Chương 75
Edit & Beta: Direct Kill
Đêm nay mất ngủ nghiêm trọng, Hình Minh ngồi trở lại trước bàn máy vi tính, tìm đủ các video phỏng vấn của những chương trình mà trước đây Lưu Sùng Kỳ từng tham gia, lần lượt nghiêm túc xem từ đầu đến cuối, tới gần hừng đông mới mệt cuộn tròn trên ghế sô pha, ngủ gật gần bốn mươi phút.
Đúng giờ bước vào vườn Minh Châu, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Bentley của Ngu Trọng Dạ đỗ dưới tòa nhà cao ốc.
Lạc Ưu từ trên xe bước xuống, nét mặt tươi cười rạng rỡ.
Mười giờ mặt trời lên trên đỉnh, Hình Minh giơ tay che lại đôi mắt.
Lạc Ưu là ai? Người cũng như tên, năng lực tốt, thủ đoạn tốt, ngoại hình tốt, vạn người mới tìm thấy một người như hắn. Nam Lĩnh đã được coi là thanh niên tuất tú khó gặp, weibo cá nhân cũng có thể hấp dẫn trăm vạn fan, nhưng nếu cùng Lạc Ưu so sánh, lập tức như hàng nhái so với hàng thật, từ trong mây bị giáng xuống thành bụi trần.
Câu nói tướng do tâm sinh xem ra là hoàn toàn chính xác. Sau khi tâm tình được thả lỏng, Lạc Ưu nhìn càng dương quang, xán lạn như hoa hồng, cao lãnh như phượng hoàng. Hình Minh nhìn hắn, hắn lại không nhìn thấy Hình Minh, cùng Ngu Trọng Dạ cười nói mấy câu, đi vào trong.
Hình Minh một chút cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trời quá nắng, khí nóng từng trận đổ xuống, lòng hồ phẳng lặng như gương, toàn bộ vườn Minh Châu đều ủ rũ.
Buổi tối đi đến trường quay để phát sóng trực tiếp ‘Tầm nhìn Đông Phương’, tập này của chương trình có độ khó không cao, theo khuôn mẫu sách giáo khoa, thảo luận về vấn đề quấy rối tình dục và cách để nữ giới bảo vệ bản thân.
Chương trình như vậy rất khó gây nên hứng thú với Hình Minh, nhưng lại khiến cả khán phòng dậy sóng, bởi vì chương trình đã đặc biệt mời tới một vị huấn luyện viên để dạy phụ nữ cách tự vệ vô cùng anh tuấn, cậu cùng với người dẫn chương trình đẹp trai nhiều lần thân mật để hướng dẫn các động tác tự vệ, hint bắn ngập trời,. Huấn luyện viên thể hình đóng vai thủ phạm quấy rối các thiếu nữ đặc biệt nhập vai, chủ động yêu cầu Hình Minh đóng vai người bị hại, sau đó hắn bóp mông ôm eo cậu, cái miệng ghé lại suýt chút nữa hôn thật. Người này nhìn có vẻ to con tứ chi phát triển, nhưng đầu óc lại không đơn giản, Hình Minh biết đối phương cố ý bán hủ lấy lòng khán giả, tuy rằng chán ghét, nhưng không dám nổi giận.
Trên mạng tràn lan các hình ảnh tình cảm của hai người, tỉ lệ người xem ti vi không nhiều không ít, ngay cả những nhà phê bình cũng giữ yên lặng, lười công kích trêu chọc.
Chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc, Hình Minh xem một loạt các bình luận trên mạng, không thấy ai mắng chửi gì, nhất thời rất không vừa ý —— tự giễu sao mình lại tiện vậy cơ chứ, nghe người ta khen nhiều thì chán, không đọc được vài lời chói tai thì không vừa lòng.
Ngược lại chỉ có vị huấn luyện viên thể hình là được lợi, sau khi kết thúc chương trình weibo bị dội bom, trong nháy mắt tăng hơn mười mấy vạn fan.
Chưa kịp rời đi khỏi đài Minh Châu thì nhận được tin tức của Lão Lâm, kêu cậu chờ ở ngã tư đường, chú Ngu muốn tới đón cậu.
Đã qua mười giờ tối nhưng không khí ngoài trời vẫn còn hầm hập. Hình Minh một thân âu phục chưa kịp đổi, áo sơmi bị mồ hôi thấm ướt dính sát ở trên lưng, mệt mỏi đến không muốn đi.
Bất đắc dĩ đồng ý. Hình Minh tiện tay lấy ra một ít tiền xu, muốn cho một người ăn xin đang ngồi bên rìa đường, không móc ra được, đành phải lấy một tờ tiền lớn.
Bentley chạy đến gần, Lão Lâm cười nói với Ngu Trọng Dạ đang ngồi đằng sau: “Vẫn là biên tập viên Hình của chúng ta tốt bụng.”
Lên xe, Hình Minh hỏi, đi chỗ nào?
Ngu Trọng Dạ không đáp, trực tiếp ôm Hình Minh vào trong ngực, nhấc tay cởi âu phục của cậu, ngón cái xoa lông mày và viền mắt, sau đó nhẹ nhàng lướt xuống xoa nắn gò má anh tuấn. Ngu Trọng Dạ hỏi: “Buổi tối ngủ không ngon?”
Hình Minh gật đầu: “Ừm.”
Lão Lâm cho là hai người muốn làm việc riêng trên xe, đặc biệt săn sóc muốn dựng tấm chắn trong xe lên, không nghĩ tới Ngu Trọng Dạ lại nói, không cần.
Ngu Trọng Dạ rũ mắt nhìn Hình Minh, hiếm thấy ôn nhu mà nói, em ngủ một chút, đến nhà tôi sẽ gọi.
Lão Lâm khuyên nhủ: “Chú Ngu cũng nên nghỉ một lát đi. Đêm qua tổ chức tiệc chào mừng Thiếu Ngả về, khách quá đông, bí thư Hồng cũng có mặt, chắc hẳn chú cũng không được nghỉ ngơi thật tốt.” Ngu Trọng Dạ lại hỏi: “Chương trình mời người huấn luyện viên thể hình từ đâu vậy?”
“Từ trung tâm thể hình nổi tiếng nào đấy, ” Lão Lâm trả lời, “Tra một lát sẽ ra thôi.”
“Điều tra rõ ràng.” Ngu Trọng Dạ nhàn nhạt nói, “Gọi điện thoại cho cấp trên của hắn, để hắn rời đi.”
Hình Minh nghe thấy lời này, ngửa mặt nhìn Ngu Trọng Dạ, muốn khuyên vài câu.
Ngu Trọng Dạ giơ tay mơn trớn hai mắt của cậu, ra hiệu cậu nhắm mắt câm miệng, an tâm nghỉ ngơi.
Một đêm không ngủ, Hình Minh mệt mỏi cùng cực, nằm trên đầu gối Ngu Trọng Dạ, trong chốc lát mùi thuốc lá quen thuộc khiến cậu an tâm chợp mắt.
Hình Minh ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, vội vàng mở cửa sổ phòng ra —— gió mát thổi ập đến, thấy trước mắt là một mặt hồ trong vắt, mới phát hiện mình đang ở một địa phương xa lạ.
Thì ra Lão Lâm suốt đêm lái xe chở cậu ra khỏi thành phố. Ngu trạch có diện tích rất lớn, ba mặt giáp với hồ, quả thực là nơi thích hợp để nghỉ mát.
Hình Minh khoác áo tắm xuống lầu, không nghĩ tới ở phòng khách ngoại trừ Ngu Trọng Dạ, còn có người khác.
Phụ nữ, dáng người cao ráo, không tính trẻ tuổi, cũng không quá già, môi hồng mặt trắng, một thân phục trang đẹp đẽ. Nhưng không có chút tục khí nào, khí chất đặt ở nơi đó, những thứ phấn son tầm thường đều bị lu mờ, ngược lại có một loại tươi đẹp mãnh liệt.
Nghe người phụ nữ kia tự giới thiệu, là bạn học cũ của đài trưởng Ngu.
Cùng tuổi với Ngu Trọng Dạ, thế thì đã qua tuổi bốn mươi từ lâu, nhưng người phụ nữ trước mắt da dẻ vừa trắng lại vừa mịn như đậu hũ, không chút tỳ vết nào, nhìn như con gái đương thì xuân sắc.
Hình Minh biết người này tên là Khang Nhạc Nhạc, không phải quen biết cô, mà nghe danh chồng của người này, vua của ngành dược vùng Hương Cảng, giá trị bản thân vượt qua mười tỉ.
Hình Minh biết đến vị kia cũng bởi do đối phương lên báo như cơm bữa, trước mặt thì cùng phu nhân ân ân ái ái, sau lưng thì hôm nay cặp kè minh tinh, hôm sau đã đi cùng với mấy em người mẫu chân dài, Vi Bác chỉ cần nở nụ cười ngay lập tức sẽ có hồng nhan chạy đến nâng khăn sửa túi, tiếng tăm khá lừng lẫy trong giới.
Hình Minh biết. Tất nhiên Khang Nhạc Nhạc cũng biết. Thân phận như vậy tiền tài quyền thế cùng địa vị, ai còn tin tưởng tình hữu độc chung, nếu vậy thì quá mức ngây thơ rồi.
“Đây là Thiếu Ngả?” Trong ấn tượng của Khang Nhạc Nhạc, Ngu Thiếu Ngả chỉ là đứa trẻ sáu, bảy tuổi, nên không tránh khỏi việc nhận nhầm người, “Không nghĩ tới chớp mắt một cái đã lớn như vậy.
Ngu Trọng Dạ không phủ nhận, chỉ kéo Hình Minh ngồi xuống bên người, mỉm cười hỏi: “Giống chứ?”
Khang Nhạc Nhạc tinh tế đánh giá Hình Minh, sau đó chà chà than thở: “Đẹp trai đến mình còn phải động lòng, có nét giống bố hơn là mẹ, trò giỏi hơn thầy.”
Ngu Trọng Dạ cũng men theo đường nhìn của Khang Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Hình Minh, ý cười bên môi sâu thêm.
“Thiếu Ngả về nước đã có tính toán gì chưa?” Khang Nhạc Nhạc hỏi.
“Thành niên rồi, trong nhà không cần ai thay nó sắp xếp, bản thân nó muốn đi đài Minh Châu thực tập.” Ngu Trọng Dạ nói, “Thế con trai cậu dạo này thế nào?”
“Sang năm mới lên lớp một.” Khang Nhạc Nhạc cười khanh khách giống như thiếu nữ, làm nũng nói, “Còn không phải tại cậu, mẹ Thiếu Ngả mất rồi, mình còn tưởng sẽ có cơ hội, vẫn luôn ngóng trông mà chờ cậu hỏi cưới, kết quả không công trì hoãn bản thân.”
Hình Minh không lên tiếng, xem bộ dáng hai người này, không chỉ là quen biết đã lâu, mà còn cáo già như nhau.
“Tại sao không chờ thêm chút nữa.” Ngu Trọng Dạ nở nụ cười khách sáo chỉ khi xã giao mới có, “Thiếu Ngả vẫn luôn thiếu một người mẹ để dạy dỗ.”
“Mình làm sao dám, lão gia tử nhà cậu còn sai cả thư ký tới tận cửa nhắc nhở mình…” Ngón tay nhỏ bé của Khang Nhạc Nhạc luồn vào mái tóc quăn, giơ tay vén lên, để lộ ra một mảng da đầu bị tóc che mất, “Vết sẹo này không bao giờ lành lại được, tóc cũng không mọc. Lúc đó mình đang đi trên đường thì bị một đám người tay nắm côn sắt tập kích, phải khâu hai mươi mấy mũi, sau đó bỏ chạy đến Hương Cảng. Đến tuổi này mới hiểu được, người và người thực sự quá khác biệt, tiền quyền kề bên người, vương pháp là do giai cấp vô sản tạo ra, nhưng mệnh của họ cũng chỉ như con kiến dưới đế giày thôi.”
“Ai nha, mình đang nói bậy cái gì trước mặt trẻ nhỏ thế này, ” Khang Nhạc Nhạc thở dài một hơi, đột nhiên liếc mắt nhìn Hình Minh, tủm tỉm yểu điệu lên tiếng, “Ông ngoại cháu là một người rất nhiều thủ đoạn, nhưng đối với đứa cháu ngoại độc nhất này thì cưng chiều hết mực, đúng không?”
Alanine Ciloni là thuốc tốt, Hình Minh dựa vào danh nghĩa của Ngu Thiếu Ngả trò chuyện cùng Khang Nhạc Nhạc về chuyện sản xuất thuốc, tâm nguyện Quý Huệ rất nhanh có thể đáp ứng.
Khang Nhạc Nhạc thật sự nghĩ rằng Hình Minh là Ngu Thiếu Ngả, Ngu Trọng Dạ không ngại đâm lao phải theo lao, im lặng không giải thích. Nghĩ đến mối quan hệ trước mắt của hai người không thể nào thấy được ánh sáng, giải thích kiểu gì cũng không thỏa. Hình Minh bắt đầu mơ hồ cảm thấy, tình trạng của mình hiện giờ như cưỡi hổ khó xuống, không thừa nhận không được.
Chồng của Khang Nhạc Nhạc không có ở bên cạnh, lại gặp được tình cũ khó quên, tựa như hồng hạnh gặp mưa xuân, chỉ chờ có thời cơ để vượt tường. Ngôn ngữ cùng hành động của người phụ nữ này đối với đài trưởng Ngu tràn ngập ý tứ khiêu khích, nhưng lại e ngại có đứa con trai ngồi cạnh nên thường chỉ nói được một nửa rồi dừng lại, cứ một tới hai lui như vậy, phu nhân đại gia mười tỉ, cũng phải phá lên cười.
Ngu Trọng Dạ ngược lại thờ ơ không động lòng, một người là gay cùng phụ nữ tiếp xúc thân mật nhưng không bộc lộ kẽ hở, nhàn nhạt ve vãn, nhàn nhạt xã giao, dường như đã là thói quen.
Chỉ có Hình Minh không cười nổi. Mặc dù bây giờ đang là cuối tuần, nhưng cậu không có thời gian cùng Ngu Trọng Dạ chung một chỗ mà cái gì cũng không làm ra đợc. Cậu cố gắng hạn chế nói chuyện, bởi vì hai tiếng “Ba ba” thực sự gọi không được. Cha làm con học, cậu và Ngu Trọng Dạ ngay cả trao đổi ánh mắt với nhau cũng phải phát ra tình cảm cha con, ngăn trở bởi quân thần chi lễ, lúc nào cũng phải cẩn thận.
Khang Nhạc Nhạc dự định ở lại một tuần, sáng chủ nhật mời thêm hai người bạn học cũ mới từ nước ngoài về, mượn tạm Ngu trạch để tụ tập. Hình Minh trong lúc rảnh rỗi, đến hồ bơi bơi mấy vòng, sau đó phủ thêm áo ngủ, nhốt mình ở trong phòng tiếp tục tìm tòi tư liệu phỏng vấn của thầy Lưu. Một tấm lại một tấm, không bỏ qua chi tiết nào.
Da đầu Hình Minh đột nhiên ngứa ngáy, bỗng ngửi được mùi như sư tử thấy mùi linh dương, cậu nhấn nút tua lại, tạm dừng.
Đây là video được phóng viên quay lại khi các em nhỏ con đi nhập học, hình ảnh chủ thể là các em học sinh theo giáo viên nối đuôi nhau đi vào, thầy Lưu không phải đối tượng quay chính, chỉ ở trong góc lộ mặt, lướt qua ống kính một cái rồi biến mất.
Da gà da vịt trên lưng Hình Minh nổi lên từng đợt, đem phân đoạn kia tua đi tua lại nhiều lần.
Mặc dù muốn chương trình đạt kết quả tốt, nhưng ở trường quay bị tên huấn luyện viên kia sờ nắn vẫn khiến cậu khó chịu muốn chết, huống hồ, trong hình lúc này là hình ảnh một thằng đàn ông ôm một bé gái không quen biết, miệng đối miện hôn môi.
Hình Minh nhanh chóng gọi điện thoại phái phóng viên của tổ đi dò xét, người nhà của bé gái còn đem cả kết quả kiểm tra của bác sĩ ra đối chứng, màng trinh của bé gái bị xé rách, vùng đáy chậu ửng hồng sung huyết, đúng là do bị dâm loạn mà gây nên.
Người nhà nghiêm túc ép hỏi, bé gái sợ đến gào khóc: Chính là thầy giáo làm!
Video, hình ảnh, báo cáo bệnh viện, ngay cả con gái ruột thịt đều nói rằng hắn là biến thái, quả thực bằng chứng như núi, Hình Minh chỉ thị phóng viên khuyên nhủ gia đình cô bé nhanh chóng báo cảnh sát, sau đó lực lượng cảnh sát điều tra, truyền thông tham gia, tập tiếp theo của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sẽ làm về chuyên đề “Lạm dụng tình dục trẻ em – vấn đề còn đang bị bỏ ngỏ”.
Hình Minh vẫn còn bất mãn với tập trước của chương trình, rước đến cho cậu một đám fan hủ nữ cp. ‘Minh Châu kết nối’ của Lạc Ưu vẫn như hổ rình mồi, đài trưởng Ngu biến ảo không ngừng, khó mà nói có đứng đằng sau ban ân hay không. Tiền mà giải quyết được vấn đề thì không phải là vấn đề. Muốn cậu dùng công phu trên giường để đổi lấy thành công cho ‘Tầm nhìn Đông Phương’, vậy thì công sức của những tập trước đó đều như muốn bỏ biển hết sao.
Quan trọng nhất là, đây là bán cho Trương Hoành Phi một món nợ ân tình. Gia đình của Tiểu Từ không sợ đưa sự việc lên TV làm lớn chuyện, bọn họ nhiều lần nói rõ với các ký giả biểu đạt thái độ tuyệt đối không giảng hoà, yêu cầu nghiêm trị vị chiến sĩ thi đua họ Lưu kia, đồng thời phải nhận được một khoản lớn tiền bồi thường.
Gọi điện thoại thông báo cho Trương Hoành Phi, đối phương thiên ân vạn tạ, Hình Minh đối với chuyện này rất thỏa mãn, ngay lập tức muốn tìm Ngu Trọng Dạ tán gẫu một chút.
Người không ở thư phòng, nhưng trong thư phòng đã có khách ngồi. Bạn học cũ của đài trưởng Ngu mang theo một bức tranh chữ của Tống triều Vương Sân, muốn nhờ đài trưởng Ngu phân biệt giúp có phải hàng thật hay không. Hình Minh không lạnh không nhạt lên tiếng chào hỏi, quay người muốn đi, không nghĩ tới lại bị đối phương nhiệt tình tha thiết giữ lại, chỉ nói hổ phụ vô khuyển tử, tế bào nghệ thuật không lý do gì không di truyền, nhờ cậu nhìn qua bức họa một chút.
Ngu Trọng Dạ đúng lúc bơi xong trở về, khoác một thân áo tắm dài quá đầu gối, thấy Hình Minh chân dài mông cong đứng ở trước bàn đọc sách, liền đi lên, hỏi, đang nhìn cái gì?
“Tranh của Vương Sân, em xem không hiểu.” Hình Minh quay đầu lại, thấy người tới là Ngu Trọng Dạ, đem bức tranh trải tới gần phía đối phương, người cũng dựa sát vào.
“Để tôi dạy em.” Ngu Trọng Dạ theo thói quen đặt tay lên eo Hình Minh, bàn tay xuôi theo sống lưng trượt đến phần xương cụt, ngón tay lún vào giữa hai cánh mông, nhào nặn hai khối thịt mềm mại. Ngu Trọng Dạ tiếp tục thăm dò sâu hơn, đột nhiên hơi chậm lại —— không nghĩ tới bên trong áo ngủ Hình Minh cái gì cũng không mặc, tính khí nặng trịch cách lớp tơ lụa xa hoa rủ xuống trong lòng bàn tay hắn, âm nang hơi tỏa ra nhiệt lượng.
“Thứ này đáng giá trên dưới trăm vạn, cậu nhất định phải xem giúp tôi một chút.” Khách nhân còn ngồi ở phía sau, bị thân hình cao lớn của Ngu Trọng Dạ che chắn, không biết chuyện gì đang xảy ra. Hình Minh lắc lắc cổ, bình tĩnh nhìn lại Ngu Trọng Dạ, mặt không đỏ tim không đập, ánh mắt như muốn lại như không.
“Thực sự là tiểu hồ ly.” Ngu Trọng Dạ cười nhẹ, khẽ dời thân thể, càng ngăn trở tầm mắt của người phía sau, vén lên áo ngủ Hình Minh, âm thầm vào đi.
Đêm nay mất ngủ nghiêm trọng, Hình Minh ngồi trở lại trước bàn máy vi tính, tìm đủ các video phỏng vấn của những chương trình mà trước đây Lưu Sùng Kỳ từng tham gia, lần lượt nghiêm túc xem từ đầu đến cuối, tới gần hừng đông mới mệt cuộn tròn trên ghế sô pha, ngủ gật gần bốn mươi phút.
Đúng giờ bước vào vườn Minh Châu, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Bentley của Ngu Trọng Dạ đỗ dưới tòa nhà cao ốc.
Lạc Ưu từ trên xe bước xuống, nét mặt tươi cười rạng rỡ.
Mười giờ mặt trời lên trên đỉnh, Hình Minh giơ tay che lại đôi mắt.
Lạc Ưu là ai? Người cũng như tên, năng lực tốt, thủ đoạn tốt, ngoại hình tốt, vạn người mới tìm thấy một người như hắn. Nam Lĩnh đã được coi là thanh niên tuất tú khó gặp, weibo cá nhân cũng có thể hấp dẫn trăm vạn fan, nhưng nếu cùng Lạc Ưu so sánh, lập tức như hàng nhái so với hàng thật, từ trong mây bị giáng xuống thành bụi trần.
Câu nói tướng do tâm sinh xem ra là hoàn toàn chính xác. Sau khi tâm tình được thả lỏng, Lạc Ưu nhìn càng dương quang, xán lạn như hoa hồng, cao lãnh như phượng hoàng. Hình Minh nhìn hắn, hắn lại không nhìn thấy Hình Minh, cùng Ngu Trọng Dạ cười nói mấy câu, đi vào trong.
Hình Minh một chút cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trời quá nắng, khí nóng từng trận đổ xuống, lòng hồ phẳng lặng như gương, toàn bộ vườn Minh Châu đều ủ rũ.
Buổi tối đi đến trường quay để phát sóng trực tiếp ‘Tầm nhìn Đông Phương’, tập này của chương trình có độ khó không cao, theo khuôn mẫu sách giáo khoa, thảo luận về vấn đề quấy rối tình dục và cách để nữ giới bảo vệ bản thân.
Chương trình như vậy rất khó gây nên hứng thú với Hình Minh, nhưng lại khiến cả khán phòng dậy sóng, bởi vì chương trình đã đặc biệt mời tới một vị huấn luyện viên để dạy phụ nữ cách tự vệ vô cùng anh tuấn, cậu cùng với người dẫn chương trình đẹp trai nhiều lần thân mật để hướng dẫn các động tác tự vệ, hint bắn ngập trời,. Huấn luyện viên thể hình đóng vai thủ phạm quấy rối các thiếu nữ đặc biệt nhập vai, chủ động yêu cầu Hình Minh đóng vai người bị hại, sau đó hắn bóp mông ôm eo cậu, cái miệng ghé lại suýt chút nữa hôn thật. Người này nhìn có vẻ to con tứ chi phát triển, nhưng đầu óc lại không đơn giản, Hình Minh biết đối phương cố ý bán hủ lấy lòng khán giả, tuy rằng chán ghét, nhưng không dám nổi giận.
Trên mạng tràn lan các hình ảnh tình cảm của hai người, tỉ lệ người xem ti vi không nhiều không ít, ngay cả những nhà phê bình cũng giữ yên lặng, lười công kích trêu chọc.
Chương trình phát sóng trực tiếp kết thúc, Hình Minh xem một loạt các bình luận trên mạng, không thấy ai mắng chửi gì, nhất thời rất không vừa ý —— tự giễu sao mình lại tiện vậy cơ chứ, nghe người ta khen nhiều thì chán, không đọc được vài lời chói tai thì không vừa lòng.
Ngược lại chỉ có vị huấn luyện viên thể hình là được lợi, sau khi kết thúc chương trình weibo bị dội bom, trong nháy mắt tăng hơn mười mấy vạn fan.
Chưa kịp rời đi khỏi đài Minh Châu thì nhận được tin tức của Lão Lâm, kêu cậu chờ ở ngã tư đường, chú Ngu muốn tới đón cậu.
Đã qua mười giờ tối nhưng không khí ngoài trời vẫn còn hầm hập. Hình Minh một thân âu phục chưa kịp đổi, áo sơmi bị mồ hôi thấm ướt dính sát ở trên lưng, mệt mỏi đến không muốn đi.
Bất đắc dĩ đồng ý. Hình Minh tiện tay lấy ra một ít tiền xu, muốn cho một người ăn xin đang ngồi bên rìa đường, không móc ra được, đành phải lấy một tờ tiền lớn.
Bentley chạy đến gần, Lão Lâm cười nói với Ngu Trọng Dạ đang ngồi đằng sau: “Vẫn là biên tập viên Hình của chúng ta tốt bụng.”
Lên xe, Hình Minh hỏi, đi chỗ nào?
Ngu Trọng Dạ không đáp, trực tiếp ôm Hình Minh vào trong ngực, nhấc tay cởi âu phục của cậu, ngón cái xoa lông mày và viền mắt, sau đó nhẹ nhàng lướt xuống xoa nắn gò má anh tuấn. Ngu Trọng Dạ hỏi: “Buổi tối ngủ không ngon?”
Hình Minh gật đầu: “Ừm.”
Lão Lâm cho là hai người muốn làm việc riêng trên xe, đặc biệt săn sóc muốn dựng tấm chắn trong xe lên, không nghĩ tới Ngu Trọng Dạ lại nói, không cần.
Ngu Trọng Dạ rũ mắt nhìn Hình Minh, hiếm thấy ôn nhu mà nói, em ngủ một chút, đến nhà tôi sẽ gọi.
Lão Lâm khuyên nhủ: “Chú Ngu cũng nên nghỉ một lát đi. Đêm qua tổ chức tiệc chào mừng Thiếu Ngả về, khách quá đông, bí thư Hồng cũng có mặt, chắc hẳn chú cũng không được nghỉ ngơi thật tốt.” Ngu Trọng Dạ lại hỏi: “Chương trình mời người huấn luyện viên thể hình từ đâu vậy?”
“Từ trung tâm thể hình nổi tiếng nào đấy, ” Lão Lâm trả lời, “Tra một lát sẽ ra thôi.”
“Điều tra rõ ràng.” Ngu Trọng Dạ nhàn nhạt nói, “Gọi điện thoại cho cấp trên của hắn, để hắn rời đi.”
Hình Minh nghe thấy lời này, ngửa mặt nhìn Ngu Trọng Dạ, muốn khuyên vài câu.
Ngu Trọng Dạ giơ tay mơn trớn hai mắt của cậu, ra hiệu cậu nhắm mắt câm miệng, an tâm nghỉ ngơi.
Một đêm không ngủ, Hình Minh mệt mỏi cùng cực, nằm trên đầu gối Ngu Trọng Dạ, trong chốc lát mùi thuốc lá quen thuộc khiến cậu an tâm chợp mắt.
Hình Minh ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, vội vàng mở cửa sổ phòng ra —— gió mát thổi ập đến, thấy trước mắt là một mặt hồ trong vắt, mới phát hiện mình đang ở một địa phương xa lạ.
Thì ra Lão Lâm suốt đêm lái xe chở cậu ra khỏi thành phố. Ngu trạch có diện tích rất lớn, ba mặt giáp với hồ, quả thực là nơi thích hợp để nghỉ mát.
Hình Minh khoác áo tắm xuống lầu, không nghĩ tới ở phòng khách ngoại trừ Ngu Trọng Dạ, còn có người khác.
Phụ nữ, dáng người cao ráo, không tính trẻ tuổi, cũng không quá già, môi hồng mặt trắng, một thân phục trang đẹp đẽ. Nhưng không có chút tục khí nào, khí chất đặt ở nơi đó, những thứ phấn son tầm thường đều bị lu mờ, ngược lại có một loại tươi đẹp mãnh liệt.
Nghe người phụ nữ kia tự giới thiệu, là bạn học cũ của đài trưởng Ngu.
Cùng tuổi với Ngu Trọng Dạ, thế thì đã qua tuổi bốn mươi từ lâu, nhưng người phụ nữ trước mắt da dẻ vừa trắng lại vừa mịn như đậu hũ, không chút tỳ vết nào, nhìn như con gái đương thì xuân sắc.
Hình Minh biết người này tên là Khang Nhạc Nhạc, không phải quen biết cô, mà nghe danh chồng của người này, vua của ngành dược vùng Hương Cảng, giá trị bản thân vượt qua mười tỉ.
Hình Minh biết đến vị kia cũng bởi do đối phương lên báo như cơm bữa, trước mặt thì cùng phu nhân ân ân ái ái, sau lưng thì hôm nay cặp kè minh tinh, hôm sau đã đi cùng với mấy em người mẫu chân dài, Vi Bác chỉ cần nở nụ cười ngay lập tức sẽ có hồng nhan chạy đến nâng khăn sửa túi, tiếng tăm khá lừng lẫy trong giới.
Hình Minh biết. Tất nhiên Khang Nhạc Nhạc cũng biết. Thân phận như vậy tiền tài quyền thế cùng địa vị, ai còn tin tưởng tình hữu độc chung, nếu vậy thì quá mức ngây thơ rồi.
“Đây là Thiếu Ngả?” Trong ấn tượng của Khang Nhạc Nhạc, Ngu Thiếu Ngả chỉ là đứa trẻ sáu, bảy tuổi, nên không tránh khỏi việc nhận nhầm người, “Không nghĩ tới chớp mắt một cái đã lớn như vậy.
Ngu Trọng Dạ không phủ nhận, chỉ kéo Hình Minh ngồi xuống bên người, mỉm cười hỏi: “Giống chứ?”
Khang Nhạc Nhạc tinh tế đánh giá Hình Minh, sau đó chà chà than thở: “Đẹp trai đến mình còn phải động lòng, có nét giống bố hơn là mẹ, trò giỏi hơn thầy.”
Ngu Trọng Dạ cũng men theo đường nhìn của Khang Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Hình Minh, ý cười bên môi sâu thêm.
“Thiếu Ngả về nước đã có tính toán gì chưa?” Khang Nhạc Nhạc hỏi.
“Thành niên rồi, trong nhà không cần ai thay nó sắp xếp, bản thân nó muốn đi đài Minh Châu thực tập.” Ngu Trọng Dạ nói, “Thế con trai cậu dạo này thế nào?”
“Sang năm mới lên lớp một.” Khang Nhạc Nhạc cười khanh khách giống như thiếu nữ, làm nũng nói, “Còn không phải tại cậu, mẹ Thiếu Ngả mất rồi, mình còn tưởng sẽ có cơ hội, vẫn luôn ngóng trông mà chờ cậu hỏi cưới, kết quả không công trì hoãn bản thân.”
Hình Minh không lên tiếng, xem bộ dáng hai người này, không chỉ là quen biết đã lâu, mà còn cáo già như nhau.
“Tại sao không chờ thêm chút nữa.” Ngu Trọng Dạ nở nụ cười khách sáo chỉ khi xã giao mới có, “Thiếu Ngả vẫn luôn thiếu một người mẹ để dạy dỗ.”
“Mình làm sao dám, lão gia tử nhà cậu còn sai cả thư ký tới tận cửa nhắc nhở mình…” Ngón tay nhỏ bé của Khang Nhạc Nhạc luồn vào mái tóc quăn, giơ tay vén lên, để lộ ra một mảng da đầu bị tóc che mất, “Vết sẹo này không bao giờ lành lại được, tóc cũng không mọc. Lúc đó mình đang đi trên đường thì bị một đám người tay nắm côn sắt tập kích, phải khâu hai mươi mấy mũi, sau đó bỏ chạy đến Hương Cảng. Đến tuổi này mới hiểu được, người và người thực sự quá khác biệt, tiền quyền kề bên người, vương pháp là do giai cấp vô sản tạo ra, nhưng mệnh của họ cũng chỉ như con kiến dưới đế giày thôi.”
“Ai nha, mình đang nói bậy cái gì trước mặt trẻ nhỏ thế này, ” Khang Nhạc Nhạc thở dài một hơi, đột nhiên liếc mắt nhìn Hình Minh, tủm tỉm yểu điệu lên tiếng, “Ông ngoại cháu là một người rất nhiều thủ đoạn, nhưng đối với đứa cháu ngoại độc nhất này thì cưng chiều hết mực, đúng không?”
Alanine Ciloni là thuốc tốt, Hình Minh dựa vào danh nghĩa của Ngu Thiếu Ngả trò chuyện cùng Khang Nhạc Nhạc về chuyện sản xuất thuốc, tâm nguyện Quý Huệ rất nhanh có thể đáp ứng.
Khang Nhạc Nhạc thật sự nghĩ rằng Hình Minh là Ngu Thiếu Ngả, Ngu Trọng Dạ không ngại đâm lao phải theo lao, im lặng không giải thích. Nghĩ đến mối quan hệ trước mắt của hai người không thể nào thấy được ánh sáng, giải thích kiểu gì cũng không thỏa. Hình Minh bắt đầu mơ hồ cảm thấy, tình trạng của mình hiện giờ như cưỡi hổ khó xuống, không thừa nhận không được.
Chồng của Khang Nhạc Nhạc không có ở bên cạnh, lại gặp được tình cũ khó quên, tựa như hồng hạnh gặp mưa xuân, chỉ chờ có thời cơ để vượt tường. Ngôn ngữ cùng hành động của người phụ nữ này đối với đài trưởng Ngu tràn ngập ý tứ khiêu khích, nhưng lại e ngại có đứa con trai ngồi cạnh nên thường chỉ nói được một nửa rồi dừng lại, cứ một tới hai lui như vậy, phu nhân đại gia mười tỉ, cũng phải phá lên cười.
Ngu Trọng Dạ ngược lại thờ ơ không động lòng, một người là gay cùng phụ nữ tiếp xúc thân mật nhưng không bộc lộ kẽ hở, nhàn nhạt ve vãn, nhàn nhạt xã giao, dường như đã là thói quen.
Chỉ có Hình Minh không cười nổi. Mặc dù bây giờ đang là cuối tuần, nhưng cậu không có thời gian cùng Ngu Trọng Dạ chung một chỗ mà cái gì cũng không làm ra đợc. Cậu cố gắng hạn chế nói chuyện, bởi vì hai tiếng “Ba ba” thực sự gọi không được. Cha làm con học, cậu và Ngu Trọng Dạ ngay cả trao đổi ánh mắt với nhau cũng phải phát ra tình cảm cha con, ngăn trở bởi quân thần chi lễ, lúc nào cũng phải cẩn thận.
Khang Nhạc Nhạc dự định ở lại một tuần, sáng chủ nhật mời thêm hai người bạn học cũ mới từ nước ngoài về, mượn tạm Ngu trạch để tụ tập. Hình Minh trong lúc rảnh rỗi, đến hồ bơi bơi mấy vòng, sau đó phủ thêm áo ngủ, nhốt mình ở trong phòng tiếp tục tìm tòi tư liệu phỏng vấn của thầy Lưu. Một tấm lại một tấm, không bỏ qua chi tiết nào.
Da đầu Hình Minh đột nhiên ngứa ngáy, bỗng ngửi được mùi như sư tử thấy mùi linh dương, cậu nhấn nút tua lại, tạm dừng.
Đây là video được phóng viên quay lại khi các em nhỏ con đi nhập học, hình ảnh chủ thể là các em học sinh theo giáo viên nối đuôi nhau đi vào, thầy Lưu không phải đối tượng quay chính, chỉ ở trong góc lộ mặt, lướt qua ống kính một cái rồi biến mất.
Da gà da vịt trên lưng Hình Minh nổi lên từng đợt, đem phân đoạn kia tua đi tua lại nhiều lần.
Mặc dù muốn chương trình đạt kết quả tốt, nhưng ở trường quay bị tên huấn luyện viên kia sờ nắn vẫn khiến cậu khó chịu muốn chết, huống hồ, trong hình lúc này là hình ảnh một thằng đàn ông ôm một bé gái không quen biết, miệng đối miện hôn môi.
Hình Minh nhanh chóng gọi điện thoại phái phóng viên của tổ đi dò xét, người nhà của bé gái còn đem cả kết quả kiểm tra của bác sĩ ra đối chứng, màng trinh của bé gái bị xé rách, vùng đáy chậu ửng hồng sung huyết, đúng là do bị dâm loạn mà gây nên.
Người nhà nghiêm túc ép hỏi, bé gái sợ đến gào khóc: Chính là thầy giáo làm!
Video, hình ảnh, báo cáo bệnh viện, ngay cả con gái ruột thịt đều nói rằng hắn là biến thái, quả thực bằng chứng như núi, Hình Minh chỉ thị phóng viên khuyên nhủ gia đình cô bé nhanh chóng báo cảnh sát, sau đó lực lượng cảnh sát điều tra, truyền thông tham gia, tập tiếp theo của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sẽ làm về chuyên đề “Lạm dụng tình dục trẻ em – vấn đề còn đang bị bỏ ngỏ”.
Hình Minh vẫn còn bất mãn với tập trước của chương trình, rước đến cho cậu một đám fan hủ nữ cp. ‘Minh Châu kết nối’ của Lạc Ưu vẫn như hổ rình mồi, đài trưởng Ngu biến ảo không ngừng, khó mà nói có đứng đằng sau ban ân hay không. Tiền mà giải quyết được vấn đề thì không phải là vấn đề. Muốn cậu dùng công phu trên giường để đổi lấy thành công cho ‘Tầm nhìn Đông Phương’, vậy thì công sức của những tập trước đó đều như muốn bỏ biển hết sao.
Quan trọng nhất là, đây là bán cho Trương Hoành Phi một món nợ ân tình. Gia đình của Tiểu Từ không sợ đưa sự việc lên TV làm lớn chuyện, bọn họ nhiều lần nói rõ với các ký giả biểu đạt thái độ tuyệt đối không giảng hoà, yêu cầu nghiêm trị vị chiến sĩ thi đua họ Lưu kia, đồng thời phải nhận được một khoản lớn tiền bồi thường.
Gọi điện thoại thông báo cho Trương Hoành Phi, đối phương thiên ân vạn tạ, Hình Minh đối với chuyện này rất thỏa mãn, ngay lập tức muốn tìm Ngu Trọng Dạ tán gẫu một chút.
Người không ở thư phòng, nhưng trong thư phòng đã có khách ngồi. Bạn học cũ của đài trưởng Ngu mang theo một bức tranh chữ của Tống triều Vương Sân, muốn nhờ đài trưởng Ngu phân biệt giúp có phải hàng thật hay không. Hình Minh không lạnh không nhạt lên tiếng chào hỏi, quay người muốn đi, không nghĩ tới lại bị đối phương nhiệt tình tha thiết giữ lại, chỉ nói hổ phụ vô khuyển tử, tế bào nghệ thuật không lý do gì không di truyền, nhờ cậu nhìn qua bức họa một chút.
Ngu Trọng Dạ đúng lúc bơi xong trở về, khoác một thân áo tắm dài quá đầu gối, thấy Hình Minh chân dài mông cong đứng ở trước bàn đọc sách, liền đi lên, hỏi, đang nhìn cái gì?
“Tranh của Vương Sân, em xem không hiểu.” Hình Minh quay đầu lại, thấy người tới là Ngu Trọng Dạ, đem bức tranh trải tới gần phía đối phương, người cũng dựa sát vào.
“Để tôi dạy em.” Ngu Trọng Dạ theo thói quen đặt tay lên eo Hình Minh, bàn tay xuôi theo sống lưng trượt đến phần xương cụt, ngón tay lún vào giữa hai cánh mông, nhào nặn hai khối thịt mềm mại. Ngu Trọng Dạ tiếp tục thăm dò sâu hơn, đột nhiên hơi chậm lại —— không nghĩ tới bên trong áo ngủ Hình Minh cái gì cũng không mặc, tính khí nặng trịch cách lớp tơ lụa xa hoa rủ xuống trong lòng bàn tay hắn, âm nang hơi tỏa ra nhiệt lượng.
“Thứ này đáng giá trên dưới trăm vạn, cậu nhất định phải xem giúp tôi một chút.” Khách nhân còn ngồi ở phía sau, bị thân hình cao lớn của Ngu Trọng Dạ che chắn, không biết chuyện gì đang xảy ra. Hình Minh lắc lắc cổ, bình tĩnh nhìn lại Ngu Trọng Dạ, mặt không đỏ tim không đập, ánh mắt như muốn lại như không.
“Thực sự là tiểu hồ ly.” Ngu Trọng Dạ cười nhẹ, khẽ dời thân thể, càng ngăn trở tầm mắt của người phía sau, vén lên áo ngủ Hình Minh, âm thầm vào đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất