Vô Hạn Tế Đàn

Chương 10: Tế phẩm

Trước Sau
Thời gian hai người ở đồng ruộng Ngưu gia có chút dài, buổi tối mới trở lại Ngưu gia.

Những người khác đều đã ăn cơm chiều, Tạ Ký làm hai tô mì sợi bảo Giang Tễ Sơ chắp vá ăn.

Kết quả Giang Tễ Sơ rất thích thủ nghệ của anh, đến nước mì cũng húp sạch, khiến anh hoài nghi Giang Tễ Sơ hành động cùng mình chỉ vì cọ cơm.

Có lẽ là Tế Đàn cố ý thiết trí, bọn họ không tìm được dược phẩm hữu dụng trong thôn Ngưu Gia, miệng vết thương của Giang Tễ Sơ chỉ có thể khử trùng làm sạch mỗi ngày.

Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, băng gạc bị gỡ ra từng vòng, miệng vết thương dữ tợn đã không còn đổ máu, màu sắc là màu đỏ thẫm bình thường.

Tạ Ký không thể không cảm khái tố chất thân thể của Giang Tễ Sơ, lăn lộn như vậy mà miệng vết thương cũng chưa chuyển biến xấu.

Anh một bên xử lý miệng vết thương cho Giang Tễ Sơ, một bên sự hỏi việc ngôi mộ dự định của Ngưu Khố Ngân.

Căn cứ theo suy đoán của anh và Giang Tễ Sơ, tâm nguyện của Ngưu Khố Ngân là hút máu Ngưu Nhị kéo dài tuổi thọ.

Nhưng Ngưu Nhị tự ý chảy khô máu trong cơ thể, cho nên Ngưu Khố Ngân cần hút và lưu trữ máu của bọn họ để tự mình đạt thành mục đích.

Boss trạm kiểm soát là Ngưu Khố Ngân, nhưng nhân vật mấu chốt kỳ thực là Ngưu Nhị.

Bọn họ vốn tưởng rằng thi thể Ngưu Nhị bị giấu trong phần mộ Ngưu Đại, nhưng trong mộ chỉ có một Ngưu Vy.

Ngưu Nhị ở đâu?

Anh trong đầu suy nghĩ, động tác trên tay mảy may không loạn, Giang Tễ Sơ cũng thập phần phối hợp, cho dù trực tiếp sát cồn lên miệng vết thương cũng không hừ ra tiếng, thật sự đau đến không chịu nổi mới theo phản xạ run một chút, sức chịu đựng kinh người.

Khi băng gạc quấn lại xong, cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Tạ Ký: “Mời vào.”

Sau một buổi trưa, nước mắt của Ban Tùy đã sớm ngừng, nhưng hai mắt đã khóc sưng, nhìn từ xa trông như hai quả hạch đào hồng.

Ban Tùy nở nụ cười xấu hơn cả khóc đối diện Giang Tễ Sơ: “Anh Giang.”

Giang Tễ Sơ quay đầu qua, không tiếng động dò hỏi.

“Em biết đêm nay rất nguy hiểm, anh Giang và anh Tạ cũng không có nghĩa vụ giúp em, nhưng mà, có thể…” Ban Tùy thu hết dũng khí, “Có thể cho em mượn thanh đao dùng được không, em đảm bảo, sáng mai lập tức trả cho anh!”

Thi thoảng Ban Tùy nghe thấy Vương Đán và Vương Tịnh thảo luận, trạm kiểm soát vốn không cho phép mang vũ khí nhiệm vụ, Giang Tễ Sơ lại có thể đeo trường đao bên mình, hiển nhiên là đạo cụ may mắn đạt được ở trạm kiểm soát cao cấp nào đó.

Nếu y có thể mượn đao của Giang Tễ Sơ, nói không chừng còn có thể đánh một trận với Ngưu Khố Ngân.

Nghe xong ý đồ đến của Ban Tùy, Giang Tễ Sơ từ chối không chút do dự: “Không thể.”

Ban Tùy biết mượn việc đao sẽ không thuận lợi, nhưng không ngờ Giang Tễ Sơ còn chẳng thèm suy xét, vội tranh thủ nói: “Chỉ đêm nay thôi, anh Giang, cần xin anh, sáng mai em liền trả, anh cứu em đi! Em tạ ơn anh cả đời!”

Giang Tễ Sơ: “Sinh tử có mệnh.”

Ban Tùy lớn hơn Giang Tễ Sơ một con giáp, vì mạng sống mà khom lưng uốn gối miệng toàn anh ơi anh à, nhưng Giang Tễ Sơ dầu muối không ăn, trong lòng không khỏi nén giận.

Song quyền ôm trước ngực để cầu xin người khác càng nắm càng chặt, như là giây tiếp theo liền phải đoạt lấy.

Mà vẻ mặt Giang Tễ Sơ trước sau lạnh nhạt, cậu thậm chí không chuẩn bị phòng ngự gì trước sự thay đổi của Ban Tùy.

Một lát sau, Ban Tùy cắn răng rời khỏi phòng.

Tạ Ký chống cằm dựa vào bàn, thu hết toàn cảnh giằng co của hai người vào trong mắt.

Giang Tễ Sơ không có nghĩa vụ trợ giúp một người xa lạ, nhưng anh cũng không giải thích trường đao chém Ngưu Khố Ngân không được.

Thanh niên trước mắt không thèm để ý cái nhìn bên ngoài, cũng không thèm để ý người và việc bên ngoài, thứ duy nhất có thể khiến cậu dao động mấy ngày nay chỉ có di vật của anh trai, cùng với hành động với anh là vì bảo đảm anh còn sống để báo thù.

Tạ Ký không cảm thấy Giang Tễ Sơ có sai, nhưng anh không thích người như vậy.

Anh thích như Tạ Tuyền hơn, thiện lượng, thẳng thắn thật thà, dẫu bệnh nặng quấn thân cũng ôm nhiệt tình và hy vọng vào cuộc sống.

Tương lai bọn họ không nhất định có thể trở thành đồng đội thân thiết, nhưng ít ra trong trạm kiểm soát này, có thể yên tâm lớn mật hợp tác.



Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Ký thấy cái xác khô của Ban Tùy ngoài linh bằng.

Bọn họ ở thôn Ngưu Gia ba ngày, bình quân mỗi ngày chết một người, hiện tại chỉ còn lại tám.

Liên tiếp mấy ngày mưa, hiếm được hôm trời nắng, nhưng ngoại trừ Giang Tễ Sơ vốn mặt lạnh, sắc mặt những người còn lại đều không mấy đẹp.

Ai cũng không biết lúc nào mình sẽ trở thành Ban Tùy tiếp theo.

Tạ Ký vốn còn hoài nghi có phải Ban Tùy bị Ngưu Khố Ngân ném ra để che mắt không, để anh và Giang Tễ Sơ thả lỏng cảnh giác, tới tối lẻn đi tìm họ.

Xem ra lo lắng nhiều.

Hôm nay là ngày hạ táng Ngưu Khố Ngân, thôn dân được chú Ngưu gọi tới hỗ trợ đến rất sớm, bọn họ thậm chí không kịp tìm vải đen che mặt Ban Tùy, thi thể đã bị thôn dân kéo đi.

Tạ Ký đứng sóng vai với Giang Tễ Sơ: “Tại sao là Ban Tùy?”

Giang Tễ Sơ sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng lại: “Ý anh là tai nạn lúc khóc tang?”

Tạ Ký: “Đúng. Boss động thủ hẳn có quy luật, người thứ nhất chết là do muốn cưỡng ép rời khỏi trạm kiểm soát, tới tìm tôi là do tôi hắt cháo bát bảo lên gã, giết chết Tiểu Tuệ là vì ‘mạo phạm’, Ban Tùy đã vi phạm điều nào?”

“Bổ sung, dưới đại đa số tình huống, boss giết người đều có quy luật của nó, trạm kiểm soát cao cấp thỉnh thoảng không có, nhưng ải tân thủ khẳng định có.” Giang Tễ Sơ, “Là trình tự sao?”

Tạ Ký: “Không phải trình tự, Ban Tùy là người khóc tang thứ năm, phía sau còn có bốn người.”

Hành động của Ban Tùy lúc khóc tang không khác gì Vương Đán, Vương Tịnh.

Anh bỏ lỡ cái gì?

Khi anh và Giang Tễ Sơ tìm kiếm trong hầm, Ban Tùy làm cái gì?

Hình ảnh khóc tang lần lượt hiện lên trong đầu Tạ Ký, anh đột nhiên nói: “Bàn cúng, ai chuẩn bị bàn cúng?”

Vương Đán nghe thấy Tạ Ký hỏi chuyện, bừng tỉnh đại ngộ: “Là Ban Tùy!”

Giang Tễ Sơ: “Nhưng chú Ngưu đã xem bàn cúng, không có phủ quyết.”

Tạ Ký: “Chú Ngưu chỉ là một NPC thúc đẩy cốt truyện phát triển, Thọ Nhân là bí mật, ông ta sẽ không biết tất cả điểm kích phát tử vong.”

Vương Đán: “Thế bàn cúng lại có vấn đề gì?”

Tạ Ký: “Tôi nghe nói có một tập tục, trong chén trước bàn cúng, nên để đồ vật người quá cố thích ăn lúc sinh thời.”

Vương Đán: “Tôi cũng có nghe nói, lúc ấy Ban Tùy còn đặc biệt đi hỏi thôn dân, đặt đều là trái cây Ngưu Khố Ngân thích ăn, không sai đâu.”

Tạ Ký lắc đầu: “Ngưu Khố Ngân thích, không phải thứ đó.”

Là máu Thọ Nhân.

Ban Tùy bày sai tế phẩm, cho nên bị Ngưu Khố Ngân lựa chọn.

Trạm kiểm soát Tế Đàn tồn tại bẫy rập khắp nơi, về sau anh phải cẩn thận hơn.

Vương Đán đã đi xem hầm, tuy rằng chậm một phách, nhưng cũng nghĩ thông suốt mấu chốt, không khỏi thở dài nói: “Ngưu Nhị nhốt đâu không rõ, tế phẩm là hố chết.

Tạ Ký thầm nghĩ, không hẳn phải chết.

Tuy rằng không rõ nơi nhốt Ngưu Nhị, nhưng hầm có lưu lại máu, cùng lắm thì cạo tường xuống.

Hoặc là dứt khoát cầm đao uy hiếp chú Ngưu, Ngưu Khố Ngân sẽ không xuống tay với thôn dân, để chú Ngưu phái thôn dân chuẩn bị tế phẩm.

Hoặc nếu thân thủ đủ tốt, buổi tối có thể đối phó với Ngưu Khố Ngân.

Thận trọng, gan lớn, đủ mạnh.

Chỉ có như vậy, mới có thể ở sống sót trong tầng tầng trạm kiểm soát Tế Đàn.

Thôn dân hôm trước Tạ Ký thông báo tới tham gia lễ tang lục tục đến, thân là trưởng bối, chú Ngưu thay bọn họ phụ trách tiếp đãi.



Tạ Ký không có hảo cảm gì với Ngưu Khố Ngân, càng miễn bàn mặc áo tang.

Nhờ phúc thôn Ngưu Gia thường xuyên mưa, cho dù mùa hè cũng không nóng đến nỗi nào, anh và Giang Tễ Sơ một người cầm bao hạt dưa, một người bưng bàn mâm trái cây, nghênh ngang trở lại phòng thường ở, còn đặc biệt thọc lại cái lỗ trên nóc nhà cho gió lùa vào, hai người dựa vào đuôi giường nhìn thôn dân ngoài phòng lui tới, lại không thanh nhàn.

Tạ Ký lấy quả quýt, ngón tay thon dài lột bỏ vỏ ngoài, trong không khí tràn ngập mùi trái cây ngọt thanh: “Hôm nay Ngưu Khố Ngân phải hạ táng, qua hôm nay, còn thừa ba ngày.”

Giang Tễ Sơ không ăn gì, chỉ ôm ly nước ấm đáp lại: “Sẽ không đơn giản như vậy.”

“Đúng vậy, sẽ không đơn giản như vậy.” Tạ Ký lột quả quýt xong xé một miếng giấy vệ sinh lau sạch ngón tay, “Trước mắt đã biết phương thức quan ải có ba loại, thứ nhất, chịu đựng ba ngày không đơn giản; thứ hai, hoàn thành tâm nguyện của Ngưu Khố Ngân; thứ ba, dứt khoát giải quyết gã.”

Nói rồi quay đầu nhìn Giang Tễ Sơ: “Đại nghệ thuật gia, cậu nghĩ thế nào?”

Giang Tễ Sơ: “Giải quyết.”

Ý cười của Tạ Ký càng thêm rõ ràng.

Trấn linh ba ngày còn không biết sẽ xảy ra cái gì, gần như tương đương với ngồi chờ chết.

Ngưu Khố Ngân hại mấy mạng người, hoàn thành tâm nguyện chính là trợ Trụ vi ngược.

Cho nên, kế hoạch của anh và Giang Tễ Sơ như nhau, giải quyết Ngưu Khố Ngân.

Phòng ngự của Thọ Nhân quá cao, đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm, nhưng cũng không phải không có biện pháp giải quyết.

Đối kháng ma pháp, thì phải dùng bản thân ma pháp.

Tạ Ký: “Máu Ngưu Nhị đã chảy hết, nhưng Ngưu Khố Ngân lại giấu xác hắn, cho thấy Ngưu Nhị còn trong trạng thái có thể ‘sống lại’. Muốn giải quyết Ngưu Khố Ngân, chúng ta còn phải tìm được Ngưu Nhị.”

Giang Tễ Sơ: “Trạm kiểm soát sẽ không thiết trí tử cục, Ngưu Nhị nhất định ở nơi chúng ta có thể tiếp xúc, chỉ là chúng ta bỏ qua.”

Nhưng Ngưu gia đã bị bọn họ lật tung, ngay cả mộ phần con trai cả của Ngưu Khố Ngân đều đã đào lên, Ngưu Nhị có thể bị giấu đi đâu?

Bọn họ ở trong phòng thảo luận từng câu, bên ngoài lễ tang cũng từng bước tiến hành dưới sự khống chế của chú Ngưu.

Tạ Ký xem qua danh sách tới tham dự tang lễ hôm nay, ngoài kia ít nhất đãi hai mươi bàn, chú Ngưu đặc biệt tìm chuyên gia đến nấu ăn.

Đầu bếp tự mang nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ, nhưng nơi làm phải mượn địa điểm Ngưu gia, liền ở ngoài sân.

Tạ Ký nhàm chán ra ngoài liếc mắt một cái, đầu bếp râu ria xồm xoàm đổ toàn bộ nguyên liệu rau củ vào một cái bồn inox đường kính chín mươi cm, hai tay trực tiếp vói vào trong khuấy, khuất xong rồi còn bốc một cọng bánh phở vừa mỏng vừa dài bỏ vào trong miệng thử vị.

Hẳn là không quá hài lòng, đầu bếp ném bánh phở ăn một nửa về nồi, đôi tay tiếp tục khuấy.

Tưởng tượng đến đây là đồ phải ăn trưa nay, dạ dày Tạ Ký quay cuồng một trận.

Anh không phải chưa ăn qua cơm tang lễ nông thôn, nhưng ăn một nửa bỏ lại cũng vượt quá khảo nghiệm năng lực thừa nhận của anh rồi.

Sắc mặt Giang Tễ Sơ cũng không quá đẹp, nhấp nhấp môi thương lượng với Tạ Ký: “Tôi nhớ trong sân sau còn có heo vịt gà.”

Tạ Ký bật cười: “Giết heo phiền phức lắm, vịt với gà cậu muốn ăn cái nào?”

Nhận được đáp án của Tạ Ký, biểu cảm của Giang Tễ Sơ khôi phục bình thường: “Đều được.”

Tạ Ký: “Thế làm gà ướp muối đi, còn vịt, vẫn hầm canh, lần trước đậm nhạt thế nào?”

Trong mắt Giang Tễ Sơ hiện lên một tia vi diệu, cậu bình tĩnh nhìn Tạ Ký, mà người sau vẫn mang khuôn mặt tuấn tú soái đến cực kỳ bi thảm kia, bên môi giơ lên tươi cười khoan dung lại ấm áp, không có nửa điểm giống với ngày xưa.

Lời nói ở trong cổ họng xoáy một vòng rồi bị nuốt trôi.

Cậu và Tạ Ký hiện tại chỉ là người hành động cùng nhau tạm thời để quan ải, đôi bên cùng có lợi, theo nhu cầu, còn chẳng tính là đồng bạn, bạn bè.

Mọi vấn đề của Tạ Ký, đều không liên quan đến cậu.

Giang Tễ Sơ dời ánh mắt về ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Vừa vặn.”

Thời gian trò chuyện câu được câu không của họ trôi qua.

Lễ tang sắp chính thức bắt đầu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau