Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính
Chương 2: Dọn nhà
- Trì Ký Hạ -
Ngoài mặt, Đinh Biệt Hàn là một thực tập sinh rất giỏi thể thao mạo hiểm. Trước khi ra mắt đã hot toàn mạng nhờ hai video chơi thể thao mạo hiểm.
Trong video, chàng trai có dung mạo tuấn tú, dáng vẻ lạnh lùng. Ngọn gió thổi tung lá phong đỏ rực khắp núi, chàng con lai băng qua mọi chướng ngại vật như thể tảng băng đang bị thiêu đốt.
Cực nóng và cực lạnh đan xen nhau.
"Tuy sinh mệnh chỉ mảnh treo chuông nhưng luôn tìm được cửa sinh ngay ngõ cụt, bị giới hạn đuổi theo cũng vĩnh viễn không đầu hàng!"
Nhưng cũng có người thích điểm khác.
"Ét o ét, eo của anh trai thật sự là thứ tui có thể ngắm trên mạng à."
Thật ra Đinh Biệt Hàn là người chơi vô hạn lưu. Cậu ta liên tục trải qua đủ mọi phó bản khác nhau. Trong cuộc sống bình thường cũng khốn đốn vì đủ loại ma quỷ và các phó bản đột ngột xuất hiện.
Hai video kia khiến cậu ta nổi như cồn trên mạng, đó cũng là lúc cậu ta bị ma quỷ truy đuổi trong hiện thực, bất cẩn bị người khác quay lại.
Đinh Biệt Hàn hoàn toàn không có cảm nghĩ gì về việc mình bỗng nổi như cồn. Sau lần gặp tai ương khiến ma quỷ bám dính, cậu ta đã có được nội tâm lạnh lùng và mạnh mẽ của nam chính vô hạn lưu. Mặc dù rất phù hợp với thiết lập vừa gia nhập giới giải trí đã nổi đình đám của Tấn Giang nhưng cậu ta chỉ hy vọng người khác không cản đường mình.
Những người như cậu ta đã định trước không thể có ràng buộc như bao người bình thường khác.
Hôm trước cậu ta cũng đột ngột nhận được một phó bản, chỉ có thể viện lý do đau bụng để xin nghỉ, chui vào nhà vệ sinh vắng nhất trên tầng năm. May mà trời cũng giúp cậu ta, nhóm nam X siêu nổi tiếng đến hướng dẫn cho đàn em, tất cả mọi người đều ùa ra sân tập hóng hớt.
Lúc Đinh Biệt Hàn làm xong nhiệm vụ, mặt mày máu me bê bết. Cậu dùng dùi cui điện đã chuẩn bị sẵn, bình tĩnh tống con quỷ chạy qua "lối thoát" theo mình về.
Động tĩnh lần này không nhỏ, may mà con quỷ kia không kịp rên tiếng nào.
Cậu ta lau rửa sạch sẽ, bước ra khỏi buồng vệ sinh. Vừa ra đã thấy một bóng người rời khỏi nhà vệ sinh.
Cậu ta chưa từng nghe thấy tiếng người đó đi vào nhà vệ sinh!
Nói cách khác... Người đó đã ở trong nhà vệ sinh ít nhất mười phút trước!
Mười phút đó, người nọ phát hiện được gì rồi?
Vài giây sững sờ ngắn ngủi làm Đinh Biệt Hàn vụt mất cơ hội đuổi theo người đó. Cậu ta đỡ khung cửa, ánh mắt phiền muộn, chỉ nhớ được tóc người đó hơi dài, mặc áo khoác màu tím.
Bởi vì manh mối mơ hồ cộng thêm trước giờ vẫn luôn cô độc một mình nên Đinh Biệt Hàn không hỏi thăm được tin tức về người đó. Cậu ta có hỏi vài thực tập sinh nhưng bọn họ cũng không có ấn tượng gì với người đó.
Nhưng hôm nay sau khi hoàn thành phó bản xong, cậu ta gặp lại người đó trong phòng của chủ tịch.
Tên Dịch Vãn.
Trông có vẻ tầm thường vô hại.
Là thành viên mới trong nhóm.
Thậm chí khi cậu ta lạnh lùng nhìn sang, khoảnh khắc đối mắt nhau, người đó vẫn hờ hững bình tĩnh như cũ, cứ như nắm trong tay tất cả mọi thứ!
Cậu cố tình xuất hiện trước mặt mình à?
Dù sống hay chết, quỷ hay ma đều không thể cản bước của cậu ta. Mà Dịch Vãn cũng tuyệt đối không được trở thành tai họa ngầm!
Đến khi...
Vòi nước trên bồn rửa tay vẫn nhỏ tí tách, cứ rơi từng giọt một, phản chiếu ánh chiều tà như giọt máu rơi xuống. Giọt máu phản chiếu ánh sáng lạnh méo mó trong đôi mắt Đinh Biệt Hàn.
Trĩ...
Trĩ?
Đinh Biệt Hàn khó tin nhìn cậu, nghi ngờ đối phương đang giả ngu hay thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng ánh mắt Dịch Vãn nhìn cậu ta rất chân thành. Thậm chí còn có thể cảm nhận được Dịch Vãn đang liếc nhìn tay mình, lo lắng không biết cậu ta đã rửa tay sạch chưa...
Ánh mắt đó làm Đinh Biệt Hàn cảm thấy, mình trong mắt cậu... không sạch sẽ.
"... Chính xác là như thế."
Đinh Biệt Hàn không bao giờ chịu thua trước ma quỷ. Giờ phút này lại đầu hàng trước số phận.
"Xin lỗi đã thô lỗ với cậu nhưng tôi không muốn người khác biết chuyện riêng tư của mình." Cậu ta bổ sung.
"Tôi hiểu mà." Dịch Vãn gật đầu "Giống tôi thôi, tôi cũng không muốn người khác biết mình thường xuyên chui vào nhà vệ sinh chơi điện thoại. Chúng ta cũng xem như trao đổi bí mật rồi."
Đinh Biệt Hàn: Bí mật cái quần què gì.
Cậu ta ném Dịch Vãn khỏi danh sách đỏ cần lưu ý trong lòng, đang định bỏ tay xuống thì lại nghe Dịch Vãn nói: "Mặc dù hiểu cho cậu nhưng giấu mãi cũng không hay, có một số việc cuối cùng ai rồi cũng sẽ biết, gắng gượng che giấu thì sẽ càng ngày càng tệ, nếu chúng ta đã là đồng đội..."
Khóe mắt Dịch Vãn hơi nhướng lên như có ẩn ý nào đó.
Chuông cảnh báo réo inh ỏi!
Đinh Biệt Hàn siết chặt tay, mặt phủ đầy sương lạnh.
Có người muốn vào nhà vệ sinh nhìn thấy cảnh hai người giương cung bạt kiếm đến mức đỏ cả mắt, sợ hết hồn nhanh chóng bỏ chạy.
Dịch Vãn vẫn nói tiếp: "Cho nên, sau này cậu ăn uống thanh đạm một chút đi."
Cậu ta vẫn bình tĩnh như không. Không tức giận, không tấn công, không phản kháng kịch liệt, cứ như một NPC không bao giờ bị ảnh hưởng.
Đinh Biệt Hàn:......
Dịch Vãn: "Sau này tôi sẽ chú ý đến chế độ ăn uống của cậu. Chúng ta là đồng đội, phải chăm sóc lẫn nhau mới có thể đi xa hơn."
Thế giới của Đinh Biệt Hàn ngay giây phút đó đã mất hết âm thanh và sắc màu.
... thì ra Dịch Vãn thật sự là người qua đường.
... Một người qua đường ngu ngơ. Đã vậy còn thiếu thốn cảm xúc.
Điện thoại reo vang. Gương mặt Đinh Biệt Hàn hơi sụp đổ buông tay Dịch Vãn ra, mang theo cảm xúc chết lặng lạ kì rời khỏi nhà vệ sinh. Lúc quay đầu nghe điện thoại thì nhìn thấy cổ tay Dịch Vãn đã tím bầm.
Cổ tay Dịch Vãn rất trắng, chỉ đeo một sợi dây đỏ khiến vết bầm càng nhức mắt hơn. Dịch Vãn cúi đầu, ngón tay nhỏ nhắn xoa nhẹ nơi đó. Chỉ là càng xoa càng bầm.
Trong lòng Đinh Biệt Hàn lại nhiều thêm cảm giác khác thường.
Yếu quá rồi đấy... một âm thanh khác chợt vang lên trong lòng cậu ta, giấu đi cảm xúc mơ hồ mới chưa được phát giác.
Có điều... Đinh Biệt Hàn thầm cười khẽ trong lòng, có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi, Dịch Vãn sẽ ngồi xe cứu thương rời khỏi công ty giống như ba người đã từng là "mảnh ghép thứ năm" kia.
Sau khi Đinh Biệt Hàn đi, Dịch Vãn lấy điện thoại ra. Cậu ngó lơ vết bầm trên cổ tay, mười ngón tay gõ bàn phím như bay.
Tiền gửi ngân hàng - có.
Khoản dự trù - có.
Trừ tiền hủy hợp đồng... hụt nhiều thế. Để tính thử tiền lương sau khi gia nhập nhóm xem.
...
"... Bỏ đi. Tin tốt duy nhất là có thể tranh thủ cơ hội này kiếm ít tiền, vượt qua lạm phát."
Ngoại trừ việc này ra, hy vọng cậu có thể sống chung vui vẻ với đồng đội.
Không có hiểu lầm không đáng có.
Cậu cũng không có khát khao gì, chỉ muốn làm một bé lười an toàn sống sót mà thôi.
Trước khi rời khỏi nhà vệ sinh, cậu mở cửa buồng khi nãy của Đinh Biệt Hàn.
Bên trong sạch như mới, không một vết máu.
***
Dịch Vãn về phòng mình trước khi mặt trời khuất bóng.
Phòng cậu ta có bốn người, ngoài cậu ta ra còn ba thực tập sinh khác.
"... Ê bị đuổi vì Khương Bắc thật á."
"Nó thật sự bắt nạt người khác à?"
"Cũng có thể do công ty không muốn nuôi phế vật nữa..."
"Nhan sắc thế mà mãi không debut thì đúng là kỳ tích."
"Không có khí chất mà... hơn nữa nó cứ là lạ thế nào đấy. Biệt danh của nó không phải thằng tự kỷ quái lạ à."
"Anh họ của tôi học chung trường cấp ba với nó nè, nghe nói lúc còn đi học nó tham gia nhiều cuộc thi lắm nhưng toàn là giải nhì thôi, có lẽ là số trời rồi..."
Tất cả âm thanh thảo luận im bặt ngay khi Dịch Vãn đẩy cửa bước vào.
Dịch Vãn đeo tai nghe bước vào ký túc xá, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào. Ngược lại khiến ba người kia lúng túng, ai cũng cúi gằm mặt lướt điện thoại.
Đồ của Dịch Vãn không bao nhiêu nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp. Nhật ký có khóa, đàn ghi-ta, bảng vẽ, sổ phác thảo và laptop. Nơi đón nắng trên bàn còn có một chậu cây được chăm sóc rất tốt, bừng bừng sức sống.
Quả nhiên quản lý bị mất mặt không có ý định đến giúp, chỉ cho người ném vài thùng giấy rỗng ở đây. Vì thế, Dịch Vãn mở chương trình tivi trên điện thoại, đeo tai nghe không dây bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Bây giờ đang là chương trình thời sự: "Năm ngoái, hai thủ khoa của tỉnh S đồng thời trúng tuyển vào đại học T phát sinh mẫu thuẫn. Thủ khoa môn lý trong lúc tức giận đã đè thủ khoa môn văn lên tường tác hôn. Phỏng vấn bạn cùng trường, ai cũng nói đó giờ bọn họ không hợp nhau, cứ như kẻ thù truyền kiếp."
"Kiều nam tai tiếng gần đây lại lộ tin tức kinh thiên động địa! Đại gia quỳ xuống trong màn mưa, đôi mắt đỏ ngầu, giọng như nghẹn lại: Em về đi, cái mạng này cũng cho em."
"Tập đoàn Phó mạnh tay, mới sáng sớm đã thu mua toàn bộ cổ phần của tập đoàn An. Các chuyên gia kinh tế không thể phân tích được hành động của tổng giám đốc Phó: Nếu không phải có thù với nhà họ An thì là trùng sinh."
"Thái tử tập đoàn Phương tuyên bố hủy bỏ hôn ước với nhà họ An."
An Dã Lâm của Iris5 là người của nhà họ An. Biến cố kinh thiên động địa này chắc là lý do tại sao cậu ta không có mặt trong phòng chủ tịch hôm nay.
Dịch Vãn dọn dẹp mấy món to rất nhanh, chỉ còn lại mấy thứ lặt vặt nho nhỏ, ví dụ như chậu hoa.
"Haizzz, có người trên diễn đàn nói chụp được ảnh Đinh Biệt Hàn trong nhà vệ sinh kìa!"
"Đinh Biệt Hàn, cái tên được Bộ Thể dục Thể thao săn đón á?"
"Chụp cậu ta đi vệ sinh hay gì?"
"Có người nhìn thấy cậu ta nắm cổ tay ai đó trong nhà vệ sinh. Người kia có vẻ giống thực tập sinh, hai người mâu thuẫn gì đó, hình như là bắt nạt... khoan khoan, ảnh sắp lên rồi."
"Hoàng tộc sắp debut cũng có lùm xùm à? Đặc sắc rồi đây..." Người nọ đắc ý nói, dí mặt vào điện thoại xem.
Nhưng một giây sau đó, âm thanh im bặt, gã nhìn lom lom.
Hình ảnh mờ căm do chụp vội, gương mặt như tượng tạc của Đinh Biệt Hàn còn rõ, nhưng người bị cậu ta đè lên tường chỉ có một bả vai mơ hồ, và một bàn tay.
Cổ tay bị một bàn tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt.
Bàn tay kia nhỏ nhắn thon dài nhưng nhìn là biết của nam, bởi vì bị Đinh Biệt Hàn nắm chặt nên ngón tay bất lực rũ xuống như rèm cửa sổ, yếu ớt muốn tránh nhưng lại không thoát được.
Nắng chiều rơi xuống cổ tay bị nắm chặt, trên đó là một sợi dây đỏ. Sợi dây đỏ rực, làm tôn lên sự gầy yếu và trắng nõn của cổ tay. Chủ nhân cái tay thì chìm trong bóng tối nhưng không hiểu sao lại khiến người khác tưởng tượng được rất nhiều viễn cảnh.
Hình ảnh giàu sức tưởng tượng làm bạn cùng phòng Dịch Vãn sững sờ: "Vụ xung đột này trắng thật đấy, à không, nắng chiều đẹp quá..."
"Đù má, tình huống gì đây?"
"Bộ định làm... À không, đánh nhau hả, nhưng người này là ai?"
"Tay đẹp quá..."
"Sợi dây cũng đẹp..."
"Nhưng tôi nhớ người ta đồn thận Đinh Biệt Hàn không tốt lắm đâu, hôm trước đang tập thì cậu ta lại xin nghỉ, tập được một nửa cũng xin nghỉ đi vệ sinh, bộ dạng cứ như mót không nhịn nổi nữa ấy."
Chủ đề nhanh chóng chuyển từ Đinh Biệt Hàn sang quan hệ của Đinh Biệt Hàn và chủ bàn tay kia. Mọi người thảo luận ồn ào vô cùng, hồn nhiên không hề hay biết Dịch Vãn đằng sau đã dán toàn bộ thùng giấy lại. Dịch Vãn tắt tai nghe, nghĩ một lát rồi lấy một cái hộp ra khỏi thùng.
"Người ẩn danh nói lần này đào được điểm yếu của Đinh Biệt Hàn rồi, ngứa mắt cái bộ dạng khó ở của cậu ta lâu rồi, muốn đăng hết..."
"Đăng đi đăng đi, thế rốt cuộc kia là tay ai... chời mé!"
Người đang vui vẻ nói chuyện bị Dịch Vãn im lặng xuất hiện sau lưng làm hết hồn.
Thành thật mà nói, Dịch Vãn đi cứ như mèo ấy, không phát ra tiếng nào. Mấy người này hoàn toàn không biết Dịch Vãn vào phòng khi nào, cũng không biết cậu đền gần mình khi nào.
"Ừm thì... Dịch Vãn à." Người nọ nở nụ cười miễn cưỡng, bỗng nhiên có chút tò mò: "Đúng rồi, hôm nay quản lý của anh mang một đống thùng giấy đến, bảo anh phải dọn ra ngoài. Tính dọn đi đâu thế?"
Một người khác cũng định hóng hớt. Thấy Dịch Vãn chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, bèn vỗ vai cậu nói: "Không sao, rời khỏi công ty này còn có công ty khác tốt hơn mà, ha ha."
"Đúng vậy, biết đâu may mắn hơn thì sao. Đừng để chuyện của Khương Bắc trong lòng. Sau này có gì thì tìm bọn tôi. Chờ bọn tôi debut rồi sẽ giúp anh một chút."
Ngoài mặt thì bọn họ nói thế nhưng không ai thật sự nghĩ vậy. Bọn họ cũng xem như thực tập sinh rất lâu không được debut nên luôn thích tâm sự những chuyện nhỏ nhặt riêng tư với nhau, Dịch Vãn không tham gia, hiển nhiên sẽ bị cô lập.
Hơn nữa đối thủ luôn thì càng ít càng tốt. Ngoại trừ cái này ra, ví dụ cái người muốn dựa vào thân phận bạn cùng phòng cũ ôm đùi Khương Bắc cứ nói ra nói vào Dịch Vãn.
Nhưng... mặc dù Dịch Vãn dành đa số thời gian để chu du cõi thần tiên, nhưng khi ấy cậu lại như có một ma lực... Rõ ràng đang thẫn thờ nhưng lại khiến người khác nghĩ cậu đang tập trung lắng nghe họ nói.
Mấy từ "Ừ" "Ồ" cậu phát ra đúng lúc như bao quát thế giới, cứ như kỹ năng "bắn ngược" thần thánh. Làm bạn cùng phòng khịa kháy được vài câu đã bại trận.
Thậm chí còn khiến bọn họ nghi ngờ Dịch Vãn là đang thẫn thờ thật hay giả ngu.
Lần này Dịch Vãn không có "Ừ" hay "Ồ" nữa, cậu gật đầu bảo: "Ừ, tôi muốn đổi ký túc xá."
"Đúng rồi, đổi công ty là quyết định sáng suốt đó, công ty nào... Khoan, đổi ký túc xá?"
Một người dò xét: "Anh tính dọn đến ký túc xá nào vậy Dịch Vãn?"
"Khu B." Dịch Vãn nói.
Khu B.. đây là khu ký túc xá dành cho thực tập sinh chuẩn bị debut mà?!
Trong khi cả đám vẫn chưa hết sững sờ, Dịch Vãn nói tiếp: "Ừ... trước khi đi thì chợt thấy cái này, nó được bán sỉ trước cổng chùa Hưởng Thủy, một tệ một cái. Hôm nay đeo, quả nhiên có chuyện tốt."
Cậu mở hộp, mọi người im lặng nhìn theo ngón tay.
Trong tay cậu... là một hộp dây đỏ.
Mấy chục sợi dây đỏ chót y hệt nhau.
"Cho các cậu, nếu người khác muốn thì các cậu cũng có thể cho người ta một cái." Dịch Vãn nói.
Mọi người:......
Sau khi Dịch Vãn đi, mấy người bạn cùng phòng tiễn cậu đi im lặng xếp thành hàng trước cửa, nhìn chiếc xe đưa người đi.
Bọn họ không nhìn mặt nhau nhưng đều ăn ý đeo sợi dây một tệ một cái lên cổ tay. Tên có ý định giễu cợt Dịch Vãn là đeo nhanh nhất.
Thực tập sinh đi ngang qua nhìn động tác đều tăm tắp của bọn họ như đang nhìn một đám thần kinh.
Trong lòng đám thần kinh rối ren đủ vị, xếp thành một hàng, cả đám mặt mày xoắn xuýt, cùng lúc sờ sợi dây đỏ trên tay rồi về phòng.
***
Dịch Vãn mượn xe đẩy đẩy đồ của mình đến khu B. Quản lý ký túc xá được Dịch Vãn tặng ít thuốc lá nên nhiệt tình giúp cậu, còn hỏi thăm: "Nhóc này, cậu ở đâu, chú đẩy lên giúp cậu."
"Tầng 5 tòa B7." Dịch Vãn trả lời.
"Ồ, tầng 5 của tòa nhà B7 à..." Quản lí ký túc xá khựng lại: "Khoan đã, tầng 5 tòa nhà B7?!"
Giọng của quản lý chợt cao lên ba nốt, nhìn cậu một cách kỳ lạ. Dịch Vãn nói: "Nếu không được thì để tôi tự làm được rồi, cảm ơn chú."
"Ha... ha, không phải, chuyện nhỏ ấy mà." Quản lý ký túc xá cười xòa. Ông lén nhìn Dịch Vãn, có hơi nghi ngờ trong lòng, không sao kìm được tò mò: "Tòa nhà B7... là cái tòa mới sửa hả?"
"Vâng."
"Ồ..." Quản lý cười gượng: "Cậu gặp đồng đội của mình chưa? Cảm giác thế nào?"
"Bọn họ tốt lắm, thành thật nữa, nhưng có vài người có vấn đề sức khỏe." Dịch Vãn nghĩ một chút rồi nói: "Chú quản lý, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Ha ha. Không có gì đâu. Hòa thuận là được rồi."
Hai người vào thang máy, Dịch Vãn nhấn nút số năm, thang máy từ từ đi lên. Lúc thang máy lên đến tầng bốn, quản lý ký túc xá bỗng nói: "Đúng rồi nhóc, mua bảo hiểm chưa?"
Dịch Vãn: "Mua rồi ạ, tập luyện rất vất vả, lỡ té gãy chân sẽ không tốt."
Quản lý ký túc xá: "Vậy là tốt rồi."
Cửa thang máy mở ra.
Sau khi nhìn thấy cửa phòng trước mặt, quản lý ký túc xá cứ như bị phỏng, lặng lẽ ngậm miệng. Dịch Vãn không tìm được chỗ quẹt thẻ vào cửa, vì thế quản lý ký túc xá giơ tay chỉ vào một chỗ: "Ở đây."
Dịch Vãn quẹt một cái, cửa phòng phát ra tiếng "ting", khóa mở. Hôm nay thật sự rất thuận lợi. Không chỉ trao đổi bí mật với bạn cùng phòng, tăng tình hữu nghị mà quản lý ký túc xá giúp chuyển đồ cũng không lạc trong mấy con đường tắt rắc rối của khu B, cứ như đã đến đây hàng trăm hàng ngàn lần.
Chỉ đứng chưa tới một giây đã tìm được chỗ quẹt thẻ mở cửa.
"Chú quản lý, hình như chú thuộc đường đến đây lắm nhỉ, cứ như đã từng dẫn rất nhiều người đến ấy." Dịch Vãn nói.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán người quản lý ký túc xá đang cười khan.
Ông giúp Dịch Vãn mang đồ vào trong phòng khách, thuốc lá lẫn lì xì đều không nhận, vội vàng chạy biến.
Là một người rất dễ vui vẻ, Dịch Vãn lại vui hơn một chút.
Lần đầu tiên có cơ hội debut, lần đầu tiên có thể chuyển đến ký túc xá khác. Thậm chí quản lý ký túc xá còn không cần bao lì xì của mình, cho cậu hưởng thụ giây phút một mình. Cuộc đời này của cậu không còn gì hối tiếc.
Ký túc xá của Iris5 nằm ở cuối hành lang, tiếp theo là phòng tập nhảy, phòng đàn các loại. Do tòa nhà B7 mới xây xong không lâu cho nên cả tòa nhà cũng chỉ có năm người bọn họ ở.
"Cho dù la hét ầm ĩ vào nửa đêm cũng sẽ không sợ phiền người khác." Dịch Vãn sờ tường cách âm chất lượng tốt mà nghĩ.
Bên trong có một phòng khách, hai nhà vệ sinh, ba căn phòng, hai phòng đôi một phòng đơn. Hai người một phòng, người còn lại một mình một phòng. Trên cửa phòng còn có bảng viết tên chủ phòng.
Phòng nhỏ ở góc trong cùng bên trái là của Đinh Biệt Hàn, căn phòng hai người ở bên phải của An Dã Lâm và Bạc Giáng.
Căn phòng hai người bên trái cũng có hai tấm bảng treo trước cửa, một tấm có chữ "Trì Ký Hạ" rồng bay phượng múa, tấm còn lại trống không. Dịch Vãn vừa định gõ cửa thì Đinh Biệt Hàn đã đẩy cửa phòng nhỏ đi ra.
Anh con lai cao to mặc chiếc áo thun rộng rãi tựa lưng vào cửa. Đôi mắt xanh nhạt đầy lạnh lùng.
"Lại gặp." Dịch Vãn nói.
"Bạc Giáng đã ra ngoài, An Dã Lâm không có ở đây. Phòng của anh chính là cái phòng kia, cứ đi thẳng vào, Trì Ký Hạ đang ngủ." Đinh Biệt Hàn nói: "Trước khi ngủ cậu ta nhờ tôi chuyển lời rằng cậu đến thì cứ mang đồ vào trong."
"Tôi ở ngoài một chút cũng được, tránh làm phiền cậu ta ngủ." Dịch Vãn nói.
"Không sao, cậu ta ngủ say lắm, không cần quan tâm." Đinh Biệt Hàn lạnh lùng nói: "Đúng rồi, tôi ở phòng này, có gì thì nhắn tin, đừng tùy tiện gõ cửa phòng."
Thấy Dịch Vãn gật đầu, cậu ta bổ sung thêm: "Không phải tôi ghét cậu, ai tôi cũng nói vậy."
Mắt cậu ta không còn dành sự chú ý đặc biệt cho Dịch Vãn như lúc ở trong nhà vệ sinh nữa.
Trong căn phòng hai người, quả nhiên có người ngủ tối tăm mặt mày. Đinh Biệt Hàn đẩy vali vào giúp Dịch Vãn, còn bổ sung một câu: "Yên tâm, tay tôi sạch."
Cậu ta xòe tay ra cho Dịch Vãn xem, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng trông tràn đầy sức mạnh.
"Tôi yên tâm rồi." Dịch Vãn gật đầu.
Đinh Biệt Hàn:......
Đinh Biệt Hàn lạnh lùng về phòng mình, khóa cửa. Trước giờ cậu ta luôn cô độc một mình như thế.
Người nào cũng vậy.
Động tác của Dịch Vãn rất nhẹ, cậu xếp quần áo vào tủ. Sau khi dọn dẹp bàn xong thì cẩn thận đặt chậu cây tốt tươi lên vị trí có thể đón nắng mỗi ngày.
Còn Trì Ký Hạ từ đầu đến cuối vẫn ngủ say như chết.
Trì Ký Hạ xuất thân là diễn viên nhí, bốn tuổi bước chân vào giới giải trí, tám tuổi nổi tiếng, tài năng xuất chúng. Lúc mười bốn tuổi, chỉ nhờ một bộ phim đã được đề cử cúp ảnh đế. Các nhà phê bình phim đánh giá cậu ta rằng: "Cậu ấy không chỉ là một chàng trai có diễn xuất tốt, mà giống như một người đã từng trải qua chiến tranh và ly tán hơn."
Ngoại trừ diễn xuất, tính cách của cậu ta cũng làm mọi người yêu thích. Tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta là ngôi sao được đà đi lên. Cho đến một năm sau đó.
Một bộ phim khác của Trì Ký Hạ bị đánh rớt.
Từ đó Trì Ký Hạ biến mất giới điện ảnh hai năm, truyền kỳ một thời lặng lẽ hạ màn. Nghe nói là vì lý do cá nhân nhưng đoàn đội bưng bít rất chặt. Mười bảy tuổi, Trì Ký Hạ trở lại màn ảnh, diễn xuất vẫn xuất sắc như thế nhưng lại liên tục nhận phim thần tượng.
Dung tục, máu chó, rác rưởi.
Năm mười chín tuổi, Trì Ký Hạ lại đột ngột chạy đi làm thực tập sinh. Quyết định này làm mọi người khiếp sợ, có điều cậu ta thật sự rất có thiên phú trong lĩnh vực này, thậm chí còn rảnh rỗi để đi diễn. Hai tháng trước cậu ta đóng vai nam ba một bộ phim truyền hình vừa quay vừa chiếu, diễn vai thái giám tsundere niên hạ đơn phương nữ chính, lại được công chúng khen ngợi diễn xuất.
Nhưng gương mặt của Trì Ký Hạ lúc ngủ rất kỳ lạ. Vẻ mặt thay đổi liên tục như đang nói chuyện với ai đó trong mơ. Dịch Vãn thấy lịch trình dán trên đầu giường của cậu ta, phát hiện ngày mà cậu ta phải đi quay phim, bèn tri kỷ rón rén rời đi.
Cậu ngồi trước bàn của mình, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, mở Weibo lên. Quảng cáo đầu tiên lại là Khương Bắc.
Tóc nhuộm vàng, da trắng bóc, nở nụ cười ngọt ngào với cậu.
Quảng cáo xong thì thấy cả ngàn tin nhắn và chấm đỏ xuất hiện. Hàng trăm hàng nghìn người nhắn tin riêng cho cậu, bình luận trong bài viết của cậu, tag cậu, nói bóng nói gió "hỏi" chuyện, hoặc là ra mặt cho Khương Bắc.
"Thịt hâm lại* ba lần là có số flop rồi, lòng dạ độc ác đến mức ông trời cũng không nhìn nổi."
"Tôi chỉ muốn hỏi là cậu thật sự bắt nạt Khương Bắc hả?"
"A.T đâu rồi, sao không giải quyết chuyện này đi? Cứ dung túng hành vi bắt nạt như vậy à?"
"Các chị em đừng bình luận nữa mà [khóc][khóc][khóc], chân Bắc Bắc khỏe rồi, cũng chúc đồng đội cũ của cậu ấy phát triển thật tốt."
"Cọ nhiệt Bắc Bắc vui không?"
Bình luận cuối cùng là trong bài đăng mới nhất của cậu, hình như đăng mấy tháng trước, là một tấm hình chụp hai chiếc ghi-ta dựa vào nhau trông rất thân thiết.
Một cái trong đó là đàn ghi-ta của Khương Bắc. Dịch Vãn không đăng Weibo thường xuyên, Weibo kia là do Khương Bắc quấy rầy cậu, còn dùng điện thoại của cậu chụp lại.
Đồng đội cũ đâm sau lưng, tẩy trắng hành động đi ăn máng khác + ngược fan* còn quay đầu bảo mình cọ nhiệt.
Là người bình thường đều sẽ tức tối, nhưng Dịch Vãn lại không có phản ứng gì.
Dịch Vãn mang lại cho người khác một cảm giác khép kín khó hiểu. Cứ như cậu là một cá thể độc lập không hề liên quan đến thế giới này.
Chậu cây kia cậu nhặt được ven đường, hình như là lan nhưng cũng không giống. Đóa hoa nhợt nhạt kỳ quặc cứ như chuẩn bị cắn người. Lúc nhặt được thì nó đang thoi thóp, nhưng dưới sự chăm sóc của Dịch Vãn, nó đã tràn đầy sức sống trở lại.
Dịch Vãn có chút kinh nghiệm làm vườn và chụp ảnh. Khi còn học cấp ba, cậu rất hay đăng ký tham gia các cuộc thi làm vườn và nhiếp ảnh, đều là hạng nhì.
Cậu đăng hai bức hình. Một là bồn cây xanh mướt đón nắng, hai là toàn cảnh ký túc xá khu B của A.T., kèm theo đó là hàng chữ: Khởi đầu mới.
Sau khi đăng xong, cậu sờ nhẹ cây của mình, không thèm nhìn bình luận mới mà thoát khỏi Weibo. Nghiên cứu thị trường chứng khoán, học từ vựng. Một buổi chiều bình thản. Có công việc mới, nơi ở mới, bạn cùng phòng mới.
Ngay cả lúc sờ hoa, đầu ngón tay cũng không nhói lên.
Ngoại trừ tiếng rên rỉ đau đớn đột nhiên vang lên sau lưng.
"Đừng bỏ em mà... chị Quý Uyển..."
"Uyển Uyển..."
Giọng nói đó mềm mại và bén nhọn, khác hoàn toàn giọng của Trì Ký Hạ hồi sáng. Không giống nói mớ mà giống bị nhập xác hơn.
Quý Uyển là tên của nữ chính bộ phim cậu ta đang đóng.
***
Ngọc Thụy: Tui nghĩ ba tiền mảnh ghép thứ 5 kia nhập viện là do không chịu được khí thế của 4 anh kia á. Dù sao thì mấy người đặc biệt cũng có cái khí thế đặc biệt mà.
Chú thích:
*Thịt hâm lại: Từ chỉ thực tập sinh không được debut lại đi tuyển tú nữa.
*Ngược fan: "ngược" trong ngược đãi, nói ra thì dài lắm nhưng đại ý là (gián tiếp) kể khổ để fan thương mình hơn. Chi tiết hơn về quy trình ngược fan thông dụng thì dài lắm, tao làm được bài luận luôn:)
Ngoài mặt, Đinh Biệt Hàn là một thực tập sinh rất giỏi thể thao mạo hiểm. Trước khi ra mắt đã hot toàn mạng nhờ hai video chơi thể thao mạo hiểm.
Trong video, chàng trai có dung mạo tuấn tú, dáng vẻ lạnh lùng. Ngọn gió thổi tung lá phong đỏ rực khắp núi, chàng con lai băng qua mọi chướng ngại vật như thể tảng băng đang bị thiêu đốt.
Cực nóng và cực lạnh đan xen nhau.
"Tuy sinh mệnh chỉ mảnh treo chuông nhưng luôn tìm được cửa sinh ngay ngõ cụt, bị giới hạn đuổi theo cũng vĩnh viễn không đầu hàng!"
Nhưng cũng có người thích điểm khác.
"Ét o ét, eo của anh trai thật sự là thứ tui có thể ngắm trên mạng à."
Thật ra Đinh Biệt Hàn là người chơi vô hạn lưu. Cậu ta liên tục trải qua đủ mọi phó bản khác nhau. Trong cuộc sống bình thường cũng khốn đốn vì đủ loại ma quỷ và các phó bản đột ngột xuất hiện.
Hai video kia khiến cậu ta nổi như cồn trên mạng, đó cũng là lúc cậu ta bị ma quỷ truy đuổi trong hiện thực, bất cẩn bị người khác quay lại.
Đinh Biệt Hàn hoàn toàn không có cảm nghĩ gì về việc mình bỗng nổi như cồn. Sau lần gặp tai ương khiến ma quỷ bám dính, cậu ta đã có được nội tâm lạnh lùng và mạnh mẽ của nam chính vô hạn lưu. Mặc dù rất phù hợp với thiết lập vừa gia nhập giới giải trí đã nổi đình đám của Tấn Giang nhưng cậu ta chỉ hy vọng người khác không cản đường mình.
Những người như cậu ta đã định trước không thể có ràng buộc như bao người bình thường khác.
Hôm trước cậu ta cũng đột ngột nhận được một phó bản, chỉ có thể viện lý do đau bụng để xin nghỉ, chui vào nhà vệ sinh vắng nhất trên tầng năm. May mà trời cũng giúp cậu ta, nhóm nam X siêu nổi tiếng đến hướng dẫn cho đàn em, tất cả mọi người đều ùa ra sân tập hóng hớt.
Lúc Đinh Biệt Hàn làm xong nhiệm vụ, mặt mày máu me bê bết. Cậu dùng dùi cui điện đã chuẩn bị sẵn, bình tĩnh tống con quỷ chạy qua "lối thoát" theo mình về.
Động tĩnh lần này không nhỏ, may mà con quỷ kia không kịp rên tiếng nào.
Cậu ta lau rửa sạch sẽ, bước ra khỏi buồng vệ sinh. Vừa ra đã thấy một bóng người rời khỏi nhà vệ sinh.
Cậu ta chưa từng nghe thấy tiếng người đó đi vào nhà vệ sinh!
Nói cách khác... Người đó đã ở trong nhà vệ sinh ít nhất mười phút trước!
Mười phút đó, người nọ phát hiện được gì rồi?
Vài giây sững sờ ngắn ngủi làm Đinh Biệt Hàn vụt mất cơ hội đuổi theo người đó. Cậu ta đỡ khung cửa, ánh mắt phiền muộn, chỉ nhớ được tóc người đó hơi dài, mặc áo khoác màu tím.
Bởi vì manh mối mơ hồ cộng thêm trước giờ vẫn luôn cô độc một mình nên Đinh Biệt Hàn không hỏi thăm được tin tức về người đó. Cậu ta có hỏi vài thực tập sinh nhưng bọn họ cũng không có ấn tượng gì với người đó.
Nhưng hôm nay sau khi hoàn thành phó bản xong, cậu ta gặp lại người đó trong phòng của chủ tịch.
Tên Dịch Vãn.
Trông có vẻ tầm thường vô hại.
Là thành viên mới trong nhóm.
Thậm chí khi cậu ta lạnh lùng nhìn sang, khoảnh khắc đối mắt nhau, người đó vẫn hờ hững bình tĩnh như cũ, cứ như nắm trong tay tất cả mọi thứ!
Cậu cố tình xuất hiện trước mặt mình à?
Dù sống hay chết, quỷ hay ma đều không thể cản bước của cậu ta. Mà Dịch Vãn cũng tuyệt đối không được trở thành tai họa ngầm!
Đến khi...
Vòi nước trên bồn rửa tay vẫn nhỏ tí tách, cứ rơi từng giọt một, phản chiếu ánh chiều tà như giọt máu rơi xuống. Giọt máu phản chiếu ánh sáng lạnh méo mó trong đôi mắt Đinh Biệt Hàn.
Trĩ...
Trĩ?
Đinh Biệt Hàn khó tin nhìn cậu, nghi ngờ đối phương đang giả ngu hay thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng ánh mắt Dịch Vãn nhìn cậu ta rất chân thành. Thậm chí còn có thể cảm nhận được Dịch Vãn đang liếc nhìn tay mình, lo lắng không biết cậu ta đã rửa tay sạch chưa...
Ánh mắt đó làm Đinh Biệt Hàn cảm thấy, mình trong mắt cậu... không sạch sẽ.
"... Chính xác là như thế."
Đinh Biệt Hàn không bao giờ chịu thua trước ma quỷ. Giờ phút này lại đầu hàng trước số phận.
"Xin lỗi đã thô lỗ với cậu nhưng tôi không muốn người khác biết chuyện riêng tư của mình." Cậu ta bổ sung.
"Tôi hiểu mà." Dịch Vãn gật đầu "Giống tôi thôi, tôi cũng không muốn người khác biết mình thường xuyên chui vào nhà vệ sinh chơi điện thoại. Chúng ta cũng xem như trao đổi bí mật rồi."
Đinh Biệt Hàn: Bí mật cái quần què gì.
Cậu ta ném Dịch Vãn khỏi danh sách đỏ cần lưu ý trong lòng, đang định bỏ tay xuống thì lại nghe Dịch Vãn nói: "Mặc dù hiểu cho cậu nhưng giấu mãi cũng không hay, có một số việc cuối cùng ai rồi cũng sẽ biết, gắng gượng che giấu thì sẽ càng ngày càng tệ, nếu chúng ta đã là đồng đội..."
Khóe mắt Dịch Vãn hơi nhướng lên như có ẩn ý nào đó.
Chuông cảnh báo réo inh ỏi!
Đinh Biệt Hàn siết chặt tay, mặt phủ đầy sương lạnh.
Có người muốn vào nhà vệ sinh nhìn thấy cảnh hai người giương cung bạt kiếm đến mức đỏ cả mắt, sợ hết hồn nhanh chóng bỏ chạy.
Dịch Vãn vẫn nói tiếp: "Cho nên, sau này cậu ăn uống thanh đạm một chút đi."
Cậu ta vẫn bình tĩnh như không. Không tức giận, không tấn công, không phản kháng kịch liệt, cứ như một NPC không bao giờ bị ảnh hưởng.
Đinh Biệt Hàn:......
Dịch Vãn: "Sau này tôi sẽ chú ý đến chế độ ăn uống của cậu. Chúng ta là đồng đội, phải chăm sóc lẫn nhau mới có thể đi xa hơn."
Thế giới của Đinh Biệt Hàn ngay giây phút đó đã mất hết âm thanh và sắc màu.
... thì ra Dịch Vãn thật sự là người qua đường.
... Một người qua đường ngu ngơ. Đã vậy còn thiếu thốn cảm xúc.
Điện thoại reo vang. Gương mặt Đinh Biệt Hàn hơi sụp đổ buông tay Dịch Vãn ra, mang theo cảm xúc chết lặng lạ kì rời khỏi nhà vệ sinh. Lúc quay đầu nghe điện thoại thì nhìn thấy cổ tay Dịch Vãn đã tím bầm.
Cổ tay Dịch Vãn rất trắng, chỉ đeo một sợi dây đỏ khiến vết bầm càng nhức mắt hơn. Dịch Vãn cúi đầu, ngón tay nhỏ nhắn xoa nhẹ nơi đó. Chỉ là càng xoa càng bầm.
Trong lòng Đinh Biệt Hàn lại nhiều thêm cảm giác khác thường.
Yếu quá rồi đấy... một âm thanh khác chợt vang lên trong lòng cậu ta, giấu đi cảm xúc mơ hồ mới chưa được phát giác.
Có điều... Đinh Biệt Hàn thầm cười khẽ trong lòng, có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi, Dịch Vãn sẽ ngồi xe cứu thương rời khỏi công ty giống như ba người đã từng là "mảnh ghép thứ năm" kia.
Sau khi Đinh Biệt Hàn đi, Dịch Vãn lấy điện thoại ra. Cậu ngó lơ vết bầm trên cổ tay, mười ngón tay gõ bàn phím như bay.
Tiền gửi ngân hàng - có.
Khoản dự trù - có.
Trừ tiền hủy hợp đồng... hụt nhiều thế. Để tính thử tiền lương sau khi gia nhập nhóm xem.
...
"... Bỏ đi. Tin tốt duy nhất là có thể tranh thủ cơ hội này kiếm ít tiền, vượt qua lạm phát."
Ngoại trừ việc này ra, hy vọng cậu có thể sống chung vui vẻ với đồng đội.
Không có hiểu lầm không đáng có.
Cậu cũng không có khát khao gì, chỉ muốn làm một bé lười an toàn sống sót mà thôi.
Trước khi rời khỏi nhà vệ sinh, cậu mở cửa buồng khi nãy của Đinh Biệt Hàn.
Bên trong sạch như mới, không một vết máu.
***
Dịch Vãn về phòng mình trước khi mặt trời khuất bóng.
Phòng cậu ta có bốn người, ngoài cậu ta ra còn ba thực tập sinh khác.
"... Ê bị đuổi vì Khương Bắc thật á."
"Nó thật sự bắt nạt người khác à?"
"Cũng có thể do công ty không muốn nuôi phế vật nữa..."
"Nhan sắc thế mà mãi không debut thì đúng là kỳ tích."
"Không có khí chất mà... hơn nữa nó cứ là lạ thế nào đấy. Biệt danh của nó không phải thằng tự kỷ quái lạ à."
"Anh họ của tôi học chung trường cấp ba với nó nè, nghe nói lúc còn đi học nó tham gia nhiều cuộc thi lắm nhưng toàn là giải nhì thôi, có lẽ là số trời rồi..."
Tất cả âm thanh thảo luận im bặt ngay khi Dịch Vãn đẩy cửa bước vào.
Dịch Vãn đeo tai nghe bước vào ký túc xá, trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào. Ngược lại khiến ba người kia lúng túng, ai cũng cúi gằm mặt lướt điện thoại.
Đồ của Dịch Vãn không bao nhiêu nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp. Nhật ký có khóa, đàn ghi-ta, bảng vẽ, sổ phác thảo và laptop. Nơi đón nắng trên bàn còn có một chậu cây được chăm sóc rất tốt, bừng bừng sức sống.
Quả nhiên quản lý bị mất mặt không có ý định đến giúp, chỉ cho người ném vài thùng giấy rỗng ở đây. Vì thế, Dịch Vãn mở chương trình tivi trên điện thoại, đeo tai nghe không dây bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Bây giờ đang là chương trình thời sự: "Năm ngoái, hai thủ khoa của tỉnh S đồng thời trúng tuyển vào đại học T phát sinh mẫu thuẫn. Thủ khoa môn lý trong lúc tức giận đã đè thủ khoa môn văn lên tường tác hôn. Phỏng vấn bạn cùng trường, ai cũng nói đó giờ bọn họ không hợp nhau, cứ như kẻ thù truyền kiếp."
"Kiều nam tai tiếng gần đây lại lộ tin tức kinh thiên động địa! Đại gia quỳ xuống trong màn mưa, đôi mắt đỏ ngầu, giọng như nghẹn lại: Em về đi, cái mạng này cũng cho em."
"Tập đoàn Phó mạnh tay, mới sáng sớm đã thu mua toàn bộ cổ phần của tập đoàn An. Các chuyên gia kinh tế không thể phân tích được hành động của tổng giám đốc Phó: Nếu không phải có thù với nhà họ An thì là trùng sinh."
"Thái tử tập đoàn Phương tuyên bố hủy bỏ hôn ước với nhà họ An."
An Dã Lâm của Iris5 là người của nhà họ An. Biến cố kinh thiên động địa này chắc là lý do tại sao cậu ta không có mặt trong phòng chủ tịch hôm nay.
Dịch Vãn dọn dẹp mấy món to rất nhanh, chỉ còn lại mấy thứ lặt vặt nho nhỏ, ví dụ như chậu hoa.
"Haizzz, có người trên diễn đàn nói chụp được ảnh Đinh Biệt Hàn trong nhà vệ sinh kìa!"
"Đinh Biệt Hàn, cái tên được Bộ Thể dục Thể thao săn đón á?"
"Chụp cậu ta đi vệ sinh hay gì?"
"Có người nhìn thấy cậu ta nắm cổ tay ai đó trong nhà vệ sinh. Người kia có vẻ giống thực tập sinh, hai người mâu thuẫn gì đó, hình như là bắt nạt... khoan khoan, ảnh sắp lên rồi."
"Hoàng tộc sắp debut cũng có lùm xùm à? Đặc sắc rồi đây..." Người nọ đắc ý nói, dí mặt vào điện thoại xem.
Nhưng một giây sau đó, âm thanh im bặt, gã nhìn lom lom.
Hình ảnh mờ căm do chụp vội, gương mặt như tượng tạc của Đinh Biệt Hàn còn rõ, nhưng người bị cậu ta đè lên tường chỉ có một bả vai mơ hồ, và một bàn tay.
Cổ tay bị một bàn tay với khớp xương rõ ràng nắm chặt.
Bàn tay kia nhỏ nhắn thon dài nhưng nhìn là biết của nam, bởi vì bị Đinh Biệt Hàn nắm chặt nên ngón tay bất lực rũ xuống như rèm cửa sổ, yếu ớt muốn tránh nhưng lại không thoát được.
Nắng chiều rơi xuống cổ tay bị nắm chặt, trên đó là một sợi dây đỏ. Sợi dây đỏ rực, làm tôn lên sự gầy yếu và trắng nõn của cổ tay. Chủ nhân cái tay thì chìm trong bóng tối nhưng không hiểu sao lại khiến người khác tưởng tượng được rất nhiều viễn cảnh.
Hình ảnh giàu sức tưởng tượng làm bạn cùng phòng Dịch Vãn sững sờ: "Vụ xung đột này trắng thật đấy, à không, nắng chiều đẹp quá..."
"Đù má, tình huống gì đây?"
"Bộ định làm... À không, đánh nhau hả, nhưng người này là ai?"
"Tay đẹp quá..."
"Sợi dây cũng đẹp..."
"Nhưng tôi nhớ người ta đồn thận Đinh Biệt Hàn không tốt lắm đâu, hôm trước đang tập thì cậu ta lại xin nghỉ, tập được một nửa cũng xin nghỉ đi vệ sinh, bộ dạng cứ như mót không nhịn nổi nữa ấy."
Chủ đề nhanh chóng chuyển từ Đinh Biệt Hàn sang quan hệ của Đinh Biệt Hàn và chủ bàn tay kia. Mọi người thảo luận ồn ào vô cùng, hồn nhiên không hề hay biết Dịch Vãn đằng sau đã dán toàn bộ thùng giấy lại. Dịch Vãn tắt tai nghe, nghĩ một lát rồi lấy một cái hộp ra khỏi thùng.
"Người ẩn danh nói lần này đào được điểm yếu của Đinh Biệt Hàn rồi, ngứa mắt cái bộ dạng khó ở của cậu ta lâu rồi, muốn đăng hết..."
"Đăng đi đăng đi, thế rốt cuộc kia là tay ai... chời mé!"
Người đang vui vẻ nói chuyện bị Dịch Vãn im lặng xuất hiện sau lưng làm hết hồn.
Thành thật mà nói, Dịch Vãn đi cứ như mèo ấy, không phát ra tiếng nào. Mấy người này hoàn toàn không biết Dịch Vãn vào phòng khi nào, cũng không biết cậu đền gần mình khi nào.
"Ừm thì... Dịch Vãn à." Người nọ nở nụ cười miễn cưỡng, bỗng nhiên có chút tò mò: "Đúng rồi, hôm nay quản lý của anh mang một đống thùng giấy đến, bảo anh phải dọn ra ngoài. Tính dọn đi đâu thế?"
Một người khác cũng định hóng hớt. Thấy Dịch Vãn chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, bèn vỗ vai cậu nói: "Không sao, rời khỏi công ty này còn có công ty khác tốt hơn mà, ha ha."
"Đúng vậy, biết đâu may mắn hơn thì sao. Đừng để chuyện của Khương Bắc trong lòng. Sau này có gì thì tìm bọn tôi. Chờ bọn tôi debut rồi sẽ giúp anh một chút."
Ngoài mặt thì bọn họ nói thế nhưng không ai thật sự nghĩ vậy. Bọn họ cũng xem như thực tập sinh rất lâu không được debut nên luôn thích tâm sự những chuyện nhỏ nhặt riêng tư với nhau, Dịch Vãn không tham gia, hiển nhiên sẽ bị cô lập.
Hơn nữa đối thủ luôn thì càng ít càng tốt. Ngoại trừ cái này ra, ví dụ cái người muốn dựa vào thân phận bạn cùng phòng cũ ôm đùi Khương Bắc cứ nói ra nói vào Dịch Vãn.
Nhưng... mặc dù Dịch Vãn dành đa số thời gian để chu du cõi thần tiên, nhưng khi ấy cậu lại như có một ma lực... Rõ ràng đang thẫn thờ nhưng lại khiến người khác nghĩ cậu đang tập trung lắng nghe họ nói.
Mấy từ "Ừ" "Ồ" cậu phát ra đúng lúc như bao quát thế giới, cứ như kỹ năng "bắn ngược" thần thánh. Làm bạn cùng phòng khịa kháy được vài câu đã bại trận.
Thậm chí còn khiến bọn họ nghi ngờ Dịch Vãn là đang thẫn thờ thật hay giả ngu.
Lần này Dịch Vãn không có "Ừ" hay "Ồ" nữa, cậu gật đầu bảo: "Ừ, tôi muốn đổi ký túc xá."
"Đúng rồi, đổi công ty là quyết định sáng suốt đó, công ty nào... Khoan, đổi ký túc xá?"
Một người dò xét: "Anh tính dọn đến ký túc xá nào vậy Dịch Vãn?"
"Khu B." Dịch Vãn nói.
Khu B.. đây là khu ký túc xá dành cho thực tập sinh chuẩn bị debut mà?!
Trong khi cả đám vẫn chưa hết sững sờ, Dịch Vãn nói tiếp: "Ừ... trước khi đi thì chợt thấy cái này, nó được bán sỉ trước cổng chùa Hưởng Thủy, một tệ một cái. Hôm nay đeo, quả nhiên có chuyện tốt."
Cậu mở hộp, mọi người im lặng nhìn theo ngón tay.
Trong tay cậu... là một hộp dây đỏ.
Mấy chục sợi dây đỏ chót y hệt nhau.
"Cho các cậu, nếu người khác muốn thì các cậu cũng có thể cho người ta một cái." Dịch Vãn nói.
Mọi người:......
Sau khi Dịch Vãn đi, mấy người bạn cùng phòng tiễn cậu đi im lặng xếp thành hàng trước cửa, nhìn chiếc xe đưa người đi.
Bọn họ không nhìn mặt nhau nhưng đều ăn ý đeo sợi dây một tệ một cái lên cổ tay. Tên có ý định giễu cợt Dịch Vãn là đeo nhanh nhất.
Thực tập sinh đi ngang qua nhìn động tác đều tăm tắp của bọn họ như đang nhìn một đám thần kinh.
Trong lòng đám thần kinh rối ren đủ vị, xếp thành một hàng, cả đám mặt mày xoắn xuýt, cùng lúc sờ sợi dây đỏ trên tay rồi về phòng.
***
Dịch Vãn mượn xe đẩy đẩy đồ của mình đến khu B. Quản lý ký túc xá được Dịch Vãn tặng ít thuốc lá nên nhiệt tình giúp cậu, còn hỏi thăm: "Nhóc này, cậu ở đâu, chú đẩy lên giúp cậu."
"Tầng 5 tòa B7." Dịch Vãn trả lời.
"Ồ, tầng 5 của tòa nhà B7 à..." Quản lí ký túc xá khựng lại: "Khoan đã, tầng 5 tòa nhà B7?!"
Giọng của quản lý chợt cao lên ba nốt, nhìn cậu một cách kỳ lạ. Dịch Vãn nói: "Nếu không được thì để tôi tự làm được rồi, cảm ơn chú."
"Ha... ha, không phải, chuyện nhỏ ấy mà." Quản lý ký túc xá cười xòa. Ông lén nhìn Dịch Vãn, có hơi nghi ngờ trong lòng, không sao kìm được tò mò: "Tòa nhà B7... là cái tòa mới sửa hả?"
"Vâng."
"Ồ..." Quản lý cười gượng: "Cậu gặp đồng đội của mình chưa? Cảm giác thế nào?"
"Bọn họ tốt lắm, thành thật nữa, nhưng có vài người có vấn đề sức khỏe." Dịch Vãn nghĩ một chút rồi nói: "Chú quản lý, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Ha ha. Không có gì đâu. Hòa thuận là được rồi."
Hai người vào thang máy, Dịch Vãn nhấn nút số năm, thang máy từ từ đi lên. Lúc thang máy lên đến tầng bốn, quản lý ký túc xá bỗng nói: "Đúng rồi nhóc, mua bảo hiểm chưa?"
Dịch Vãn: "Mua rồi ạ, tập luyện rất vất vả, lỡ té gãy chân sẽ không tốt."
Quản lý ký túc xá: "Vậy là tốt rồi."
Cửa thang máy mở ra.
Sau khi nhìn thấy cửa phòng trước mặt, quản lý ký túc xá cứ như bị phỏng, lặng lẽ ngậm miệng. Dịch Vãn không tìm được chỗ quẹt thẻ vào cửa, vì thế quản lý ký túc xá giơ tay chỉ vào một chỗ: "Ở đây."
Dịch Vãn quẹt một cái, cửa phòng phát ra tiếng "ting", khóa mở. Hôm nay thật sự rất thuận lợi. Không chỉ trao đổi bí mật với bạn cùng phòng, tăng tình hữu nghị mà quản lý ký túc xá giúp chuyển đồ cũng không lạc trong mấy con đường tắt rắc rối của khu B, cứ như đã đến đây hàng trăm hàng ngàn lần.
Chỉ đứng chưa tới một giây đã tìm được chỗ quẹt thẻ mở cửa.
"Chú quản lý, hình như chú thuộc đường đến đây lắm nhỉ, cứ như đã từng dẫn rất nhiều người đến ấy." Dịch Vãn nói.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán người quản lý ký túc xá đang cười khan.
Ông giúp Dịch Vãn mang đồ vào trong phòng khách, thuốc lá lẫn lì xì đều không nhận, vội vàng chạy biến.
Là một người rất dễ vui vẻ, Dịch Vãn lại vui hơn một chút.
Lần đầu tiên có cơ hội debut, lần đầu tiên có thể chuyển đến ký túc xá khác. Thậm chí quản lý ký túc xá còn không cần bao lì xì của mình, cho cậu hưởng thụ giây phút một mình. Cuộc đời này của cậu không còn gì hối tiếc.
Ký túc xá của Iris5 nằm ở cuối hành lang, tiếp theo là phòng tập nhảy, phòng đàn các loại. Do tòa nhà B7 mới xây xong không lâu cho nên cả tòa nhà cũng chỉ có năm người bọn họ ở.
"Cho dù la hét ầm ĩ vào nửa đêm cũng sẽ không sợ phiền người khác." Dịch Vãn sờ tường cách âm chất lượng tốt mà nghĩ.
Bên trong có một phòng khách, hai nhà vệ sinh, ba căn phòng, hai phòng đôi một phòng đơn. Hai người một phòng, người còn lại một mình một phòng. Trên cửa phòng còn có bảng viết tên chủ phòng.
Phòng nhỏ ở góc trong cùng bên trái là của Đinh Biệt Hàn, căn phòng hai người ở bên phải của An Dã Lâm và Bạc Giáng.
Căn phòng hai người bên trái cũng có hai tấm bảng treo trước cửa, một tấm có chữ "Trì Ký Hạ" rồng bay phượng múa, tấm còn lại trống không. Dịch Vãn vừa định gõ cửa thì Đinh Biệt Hàn đã đẩy cửa phòng nhỏ đi ra.
Anh con lai cao to mặc chiếc áo thun rộng rãi tựa lưng vào cửa. Đôi mắt xanh nhạt đầy lạnh lùng.
"Lại gặp." Dịch Vãn nói.
"Bạc Giáng đã ra ngoài, An Dã Lâm không có ở đây. Phòng của anh chính là cái phòng kia, cứ đi thẳng vào, Trì Ký Hạ đang ngủ." Đinh Biệt Hàn nói: "Trước khi ngủ cậu ta nhờ tôi chuyển lời rằng cậu đến thì cứ mang đồ vào trong."
"Tôi ở ngoài một chút cũng được, tránh làm phiền cậu ta ngủ." Dịch Vãn nói.
"Không sao, cậu ta ngủ say lắm, không cần quan tâm." Đinh Biệt Hàn lạnh lùng nói: "Đúng rồi, tôi ở phòng này, có gì thì nhắn tin, đừng tùy tiện gõ cửa phòng."
Thấy Dịch Vãn gật đầu, cậu ta bổ sung thêm: "Không phải tôi ghét cậu, ai tôi cũng nói vậy."
Mắt cậu ta không còn dành sự chú ý đặc biệt cho Dịch Vãn như lúc ở trong nhà vệ sinh nữa.
Trong căn phòng hai người, quả nhiên có người ngủ tối tăm mặt mày. Đinh Biệt Hàn đẩy vali vào giúp Dịch Vãn, còn bổ sung một câu: "Yên tâm, tay tôi sạch."
Cậu ta xòe tay ra cho Dịch Vãn xem, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng trông tràn đầy sức mạnh.
"Tôi yên tâm rồi." Dịch Vãn gật đầu.
Đinh Biệt Hàn:......
Đinh Biệt Hàn lạnh lùng về phòng mình, khóa cửa. Trước giờ cậu ta luôn cô độc một mình như thế.
Người nào cũng vậy.
Động tác của Dịch Vãn rất nhẹ, cậu xếp quần áo vào tủ. Sau khi dọn dẹp bàn xong thì cẩn thận đặt chậu cây tốt tươi lên vị trí có thể đón nắng mỗi ngày.
Còn Trì Ký Hạ từ đầu đến cuối vẫn ngủ say như chết.
Trì Ký Hạ xuất thân là diễn viên nhí, bốn tuổi bước chân vào giới giải trí, tám tuổi nổi tiếng, tài năng xuất chúng. Lúc mười bốn tuổi, chỉ nhờ một bộ phim đã được đề cử cúp ảnh đế. Các nhà phê bình phim đánh giá cậu ta rằng: "Cậu ấy không chỉ là một chàng trai có diễn xuất tốt, mà giống như một người đã từng trải qua chiến tranh và ly tán hơn."
Ngoại trừ diễn xuất, tính cách của cậu ta cũng làm mọi người yêu thích. Tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta là ngôi sao được đà đi lên. Cho đến một năm sau đó.
Một bộ phim khác của Trì Ký Hạ bị đánh rớt.
Từ đó Trì Ký Hạ biến mất giới điện ảnh hai năm, truyền kỳ một thời lặng lẽ hạ màn. Nghe nói là vì lý do cá nhân nhưng đoàn đội bưng bít rất chặt. Mười bảy tuổi, Trì Ký Hạ trở lại màn ảnh, diễn xuất vẫn xuất sắc như thế nhưng lại liên tục nhận phim thần tượng.
Dung tục, máu chó, rác rưởi.
Năm mười chín tuổi, Trì Ký Hạ lại đột ngột chạy đi làm thực tập sinh. Quyết định này làm mọi người khiếp sợ, có điều cậu ta thật sự rất có thiên phú trong lĩnh vực này, thậm chí còn rảnh rỗi để đi diễn. Hai tháng trước cậu ta đóng vai nam ba một bộ phim truyền hình vừa quay vừa chiếu, diễn vai thái giám tsundere niên hạ đơn phương nữ chính, lại được công chúng khen ngợi diễn xuất.
Nhưng gương mặt của Trì Ký Hạ lúc ngủ rất kỳ lạ. Vẻ mặt thay đổi liên tục như đang nói chuyện với ai đó trong mơ. Dịch Vãn thấy lịch trình dán trên đầu giường của cậu ta, phát hiện ngày mà cậu ta phải đi quay phim, bèn tri kỷ rón rén rời đi.
Cậu ngồi trước bàn của mình, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, mở Weibo lên. Quảng cáo đầu tiên lại là Khương Bắc.
Tóc nhuộm vàng, da trắng bóc, nở nụ cười ngọt ngào với cậu.
Quảng cáo xong thì thấy cả ngàn tin nhắn và chấm đỏ xuất hiện. Hàng trăm hàng nghìn người nhắn tin riêng cho cậu, bình luận trong bài viết của cậu, tag cậu, nói bóng nói gió "hỏi" chuyện, hoặc là ra mặt cho Khương Bắc.
"Thịt hâm lại* ba lần là có số flop rồi, lòng dạ độc ác đến mức ông trời cũng không nhìn nổi."
"Tôi chỉ muốn hỏi là cậu thật sự bắt nạt Khương Bắc hả?"
"A.T đâu rồi, sao không giải quyết chuyện này đi? Cứ dung túng hành vi bắt nạt như vậy à?"
"Các chị em đừng bình luận nữa mà [khóc][khóc][khóc], chân Bắc Bắc khỏe rồi, cũng chúc đồng đội cũ của cậu ấy phát triển thật tốt."
"Cọ nhiệt Bắc Bắc vui không?"
Bình luận cuối cùng là trong bài đăng mới nhất của cậu, hình như đăng mấy tháng trước, là một tấm hình chụp hai chiếc ghi-ta dựa vào nhau trông rất thân thiết.
Một cái trong đó là đàn ghi-ta của Khương Bắc. Dịch Vãn không đăng Weibo thường xuyên, Weibo kia là do Khương Bắc quấy rầy cậu, còn dùng điện thoại của cậu chụp lại.
Đồng đội cũ đâm sau lưng, tẩy trắng hành động đi ăn máng khác + ngược fan* còn quay đầu bảo mình cọ nhiệt.
Là người bình thường đều sẽ tức tối, nhưng Dịch Vãn lại không có phản ứng gì.
Dịch Vãn mang lại cho người khác một cảm giác khép kín khó hiểu. Cứ như cậu là một cá thể độc lập không hề liên quan đến thế giới này.
Chậu cây kia cậu nhặt được ven đường, hình như là lan nhưng cũng không giống. Đóa hoa nhợt nhạt kỳ quặc cứ như chuẩn bị cắn người. Lúc nhặt được thì nó đang thoi thóp, nhưng dưới sự chăm sóc của Dịch Vãn, nó đã tràn đầy sức sống trở lại.
Dịch Vãn có chút kinh nghiệm làm vườn và chụp ảnh. Khi còn học cấp ba, cậu rất hay đăng ký tham gia các cuộc thi làm vườn và nhiếp ảnh, đều là hạng nhì.
Cậu đăng hai bức hình. Một là bồn cây xanh mướt đón nắng, hai là toàn cảnh ký túc xá khu B của A.T., kèm theo đó là hàng chữ: Khởi đầu mới.
Sau khi đăng xong, cậu sờ nhẹ cây của mình, không thèm nhìn bình luận mới mà thoát khỏi Weibo. Nghiên cứu thị trường chứng khoán, học từ vựng. Một buổi chiều bình thản. Có công việc mới, nơi ở mới, bạn cùng phòng mới.
Ngay cả lúc sờ hoa, đầu ngón tay cũng không nhói lên.
Ngoại trừ tiếng rên rỉ đau đớn đột nhiên vang lên sau lưng.
"Đừng bỏ em mà... chị Quý Uyển..."
"Uyển Uyển..."
Giọng nói đó mềm mại và bén nhọn, khác hoàn toàn giọng của Trì Ký Hạ hồi sáng. Không giống nói mớ mà giống bị nhập xác hơn.
Quý Uyển là tên của nữ chính bộ phim cậu ta đang đóng.
***
Ngọc Thụy: Tui nghĩ ba tiền mảnh ghép thứ 5 kia nhập viện là do không chịu được khí thế của 4 anh kia á. Dù sao thì mấy người đặc biệt cũng có cái khí thế đặc biệt mà.
Chú thích:
*Thịt hâm lại: Từ chỉ thực tập sinh không được debut lại đi tuyển tú nữa.
*Ngược fan: "ngược" trong ngược đãi, nói ra thì dài lắm nhưng đại ý là (gián tiếp) kể khổ để fan thương mình hơn. Chi tiết hơn về quy trình ngược fan thông dụng thì dài lắm, tao làm được bài luận luôn:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất