Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời

Chương 22

Trước Sau
“Chúng ta kiếm một tửu lầu vào đó nghỉ ngơi một lát”Hàn Mẫn vốn dĩ sức khoẻ chỉ mới hồi phục lúc nãy đi nhanh như vậy y cũng có chút mệt mỏi

“ Phía trước có một tửu lầu, ca ca chúng ta mau đi”Hàn Châu nghe đến thức ăn lập tức sáng mắt nhanh tay kéo Hàn Mẫn đi, Kim Tuấn Hạo phía sau chỉ biết nhanh chân bước theo hắn hôm nay cứ như là hộ vệ của hai huynh đệ kia vậy

“Khách quan muốn dùng gì”

“Cho ta một bình trà là được” Hàn Mẫn nói

“Xin khách quan chờ một lát” tiểu nhị nói rồi lập tức lui đi, nhưng Hàn Mẫn lại để ý đến tên tiểu nhị này có chút không bình thường, Hàn Mẫn lập tức đánh ánh mắt qua Tuấn Hạo, hắn gật đầu cùng suy nghĩ với y từ lúc bước vào đây hắn cũng nhận ra sự bất thường, mặc dù nói chuyện lần này có liên quan đến hắn nhưng người của hắn nhất định nhận ra hắn sẽ không hành động lỗ mãng cũng như không hành động khi chưa có lệnh, bọn người này nhất định không phải là người của hắn

“Châu nhi đệ có đem theo thuốc gì bên mình không” đột nhiên được hỏi Hàn Châu lập tức hiểu ra cơ chuyện gì cũng may bên người cậu lúc nào cũng mang theo đan dược để phòng trường hợp bất trắc

Hàn Châu cẩn thân lấy trong vạc áo ra ba viên dược sau đo lén đưa cho Hàn Mẫn cùng Kim Tuấn Hạo, đúng lúc này Trình Minh Thạc cùng Trình Thiên Lam cũng xuất hiện

“Thật là trùng hợp đấy thấp tứ đệ”Trình Thiên Lam đánh mắt về phía Hàn Mẫn cũng không quên nở một nụ cười

Trình Minh Thạc thấy Hàn Mẫn cũng nhanh chóng tiến đến ngồi xuống bên cạnh y, Trình Thiên Lam và Trạch Văn thấy vậy cũng tiến đến ngồi cùng

“Thật là trùng hợp a được gặp vương phi của đệ ở đây” Trình Thiên Lam nói thật nhỏ đủ để bọn họ nghe mà thôi



“Thật trùng hợp được gặp tam điện hạ ở đây” Hàn Mẫn cũng đáp lại

“Mẫn nhi sao ngươi đến đây” vốn dĩ hắn nghe được tin báo ở tửu lâu này không bình thường nên hắn cùng Trình Thiên Lam đến thám thính một chút, không nghĩ là sẽ gặp Hàn Mẫn ở đây

“Ta cùng Châu nhi và Tuấn Hạo ca đi dạo phố tiện thể thấy tửu lầu nên ghé vào nghỉ chân”Hàn Mẫn nói sau đó đánh mắt một vòng rồi lại tiếp tục nói “ Tửu lầu này không bình thường”

“Chúng ta đến đây cũng vì việc đó Mẫn nhi ngươi cẩn thận một chút”

“Yên tâm ta có thể tự lo, Minh Thạc người cũng cẩn thận” Trình Thiên Lam nghe Hàn Mẫn gọi tên của Trình Minh Thạc mà thoáng giật mình, từ khi nào thập tứ đệ của hắn để người khác gọi tên vậy, nhớ lại bản thân hắn hôm qua gọi là Thạc nhi mém tí nữa đã bị hoàng đệ tẩn cho một trận nhưng mà thay vào đó là cái nhìn không thân thiện a, đúng là phu thê nhà người ta muốn gọi sao thì gọi mà

“Châu nhi đệ vẫn còn đan dược chứ” Hàn Mẫn quay sang nhìn Hàn Châu, Hàn Châu mặc dù không bằng lòng nhưng ca ca đã mở lời cậu nào dám không mang ra chứ

“Minh Thạc các huynh uống vào đây là đan dược có thể giúp chúng ta nếu như bị người bỏ thuốc mê” Hàn Mẫn nói rồi lén lút đưa ba viên đan dược cho ba người

“ Các vị khách quan có muốn dùng thêm gì không” thấy xuất hiện thêm người tiểu nhị lập tức đề phòng nhất là khi bên người họ có người mang theo kiếm không thể không đề cao cảnh giác, nếu lỡ may làm hỏng việc lớn cái đầu bọn họ khó mà giữ được

“Thêm một bình trà là được bọn ta vẫn chưa muốn dùng gì” Hàn Mẫn lên tiếng

“Tuấn Hạo lát nữa huynh dẫn Hàn Châu đi trước đi” Hàn Mẫn nói, dù gì đệ đệ cũng còn nhỏ không nên để đệ ấy thấy những việc như vậy



“Ca ca ta không đi a, ta không phải trẻ con huynh đừng lo, huynh cũng đừng sợ ta vướng chân mọi người ta tự lo được” mặc dù biết ý của ca ca là vì lo cho cậu nhưng cậu đã không còn nhỏ nữa không thể lúc nào xảy ra chuyện cũng cần người bảo vệ cả

“Kim Tuấn Hạo lát nữa ngươi hãy dẫn Mẫn nhi và Hàn Châu đi trước ở đây bọn ta sẽ lo liệu” hắn nhìn sang y, thân thể y chỉ vừa mới hồi phục không thể để y mệt mỏi được với chuyện này là nhắm đến hắn cùng Trình Thiên Lam hắn không muốn lôi Hàn Mẫn vào

Hắn đã sớm đóan được có người biết hắn đang ở An Hoa thành, muốn mượn tay việc sơn tặc mà giết hắn lẫn Trình Thiên Lam như vậy sẽ bớt đi người tranh giành ngai vàng. Hắn không muốn loi Hàn Mẫn vào chuyện này vốn dĩ kiếp trước Hàn Mẫn đã hy sinh rất nhiều cho ngôi vị của hắn kiếp này hắn muốn y cứ như vậy bình yên bên hắn là được vốn dĩ hắn cũng đã suy nghĩ kiếp này không làm hoàng đế cũng được chỉ cần ngày ngày bên cạnh Hàn Mẫn là được

“Minh Thạc ta cũng biết võ công không cần xem ta như gánh nặng mà đẩy đi” vốn dĩ vẫn còn để tâm chuyện ban sáng bây giờ lại bị xem như một kẻ yếu đuối cần bảo vệ Hàn Mẫn có chút không vui y không yếu đuối đến mức vài tên cũng không làm gì được

“Mẫn nhi ta không có ý đó nhưng chuyện này vốn dĩ nhắm vào huynh đệ bọn ta ta không muốn ngươi vướng vào ta đã nói bảo vệ người thì nhất định sẽ bảo vệ, Mẫn nhi ngươi cứ rời đi trước, bọn chúng đến đây chắc chắn cũng biết người bên cạnh ta là ai nhất định sẽ nhắm vào ngươi, ta không muốn thấy Mẫn nhi bị thương” mặc dù nói là vậy nhưng Trình Minh Thạc trong lòng nghĩ nếu như kẻ nào dám làm Hàn Mẫn bị thườn hắn không ngại tiễn tám đời tổ tông nhà kẻ đó xuống địa phủ đâu đừng nói đó là kẻ nào đi chăng nữa đụng đến Hàn Mẫn hắn nhất định không bỏ qua ngay cả Hàn Yến cũng vậy

“Mẫn nhi, hắn ta nói có lí, chúng ta ở lại mặc dù có thể giúp được nhưng cũng sẽ khiến hắn phân tâm với sức khoẻ đệ chỉ mới hồi phục” Tuấn Hạo nhắc nhở y nhưng hắn biết Hàn Mẫn một khi đã quyết không ai cản được y

“Ca ca mặc dù ta không ưa bọn họ nhưng ta đồng ý với hắn, độc trong người huynh vẫn còn nếu vận công chất độc sẽ khiến huynh đau đớn vô cùng, chúng ta tốt nhất vẫn nghe theo lời hắn mà rời đi trước” ban đầu Hàn Châu còn chấp nhất việc bản thân bị xem là yếu đuối nhưng chuyện gì cũng có lý của nó thêm vào đó ca ca của cậu vẫn còn độc trong người không thể vận công nếu cố chấp vận công có thể khiến chất độc phát tác đến lúc đó đau đớn vô cùng, cậu càng không muốn nhìn thấy ca ca đau đớn như vậy

“Không phải người nói chúng ta là phu phu hay sao, tại sao lại muốn ta rời đi chuyện của người không phải chuyện của ta hay sao” Hàn Mẫn hiểu sự lo lắng của hắn dành cho y nhưng Hàn Mẫn không muốn bỏ lại y, không phải bảo là phu phu với nhau sao, khi có chuyện hắn lại muốn y đi trước

“Mẫn nhi ngươi yên tâm ta đã bố trí ám vệ xung quanh đây, ngươi đừng lo cứ đi trước trở về khách điếm của chúng ta, ta giải quyết ở đây xong sẽ trở về cùng ngươi được chứ”Trình Minh Thạc dùng ánh mắt thâm tình nhìn Hàn Mẫn gốt cuộc Hàn Mẫn cũng gật đầu nhưng y không về khách điếm

“Được rồi ta sẽ rời đi trước nhưng ta không về khách điếm bọn ta sẽ ở ngoài đợi” Hàn Mẫn nói rồi đánh mắt sang Hàn Châu Hàn Châu lập tức hiểu ý gật đầu nhìn xung quanh đây ít nhất cũng có tầm hơn chục tên nếu bây giờ đột nhiên đứng dậy đi bọn chưng chắc chắn sẽ nghi ngờ bọn họ, chỉ đành diễn một tuồng kịch thôi ai biểu bây giờ cậu đang bận nữ trang, chỉ có cậu mới có thể bắt đầu màn kịch này thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau