Bị Ép Debut, Tôi Bạo Hồng Rồi

Chương 7

Trước
Tác giả: Tông Niên

Editor: _qvdn_

***

Ngoài hành lang là một mảnh đen nhánh, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh từ ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ chiếu vào.

Yến Thời Tuân đi đến phòng Bạch Sương.

Ngôi biệt thự này đã có trăm năm lịch sử. Mặc dù đã được tu bổ lại để phù hợp hơn với sự hiện đại bấy giờ. Song, vẫn còn giữ được cấu trúc và trang hoàng năm đó.

Tầng 3 được thiết kế theo hình chữ U, có hai phòng ngủ nằm đối diện nhau, hành lang và cầu thang đi lên đều được trạm khắc từ những thanh gỗ quý hiếm, nhìn vào vẫn có cảm giác trơn bóng, sáng chói. Mơ hồ có thể tưởng tượng, tòa nhà năm đó có bao nhiêu xa hoa, khí phái.

Nhưng hiện tại, từng bước đi lên cầu thang lẳng lặng vang lên những thanh âm "Kẽo kẹt", "Kẽo kẹt".

Giữa ban đêm an tĩnh, có vẻ càng thêm tĩnh mịch, sởn tóc gáy.

Buổi chiều, Bạch Sương từng đến hoa viên phát sóng trực tiếp ca hát, cơm chiều ăn cũng rất ngon. Yến Thời Tuân tuy không cùng mọi người tranh phòng nhưng vẫn chú ý đến nơi mà Bạch Sương đã chọn.

Cô ở tầng ba, vừa vặn căn phòng của Yến Thời Tuân nằm trong góc chết. Nếu không tự mình đi lên, chẳng thể nào xác định được Bạch Sương có thực sự mất tích như lời nói của kẻ bên ngoài cửa phòng cậu hay không.

Khi cậu đến nơi, rất xa liền nhìn thấy cửa phòng Bạch Sương đang mở toang.

Bên trong một bóng người.

Yến Thời Tuân đứng trước cửa nhìn vào, cậu không tùy tiện gọi tên Bạch Sương, chỉ đứng yên bất động thanh sắc xem xét xung quanh.

Căn phòng không bật đèn nhưng thông qua ánh trăng cũng có thể nhìn thấy, chăn nệm trên giường đã được dùng qua, dường như chủ nhân bất quá chỉ tạm thời rời đi, rất nhanh sẽ quay trở về.

Có vài chiếc váy trên giường, trên bàn trang điểm đầy những chai lọ mỹ phẩm. Có thể liên tưởng đến dáng vẻ gấp gáp của một cô gái đang chỉnh trang chuẩn bị bước ra khỏi nhà.

Cửa sổ vẫn đang mở, gió đêm thổi vào phòng khiến cho tấm màn trắng bay bay.

Không có dấu vết đánh nhau hay giãy giụa, Bạch Sương chính là lựa chọn tự mình đi ra.

Yến Thời Tuân nhíu mày, nhấc chân bước vào phòng.

"Chi - ca --"

Gió thổi khiến cánh cửa gỗ cọ xát vang lên những âm vực chói tai.

Ngay khi Yến Thời Tuân hoàn toàn tiến vào phòng --

"Phanh!"

Cửa phòng đột nhiên đóng lại, khóa chặt Yến Thời Tuân ở đây.

Trong nháy mắt, Yến Thời Tuân phảng phất như xuất hiện ảo giác.

"Nàng" ngồi trước bàn trang điểm, đối diện mặt kính, vui vẻ điểm trang, muốn bản thân trở nên xinh đẹp nhất trước mặt tình lang.

Trên giá treo là những chiếc váy hoa mỹ chỉnh tề nhưng không một chiếc váy nào có thể làm cho "Nàng" vừa lòng. Đôi tay trắng ngần với màu móng đỏ tươi nôn nóng tìm kiếm, trong lúc vô ý nhìn về phía trong cùng, bên trong lộ ra một bộ diễn phục được thêu thùa phức tạp.

Biểu cảm của "Nàng" nháy mắt trở nên đau thương.

Trong gương, dung nhan ấy vẫn xinh đẹp như cũ, chỉ tiếc trên khóe mắt động lòng người đã xuất hiện một nếp nhăn dài.

"Nàng" không hề trẻ tuổi, tình lang của "Nàng" rất lâu không xuất hiện.

Yến Thời Tuân nhìn vào gương, trên tấm gương hiện lên gương mặt của người phụ nữ, nội tâm của người phụ nữ ấy lại giống như là chính nội tâm của cậu.

Nữ nhân trong gương chậm rãi cầm lấy kéo nhắm ngay cổ chính mình, đồng dạng Yến Thời Tuân cũng cầm lấy kéo bên cạnh......

"Cút! Lão tử dù có 80 tuổi cũng hào hoa phong nhã. Tình lang? Ta thế nhưng đi thích tình lang của nhà ngươi á? Mắt mù, kẻ ngu ngốc mới không thích lão tử?"

Yến Thời Tuân cầm một chiếc cọ vẽ trên bàn trang điểm của Bạch Sương, ngón tay thon dài linh hoạt họa một đóa hoa lên gương.

"Răng rắc!"

Động tác mềm mại nhưng lại sắc bén tựa đao kiếm, trực tiếp cắm thẳng vào trong gương làm cho cả mặt kính nứt toát.

Một tiếng rít oán hận của nữ nhân vang lên.

Vết nứt lan khắp mặt kính. Nhìn vào gương, vẻ mặt Yến Thời Tuân đối diện mơ hồ bị cắt thành trăm ngàn mảnh nhỏ, giữa những vết nứt mơ hồ chảy ra máu tươi.

Giống như Yến Thời Tuân đang bị chia năm xẻ bảy mà chết.

Yến Thời Tuân trào phúng nở nụ cười, không để tâm chút chuyển động nhỏ này, tùy tiện vứt cọ vẽ đi.

"Làm bộ làm tịch."

Cậu hừ lạnh một tiếng: "Định hù dọa ai đây? Có bản lĩnh ngươi hãy bước ra khỏi gương, chúng ta đánh một trận."

Ảo giác liền biến mất.



Căn phòng im ắng, khiến lòng người sinh ra ảo giác rằng mọi chuyện đều chưa từng phát sinh.

Chỉ có những mảnh vỡ thủy tinh rải rác trên bàn phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.

Yến Thời Tuân rũ mắt đảo quanh mặt bàn bỗng nhiên dừng lại trước cây son môi đỏ tươi.

Trong ảo cảnh kia, cậu từng chú ý đến trên tay người phụ nữ mặc sườn xám là một hộp son môi tinh xảo, trên hộp nhỏ mơ hồ nhìn thấy một cái tên.

Tập Sương.

Là tên của người phụ nữ đó?

Nhìn trang phục đến đồ dùng đều là những vật dụng phổ biến của trăm năm trước, trông có vẻ khá tương đồng với với hoàn cảnh nơi đây.

Như vậy xem ra, người phụ nữ tên Tập Sương này, rất có thể chính là chủ nhân của của ngôi biệt thự này vào trăm năm trước.

Yến Thời Tuân nhíu mày, giơ tay gạt những mảnh vỡ thủy tinh và nhặt cây son môi lên ngắm nhìn.

Tập Sương, Bạch Sương, chỉ khác nhau một cái họ. Dưới tình huống không biết tung tích của Bạch Sương, hẳn là cô ấy đã nhìn thấy ảo giác của người phụ nữ kia.

Nếu là trùng hợp... không khỏi cũng quá mức trùng hợp à?

Yến Thời Tuân nhìn quanh bốn phía, muốn thu hoạch càng nhiều tin tức hơn để nghiệm chứng phỏng đoán của bản thân.

Mà lúc này, ngôi biệt thự vốn yên tĩnh không tiếng động, bỗng nhiên truyền đến thanh âm kỳ ảo, tha thiết.

Tiếng hát của người phụ nữ hết sức uyển chuyển, triền miên, len lỏi qua bóng đêm mà đến, rõ ràng là ở bên cạnh nhưng lại xa xôi đến lạ.

Ca từ hí khúc vốn tình thâm ý thiết, mà từ trong miệng nữ nhân xướng lên, càng phảng phất như dày xé tâm can, huyết lệ chảy thành hàng.

"...... Trộm nhìn, trộm vọng......

Người mang nước mắt...... Mang nước mắt bi thương.

Ta nửa mang kinh hoàng......

...... Không cam lòng tuẫn ái cùng người giữa núi rừng tĩnh mịch"......

Từ khi bắt đầu, đến khi kết thúc thanh âm dần nhỏ lại như đang tiến đến thủ thỉ bên tai tình nhân, khiến người nghe không được rõ ràng.

Nửa đêm giữa cảnh núi rừng không bóng người, đột nhiên vang lên thanh âm da diết, quỷ dị.

Toàn bộ ngôi biệt thự, duy chỉ có Trương Vô Bạch là đang tỉnh táo, cậu ta bị dọa đến lạnh người, cố gắng bọc kín chăn, cơ thể run bần bật.

Nhưng kẻ chân chính làm nữ nhân kia oán hận, mặt không cảm xúc nghiêng tai lắng nghe. Cậu không kiên nhẫn "Chậc" một tiếng, nhưng vì để nghe hiểu thứ đồ kia rốt cuộc muốn làm gì, cậu chỉ có thể cố kiên nhẫn nghe đi nghe lại.

Nghe đến sợ hãi?

Thực xin lỗi, làm cho cô ta thất vọng rồi, nửa điểm sợ hãi cũng không có.

Yến Thời Tuân hiện tại chỉ muốn túm thứ đồ kia ra, dạy dỗ một trận.

- - Hát như khóc tang, có khác gì gọi hồn đâu? Hơn nửa đêm, hành động này không phải đang quấy nhiễu người khác hay sao?

Yến Thời Tuân vốn đã không kiên nhẫn nghe cái thể loại mười mấy giây mới phun ra một chữ này, chậm muốn chết, nhưng nể tình hí khúc người phụ nữ đang xướng ca thật sự nổi danh, cậu châm chước bỏ qua vậy.

Khi đi cùng người kia, cậu đã từng nghe radio rất nhiều. Quen thuộc đến nỗi chỉ cần vài câu từ là biết tên của bài xướng đó.

Chính là《 Đế Nữ Hoa 》.

Hí khúc xoay quanh câu chuyện khi đất nước đang gặp nguy nan, công chúa cùng phò mã chuẩn bị cùng nhau tuẫn tình, nàng sợ phò mã hối hận chuyện xưa.

Mà câu nữ nhân kia xướng lên, chính xác là đoạn công chúa nhìn phò mã rơi lệ, cho rằng hắn hối hận.

Yến Thời Tuân nghe xong liền cau mày.

Cậu trợn trắng mắt: "Mắt ngươi mù rồi à? Tìm kẻ như thế tình lang? Rác rưởi còn không bằng."

Lời vừa nói xong, âm thanh ngoài cửa sổ dừng lại.

Người phụ nữ như bị nghẹn họng, ca từ đến khóe miệng xướng lên cũng không được, nuốt xuống cũng chẳng xong, tức giận kéo những sợi dây mây định bò qua cửa sổ, rất muốn đem cái tên tiểu tử đang cuồng vọng chửi bới tình lang của nàng kéo xuống.

Nhưng lại tựa như đang sợ hãi cái gì, không dám tới gần biệt thự, cũng vô pháp đi vào căn phòng.

Cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất, nuốt ngược trở về.

Lời hát cũng không xướng lên được, xung quanh liền an tĩnh.

Ánh sáng lưu chuyển dưới đáy mắt Yến Thời Tuân, cậu hơi hơi nhướng mày.

Không thể tạo nên thương tổn chân thật, chỉ có thể dựa vào gương chế tạo ảo giác, khiến cậu tự thương tổn chính mình. Sự oán hận, phẫn nộ đều rất chân thật nhưng vẫn không ảnh hưởng đến cậu......

Là không dám vào biệt thự hay là không thể?

Khi đó, trước khi qua đời rốt cuộc cô gái này đã trải qua chuyện gì? Đến độ phải sợ hãi nơi đây?



Hoặc là, trong ngôi biệt thự này có đồ vật so nữ nhân kia còn lợi hại hơn?

Suy đoán trong lòng Yến Thời Tuân vận hành liên lục, cậu hướng đến cửa phòng, chuẩn bị rời đi.

Bạch Sương không ở nơi này, cũng không ở bên ngoài phòng khách. Giữa đêm, một cô gái có thể đi nơi nào?

Cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ, Yến Thời Tuân thử vặn then cửa, lại không chút sứt mẻ.

Muốn nhốt cậu ở đây sao?

Yến Thời Tuân cười lạnh một tiếng, lui về phía sau vài bước.

Sau đó, ánh mắt trở nên sắc bén, cậu hít sâu một hơi, dùng lực nhấc chân đá.

"Phanh --!"

Ván cửa vốn nguyên vẹn đã chia năm xẻ bảy.

Ngay lúc này, một bóng hình màu đỏ thẫm nhanh chóng từ trong bóng đêm xẹt qua.

Trong chớp nhoáng, Yến Thời Tuân hăng hái giơ tay ra bắt được.

Sau đó, một tiếng kêu sắc nhọn thảm thiết vang lên.

Yến Thời Tuân mở lòng bàn tay.

Chút khói trắng tản ra, một khối thịt nướng thơm ngon xuất hiện.

Mà cái đồ vật kia, thừa dịp Yến Thời Tuân ngây người, nhanh chóng vứt bỏ bộ phận bị Yến Thời Tuân bắt lấy, nhanh chóng bỏ chạy.

Cậu nhìn theo thân ảnh thoát ẩn thoát hiện kia: "?"

Đây là sao? Thứ này quả thật dụng tâm ác độc, biết rõ cậu chưa ăn đủ cơm chiều, thế nhưng phải dùng đến loại thủ đoạn hèn hạ này đến dụ hoặc cậu sao?

Yến Thời Tuân không cảm xúc đè lại tiếng kêu vang thèm ăn dưới bụng, không vui đuổi theo.

Thứ đồ đỏ thẫm này tựa hồ không phải là ảo ảnh mà là một vật hữu hình, đang lảo đảo chạy vội trên hành lang.

Yến Thời Tuân mắng: "Ngươi chạy cái gì? Khiến ta đói bụng xong, kết quả ngươi liền bỏ chạy? Đồ vô đạo đức?"

Bóng dáng đỏ thẫm run run, cũng không quay đầu lại mà ra sức chạy trốn càng nhanh.

Yến Thời Tuân:...... Ngon!

Một người một vật không biết thế nào đã đổi vai diễn cho nhau.

Con mồi vốn nên bị dọa đến khóc lóc xin tha lại trở thành người đi săn, mà nguyên bản kẻ đang đắc ý săn mồi lại hốt hoảng chạy trốn.

Mắt thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần, bỗng nhiên cánh cửa phòng bên cạnh mở ra ngăn cách bọn họ.

Mà Yến Thời Tuân cùng An Nam Nguyên - người đang bước ra khỏi phòng vừa vặn đụng phải.

Vốn dĩ An Nam Nguyên muốn xuống lầu uống nước, liền nhìn thấy trong bóng tối, một gương mặt đang cười đến quỷ dị nhanh chóng tới gần.

Cậu ta tức khắc sợ tới mức lông tơ đứng thẳng, đôi mắt trừng to: "A a a......"

Yến Thời Tuân nhanh tay, một phen bưng kín miệng An Nam Nguyên, đem tiếng thét chói tai hoàn toàn lấp lại.

"Câm miệng." Yến Thời Tuân nhỏ giọng quát: "Nếu cậu kêu lên, tôi liền ăn sạch cậu."

An Nam Nguyên: "!!!"

Yến Thời Tuân sức lực rất lớn, An Nam Nguyên không thể tránh thoát, rốt cuộc định thần lại, khoảng cách này so với ban ngày càng đánh mạnh vào thị giác hơn.

An Nam Nguyên có xuất thân từ show tuyển chọn nam thần tượng, cậu ta vốn gặp qua rất nhiều tuấn nam. Nhưng từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Yến Thời Tuân, người kia có ngũ quan tinh xảo, lại mang theo sự kiêu ngạo, tùy ý, cho cậu ta cảm giác khó mà quên được.

Mặc dù không có tài nghệ nhưng nếu dựa vào một khuôn mặt cũng có thể xuất đạo trở thành đỉnh lưu có sắc đẹp nhất nhì làng giải trí.

Nhận ra Yến Thời Tuân, An Nam Nguyên rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, trái tim đang kịch liệt nhảy loạn cũng trấn định trở lại.

Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Yến Thời Tuân, ánh mắt mang theo sự hoảng sợ.

Yến Thời Tuân buồn bực nhìn kẻ ngu ngốc trước mắt: "Tôi là Yến Thời Tuân, khách quý mùa này. Yên tâm, sẽ không thật sự ăn cậu đâu."

Bị bưng kín miệng không có biện pháp nói chuyện - An Nam Nguyên, điên cuồng chỉ vào bả vai mình.

Ở nơi đó, có một màn ảnh nhỏ.

An Nam Nguyên: Tui muốn nói chuyện! Hiện tại, tui đang phát sóng trực tiếp a!

Yến Thời Tuân: "......"

***

Đọc truyện tại wp chính chủ. Vui lòng không mang truyện ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước