Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 137: Thú hoàng thật tuyệt vời

Trước Sau
Ý thức một mảnh hỗn độn, thân thể nhẹ nhàng không cảm nhận dược trọng lượng cơ thể, bên tai có thanh âm sóng biển đánh vào bờ, trong mũi đều là mùi của bùn đất.

Đây là đâu …..

Cậu giãy dụa muốn mở mắt ra, nhưng ngay cả thân thể của mình cũng không cảm giác được.

[Đang quét trạng huống thân thể kí chủ ….. Thân thể khỏe mạnh, tinh thần lực ổn định ….. Chuẩn bị đưa linh hồn lên …… Đưa lên hoàn tất, hôn mê chấm dứt, nhiệm vụ lần nữa mở ra.]

Thân thể đột nhiên trầm xuống, cậu lập tức mở mắt ra, sau đó bị một khuôn mặt miêu gần ngay trước mắt làm hoảng sợ.

“A a a, còn sống! Mau mau, đào nó ra!”

Mặt miêu lui về phía sau, sau đó một gương mặt hồ ly bu lại, “Nó là gì vậy? Xà sao? Nhưng sao nó lại đen như mực thế?”

“Không phải là xà, nào có xà nhỏ bé như vậy, ta cảm thấy là sâu thì đúng hơn.” Một gương mặt thỏ sáp qua, ba cánh miệng vui vẻ động động, “Nhưng nó vừa béo béo lại xinh đẹp, chỉ là thoạt nhìn hơi ngốc.”

Mặt miêu đưa tới, còn duỗi móng vuốt lay Diệp Chi Châu, “Nhưng nó nhỏ như vậy, sao lại một mình núp ở trong động bùn này, mẫu thú cùng phụ thú đâu?”

Diệp Chi Châu bị lay đến lăn một vòng trong bùn, cảm thấy lơ mơ. Cậu không nghe lầm chứ, miêu thỏ hồ ly đang nói chuyện? Còn là tiếng người nữa chứ?

“Đúng là ngốc ….. Ta cảm thấy nó nhất định là bị bỏ rơi.” Ba cánh miệng của con thỏ động càng nhanh, con mắt hồng sắc chậm rãi trở nên ướt át, “Còn bị để ở trong cái động trống không này, thật đáng thương.”

“Chúng ta bắt nó mang về đi.” Hồ ly lại gần nhanh chóng lưu loát cắn cái đuôi của Diệp Chi Châu, hàm hồ nói rằng, “Về sau nó chính là tiểu muội muội của chúng ta.”

Diệp Chi Châu triệt để ngốc, không phải là bị miệng lớn của hồ ly dọa ngốc, mà là bị thân thể thon dài đến hư hư thực thực dọa ngốc! Cậu nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng, nhưng lại phát ra một tiếng kêu non nớt ….. giống như dùng một cây sáo hư thổi ra âm tiết đơn điệu vậy, hơi kích thích lỗ tai.

“Ngươi dọa nó kìa!” Tiểu miêu vội duỗi móng trấn an sờ sờ thân thể thon dài của Diệp Chi Châu, mắt miêu mở lớn nói rằng, “Hơn nữa nó không nhất định là muội muội nha, ta cảm thấy nó là đệ đệ.”

Hồ ly đại khái là bị thanh âm khó nghe của Diệp Chi Châu chấn trụ, động tác cắn người nhẹ hơn, sau đó quay đầu bỏ Diệp Chi Châu vào trên lưng mình, lắc lắc cái đuôi nói rằng, “Được rồi, vậy là đệ đệ. Đệ đệ ngươi có thể cuốn cổ hoặc là đuôi của ta, chúng ta về nhà thôi.”

Diệp Chi Châu đang tự hoài nghi bản thân, nghe vậy thân thể theo bản năng quấn lấy cổ hồ ly.

“A a, nó thật ngoan.” Con thỏ hưng phấn nhảy nhảy, dẫn đầu chạy tới thôn trang ở xa xa, “Đi thôi đi thôi, ta có thể chia bữa tối của ta cho đệ đệ.”

“Ta cảm thấy đệ đệ sẽ không thích ăn bữa tối của ngươi, rất khó ăn.” Hồ ly ghét bỏ động động lỗ tai, dễ dàng chạy tới phía trước con thỏ, “Ta cảm thấy đệ đệ sẽ thích bữa tối của ta hơn.”



Tiểu miêu cũng chạy đuổi theo, đắc ý nói, “Ta có cá mẫu thú làm cho, cũng có thể chia cho đệ đệ.”

Diệp Chi Châu nghe ba động vật nhỏ đối thoại, sau khi ngay ngốc liền ở trong lòng điên cuồng hét lên, “Thông Thiên a a a a, đây là có chuyện gì?! Thân thể hiện tại của tao rốt cuộc là cái gì vậy? Hình thức địa ngục là làm động vật sao! Tao chỉ muốn làm một nhân loại bình thường đơn giản thôi mà!”

Ở vị trí cái đuôi đột nhiên nóng lên, sau đó màn ảnh hiện ra, [Có muốn nhận kịch bản mới không?]

Cậu nhìn cái đuôi mập mạp đen như mực của mình, rất muốn khóc thành tiếng, “Thông Thiên, sao mày không phải là cái gương? Còn thảm đến độ cùng tao dùng chung một thân thể ….”

[Tôi đang ở trong không gian của kí chủ.]

Tiếng khóc dừng lại, “…… A.” Thiếu chút nữa quên mất mình có một không gian tùy thân.

[Có muốn nhận kịch bản mới không?]

Cậu nhìn cảnh đẹp bờ biển nhanh chóng lui về phía sau cùng thân thể động vật không rõ chủng loại của mình, yên lặng chọn tiếp nhận.

Nhân vật chính ở thế giới này tên là Hiên Viên Hồng, khi sinh ra đã là thân thể nhân loại vả lại không thể thú hóa, bị người nhà coi là ngoại tộc, nhận hết ức hiếp.

Diệp Chi Châu nhanh chóng tạm dừng tư liệu, chuẩn bị tâm lý thật tốt sau đó lật tư liệu đến đoạn giới thiệu về bối cảnh thế giới này.

Thế giới này là một thế giới thú nhân, trình độ phát triển khoa học kỹ thuật rất thấp, nhưng thú nhân lại sở hữu giá trị vũ lực cực cao. Các thú nhân trừ bỏ thân thể động vật vốn có của mình ra còn có thêm các loại kỹ năng khác, hơn nữa còn có thể tu luyện thú lực – giống như với đấu khí vậy. Bởi vì tập tính thú nhân, cho nên thế giới này không có quốc gia. Các thú nhân dựa theo tộc đàn sống riêng, lão đại tộc đàn là tộc trưởng, trên tộc trưởng của các tộc đàn là thú hoàng. Thú hoàng mười năm đổi một lần, được tộc trưởng của các tộc đàn chọn từ luận võ. Thú hoàng chưởng quản hiến tế thú tộc, xem như lãnh tụ tinh thần của thú tộc, không có nhiều thực quyền. Thú nhân khoảng năm tuổi đã có thể biến hóa, sau khi biến hóa sẽ vào tộc học tiếp thu giáo dục, tu luyện thú lực.

Diệp Chi Châu ngốc lăng, cư nhiên là một thế giới thú nhân …… Cho nên thân thể hiện tại của cậu rốt cuộc là bao lớn chứ? Không phải là mới vừa sinh ra không bao lâu đi ……

Vội kéo suy nghĩ đã bắt đầu bay xa trở về, cậu lần nữa nhìn về tư liệu kịch bản.

Phụ mẫu của nhân vật chính Hiên Viên Hồng đều là xà tộc, thú lực cường đại, địa vị ở xà tộc khá cao, vô cùng mạnh mẽ. Sau khi sinh ra nhân vật chính không thể thú hóa vả lại còn là phế vật tu luyện thú lực chậm chạp, bọn họ vô cùng bất mãn uất ức, vì thế khi sinh ra được một hài tử khỏe mạnh thứ hai, bọn họ liền bỏ rơi nhân vật chính.

Nhân vật chính bị vứt bỏ thương tâm gần chết, bắt đầu một mình lưu lạc sinh hoạt.

Mười mấy năm sau nhân vật chính thành niên, tình cờ nghe được phụ thú năm đó vứt bỏ hắn sắp đi lên vị trí tộc trưởng xà tộc, nhớ lại tình cảm khi xưa, nhịn không được lặng lẽ lẻn về xà tộc muốn nhìn nghi thức phụ thú thăng nhiệm tộc trưởng. Nhưng mà nghi thức không thấy được, ngược lại hắn gặp được đệ đệ ruột chỉ mới nhìn thấy một lần, Hiên Viên Thiên.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.



Tuy rằng Hiên Viên Thiên còn nhỏ tuổi, nhưng thực lực so với nhân vật chính mạnh hơn rất nhiều. Cậu liếc mắt một cái liền nhận ra diện mạo của nhân vật chính có bảy tám phần tương tự với mình, nhớ tới mấy đứa bạn cười nhạo mình có một ca ca phế vật cùng phụ mẫu lãnh huyết vứt bỏ hài tử nên liền nổi tên tâm tư xấu xa, trực tiếp phế đi tứ chi của nhân vật chính, sau đó ném nhân vật chính xuống chỗ vách núi trong vùng cấm của xà tộc.

Nhân vật chính không nghĩ tới mình chỉ là dâng trào tâm huyết trở về nhà lại có kết cục như vậy, sau khi tuyệt vọng phẫn nộ, hắn hắc hóa, ở trong lòng phát thệ nếu lần này không chết, hắn nhất định sẽ giết hết tất cả những người đã phụ hắn!

Sau đó hắn thật sự không chết, còn nhân họa đắc phúc phản tổ thức tỉnh huyết mạch thần long.

Nhân vật chính gân cốt đứt đoạn rơi vuống vực nghênh đón lần thú hóa đầu tiên trong cuộc đời của hắn, nhưng hắn không phải hóa xà, mà hóa thành chủng tộc thú nhân chỉ tồn tại trong sách cổ —— đó là rồng.

Sau khi hóa rồng nhân vật chính giống như trọng sinh, bộ dạng cải biến, tuổi tác giảm xuống, tư chất trực tiếp từ phế vật biến thành thiên tài đỉnh cấp. Hắn thoát khỏi đáy vực, ngụy trang thành ấu xà mất đi phụ mẫu lẫn vào xà tộc học tập, bắt đầu con đường báo thù.

Sau đó chính là motip cũ giả heo ăn thịt hổ báo thù đánh mặt bốp bốp, ba năm trôi qua, Hiên Viên Thiên bị nhân vật chính hại thành phế vật, thú lực của phụ mẫu nhân vật chính tẫn tiêu bị tộc đàn đuổi đi, không bao lâu liền chật vật chết đi. Tân tộc trưởng thượng vị, nhân vật chính làm dưỡng tử được sủng ái nhất của tân tộc trưởng, đạt được sự yêu thích của toàn tộc, còn lấy được nữ nhi của trưởng lão xà tộc, người sùng bái đầu tiên trong hậu cung của hắn – Vưu Tiểu Tiểu.

Câu chuyện đến đây tựa hồ là có thể kết thúc, nhưng nhân vật chính đã hắc hóa không dễ thỏa mãn như thế, báo thù xong hắn liền có mục tiêu mới —— trở thành thú hoàng, thống nhất toàn bộ thế giới thú nhân!

Nhân vật chính ôm giấc mộng không hề lưu luyến không rời khỏi tộc nhân cùng Vưu Tiểu Tiểu, bắt đầu lén lút đi vào các tộc đàn mở rộng hậu cung.

Muội tử hồ tộc xinh đẹp, liền thu một đôi hoa tỷ muội; muội tử lộc tộc trong veo như nước vô cùng đáng yêu, lại thu một người; muội tử miêu tộc xinh đẹp dã tính, thu thêm một người; muội tử thỏ tộc nhát gan thích thẹn thùng, nhất định là phải thu rồi; thiếu niên lang tộc ngạo khí lại trung thành, lại thu một người; thiếu niên hùng tộc ngây ngô khi cười bộ nhìn rất đáng yêu, lại thu một người; vũ tộc cũng không tồi, thiếu niên ưng tộc thanh lãnh câu nhân, thu thu thu; trên trời dưới đất đều có rồi, vậy thu thêm một người ở dưới nước vậy, thiếu niên ngư tộc, theo ca ca về sẽ được ăn kẹo que nhé.

Vì thế hậu cung rất là đầy đủ, mấy đại chủng tộc bị nhân vật chính nháo đến gà chó không yên. Sau khi thành công đảo loạn xuân thủy, nhân vật chính nhanh chóng chạy về xà tộc, xử lý dưỡng phụ trở thành tộc trưởng tân nhiệm, sau đó tham gia luận võ thú hoàng, thoải mái đoạt giải quán quân.

Nhân vật chính vui vẻ trở thành thú hoàng, vì thế hắn quyết định mở một hôn lễ khánh chúc, sau đó nhóm hậu cung bùng nổ, lúc này bọn họ mới phát hiện nhân vật chính cư nhiên không ngừng thu người! Chế độ thú nhân một chồng một vợ hoặc là một chồng một chồng hoặc là một vợ một vợ vốn luôn được mọi người tán thành lâu nay, nhân vật chính tra nam trăng hoa như vậy, bọn họ thật sự cho tới bây giờ chưa thấy qua.

Nhóm hậu cung muốn chạy lấy người, nhân vật chính làm sao có thể cho phép. Vì thế dùng vũ lực uy hiếp, muốn trực tiếp ép cưới. Nhóm hậu cung không vui, tộc đàn của nhóm hậu cung cũng không vui, mấy đại tộc đàn phẫn nộ liên hợp lại quyết định lật đổ vị trí thú hoàng của nhân vật chính! Đối với phản kháng của bọn họ nhân vật chính chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó lần đầu tiên thả ra khí tức thuộc về long tộc, giết sạch các tộc trưởng gây chuyện.

Lần đầu tiên cảm nhận được long áp, các thú nhân đều bị chấn kinh, sau đó theo bản năng thần phục, thời đại độc tài của nhân vật chính chính thức ập đến.

Nhóm hậu cung vẫn bị ép cưới, có long uy long áp long tức ở trên đầu đè nặng, bọn họ chỉ có thể nén hận ý xuống đáy lòng, ngoan ngoãn làm người ấm giường cho nhân vật chính.

Hơn mười năm sau, thế giới thú nhân dưới sự thao túng của nhân vật chính bị bắt thống nhất, các tộc đàn bắt đầu hỗn cư, dần dần có bộ dáng quốc gia; hai mươi năm sau, thế giới thú nhân triệt để biến thành thế giới do nhân vật chính độc đoán; ba mươi năm sau, nhân vật chính thọ mệnh dài lâu bắt đầu thích nháo loạn làm thiêu thân, quản lý thế giới thú nhân đến chướng khí mù mịt; năm mươi năm sau, nhóm hậu cung mưu đồ đã lâu liên hợp với tộc nhân nổi lên muốn lật đổ ngọn cờ thống trị của nhân vật chính; một trăm năm sau, nhân vật chính vẫn ngoan cường ngồi ở vị trí thú hoàng, nhưng thế giới thú nhân thống nhất đã bị phân chia lần nữa; một trăm năm mươi năm sau, nhóm hậu cung dần dần chết đi, nhân vật chính vẫn là vẻ mặt thanh xuân, tiếp tục làm thú hoàng của hắn; hai trăm năm sau, sau khi nhân vật chính cô đơn tịch mịch giết hết người kế vị của nhóm hậu cung liền tự bạo mà chết.

Thế giới thú nhân lâm vào hỗn loạn, lại thêm vài chục năm trôi qua, cục diện hỗn loạn không có ổn định mà ngược lại càng thêm nghiêm trọng, thế giới thú nhân chính thức tiến vào thời kỳ đại hỗn chiến, cuối cùng bị hủy diệt.

Diệp Chi Châu trợn mắt há mồm tắt đi tư liệu, nhịn không được vểnh vểnh cái đuôi béo của mình. Lần này nhân vật chính cư nhiên nam nữ đều ăn, còn có kịch bản này có phải là quá kỳ ba rồi không …..

Một tiếng chim hót rõ to đột nhiên vang lên ở trên không, cậu ngẩng đầu, chỉ thấy một đại điểu hỏa hồng xinh đẹp bay quanh một vòng rồi đột nhiên đáp xuống, mục tiêu ……. tựa hồ chính là cậu đang ở trên cổ hồ ly thì phải?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau