Chương 4: Quy tắc
Chú Ngưu kê một cái ghế đẩu trước phòng đông, hai chân dang rộng ngồi trên đó, thôn dân cao to đứng thành một hàng phía sau, rất có tư thế trưởng bối dạy bảo vãn bối.
Tạ Ký từ nhỏ ở nhà làm anh cả, ở trường làm lớp trưởng, đại học làm hội trưởng, đi du lịch làm đội trưởng, sau công tác ở công ty nhà mình làm Tạ tổng, còn chưa từng bị người khác dùng tư thái nhìn xuống nói chuyện dạy dỗ.
Anh đứng sóng vai với Giang Tễ Sơ ở bên rìa đám đông, rất có hứng thú chờ đợi quy tắc của chú Ngưu.
Chú Ngưu ho khan hai tiếng, mở miệng nói là giọng khàn khói: “Muốn hạ táng, trước hết phải dựng linh bằng, hôm nay phải dựng xong! Hôm nay dựng xong linh bằng, ngày mai khóc tang, ngày mốt hạ táng.”
* Giọng khàn khói (烟嗓): mình tra được thì nó là một kỹ xảo thanh nhạc, tra theo tiếng Anh thì ra smoky voice, có thể search từ tiếng Trung nghe thử để hình dung (?).
** Linh bằng: lều quàn làm tang sự.
“Sau đó lại ở lại Ngưu gia ba ngày, mấy người có thể rời khỏi thôn Ngưu Gia.”
“Nghe rõ hết chưa?”
Vương Đán và mấy người còn lại: “Nghe rõ rồi.”
“Ăn sáng xong liền đi làm.” Chú Ngưu vươn tay điểm danh phân nhiệm vụ.
Cuối cùng Tạ Ký và Vương Đán cùng đi thông báo cho bạn bè sinh thời của Ngưu Khố Ngân.
Giang Tễ Sơ cùng một đám đàn ông bị phái đi đào hố chôn.
Người còn lại do Vương Tịnh dẫn dắt, tu dựng linh bằng trên đường lớn trước cửa nhà.
Phòng bếp nhà Ngưu Khố Ngân còn để mì và thức ăn dễ bảo quản khác, chín người qua loa ăn cơm sáng liền nắm chặt thời gian đi làm nhiệm vụ.
Hoàn thành càng sớm càng có thể rời đi sớm.
Vị trí thôn Ngưu Gia hẻo lánh, có sông có núi, mỗi hộ gia đình đều trồng các loại cây khác nhau, lá cây khẽ lay động dưới ánh mặt trời rực rỡ cùng làn gió nhẹ, nếu không phải trạm kiểm soát thì đây vẫn có thể xem là nơi thích hợp để thư giãn.
Chú Ngưu đưa cho bọn họ bản đồ đã đánh dấu tên họ hộ gia đình cùng với danh sách những người cần thông báo.
Công việc này thoạt nhìn ngoại trừ đi đường nhiều tương đối vất vả, còn lại không có chút rủi ro nào.
Tạ Ký lật xem danh sách, nhiều người như vậy, phỏng chừng ăn cỗ có khi phải ngồi hai mươi bàn.
Anh lại tính tính thời gian cần để hoàn thành hậu sự, theo cách nói của chú Ngưu, muốn rời khỏi ải tân thủ thể nào cũng phải mất năm ngày.
Nếu mỗi ngày Ngưu Khố Ngân đều tới tìm anh nhảy nhót, thật sự rất rất phiền.
Chưa kể thực lực của Ngưu Khố Ngân sẽ dần dần tăng lên, thời gian càng dài sẽ càng bất lợi cho anh.
Anh đang tự hỏi đối sách, Vương Đán đồng hành mở miệng hỏi: “Tối qua hai người, có gặp được cái gì không?”
Chuyện tối qua không có gì đáng giấu giếm, sau khi Tạ Ký nói tình hình thực tế, ánh mắt Vương Đán nhìn anh vừa kinh ngạc vừa thưởng thức.
Tạ Ký nhân cơ hội hỏi: “Tâm nguyện của boss thường là cái gì?”
“Cái này không nhất định.” Vương Đán cười khổ, “Có trạm kiểm soát nguyện vọng của boss là người chơi chết hết.”
Tạ Ký như tùy ý hỏi một câu: “Thế boss chết sẽ thế nào?”
Vương Đán sợ tới mức vội quay đầu nhìn về hướng nhà Ngưu Khố Ngân, thấy không có động tĩnh gì mới vặn đầu trở về: “Không bị con hàng đó giết chết đã tốt lắm rồi, cậu còn muốn giết gã?”
Tạ Ký cười cười: “Chỉ là muốn hỏi thăm kết quả. Nếu có người giết ngược boss, trạm kiểm soát sẽ trực tiếp kết thúc sao?”
Vương Đán cau mày hồi tưởng trong chốc lát: “Sẽ. Nhưng kết thúc trạm kiểm soát bằng cách giết ngược boss là thao tác của cao thủ, hơn nữa về cơ bản sẽ phát sinh ở giai đoạn sau của trạm kiểm soát.”
“Một vài trạm kiểm soát không có nhiệm vụ sinh tồn rõ ràng như hạ táng rồi túc trực bên linh cữu ba ngày như vậy, chỉ có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ của boss để thoát. Nhưng tâm nguyện của boss cũng sẽ không trao trực tiếp cho cậu, yêu cầu cậu phải thăm dò cốt truyện, đi đoán.”
“Trong quá trình này, cậu cũng có thể phát hiện nhược điểm của boss, tìm được cơ hội giết ngược.”
“Lùi lại một vạn bước mà nói, cho dù cao thủ có thể giết chết boss trong giai đoạn đầu, bọn họ cũng sẽ không làm như vậy.”
Tạ Ký: “Vì sao? Kết thúc trạm kiểm soát sớm không tốt sao?”
Vương Đán chỉ chỉ lên trời: “Cậu biết bên ngoài trạm kiểm soát là cái gì không?”
Tạ Ký: “Là cái gì?”
Vương Đán: “Là thành phố. Thành phố của Tế Đàn. Mỗi trạm kiểm soát cậu qua cửa, đều sẽ căn cứ vào biểu hiện của cậu để cho điểm, điểm có thể đổi lấy thời gian sinh tồn.”
“Những người tiến vào Tế Đàn như chúng ta, trước khi qua cửa trạm kiểm soát cuối cùng đều chỉ có thể dựa vào điểm để sống trong thành phố, một khi tổng điểm về không liền sẽ bị cưỡng ép quăng vào trạm kiểm soát, tuần hoàn lặp lại, cho đến khi tử vong.”
Nói cách khác dù cho có người thật sự có thể giết boss ngay từ đầu, cũng sẽ đi thăm dò cốt truyện để lấy điểm sinh tồn.
Tạ Ký nghĩ đến trường đao mà Giang Tễ Sơ mang theo bên người.
Tối qua từng đầu đến cuối, đao của Giang Tễ Sơ chưa bao giờ ra khỏi vỏ.
Vương Đán hiển nhiên cũng nghĩ đến Giang Tễ Sơ ở cùng Tạ Ký tối qua: “Tạ huynh đệ, quan hệ giữa cậu và người đeo đao kia thế nào?”
Tạ Ký nghĩ nghĩ, đại khái là quan hệ vừa ra khỏi trạm kiểm soát Giang Tễ Sơ liền sẽ giết chết anh đi.
Thấy Tạ Ký không lập tức trả lời, Vương Đán an ủi nói: “Tạ huynh đệ, tôi nói với cậu câu này từ tận đáy lòng.”
“Cấp bậc trạm kiểm soát của Tế Đàn càng cao, độ khó càng lớn, cho nên tôi với Vương Tịnh mới đến ải tân thủ tích điểm, chúng tôi không cầu giàu có, chỉ cầu tồn tại.”
“Thanh đao của tên nhóc kia vừa thấy liền biết không phải đao bình thường, có thể mang vào phó bản, khẳng định là loại đạo cụ thiên kim có cầu. Vả lại sắc mặt cậu ta tái nhợt, hơn phân nửa là bị trọng thương, ở lại chủ thành có thể chữa trị thương thế, nhưng cậu ta vẫn cứ mang thương vào trạm kiểm soát, thuyết minh là trực tiếp rơi xuống từ trạm kiểm soát cấp cao!”
Vương Đán chỉ chỉ trời lại chỉ chỉ đất, hàng mày rậm sắp xoáy vào nhau, đến giọng điệu cũng trở nên dồn dập: “Có thể đi đến trạm kiểm soát cấp cao của Tế Đàn đều không phải người! Bởi vì bọn họ không từ thủ đoạn để qua cửa!”
“Cậu phải cẩn thận đề phòng cậu ta một chút, bằng không ngày nào đó bị bán cũng không biết mình chết như thế nào!”
Tạ Ký bất động thanh sắc cười cười, nói lời cảm ơn với Vương Đán.
Vương Đán và Vương Tịnh hiển nhiên quen biết, nhất định tồn tại hình thức tổ đội qua cửa ở Tế Đàn, mà Vương Đán vẫn luôn có ý mượn sức anh, nhất là nghe xong ‘tương tác’ của anh và Ngưu Khố Ngân tối qua, cảm thấy anh sẽ trở thành đồng đội chất lượng tốt, mới nói cho anh biết nhiều quy tắc như vậy.
Về phần Giang Tễ Sơ…
Dũng cảm, biết đánh nhau, đáng tin.
Ngay cả khi vì anh đâm hỏng đồng hồ của anh Giang Tễ Sơ tặng, Giang Tễ Sơ cũng thẳng thừng nói sẽ gây rắc rối cho anh sau khi rời khỏi đây, không hề chơi xấu.
Chẳng qua tâm phòng bị là phải có, dù Vương Đán không nói, anh cũng sẽ chú ý.
Sắp đến hộ gia đình đầu tiên, hai người không nói nhiều nữa.
Bọn họ thông báo mấy hộ gia đình, Tạ Ký phát hiện thôn dân thôn Ngưu Gia không khác gì người thế giới hiện thực, không phải NPC chỉ biết lặp lại mấy câu nói, sau khi đụng phải một hộ tương đối nói nhiều, Tạ Ký bắt đầu lôi kéo làm quen.
Trong gia đình này chỉ có một đại ca hơn bốn mươi tuổi, tự xưng là Ngưu Phú Quý, nói là hôm nay công việc không nhiều, buổi chiều sẽ qua.
Vương Đán đưa cho đại ca điếu thuốc, tám chuyện dễ dàng bắt đầu.
Ngưu Phú Quý: “Ngưu Lão là người rất tốt bụng, thân thể cũng rất rắn chắc, sao lại đột ngột qua đời vì xuất huyết não.”
Tạ Ký nhớ chú Ngưu nói bọn họ là họ hàng xa của Ngưu Lão, còn là người thành phố, quyết định giữ nguyên thiết lập: “Đúng vậy, quá đáng tiếc, cũng trách bọn tôi đi xa quanh năm, nếu lúc ấy Ngưu Lão có người thân bên cạnh thì tốt biết mấy, nói không chừng còn có thể cứu.”
Ngưu Phú Quý: “Đều tại con thứ hai của ổng…”
Trong lòng Tạ Ký vừa động.
Anh vốn dĩ đã cảm thấy ở vùng nông thôn tương đối coi trọng truyền thừa, Ngưu Khố Ngân đã chết, trong nhà không có con trai con gái tới tham dự, lạ là chỉ có ‘họ hàng xa’ bọn họ đến xử lý hậu sự, chẳng qua từ tối qua đến giờ thời gian vẫn luôn cấp bách, chưa kịp cẩn thận xem nhà của Ngưu Khố Ngân, hôm nay về phải tìm tòi một chút.
Tối hôm qua anh đã xem thi thể của Ngưu Khố Ngân, nhưng Vương Đán và Vương Tịnh từng lục soát, không khỏi nhìn về phía Vương Đán.
Vương Đán búng búng khói bụi trên đầu ngón tay, thử nói: “Tôi thấy trên tủ đầu giường của Ngưu Lão còn đặt ảnh chụp của con trai cả và con thứ hai.”
Ngưu Phú Quý: “Ầy, có lẽ là số Ngưu Lão không con cháu. Ổng đến thôn Ngưu Gia vài thập niên tìm căn, vẫn luôn không cưới vợ, nhưng nhận nuôi Ngưu Đại ba tuổi, vất vả nuôi lớn Ngưu Đại thành người, Ngưu Đại lại qua đời vì bệnh.”
* Tìm căn: tìm kiếm nguyên quán tông tộc.
“Ngưu Lão hoãn mấy năm, lại nhận nuôi Ngưu Nhị vừa mới cai sữa, kết quả hai ngày trước không biết Ngưu Nhị đi nơi nào, nói không chừng Ngưu Lão xuất huyết não, là do Ngưu Nhị làm tức chết.”
Lời của Ngưu Phú Quý khiến Tạ Ký nghĩ đến một vấn đề.
Nguyện vọng của boss.
Nguyện vọng của Ngưu Khố Ngân có thể có quan hệ với hai đứa con một chết một mất tích này không?
Vương Đán cũng nghĩ đến điều này: “Ngưu Lão trước khi chết có tâm nguyện gì không?”
Ngưu Phú Quý: “Không nghe nói, tính cách Ngưu Lão rất tốt rất bao dung, trong thôn có việc đều sẽ giúp một tay, chưa từng nghe ổng có tâm nguyện gì.”
Tạ Ký: “Vậy Ngưu Nhị là người thế nào? Sao đang yên đang lành lại không thấy tăm hơi?”
Ngưu Phú Quý: “Đứa trẻ rất thành thật tròn bổn phận, chính trực, hiếu thảo, hơn nữa rất có chí cầu tiến.”
Tạ Ký: “Anh ta bao lớn rồi?”
Ngưu Phú Quý: “Mười tám tuổi ấy.”
Tạ Ký: “Kết hôn chưa?”
Ngưu Phú Quý: “Chưa, nhưng hình như đã có bạn gái.”
Con đường lớn duy nhất trong thôn Ngưu Gia vẫn là đường đất không đắp xi măng, cơ sở vật chất, nhà ở đều tương đối cũ kỹ, tuy rằng độ tuổi kết hôn pháp định là nam hai mươi hai nữ hai mươi, nhưng ở chốn nông thôn lạc hậu như này, phần lớn người đều bày tiệc rượu sớm.
Tạ Ký lật lật danh sách chú Ngưu đưa, nhà cô gái Ngưu Phú Quý nói cũng có trong danh sách.
Chẳng qua bây giờ đã gần giữa trưa, anh và Vương Đán phải về nhà Ngưu Khố Ngân ăn trưa, thuận tiện nhìn xem tiến độ của những người khác, cùng với manh mối về Ngưu Đại Ngưu Nhị trong nhà, chờ buổi chiều đi tiếp.
Khi Tạ Ký trở lại nhà Ngưu Khố Ngân, đồng đội đã chuẩn bị bữa ăn xong.
Bọn họ không có kinh nghiệm trong việc dựng đài đào hố chôn, chú Ngưu phái người chỉ đạo, còn bọn họ phải lo cơm nước cho những thôn dân này.
Cũng may rất nhiều đồ đều là đồ tang lễ có sẵn, tốn một buổi sáng linh bằng đã bắt đầu định hình, được dựng trên đường đất lớn trước cổng Ngưu gia.
Tạ Ký ăn một bữa đơn giản, liền bắt đầu tìm kiếm trong nhà Ngưu Khố Ngân.
Trong nhà có hai cái sân một lớn một nhỏ, tổng cộng năm gian phòng ở, hậu viện nuôi một con lừa hai con heo ba con vịt bốn con gà, chủng loại khá phong phú.
Anh tìm được phòng ngủ của Ngưu Khố Ngân, thấy hai khung ảnh đặt trên tủ đầu giường.
Bức đầu tiên là ảnh chung của Ngưu Khố Ngân và con trai cả, Ngưu Khố Ngân trên ảnh chụp nhìn mới hơn bốn mươi tuổi, con trai lớn mới mười hai mười ba tuổi, hai người ôm bả vai nhau, dáng vẻ tình cảm rất tốt.
Bức thứ hai là ảnh chung của Ngưu Khố Ngân và con trai thứ hai, trong bức này con trai thứ hai của Ngưu Khố Ngân bảy tám tuổi, đang trèo cây hái quả dưới sự bảo vệ của Ngưu Khố Ngân.
Anh buông ảnh chụp, theo lời nói của Ngưu Phú Quý và cảnh chụp, thời điểm Ngưu Khố Ngân nhận nuôi con trai cả vào khoảng bốn mươi tuổi, Ngưu Đại chết năm mười tám tuổi, qua mấy năm bắt đầu nuôi Ngưu Nhị, lại nuôi đến mười tám tuổi lần nữa.
Cũng chính là hiện tại Ngưu Khố Ngân ít nhất cũng bảy tám chục tuổi, nhưng Ngưu Khố Ngân trong quan tài nhìn qua nhiều nhất cũng ngoài sáu mươi.
Chẳng lẽ là bởi vì hút máu người?
Boss của ải tân thủ sẽ tiến hóa, nhưng tiến hóa phải có quy luật.
Tạ Ký quyết định lại đi xem Ngưu Khố Ngân một cái.
Nhưng khi anh ra khỏi phòng, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện một bóng người đứng phản quang ở chỗ cửa.
Tạ Ký từ nhỏ ở nhà làm anh cả, ở trường làm lớp trưởng, đại học làm hội trưởng, đi du lịch làm đội trưởng, sau công tác ở công ty nhà mình làm Tạ tổng, còn chưa từng bị người khác dùng tư thái nhìn xuống nói chuyện dạy dỗ.
Anh đứng sóng vai với Giang Tễ Sơ ở bên rìa đám đông, rất có hứng thú chờ đợi quy tắc của chú Ngưu.
Chú Ngưu ho khan hai tiếng, mở miệng nói là giọng khàn khói: “Muốn hạ táng, trước hết phải dựng linh bằng, hôm nay phải dựng xong! Hôm nay dựng xong linh bằng, ngày mai khóc tang, ngày mốt hạ táng.”
* Giọng khàn khói (烟嗓): mình tra được thì nó là một kỹ xảo thanh nhạc, tra theo tiếng Anh thì ra smoky voice, có thể search từ tiếng Trung nghe thử để hình dung (?).
** Linh bằng: lều quàn làm tang sự.
“Sau đó lại ở lại Ngưu gia ba ngày, mấy người có thể rời khỏi thôn Ngưu Gia.”
“Nghe rõ hết chưa?”
Vương Đán và mấy người còn lại: “Nghe rõ rồi.”
“Ăn sáng xong liền đi làm.” Chú Ngưu vươn tay điểm danh phân nhiệm vụ.
Cuối cùng Tạ Ký và Vương Đán cùng đi thông báo cho bạn bè sinh thời của Ngưu Khố Ngân.
Giang Tễ Sơ cùng một đám đàn ông bị phái đi đào hố chôn.
Người còn lại do Vương Tịnh dẫn dắt, tu dựng linh bằng trên đường lớn trước cửa nhà.
Phòng bếp nhà Ngưu Khố Ngân còn để mì và thức ăn dễ bảo quản khác, chín người qua loa ăn cơm sáng liền nắm chặt thời gian đi làm nhiệm vụ.
Hoàn thành càng sớm càng có thể rời đi sớm.
Vị trí thôn Ngưu Gia hẻo lánh, có sông có núi, mỗi hộ gia đình đều trồng các loại cây khác nhau, lá cây khẽ lay động dưới ánh mặt trời rực rỡ cùng làn gió nhẹ, nếu không phải trạm kiểm soát thì đây vẫn có thể xem là nơi thích hợp để thư giãn.
Chú Ngưu đưa cho bọn họ bản đồ đã đánh dấu tên họ hộ gia đình cùng với danh sách những người cần thông báo.
Công việc này thoạt nhìn ngoại trừ đi đường nhiều tương đối vất vả, còn lại không có chút rủi ro nào.
Tạ Ký lật xem danh sách, nhiều người như vậy, phỏng chừng ăn cỗ có khi phải ngồi hai mươi bàn.
Anh lại tính tính thời gian cần để hoàn thành hậu sự, theo cách nói của chú Ngưu, muốn rời khỏi ải tân thủ thể nào cũng phải mất năm ngày.
Nếu mỗi ngày Ngưu Khố Ngân đều tới tìm anh nhảy nhót, thật sự rất rất phiền.
Chưa kể thực lực của Ngưu Khố Ngân sẽ dần dần tăng lên, thời gian càng dài sẽ càng bất lợi cho anh.
Anh đang tự hỏi đối sách, Vương Đán đồng hành mở miệng hỏi: “Tối qua hai người, có gặp được cái gì không?”
Chuyện tối qua không có gì đáng giấu giếm, sau khi Tạ Ký nói tình hình thực tế, ánh mắt Vương Đán nhìn anh vừa kinh ngạc vừa thưởng thức.
Tạ Ký nhân cơ hội hỏi: “Tâm nguyện của boss thường là cái gì?”
“Cái này không nhất định.” Vương Đán cười khổ, “Có trạm kiểm soát nguyện vọng của boss là người chơi chết hết.”
Tạ Ký như tùy ý hỏi một câu: “Thế boss chết sẽ thế nào?”
Vương Đán sợ tới mức vội quay đầu nhìn về hướng nhà Ngưu Khố Ngân, thấy không có động tĩnh gì mới vặn đầu trở về: “Không bị con hàng đó giết chết đã tốt lắm rồi, cậu còn muốn giết gã?”
Tạ Ký cười cười: “Chỉ là muốn hỏi thăm kết quả. Nếu có người giết ngược boss, trạm kiểm soát sẽ trực tiếp kết thúc sao?”
Vương Đán cau mày hồi tưởng trong chốc lát: “Sẽ. Nhưng kết thúc trạm kiểm soát bằng cách giết ngược boss là thao tác của cao thủ, hơn nữa về cơ bản sẽ phát sinh ở giai đoạn sau của trạm kiểm soát.”
“Một vài trạm kiểm soát không có nhiệm vụ sinh tồn rõ ràng như hạ táng rồi túc trực bên linh cữu ba ngày như vậy, chỉ có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ của boss để thoát. Nhưng tâm nguyện của boss cũng sẽ không trao trực tiếp cho cậu, yêu cầu cậu phải thăm dò cốt truyện, đi đoán.”
“Trong quá trình này, cậu cũng có thể phát hiện nhược điểm của boss, tìm được cơ hội giết ngược.”
“Lùi lại một vạn bước mà nói, cho dù cao thủ có thể giết chết boss trong giai đoạn đầu, bọn họ cũng sẽ không làm như vậy.”
Tạ Ký: “Vì sao? Kết thúc trạm kiểm soát sớm không tốt sao?”
Vương Đán chỉ chỉ lên trời: “Cậu biết bên ngoài trạm kiểm soát là cái gì không?”
Tạ Ký: “Là cái gì?”
Vương Đán: “Là thành phố. Thành phố của Tế Đàn. Mỗi trạm kiểm soát cậu qua cửa, đều sẽ căn cứ vào biểu hiện của cậu để cho điểm, điểm có thể đổi lấy thời gian sinh tồn.”
“Những người tiến vào Tế Đàn như chúng ta, trước khi qua cửa trạm kiểm soát cuối cùng đều chỉ có thể dựa vào điểm để sống trong thành phố, một khi tổng điểm về không liền sẽ bị cưỡng ép quăng vào trạm kiểm soát, tuần hoàn lặp lại, cho đến khi tử vong.”
Nói cách khác dù cho có người thật sự có thể giết boss ngay từ đầu, cũng sẽ đi thăm dò cốt truyện để lấy điểm sinh tồn.
Tạ Ký nghĩ đến trường đao mà Giang Tễ Sơ mang theo bên người.
Tối qua từng đầu đến cuối, đao của Giang Tễ Sơ chưa bao giờ ra khỏi vỏ.
Vương Đán hiển nhiên cũng nghĩ đến Giang Tễ Sơ ở cùng Tạ Ký tối qua: “Tạ huynh đệ, quan hệ giữa cậu và người đeo đao kia thế nào?”
Tạ Ký nghĩ nghĩ, đại khái là quan hệ vừa ra khỏi trạm kiểm soát Giang Tễ Sơ liền sẽ giết chết anh đi.
Thấy Tạ Ký không lập tức trả lời, Vương Đán an ủi nói: “Tạ huynh đệ, tôi nói với cậu câu này từ tận đáy lòng.”
“Cấp bậc trạm kiểm soát của Tế Đàn càng cao, độ khó càng lớn, cho nên tôi với Vương Tịnh mới đến ải tân thủ tích điểm, chúng tôi không cầu giàu có, chỉ cầu tồn tại.”
“Thanh đao của tên nhóc kia vừa thấy liền biết không phải đao bình thường, có thể mang vào phó bản, khẳng định là loại đạo cụ thiên kim có cầu. Vả lại sắc mặt cậu ta tái nhợt, hơn phân nửa là bị trọng thương, ở lại chủ thành có thể chữa trị thương thế, nhưng cậu ta vẫn cứ mang thương vào trạm kiểm soát, thuyết minh là trực tiếp rơi xuống từ trạm kiểm soát cấp cao!”
Vương Đán chỉ chỉ trời lại chỉ chỉ đất, hàng mày rậm sắp xoáy vào nhau, đến giọng điệu cũng trở nên dồn dập: “Có thể đi đến trạm kiểm soát cấp cao của Tế Đàn đều không phải người! Bởi vì bọn họ không từ thủ đoạn để qua cửa!”
“Cậu phải cẩn thận đề phòng cậu ta một chút, bằng không ngày nào đó bị bán cũng không biết mình chết như thế nào!”
Tạ Ký bất động thanh sắc cười cười, nói lời cảm ơn với Vương Đán.
Vương Đán và Vương Tịnh hiển nhiên quen biết, nhất định tồn tại hình thức tổ đội qua cửa ở Tế Đàn, mà Vương Đán vẫn luôn có ý mượn sức anh, nhất là nghe xong ‘tương tác’ của anh và Ngưu Khố Ngân tối qua, cảm thấy anh sẽ trở thành đồng đội chất lượng tốt, mới nói cho anh biết nhiều quy tắc như vậy.
Về phần Giang Tễ Sơ…
Dũng cảm, biết đánh nhau, đáng tin.
Ngay cả khi vì anh đâm hỏng đồng hồ của anh Giang Tễ Sơ tặng, Giang Tễ Sơ cũng thẳng thừng nói sẽ gây rắc rối cho anh sau khi rời khỏi đây, không hề chơi xấu.
Chẳng qua tâm phòng bị là phải có, dù Vương Đán không nói, anh cũng sẽ chú ý.
Sắp đến hộ gia đình đầu tiên, hai người không nói nhiều nữa.
Bọn họ thông báo mấy hộ gia đình, Tạ Ký phát hiện thôn dân thôn Ngưu Gia không khác gì người thế giới hiện thực, không phải NPC chỉ biết lặp lại mấy câu nói, sau khi đụng phải một hộ tương đối nói nhiều, Tạ Ký bắt đầu lôi kéo làm quen.
Trong gia đình này chỉ có một đại ca hơn bốn mươi tuổi, tự xưng là Ngưu Phú Quý, nói là hôm nay công việc không nhiều, buổi chiều sẽ qua.
Vương Đán đưa cho đại ca điếu thuốc, tám chuyện dễ dàng bắt đầu.
Ngưu Phú Quý: “Ngưu Lão là người rất tốt bụng, thân thể cũng rất rắn chắc, sao lại đột ngột qua đời vì xuất huyết não.”
Tạ Ký nhớ chú Ngưu nói bọn họ là họ hàng xa của Ngưu Lão, còn là người thành phố, quyết định giữ nguyên thiết lập: “Đúng vậy, quá đáng tiếc, cũng trách bọn tôi đi xa quanh năm, nếu lúc ấy Ngưu Lão có người thân bên cạnh thì tốt biết mấy, nói không chừng còn có thể cứu.”
Ngưu Phú Quý: “Đều tại con thứ hai của ổng…”
Trong lòng Tạ Ký vừa động.
Anh vốn dĩ đã cảm thấy ở vùng nông thôn tương đối coi trọng truyền thừa, Ngưu Khố Ngân đã chết, trong nhà không có con trai con gái tới tham dự, lạ là chỉ có ‘họ hàng xa’ bọn họ đến xử lý hậu sự, chẳng qua từ tối qua đến giờ thời gian vẫn luôn cấp bách, chưa kịp cẩn thận xem nhà của Ngưu Khố Ngân, hôm nay về phải tìm tòi một chút.
Tối hôm qua anh đã xem thi thể của Ngưu Khố Ngân, nhưng Vương Đán và Vương Tịnh từng lục soát, không khỏi nhìn về phía Vương Đán.
Vương Đán búng búng khói bụi trên đầu ngón tay, thử nói: “Tôi thấy trên tủ đầu giường của Ngưu Lão còn đặt ảnh chụp của con trai cả và con thứ hai.”
Ngưu Phú Quý: “Ầy, có lẽ là số Ngưu Lão không con cháu. Ổng đến thôn Ngưu Gia vài thập niên tìm căn, vẫn luôn không cưới vợ, nhưng nhận nuôi Ngưu Đại ba tuổi, vất vả nuôi lớn Ngưu Đại thành người, Ngưu Đại lại qua đời vì bệnh.”
* Tìm căn: tìm kiếm nguyên quán tông tộc.
“Ngưu Lão hoãn mấy năm, lại nhận nuôi Ngưu Nhị vừa mới cai sữa, kết quả hai ngày trước không biết Ngưu Nhị đi nơi nào, nói không chừng Ngưu Lão xuất huyết não, là do Ngưu Nhị làm tức chết.”
Lời của Ngưu Phú Quý khiến Tạ Ký nghĩ đến một vấn đề.
Nguyện vọng của boss.
Nguyện vọng của Ngưu Khố Ngân có thể có quan hệ với hai đứa con một chết một mất tích này không?
Vương Đán cũng nghĩ đến điều này: “Ngưu Lão trước khi chết có tâm nguyện gì không?”
Ngưu Phú Quý: “Không nghe nói, tính cách Ngưu Lão rất tốt rất bao dung, trong thôn có việc đều sẽ giúp một tay, chưa từng nghe ổng có tâm nguyện gì.”
Tạ Ký: “Vậy Ngưu Nhị là người thế nào? Sao đang yên đang lành lại không thấy tăm hơi?”
Ngưu Phú Quý: “Đứa trẻ rất thành thật tròn bổn phận, chính trực, hiếu thảo, hơn nữa rất có chí cầu tiến.”
Tạ Ký: “Anh ta bao lớn rồi?”
Ngưu Phú Quý: “Mười tám tuổi ấy.”
Tạ Ký: “Kết hôn chưa?”
Ngưu Phú Quý: “Chưa, nhưng hình như đã có bạn gái.”
Con đường lớn duy nhất trong thôn Ngưu Gia vẫn là đường đất không đắp xi măng, cơ sở vật chất, nhà ở đều tương đối cũ kỹ, tuy rằng độ tuổi kết hôn pháp định là nam hai mươi hai nữ hai mươi, nhưng ở chốn nông thôn lạc hậu như này, phần lớn người đều bày tiệc rượu sớm.
Tạ Ký lật lật danh sách chú Ngưu đưa, nhà cô gái Ngưu Phú Quý nói cũng có trong danh sách.
Chẳng qua bây giờ đã gần giữa trưa, anh và Vương Đán phải về nhà Ngưu Khố Ngân ăn trưa, thuận tiện nhìn xem tiến độ của những người khác, cùng với manh mối về Ngưu Đại Ngưu Nhị trong nhà, chờ buổi chiều đi tiếp.
Khi Tạ Ký trở lại nhà Ngưu Khố Ngân, đồng đội đã chuẩn bị bữa ăn xong.
Bọn họ không có kinh nghiệm trong việc dựng đài đào hố chôn, chú Ngưu phái người chỉ đạo, còn bọn họ phải lo cơm nước cho những thôn dân này.
Cũng may rất nhiều đồ đều là đồ tang lễ có sẵn, tốn một buổi sáng linh bằng đã bắt đầu định hình, được dựng trên đường đất lớn trước cổng Ngưu gia.
Tạ Ký ăn một bữa đơn giản, liền bắt đầu tìm kiếm trong nhà Ngưu Khố Ngân.
Trong nhà có hai cái sân một lớn một nhỏ, tổng cộng năm gian phòng ở, hậu viện nuôi một con lừa hai con heo ba con vịt bốn con gà, chủng loại khá phong phú.
Anh tìm được phòng ngủ của Ngưu Khố Ngân, thấy hai khung ảnh đặt trên tủ đầu giường.
Bức đầu tiên là ảnh chung của Ngưu Khố Ngân và con trai cả, Ngưu Khố Ngân trên ảnh chụp nhìn mới hơn bốn mươi tuổi, con trai lớn mới mười hai mười ba tuổi, hai người ôm bả vai nhau, dáng vẻ tình cảm rất tốt.
Bức thứ hai là ảnh chung của Ngưu Khố Ngân và con trai thứ hai, trong bức này con trai thứ hai của Ngưu Khố Ngân bảy tám tuổi, đang trèo cây hái quả dưới sự bảo vệ của Ngưu Khố Ngân.
Anh buông ảnh chụp, theo lời nói của Ngưu Phú Quý và cảnh chụp, thời điểm Ngưu Khố Ngân nhận nuôi con trai cả vào khoảng bốn mươi tuổi, Ngưu Đại chết năm mười tám tuổi, qua mấy năm bắt đầu nuôi Ngưu Nhị, lại nuôi đến mười tám tuổi lần nữa.
Cũng chính là hiện tại Ngưu Khố Ngân ít nhất cũng bảy tám chục tuổi, nhưng Ngưu Khố Ngân trong quan tài nhìn qua nhiều nhất cũng ngoài sáu mươi.
Chẳng lẽ là bởi vì hút máu người?
Boss của ải tân thủ sẽ tiến hóa, nhưng tiến hóa phải có quy luật.
Tạ Ký quyết định lại đi xem Ngưu Khố Ngân một cái.
Nhưng khi anh ra khỏi phòng, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện một bóng người đứng phản quang ở chỗ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất