Bát Thanh Cam Châu

Chương 3

Trước
Khi Sơ Tụ tỉnh, nam nhân bên cạnh đã đứng dậy, ở mép giường mặc quần áo, quay lưng về y không chút phòng bị.

Y lấy từ dưới gối ra một thanh kiếm mỏng, lặng lẽ xuống giường, đứng sau lưng hắn, đặt thanh kiếm vào sống lưng nam nhân.

Lưỡi kiếm sắc bén xé toạc quần áo, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo của nó.Mặc Sĩ Tranh dừng lại động tác mặc quần áo, làm một cử chỉ để Đạt An, người đã sẵn sàng xông lên ở trên xà, rời đi.

Hắn thờ dài: "Sơ Tụ, ta muốn đi thượng triều."

Sơ Tụ cuối cùng cũng có cơ hội uy hiếp hắn, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lạnh lùng nói: "Thả ta đi."

Mặc Sĩ Tranh xoay người, lưỡi kiếm trên lưng hắn vẽ ra vệt máu. Sơ Tụ hoảng sợ, theo bản năng muốn thu hồi tay, nhưng Mặc Sĩ Tranh đã nắm lấy cổ tay y, hắn dùng sức bẻ tay Sơ Tụ ra, đem kiếm ném xuống, chau mày, ngữ khí nóng nảy: "Dùng tay không cầm lưỡi kiếm, người không muốn đôi tay này nữa hả?"

Sơ Tụ muốn rút tay lại, lại bị hai bàn tay cứng như sắt của hắn nắm chặt, căn bản không thoát ra được.

Chủ mưu ám sát đã lâu cứ như vậy chết non, y tức đến nhảy dựng lên, nổi giận nói: "Mặc Sĩ Tranh, Mặc Sĩ tướng quân, mỹ nhân trong phủ của ngươi cũng không kém một đại nam nhân như ta đi? Trên người ta có cái gì? Ngươi muốn cái gì? Ta không thể ném đi ký ức trước ngươi đối ta nghiêm hình tra tấn được, bây giờ lại càng không được. Ngươi hoặc là giết ta, hoặc là thả ta đi được không? Ta thật chịu ngươi đủ rồi."

Mặc Sĩ Tranh sửng sốt, bị lời nói Sơ Tụ làm tổn thương, ngây người một hồi, lấy lọ dược ra, nhẹ nhàng bôi thuốc trên tay y.

Đúng như dự đoán, ánh mắt của Sơ Tụ dõi theo lọ dược.

Y không có ấn tượng gì về bản thân, nhưng y luôn nhạy cảm với y học.

Hắn không cất lọ dược kia, đem nó đặt trên bàn, băng bó kỹ tay thiếu niên, nói: "Đừng chạm vào nước."

Sơ Tụ không để ý tới hắn.

Hắn tùy tiện lau vết máu đang rỉ sau lưng, mặc quần áo vào, đi tới cửa, lại dừng lại.

Hắn cũng không quay đầu lại, đưa lưng về y giải thích một câu: Ta chưa từng nghiêm hình tra tấn ngươi, ngươi cũng đừng đoán mò."

Sơ Tụ lần này rốt cục cũng lên tiếng, y giễu cợt nói: "Dám làm không dám nhận sao? Khi ta tỉnh lại, trên người đầy vết thương, không phải ngươi thì còn có thể là ai?"

Mặc Sĩ Tranh: "......"

Thân ảnh nam nhân cao lớn đứng ở cửa, tia nắng ban mai chiếu vào người, Hộ Quốc tướng quân trong có chút cô tịch.

Sơ Tụ trong lòng dâng lên một nỗi buồn không tên, y ngoảnh mặt đi nói: "Ngươi đi đi, có cơ hội ta liền giết ngươi."

Mặc Sĩ Tranh rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn ta chết, tuyệt đối không cần phải phiền phức như vậy, chờ ngươi khôi phục trí nhớ muốn ta chết, chỉ cần nói ra, ta sẽ tự sát."

Sơ Tụ: "......"

Mặc Sĩ Tranh nói: "Chờ ta chở về."

Nam nhân nói xong, liền đi mất khỏi khoảng sân nhỏ, Sơ Tụ trong tay cầm lọ dược, hơi hơi xuất thần.

Đạt An ngồi trên mái ngói uống rượu.

Hắn nhìn tướng quân rời sân viện, một khắc bước ra khỏi cửa viện, nguyên bản cúi đầu lại nâng lên, hơi cong sống lưng thẳng tắp, lại lần nữa lộ ra dáng vẻ ngay thẳng.

Lần đầu tiên hắn ta cảm thấy tướng quân cương ngạnh mang theo sự miễn cưỡng.

Viện tử này dường như là điểm yếu duy nhất của tướng quân, cũng là mảnh mềm mại duy nhất của hắn.

Hắn ta không biết người thanh niên được tướng quân mang về một năm trước này, là ai.

Hắn chỉ biết là thiếu niên lúc ấy mình đầy vết bầm tím, sốt cao không lùi, nằm ở trên giường nửa năm, tướng quân cũng nửa năm không vào triều, ngày đêm túc trực bên cạnh y.

Nhưng khi y tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ.

Thiếu niên gan lớn ngồi an tĩnh một lúc, sau đó cầm lọ đi tới bên giường lại chui vào chăn nằm xuống.

Mấy tiểu nha đầu thường nói Sơ công tử lười, hiện giờ xem ra đúng là lười thật.

Sơ Tụ nhìn chiếc bình sứ nhỏ màu xanh trắng, cảm thấy quen quen nhưng lại không nhớ nổi đã từng nhìn thấy ở đâu.

Xoa xoa một luc, y mở miệng lọ, nhắm một mắt nhìn vào trong, nhìn xong lại đặt ở chóp mũi ngửi.

Y hỏi căn phòng trống: "Hắn lúc nào trở lại?"

Đạt An từ trên mái nhà đáp xuống, ôm kiếm hành lễ: "Nên lúc trở lại, tướng quân tự nhiên sẽ trở lại."

Sơ Tụ không quen biết con quạ mới này, y đánh giá người ta một lát, hỏi: "Người lúc trước đâu?"

Đạt An: "Hắn bảo hộ công tử không tốt, đã bị đày đi biên ải."

Sơ Tụ: "......."

Sơ Tụ: Trời nóng nực, ta muốn ăn băng nhũ lạc." (băng nhũ lạc: kiểu đá bào có thêm ít sữa đặc)

Một khắc sau, Sơ Tụ ngồi ở bên cửa sổ, tay bưng chén ăn băng nhũ lạc.

Hoa viên nhỏ phủ tướng quân được chăm sóc cẩn thận, không trồng hoa mà chỉ toàn cỏ (thảo dược), bên trong có mấy cây đào nhỏ kết trái chĩu quả hơi chua.Hắn ngày thường đều dành phần lớn thời gian ở nơi này, chỉ ở nơi đây mới khiến hắn cảm thấy thanh thản.

Thị nữ Hồng Quả từ ngoài cửa chạy vào, thở hổn hển vì nóng.

Nàng đem một tá thoại bản chất lên bàn của Sơ Tụ, cầm lấy cốc trà nguội uống một hơi cạn sạch, lấy tay quạt cho mình, cười rạng rỡ nói với y: "Thoại bản từ Trung Nguyên truyền tới, nô tì đợi cả buổi sáng mới cướp được một bộ."

Sơ Tụ nhìn những điển tịch quý giá được truyền qua hai sơn một thủy, tính tình cáu kỉnh cũng bớt đi một chút, mở thoại bản ra hỏi: "Sau khi Thái tử giam cầm kẻ thù lần trước, có tiếp tục không?"

Hồng Quả nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Nga, quyển sách mà công tử nói kia, hiện tại mấy người thuyết thư đều không được phép nói về nó."

"......Vì sao?"

Hồng Quả: "Nô tì làm sao biết?"

Nàng lại uống thêm một chén trả, vội vàng nói: "Công tử mau xem đi, đọc xong thì nói cho ta một chút, ta không biết chữ."

Sơ Tụ đáp: "Được."

Từ khi vào phục thiên, Sơ Tụ bắt đầu thèm lạnh.

(phục thiên: tháng nóng nhất)



Nếu không, tay chân nóng nảy sẽ khó chịu, tính tình cũng dễ cáu gắt.

Trong tay y bưng chén băng nhũ lạc, luyến tiếc ăn cho tay đỡ lạnh. Lại len lén đi lấy nước giếng lạnh để ngâm chân.

Trong chén băng lớn, mấy quả đào, quả mơ, quả vải được chôn bên trong.Y ghé vào bàn, gặm một quả đào, xem thoại bản.

Mặc Sĩ Tranh từ bên ngoài bước vào, mang theo một làn nhiệt nóng bức.Sơ Tụ xem nhập thần, không để ý có người tiến vào, vừa lật sách vừa phe phẩy quạt xếp.

Y đem ống quần xắn đến bắp chân, đôi chân trắng như tuyết ngâm trong nước, thích ý đung đưa, quần áo hỗn độn nửa mở nửa kín, mái tóc đen được buộc cao bằng vài, giống như bộ dáng trước đây y vẫn thường buộc.

Gương mặt kia so với bốn năm trước càng thêm kinh diễm mị hoặc, vóc người so với bốn năm trước cũng cao hơn chút.

Khi hai người gặp nhau lần đầu, lúc ấy Sơ Tụ mới mười sáu tuổi, hiện giờ đã sắp tới hai mươi.

Hắn cởi áo giáp ra, thanh âm vũ khí va vào nhau khiến cho thiếu niên chú ý.Y chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái, ánh mắt nhàn nhạt, tựa hồ không đem người này để vào mắt.

Y không nói gì, tiếp tục đọc thoại bản của mình.

Mặc Sĩ Tranh: "Ta đi tắm rửa, đổi kiện quần áo rồi lại đến tìm ngươi."Sơ Tụ không để ý đến hắn.

Ánh mắt Mặc Sĩ Tranh hơi u ám.

Đây so với trước kia đúng là trái ngược.

Trước kia, thường là Sơ Tụ nói chuyện, hắn lại không thích hé răng nửa lời.Hiện tại Sơ Tụ lại không để ý đến hắn.

Hắn xoay người đi ra ngoài, mới đi hai bước lại dừng lại.

Hắn nhìn chân Sơ Tụ, nhìn nước trong chậu, cau mày lại.

Hắn đi đến trước mặt Sơ Tụ, ngồi xổm xuống, nhúng tay vào nước thử một chút.

Mát lạnh.

Hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng nắm bàn chân lạnh cóng của Sơ Tụ, nói: "Đừng dùng nước lạnh."

Tay hắn quá nóng.

Chân thoát ly nước lạnh, thật vất vả hạ nhiệt xuống lại bị hắn lấy tay sưởi ấm lại.Thời tiết nóng nực khiến y vô cùng cáu kỉnh, bị hắn quấy rầy càng làm y tức giận hơn.

Y trực tiếp giơ chân đá vào ngực Mặc Sĩ Tranh, hung dữ nói: "Ngươi cách ta xa một chút."

Mặc Sĩ Tranh: "......"

Đạt An ở nơi ẩn nấp trong lòng cả kinh.

Hắn ta thậm chí không dám nhìn phản ứng của tướng quân.

Nhưng mà nửa thời gian uống cạn chén trà đi qua, cuộc xung đột mà hắn tưởng tượng lại không hề xảy ra.

Tướng quân nhà bọn họ chỉ đem chân thiếu niên lau khô, sau đó buông ra.Mặc Sĩ Tranh đem nước lạnh đổ đi, đứng dậy nói: "Ta biết ngươi nóng, nhưng cũng đừng hạ nhiệt như vậy."

Sơ Tụ kỳ thật cũng bị chính mình dọa sợ, vừa rồi y quên khống chế cảm xúc của mình, y không biết tại sao mình lại cáu kỉnh như vậy.

Y cuộn tròn hai chân, sau khi mất đi dòng nước mát để hạ nhiệt, chân y lại nóng không chịu nổi, nóng đốt lòng.

Y nhìn nam nhân bưng chậu đi ra ngoài mím môi nói: "Mặc Sĩ Tranh, ta nóng quá."

Mặc Sĩ Tranh dừng một chút, khẽ nhếch môi, ôn thanh nói: "Ta đã gọi người xây cho ngươi một căn phòng tránh nóng, lát nữa dẫn ngươi đến đó."

Sơ Tụ dùng tay lấy khối băng dùng để ướp hoa quả, đem tay lạnh áp vào chân, khi tay nóng lại đi cầm khối băng.

Khi Mặc Sĩ Tranh mang theo đại phu trở về, y đã làm ướt tấm vải mà hắn cầm vào.

Mặc Sĩ Tranh kiên nhẫn lấy khăn tay lau cho y, đối với đại phu nói: "Y vào tam phục liền tay chân bắt đầu nóng lên, ban đêm lại nghiêm trọng hơn, y còn rất thích uống nước."

"Ta giúp công tử thỉnh mạch."

Sơ Tụ nhìn Mặc Sĩ Tranh, rồi nhìn lão đầu râu bạc, cau mày không vui nói: "Sao phải bắt mạch? Ta không có bệnh."

Thiếu niên quay mặt qua chỗ khác, thu dọn thoại bản trên bàn muốn rời đi.

"Mùa này năm nào, cũng phải hốt thuốc cho y, hỏi thì khi đó chỉ bảo là bệnh vặt, mỗi lần tay chân phát nhiệt, y chỉ cần uống một thang thuốc là tốt lên. Ta không hiểu về bệnh lý, ngươi nhìn một chút xem nên cho hắn dùng loại thuốc nào?"

Sơ Tụ: "......"

Sơ Tụ ghét loại chiều chuộng của Mặc Sĩ Tranh đối với y, dường như chỉ là để đền bù, cũng thực chán ghét hắn hành động như thể hắn hiểu rất rõ về bản thân y vậy. Đối xử với y tốt đến mức thậm chí lúc y phát giận với hắn, tự y còn cảm thấy rằng chính y đang vô cớ gây rối.

Nếu hắn thực sự đối xử tốt với y, liền sẽ không giam cầm y, cũng sẽ không nói cho y về quá khứ.

Mặc Sĩ Tranh quay đầu nhìn Sơ Tụ, ngữ khí nhu hòa tám độ: "Sơ Tụ, ngươi cho hắn nhìn xem, xem xong chúng ta liền đi tránh nóng."

"......"

Sơ Tụ đưa tay ra.

Y rũ mắt nhìn lão đại phu bắt mạch cho mình, thủ pháp này làm y mạc danh quen thuộc, nhưng mỗi lần y đối với cái gì cảm thấy quen thuộc, đại não liền trống rỗng, trong lòng một mảnh hoang vu, sau đó tâm tình trở nên sa sút, chán nản, suy sụp đến mức không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì, gần đây tình trạng này ngày càng nghiệm trọng.

Y thực chán ghét loại suy sụp này, nó khiến y cảm thấy bị cách ly với mọi thứ xung quanh, bên ngoài là sắc thái sặc sỡ, còn nơi ở của y chỉ là một mảnh trắng xám.

Y nhấc không nổi tinh thần, vô ý thức đưa tay nhặt quả vải, tùy ý để lão đại phu bắt mạch cho.

Mặc Sĩ Tranh ôm hắn vào lòng, ở bên tai y dỗ dành: "Sắp xong rồi, sắp xong rồi."Mỗi lần như vậy, Mặc Sĩ Tranh đều rất hữu dụng, chỉ cần tựa vào trong ngực hắn, trái tim mê muội cùng cáu kỉnh của y liền có thể thanh thản.

Y lặng lẽ dựa vào trong ngực Mặc Sĩ Tranh, cụp mắt nhìn xuống quả vải đáng thương bị móng tay in hình trăng lưỡi liềm trên bề mặt không đều, đâm nó chảy ra nước.

Mặc Sĩ Tranh từ trong tay y lấy đi quả vải, giúp y lau tay.

Thấy lòng bàn tay y nóng, hơi hơi tróc da, liền cầm tay y lên thổi nhẹ.

Đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm hắn, ngơ nhác mà cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Lão đại phu bắt mạch xong, nói: "Đó là âm hư hỏa vượng, không phải bệnh nặng, ta kê đơn thuốc uống bảy ngày sẽ khỏi, chú ý không ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, ngủ nhiều, giữ tâm tình thoải mái."

Mặc Sĩ Tranh thở phào nhẹ nhõm.



Đại phu đi rồi, hắn cúi đầu xem Sơ Tụ, thiếu niên cụp mắt xuống, hàng mi dài phủ bóng lên mí mắt, an tĩnh ủ dột, bất động.

Tính cách y trước đây tuy không ầm ĩ, nhưng thập phần hoạt bát, chưa từng thấy qua y như vậy. Mặc Sĩ Tranh ánh mắt ảm đạm, nắm lấy tay y, nhẹ giọng gọi: "Sơ Tụ."

Sơ Tụ vẫn không để ý tới hắn.

Hắn đem người bế lên, hướng đến ngôi nhà tránh nóng đã làm cho y đi đến.Băng được thu tập từ dãy núi Thiên Sơn, một đường vận chuyển không ngừng nghỉ chở về Cách Lặc Thiện. Hao phí nhân lực và tiền bạc đến mức làm người ta phải chắt lưỡi hít hà.

Căn phòng này được trang bị tất cả theo thói quen của Sơ Tụ, một chiếc giường lớn đủ để lăn lộn, một chiếc giường thấp bên cửa sổ và bốn góc chứa đầy những thùng nước đá. Bên ngoài trời mùa hè như thiêu đốt, nhưng căn phòng mát mẻ, thoải mái, làm người ta thư giãn, hít thở một hơi thật tốt.

Ngoài cửa sổ trong viện có một cây đào lớn cùng với các loại thảo mộc và hoa, tất cả đều trồng theo sở thích của Sơ Tụ.

Sơ Tụ ngồi trên chiếc chiếu thấp, tay cầm một cuốn thoại bản, mặt vô biểu tình nhìn.

Mặc Sĩ Tranh ở bên cạnh y, lột trái cây cho y ăn.

Có khi y sẽ mở miệng, có khi không, Mặc Sĩ Tranh đành phải tự ăn một mình.

Mỗi lần y im lặng, trái tim Mặc Sĩ Tranh như bị dao cắt.

Hắn mỗi ngầy đều đấu tranh, có lúc muốn dứt khoát cho y tự do, có lúc lại muốn y tiếp tục cùng hắn đi tới bát thanh Cam Châu, nếu y không thích mình, hắn sẽ để y đi.[raw: 让他继续追随他的 "八声甘州": để y tiếp tục đi theo "Bát thanh Cam Châu" của mình. Chỗ này tui không biết dịch như nào cho phù hợp, hiu hiu]

Nhưng hắn không yên tâm Sơ Tụ như này, y đã quên hết mọi thứ, căn bản không thể tự mình sinh tồn.

Mặc Sĩ Tranh ăn quả nho bị y cự tuyệt, thử cùng y trò chuyện: "Sơ Tụ, ngươi còn nhớ rõ bát thanh của Cam Châu không?"

Sơ Tụ thản nhiên lật một trang trong cuốn thoại bản viết về nữ nhi tình trường, người đẹp mê loạn, một lúc lâu sau mới trả lời: "Không biết."

Mặc Sĩ Tranh cầm lấy khăn lau tay, nói: "Ngươi trước nói với ta, ngươi nghe qua Cam Châu bát khúc, tuy rằng không hiểu ý tứ, chỉ là cảm thấy phong cảnh tốt, nên muốn đi xem một chút."

Sơ Tụ phớt lờ hắn.

Mặc Sĩ Tranh im lặng, dịch đến bên cạnh Sơ Tụ, đem y ôm vào lòng.

Sơ Tụ rốt cục cũng mở miệng, cau mày không kiên nhẫn nói: "Nóng."

Mặc Sĩ Tranh không buông tay, chỉ ôm chặt hắn vào lòng, dùng môi chạm vào sườn mặt y.

Sơ Tụ giãy giụa hai lần nhưng vô ích liền tùy hắn.

Mặc Sĩ Tranh ánh mắt sâu thẳm, môi chậm rãi từ từ di chuyển xuống, dừng ở trên cổ y.

Sơ Tụ ngửa cổ lên, tựa vào vai hắn đọc thoại bản.

Vô luận là cuộc gặp gỡ đầu tiên hay là sau khi mất trí nhớ, Sơ Tụ đều thực đơn thuần.

Y kỳ thực cũng không hiểu những đụng chạm này là có ý gì, y chỉ biết thoải mái, cũng sẽ không nguy hiểm, cho nên mới mặc kệ.

Mặc Sĩ Tranh hô hấp thâm trầm, hắn hít một hơi thật sâu, đem áo trên vai Sơ Tụ lột ra, bờ vai lộ ra, có thể khen ngợi một câu băng cơ ngọc cốt.

[băng cơ ngọc cốt: Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp]

Nụ hôn rực lửa rơi xuống, "Sơ Tụ, tuy rằng trước kia ngươi không thích nóng nực mùa hè, nhưng lại luôn thích nằm trong lòng ta."

Sơ Tụ trên người nhiễm màu đỏ, nhưng y lại không hiểu tại sao, cau mày nói: "Ngươi có thể không quấy rầy ta đọc sách được không?"

Mặc Sĩ Tranh cười khẽ, nói: "Không thể."

Hắn đưa tay với vào trong quần áo Sơ Tụ, nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay đầu vết chai sượt qua làn da mỏng manh của y, Sơ Tụ mặc kệ hắn, thay đổi tư thế thoải mái đọc sách.

Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót lanh lảnh, bướm bay lượn đầy vườn, quần áo trên mái bên cửa sổ bay tán lạn, vị tướng trẻ ôm thiếu niên bán khỏa thân vào lòng, hôn lên ngực y.

Hắn liếm xương quai xanh của y nhẹ giọng nói: "Lần đầu tiên chúng ta hôn nhau là ở kỹ viện."

Sơ Tụ ban đầu không kiên nhẫn với việc cứ liếm liếm trên người y, nhưng sau khi nghe điều này, y đã từ bỏ ý định đẩy đầu hắn ra.

Y rời mắt khỏi quyển sách, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Kỹ viện?"

Chỉ có chuyện quá khứ mới có thể khiến cho y hứng thú.

Mặc Sĩ Tranh ánh mắt hơi ảm đạm, nhéo cằm, hôn lên môi y.

Sơ Tụ bị hôn một hồi mới nghe được Mặc Sĩ Tranh mở miệng, hắn hỏi: "Muốn nghe không?"

Đối mắt hắc bạnh phân minh của Sơ Tụ nháy mắt mờ mịt, y gõ gõ đầu, do dự một chút, nói: "Muốn nghe."

Y không muốn cảm giác tồi tệ vừa rồi quấn lấy y ở một nơi khô cằn đen trắng khác không thể động đậy, nhưng y lại muốn nhanh chóng nhớ về quá khứ, y không biết rằng loại quá khứ này trong lòng càng hoang vu sợ hãi thì sẽ trước sau luôn đi theo y, làm y sợ hãi thường trực suốt cả ngày.

Mặc Sĩ Tranh dọn bàn sập đi, ôm y nằm xuống.

Làn gió mát mùa hè từ cửa sổ thổi vào, Sơ Tụ nằm trên cánh tay cứng ngắc của Mặc Sĩ Tranh, nhìn thẳng vào hắn, thúc giục: "Nói mau."

Mặc Sĩ Tranh khóe môi hơi giật giật, nhìn không ra tướng quân uy nghiêm thường ngày, ngược lại mang theo điểm lưu manh, trêu chọc nói: "Hôn ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Sơ Tụ mắt lạnh nhìn hắn: "Không hôn."

Mặc Sĩ Tranh: "Không hôn liền không nói."

Sơ Tụ ngữ khí lạnh lạnh: "Dù sao ngươi cũng không thật sự nói."

Mặc Sĩ Tranh không tranh cãi với y, nằm thẳng trên giường, như thể buồn ngủ.Nửa nén nhang trôi qua, người bên cạnh khẽ động, sau đó, một nụ hôn in lên môi.

Một cảm giác như những cánh hoa sơn trà mềm mại, ấm áp, mang theo vị ngọt của nước vải thiều, đó là hương vị của Sơ Tụ.

Hắn liếm liếm môi, hồi tưởng về nụ hôn chớp nhoáng, nghiêng đầu nhìn y.

Sơ Tụ ngượng ngùng, cố ý giả vờ hung dữ, trừng hắn: "Ngươi định nói hay không nói?"

Mặc Sĩ Tranh cong môi nói: "Nói."

Hắn nói: "Đừng ngắt lời ta,...."

Hắn điền vào trong lòng hai chữ cuối cùng: Chủ nhân đừng ngắt lời ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước