Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời
Chương 70
“ Mẫu thân người đi đường xa như vậy sao không nghỉ ngơi lại ngồi đây lâu như vậy”
Hàn Mẫn nói
“Ta muốn nhìn ngắm hài nhi của ta không được sao, đứa nhỏ này sắp làm phụ thân đến nơi mà vẫn không có chút gì thay đổi cả”
“Mẫu thân để con sai người chuẩn bị trà bánh cho người chúng ta ra đình viện cùng trò chuyện a”
“Được rồi được rồi, con đi thay y phục đi, mẫu thân ở ngoài chờ con”
Lam Y Ngọc nói sau đó cùng Y Linh đi ra ngoài, Hàn Mẫn nhìn theo bóng dáng mẫu thân còn cho rằng bản thân mình nằm mơ nữa
Sau khi thay y phục chỉnh tề, Hàn Mẫn được Bạch Viên dìu ra đình viện, từ lúc sáu tháng Trình Minh Thạc căn dặn trên dưới vương phủ hể y đi đâu cũng phải dìu tránh cho y xảy ra chuyện không hay, mặc dù Hàn Mẫn vẫn đi được bình thường nhưng Trình Minh Thạc là vì lo lắng cho nên y cũng đành nghe theo
Bên ngoài đình viện mẫu thân cùng Y Linh đang ngồi cho chuyện, mẫu thân vừa cười tiểu cô nương này vừa xoa đầu nàng
“Mẫu thân người nhìn xem ta còn nghĩ Y Linh là con gái của người đấy”
Y Ngọc cười
“Đương nhiên là như vậy con nhìn xem Y Linh vẫn còn nhỏ như vậy lại không biết nhị hoàng tử vì sao cứ liên tục sai người đến cầu thân, doạ cho con bé muốn về Thịnh Hà cũng không dám về”
Y Linh bị trêu ghẹo lập tức xụ mặt
“Muội ấy còn nhỏ không nên cười gả sớm”
“Vậy con cũng còn nhỏ mẫu thân cũng không muốn gả con đi nhưng con là nằng nặc muốn theo người ta mẫu thân cản cũng không được”
Hàn Mẫn bị mẫu thân lập tức đỏ mặt
“Lại đây để mẫu thân sờ thử xem hài tử của con như thế nào”
Hàn Mẫn tiến lại gần, Y Ngọc sờ lên bụng cảm giác thật lạ a, nàng cứ có cảm giác như có hai cái chân đang đá mình, Hàn Mẫn bị hài tử trong bụng cùng lúc đá khiến y muốn đứng không vững
“Ngồi xuống, ngồi xuống không nên đứng quá lâu”
Hàn Mẫn từ từ ngồi xuống ghế, nhìn khuôn mặt mẫu thân y đang vui mừng liền có chút tò mò
“Là song thai đúng không”
Hàn Mẫn tròn mắt sao ai cũng bảo là song thai vậy, y còn không biết có phải hay không mà
“Mẫu thân ta cũng không rõ có phải song thai hay không”
Y Ngọc cười, với kinh nghiệm mang hài tử hai lần nàng làm sao không nhìn ra được, nhất định là song thai
“Không sao không đợi đến lúc sinh sẽ rõ, đã có ngày dự sinh chưa mẫu thân lần này sẽ ở lại đến lúc ngươi sinh hài tử rồi mới trở về Thịnh Hà”
“Hôm qua Hàn Châu chuẩn mạch bảo có thể sinh sớm”
Hàn Mẫn nói lời này ra lập tức lo lắng, hài tử sinh sớm sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ
“Cũng đã bảy tháng nếu sinh cũng không sao, năm đó ta sinh con lúc đó cũng chỉ vừa tròn tám tháng nhưng nhìn xem con bây giờ vẫn khoẻ mạnh khôbg phải sao”
Y Ngọc an ủi Hàn Mẫn, nàng biết đứa trẻ này trong lòng chất chứa nhiều lo lắng nàng cũng chẳng biết làm gì chỉ có an ủi y để y có thể đỡ nhọc lòng lại
“Mẫu thân ta có chuyện muốn nói cùng người”
Hàn Mẫn nhìn sang Y Linh, nàng liền hiểu chuyện
“Hoàng cô, biểu ca ta nghe nói Y Phàm huynh ấy sắp đến đây ta đi đón huynh ấy, hai ngưởi đã lâu không gặp nên là cùng nhau hàn thuyên tâm sự ta không ở đây cản trở a”
Vừa nói xong, Y Linh lập tức nhảy vọt đi, Hàn Mẫn nhìn theo mà lắc đầu, tiểu công chúa này thật là có công chúa nào mà cứ tối ngày bay nhảy khắp nơi hay không, khinh công thiếu điều chỉ có hơn bọn nam nhân chứ không kém, không biết ở Thịnh Hà quốc đã được dạy dỗ như thế nào
“Y Linh là truyền thừa từ phụ thân nó, ta thật không biết nhị hoàng tử làm sao để ý đến đứa trẻ này vừa khéo như vậy”
Y Ngọc nhìn theo bóng dáng nhỏ mà cười
“Mẫu thân chúng ta đến chỗ Hàn Châu được không”
“Được được ta cũng muốn đến chỗ đứa trẻ đó, đã bao nhiêu năm rồi ngay cả mẫu thân cũng không thèm gặp đứa trẻ này thật là”
Trên đường đến chỗ của Hàn Châu, Hàn Mẫn đã đem tất cả mọi chuyện kể lại cho nàng, Y Ngọc không bình tĩnh được tí nữa đã đến gặp Kim Tuấn Hạo đập cho hắn một trận, bảo bối của nàng yêu thương không hết, cái tên đó lấy tư cách gì mà tổn thương, còn khiến cho Châu nhi của nàng sảy thai, nhất định phải dạy cho một bài học
Cũng may Hàn Mẫn hết sức can ngăn nếu không thật sự có án mạng, giờ y mới hiểu được tính cách của bản thân chắc chắn được truyền thừa từ mẫu thân mà ra
Dừng trước cửa phòng Hàn Mẫn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Hàn Châu ngồi trên ghế nhìn thấy ca ca cùng mẫu thân lập tức chạy xà vào lòng mẫu thân, đã mấy năm không được nhìn thấy mẫu thân Hàn Châu suýt chút nữa oà khóc
“Nào nào để mẫu thân nhìn xem, xem Châu nhi của mẫu thân đã lớn chừng nào rồi”
Y Ngọc quan sát hài tử nhỏ, nàng thật xót da đứa trẻ này sao lại ốm như vậy chứ, nhìn cứ như là chỉ một cơn gió có thể cuống đi mất, nàng liền nghỉ đến Kim Tuấn Hạo dám không chăm sóc hài tử của mình đàng hoàng liền muốn gửi thư cho Kim phu nhân kêu bà ấy dạy lại đứa con trai của mình
“Nào nào cùng vào trong ngồi”
Y Ngọc nói sau đó nắm tay Hàn Mẫn và Hàn Châu vào trong
Vừa ngồi xuống bàn nàng lập tức xoa xoa đầu Hàn Châu
“Mẫu thân đã nghe ca ca ngươi kể chuyện, Châu nhi tội tình gì phải như vậy, ngươi có thể nói với mẫu thân với ca ca ngươi, cho dù Kim Tuấn Hạo có tài giỏi như thế nào cũng không thể giấu ngươi khỏi chúng ta mãi được”
“Mẫu thân ta biết nhưng ta chính là không biết phải làm sao cả”
Hàn Châu thở dài, nhìn nhi tử chỉ vừa mới mười sau mười bảy lại có tâm trạng của những kẻ đã mấy mươi tuổi Y Ngọc xót xa đứa trẻ này từ nhỏ đã phải xa nàng đến lúc lớn lên thời gian mẫu tử được bên cạnh cũng không nhiều khiến nàng vẫn thấy có lỗi vô cùng, suốt bao nhiêu năm qua nàng cố gắng bù đắp cho Hàn Châu để đứa trẻ này không phải thiệt thòi, mặc dù lớn lên ở Kim gia nhưng chưa bao giở Hàn Châu phải cực khổ một lần nào
“Nhìn xem ta đúng là một người mẫu thân tệ, ta không thể bảo vệ Mẫn nhi lúc nhỏ càng không thể bảo vệ Châu nhi, mẫu thân có lỗi với các người”
Y Ngọc khóc, Hàn Châu và Hàn Mẫn cũng không kiềm được nước mắt mà khóc theo
“Mẫu thân không thể trách người, người đừng khóc”
Hàn Mẫn ôm lấy Y Ngọc, Hàn Châu cũng ôm lấy nàng, y chưa bao giờ trách mẫu thân cả, người đã làm hết mọi cách để có thể bảo vệ an toàn cho hai người trưởng thành làm sao có thể trách người, người vì hai huynh đệ họ mà vẫn chấp nhận với cuộc hôn nhân không còn tình cảm với phụ thân thật sự bọn họ mới là người thấy có lỗi
“Châu nhi ta biết con đã lớn có nhiều chuyện mẫu thân không thể xen vào được, nhưng nếu Kim Tuấn Hạo lại ức hiếp con, cứ việc đánh chết hắn cũng được không thì gọi ca ca con đến đánh hắn, nhất định không để bản thân thiệt thòi lần nữa được chứ”
Hàn Châu gật đầu, Y Ngọc nhẹ nhàng lao đi nước mắt trên mặt hài tử
Hàn Mẫn nói
“Ta muốn nhìn ngắm hài nhi của ta không được sao, đứa nhỏ này sắp làm phụ thân đến nơi mà vẫn không có chút gì thay đổi cả”
“Mẫu thân để con sai người chuẩn bị trà bánh cho người chúng ta ra đình viện cùng trò chuyện a”
“Được rồi được rồi, con đi thay y phục đi, mẫu thân ở ngoài chờ con”
Lam Y Ngọc nói sau đó cùng Y Linh đi ra ngoài, Hàn Mẫn nhìn theo bóng dáng mẫu thân còn cho rằng bản thân mình nằm mơ nữa
Sau khi thay y phục chỉnh tề, Hàn Mẫn được Bạch Viên dìu ra đình viện, từ lúc sáu tháng Trình Minh Thạc căn dặn trên dưới vương phủ hể y đi đâu cũng phải dìu tránh cho y xảy ra chuyện không hay, mặc dù Hàn Mẫn vẫn đi được bình thường nhưng Trình Minh Thạc là vì lo lắng cho nên y cũng đành nghe theo
Bên ngoài đình viện mẫu thân cùng Y Linh đang ngồi cho chuyện, mẫu thân vừa cười tiểu cô nương này vừa xoa đầu nàng
“Mẫu thân người nhìn xem ta còn nghĩ Y Linh là con gái của người đấy”
Y Ngọc cười
“Đương nhiên là như vậy con nhìn xem Y Linh vẫn còn nhỏ như vậy lại không biết nhị hoàng tử vì sao cứ liên tục sai người đến cầu thân, doạ cho con bé muốn về Thịnh Hà cũng không dám về”
Y Linh bị trêu ghẹo lập tức xụ mặt
“Muội ấy còn nhỏ không nên cười gả sớm”
“Vậy con cũng còn nhỏ mẫu thân cũng không muốn gả con đi nhưng con là nằng nặc muốn theo người ta mẫu thân cản cũng không được”
Hàn Mẫn bị mẫu thân lập tức đỏ mặt
“Lại đây để mẫu thân sờ thử xem hài tử của con như thế nào”
Hàn Mẫn tiến lại gần, Y Ngọc sờ lên bụng cảm giác thật lạ a, nàng cứ có cảm giác như có hai cái chân đang đá mình, Hàn Mẫn bị hài tử trong bụng cùng lúc đá khiến y muốn đứng không vững
“Ngồi xuống, ngồi xuống không nên đứng quá lâu”
Hàn Mẫn từ từ ngồi xuống ghế, nhìn khuôn mặt mẫu thân y đang vui mừng liền có chút tò mò
“Là song thai đúng không”
Hàn Mẫn tròn mắt sao ai cũng bảo là song thai vậy, y còn không biết có phải hay không mà
“Mẫu thân ta cũng không rõ có phải song thai hay không”
Y Ngọc cười, với kinh nghiệm mang hài tử hai lần nàng làm sao không nhìn ra được, nhất định là song thai
“Không sao không đợi đến lúc sinh sẽ rõ, đã có ngày dự sinh chưa mẫu thân lần này sẽ ở lại đến lúc ngươi sinh hài tử rồi mới trở về Thịnh Hà”
“Hôm qua Hàn Châu chuẩn mạch bảo có thể sinh sớm”
Hàn Mẫn nói lời này ra lập tức lo lắng, hài tử sinh sớm sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ
“Cũng đã bảy tháng nếu sinh cũng không sao, năm đó ta sinh con lúc đó cũng chỉ vừa tròn tám tháng nhưng nhìn xem con bây giờ vẫn khoẻ mạnh khôbg phải sao”
Y Ngọc an ủi Hàn Mẫn, nàng biết đứa trẻ này trong lòng chất chứa nhiều lo lắng nàng cũng chẳng biết làm gì chỉ có an ủi y để y có thể đỡ nhọc lòng lại
“Mẫu thân ta có chuyện muốn nói cùng người”
Hàn Mẫn nhìn sang Y Linh, nàng liền hiểu chuyện
“Hoàng cô, biểu ca ta nghe nói Y Phàm huynh ấy sắp đến đây ta đi đón huynh ấy, hai ngưởi đã lâu không gặp nên là cùng nhau hàn thuyên tâm sự ta không ở đây cản trở a”
Vừa nói xong, Y Linh lập tức nhảy vọt đi, Hàn Mẫn nhìn theo mà lắc đầu, tiểu công chúa này thật là có công chúa nào mà cứ tối ngày bay nhảy khắp nơi hay không, khinh công thiếu điều chỉ có hơn bọn nam nhân chứ không kém, không biết ở Thịnh Hà quốc đã được dạy dỗ như thế nào
“Y Linh là truyền thừa từ phụ thân nó, ta thật không biết nhị hoàng tử làm sao để ý đến đứa trẻ này vừa khéo như vậy”
Y Ngọc nhìn theo bóng dáng nhỏ mà cười
“Mẫu thân chúng ta đến chỗ Hàn Châu được không”
“Được được ta cũng muốn đến chỗ đứa trẻ đó, đã bao nhiêu năm rồi ngay cả mẫu thân cũng không thèm gặp đứa trẻ này thật là”
Trên đường đến chỗ của Hàn Châu, Hàn Mẫn đã đem tất cả mọi chuyện kể lại cho nàng, Y Ngọc không bình tĩnh được tí nữa đã đến gặp Kim Tuấn Hạo đập cho hắn một trận, bảo bối của nàng yêu thương không hết, cái tên đó lấy tư cách gì mà tổn thương, còn khiến cho Châu nhi của nàng sảy thai, nhất định phải dạy cho một bài học
Cũng may Hàn Mẫn hết sức can ngăn nếu không thật sự có án mạng, giờ y mới hiểu được tính cách của bản thân chắc chắn được truyền thừa từ mẫu thân mà ra
Dừng trước cửa phòng Hàn Mẫn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Hàn Châu ngồi trên ghế nhìn thấy ca ca cùng mẫu thân lập tức chạy xà vào lòng mẫu thân, đã mấy năm không được nhìn thấy mẫu thân Hàn Châu suýt chút nữa oà khóc
“Nào nào để mẫu thân nhìn xem, xem Châu nhi của mẫu thân đã lớn chừng nào rồi”
Y Ngọc quan sát hài tử nhỏ, nàng thật xót da đứa trẻ này sao lại ốm như vậy chứ, nhìn cứ như là chỉ một cơn gió có thể cuống đi mất, nàng liền nghỉ đến Kim Tuấn Hạo dám không chăm sóc hài tử của mình đàng hoàng liền muốn gửi thư cho Kim phu nhân kêu bà ấy dạy lại đứa con trai của mình
“Nào nào cùng vào trong ngồi”
Y Ngọc nói sau đó nắm tay Hàn Mẫn và Hàn Châu vào trong
Vừa ngồi xuống bàn nàng lập tức xoa xoa đầu Hàn Châu
“Mẫu thân đã nghe ca ca ngươi kể chuyện, Châu nhi tội tình gì phải như vậy, ngươi có thể nói với mẫu thân với ca ca ngươi, cho dù Kim Tuấn Hạo có tài giỏi như thế nào cũng không thể giấu ngươi khỏi chúng ta mãi được”
“Mẫu thân ta biết nhưng ta chính là không biết phải làm sao cả”
Hàn Châu thở dài, nhìn nhi tử chỉ vừa mới mười sau mười bảy lại có tâm trạng của những kẻ đã mấy mươi tuổi Y Ngọc xót xa đứa trẻ này từ nhỏ đã phải xa nàng đến lúc lớn lên thời gian mẫu tử được bên cạnh cũng không nhiều khiến nàng vẫn thấy có lỗi vô cùng, suốt bao nhiêu năm qua nàng cố gắng bù đắp cho Hàn Châu để đứa trẻ này không phải thiệt thòi, mặc dù lớn lên ở Kim gia nhưng chưa bao giở Hàn Châu phải cực khổ một lần nào
“Nhìn xem ta đúng là một người mẫu thân tệ, ta không thể bảo vệ Mẫn nhi lúc nhỏ càng không thể bảo vệ Châu nhi, mẫu thân có lỗi với các người”
Y Ngọc khóc, Hàn Châu và Hàn Mẫn cũng không kiềm được nước mắt mà khóc theo
“Mẫu thân không thể trách người, người đừng khóc”
Hàn Mẫn ôm lấy Y Ngọc, Hàn Châu cũng ôm lấy nàng, y chưa bao giờ trách mẫu thân cả, người đã làm hết mọi cách để có thể bảo vệ an toàn cho hai người trưởng thành làm sao có thể trách người, người vì hai huynh đệ họ mà vẫn chấp nhận với cuộc hôn nhân không còn tình cảm với phụ thân thật sự bọn họ mới là người thấy có lỗi
“Châu nhi ta biết con đã lớn có nhiều chuyện mẫu thân không thể xen vào được, nhưng nếu Kim Tuấn Hạo lại ức hiếp con, cứ việc đánh chết hắn cũng được không thì gọi ca ca con đến đánh hắn, nhất định không để bản thân thiệt thòi lần nữa được chứ”
Hàn Châu gật đầu, Y Ngọc nhẹ nhàng lao đi nước mắt trên mặt hài tử
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất