Chương 3
Anh lẳng lặng quay trở về phòng. Anh biết, nụ cười như nắng xuân của cậu chỉ là cái vỏ, thực chất cậu lại rất lạnh nhạt, không ai có thể phá lớp vỏ ấy để bước vào trong. Dẫu sao cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng, không cần quá để tâm. Cậu ấy không còn nhỏ, có thể tự chăm sóc cho mình.
______________________
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đỗ Lan cả người nóng hổi, không còn sức lực. Sốt rồi sao. Cậu đang mơ màng thì nhìn thấy bóng người ở bên kia cửa kính.
Anh ơi. Cổ họng đau rát làm cậu không phát ra được thành tiếng. Sau khi cố gắng gọi lại mấy lần, anh mới nghe thấy cậu. Anh nghi hoặc tiến về phía căn phòng, đắn đo một lúc mới đẩy cửa tiến vào.
Cậu trai mà anh cho rằng có thể tự chăm sóc bản thân tối qua, giờ đây cả người đỏ bừng, yếu ớt nằm trên sàn nhà nhìn anh. Cậu ta cười hì hì. Đã bệnh đến mức độ này còn cố trưng ra bộ mặt giả tạo đấy sao.
"Tôi đưa cậu về phòng nhé."
Cậu gật đầu.
Căn phòng ngủ rộng thênh thang. Giữa căn phòng là chiếc giường lớn trắng toát, cậu nằm đó như nàng công chúa đang say giấc. Anh xuống nhà cắm một nồi cháo rồi trở lên chăm sóc cậu.
"Tôi gọi bác sĩ tới nhé". Anh khẽ vỗ vào mặt cậu. Cậu lúc này đã lịm đi, chỉ có thể dán mặt vào bàn tay mát lạnh của anh. Anh cũng cảm thấy thật kỳ lạ. Đứa trẻ này làm anh có cảm giác rất quen thuộc, nhìn cậu yếu đuối như vậy, không tự chủ được mà đau lòng.
Ban nãy vì quá gấp gáp nên anh không để ý tới khung ảnh nhỏ trên bàn. Đó là Đỗ Lan ngày bé sao. Trong ảnh là một đứa bé bồng bềnh như đám mây, mặc chiếc quần yếm đầy hoa, đội mũ cói. Cậu bé tay cầm một bó hoa dại, tay kia lại cầm chiếc vợt bọn trẻ hay dùng để bắt côn trùng. Cậu đứng dưới ánh nắng dịu dàng của vùng đồng nội, mỉm cười với người cầm máy ảnh.
Hoàng Hiền sửng sốt, đây chính là đứa trẻ ba tuổi ngày ấy anh gặp ở nhà ông bà ngoại mà. Lúc đó mọi người đều gọi cậu là bé Mây, đến khi rời đi anh vẫn tưởng đó là tên thật của cậu.
Thì ra là em sao. Anh dịu dàng nhìn cậu bé đáng yêu năm đó giờ đã trưởng thành thế này rồi. Thật tiếc vì em không nhận ra anh, cũng đã hai mươi hai năm rồi.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, anh mang theo cháo lên phòng cậu. Thấy cậu đã hạ sốt, anh mới đỡ cậu dậy. Cậu còn ngái ngủ, mặt mày ngơ ngác há miệng cho anh đút từng thìa cháo. Ăn xong lại ngủ. Google t????a????g ????à????, đọc ????ga???? khô????g quả????g cáo { ????????U ????????????u????e????.V???? }
Anh thở dài nhưng miệng lại nhẹ nhàng cong lên. Đúng là em rồi.
"Nếu khó chịu thì gọi anh, anh ở đây với em". Hôm nay tổng giám đốc không đi làm.
______________________
Khi Đỗ Lan hoàn toàn hạ sốt mới tỉnh ngủ. Cổ họng khát khô. Đang ngơ ngác thì cậu nghe thấy giọng nói của ai đó. "Em tỉnh rồi, đã khỏe hơn chưa". Anh bước tới gần cậu.
Đỗ Lan chết máy, trong đầu một loạt hình ảnh kéo qua. Anh ấy đã chăm sóc mình à?
______________________
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đỗ Lan cả người nóng hổi, không còn sức lực. Sốt rồi sao. Cậu đang mơ màng thì nhìn thấy bóng người ở bên kia cửa kính.
Anh ơi. Cổ họng đau rát làm cậu không phát ra được thành tiếng. Sau khi cố gắng gọi lại mấy lần, anh mới nghe thấy cậu. Anh nghi hoặc tiến về phía căn phòng, đắn đo một lúc mới đẩy cửa tiến vào.
Cậu trai mà anh cho rằng có thể tự chăm sóc bản thân tối qua, giờ đây cả người đỏ bừng, yếu ớt nằm trên sàn nhà nhìn anh. Cậu ta cười hì hì. Đã bệnh đến mức độ này còn cố trưng ra bộ mặt giả tạo đấy sao.
"Tôi đưa cậu về phòng nhé."
Cậu gật đầu.
Căn phòng ngủ rộng thênh thang. Giữa căn phòng là chiếc giường lớn trắng toát, cậu nằm đó như nàng công chúa đang say giấc. Anh xuống nhà cắm một nồi cháo rồi trở lên chăm sóc cậu.
"Tôi gọi bác sĩ tới nhé". Anh khẽ vỗ vào mặt cậu. Cậu lúc này đã lịm đi, chỉ có thể dán mặt vào bàn tay mát lạnh của anh. Anh cũng cảm thấy thật kỳ lạ. Đứa trẻ này làm anh có cảm giác rất quen thuộc, nhìn cậu yếu đuối như vậy, không tự chủ được mà đau lòng.
Ban nãy vì quá gấp gáp nên anh không để ý tới khung ảnh nhỏ trên bàn. Đó là Đỗ Lan ngày bé sao. Trong ảnh là một đứa bé bồng bềnh như đám mây, mặc chiếc quần yếm đầy hoa, đội mũ cói. Cậu bé tay cầm một bó hoa dại, tay kia lại cầm chiếc vợt bọn trẻ hay dùng để bắt côn trùng. Cậu đứng dưới ánh nắng dịu dàng của vùng đồng nội, mỉm cười với người cầm máy ảnh.
Hoàng Hiền sửng sốt, đây chính là đứa trẻ ba tuổi ngày ấy anh gặp ở nhà ông bà ngoại mà. Lúc đó mọi người đều gọi cậu là bé Mây, đến khi rời đi anh vẫn tưởng đó là tên thật của cậu.
Thì ra là em sao. Anh dịu dàng nhìn cậu bé đáng yêu năm đó giờ đã trưởng thành thế này rồi. Thật tiếc vì em không nhận ra anh, cũng đã hai mươi hai năm rồi.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, anh mang theo cháo lên phòng cậu. Thấy cậu đã hạ sốt, anh mới đỡ cậu dậy. Cậu còn ngái ngủ, mặt mày ngơ ngác há miệng cho anh đút từng thìa cháo. Ăn xong lại ngủ. Google t????a????g ????à????, đọc ????ga???? khô????g quả????g cáo { ????????U ????????????u????e????.V???? }
Anh thở dài nhưng miệng lại nhẹ nhàng cong lên. Đúng là em rồi.
"Nếu khó chịu thì gọi anh, anh ở đây với em". Hôm nay tổng giám đốc không đi làm.
______________________
Khi Đỗ Lan hoàn toàn hạ sốt mới tỉnh ngủ. Cổ họng khát khô. Đang ngơ ngác thì cậu nghe thấy giọng nói của ai đó. "Em tỉnh rồi, đã khỏe hơn chưa". Anh bước tới gần cậu.
Đỗ Lan chết máy, trong đầu một loạt hình ảnh kéo qua. Anh ấy đã chăm sóc mình à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất