Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời
Chương 6
" Yến nhi ta biết con thiệc thòi nhưng con nên nhớ con là con của Hàn gia, Hàn gia ta không thể nào chấp nhận việc con mình là thiếp thất con hiểu chứ, ta đã chấm được rất nhiều người cho con, con muốn người nào đều được, Trịnh Minh Thạc hắn ta không màn tới ngôi vị, con đi theo hắn chỉ tổ thiệc thòi cho con" Hàn phu nhân ở ngoài cửa nghe phu quân và con gái nói vậy vô cùng tức giận nhưng bây giờ bà cũng không nói được gì, bà đã không còn là nữ tướng ngày xưa bây giờ bà chỉ là Hàn phu nhân của Hàn phủ này mà thôi
Nói đến thì Hàn phu nhân cũng là một người vô cùng xuất sắc, bà là nữ tướng duy nhất từ trước đến nay của Thịnh Hà quốc, vì say mê vị tướng quân tài giỏi Hàn Bân mà bà rời khỏi quê hương, chấp nhận việc mang danh phản quốc để đi theo tiếng gọi trái tim mình, từ đó nữ tướng Lam Y Ngọc trở thành một tội nhân đối với Thịnh Hà quốc. Bây giờ nhìn lại bà vô cùng hối hận vì lúc đó hà cớ gì nà lại say mê người đàn ông này để rồi nhận ra ông ta quan trọng Hàn gia hơn là bà
Hàn phu nhân lặng lẽ rời đi, trở về phòng mình bà viết một lá thư sau đó bỏ thư vào trong chim bồ cây mang đi rồi đi đến phòng Hàn Mẫn, vốn dĩ muốn tâm sự với hài nhi nhưng nhìn thấy Bạch Viên và Lý Nguyên đứng bên ngoài mà cửa phòng đóng kính bà mỉm cười rồi lui đi
Buổi chiều sau khi thức dậy thấy Minh Thạc không còn bên cạnh Hàn Mẫn nhìn xung quanh cũng chẳng có ai, đột nhiên có tiếng gõ cửa " Mẫn nhi mẫu thân vào được chứ" nhìn lại bản thân y phục xộc xệch Hàn Mẫn lập tức lên tiếng nhưng chưa kịp thì Hàn phu nhân đã đẩy cửa vào, nhìn con trai nằm trên giường, y phục lại không chỉnh tề bà cười thầm, quả là con rể bà chấm cho Mẫn nhi, không tồi quả thật không tồi
" Mẫu thân người" như biết được suy nghĩ mẫu thân Hàn Mẫn đỏ cả mặt chỉ biết mau chóng chỉnh lại y phục
" Không cần không cần, cứ từ từ ngồi đó đi ta đến ngồi cùng con" nhìn thấy mẫu thân y yêu quý đã tiều tụy hơn trước Hàn Mẫn đau lòng
" Có phải phụ thân không đối xử tốt với người đúng không, tại sao người lại gầy đi so với lần ta xuất giá vậy" Hàn Mẫn biết từ khi sinh y ra phụ thân đã lạnh nhạt với mẫu thân vô cùng, người còn nhiều lần đụng tay chân với mẫu thân, nhưng mẫu thân là vậy vì nàng biết nàng sai nên tự chịu hết mọi trách nhiệm
" Phụ thân con không dám làm càng khi gia gia con ở đây, Mẫn nhi ta biết vương gia rất thương con nhưng con cũng không vì vậy mà quên mất rằng mẫu thân cũng thương con, ban đầu ta kiên quyết không muốn gả con đi, nếu không phải là chiếu chỉ bắt buột ta nhất quyết không gả con, nhưng bây giờ Mẫn nhi của ta hạnh phúc là ta đã vui lắm rồi" Hàn phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu y, mặc dù là con trai duy nhất của Hàn gia nhưng từ nhỏ phụ thân chỉ để tâm đến đại tỷ, sau này thì là muội muội, còn y luôn luôn bị phụ thân trách mắng vô cớ, chỉ có mẫu thân và gia gia luôn là người che chở cũng như dạy bảo y nên đối với y phụ thân có cũng như không
Trình Minh Thạc bên ngoài đã nghe được tâm sự của cả hai người, đời trước hắn luôn nghĩ Hãn Mẫn được yêu thương nhất cũng nghĩ Hàn Bân sẽ thiên vị con trai mà không màn đến con gái, nhưng kiếp này hắn mới hiểu ra được vì sao năm đó cho dù Hàn Mẫn có quỳ dập đầu trước Hàn phủ để mượn binh cứu hắn nhưng Hàn Bân vẫn không chịu thì ra không phải Hàn Bân không muốn theo phe hắn mà cơ bản ông ta không ưa Hàn Mẫn nên cũng không giúp hắn
" Vương gia, dường như trong Hàn phủ ngoài Hàn phu nhân và Hàn lão tướng quân ra thì mọi người còn lại đều không thích vương phi thì phải" Lý Nguyên đi theo phía sau hắn bẩm báo những gì điều tra được khi đi cùng Bạch Viên
" Nơi vương phi ở là nơi hẻo lánh nhất trong phủ và rất gần nơi ở của các hạ nhân, Bạch Viên còn kể rằng ở Vương phủ ít ra còn vui hơn ở Hàn phủ rất nhiều, cộng thêm thái độ của các nô tì với vương phi đều là không bằng lòng " cả buổi theo Bạch Viên đi hêt phủ Lý Nguyên cũng ngẫm ra được nhiều chuyện lời đồn rằng Hàn Mẫn được xem như bảo bối của Hàn Bân lẫn tất cả đều chỉ là giả dối, ngay cả năm đó không phải Hàn Bân muốn tạo cơ hội cho con trai đi đánh giặc để y có thể mau chóng trở thành tướng quân rạng danh mà chỉ vì lúc đó Hàn Bân bị thương, bất đắc dĩ mà thôi
" Được rồi, Lý Nguyên sắp xếp chúng ta về phủ, ta không muốn ở đây thêm một phút giây nào cả " Minh Thạc kiềm nén sự tức giận, cũng hiểu tại sao Mẫn nhi lại lo lắng khi quay trở về Hàn phủ
Quay lại phòng thì chỉ còn Hàn Mẫn đang nằm trên giường, nhưng có gì đó không ổn, nhìn thấy sắc mặt xanh xao đến trắng bệt của Hàn Mẫn, Minh Thạc lập tức lao đến
" Mẫn nhi làm sao vậy, ngươi... sao.. " chưa kịp noia dứt lời đã thấy y phun ra một ngụm máu, nhìn thấy chén trà hắn như hiểu ra mọi chuyện hét lớn " May truyền đại phu, Mẫn nhi trúng độc. Bạch Viên bên ngoài nghe thấy vậy lập tức lao vào, nhìn thấy chủ nhân mình khuôn mặt tái mét, bên mép còn có máu khiến Bạch Viên hốt hoảng
" Còn đứng đó làm gì mau gọi đại phu đến mau " hắn quát một phát khiên Bạch Viên giựt mình cyjay đi, bây giờ kiếm đại phu sẽ không kịp chỉ đành lộ tài nghệ của bản thân ra, mặc dù Hàn Mẫn đã canh dặn nhiều lần vạn bất đắc dĩ mới lộ ra
" Vương gia cảm phiền người đỡ chủ nhân nằm xuống để ta bắt mạch, còn người mau chóng gọi Lý Nguyên kêu y đến đây, người trong phủ không muốn giúp chúng ta, đừng gọi mất công vô ích" nhìn biểu hiện Hàn Mẫn Bạch Viên liền biết đây không phải độc tính nhẹ gì, tuy không cướp được sinh mệnh nhưng huy cơ tàn phế sẽ cao nếu không mau chóng dẫn đọc ra ngoài sẽ nguy hiểm đến tính mạng
Hắn lập tức sử dụng còi ám hiệu, không những gọi Lý Nguyên đến mà còn kéo đến vô số ám vệ
" Chúng thuộc hạ tham kiến vương gia" nghe được tiếng còi những ai gần đó đều nhanh chóng đến
" Lý Nguyên vào trong nghe căn dặn tìm mua thảo dược, tất cả những người còn lại bảo vệ nơi đây không cho bất cứ ai không có phận sự ra vào
Việc triệu tập ám vệ đã khiến cho Hàn Bân cảnh giác với hắn, còn mém chút nữa đã gây chiến, nhưng khi nghe thấy Hàn Mẫn đang bị trúng độc ông lại nhìn về phía đứa con gái ông yêu thương, đúng là nữ nhân lòng dạ khó lường
" Bạch Viên vương phi sao rồi" Lý Nguyên cũng khá bất ngờ khi Bạch Viên biết y thuật, nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là vương phi nếu vương phi có chuyện gì vương gia sẽ không tha cho bọn họ
" Ta đã châm cứu cho chủ nhân nhưng bây giờ phải nhanh điều chế được thuốc giải nếu không người sẽ đau đớn vô cùng " Bạch Viên không nghĩ có người dám hạ độc như vậy vào chủ nhân mình
" Ngươi dựa theo những gì ta viết mà đến các y quán mua về đây nhanh một chút" Lý Nguyên lập tức phi thân nhanh chóng đi, Minh Thạc cũng tiến vào thấy khuôn mặt Hàn Mẫn đã có phần tươi tắn hắn cũng bớt lo
Đột nhiên Bạch Viên quỳ xuống trước mặt hắn khiến hắn vô cùng bất ngờ
" Vương gia xin người nếu điều tra được việc hạ độc này do ai làm thì người cũng tuyệt đối đừng cho chủ nhân biết " thấy thái độ bất thường của Bạch Viên hắn cũng ngầm hiểu người đã làm việc này là ai, hắn cũng không ngờ người đó có thể làm như vậy, kiếp trước hắn tự cho mình thông minh thực chất là ngu dốt vô cùng
" Được ta đồng ý nhưng ta sẽ không bỏ qua chuyện lần này, y sao rồi"
" Vương gia yên tâm người tạm thời sẽ không sao nhưng thuốc giải phải nhanh chóng làm vì châm chỉ ngăn chất độc lang đi nhưng đau đớn mà chất độc đem lại sẽ không giảm bớt, người hãy ở cạnh chủ nhân thuộc hạ lập tức đi điều chế thuốc giải" có Minh Thạc ở đây Bạch Viên cũng yên tâm phần nào mà đi điều chế thuốc giải
Nhìn Hàn Mẫn nằm trên giường Minh Thạc rất sợ, chỉ một chút nữa hắn đã đánh mất y như năm đó, chỉ một chút nữa hắn đã phải ôm một thân thể lạnh ngắt không chút sức sống, hắn sợ vô cùng sợ
Nói đến thì Hàn phu nhân cũng là một người vô cùng xuất sắc, bà là nữ tướng duy nhất từ trước đến nay của Thịnh Hà quốc, vì say mê vị tướng quân tài giỏi Hàn Bân mà bà rời khỏi quê hương, chấp nhận việc mang danh phản quốc để đi theo tiếng gọi trái tim mình, từ đó nữ tướng Lam Y Ngọc trở thành một tội nhân đối với Thịnh Hà quốc. Bây giờ nhìn lại bà vô cùng hối hận vì lúc đó hà cớ gì nà lại say mê người đàn ông này để rồi nhận ra ông ta quan trọng Hàn gia hơn là bà
Hàn phu nhân lặng lẽ rời đi, trở về phòng mình bà viết một lá thư sau đó bỏ thư vào trong chim bồ cây mang đi rồi đi đến phòng Hàn Mẫn, vốn dĩ muốn tâm sự với hài nhi nhưng nhìn thấy Bạch Viên và Lý Nguyên đứng bên ngoài mà cửa phòng đóng kính bà mỉm cười rồi lui đi
Buổi chiều sau khi thức dậy thấy Minh Thạc không còn bên cạnh Hàn Mẫn nhìn xung quanh cũng chẳng có ai, đột nhiên có tiếng gõ cửa " Mẫn nhi mẫu thân vào được chứ" nhìn lại bản thân y phục xộc xệch Hàn Mẫn lập tức lên tiếng nhưng chưa kịp thì Hàn phu nhân đã đẩy cửa vào, nhìn con trai nằm trên giường, y phục lại không chỉnh tề bà cười thầm, quả là con rể bà chấm cho Mẫn nhi, không tồi quả thật không tồi
" Mẫu thân người" như biết được suy nghĩ mẫu thân Hàn Mẫn đỏ cả mặt chỉ biết mau chóng chỉnh lại y phục
" Không cần không cần, cứ từ từ ngồi đó đi ta đến ngồi cùng con" nhìn thấy mẫu thân y yêu quý đã tiều tụy hơn trước Hàn Mẫn đau lòng
" Có phải phụ thân không đối xử tốt với người đúng không, tại sao người lại gầy đi so với lần ta xuất giá vậy" Hàn Mẫn biết từ khi sinh y ra phụ thân đã lạnh nhạt với mẫu thân vô cùng, người còn nhiều lần đụng tay chân với mẫu thân, nhưng mẫu thân là vậy vì nàng biết nàng sai nên tự chịu hết mọi trách nhiệm
" Phụ thân con không dám làm càng khi gia gia con ở đây, Mẫn nhi ta biết vương gia rất thương con nhưng con cũng không vì vậy mà quên mất rằng mẫu thân cũng thương con, ban đầu ta kiên quyết không muốn gả con đi, nếu không phải là chiếu chỉ bắt buột ta nhất quyết không gả con, nhưng bây giờ Mẫn nhi của ta hạnh phúc là ta đã vui lắm rồi" Hàn phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu y, mặc dù là con trai duy nhất của Hàn gia nhưng từ nhỏ phụ thân chỉ để tâm đến đại tỷ, sau này thì là muội muội, còn y luôn luôn bị phụ thân trách mắng vô cớ, chỉ có mẫu thân và gia gia luôn là người che chở cũng như dạy bảo y nên đối với y phụ thân có cũng như không
Trình Minh Thạc bên ngoài đã nghe được tâm sự của cả hai người, đời trước hắn luôn nghĩ Hãn Mẫn được yêu thương nhất cũng nghĩ Hàn Bân sẽ thiên vị con trai mà không màn đến con gái, nhưng kiếp này hắn mới hiểu ra được vì sao năm đó cho dù Hàn Mẫn có quỳ dập đầu trước Hàn phủ để mượn binh cứu hắn nhưng Hàn Bân vẫn không chịu thì ra không phải Hàn Bân không muốn theo phe hắn mà cơ bản ông ta không ưa Hàn Mẫn nên cũng không giúp hắn
" Vương gia, dường như trong Hàn phủ ngoài Hàn phu nhân và Hàn lão tướng quân ra thì mọi người còn lại đều không thích vương phi thì phải" Lý Nguyên đi theo phía sau hắn bẩm báo những gì điều tra được khi đi cùng Bạch Viên
" Nơi vương phi ở là nơi hẻo lánh nhất trong phủ và rất gần nơi ở của các hạ nhân, Bạch Viên còn kể rằng ở Vương phủ ít ra còn vui hơn ở Hàn phủ rất nhiều, cộng thêm thái độ của các nô tì với vương phi đều là không bằng lòng " cả buổi theo Bạch Viên đi hêt phủ Lý Nguyên cũng ngẫm ra được nhiều chuyện lời đồn rằng Hàn Mẫn được xem như bảo bối của Hàn Bân lẫn tất cả đều chỉ là giả dối, ngay cả năm đó không phải Hàn Bân muốn tạo cơ hội cho con trai đi đánh giặc để y có thể mau chóng trở thành tướng quân rạng danh mà chỉ vì lúc đó Hàn Bân bị thương, bất đắc dĩ mà thôi
" Được rồi, Lý Nguyên sắp xếp chúng ta về phủ, ta không muốn ở đây thêm một phút giây nào cả " Minh Thạc kiềm nén sự tức giận, cũng hiểu tại sao Mẫn nhi lại lo lắng khi quay trở về Hàn phủ
Quay lại phòng thì chỉ còn Hàn Mẫn đang nằm trên giường, nhưng có gì đó không ổn, nhìn thấy sắc mặt xanh xao đến trắng bệt của Hàn Mẫn, Minh Thạc lập tức lao đến
" Mẫn nhi làm sao vậy, ngươi... sao.. " chưa kịp noia dứt lời đã thấy y phun ra một ngụm máu, nhìn thấy chén trà hắn như hiểu ra mọi chuyện hét lớn " May truyền đại phu, Mẫn nhi trúng độc. Bạch Viên bên ngoài nghe thấy vậy lập tức lao vào, nhìn thấy chủ nhân mình khuôn mặt tái mét, bên mép còn có máu khiến Bạch Viên hốt hoảng
" Còn đứng đó làm gì mau gọi đại phu đến mau " hắn quát một phát khiên Bạch Viên giựt mình cyjay đi, bây giờ kiếm đại phu sẽ không kịp chỉ đành lộ tài nghệ của bản thân ra, mặc dù Hàn Mẫn đã canh dặn nhiều lần vạn bất đắc dĩ mới lộ ra
" Vương gia cảm phiền người đỡ chủ nhân nằm xuống để ta bắt mạch, còn người mau chóng gọi Lý Nguyên kêu y đến đây, người trong phủ không muốn giúp chúng ta, đừng gọi mất công vô ích" nhìn biểu hiện Hàn Mẫn Bạch Viên liền biết đây không phải độc tính nhẹ gì, tuy không cướp được sinh mệnh nhưng huy cơ tàn phế sẽ cao nếu không mau chóng dẫn đọc ra ngoài sẽ nguy hiểm đến tính mạng
Hắn lập tức sử dụng còi ám hiệu, không những gọi Lý Nguyên đến mà còn kéo đến vô số ám vệ
" Chúng thuộc hạ tham kiến vương gia" nghe được tiếng còi những ai gần đó đều nhanh chóng đến
" Lý Nguyên vào trong nghe căn dặn tìm mua thảo dược, tất cả những người còn lại bảo vệ nơi đây không cho bất cứ ai không có phận sự ra vào
Việc triệu tập ám vệ đã khiến cho Hàn Bân cảnh giác với hắn, còn mém chút nữa đã gây chiến, nhưng khi nghe thấy Hàn Mẫn đang bị trúng độc ông lại nhìn về phía đứa con gái ông yêu thương, đúng là nữ nhân lòng dạ khó lường
" Bạch Viên vương phi sao rồi" Lý Nguyên cũng khá bất ngờ khi Bạch Viên biết y thuật, nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là vương phi nếu vương phi có chuyện gì vương gia sẽ không tha cho bọn họ
" Ta đã châm cứu cho chủ nhân nhưng bây giờ phải nhanh điều chế được thuốc giải nếu không người sẽ đau đớn vô cùng " Bạch Viên không nghĩ có người dám hạ độc như vậy vào chủ nhân mình
" Ngươi dựa theo những gì ta viết mà đến các y quán mua về đây nhanh một chút" Lý Nguyên lập tức phi thân nhanh chóng đi, Minh Thạc cũng tiến vào thấy khuôn mặt Hàn Mẫn đã có phần tươi tắn hắn cũng bớt lo
Đột nhiên Bạch Viên quỳ xuống trước mặt hắn khiến hắn vô cùng bất ngờ
" Vương gia xin người nếu điều tra được việc hạ độc này do ai làm thì người cũng tuyệt đối đừng cho chủ nhân biết " thấy thái độ bất thường của Bạch Viên hắn cũng ngầm hiểu người đã làm việc này là ai, hắn cũng không ngờ người đó có thể làm như vậy, kiếp trước hắn tự cho mình thông minh thực chất là ngu dốt vô cùng
" Được ta đồng ý nhưng ta sẽ không bỏ qua chuyện lần này, y sao rồi"
" Vương gia yên tâm người tạm thời sẽ không sao nhưng thuốc giải phải nhanh chóng làm vì châm chỉ ngăn chất độc lang đi nhưng đau đớn mà chất độc đem lại sẽ không giảm bớt, người hãy ở cạnh chủ nhân thuộc hạ lập tức đi điều chế thuốc giải" có Minh Thạc ở đây Bạch Viên cũng yên tâm phần nào mà đi điều chế thuốc giải
Nhìn Hàn Mẫn nằm trên giường Minh Thạc rất sợ, chỉ một chút nữa hắn đã đánh mất y như năm đó, chỉ một chút nữa hắn đã phải ôm một thân thể lạnh ngắt không chút sức sống, hắn sợ vô cùng sợ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất