Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý
Chương 36
Thanh âm của Hạ Phong lớn đến mức xuyên qua màn mưa, trực tiếp tiết lộ cho đám kỵ binh đang rầm rộ đi tới.
Người đàn ông đi đầu đoàn người ngẩng đầu lên, từ dưới nón che phóng thẳng một ánh mắt sắc lẹm như hai mũi dao nhọn đâm qua màn mưa đêm đâm thẳng vào tim mọi người. Động lượng chỉ là quá áp đảo.
"Ngươi là kẻ nào!" Gương mặt của đám cướp thay đổi chóng mặt.
Nhưng không có hồi âm, toàn bộ kỵ binh vẫn chìm trong im lặng. Họ vượt qua cơn mưa, tiến gần đến nơi, tiếp cận vô cùng mạnh bạo.
"Các ngươi còn dám đi tiếp, ta sẽ giết hết lũ các ngươi!" Thủ lĩnh đám thổ phỉ nổi giận.
Toán binh sĩ không hề có ý dừng lại, ánh mắt của tên cầm đầu lãnh đạm cùng sắc bén, căn bản không thèm để ý đến tên thủ lĩnh sơn tặc.
"Chết tiệt! Các huynh đệ, mau cầm vũ khí lên, cho bọn chúng thấy sức mạnh của chúng ta!" Tên cầm đầu bắt đầu chửi rủa, hét to ra lệnh.
"Hạ Phong, chút nữa ngươi cùng thằng nhóc kia cưa trốn ở trong xe ngựa, phần còn lại bọn ta sẽ xử lý." Mã Vệ nói.
"Được." Hạ Phong trả lời.
Lúc này, một số thổ phí bắt đầu kéo những hàng cọc gỗ ra, muốn chặn vó ngựa của toán kỵ binh.
Thấy đám binh sĩ vẫn không chịu dừng lại, thị vệ nhíu mày :"Maya người đó làm sao vậy? Lẽ nào không nhìn thấy phía trước có bẫy hay sao?"
Đang lúc Mã Vệ lo lắng, kỵ binh đã tới gần, chỉ cách bọn họ chừng mười thước. "Xì...", một tiếng huýt sáo du dương vang lên. Người đi đầu kéo dây cương cho ngựa dừng lại, vó trước hất lên cao rồi hạ xuống.
Thì ra là bọn họ biết phía trước có rào cản. Mã thị vệ trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vẫn còn đang phải đối phó với một vài tên cướp, nhưng Mã Vệ vẫn thoáng nhìn qua người kỵ binh kia.
Tên dẫn đầu ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, dáng vẽ dưới mũ trúc dần hiện ra. Đó là một gương mặt vô cùng điển trai với những đường nét nổi bật như được chạm khắc vô cùng mỹ nghệ, lông mày của hắn kéo dài đến tóc mai, đôi mắt của hắn không chỉ dài, hẹp mà còn sắc bén, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thôi cũng đủ khiến người khác rùng mình.
"Giết chúng!" Chĩa thẳng mũi đao vào người dẫn đầu đám binh linh thủ lĩnh kũ thổ phỉ hét lên đầy dữ tợn.
Liếc mắt nhìn tên thủ lĩnh đám sơn tặc, người đàn ông cưỡi ngựa kia lần đầu tiên mở miệng :"Không cần giữ lại mạng chó của đám sơn tặc này, giết sạch bọn chúng cho ta."
"Rõ!" Tất cả những nam nhân phía sau hắn ta đồng thanh vang lên, như thể đã tập luyện rất nhiều thành quen.
Những người đàn ông vừa nãy còn im lặng bây giờ toàn thân đều phát ra ý muốn giết chóc rõ rệt giống như một thanh kiếm sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ.
Họ đồng loạt xuống ngựa, không chút do dự lao vào bọn cướp.
Mã Vệ cùng những người khác như bị choáng ngợp trước cảnh tượng trước mặt.
Đám kỵ binh ngay lập tức xuất hiênn trước mặt bọn họ, mới khi nãy đám thổ phỉ còn khó đối phó kia hiện tại ngay đòn đầu tiên đã gục ngã, trông không khác gì đám trẻ con đang giơ nắm đấm trước mặt người lớn.
Mỗi nhát chém đều chạm đến tận xương tủy, máu bắn tứ tung. Những người đang ra tay không ngừng đây kết hợp với nhau rất hoàn hảo, ở họ một chút giao động cũng không có.
Một số tên thổ phỉ đang đánh nhau với đám người Mã thị vệ nhìn thấy anh em của mình lẫn lượt ngã xuống, toàn thân bất giác run lên, gương mặt thì tái nhợt. Mã Vệ cùng những người khác nhân cơ hội bọn chúng mất cảng giác mà lao đến hạ gục từng tên một.
Mặt đất đầy rẫy xác chết, đám thổ phỉ đã bị diệt sạch. Vấn đề nan giải trong chớp mắt đã được giải quyết.
Hạ Phong cùng với Mã Vệ dần trở nên nghiêm túc hơn, bấy giờ họ mới nhận ra nhóm binh lính này không phải nhóm binh lính bình thường. Họ phối hợp với nhau rất ăn ý, từng hành động rất dứt khoát, đều là người xuất thân từ quân doanh.
Tiểu Thất là người duy nhất vẫn chưa nhận ra điều ấy. Vừa rồi một vệt máu bắn ra từ mũi đao của đám thổ phỉ, dính lên trên mặt hắn đã trực tiếp khiến hắn sợ hãi lảo đảo ngất đi.
Hạ Phong nhìn Mã thị vệ một cái rồi cẩn thận đứng dậy, khom người thật sâu hành lễ :"Đại nhân, cảm ơn ngài đã cứu mạng chúng ta."
Người đàn ông đi đầu đoàn người ngẩng đầu lên, từ dưới nón che phóng thẳng một ánh mắt sắc lẹm như hai mũi dao nhọn đâm qua màn mưa đêm đâm thẳng vào tim mọi người. Động lượng chỉ là quá áp đảo.
"Ngươi là kẻ nào!" Gương mặt của đám cướp thay đổi chóng mặt.
Nhưng không có hồi âm, toàn bộ kỵ binh vẫn chìm trong im lặng. Họ vượt qua cơn mưa, tiến gần đến nơi, tiếp cận vô cùng mạnh bạo.
"Các ngươi còn dám đi tiếp, ta sẽ giết hết lũ các ngươi!" Thủ lĩnh đám thổ phỉ nổi giận.
Toán binh sĩ không hề có ý dừng lại, ánh mắt của tên cầm đầu lãnh đạm cùng sắc bén, căn bản không thèm để ý đến tên thủ lĩnh sơn tặc.
"Chết tiệt! Các huynh đệ, mau cầm vũ khí lên, cho bọn chúng thấy sức mạnh của chúng ta!" Tên cầm đầu bắt đầu chửi rủa, hét to ra lệnh.
"Hạ Phong, chút nữa ngươi cùng thằng nhóc kia cưa trốn ở trong xe ngựa, phần còn lại bọn ta sẽ xử lý." Mã Vệ nói.
"Được." Hạ Phong trả lời.
Lúc này, một số thổ phí bắt đầu kéo những hàng cọc gỗ ra, muốn chặn vó ngựa của toán kỵ binh.
Thấy đám binh sĩ vẫn không chịu dừng lại, thị vệ nhíu mày :"Maya người đó làm sao vậy? Lẽ nào không nhìn thấy phía trước có bẫy hay sao?"
Đang lúc Mã Vệ lo lắng, kỵ binh đã tới gần, chỉ cách bọn họ chừng mười thước. "Xì...", một tiếng huýt sáo du dương vang lên. Người đi đầu kéo dây cương cho ngựa dừng lại, vó trước hất lên cao rồi hạ xuống.
Thì ra là bọn họ biết phía trước có rào cản. Mã thị vệ trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vẫn còn đang phải đối phó với một vài tên cướp, nhưng Mã Vệ vẫn thoáng nhìn qua người kỵ binh kia.
Tên dẫn đầu ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, dáng vẽ dưới mũ trúc dần hiện ra. Đó là một gương mặt vô cùng điển trai với những đường nét nổi bật như được chạm khắc vô cùng mỹ nghệ, lông mày của hắn kéo dài đến tóc mai, đôi mắt của hắn không chỉ dài, hẹp mà còn sắc bén, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thôi cũng đủ khiến người khác rùng mình.
"Giết chúng!" Chĩa thẳng mũi đao vào người dẫn đầu đám binh linh thủ lĩnh kũ thổ phỉ hét lên đầy dữ tợn.
Liếc mắt nhìn tên thủ lĩnh đám sơn tặc, người đàn ông cưỡi ngựa kia lần đầu tiên mở miệng :"Không cần giữ lại mạng chó của đám sơn tặc này, giết sạch bọn chúng cho ta."
"Rõ!" Tất cả những nam nhân phía sau hắn ta đồng thanh vang lên, như thể đã tập luyện rất nhiều thành quen.
Những người đàn ông vừa nãy còn im lặng bây giờ toàn thân đều phát ra ý muốn giết chóc rõ rệt giống như một thanh kiếm sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ.
Họ đồng loạt xuống ngựa, không chút do dự lao vào bọn cướp.
Mã Vệ cùng những người khác như bị choáng ngợp trước cảnh tượng trước mặt.
Đám kỵ binh ngay lập tức xuất hiênn trước mặt bọn họ, mới khi nãy đám thổ phỉ còn khó đối phó kia hiện tại ngay đòn đầu tiên đã gục ngã, trông không khác gì đám trẻ con đang giơ nắm đấm trước mặt người lớn.
Mỗi nhát chém đều chạm đến tận xương tủy, máu bắn tứ tung. Những người đang ra tay không ngừng đây kết hợp với nhau rất hoàn hảo, ở họ một chút giao động cũng không có.
Một số tên thổ phỉ đang đánh nhau với đám người Mã thị vệ nhìn thấy anh em của mình lẫn lượt ngã xuống, toàn thân bất giác run lên, gương mặt thì tái nhợt. Mã Vệ cùng những người khác nhân cơ hội bọn chúng mất cảng giác mà lao đến hạ gục từng tên một.
Mặt đất đầy rẫy xác chết, đám thổ phỉ đã bị diệt sạch. Vấn đề nan giải trong chớp mắt đã được giải quyết.
Hạ Phong cùng với Mã Vệ dần trở nên nghiêm túc hơn, bấy giờ họ mới nhận ra nhóm binh lính này không phải nhóm binh lính bình thường. Họ phối hợp với nhau rất ăn ý, từng hành động rất dứt khoát, đều là người xuất thân từ quân doanh.
Tiểu Thất là người duy nhất vẫn chưa nhận ra điều ấy. Vừa rồi một vệt máu bắn ra từ mũi đao của đám thổ phỉ, dính lên trên mặt hắn đã trực tiếp khiến hắn sợ hãi lảo đảo ngất đi.
Hạ Phong nhìn Mã thị vệ một cái rồi cẩn thận đứng dậy, khom người thật sâu hành lễ :"Đại nhân, cảm ơn ngài đã cứu mạng chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất