Chương 10: Mới lạ
Trong gian phòng khách của Tướng phủ.
Yến Hành Dục mơ màng mở mắt, y chống tay ngồi dậy.
Lần đầu hoán đổi hồn phách với Kinh Hàn Chương, Yến Hành Dục chỉ cảm thấy giống như nằm mơ. Bản thân y cũng chưa có quá nhiều cảm giác nhưng bây giờ y mới ý thức rõ được mình đang ở trong một thân thể xa lạ.
Căn bệnh quấn thân và mười năm thống khổ đều biến mất chỉ trong một đêm, Yến Hành Dục đặt tay lên ngực. Y cảm giác được từ lòng bàn tay những tiếng tim có lực đập từng nhịp, vừa mạnh mẽ vừa tươi sáng.
Hoàn toàn không giống bộ dạng mỏng manh như tờ giấy của y, trái tim kia dường như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.
Lẽ ra sau khi hai người hoán đổi hồn phách thì y sẽ đi tìm Kinh Hàn Chương trước. Nhưng không biết vì sao Yến Hành Dục lại có chút xuất thần ngồi trên giường, tay ấn vào ngực chậm rãi, nghe từng tiếng tim đập.
Nhẩm đếm từng nhịp liên hồi, Yến Hành Dục đột nhiên lẩm bẩm mở miệng, cũng không biết là đang nói chuyện với ai.
"Ta muốn khóc."
Giây tiếp theo đôi mắt y nhẹ lay động, không một chút dấu hiệu nào mà hai dòng nước mắt đã chảy dài.
Tiếp sau đó, một giọng nói cáu kỉnh từ ngoài cửa vang lên, âm thanh yên tĩnh bị một tiếng rống giận gắt gỏng phá tan.
"Mở cửa! Ngươi, đá văng cánh cửa này cho ta!"
Giọng nói là của Yến Hành Dục nhưng ngữ khí lại thuộc về duy nhất một mình Kinh Hàn Chương.
Có hạ nhân thấy vậy liền tiến lên ngăn cản hắn: "Thiếu gia! Đây chính là nơi ở Thất điện hạ, mạo phạm hoàng tử là phạm trọng tội."
"Bớt nói nhảm! Kêu y ra đây cho bổn Điện.. ta! Có tội gì tự ta chịu trách nhiệm! Khụ khụ.."
Yến Hành Dục: "..."
Nhớ lại trước khi hoán đổi hồn phách bản thân đang làm gì, cả người Yến Hành Dục đột nhiên cứng lại.
Rất nhanh sau đó, một hạ nhân dáng vẻ nơm nớp lo sợ đi tới trước cửa phòng ngủ gõ hai tiếng, sợ hãi nói: "Điện hạ?"
Yến Hành Dục hít sâu một hơi: "Để hắn vào đi."
Hạ nhân như vừa trút được gánh nặng, vội vàng chạy ra, đem vị "công tử Tướng phủ" đang phát điên kia đón vào.
Kinh Hàn Chương được A Mãn đẩy xe lăn đi vào phòng ngủ "Thất điện hạ", thông qua mành giường nhìn thấy Yến Hành Dục.
"Ngươi ra ngoài trước." Kinh Hàn Chương bảo A Mãn ra ngoài đợi rồi mới tính sổ với tiểu mỹ nhân rắn rết này.
A Mãn có chút lo lắng, tiến đến bên tai "công tử" nhỏ giọng nói: "Công tử, người nửa đêm đánh thức Thất hoàng tử, hắn sẽ không ăn tươi nuốt sống người chứ?"
Ăn tươi nuốt sống?
Kinh Hàn Chương: "..."
Đôi tai rất thính Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương chuẩn bị bạo nộ: "Ngươi--"
Còn chưa bắt đầu nổi giận thì ngực đã truyền đến một trận đau thấu tim, sắc mặt hắn trắng bệch. Đau đớn ấn vào ngực, hữu khí vô lực nói: "Ra ngoài!"
A Mãn vô cùng nghe lời công tử, hành lễ đi ra ngoài.
Kinh Hàn Chương chưa từng trải qua cảm giác thống khổ khi phát hỏa, hắn tức giận sẽ rất hung hãn. Vừa giận dữ thì ngực liền đau, chỉ có thể đè nén lửa giận, không nói đến có bao nhiêu nghẹn khuất.
Kinh Hàn Chương nhìn Yến Hành Dục đang nằm trên giường, thiếu chút là bùng lên lửa giận lần nữa.
"Ngồi ở đó làm gì, tế trời hả?"
Kinh Hàn Chương tức giận nói: "Mau đổi xiêm y, chúng ta lập tức đến phủ Quốc sư."
Yến Hành Dục ngẩn người: "Nhưng hiện tại đã qua giờ tý, Quốc sư đã sớm nghỉ ngơi rồi."
Kinh Hàn Chương lạnh nhạt đáp trả: "Ta cũng đã sớm nghỉ ngơi, còn không phải bị ngươi đánh thức sao?"
Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương mất kiên nhẫn nói: "Ngươi đứng dậy trước đã, thân thể của ta rất tốt, chạy quanh một vòng kinh thành mặt không đỏ, thở cũng không gấp."
Yến Hành Dục kiên nhẫn lắng nghe hắn nói, chần chừ duỗi chân ra mép giường thăm dò.
Hai chân y đi lại bất tiện nhiều năm nay, cách đi đứng bình thường dường như đã quên mất.
Kinh Hàn Chương khoanh hai tay trước ngực, dùng khuôn mặt diễm lệ của Yến Hành Dục bày ra bộ dạng không kiên nhẫn, nhìn vào có chút khó nói nên lời.
Hắn không kiên nhẫn mà chờ Yến Hành Dục đổi xiêm y, bỗng nhiên nghe tiếng "phịch" trầm đục, giống như âm thanh có người bị té ngã thật mạnh xuống dưới đất.
Kinh Hàn Chương: "..."
"Ngươi đang làm cái gì?"
Kính Hàn Chương nhìn trái ngó phải chiếc xe lăn, phát hiện không có cơ quan dùng để đi lại. Đành phải vươn tay dùng sức đẩy xe lăn, có chút mới lạ gian nan đẩy xe lăn đi vài bước về phía trước.
Kinh Hàn Chương đẩy xe lăn đến nội phòng.
Kinh Hàn Chương: "?"
Nhìn thấy Yến Hành Dục thử chống thân thể muốn đứng lên, nhưng y nằm liệt nhiều năm, trong lúc nhất thời không thể đi đứng như bình thường. Yến Hành Dục cười nhẹ mang ý xin lỗi, thẹn thùng nói: "Điện hạ thứ tội, Hành Dục đã lâu không bước đi, vẫn còn vài thói quen ảnh hưởng đến thân thể này."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương chưa từng trải qua cảm giác hai chân bị liệt nhiều năm, căn bản không thể lý giải hành động của Yến Hành Dục.
Trong suy nghĩ hắn bây giờ: "Sao lại không có thói quen? Bước đi không phải là một bản năng sao, đã lâu không đi cũng để lại di chứng à?"
Kinh Hàn Chương không tin lắm, Yến Hành Dục thử lại rất nhiều lần nhưng cứ đi được hai bước lại vấp té trên mặt đất. Âm thanh đầu gối va chạm xuống mặt sàn khiến Kinh Hàn Chương có chút ê răng.
"Được rồi, được rồi." Kinh Hàn Chương cuối cùng cũng thỏa hiệp, e sợ chân mình bị Yến Hành Dục té ngã bị thương: "Ngươi cứ ngồi đó đi, ngày mai lại nói tiếp."
Nếu Yến Hành Dục dùng thân thể của hắn đi đến phủ Quốc sư, trên đường bị ngã chổng vó thì người mất mặt vẫn là hắn.
Yến Hành Dục gật đầu, gian nan tìm một cái ghế dựa gần nhất mà ngồi xuống.
Rõ ràng là thân thể của hắn nhưng Kinh Hàn Chương lại cảm thấy khuôn mặt kia vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Yến Hành Dục ở Hàn Nhược tự bầu bạn cùng Đăng Thanh Cổ Phật, tính cách ôn nhu mang theo vài phần xa cách. Cho dù có dùng khuôn mặt kiêu căng kia của Kinh Hàn Chương thì vẫn có thể toát ra thần sắc như mặt hồ tĩnh lặng, giống như không có thứ gì có thể làm y gợn sóng.
Ngoại trừ ngân lượng.
Kinh Hàn Chương cảm thấy rất thú vị, tỉ mỉ nhìn cả nửa ngày. Đột nhiên phát hiện ra vấn đề, hắn nhíu mày nói: "Sao ngươi lại khóc?"
Yến Hành Dục sửng sốt, giơ tay sờ mặt, lúc này mới ý thức được trên mặt còn vươn giọt nước mắt chưa khô. Y lấy tay áo lau, nhỏ giọng nói: "Ta gặp ác mộng."
Kinh Hàn Chương cười nhạo, gặp ác mộng còn bị dọa đến phát khóc, người này sao có thể như vậy..
Kinh Hàn Chương: "..."
Hắn đột nhiên cười không nổi.
Kinh Hàn Chương nhớ lại nam nhân bị Yến Hành Dục cầm kim thêu hoa đâm vào cổ ở Thiên viện tồi tàn kia, đâm đến nam nhân xui xẻo đó chỉ còn lại một chút hơi tàn.
Hắn đột nhiên đưa tay lên xoa giữa trán, có chút ghét bỏ bản thân.
Hắn rõ ràng biết Yến Hành Dục là loại người gì nhưng sao lại không nhớ được lâu. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt y thì sẽ cảm thấy người này nhỏ yếu không nơi nương tựa, là một mỹ nhân bình hoa chứ?
Yến Hành Dục cẩn thận lau đi nước mắt, tư thái ung dung ưu nhã. Hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, dường như có chuyện ưu sầu không giải quyết được.
Kinh Hàn Chương nhìn dáng vẻ này của y, hoàn toàn không tưởng tượng ra được rốt cuộc Yến Hành Dục đã dùng biểu cảm nào để đâm kim thêu hoa vào cổ nam nhân nọ.
Trong giây phút hốt hoảng, Kinh Hàn Chương đột nhiên nhớ lại Giang Phong Hoa từng nói với hắn về mệnh cách của Yến Hành Dục.
Mệnh thất sát, thiên sát cô tinh.
*Thiên sát cô tinh: Sao chiếu mệnh của một người, ai ở gần người đó sẽ gặp xui xẻo.
Yến Hành Dục lau xong nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Hàn Chương.
Hai người một kẻ liệt thật một kẻ liệt giả đối mặt nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Kinh Hàn Chương mở miệng nói trước: "Tên nam nhân trong phòng ngươi là ai?"
Sau khi hỏi xong, hắn có chút hối hận, lời hắn vừa nói sao nghe giống như oán phu đi bắt gian thế?
Yến Hành Dục không biết có phải đã bị vạch trần bộ mặt độc ác hay không mà y lại từ bỏ che giấu, ngoan ngoãn trả lời đúng sự thật: "Người của mẫu thân phái đến để giết ta."
Kinh Hàn Chương sửng sốt: "Người của mẫu thân ngươi? Tướng phủ phu nhân? Tại sao bà ta muốn giết ngươi?"
Yến Hành Dục rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Bởi vì ta là tai tinh."
Kinh Hàn Chương nhíu mày, nói thẳng: "Đừng gạt ta, ta không tin cái cớ vụng về vậy đâu."
"Sự thật chính là như như vậy." Yến Hành Dục ngẫm nghĩ nói: "Năm đó, trước khi rời kinh ta đã cắt cổ một thích khách trước mặt bà ta và Vi Minh."
Kinh Hàn Chương ngẩn ra.
Yến Hành Dục thoạt nhìn có chút khổ sở: "Nhưng mà ta chỉ muốn cứu bọn họ."
Kinh Hàn Chương trầm ngâm, có chút do dự.
Lời nói của Yến Hành Dục quả thật có chút hợp tình hợp lý, nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh tượng một tiểu hài tử mới năm sáu tuổi đầu mà có thể cắt cổ một người trưởng thành, nhất định sẽ để lại ám ảnh.
Huống chi Yến Hành Dục còn làm chuyện đó trước mặt Yến Vi Minh.
"Vi Minh vô cùng sợ hãi, sốt cao ba ngày chưa hạ, suýt chút nữa không cứu được." Yến Hành Dục tiếp tục nói: "Sau chuyện đó, bà ta đối với ta vừa sợ lại vừa hận."
Dù là bất cứ ai cũng không chấp nhận được chuyện hài tử của mình lại là kẻ máu lạnh vô tình, quái vật giết người không chớp mắt.
Kinh Hàn Chương lại hỏi: "Cho nên từ lúc ngươi hồi kinh, Yến phu nhân vẫn luôn muốn giết ngươi?"
"Không." Yến Hành Dục lắc đầu: "Đây là lần đầu tiên, những thích khách trước đó ở kinh đô là do người khác phái đến để thăm dò."
Khi Yến Hành Dục nói, khóe mắt như gợn nước giống như muốn khóc.
Kinh Hàn Chương vừa nhìn thấy khuôn mặt của bản thân lộ ra bộ dạng lã chã sắp khóc, sắc mặt lập tức tái mét.
"Đừng khóc!" Kinh Hàn Chương ngăn cản y: "Ít nhất đừng dùng khuôn mặt này của ta khóc!"
Yến Hành Dục gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Ta không có khóc, nếu khóc thật ta sẽ nói trước."
Kinh Hàn Chương: "..."
Mặc dù biết tình huống này không nên cười nhưng thiếu chút nữa Kinh Hàn Chương đã cười ra tiếng.
Trước khi tức giận phải nhắc nhở, đến khóc cũng muốn nói cho người khác biết trước?
Yến Hành Dục có phải làm bất kỳ chuyện gì cũng đều quy củ như vậy không?
Kinh Hàn Chương trầm tư nửa ngày, cũng không biết tin Yến Hành Dục được bao nhiêu phần. Chỉ là hắn không hỏi nữa mà đẩy xe lăn đến sát mép giường, dường như có dự định đi ngủ.
Yến Hành Dục thấy thế vội nói: "Điện hạ, không thể qua đêm ở chỗ này."
Kinh Hàn Chương hơi tức giận, bất mãn nói: "Dựa vào cái gì?"
Yến Hành Dục cảm thấy nên nhắc nhở hắn: "Thân phận hiện tại của ngài là ta, nếu bây giờ ngài ngủ ở gian phòng dành cho khách, e rằng sáng mai kinh đô sẽ có những lời đồn lung tung."
Kinh Hàn Chương ngẩn ngơ nhìn Yến Hành Dục hồi lâu, khuôn mặt đỏ bừng lên, hắn cuồng nộ bừa bãi nói: "Lời đồn gì chứ? Ta xem ai dám nói lung tung! Bổn điện hạ chém hắn!"
Yến Hành Dục kỳ quái nhìn hắn, không rõ tại sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy.
"Không phải nói Điện hạ mà là nói ta không biết lễ nghĩa liêm sỉ, làm mất mặt lễ nghi Tướng phủ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Lúc này Kinh Hàn Chương mới ý thức được bản thân đã suy nghĩ nhiều, hắn ho khan một tiếng, che đi sự thất thố vừa rồi. Nhưng tai hắn vẫn còn đỏ, nhỏ giọng nói thầm: "Lắm chuyện."
Cũng không tiếp tục một hai đòi ngủ gian phòng cho khách nữa.
Hắn đang định gọi A Mãn trở về cái "Thiên viện rách nát" này thì Yến Hành Dục đột nhiên thấp giọng mở miệng: "Điện hạ."
Kinh Hàn Chương phiền hà: "Nói."
Yến Hành Dục nói: "Ngài có thể trả lại cung nỏ cho ta được không?"
Kinh Hàn Chương suy nghĩ một lát, tính tình đột nhiên cáu gắt, hừ một tiếng: "Không được, ngay cả chân của ta ngươi còn không đi đứng đàng hoàng, đi hai bước thì ba bước té ngã. Nếu như tay dùng không quen, bất cẩn đụng vào làm thân thể của ta bị thương, ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?"
Yến Hành Dục vội vàng đảm bảo: "Hành Dục đối với cung nỏ vô cùng quen thuộc, sẽ không để thân thể cao quý của Điện hạ bị thương."
Kinh Hàn Chương nói: "Ta không tin."
Yến Hành Dục không có ám khí bên người thì không có cảm giác an toàn, cả người y căng chặt như dây đàn, đều đang âm thầm run lên.
Kinh Hàn Chương thấy mặt của y trắng bệch, hơi nhướng mày nói: "Trả cho ngươi, cũng được. Nhưng ngươi cần phải lấy một thứ để đổi."
Yến Hành Dục lập tức nói: "Điện hạ, ngài nói đi."
Kinh Hàn Chương giơ tay lên, lòng bàn tay xoa nắn viên kim quả tử không biết lấy ra từ đâu, bỗng dưng hắn lộ ra nụ cười xấu xa: "Viên kim quả tử này, bổn Điện hạ muốn."
Yến Hành Dục: "..."
Đôi mắt Yến Hành Dục đột nhiên trợn to, bộ dạng không thể tin được mà nhìn hắn.
Yến Hành Dục mơ màng mở mắt, y chống tay ngồi dậy.
Lần đầu hoán đổi hồn phách với Kinh Hàn Chương, Yến Hành Dục chỉ cảm thấy giống như nằm mơ. Bản thân y cũng chưa có quá nhiều cảm giác nhưng bây giờ y mới ý thức rõ được mình đang ở trong một thân thể xa lạ.
Căn bệnh quấn thân và mười năm thống khổ đều biến mất chỉ trong một đêm, Yến Hành Dục đặt tay lên ngực. Y cảm giác được từ lòng bàn tay những tiếng tim có lực đập từng nhịp, vừa mạnh mẽ vừa tươi sáng.
Hoàn toàn không giống bộ dạng mỏng manh như tờ giấy của y, trái tim kia dường như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.
Lẽ ra sau khi hai người hoán đổi hồn phách thì y sẽ đi tìm Kinh Hàn Chương trước. Nhưng không biết vì sao Yến Hành Dục lại có chút xuất thần ngồi trên giường, tay ấn vào ngực chậm rãi, nghe từng tiếng tim đập.
Nhẩm đếm từng nhịp liên hồi, Yến Hành Dục đột nhiên lẩm bẩm mở miệng, cũng không biết là đang nói chuyện với ai.
"Ta muốn khóc."
Giây tiếp theo đôi mắt y nhẹ lay động, không một chút dấu hiệu nào mà hai dòng nước mắt đã chảy dài.
Tiếp sau đó, một giọng nói cáu kỉnh từ ngoài cửa vang lên, âm thanh yên tĩnh bị một tiếng rống giận gắt gỏng phá tan.
"Mở cửa! Ngươi, đá văng cánh cửa này cho ta!"
Giọng nói là của Yến Hành Dục nhưng ngữ khí lại thuộc về duy nhất một mình Kinh Hàn Chương.
Có hạ nhân thấy vậy liền tiến lên ngăn cản hắn: "Thiếu gia! Đây chính là nơi ở Thất điện hạ, mạo phạm hoàng tử là phạm trọng tội."
"Bớt nói nhảm! Kêu y ra đây cho bổn Điện.. ta! Có tội gì tự ta chịu trách nhiệm! Khụ khụ.."
Yến Hành Dục: "..."
Nhớ lại trước khi hoán đổi hồn phách bản thân đang làm gì, cả người Yến Hành Dục đột nhiên cứng lại.
Rất nhanh sau đó, một hạ nhân dáng vẻ nơm nớp lo sợ đi tới trước cửa phòng ngủ gõ hai tiếng, sợ hãi nói: "Điện hạ?"
Yến Hành Dục hít sâu một hơi: "Để hắn vào đi."
Hạ nhân như vừa trút được gánh nặng, vội vàng chạy ra, đem vị "công tử Tướng phủ" đang phát điên kia đón vào.
Kinh Hàn Chương được A Mãn đẩy xe lăn đi vào phòng ngủ "Thất điện hạ", thông qua mành giường nhìn thấy Yến Hành Dục.
"Ngươi ra ngoài trước." Kinh Hàn Chương bảo A Mãn ra ngoài đợi rồi mới tính sổ với tiểu mỹ nhân rắn rết này.
A Mãn có chút lo lắng, tiến đến bên tai "công tử" nhỏ giọng nói: "Công tử, người nửa đêm đánh thức Thất hoàng tử, hắn sẽ không ăn tươi nuốt sống người chứ?"
Ăn tươi nuốt sống?
Kinh Hàn Chương: "..."
Đôi tai rất thính Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương chuẩn bị bạo nộ: "Ngươi--"
Còn chưa bắt đầu nổi giận thì ngực đã truyền đến một trận đau thấu tim, sắc mặt hắn trắng bệch. Đau đớn ấn vào ngực, hữu khí vô lực nói: "Ra ngoài!"
A Mãn vô cùng nghe lời công tử, hành lễ đi ra ngoài.
Kinh Hàn Chương chưa từng trải qua cảm giác thống khổ khi phát hỏa, hắn tức giận sẽ rất hung hãn. Vừa giận dữ thì ngực liền đau, chỉ có thể đè nén lửa giận, không nói đến có bao nhiêu nghẹn khuất.
Kinh Hàn Chương nhìn Yến Hành Dục đang nằm trên giường, thiếu chút là bùng lên lửa giận lần nữa.
"Ngồi ở đó làm gì, tế trời hả?"
Kinh Hàn Chương tức giận nói: "Mau đổi xiêm y, chúng ta lập tức đến phủ Quốc sư."
Yến Hành Dục ngẩn người: "Nhưng hiện tại đã qua giờ tý, Quốc sư đã sớm nghỉ ngơi rồi."
Kinh Hàn Chương lạnh nhạt đáp trả: "Ta cũng đã sớm nghỉ ngơi, còn không phải bị ngươi đánh thức sao?"
Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương mất kiên nhẫn nói: "Ngươi đứng dậy trước đã, thân thể của ta rất tốt, chạy quanh một vòng kinh thành mặt không đỏ, thở cũng không gấp."
Yến Hành Dục kiên nhẫn lắng nghe hắn nói, chần chừ duỗi chân ra mép giường thăm dò.
Hai chân y đi lại bất tiện nhiều năm nay, cách đi đứng bình thường dường như đã quên mất.
Kinh Hàn Chương khoanh hai tay trước ngực, dùng khuôn mặt diễm lệ của Yến Hành Dục bày ra bộ dạng không kiên nhẫn, nhìn vào có chút khó nói nên lời.
Hắn không kiên nhẫn mà chờ Yến Hành Dục đổi xiêm y, bỗng nhiên nghe tiếng "phịch" trầm đục, giống như âm thanh có người bị té ngã thật mạnh xuống dưới đất.
Kinh Hàn Chương: "..."
"Ngươi đang làm cái gì?"
Kính Hàn Chương nhìn trái ngó phải chiếc xe lăn, phát hiện không có cơ quan dùng để đi lại. Đành phải vươn tay dùng sức đẩy xe lăn, có chút mới lạ gian nan đẩy xe lăn đi vài bước về phía trước.
Kinh Hàn Chương đẩy xe lăn đến nội phòng.
Kinh Hàn Chương: "?"
Nhìn thấy Yến Hành Dục thử chống thân thể muốn đứng lên, nhưng y nằm liệt nhiều năm, trong lúc nhất thời không thể đi đứng như bình thường. Yến Hành Dục cười nhẹ mang ý xin lỗi, thẹn thùng nói: "Điện hạ thứ tội, Hành Dục đã lâu không bước đi, vẫn còn vài thói quen ảnh hưởng đến thân thể này."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương chưa từng trải qua cảm giác hai chân bị liệt nhiều năm, căn bản không thể lý giải hành động của Yến Hành Dục.
Trong suy nghĩ hắn bây giờ: "Sao lại không có thói quen? Bước đi không phải là một bản năng sao, đã lâu không đi cũng để lại di chứng à?"
Kinh Hàn Chương không tin lắm, Yến Hành Dục thử lại rất nhiều lần nhưng cứ đi được hai bước lại vấp té trên mặt đất. Âm thanh đầu gối va chạm xuống mặt sàn khiến Kinh Hàn Chương có chút ê răng.
"Được rồi, được rồi." Kinh Hàn Chương cuối cùng cũng thỏa hiệp, e sợ chân mình bị Yến Hành Dục té ngã bị thương: "Ngươi cứ ngồi đó đi, ngày mai lại nói tiếp."
Nếu Yến Hành Dục dùng thân thể của hắn đi đến phủ Quốc sư, trên đường bị ngã chổng vó thì người mất mặt vẫn là hắn.
Yến Hành Dục gật đầu, gian nan tìm một cái ghế dựa gần nhất mà ngồi xuống.
Rõ ràng là thân thể của hắn nhưng Kinh Hàn Chương lại cảm thấy khuôn mặt kia vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Yến Hành Dục ở Hàn Nhược tự bầu bạn cùng Đăng Thanh Cổ Phật, tính cách ôn nhu mang theo vài phần xa cách. Cho dù có dùng khuôn mặt kiêu căng kia của Kinh Hàn Chương thì vẫn có thể toát ra thần sắc như mặt hồ tĩnh lặng, giống như không có thứ gì có thể làm y gợn sóng.
Ngoại trừ ngân lượng.
Kinh Hàn Chương cảm thấy rất thú vị, tỉ mỉ nhìn cả nửa ngày. Đột nhiên phát hiện ra vấn đề, hắn nhíu mày nói: "Sao ngươi lại khóc?"
Yến Hành Dục sửng sốt, giơ tay sờ mặt, lúc này mới ý thức được trên mặt còn vươn giọt nước mắt chưa khô. Y lấy tay áo lau, nhỏ giọng nói: "Ta gặp ác mộng."
Kinh Hàn Chương cười nhạo, gặp ác mộng còn bị dọa đến phát khóc, người này sao có thể như vậy..
Kinh Hàn Chương: "..."
Hắn đột nhiên cười không nổi.
Kinh Hàn Chương nhớ lại nam nhân bị Yến Hành Dục cầm kim thêu hoa đâm vào cổ ở Thiên viện tồi tàn kia, đâm đến nam nhân xui xẻo đó chỉ còn lại một chút hơi tàn.
Hắn đột nhiên đưa tay lên xoa giữa trán, có chút ghét bỏ bản thân.
Hắn rõ ràng biết Yến Hành Dục là loại người gì nhưng sao lại không nhớ được lâu. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt y thì sẽ cảm thấy người này nhỏ yếu không nơi nương tựa, là một mỹ nhân bình hoa chứ?
Yến Hành Dục cẩn thận lau đi nước mắt, tư thái ung dung ưu nhã. Hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, dường như có chuyện ưu sầu không giải quyết được.
Kinh Hàn Chương nhìn dáng vẻ này của y, hoàn toàn không tưởng tượng ra được rốt cuộc Yến Hành Dục đã dùng biểu cảm nào để đâm kim thêu hoa vào cổ nam nhân nọ.
Trong giây phút hốt hoảng, Kinh Hàn Chương đột nhiên nhớ lại Giang Phong Hoa từng nói với hắn về mệnh cách của Yến Hành Dục.
Mệnh thất sát, thiên sát cô tinh.
*Thiên sát cô tinh: Sao chiếu mệnh của một người, ai ở gần người đó sẽ gặp xui xẻo.
Yến Hành Dục lau xong nước mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Hàn Chương.
Hai người một kẻ liệt thật một kẻ liệt giả đối mặt nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Kinh Hàn Chương mở miệng nói trước: "Tên nam nhân trong phòng ngươi là ai?"
Sau khi hỏi xong, hắn có chút hối hận, lời hắn vừa nói sao nghe giống như oán phu đi bắt gian thế?
Yến Hành Dục không biết có phải đã bị vạch trần bộ mặt độc ác hay không mà y lại từ bỏ che giấu, ngoan ngoãn trả lời đúng sự thật: "Người của mẫu thân phái đến để giết ta."
Kinh Hàn Chương sửng sốt: "Người của mẫu thân ngươi? Tướng phủ phu nhân? Tại sao bà ta muốn giết ngươi?"
Yến Hành Dục rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Bởi vì ta là tai tinh."
Kinh Hàn Chương nhíu mày, nói thẳng: "Đừng gạt ta, ta không tin cái cớ vụng về vậy đâu."
"Sự thật chính là như như vậy." Yến Hành Dục ngẫm nghĩ nói: "Năm đó, trước khi rời kinh ta đã cắt cổ một thích khách trước mặt bà ta và Vi Minh."
Kinh Hàn Chương ngẩn ra.
Yến Hành Dục thoạt nhìn có chút khổ sở: "Nhưng mà ta chỉ muốn cứu bọn họ."
Kinh Hàn Chương trầm ngâm, có chút do dự.
Lời nói của Yến Hành Dục quả thật có chút hợp tình hợp lý, nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh tượng một tiểu hài tử mới năm sáu tuổi đầu mà có thể cắt cổ một người trưởng thành, nhất định sẽ để lại ám ảnh.
Huống chi Yến Hành Dục còn làm chuyện đó trước mặt Yến Vi Minh.
"Vi Minh vô cùng sợ hãi, sốt cao ba ngày chưa hạ, suýt chút nữa không cứu được." Yến Hành Dục tiếp tục nói: "Sau chuyện đó, bà ta đối với ta vừa sợ lại vừa hận."
Dù là bất cứ ai cũng không chấp nhận được chuyện hài tử của mình lại là kẻ máu lạnh vô tình, quái vật giết người không chớp mắt.
Kinh Hàn Chương lại hỏi: "Cho nên từ lúc ngươi hồi kinh, Yến phu nhân vẫn luôn muốn giết ngươi?"
"Không." Yến Hành Dục lắc đầu: "Đây là lần đầu tiên, những thích khách trước đó ở kinh đô là do người khác phái đến để thăm dò."
Khi Yến Hành Dục nói, khóe mắt như gợn nước giống như muốn khóc.
Kinh Hàn Chương vừa nhìn thấy khuôn mặt của bản thân lộ ra bộ dạng lã chã sắp khóc, sắc mặt lập tức tái mét.
"Đừng khóc!" Kinh Hàn Chương ngăn cản y: "Ít nhất đừng dùng khuôn mặt này của ta khóc!"
Yến Hành Dục gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Ta không có khóc, nếu khóc thật ta sẽ nói trước."
Kinh Hàn Chương: "..."
Mặc dù biết tình huống này không nên cười nhưng thiếu chút nữa Kinh Hàn Chương đã cười ra tiếng.
Trước khi tức giận phải nhắc nhở, đến khóc cũng muốn nói cho người khác biết trước?
Yến Hành Dục có phải làm bất kỳ chuyện gì cũng đều quy củ như vậy không?
Kinh Hàn Chương trầm tư nửa ngày, cũng không biết tin Yến Hành Dục được bao nhiêu phần. Chỉ là hắn không hỏi nữa mà đẩy xe lăn đến sát mép giường, dường như có dự định đi ngủ.
Yến Hành Dục thấy thế vội nói: "Điện hạ, không thể qua đêm ở chỗ này."
Kinh Hàn Chương hơi tức giận, bất mãn nói: "Dựa vào cái gì?"
Yến Hành Dục cảm thấy nên nhắc nhở hắn: "Thân phận hiện tại của ngài là ta, nếu bây giờ ngài ngủ ở gian phòng dành cho khách, e rằng sáng mai kinh đô sẽ có những lời đồn lung tung."
Kinh Hàn Chương ngẩn ngơ nhìn Yến Hành Dục hồi lâu, khuôn mặt đỏ bừng lên, hắn cuồng nộ bừa bãi nói: "Lời đồn gì chứ? Ta xem ai dám nói lung tung! Bổn điện hạ chém hắn!"
Yến Hành Dục kỳ quái nhìn hắn, không rõ tại sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy.
"Không phải nói Điện hạ mà là nói ta không biết lễ nghĩa liêm sỉ, làm mất mặt lễ nghi Tướng phủ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Lúc này Kinh Hàn Chương mới ý thức được bản thân đã suy nghĩ nhiều, hắn ho khan một tiếng, che đi sự thất thố vừa rồi. Nhưng tai hắn vẫn còn đỏ, nhỏ giọng nói thầm: "Lắm chuyện."
Cũng không tiếp tục một hai đòi ngủ gian phòng cho khách nữa.
Hắn đang định gọi A Mãn trở về cái "Thiên viện rách nát" này thì Yến Hành Dục đột nhiên thấp giọng mở miệng: "Điện hạ."
Kinh Hàn Chương phiền hà: "Nói."
Yến Hành Dục nói: "Ngài có thể trả lại cung nỏ cho ta được không?"
Kinh Hàn Chương suy nghĩ một lát, tính tình đột nhiên cáu gắt, hừ một tiếng: "Không được, ngay cả chân của ta ngươi còn không đi đứng đàng hoàng, đi hai bước thì ba bước té ngã. Nếu như tay dùng không quen, bất cẩn đụng vào làm thân thể của ta bị thương, ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?"
Yến Hành Dục vội vàng đảm bảo: "Hành Dục đối với cung nỏ vô cùng quen thuộc, sẽ không để thân thể cao quý của Điện hạ bị thương."
Kinh Hàn Chương nói: "Ta không tin."
Yến Hành Dục không có ám khí bên người thì không có cảm giác an toàn, cả người y căng chặt như dây đàn, đều đang âm thầm run lên.
Kinh Hàn Chương thấy mặt của y trắng bệch, hơi nhướng mày nói: "Trả cho ngươi, cũng được. Nhưng ngươi cần phải lấy một thứ để đổi."
Yến Hành Dục lập tức nói: "Điện hạ, ngài nói đi."
Kinh Hàn Chương giơ tay lên, lòng bàn tay xoa nắn viên kim quả tử không biết lấy ra từ đâu, bỗng dưng hắn lộ ra nụ cười xấu xa: "Viên kim quả tử này, bổn Điện hạ muốn."
Yến Hành Dục: "..."
Đôi mắt Yến Hành Dục đột nhiên trợn to, bộ dạng không thể tin được mà nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất