bị cướp đi thì linh hồn nhập vào con mèo nhỏ này….. Những lời này cứ lặp đi lặp lại trong đầu, mèo nhỏ trước mắt dần dần hóa thành dáng vẻ con người, như vậy lộ ra cái bụng chính là …..
Oanh một cái, Tô Dục lập tức đỏ mặt, hắn nghiêng đầu cởi áo khoác đắp lên mèo nhỏ, lắp ba lắp bắp nói rằng, “Con, con gái sao không mặc quần áo vào, không nên không nên, như vậy không được …… Anh, anh đi mua cho em mấy bộ quần áo!” Nói xong cắm đầu chạy ra khỏi phòng bệnh, hoàn toàn không cho người khác phản ứng.
Mèo nhỏ giãy dụa hồi lâu mới thoát khỏi cái áo, nghi hoặc nhìn cửa phòng bệnh, kêu meo meo.
[Tỷ lệ yêu nhau của Tô Dục cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ ba, chúc mừng kí chủ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu vội vàng lấy gối che mặt, đè tiếng cười vọt đến bên miệng xuống. Không ngờ chỉ nhìn bụng của con mèo thôi lại đỏ mặt …..
“Tiểu Dục đây là …….” Thẩm Tử Hạ nhìn mèo nhỏ trên giường, lại nhìn em trai nén cười, hậu tri hậu giác lau mặt, nghẹn nghẹn hồi lâu rồi mới lên tiếng, “Tiểu Dục nó …… thích Mộng Tịch?” Vậy không phải là giả bộ thích để kéo mình lại mà là thật sự thích? Thích cũng không phải là hàng giả kia, mà là Mộng Tịch chân chính?
Mèo nhỏ quay đầu nhìn hắn, mắt mèo mở to, thân thể nhỏ nhắn cũng cương cứng, “Meo meo meo?!”
Hơn hai giờ sau, Tô Dục cùng Sầm Nguyệt Bạch cùng nhau trở lại, mỗi người ôm trong ngực đủ loại đồ chơi, quần áo, đồ ăn vặt cho mèo, còn có thêm một hộp giữ ấm lớn, hai người đứng chung với nhau lại có cảm giác CP quỷ dị …… Thanh lãnh nam thần công cùng dương quang shota thụ …….
Diệp Chi Châu đè thùng dấm chua xuống, mỉm cười. Hừ, mặt búp bê quả nhiên là giống cậu vợ nhỏ, thật đáng ghét. Nhét mèo nhỏ miêu vào trong ngực, cậu ngoắc tay với Sầm Nguyệt Bạch, “Đi ra ngoài một chuyến có tra được gì không? Mau lại đây, em đói bụng.”
“Sao em lại ôm Mộng Tịch!” Tô Dục rống lên, cướp đi mèo nhỏ che chở trong ngực của mình, lại hung tợn trừng Sầm Nguyệt Bạch, “Còn anh nữa, trước đó anh cũng từng ôm Mộng Tịch, vô sỉ! Một đại nam nhân không biết tị hiềm!”
Sầm Nguyệt Bạch thản nhiên liếc hắn một cái, cúi đầu hôn Diệp Chi Châu, ngồi xuống giường bệnh.
Tô Dục khiếp sợ, vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên trong ngực tê rần, cúi đầu nhìn xuống, mèo nhỏ đang giơ móng vuốt nhìn hắn, lông cổ xù lên, “Meo!”. Truyện Võng Du
Nghe không hiểu, nhưng dáng vẻ giống như rất tức giận.
Ôm thân thể nhỏ nhắn ấm áp trong ngực, đại não của hắn lại bắt đầu tự động tưởng tượng mèo nhỏ biến thành thiếu nữ, sau đó nhanh chóng tính toán bộ vị bây giờ đại biểu cho bộ phận nào, cho nên hiện tại dính vào cánh tay hắn chính là mông của Mộng Tịch, dựa vào trong ngực hắn chính là vai của Mộng Tịch …… Vậy, vậy cái đùi đang giắt trên cánh tay hắn là …….
Mặt búp bê lần thứ hai đỏ lên, còn có xu thế bốc hơi nước.
Thẩm Tử Hạ có cảm giác như ăn phải hai bát cẩu lương lớn từ trong góc đứng dậy, ôm lấy mèo nhỏ ở trong ngực Tô Dục, sau đó vỗ đầu hắn một phen, “Bình tĩnh lại cho anh! Bây giờ Mộng Tịch cần chúng ta giúp đỡ, bộ dạng em như vậy nếu như bị Phạm Lãng nhìn thấy sẽ khiến Mộng Tịch bại lộ mất!”
Mèo nhỏ đã không còn sợ Thẩm Tử Hạ, nó an ổn nằm ở trong ngực đối phương, thò người ra duỗi móng vuốt cào Tô Dục một cái.
Tô Dục hạnh phúc che nơi bị cào, đỏ mặt nghiêm túc nói, “Anh họ yên tâm, em nhất định sẽ bảo hộ Mộng Tịch thật tốt!”
Thật hết thuốc chữa.
Thẩm Tử Hạ hơi bị mệt tâm, hắn mang theo mèo nhỏ đi đến sô pha ngồi xuống, có chút ngốc vụng sờ sờ đầu của nó, nghiêm túc nói rằng, “Mộng Tịch, anh sẽ giúp em trở về, em cứ yên tâm.”
Mèo nhỏ ngửa đầu cọ cọ tay hắn, mềm mại meo một tiếng.
Tô Dục si ngốc vây xem, sau đó bị mèo nhỏ không kiên nhẫn thưởng cho một bóng dáng lãnh khốc.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Phòng bệnh bên này là một màu hồng phấn, nhưng ở một phòng bệnh khác trên lầu không khí lại không quá tốt.
“Đáng giận!” Phạm Lãng nhìn thân thể của mình càng ngày càng tiều tụy, phiền não cào tóc, “Từ khi Thẩm Tử Hào bị thương, Thẩm Tử Hạ, Tô Dục còn có Sầm Nguyệt Bạch giống như uống lộn thuốc vậy, chỉ vây quanh tên đó, thái độ đối với tao trở nên đặc biệt lãnh đạm, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện tao không phải là chính chủ?”
Chương Lâm đùa nghịch tóc một phen, đi qua kéo hắn tới bên tường, “Thẩm Tử Hạ cùng Tô Dục là anh trai của Thẩm Tử Hào, em trai bị thương dĩ nhiên là phải quan tâm nhiều hơn một chút, về phần Sầm Nguyệt Bạch biến thái kia, mày quản hắn làm chi, không quấn mày mới tốt. Tiểu Lãng đừng sợ, Lâm ca che chở cho em.”
“Đừng có dùng dáng vẻ tán gái kia sử dụng trên người tao!” Phạm Lãng dùng sức đẩy hắn ra, kéo kéo quần áo, “Mẹ kiếp! Làm con gái thật phiền, không ngờ một đại lão gia như tao còn phải xử lý vấn đề sinh lý theo kỳ kia nữa!”
Chương Lâm nhìn hắn dùng thân thể thanh xuân xinh đẹp nói lời thô lỗ, trong lòng càng thêm ngứa ngáy, lại muốn nhào về phía trước. Tào Du mang theo cà mèn tiến vào, thấy thế tức giận hừ cười một tiếng, nói rằng, “Tụi bây ngược lại vui vẻ nhỉ, chỉ biết sai bảo tao, được rồi, lại đây ăn cơm, ăn xong còn phải đi học.”
“Thật vất vả chịu đựng ba năm đại học để tốt nghiệp, không nghĩ đổi thân thể lại mới học tới năm hai!” Phạm Lãng nghe vậy càng thêm tức giận, không kiên nhẫn khoát tay, “Buổi chiều không có khóa, lát nữa chúng ta đi uống rượu!”
Chương Lâm cùng Tào Du liếc nhau, ý vị sâu sa mỉm cười, vội vàng ồn ào phụ họa. Thân thể mới của bạn tốt quả thật cực phẩm, mỗi ngày bọn họ nhìn thấy đều ngứa tâm không chịu nổi, nhưng bạn tốt lại không muốn bị đè, càng chán ghét làm con gái bị quản khắp nơi không bằng con trai, cho nên bọn họ vẫn chưa bắt được tới tay, cộng thêm trước đó bên người bạn tốt vẫn luôn có nam nhân khác vây quanh, mà hiện tại …… Cơ hội tới rồi!
Doãn Phi Vũ ở ngoài phòng bệnh nghe rõ ràng đối thoại của bọn họ, khinh thường nhếch miệng, xoay người đi đến thang máy. Loại rác rưởi cặn bã này, thật sự là không muốn nghiên cứu.
Ăn cơm được một nửa, Sầm Nguyệt Bạch đột nhiên dừng đũa, Diệp Chi Châu cũng lập tức để đũa xuống nhìn về phía cửa phòng bệnh. Thẩm Tử Hạ nghi hoặc dừng theo, Tô Dục đang chuyên tâm đút mèo nhỏ, hoàn toàn không chú ý tới biến hóa của bọn họ.
Doãn Phi Vũ đẩy cửa ra nhìn bọn họ, dựng ngón tay chỉ chỉ trên lầu, “Tôi biết mọi người đã tra được một ít chuyện, hữu tình nhắc nhở một câu, Chương Lâm cùng Tào Du đang giựt giây em gái mấy người đi uống rượu.” Nói xong xoay người bước đi, lưu lại cho bọn họ một bóng dáng màu trắng tiêu sái.
Tô Dục lập tức ngẩng đầu, đen mặt, “Bọn họ muốn làm gì thân thể Mộng Tịch chứ!”
Thẩm Tử Hạ cũng đen mặt, đứng dậy liền muốn đi ra bên ngoài.
“An tâm đừng nóng nảy.” Sầm Nguyệt Bạch lấy ra một sợi tơ màu đen quấn vào đùi mèo nhỏ, lại treo lá bùa lên, thì thào niệm vài câu, sau đó cầm đũa nói rằng, “Ngồi xuống tiếp tục ăn đi, thân thể Thẩm Mộng Tịch vẫn an toàn.”
Mèo nhỏ tín nhiệm phụ họa một tiếng, Thẩm Tử Hạ thấy thế do dự một chút, quay lại ngồi xuống. Tô Dục vẫn không an tâm như cũ, nhưng thấy mèo nhỏ nhìn mình, chỉ có thể áp chế lo lắng ngồi xuống theo.
Diệp Chi Châu nhìn người này, lại nhìn người kia, trộm gọi Thông Thiên, ở trong lòng hỏi, “Thông Thiên, tao có phần thưởng là hoàn hồn đan đúng không?”
[Phần thưởng nhiệm vụ chưa sử dụng: biến hóa đan, hoàn hồn đan, 《Tử Hư công pháp》.]
Tử Hư công pháp?! Cậu chấn động, thiếu chút nữa không cầm chắc chiếc đũa trong tay.
[Kí chủ quyền hạn không đủ, 《Tử Hư công pháp》 chỉ có thể mở ra phần luyện dược chế phù căn bản. Có muốn nhận thưởng không?]
Luyện dược chế phù là đủ rồi! Cậu ở trong lòng điên cuồng gật đầu, sau đó nhìn Sầm Nguyệt Bạch bên cạnh, nhếch nhếch miệng. Đời này người yêu chơi phù, còn mình lại được học chế phù, thật vui!
Sầm Nguyệt Bạch rót cho cậu ly nước, khóe miệng vô ý nhếch lên.
Nửa đêm, Sầm Nguyệt Bạch đã ngủ ở trên giường, Diệp Chi Châu lặng lẽ thăm dò, từ trong không gian lấy ra kèn Hacmonica thổi lên, sau khi xác định đối phương đã triệt để ngủ sâu mới xốc chăn lên đứng dậy, đi ra phòng bệnh.
Nửa đêm bệnh viện vô cùng an tĩnh, chỉ có phòng bác sĩ y tá trực ban vẫn sáng đèn như cũ. Cậu dựa vào tinh thần lực che dấu thoải mái đi đến bên ngoài phòng bệnh của Phạm Lãng, đẩy cửa đi vào, nhét hoàn hồn đan vào miệng Phạm Lãng. Nhân vật từ bên ngoài không thể thương tổn nhân vật chính, nhưng vẫn có thể trợ giúp nhân vật chính, một viên hoàn hồn đan đi xuống, cho dù linh hồn nhân vật chính đi nơi nào cũng đều phải ngoan ngoãn trở về, không phải là cậu đã giúp cho hắn một đại ân sao?
[Kiểm tra cho thấy linh hồn nhân vật chính dao động …… Dao động chấm dứt.]
Tâm trong nháy mắt buông xuống, cậu buồn cười chọt chọt màn ảnh, nương theo tinh thần lực che giấu về phòng bệnh, trên đường gửi cho Tô Dục một tin nhắn.
Nhận thấy được khí tức quen thuộc trở về, thân thể buộc chặt của Sầm Nguyệt Bạch thả lỏng, kéo đứt sợi tơ đen trong tay.
Trong một chiếc xe cách bệnh viện không xa, Chương Lâm vẫn còn đang dụ dỗ bạn tốt đi uống rượu, “Tiểu Lãng, nói muốn đi uống rượu chính là cậu, hiện tại không muốn đi cũng là cậu, chuyện đùa này một chút cũng không buồn cười, chúng ta ở bệnh viện lãng phí cả một buổi chiều, hiện tại xe cũng đã lấy ra, cậu không cho tiếp tục đi nữa là có ý gì?”
Cách bệnh viện càng xa cảm giác trên đùi như bị một sợi tơ kéo lấy càng rõ ràng, Phạm Lãng đâu còn thời gian nghe hắn nói dóc, dùng sức vỗ lưng ghế quát, “Nói không đi là không đi! Trở về bệnh viện! Cho dù mày đậu xe cả đêm tao cũng không đi! Quay xe về bệnh viện mau!”
“Rốt cuộc tụi bây thương lượng xong chưa, tao mệt lắm rồi.” Tào Du cau mày, trong mắt không có kiên nhẫn, “Đã nửa đêm rồi, mọi người giải tán, ai về nhà người đó ngủ đi.”
Chương Lâm bất mãn nhìn về phía hắn, “Cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu, ngủ cái gì! Nhìn cái vẻ làm biếng của mày kìa!”
“Không quay xe lại thì tao xuống xe tự đi về!” Trên đùi đột nhiên tê rần, Phạm Lãng nóng nảy, vươn tay đẩy cửa ra. Cũng không biết làm sao, từ buổi chiều hắn vẫn luôn cảm thấy hoảng hốt, trực giác không muốn rời khỏi bệnh viện, sau khi rời đi lại vẫn luôn muốn trở về, chung quy có cảm giác rời khỏi bệnh viện sẽ có nguy hiểm.
Chương Lâm thò người ra giữ chặt hắn lại sau đó khóa trái cửa xe, đen mặt nói rằng, “Phạm Lãng, rốt cuộc mày muốn quậy cái gì!”
“Đừng cho là tao không biết tâm tư của mày!” Phạm Lãng thấy mở cửa không được, trong lòng càng thêm luống cuống, quay đầu hung tợn trừng hắn, “Dám đánh chủ ý trên đầu tao, mày ăn gan hùm mật gấu hả! Chuyện kinh doanh của nhà mày còn phải dựa vào nhà tao giúp đỡ, đừng chọc tao, nếu không tao cho mày đẹp mặt!”
Sắc mặt Chương Lâm thay đổi, “Phạm Lãng, mày đây là chuẩn bị xé rách mặt không làm anh em nữa đúng không?”
“Tụi bây làm gì thế!” Tào Du không hiểu nhìn bọn họ, “Vì chuyện uống rượu mà đến mức đó sao, bao nhiêu năm tình cảm, tụi bây bình tĩnh một chút!”
“Mày bớt giả làm người tốt đi!” Chương Lâm quát hắn một câu, cười lạnh, “Tâm tư bẩn thỉu gì đó rõ ràng chính mày là người nhắc tới đầu tiên, giờ trốn ở phía sau làm rùa đen rút đầu, muốn tao xuất đầu sau đó chiếm tiện nghi, Tào Du con mẹ nó mày với cha mày đều giống nhau, chính là tiểu bạch kiểm chỉ biết bám víu người khác!”
Biểu tình Tào Du âm trầm, siết chặt tay, “Chương Lâm mày muốn chết hả.”
Phạm Lãng phiền chán thấp giọng mắng vài tiếng, thừa dịp bọn họ đang cãi nhau thì mở khóa, đẩy cửa đi xuống chạy về phía bệnh viện. Chương Lâm cùng Tào Du thấy thế ngừng tay, vội xuống xe đuổi theo.
“Tiểu Lãng, nghe tao nói đã.” Chương Lâm đuổi theo chụp lấy vai của Phạm Lãng, vừa mới chuẩn bị giải thích, trong tay liền trống rỗng, Phạm Lãng đi ở phía trước đột nhiên mềm nhũn ngã trên mặt đất.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tào Du đến sau sửng sốt.
Tô Dục vẫn luôn trốn ở chỗ tối quan sát tình huống thấy thế vội vàng lao tới ôm lấy thân thể Thẩm Mộng Tịch, lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi 110, “Alo, nơi đây là đường xx gần bệnh viện số 3, có hai người có ý đồ bắt cóc một cô gái ……”
Chương Lâm cùng Tào Du bị hành vi khó hiểu của hắn làm ngây ngẩn, sau khi kịp phản ứng liền vội xông lên muốn cướp di động của hắn. Bảo vệ bệnh viện đúng lúc chạy lại đây chế phục hai người, đưa bọn họ đến phòng an ninh của bệnh viện.
Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức Phạm Lãng tỉnh lại cùng Chương Lâm và Tào Du bị bắt đồng thời truyền ra.
“Vậy thân thể Mộng Tịch hiện đang ở đâu?”
Sầm Nguyệt Bạch giúp cậu khuấy cháo, đưa thìa qua, “Ở phòng bệnh bên cạnh, Tô Dục đang trông coi.”
“À.” Cậu gật gật đầu, sau đó khoa trương cảm thán, “Ông trời có mắt a, mọi người vừa mới buồn rầu nên làm sao để đoạt lại thân thể Mộng Tịch, linh hồn kia liền tự trở về, thật đáng mừng.”
Sầm Nguyệt Bạch nhìn cậu một cái, trong mắt hiện lên nét cười, “Ừ, ông trời rất lợi hại.”
Phép thuật trả hồn cần phải tốn vài ngày chuẩn bị tài liệu cùng chế phù, trong lúc này thân thể Thẩm Mộng Tịch cùng hồn phách tạm thời chia lìa. Sự tình quanh co trở nên đơn giản, việc trả hồn đã ở trong tầm tay, mọi người thả lỏng thần kinh buộc chặt, bắt đầu nhìn náo nhiệt bên Phạm Lãng cùng Chương Lâm.
Người thực vật hôn mê sau khi tỉnh lại thân thể vẫn còn suy yếu, muốn khôi phục như lúc đầu nhất định phải trải qua thời gian điều dưỡng cùng phục kiện khá dài, Phạm Lãng bên kia tạm thời không có thời gian đi quấy rối. Chương Lâm cùng Tào Du cường bắt con gái ở ngoài đường, còn làm hại con người ta hôn mê vào bệnh viện, tội danh này đủ cho bọn họ ngồi thật lâu ở cục cảnh sát, xem ra cũng không có sức cùng với nhân vật chính làm ra chuyện gì.
Diệp Chi Châu an tâm, Tô Dục cùng Thẩm Tử Hạ thì cười lạnh. Nghĩ đến hai người kia đã từng vọng tưởng chiếm tiện nghi em gái cùng người trong lòng mình, Thẩm Tử Hạ cùng Tô Dục đã cảm thấy tức giận, vì thế bọn họ tốt bụng khiến cho Phạm Lãng đã tỉnh lại bỏ mặc tin tức của hai người kia, sau đó bắt đầu liều mạng gây phiền toái không cho bọn họ nộp tiền bảo lãnh.
[Tỷ lệ yêu nhau của Chương Lâm, Tào Du cùng nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
[Kiểm tra cho thấy hồn kỳ dao động …… Hồn kỳ thứ ba đã khôi phục, chuyển tới linh hồn Nguyên Dao, xin kí chủ chú ý!]
Diệp Chi Châu đang mỹ mãn ăn hoa quả bị màn ảnh dọa làm rớt cái nĩa trong tay. Nguyên Dao, đây không phải là tên con gái của lão đại sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất