Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 144
Diệp Chi Châu nổi giận, vô cùng giận.
“Ta không cho phép!”
“Nhưng, nhưng không phải ngươi vẫn luôn thúc ta tìm bạn lữ sao …..”
“Nhưng ta không nói ngươi đi tìm Kim Dương!” Diệp Chi Châu trừng mắt nhìn Đồng Giai đã lui đến trong góc phòng, lại bắt đầu vỗ bàn rầm rầm, “Ngươi trước kia không phải rất sợ hắn sao, như thế nào hiện tại lại cảm thấy hắn đáng yêu? Nói mau, ngươi quen biết hắn lúc nào hả!”
Đồng Giai bị long áp của cậu làm sợ tới mức run rẩy, lỗ tai cương cứng không dám lộn xộn, thành thành thật thật trả lời, “Lúc, lúc niên tế của tứ đại tộc ….. Sau khi niên tế của thỏ tộc xong xuôi ta lén đi đến tứ đại tộc chơi, có một lần thiếu chút nữa bị khi dễ, là hắn giúp ta …..”
Cư nhiên là ở hiến tế tứ đại tộc! Ngay dưới mí mắt của cậu!
Diệp Chi Châu giận quá, “Ngươi đi hiến tế của tứ đại tộc tại sao không tìm ta, lại tự mình lén đi hả!”
“Ta thấy ngươi bận, không muốn phiền ngươi ….. Ta tự đi chơi cũng được mà ….” Đồng Giai bị dọa đến sửng sốt, vốn là tròng mắt hồng lại càng thêm đỏ, còn ngậm lệ, “Đệ đệ, trước kia là ta hiểu lầm Kim Dương, kỳ thật hắn rất đáng yêu, ngươi, ngươi cho ta cùng hắn cùng một chỗ đi …..”
Diệp Chi Châu nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của hắn lại có chút mềm lòng, muốn nói Kim Dương có vấn đề, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. Chuyền về Hiên Viên Hồng chỉ có một ít thú nhân thế hệ trước cùng tộc trưởng các tộc biết được, vì không muốn khủng hoảng, những năm gần đây bọn họ vẫn luôn ngầm điều tra thú nhân trẻ tuổi, tính tình Đồng Giai thẳng thắn lại dễ lừa, loại chuyện cần yêu cầu giữ bí mật này thật sự không thích hợp để hắn biết. Nhưng tình huống hôm nay …..
“Vũ Mộc.” Đông Phương Thư bỏ sách xuống, đứng dậy đi đến bên người Diệp Chi Châu vuốt tóc cậu, phân phó nói, “Mang Đồng Giai đi xuống, mấy ngày nay không cho phép hắn ra khỏi thần điện, hắn cần phải bình tĩnh lại.”
So với Diệp Chi Châu nổi giận, Đồng Giai càng thêm sợ vẻ mặt đạm mạc của Đông Phương Thư, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng hắn vẫn thành thành thật thật theo Vũ Mộc rời đi.
“Đừng tức giận.” Đông Phương Thư ngồi vào bên người Diệp Chi Châu ôm lấy cậu vỗ vỗ trấn an, ôn thanh nói, “Chuyện này kỳ thật rất dễ giải quyết, bắt Kim Dương lại là được, dù sao sớm hay muộn cũng phải bắt.”
“Nhưng bên Giai Giai …..”
“Đau dài không bằng đau ngắn.” Đông Phương Thư nhìn về kiến trúc thần điện xa xa ngoài cửa, ngữ khí thản nhiên, “Thừa dịp hiện tại tình cảm của bọn họ còn chưa sâu, một đao chặt đứt tâm ma.”
Diệp Chi Châu trầm mặc, suy xét một chút rồi cắn răng gật gật đầu, “Được, nghe theo ngươi, bắt đi, ta tự mình đi bắt. Nhưng hậu cung cụ thể của hắn gồm những ai ta vẫn chưa rõ ràng, chúng ta bắt hắn lại rồi từ từ cách ly những thú nhân có quan hệ ái muội bên cạnh hắn, đến lúc đó lượng công việc sẽ khá lớn.”
“Ngươi phụ trách bắt người đi, nhớ rõ đừng để hắn bị thương, nếu không thiên đạo sẽ đuổi ngươi đi, chuyện sau đó ta sẽ làm cho.” Đông Phương Thư lại vuốt tóc của cậu, cúi đầu hôn trán cậu, “Sẽ giải quyết được thôi, rất nhanh.”
Sau khi định ra kế hoạch, Đông Phương Thư lại trở nên bận rộn lu bù, Diệp Chi Châu cũng bắt đầu chuẩn bị. Bởi vì không thể trực tiếp thương tổn nhân vật chính, cho nên cậu không thể dùng vũ khí có lực sát thương lớn, phải thay bằng phương thức ôn hòa, đối với chuyện này cậu vô cùng khó chịu.
“Cư nhiên còn phải cố kỵ người xấu có bị thương hay không, thật đáng giận.” Cậu nghiến răng nghiến lợi bỏ qua song đao do Đông Phương Thư luyện chế cho cậu, thay bằng trường đao do Vũ Mộc đưa, đen mặt bao lưỡi dao lại, “Không cho hắn đổ máu, nhưng đánh hắn một trận cũng được đúng không?”
Vũ Mộc lui về phía sau tránh đi long áp cậu không tự giác tản mát ra, gẩy cung tiễn đeo trên dây da trâu, “Hẳn là có thể ….. Nhưng đánh nhẹ một chút.” Nói xong ở trong lòng đốt nến cho Kim Dương.
“Yên tâm, ta có chừng mực.” Diệp Chi Châu cười lạnh, cất kỹ vũ khí rồi hỏi, “Mấy ngày nay Kim Dương hoạt động ở đâu, có đến tìm Giai Giai không? Hai ngày nay cảm xúc của Giai Giai thế nào?”
“Không có, gần đây Kim Dương mỗi ngày đều lên núi, chưa từng tới thần điện.” Vũ Mộc trả lời theo thứ tự, “Hai ngày nay Giai Giai đều ở trong thần điện bồi tiểu thú nhân chơi, mặc dù có chút rầu rĩ không vui, nhưng thoạt nhìn cũng khá tốt.”
Diệp Chi Châu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại bắt đầu chuẩn bị các loại thuốc có khả năng sẽ dùng đến, “Ngươi cũng đi chuẩn bị một chút đi, buổi tối bắt đầu hành động.”
Vũ Mộc kính cẩn trả lời, cầm vũ khí lui xuống.
Lúc cơm chiều Đồng Giai muốn gặp Diệp Chi Châu nhưng bị Đông Phương Thư cự tuyệt.
Diệp Chi Châu nghi hoặc, “Sao không cho Giai Giai tới đây, nói không chừng là hắn đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Sợ ngươi phân tâm.” Đông Phương Thư gắp cho cậu thịt nướng đã cắt tốt, lại gắp ít rau xanh, “Buổi tối chú ý an toàn, có muốn ta đi cùng ngươi không?”
“Không.” Diệp Chi Châu vội vàng cự tuyệt, “Mình ta là được rồi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi. Rốt cuộc vũ tộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại gây sức ép cho ngươi lâu như vậy, còn cả ngày đi sớm về trễ.”
“Một đám tiểu thú nhân mới sinh ra có chút vấn đề, ta luyện cho bọn chúng chút dược, hiện tại đã tốt hơn rồi.” Đông Phương Thư nói dối đến thuận miệng, còn đặc biệt chân thành, “Trước đó không nói cho ngươi là sợ ngươi lo lắng.”
Diệp Chi Châu nghe vậy quả nhiên nhíu mi, “Là bệnh gì vậy? Thế giới này thật không ổn, trình độ chữa bệnh rất thấp, vả lại tình trạng thân thể các tộc lại không giống nhau, xem bệnh uống thuốc là một vấn đề lớn, chờ giải quyết xong nhân vật chính chúng ta phải bỏ chút sức lực vào vấn đề này mới được.”
“Ừ, cứ từ từ làm.” Đông Phương Thư thuận miệng ứng một câu, sau đó kéo đề tài, “Kim Dương là thú nhân hổ tộc, thực lực khẳng định không kém, nếu hắn phản kháng thì để Vũ Mộc đi bắt hắn, ngươi đừng nhúng tay.”
“Ta hiểu mà.” Diệp Chi Châu ở trước mặt người yêu luôn luôn không đề phòng, đối phương nói cái gì thì chính là cái đó, vô cùng dễ lừa dối, trọng tâm câu chuyện bị dời đi cũng không nghĩ nhiều.
Đông Phương Thư chống đầu nhìn cậu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười. Rất nhanh thôi, qua đêm nay là có thể hảo hảo sống qua ngày rồi.
Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.
Nửa đêm, trên núi gần thần điện.
“Đáng giận, rốt cuộc Kim Dương kia là lão hổ hay là con chuột thế, trốn quá kỹ.” Diệp Chi Châu thối mặt cào tóc, nhíu mày nhìn về Vũ Mộc bên cạnh, “Nếu không phải chỉ có ngươi và ta biết kế hoạch này, ta sẽ hoài nghi rằng trong chúng ta có nội gián đấy, hình như Kim Dương biết thời gian hành động của chúng ta thì phải, chạy trốn cũng quá đúng lúc rồi.”
Vũ Mộc chính trực gật đầu, “Quả thật rất đúng lúc, lát nữa ta đi tới vũ tộc cùng thần điện điều tra, để xem có người nào bị Kim Dương thu mua hay không.”
“… Kế hoạch bắt giữ chỉ có ngươi ta và Đông Phương biết, ngươi đang hoài nghi Đông Phương là nội gián sao?”
“… Không dám.” Bởi vì đúng là như vậy.
Màng tinh thần đột nhiên truyền đến một tia dao động, tinh thần Diệp Chi Châu chấn động, vội lấy vũ khí ra chạy tới nới dao động, “Mau! Có tung tích rồi, ở trận pháp cổ bên kia, tiểu tử kia cư nhiên vẫn chưa hết hy vọng với cổ trận!”
Vũ Mộc nghe vậy cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
Trong thần điện, Đồng Giai mở mắt ra biến trở về thú hình, nhảy xuống giường chạy ra ngoài. Xuyên qua hoa viên cùng đại sảnh của các tộc, hắn đi vào cửa chủ thính, lặng yên lẻn vào.
Ban đêm chủ thính tối om có chút dọa người, hắn quen thuộc lẻn đến quảng trường nhỏ sau chủ thính, đi vào trận pháp đã từng vây giết Hiên Viên Hồng, lặng lẽ khởi động nó, sau đó biến trở về hình người trộm giấu đi bốn giọt máu tươi tích ở mắt trận.
Trận pháp thong thả truyền đến dao động, trong mắt của hắn hiện lên một tia kinh hỉ rồi lại nhanh chóng thu liễm vào, nhìn bốn phía thật cẩn thận rồi bước vào trong trận pháp, cắt ngón tay của mình nhỏ máu tươi vào trong trận, biến trở về thú hình bắt đầu phóng thích thú lực.
Toàn bộ thế giới thú nhân đều đang ngủ say, tựa hồ không có ai phát hiện âm mưu bên này.
Trên không trận pháp cổ, Đông Phương Thư ngồi ở trên lưng một con chim, ánh mắt lãnh liệt nhìn cổ trận nhỏ bé đến cơ hồ nhìn không tới phía dưới, thản nhiên hỏi, “Khó chịu sao?”
Một nữ tử mặc đoản bào anh khí đầu đầy mồ hôi lạnh ngã vào trên lưng chim, khổ sở nhắm hai mắt lại, “Giai Giai cư nhiên thật là …… Vì cái gì, tình cảm nhiều năm như vậy hắn một chút cũng không nhớ sao …..”
Kim Thu ngồi trên một con chim khác mặc dù không có ngã xuống, nhưng sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Biểu tình hắn buộc chặt nhìn trận pháp phía dưới, ngực phập phồng kịch liệt, cảm xúc của hắn không hề bình tĩnh, “Không, Giai Giai sao lại …… Hắn đơn thuần như vậy, ta không tin!”
“Vậy các ngươi liền cảm thụ một chút đi.” Đông Phương Thư lấy ra tiểu trận bàn, nhẹ nhàng gõ gõ, “Trận pháp khi nãy là do ta thay đổi, hiện tại cái này mới là nguyên bản, hảo hảo cảm thụ đi, đây mới là suy nghĩ thật sự của Đồng Giai đối với các ngươi.”
Nhã Dật đột nhiên che ngực phun ra một ngụm máu tươi, thần thái trong mắt nhanh chóng phai nhạt xuống. Thú lực trong cơ thể Kim Thu bắt đầu điên cuồng xói mòn, trên người xuất hiện từng đạo vết máu.
Trong trận pháp cổ phía dưới, Đồng Giai sảng khoái thở dài một hơi, thú lực dao động trên người càng ngày càng mạnh. Hắn run rẩy cái lỗ tai dài, nghi hoặc trong mắt tán đi, chỉ dư lại thỏa mãn. Dị thường vừa nãy hẳn là do trận pháp lâu lắm rồi không được sử dụng nên có chút trì trệ …… Không hổ là huyết mạch phản tổ, lực lượng quả nhiên cường đại.
“Các ngươi coi hắn là thân nhân là bạn bè là hài tử, nhưng hắn lại coi các ngươi là chất dinh dưỡng.” Đông Phương Thư lần thứ hai kích thích trận bàn, sau đó lấy ra hai viên thuốc bắn vào miệng hai người, lạnh lùng nói, “Từ lúc hắn đi vào thần điện muốn trộm ôm đi Tiểu Châu, ván cờ đã bắt đầu.”
Thống khổ trên người Nhã Dật cùng Kim Thu dần dần yếu bớt, nghe vậy trầm mặc.
“Hắn rất thông minh, chọn thân thể mới ít bị tứ đại tộc nhìn chăm chăm, cũng không có chọn mấy đại tộc bị Tiểu Châu nghi ngờ, mà là chọn một chủng tộc không hề có quan hệ, nhưng cố tình lại chọn làm người nhà với Đồng Lập có quan hệ sâu xa với Tiểu Châu.” Đông Phương Thư nghiêng đầu nhìn dãy núi mờ tối, lại nghiêng đầu nhìn về phía hai người đang trầm mặc, “Tiểu Châu mềm lòng, đối với người thân cận chưa bao giờ bố trí phòng vệ, hắn hoàn mỹ lợi dụng điểm này. Các ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, một nhà Đồng Lập tử nạn không khả nghi sao?”
Nhã Dật làm thành chủ mấy chục năm, đầu óc xoay chuyển so với Kim Thu nhanh hơn nhiều lắm, nghe vậy tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, “Quả thật khả nghi ….. Vả lại thỏ tộc vốn đơn thuần vô hại rất dễ dàng lấy được tín nhiệm của người khác, hơn nữa lúc ấy hắn chỉ có mấy tuổi …..”
“Hắn vẫn luôn gọi Tiểu Châu là đệ đệ, Tiểu Châu liền lý lẽ đương nhiên đem hắn vào trong phạm vi thân nhân, sau đó một nhà Đồng Lập tử vong, hắn thành cô nhi, lấy tính cách của Tiểu Châu, thu dưỡng hắn cơ hồ là khẳng định.” Đông Phương Thư dùng ống tay áo ngăn trở cái siết tay của mình, ngữ khí càng thêm lãnh liệt, “Có Tiểu Châu là cầu nối, việc quen biết huyết mạch phản tổ là các người cùng với thú nhân ưu tú các tộc liền trở nên dễ dàng. Còn có những trận pháp cổ chung quanh thần điện, trừ hắn ra, còn có ai có thể ở dưới tình huống này ở lại nơi đây mà không khiến mọi người nghi ngờ chứ?”
Nhã Dật triệt để không còn lời gì để nói, Kim Thu thì gắt gao cắn răng, hít sâu mấy lần rồi đột nhiên đưa tay đập ót mình, khẽ quát ra tiếng, “Đáng giận! Ta, ta vẫn luôn, vẫn luôn …..”
Đông Phương Thư thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về phía trận bàn, sát ý trong lòng quay cuồng. Ác ý thuần túy cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là những ám đao bọc trong vỏ áo tình cảm. Lấy sự thông minh của Tiểu Châu, Đồng Giai không thích hợp vốn nên sớm bị phát hiện, nhưng chính là bởi vì tín nhiệm, bởi vì vài chục năm tình cảm, Tiểu Châu theo bản năng loại Đồng Giai ra khỏi danh sách hiềm nghi, lúc nào cũng sợ đối phương bị thương tổn. Nhã Dật cùng Kim Thu có tình cảm không sâu với Đồng Giai khi biết chân tướng đã thống khổ như thế, nếu Tiểu Châu biết chân tướng về hài tử mà mình đã nuôi lớn thì sẽ như thế nào đây?
Trận pháp cổ đã chạy đến cực hạn, y lần thứ hai kích thích trận bàn, chỉ hy vọng có thể giải quyết Đồng Giai trước khi Diệp Chi Châu trở về.
Trong mê trận ngoài núi, Diệp Chi Châu tức giận muốn hủy đi trận bàn trong tay.
“Ảo trận nơi này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại trở nên phức tạp.” Cậu xoay trận bàn, lại xem xét một chút chung quanh mắt trận, trong lòng muốn hỏng mất, “Lần trước lúc Đông Phương phục trận cho ta rõ ràng đã nói điểm xuất trận ngay tại nơi này, nhưng sao đột nhiên lại thay đổi?”
Hôm nay Vũ Mộc nói dối rất nhiều, đã có chút chết lặng, “Phỏng chừng là có động vật nhỏ nào đó xông tới kích thích đá mắt trận đi.”
Diệp Chi Châu liếc mắt nhìn hắn, “Đá mắt trận được chôn dưới đất, chung quanh còn đặc biệt thiết lập mê trận đuổi động vật, ngươi nói như vậy là đang hoài nghi chỉ số thông minh của tộc trưởng nhà ngươi sao?”
Vũ Mộc ngậm miệng, yên lặng làm bối cảnh.
“Xin lỗi, ta có chút nóng nảy.” Diệp Chi Châu nói xong phát hiện ngữ khí của mình không tốt lắm, vội vàng nói xin lỗi.
Vũ Mộc lắc đầu, “Không sao.” Hiện tại hắn tương đối lo lắng cho bộ lông trên người tộc trưởng ……
“Không thể trì hoãn được nữa.” Diệp Chi Châu thu hồi trận bàn, nhìn sắc trời rồi trầm giọng nói, “Nếu trì hoãn nữa trời sẽ sáng mất, đi, nếu không phá được trận, vậy ta —— “
[Đang kiểm tra tình trạng thân thể kí chủ ….. Thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật.]
Cậu trừng lớn mắt nhìn màn ảnh đột nhiên hiện ra trước mắt, không hề báo trước chảy ra nước mắt, “Thông Thiên! Thông Thiên Thông Thiên Thông Thiên! Mày rốt cục đã trở lại!”
[Đang kiểm tra trạng thái nhiệm vụ …. Vẫn chưa xong. Đang kiểm tra trạng thái hồn kỳ … Đã lấy được tám cái, không có bất thường.]
[Kiểm trách cho thấy linh hồn nhân vật chính dao động …… Dao động biến mất. Tỷ lệ yêu nhau của Nhã Dật cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ chín, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu sửng sốt, “Đã lấy được tám cái? Chẳng lẽ sau khi Hiên Viên Hồng chết hồn kỳ chỉ khôi phục hai cái? Không đúng, sao hồn kỳ lại ở chỗ Nhã Dật, rõ ràng Kim Dương cùng Nhã Dật không có giao…”
[Tỷ lệ yêu nhau của Kim Thu cùng nhân vật chính giảm còn 20%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu ngây người, cảm xúc trong mắt nhanh chóng biến ảo, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh hiểu rõ rồi mờ mịt.
Vũ Mộc không nhìn thấy màn ảnh, thấy cậu tự mình thì thào còn tưởng rằng cậu bị trận pháp làm cho giận điên, vội khuyên giải an ủi, “Kim Dương cũng bị vây ở trong trận pháp, không cần phải gấp, chúng ta không quay về tộc trưởng khẳng định sẽ lo lắng, phỏng chừng một lát nữa tộc trưởng sẽ tìm tới đây, đến lúc đó …..”
“Vũ Mộc.” Diệp Chi Châu ngắt lời hắn, thở sâu nghiêng đầu nhìn hắn, hốc mắt có chút phiếm hồng, vẻ mặt cũng rất lãnh tĩnh, “Không phải là Kim Dương đúng hay không?”
Biểu tình của Vũ Mộc cứng đờ.
“Cái gọi là hành động bắt giữ, đều là để dụ ta đúng không?” Cậu cắn răng nhịn xuống cảm xúc quay cuồng trong lồng ngực, quay đầu nhìn về phía thần điện, “Là …… Giai Giai, đúng không?”
Vũ Mộc trừng lớn mắt nhìn cậu, nói không ra lời.
“Quả nhiên là Giai Giai …..” Diệp Chi Châu miễn cưỡng cong khóe miệng cười cười, cúi đầu từ trong không gian lấy cái gương nhỏ ra, nhẹ nhàng sờ sờ mặt kính đã được chữa trị tốt, nhắm mắt hít sâu áp chế cảm xúc, nắm chặt bàn tay, “Thông Thiên, tao đi báo thù cho mày.” Thú lực cùng tinh thần lực đồng thời phóng thích, trận pháp chung quanh nhanh chóng bị phá hủy, cậu cất kỹ cái gương, lao nhanh về phía thần điện.
Vũ Mộc bị long áp chấn tại chỗ không thể động đậy, chỉ có thể mở to mắt nhìn cậu chạy xa, trong lòng vô cùng gấp gáp. Thú hoàng cư nhiên tự mình phát hiện chân tướng, lông, lông chim của tộc trưởng sắp toi đời rồi.
“Ta không cho phép!”
“Nhưng, nhưng không phải ngươi vẫn luôn thúc ta tìm bạn lữ sao …..”
“Nhưng ta không nói ngươi đi tìm Kim Dương!” Diệp Chi Châu trừng mắt nhìn Đồng Giai đã lui đến trong góc phòng, lại bắt đầu vỗ bàn rầm rầm, “Ngươi trước kia không phải rất sợ hắn sao, như thế nào hiện tại lại cảm thấy hắn đáng yêu? Nói mau, ngươi quen biết hắn lúc nào hả!”
Đồng Giai bị long áp của cậu làm sợ tới mức run rẩy, lỗ tai cương cứng không dám lộn xộn, thành thành thật thật trả lời, “Lúc, lúc niên tế của tứ đại tộc ….. Sau khi niên tế của thỏ tộc xong xuôi ta lén đi đến tứ đại tộc chơi, có một lần thiếu chút nữa bị khi dễ, là hắn giúp ta …..”
Cư nhiên là ở hiến tế tứ đại tộc! Ngay dưới mí mắt của cậu!
Diệp Chi Châu giận quá, “Ngươi đi hiến tế của tứ đại tộc tại sao không tìm ta, lại tự mình lén đi hả!”
“Ta thấy ngươi bận, không muốn phiền ngươi ….. Ta tự đi chơi cũng được mà ….” Đồng Giai bị dọa đến sửng sốt, vốn là tròng mắt hồng lại càng thêm đỏ, còn ngậm lệ, “Đệ đệ, trước kia là ta hiểu lầm Kim Dương, kỳ thật hắn rất đáng yêu, ngươi, ngươi cho ta cùng hắn cùng một chỗ đi …..”
Diệp Chi Châu nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của hắn lại có chút mềm lòng, muốn nói Kim Dương có vấn đề, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. Chuyền về Hiên Viên Hồng chỉ có một ít thú nhân thế hệ trước cùng tộc trưởng các tộc biết được, vì không muốn khủng hoảng, những năm gần đây bọn họ vẫn luôn ngầm điều tra thú nhân trẻ tuổi, tính tình Đồng Giai thẳng thắn lại dễ lừa, loại chuyện cần yêu cầu giữ bí mật này thật sự không thích hợp để hắn biết. Nhưng tình huống hôm nay …..
“Vũ Mộc.” Đông Phương Thư bỏ sách xuống, đứng dậy đi đến bên người Diệp Chi Châu vuốt tóc cậu, phân phó nói, “Mang Đồng Giai đi xuống, mấy ngày nay không cho phép hắn ra khỏi thần điện, hắn cần phải bình tĩnh lại.”
So với Diệp Chi Châu nổi giận, Đồng Giai càng thêm sợ vẻ mặt đạm mạc của Đông Phương Thư, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng hắn vẫn thành thành thật thật theo Vũ Mộc rời đi.
“Đừng tức giận.” Đông Phương Thư ngồi vào bên người Diệp Chi Châu ôm lấy cậu vỗ vỗ trấn an, ôn thanh nói, “Chuyện này kỳ thật rất dễ giải quyết, bắt Kim Dương lại là được, dù sao sớm hay muộn cũng phải bắt.”
“Nhưng bên Giai Giai …..”
“Đau dài không bằng đau ngắn.” Đông Phương Thư nhìn về kiến trúc thần điện xa xa ngoài cửa, ngữ khí thản nhiên, “Thừa dịp hiện tại tình cảm của bọn họ còn chưa sâu, một đao chặt đứt tâm ma.”
Diệp Chi Châu trầm mặc, suy xét một chút rồi cắn răng gật gật đầu, “Được, nghe theo ngươi, bắt đi, ta tự mình đi bắt. Nhưng hậu cung cụ thể của hắn gồm những ai ta vẫn chưa rõ ràng, chúng ta bắt hắn lại rồi từ từ cách ly những thú nhân có quan hệ ái muội bên cạnh hắn, đến lúc đó lượng công việc sẽ khá lớn.”
“Ngươi phụ trách bắt người đi, nhớ rõ đừng để hắn bị thương, nếu không thiên đạo sẽ đuổi ngươi đi, chuyện sau đó ta sẽ làm cho.” Đông Phương Thư lại vuốt tóc của cậu, cúi đầu hôn trán cậu, “Sẽ giải quyết được thôi, rất nhanh.”
Sau khi định ra kế hoạch, Đông Phương Thư lại trở nên bận rộn lu bù, Diệp Chi Châu cũng bắt đầu chuẩn bị. Bởi vì không thể trực tiếp thương tổn nhân vật chính, cho nên cậu không thể dùng vũ khí có lực sát thương lớn, phải thay bằng phương thức ôn hòa, đối với chuyện này cậu vô cùng khó chịu.
“Cư nhiên còn phải cố kỵ người xấu có bị thương hay không, thật đáng giận.” Cậu nghiến răng nghiến lợi bỏ qua song đao do Đông Phương Thư luyện chế cho cậu, thay bằng trường đao do Vũ Mộc đưa, đen mặt bao lưỡi dao lại, “Không cho hắn đổ máu, nhưng đánh hắn một trận cũng được đúng không?”
Vũ Mộc lui về phía sau tránh đi long áp cậu không tự giác tản mát ra, gẩy cung tiễn đeo trên dây da trâu, “Hẳn là có thể ….. Nhưng đánh nhẹ một chút.” Nói xong ở trong lòng đốt nến cho Kim Dương.
“Yên tâm, ta có chừng mực.” Diệp Chi Châu cười lạnh, cất kỹ vũ khí rồi hỏi, “Mấy ngày nay Kim Dương hoạt động ở đâu, có đến tìm Giai Giai không? Hai ngày nay cảm xúc của Giai Giai thế nào?”
“Không có, gần đây Kim Dương mỗi ngày đều lên núi, chưa từng tới thần điện.” Vũ Mộc trả lời theo thứ tự, “Hai ngày nay Giai Giai đều ở trong thần điện bồi tiểu thú nhân chơi, mặc dù có chút rầu rĩ không vui, nhưng thoạt nhìn cũng khá tốt.”
Diệp Chi Châu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại bắt đầu chuẩn bị các loại thuốc có khả năng sẽ dùng đến, “Ngươi cũng đi chuẩn bị một chút đi, buổi tối bắt đầu hành động.”
Vũ Mộc kính cẩn trả lời, cầm vũ khí lui xuống.
Lúc cơm chiều Đồng Giai muốn gặp Diệp Chi Châu nhưng bị Đông Phương Thư cự tuyệt.
Diệp Chi Châu nghi hoặc, “Sao không cho Giai Giai tới đây, nói không chừng là hắn đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Sợ ngươi phân tâm.” Đông Phương Thư gắp cho cậu thịt nướng đã cắt tốt, lại gắp ít rau xanh, “Buổi tối chú ý an toàn, có muốn ta đi cùng ngươi không?”
“Không.” Diệp Chi Châu vội vàng cự tuyệt, “Mình ta là được rồi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi. Rốt cuộc vũ tộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại gây sức ép cho ngươi lâu như vậy, còn cả ngày đi sớm về trễ.”
“Một đám tiểu thú nhân mới sinh ra có chút vấn đề, ta luyện cho bọn chúng chút dược, hiện tại đã tốt hơn rồi.” Đông Phương Thư nói dối đến thuận miệng, còn đặc biệt chân thành, “Trước đó không nói cho ngươi là sợ ngươi lo lắng.”
Diệp Chi Châu nghe vậy quả nhiên nhíu mi, “Là bệnh gì vậy? Thế giới này thật không ổn, trình độ chữa bệnh rất thấp, vả lại tình trạng thân thể các tộc lại không giống nhau, xem bệnh uống thuốc là một vấn đề lớn, chờ giải quyết xong nhân vật chính chúng ta phải bỏ chút sức lực vào vấn đề này mới được.”
“Ừ, cứ từ từ làm.” Đông Phương Thư thuận miệng ứng một câu, sau đó kéo đề tài, “Kim Dương là thú nhân hổ tộc, thực lực khẳng định không kém, nếu hắn phản kháng thì để Vũ Mộc đi bắt hắn, ngươi đừng nhúng tay.”
“Ta hiểu mà.” Diệp Chi Châu ở trước mặt người yêu luôn luôn không đề phòng, đối phương nói cái gì thì chính là cái đó, vô cùng dễ lừa dối, trọng tâm câu chuyện bị dời đi cũng không nghĩ nhiều.
Đông Phương Thư chống đầu nhìn cậu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười. Rất nhanh thôi, qua đêm nay là có thể hảo hảo sống qua ngày rồi.
Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.
Nửa đêm, trên núi gần thần điện.
“Đáng giận, rốt cuộc Kim Dương kia là lão hổ hay là con chuột thế, trốn quá kỹ.” Diệp Chi Châu thối mặt cào tóc, nhíu mày nhìn về Vũ Mộc bên cạnh, “Nếu không phải chỉ có ngươi và ta biết kế hoạch này, ta sẽ hoài nghi rằng trong chúng ta có nội gián đấy, hình như Kim Dương biết thời gian hành động của chúng ta thì phải, chạy trốn cũng quá đúng lúc rồi.”
Vũ Mộc chính trực gật đầu, “Quả thật rất đúng lúc, lát nữa ta đi tới vũ tộc cùng thần điện điều tra, để xem có người nào bị Kim Dương thu mua hay không.”
“… Kế hoạch bắt giữ chỉ có ngươi ta và Đông Phương biết, ngươi đang hoài nghi Đông Phương là nội gián sao?”
“… Không dám.” Bởi vì đúng là như vậy.
Màng tinh thần đột nhiên truyền đến một tia dao động, tinh thần Diệp Chi Châu chấn động, vội lấy vũ khí ra chạy tới nới dao động, “Mau! Có tung tích rồi, ở trận pháp cổ bên kia, tiểu tử kia cư nhiên vẫn chưa hết hy vọng với cổ trận!”
Vũ Mộc nghe vậy cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
Trong thần điện, Đồng Giai mở mắt ra biến trở về thú hình, nhảy xuống giường chạy ra ngoài. Xuyên qua hoa viên cùng đại sảnh của các tộc, hắn đi vào cửa chủ thính, lặng yên lẻn vào.
Ban đêm chủ thính tối om có chút dọa người, hắn quen thuộc lẻn đến quảng trường nhỏ sau chủ thính, đi vào trận pháp đã từng vây giết Hiên Viên Hồng, lặng lẽ khởi động nó, sau đó biến trở về hình người trộm giấu đi bốn giọt máu tươi tích ở mắt trận.
Trận pháp thong thả truyền đến dao động, trong mắt của hắn hiện lên một tia kinh hỉ rồi lại nhanh chóng thu liễm vào, nhìn bốn phía thật cẩn thận rồi bước vào trong trận pháp, cắt ngón tay của mình nhỏ máu tươi vào trong trận, biến trở về thú hình bắt đầu phóng thích thú lực.
Toàn bộ thế giới thú nhân đều đang ngủ say, tựa hồ không có ai phát hiện âm mưu bên này.
Trên không trận pháp cổ, Đông Phương Thư ngồi ở trên lưng một con chim, ánh mắt lãnh liệt nhìn cổ trận nhỏ bé đến cơ hồ nhìn không tới phía dưới, thản nhiên hỏi, “Khó chịu sao?”
Một nữ tử mặc đoản bào anh khí đầu đầy mồ hôi lạnh ngã vào trên lưng chim, khổ sở nhắm hai mắt lại, “Giai Giai cư nhiên thật là …… Vì cái gì, tình cảm nhiều năm như vậy hắn một chút cũng không nhớ sao …..”
Kim Thu ngồi trên một con chim khác mặc dù không có ngã xuống, nhưng sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Biểu tình hắn buộc chặt nhìn trận pháp phía dưới, ngực phập phồng kịch liệt, cảm xúc của hắn không hề bình tĩnh, “Không, Giai Giai sao lại …… Hắn đơn thuần như vậy, ta không tin!”
“Vậy các ngươi liền cảm thụ một chút đi.” Đông Phương Thư lấy ra tiểu trận bàn, nhẹ nhàng gõ gõ, “Trận pháp khi nãy là do ta thay đổi, hiện tại cái này mới là nguyên bản, hảo hảo cảm thụ đi, đây mới là suy nghĩ thật sự của Đồng Giai đối với các ngươi.”
Nhã Dật đột nhiên che ngực phun ra một ngụm máu tươi, thần thái trong mắt nhanh chóng phai nhạt xuống. Thú lực trong cơ thể Kim Thu bắt đầu điên cuồng xói mòn, trên người xuất hiện từng đạo vết máu.
Trong trận pháp cổ phía dưới, Đồng Giai sảng khoái thở dài một hơi, thú lực dao động trên người càng ngày càng mạnh. Hắn run rẩy cái lỗ tai dài, nghi hoặc trong mắt tán đi, chỉ dư lại thỏa mãn. Dị thường vừa nãy hẳn là do trận pháp lâu lắm rồi không được sử dụng nên có chút trì trệ …… Không hổ là huyết mạch phản tổ, lực lượng quả nhiên cường đại.
“Các ngươi coi hắn là thân nhân là bạn bè là hài tử, nhưng hắn lại coi các ngươi là chất dinh dưỡng.” Đông Phương Thư lần thứ hai kích thích trận bàn, sau đó lấy ra hai viên thuốc bắn vào miệng hai người, lạnh lùng nói, “Từ lúc hắn đi vào thần điện muốn trộm ôm đi Tiểu Châu, ván cờ đã bắt đầu.”
Thống khổ trên người Nhã Dật cùng Kim Thu dần dần yếu bớt, nghe vậy trầm mặc.
“Hắn rất thông minh, chọn thân thể mới ít bị tứ đại tộc nhìn chăm chăm, cũng không có chọn mấy đại tộc bị Tiểu Châu nghi ngờ, mà là chọn một chủng tộc không hề có quan hệ, nhưng cố tình lại chọn làm người nhà với Đồng Lập có quan hệ sâu xa với Tiểu Châu.” Đông Phương Thư nghiêng đầu nhìn dãy núi mờ tối, lại nghiêng đầu nhìn về phía hai người đang trầm mặc, “Tiểu Châu mềm lòng, đối với người thân cận chưa bao giờ bố trí phòng vệ, hắn hoàn mỹ lợi dụng điểm này. Các ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, một nhà Đồng Lập tử nạn không khả nghi sao?”
Nhã Dật làm thành chủ mấy chục năm, đầu óc xoay chuyển so với Kim Thu nhanh hơn nhiều lắm, nghe vậy tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, “Quả thật khả nghi ….. Vả lại thỏ tộc vốn đơn thuần vô hại rất dễ dàng lấy được tín nhiệm của người khác, hơn nữa lúc ấy hắn chỉ có mấy tuổi …..”
“Hắn vẫn luôn gọi Tiểu Châu là đệ đệ, Tiểu Châu liền lý lẽ đương nhiên đem hắn vào trong phạm vi thân nhân, sau đó một nhà Đồng Lập tử vong, hắn thành cô nhi, lấy tính cách của Tiểu Châu, thu dưỡng hắn cơ hồ là khẳng định.” Đông Phương Thư dùng ống tay áo ngăn trở cái siết tay của mình, ngữ khí càng thêm lãnh liệt, “Có Tiểu Châu là cầu nối, việc quen biết huyết mạch phản tổ là các người cùng với thú nhân ưu tú các tộc liền trở nên dễ dàng. Còn có những trận pháp cổ chung quanh thần điện, trừ hắn ra, còn có ai có thể ở dưới tình huống này ở lại nơi đây mà không khiến mọi người nghi ngờ chứ?”
Nhã Dật triệt để không còn lời gì để nói, Kim Thu thì gắt gao cắn răng, hít sâu mấy lần rồi đột nhiên đưa tay đập ót mình, khẽ quát ra tiếng, “Đáng giận! Ta, ta vẫn luôn, vẫn luôn …..”
Đông Phương Thư thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về phía trận bàn, sát ý trong lòng quay cuồng. Ác ý thuần túy cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là những ám đao bọc trong vỏ áo tình cảm. Lấy sự thông minh của Tiểu Châu, Đồng Giai không thích hợp vốn nên sớm bị phát hiện, nhưng chính là bởi vì tín nhiệm, bởi vì vài chục năm tình cảm, Tiểu Châu theo bản năng loại Đồng Giai ra khỏi danh sách hiềm nghi, lúc nào cũng sợ đối phương bị thương tổn. Nhã Dật cùng Kim Thu có tình cảm không sâu với Đồng Giai khi biết chân tướng đã thống khổ như thế, nếu Tiểu Châu biết chân tướng về hài tử mà mình đã nuôi lớn thì sẽ như thế nào đây?
Trận pháp cổ đã chạy đến cực hạn, y lần thứ hai kích thích trận bàn, chỉ hy vọng có thể giải quyết Đồng Giai trước khi Diệp Chi Châu trở về.
Trong mê trận ngoài núi, Diệp Chi Châu tức giận muốn hủy đi trận bàn trong tay.
“Ảo trận nơi này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại trở nên phức tạp.” Cậu xoay trận bàn, lại xem xét một chút chung quanh mắt trận, trong lòng muốn hỏng mất, “Lần trước lúc Đông Phương phục trận cho ta rõ ràng đã nói điểm xuất trận ngay tại nơi này, nhưng sao đột nhiên lại thay đổi?”
Hôm nay Vũ Mộc nói dối rất nhiều, đã có chút chết lặng, “Phỏng chừng là có động vật nhỏ nào đó xông tới kích thích đá mắt trận đi.”
Diệp Chi Châu liếc mắt nhìn hắn, “Đá mắt trận được chôn dưới đất, chung quanh còn đặc biệt thiết lập mê trận đuổi động vật, ngươi nói như vậy là đang hoài nghi chỉ số thông minh của tộc trưởng nhà ngươi sao?”
Vũ Mộc ngậm miệng, yên lặng làm bối cảnh.
“Xin lỗi, ta có chút nóng nảy.” Diệp Chi Châu nói xong phát hiện ngữ khí của mình không tốt lắm, vội vàng nói xin lỗi.
Vũ Mộc lắc đầu, “Không sao.” Hiện tại hắn tương đối lo lắng cho bộ lông trên người tộc trưởng ……
“Không thể trì hoãn được nữa.” Diệp Chi Châu thu hồi trận bàn, nhìn sắc trời rồi trầm giọng nói, “Nếu trì hoãn nữa trời sẽ sáng mất, đi, nếu không phá được trận, vậy ta —— “
[Đang kiểm tra tình trạng thân thể kí chủ ….. Thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật.]
Cậu trừng lớn mắt nhìn màn ảnh đột nhiên hiện ra trước mắt, không hề báo trước chảy ra nước mắt, “Thông Thiên! Thông Thiên Thông Thiên Thông Thiên! Mày rốt cục đã trở lại!”
[Đang kiểm tra trạng thái nhiệm vụ …. Vẫn chưa xong. Đang kiểm tra trạng thái hồn kỳ … Đã lấy được tám cái, không có bất thường.]
[Kiểm trách cho thấy linh hồn nhân vật chính dao động …… Dao động biến mất. Tỷ lệ yêu nhau của Nhã Dật cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ chín, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu sửng sốt, “Đã lấy được tám cái? Chẳng lẽ sau khi Hiên Viên Hồng chết hồn kỳ chỉ khôi phục hai cái? Không đúng, sao hồn kỳ lại ở chỗ Nhã Dật, rõ ràng Kim Dương cùng Nhã Dật không có giao…”
[Tỷ lệ yêu nhau của Kim Thu cùng nhân vật chính giảm còn 20%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu ngây người, cảm xúc trong mắt nhanh chóng biến ảo, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh hiểu rõ rồi mờ mịt.
Vũ Mộc không nhìn thấy màn ảnh, thấy cậu tự mình thì thào còn tưởng rằng cậu bị trận pháp làm cho giận điên, vội khuyên giải an ủi, “Kim Dương cũng bị vây ở trong trận pháp, không cần phải gấp, chúng ta không quay về tộc trưởng khẳng định sẽ lo lắng, phỏng chừng một lát nữa tộc trưởng sẽ tìm tới đây, đến lúc đó …..”
“Vũ Mộc.” Diệp Chi Châu ngắt lời hắn, thở sâu nghiêng đầu nhìn hắn, hốc mắt có chút phiếm hồng, vẻ mặt cũng rất lãnh tĩnh, “Không phải là Kim Dương đúng hay không?”
Biểu tình của Vũ Mộc cứng đờ.
“Cái gọi là hành động bắt giữ, đều là để dụ ta đúng không?” Cậu cắn răng nhịn xuống cảm xúc quay cuồng trong lồng ngực, quay đầu nhìn về phía thần điện, “Là …… Giai Giai, đúng không?”
Vũ Mộc trừng lớn mắt nhìn cậu, nói không ra lời.
“Quả nhiên là Giai Giai …..” Diệp Chi Châu miễn cưỡng cong khóe miệng cười cười, cúi đầu từ trong không gian lấy cái gương nhỏ ra, nhẹ nhàng sờ sờ mặt kính đã được chữa trị tốt, nhắm mắt hít sâu áp chế cảm xúc, nắm chặt bàn tay, “Thông Thiên, tao đi báo thù cho mày.” Thú lực cùng tinh thần lực đồng thời phóng thích, trận pháp chung quanh nhanh chóng bị phá hủy, cậu cất kỹ cái gương, lao nhanh về phía thần điện.
Vũ Mộc bị long áp chấn tại chỗ không thể động đậy, chỉ có thể mở to mắt nhìn cậu chạy xa, trong lòng vô cùng gấp gáp. Thú hoàng cư nhiên tự mình phát hiện chân tướng, lông, lông chim của tộc trưởng sắp toi đời rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất