Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời
Chương 67
“Gia gia ta còn tưởng hôm qua người sẽ đến nhưng Lý Nguyên trở về bảo người muốn ghé thăm bằng hữu, ta còn lo người sẽ không thèm đến đứa cháu này mà chỉ lo bằng hữu của người thôi”
Hàn Mẫn ôm lấy gia gia, đã mấy tháng không gặp nhìn thấy gia gia vẫn khoẻ mạnh y an tâm vô cùng
“Đứa trẻ này sắp làm phụ thân rồi còn nhỏng nhẽo như vậy, vương gia là đã trìu hư ngươi rồi, còn đâu ra dán tướng quân nữa chứ”
Trình Minh Thạc nhìn hai người chỉ biết cười trừ, vốn dĩ hắn cũng không muốn Hàn Mẫn làm tướng quân nữa, quá nguy hiểm hắn không muốn nhìn thấy y lại bị thương
“Gia gia người đi đường đã mệt ta sai người dâng trà lên”
Hàn Mẫn vừa định gọi Tố My pha trà thì Hàn lão tướng quân đã lắc đầu
“Không cần gia gia đây chỉ là mấy đoạn đường làm sao mà mệt được, ta lại muốn cùng đám trẻ đó uống rượu”
Hàn Mẫn chưa kịp can người lại thì người đã nhập tiệc cùng với bọn Bạch Viên và Lý Nguyên, Trình Minh Thạc ở bên cạnh Hàn Mẫn chỉ đành vỗ vai y, ra hiệu cứ để người vui
Lúc này trên cao đột nhiên đáp xuống hai người, chưa thấy hình đã nghe được giọng
“Vương gia thật tài giỏi có thể khiến ca ca ta bụng lớn như vậy”
Giọng điệu mỉa mai này không ai khác là Hàn Châu, bên cạnh còn có Kim Tuấn Hạo, Hàn Mẫn chỉ biết lắc đầu đứa trẻ này vẫn là không ưa được Trình Minh Thạc cho dù hắn cũng chưa làm gì khiến đứa trẻ này phật lòng cà
“Mẫn nhi đệ vẫn khoẻ chứ”
Hàn Mẫn gật đầu đáp trả Kim Tuấn Hạo, Hàn lão tướng quân nhìn thấy Hàn Châu định bụng giáo huấn đứa trẻ này trốn đi đâu mấy năm không thèm về gặp người gia gia này nhưng vì rượu ngon trước mắt mà tạm thời để qua một bên
“Ca ca huynh vẫn khoẻ chứ để ta nhìn xem” Hàn Châu nhìn sắc mặt Hàn Mẫn cũng yên tâm, sức khoẻ ca ca không có vấn đề nhưng trong lòng y vẫn có chút gì đó thấy lo lo, đợi khi tàn tiệc nhất định phải bắt mạch cho người một lần mới an tâm
“Ta khoẻ, lần trước đệ bỏ đi như vậy có biết ta lo lắm hay không”
Hàn Mẫn có chút trách móc nhưng nhìn hiện tại Hàn Châu vẫn không có mất mác gì y cũng nhẹ lòng, nhưng nhìn sang Kim Tuấn Hạo, con người này chỉ vài tháng không gặp nhưng có phần u sầu hơn thì phải nhìn vào liền thấy có tâm sự, y cũng biết chuyện lần đó đối với Kim Tuấn Hạo không phải lỗi của hắn cũng không phải lỗi của Hàn Châu chỉ là nhìn bọn họ kẻ nhạy bén sẽ biết có nội tình, mặc dù là cùng nhau đến nhưng Kim Tuấn Hạo cũng cách Hàn Châu khá xa cứ như sợ đến gần sẽ bị người hấ hủi vậy
Trình Minh Thạc thấy huynh đệ Hàn Mẫn lâu ngày không gặp nên ra hiệu cho Kim Tuấn Hạo cùng nhau rời đi để huynh đệ họ có thời gian tâm tình, Kim Tuấn Hạo dù không nỡ nhưng cũng gật đầu rời đi
Ở cách chỗ hai người kia khá xa hắn lên tiếng
“Cảm tạ Kim ban chủ nể mặt bổn vương để hai huynh đệ họ gặp lại nhau”
Kim Tuấn Hạo không nói gì chỉ im lặng
“Sẵn đây có mấy lời bổn vương muốn nói mong là người sẽ muốn nghe”
Kim Tuấn Hạo nhìn Trình Minh Thạc sau đó lại im lặng
“Ta biết ngươi là đối với Hàn Châu không phải chỉ là cảm thấy có lỗi, mà bản thân ngươi cũng là có tình cảm với y, tại sao lại không nói rõ còn luôn giam lỏng y như vậy, y chỉ là một đứa nhỏ vừa mới vào giai đoạn trưởng thành ngươi không sợ Hàn Châu sẽ ghi hận hay sao, ngươi không nghĩ Hàn Mẫn biết ngươi giảm lỏng đệ đệ y thì ngươi nghĩ y sẽ như thế nào”
Kim Tuấn Hạo đương nhiên biết hậu quả nếu Hàn Mẫn biết được chuyện mấy tháng qua hắn đã tìm được Hàn Châu còn giam lỏng y bên mình, còn ba lần bốn lượt hành hạ y khiến y sinh ra cảm giác sợ hãi mỗi khi đến gần, thì chắc chắn Hàn Mẫn sẽ không niệm tình huynh đệ mà sống chết với hắn một trận
“Ta khuyên ngươi nếu là yêu y thì hãy nói ra cho y biết cũng như giải đáp khuất mắt trong lòng hai người, ngươi trói buột y như vậy nếu một ngày y chịu không được ngươi chỉ còn có mức hối hận”
Trình Minh Thạc của kiếp trước chính là như vậy rõ ràng là có tỉnh cảm nhưng lại trối bỏ còn hạnh hạ người khác, trói buột người ta bên người bằng mọi cách nhưng lại không thừa nhận là yêu, đến một ngày khi Hàn Mẫn mất đi rồi hắn mới nhận ra bao năm qua là sai lầm của hắn, hắn không muốn người khác cũng vì vậy mà hại bản thân mình
“Ta biết nhưng Châu nhi, y không tha thứ cho ta”
Kim Tuấn Hạo thở dài nói, chuyện lần đó đã là một vết thương sâu trong lòng Hàn Châu cho dù thật sự bọn họ cùng nhau đối mặt thì với tính cách Hàn Châu nhất định sẽ hận hắn rồi lại lần nữa biến mất
“Huynh đệ bọn họ sẽ không như vậy, ta chỉ khuyên ngươi hãy giải quyết còn sớm, đối mặt với nhau càng sớm để một ngày nào đó ngươi hối hận không kịp”
Trình Minh Thạc chỉ là khuyên thật lòng, vết de đổ đó hắn không muốn ai phải lập lại cả
Ở chỗ Hàn Mần, Hàn Châu nhìn bụng Hàn Mẫn muốn đưa tay sờ sờ lên đứa bé nhưng lại sợ rằng bản thân không kiềm lòng được mà lại khóc, y cũng…y cũng ….. Hàn Châu thở dài
Nhìn thấy đệ đệ có tâm sự Hàn Mẫn cũng biết đườ chắc chắn chuyện của Hàn Châu và Kim Tuấn Hạo tệ đến mức nào
“Vương gia hắn đối xử tốt với huynh đúng không”
Hàn Mẫn gật đầu, không những tốt mà còn hơn thế nữa, bọn họ cũng nhau sống lại kiếp này cũng hiểu lòng nhau hơn mọi thứ phải nói rằng là vô cùng tốt đẹp biết bao nhiêu
“Vương gia người rất tốt với ta”
“Ta thấy ca ca hạnh phúc ta cũng an lòng, ta nghe được phụ thân cùng mẫu thân đã hoà ly, ta cũng mừng cho người”
Hàn Mẫn gật đầu, mẫu thân đã dành hết tình cảm cho phụ thân nhưng tiếc rằng người đã sai lầm, quả thật người âm thầm hy sinh cho phụ thân nhiều như vậy chẳng thể đổi lại được tình cảm chung thuỷ của phụ thân, hoà ly xem như là giải thoát để cho mẫu thân có thể sống chuỗi ngày tiếp theo một cách bình an vui vẻ
“Biểu ca mẫu thân người giờ không biết như thế nào”
“Đệ em tâm người rất tốt, ở Thịnh Hà quốc người sống vô cùng tốt, ta cũng có chuyện muốn kể cho đệ nghe”
Hàn Châu nhìn Hàn Mẫn tò mò
“Mẫu thân là quận chúa của Thịnh Hà quốc, người bây giờ ở đó rất vui vẻ, ngoài ra chúng ta còn có hai vị biểu đệ cùng một vị biểu muội bọn họ rất tốt”
Hàn Châu gật đầu, nhưng sau đó quay sang mở to mắt nhìn Hàn Mẫn, từ từ, cậu dường như nghe nhầm gì đó thì phải
“Mẫu thân…mẫu thân…mẫu thân là quận chúa của Thịnh Hà quốc sao”
Hàn Mẫn gật đầu, Hàn Châu vẫn có chút chưa tiếp thu kịp, nói vậy thân phận của họ đối với Thịnh Hà quốc có quan hệ rất lớn
“Lúc đầu khi nghe Y Linh nói ta cũng sốc như đệ, vốn dĩ ta còn cho rằng mẫu thân chỉ là nhữ tướng của Thịnh Hà quốc đâu nghĩ rằng người thế mà lại mang thân phận là quận chúa cơ chứ không những vậy còn là quận chúa duy nhất của Thịnh Hà quốc”
Hàn Châu chậm rãi tiếp thu, mặt dù bản thân có chút sốc nhưng cậu cũng dần chấp nhận được việc này, Hàn Mẫn thấy vậy cũng yên tâm
Hàn Mẫn ôm lấy gia gia, đã mấy tháng không gặp nhìn thấy gia gia vẫn khoẻ mạnh y an tâm vô cùng
“Đứa trẻ này sắp làm phụ thân rồi còn nhỏng nhẽo như vậy, vương gia là đã trìu hư ngươi rồi, còn đâu ra dán tướng quân nữa chứ”
Trình Minh Thạc nhìn hai người chỉ biết cười trừ, vốn dĩ hắn cũng không muốn Hàn Mẫn làm tướng quân nữa, quá nguy hiểm hắn không muốn nhìn thấy y lại bị thương
“Gia gia người đi đường đã mệt ta sai người dâng trà lên”
Hàn Mẫn vừa định gọi Tố My pha trà thì Hàn lão tướng quân đã lắc đầu
“Không cần gia gia đây chỉ là mấy đoạn đường làm sao mà mệt được, ta lại muốn cùng đám trẻ đó uống rượu”
Hàn Mẫn chưa kịp can người lại thì người đã nhập tiệc cùng với bọn Bạch Viên và Lý Nguyên, Trình Minh Thạc ở bên cạnh Hàn Mẫn chỉ đành vỗ vai y, ra hiệu cứ để người vui
Lúc này trên cao đột nhiên đáp xuống hai người, chưa thấy hình đã nghe được giọng
“Vương gia thật tài giỏi có thể khiến ca ca ta bụng lớn như vậy”
Giọng điệu mỉa mai này không ai khác là Hàn Châu, bên cạnh còn có Kim Tuấn Hạo, Hàn Mẫn chỉ biết lắc đầu đứa trẻ này vẫn là không ưa được Trình Minh Thạc cho dù hắn cũng chưa làm gì khiến đứa trẻ này phật lòng cà
“Mẫn nhi đệ vẫn khoẻ chứ”
Hàn Mẫn gật đầu đáp trả Kim Tuấn Hạo, Hàn lão tướng quân nhìn thấy Hàn Châu định bụng giáo huấn đứa trẻ này trốn đi đâu mấy năm không thèm về gặp người gia gia này nhưng vì rượu ngon trước mắt mà tạm thời để qua một bên
“Ca ca huynh vẫn khoẻ chứ để ta nhìn xem” Hàn Châu nhìn sắc mặt Hàn Mẫn cũng yên tâm, sức khoẻ ca ca không có vấn đề nhưng trong lòng y vẫn có chút gì đó thấy lo lo, đợi khi tàn tiệc nhất định phải bắt mạch cho người một lần mới an tâm
“Ta khoẻ, lần trước đệ bỏ đi như vậy có biết ta lo lắm hay không”
Hàn Mẫn có chút trách móc nhưng nhìn hiện tại Hàn Châu vẫn không có mất mác gì y cũng nhẹ lòng, nhưng nhìn sang Kim Tuấn Hạo, con người này chỉ vài tháng không gặp nhưng có phần u sầu hơn thì phải nhìn vào liền thấy có tâm sự, y cũng biết chuyện lần đó đối với Kim Tuấn Hạo không phải lỗi của hắn cũng không phải lỗi của Hàn Châu chỉ là nhìn bọn họ kẻ nhạy bén sẽ biết có nội tình, mặc dù là cùng nhau đến nhưng Kim Tuấn Hạo cũng cách Hàn Châu khá xa cứ như sợ đến gần sẽ bị người hấ hủi vậy
Trình Minh Thạc thấy huynh đệ Hàn Mẫn lâu ngày không gặp nên ra hiệu cho Kim Tuấn Hạo cùng nhau rời đi để huynh đệ họ có thời gian tâm tình, Kim Tuấn Hạo dù không nỡ nhưng cũng gật đầu rời đi
Ở cách chỗ hai người kia khá xa hắn lên tiếng
“Cảm tạ Kim ban chủ nể mặt bổn vương để hai huynh đệ họ gặp lại nhau”
Kim Tuấn Hạo không nói gì chỉ im lặng
“Sẵn đây có mấy lời bổn vương muốn nói mong là người sẽ muốn nghe”
Kim Tuấn Hạo nhìn Trình Minh Thạc sau đó lại im lặng
“Ta biết ngươi là đối với Hàn Châu không phải chỉ là cảm thấy có lỗi, mà bản thân ngươi cũng là có tình cảm với y, tại sao lại không nói rõ còn luôn giam lỏng y như vậy, y chỉ là một đứa nhỏ vừa mới vào giai đoạn trưởng thành ngươi không sợ Hàn Châu sẽ ghi hận hay sao, ngươi không nghĩ Hàn Mẫn biết ngươi giảm lỏng đệ đệ y thì ngươi nghĩ y sẽ như thế nào”
Kim Tuấn Hạo đương nhiên biết hậu quả nếu Hàn Mẫn biết được chuyện mấy tháng qua hắn đã tìm được Hàn Châu còn giam lỏng y bên mình, còn ba lần bốn lượt hành hạ y khiến y sinh ra cảm giác sợ hãi mỗi khi đến gần, thì chắc chắn Hàn Mẫn sẽ không niệm tình huynh đệ mà sống chết với hắn một trận
“Ta khuyên ngươi nếu là yêu y thì hãy nói ra cho y biết cũng như giải đáp khuất mắt trong lòng hai người, ngươi trói buột y như vậy nếu một ngày y chịu không được ngươi chỉ còn có mức hối hận”
Trình Minh Thạc của kiếp trước chính là như vậy rõ ràng là có tỉnh cảm nhưng lại trối bỏ còn hạnh hạ người khác, trói buột người ta bên người bằng mọi cách nhưng lại không thừa nhận là yêu, đến một ngày khi Hàn Mẫn mất đi rồi hắn mới nhận ra bao năm qua là sai lầm của hắn, hắn không muốn người khác cũng vì vậy mà hại bản thân mình
“Ta biết nhưng Châu nhi, y không tha thứ cho ta”
Kim Tuấn Hạo thở dài nói, chuyện lần đó đã là một vết thương sâu trong lòng Hàn Châu cho dù thật sự bọn họ cùng nhau đối mặt thì với tính cách Hàn Châu nhất định sẽ hận hắn rồi lại lần nữa biến mất
“Huynh đệ bọn họ sẽ không như vậy, ta chỉ khuyên ngươi hãy giải quyết còn sớm, đối mặt với nhau càng sớm để một ngày nào đó ngươi hối hận không kịp”
Trình Minh Thạc chỉ là khuyên thật lòng, vết de đổ đó hắn không muốn ai phải lập lại cả
Ở chỗ Hàn Mần, Hàn Châu nhìn bụng Hàn Mẫn muốn đưa tay sờ sờ lên đứa bé nhưng lại sợ rằng bản thân không kiềm lòng được mà lại khóc, y cũng…y cũng ….. Hàn Châu thở dài
Nhìn thấy đệ đệ có tâm sự Hàn Mẫn cũng biết đườ chắc chắn chuyện của Hàn Châu và Kim Tuấn Hạo tệ đến mức nào
“Vương gia hắn đối xử tốt với huynh đúng không”
Hàn Mẫn gật đầu, không những tốt mà còn hơn thế nữa, bọn họ cũng nhau sống lại kiếp này cũng hiểu lòng nhau hơn mọi thứ phải nói rằng là vô cùng tốt đẹp biết bao nhiêu
“Vương gia người rất tốt với ta”
“Ta thấy ca ca hạnh phúc ta cũng an lòng, ta nghe được phụ thân cùng mẫu thân đã hoà ly, ta cũng mừng cho người”
Hàn Mẫn gật đầu, mẫu thân đã dành hết tình cảm cho phụ thân nhưng tiếc rằng người đã sai lầm, quả thật người âm thầm hy sinh cho phụ thân nhiều như vậy chẳng thể đổi lại được tình cảm chung thuỷ của phụ thân, hoà ly xem như là giải thoát để cho mẫu thân có thể sống chuỗi ngày tiếp theo một cách bình an vui vẻ
“Biểu ca mẫu thân người giờ không biết như thế nào”
“Đệ em tâm người rất tốt, ở Thịnh Hà quốc người sống vô cùng tốt, ta cũng có chuyện muốn kể cho đệ nghe”
Hàn Châu nhìn Hàn Mẫn tò mò
“Mẫu thân là quận chúa của Thịnh Hà quốc, người bây giờ ở đó rất vui vẻ, ngoài ra chúng ta còn có hai vị biểu đệ cùng một vị biểu muội bọn họ rất tốt”
Hàn Châu gật đầu, nhưng sau đó quay sang mở to mắt nhìn Hàn Mẫn, từ từ, cậu dường như nghe nhầm gì đó thì phải
“Mẫu thân…mẫu thân…mẫu thân là quận chúa của Thịnh Hà quốc sao”
Hàn Mẫn gật đầu, Hàn Châu vẫn có chút chưa tiếp thu kịp, nói vậy thân phận của họ đối với Thịnh Hà quốc có quan hệ rất lớn
“Lúc đầu khi nghe Y Linh nói ta cũng sốc như đệ, vốn dĩ ta còn cho rằng mẫu thân chỉ là nhữ tướng của Thịnh Hà quốc đâu nghĩ rằng người thế mà lại mang thân phận là quận chúa cơ chứ không những vậy còn là quận chúa duy nhất của Thịnh Hà quốc”
Hàn Châu chậm rãi tiếp thu, mặt dù bản thân có chút sốc nhưng cậu cũng dần chấp nhận được việc này, Hàn Mẫn thấy vậy cũng yên tâm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất