Chương 27: Vắt chéo chân
Yến Hành Dục tựa lưng vào ghế ngồi, đao to búa lớn vắt chéo chân lại.
Sau khi Yến Hành Dục hồi cung, y cũng tìm thấy một số bản thảo của Kinh Hàn Chương.
Nét chữ của Kinh Hàn Chương vô cùng phóng túng, thường chỉ cần một nét duy nhất thì cũng tính là một chữ rồi. Lúc trước, Yến Hành Dục luôn cảm thấy chữ của hắn quá xấu, nhưng bây giờ xem ra, tám phần là để giấu nét bút không được hoàn chỉnh cùng những nét chữ giống nhau.
Chữ viết của Kinh Hàn Chương ngoại trừ hắn thì không ai đọc được, Yến Hành Dục đem bản sao thư hắn bị bắt viết đối chiếu với bản thảo kia nửa ngày, mới phát hiện Thất Điện hạ này thật ra không dốt như lời đồn.
Nhìn những chữ hắn tùy tay viết xuống, giống như những nhận xét về sách lúc ở Nam thư phòng. Hắn thể hiện thái độ cuồng vọng không thể kiềm chế được, có khi cả thần tiên cũng dám phê phán.
Tính tình của Yến Hành Dục vốn nhẫn nại, nhìn bản thảo kia hơn nửa ngày mới rời mắt khỏi bóng dáng của đống chữ viết phóng đãng kia.
Suýt nữa làm mắt của mình mù, Yến Hành Dục rốt cuộc cũng hiểu được Kinh Hàn Chương một chút.
Hắn không phải là học không được, cũng không phải là không muốn học mà lý do gì lại dùng cái lý lẽ không thể học này để che giấu.
Che giấu cái gì?
Hắn là hoàng tử được đương kim Thánh Thượng sủng ái nhất, nếu còn thông minh học giỏi, không phải sẽ được sủng ái hơn sao?
Yến Hành Dục suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ không ra được cái gì đành phải tiếp tục lấy cái bản thảo đó ra nghiên cứu.
Mấy cái bản thảo này đối với người khác không khác gì bùa xua quỷ nhưng đối với Yến Hành Dục mà nói thì vô cùng thú vị.
Người tên Kinh Hàn Chương này, bản thân hắn đã vô cùng thú vị.
Yến Hành Dục dành một ngày cho cái bản thảo không ý nghĩa kia, tới buổi tối lúc cung nhân đều rời đi thì y mới đứng dậy tìm cái gì đó trong tẩm điện cả nửa ngày, cuối cùng tìm được một rương vàng nhỏ của Kinh Hàn Chương.
Người này tính tình kiêu căng sĩ diện, đương nhiên rương vàng cũng vô cùng khoa trương loè loẹt, chìa khóa cũng tùy tiện đặt một bên.
Yến Hành Dục cầm chìa khóa mở rương ra, bên trong là một đống vàng bạc châu báu.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục vô cùng đố kị đó.
Trong rương vàng chứa đầy vàng bạc đá quý mà hắn tiện tay thảy vào, từ những khối ngọc thô đến những khối ngọc vô cùng tinh xảo đều ở đây. Yến Hành Dục tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng tìm được trong góc một túi tiền nhỏ chói lọi.
Ánh mắt y sáng lên, nhanh mở túi tiền ra, đổ ra mấy thỏi vàng.
Yến Hành Dục cầm một thỏi vàng lên, phảng phất dưới ánh nến có ánh lên một chữ "Thất".
Yến Hành Dục nhìn chằm chằm thỏi vàng ấy, cho đến khi ánh nến chiếu lên mắt của y một tia lấp lánh, Yến Hành Dục mới nhẹ nhàng chớp mắt, đột nhiên mỉm cười.
Y nhìn chữ nhỏ khắc trên thỏi vàng kia, lẩm bẩm nói: "Là ngươi."
Màn đêm dần buông xuống.
Kinh Hàn Chương ở Tướng phủ còn đang tức giận.
A Mãn bưng thuốc đến thật cẩn thận mà hầu hạ: "Điện hạ, uống thuốc thôi."
Kinh Hàn Chương khoanh tay, khoanh chân lạnh lùng nói: "Không uống, không thấy ta đang tức giận sao?"
A Mãn mặt mày ủ ê: "Ngài đã tức giận cả một ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách."
Kinh Hàn Chương trừng hắn: "Bình thường lúc công tử nhà ngươi tức giận, ngươi cũng nói như vậy hay sao?"
"Không, không." A Mãn nói: "Công tử nhà ta lúc giận sẽ lấy vàng ra đếm, đếm một hồi sẽ không tức giận nữa."
Kinh Hàn Chương: "..."
Đúng là yêu tiền!
Hắn hừ một tiếng, nói: "Vậy đem vàng của công tử nhà ngươi lại đây, ta cũng muốn đếm."
A Mãn do dự: "Cái này.."
Ngọc của công tử nhà cậu ta, người nhà chạm vào còn không được huống chi là đem lại cho người không quen. Nếu Yến Hành Dục mà biết, khẳng định sẽ giận rất dai, mười mấy thỏi vàng cũng không đủ làm y nguôi giận.
Thấy A Mãn do dự, Kinh Hàn Chương cười lạnh một tiếng: "Thế nào, bổn Điện hạ đường đường là hoàng tử, sẽ thuận tay lấy luôn mấy thỏi vàng kia sao? Đây mà gọi là bạc hay sao, bổn Điện hạ năm đó rời cung còn cầm theo một túi vàng tùy tay thưởng cho mọi người đó."
A Mãn: "..."
Vậy ngài cũng thật là kiêu ngạo rồi.
"Nếu ngươi không lấy lại đây, ta liền phát bệnh cho ngươi xem!" Cuối cùng, hắn cũng học được đòn sát thủ của Yến Hàn Dục rồi -- giả bệnh.
A Mãn: "..."
A Mãn không còn cách nào đành đi vào nội phòng lấy số vàng mà công tử nhà mình vẫn luôn đếm ra.
Mấy thỏi vàng để trong cái túi kim khâu đầy ứ, vừa thấy liền ngửi được mùi tiền tràn ngập. Kinh Hàn Chương nhận lấy rồi mở nó ra, thấy bên trong chỉ có mấy thỏi vàng, trông đáng thương vô cùng.
Kinh Hàn Chương không tin nổi: "Chỉ có từng này? Một, hai, ba.. Bảy thỏi vàng, cũng đáng để đếm sao?"
A Mãn gật đầu: "Công tử vừa giận sẽ đếm, đếm xong sẽ rất vui vẻ."
Kinh Hàn Chương: "..."
"Quá đáng thương." Kinh Hàn Chương khiếp sợ mà nghĩ thầm: "Thân là Tướng quốc công tử thế mà lại lưu lạc đến bước đường này, chỉ cần mấy thỏi vàng thôi là có thể nguôi giận, thật là quá đáng thương."
Đại khái là thấy Yến Hành Dục nghèo đến thế này liền khiến Thất Hoàng tử vung tiền như rác sinh ra lòng trắc ẩn, hắn âm thầm nghĩ: "Chờ lần đổi về tiếp theo, ta sẽ cho y một đống vàng, bắt y phải đếm trước mặt ta."
Hắn muốn nhìn thấy, Yến Hành Dục có vàng đếm rốt cuộc sẽ vui mừng đến thế nào?
Kinh Hàn Chương tùy tay đem mấy thỏi vàng ra nhìn thử, phát hiện mấy thỏi vàng này đã bị mài đi kha khá rồi, chỉ có thể thấy mờ mờ chữ "Mộc".
Hắn hỏi A Mãn: "Vàng này là ai đưa vậy?"
Những thỏi vàng kiểu này thường chỉ có gia đình quý tộc cố ý chế tạo để biếu tặng dịp Tết, giống như tiền mừng tuổi. Loại vàng này cũng đã nhiều năm không thấy, Yến Kích là người thanh liêm, sẽ không để người trong phủ tiêu xài hoang phí.
A Mãn nghiêng đầu: "Ta cũng không biết, lúc ta theo công tử thì đã có rồi."
Kinh Hàn Chương nhướng mày nhìn: "Ngươi theo công tử nhà người khi nào?"
"Năm năm trước."
"Năm năm trước? Lúc ấy y không phải ở Hàn Nhược Tự sao?"
Ở Hàn Nhược Tự mà cũng có người hầu mới đến hầu sao?
A Mãn giải thích nói: "Ta được Quốc sư phái qua để hầu hạ công tử."
Kinh Hàn Chương lúc này mới hiểu rõ.
Tranh thủ lúc này Kinh Hàn Chương không tức giận, A Mãn thuận thế đem thuốc đưa cho hắn.
Kinh Hàn Chương cũng không nói gì, cau mày nâng chén thuốc một hơi cạn sạch, sau khi uống xong đánh giá: "Thuốc này ngày càng khó uống."
A Mãn lập tức "Ừm" một tiếng, nhỏ giọng đáp lại: "Lời này không thể để Ngư thần y nghe được, nếu không thì phương thuốc ngày mai hắn ta sẽ cho thêm hai sọt hoàng liên cho xem!"
Kinh Hàn Chương không biết nói gì hơn.
Thuốc đắng cũng không cho người ta nói hay sao? Cái đồ lăng băm!
Họ cá cược thần y sẽ ngủ một ngày một đêm, đến ngày thứ hai mới tỉnh.
Lâm Thái phó đã cùng Yến Kích thảo luận xong về chuyện đi học của Yến Hành Dục. Cuối cùng cũng là Thánh Thượng hạ chỉ, ban đặc ân cho Thừa tướng công tử được đến Nam thư phòng mỗi ngày cùng các hoàng tử nghe Lâm Thái phó giảng bài.
Nhận được ý chỉ, sắc mặt của Yến Kích lại có chút khó coi ngoài ý muốn.
Nhưng thánh mệnh không thể làm trái, Yến Kích đành phải nhờ Triệu bá gọi "Yến Hành Dục" rời giường lúc sáng tinh mơ, tiến cung đi học.
Kinh Hàn Chương từ trong chăn ấm bị lôi ra một cách mạnh mẽ: "..."
Hắn mê mê tỉnh tỉnh suýt nữa đứng dựng cả lên.
Nghe Triệu bá nói xong ngọn nguồn, Kinh Hàn Chương vất vả lắm mới trốn được một ngày không lên lớp buổi sáng suýt nữa suy sụp: "Hôm nay phải đi sao?"
Không phải Ngư Tức chỉ vừa mới nói chuyện này hôm qua sao?
Triệu bá một bên đem y phục đặt ở bên cạnh hắn, một bên lải nhải: "Đây là Thánh Thượng ban ân, lão nô còn chưa thấy có thiếu gia nhà ai có thể tiến cung đi học đâu. Thiếu gia, đây là đặc ân mà Thánh Thượng ban cho ngài, nên vui mừng mới đúng."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương vui mừng không nổi, bị bắt mặc y phục thở hồng hộc đưa lên xe ngựa, tiến cung.
Nam thư phòng.
Yến Hành Dục đang học cách theo cách vắt chéo chân của Kinh Hàn Chương, bả vai của y so với lần trước đã thả lỏng hơn rất nhiều, công thêm vẻ mặt vô cảm của hắn thì mọi người chắc chắn sẽ không nhìn ra manh mối gì.
Giang Phong Hoa ngồi một góc, nhìn biểu tình của "Thất điện hạ", nghi hoặc mà nói: "Điện hạ hôm nay hình như rất vui?"
Yến Hành Dục đang suy nghĩ về mấy thỏi vàng, lúc này mới hoàn hồn nhìn hắn ta một cái, khẽ cười nói: "Có sao?"
Giang Phong Hoa gật đầu.
Yến Hành Dục không nói gì, dù sao tính tình của Kinh Hàn Chương cũng bất định, cho dù hắn đang vui nhưng lát sau có bạo nộ cũng không ai nghi ngờ.
Y đang run chân thì nghe được bên ngoài phát ra âm thanh vô cùng quen thuộc.
Hình như là tiếng xe lăn xẹt qua mặt đất.
Yến Hành Dục sửng sốt, đột nhiên cảm thấy có điềm không lành.
Quả nhiên ngay sau đó cửa của Nam thư phòng bị mở ra, A Mãn đẩy Kinh Hàn Chương vào, một chút cũng không câu nệ bước đến chỗ hoàng tử đang đọc sách.
Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương mặt lạnh tanh, đuôi lông mày không kiềm chế được mà đeo theo vẻ táo bạo, thiếu kiên nhẫn. Tay nhẹ nhàng ấn lên chân, giống như xúc động đến mức muốn đá người.
Hắn nhìn Nam thư phòng nhìn nửa vòng, chuẩn xác không sai chút nào mà tìm được Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục đao to búa lớn tựa lưng vào ghế rồi vắt chéo chân.
Ánh mắt hai người giao nhau, cùng ngẩn người ra.
Kinh Hàn Chương: "..."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục và Kinh Hàn Chương đều cạn lời rồi.
Mũi chân đang chầm chậm lắc lư của Yến Hành Dục đột nhiên cứng đờ.
Sau khi Yến Hành Dục hồi cung, y cũng tìm thấy một số bản thảo của Kinh Hàn Chương.
Nét chữ của Kinh Hàn Chương vô cùng phóng túng, thường chỉ cần một nét duy nhất thì cũng tính là một chữ rồi. Lúc trước, Yến Hành Dục luôn cảm thấy chữ của hắn quá xấu, nhưng bây giờ xem ra, tám phần là để giấu nét bút không được hoàn chỉnh cùng những nét chữ giống nhau.
Chữ viết của Kinh Hàn Chương ngoại trừ hắn thì không ai đọc được, Yến Hành Dục đem bản sao thư hắn bị bắt viết đối chiếu với bản thảo kia nửa ngày, mới phát hiện Thất Điện hạ này thật ra không dốt như lời đồn.
Nhìn những chữ hắn tùy tay viết xuống, giống như những nhận xét về sách lúc ở Nam thư phòng. Hắn thể hiện thái độ cuồng vọng không thể kiềm chế được, có khi cả thần tiên cũng dám phê phán.
Tính tình của Yến Hành Dục vốn nhẫn nại, nhìn bản thảo kia hơn nửa ngày mới rời mắt khỏi bóng dáng của đống chữ viết phóng đãng kia.
Suýt nữa làm mắt của mình mù, Yến Hành Dục rốt cuộc cũng hiểu được Kinh Hàn Chương một chút.
Hắn không phải là học không được, cũng không phải là không muốn học mà lý do gì lại dùng cái lý lẽ không thể học này để che giấu.
Che giấu cái gì?
Hắn là hoàng tử được đương kim Thánh Thượng sủng ái nhất, nếu còn thông minh học giỏi, không phải sẽ được sủng ái hơn sao?
Yến Hành Dục suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ không ra được cái gì đành phải tiếp tục lấy cái bản thảo đó ra nghiên cứu.
Mấy cái bản thảo này đối với người khác không khác gì bùa xua quỷ nhưng đối với Yến Hành Dục mà nói thì vô cùng thú vị.
Người tên Kinh Hàn Chương này, bản thân hắn đã vô cùng thú vị.
Yến Hành Dục dành một ngày cho cái bản thảo không ý nghĩa kia, tới buổi tối lúc cung nhân đều rời đi thì y mới đứng dậy tìm cái gì đó trong tẩm điện cả nửa ngày, cuối cùng tìm được một rương vàng nhỏ của Kinh Hàn Chương.
Người này tính tình kiêu căng sĩ diện, đương nhiên rương vàng cũng vô cùng khoa trương loè loẹt, chìa khóa cũng tùy tiện đặt một bên.
Yến Hành Dục cầm chìa khóa mở rương ra, bên trong là một đống vàng bạc châu báu.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục vô cùng đố kị đó.
Trong rương vàng chứa đầy vàng bạc đá quý mà hắn tiện tay thảy vào, từ những khối ngọc thô đến những khối ngọc vô cùng tinh xảo đều ở đây. Yến Hành Dục tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng tìm được trong góc một túi tiền nhỏ chói lọi.
Ánh mắt y sáng lên, nhanh mở túi tiền ra, đổ ra mấy thỏi vàng.
Yến Hành Dục cầm một thỏi vàng lên, phảng phất dưới ánh nến có ánh lên một chữ "Thất".
Yến Hành Dục nhìn chằm chằm thỏi vàng ấy, cho đến khi ánh nến chiếu lên mắt của y một tia lấp lánh, Yến Hành Dục mới nhẹ nhàng chớp mắt, đột nhiên mỉm cười.
Y nhìn chữ nhỏ khắc trên thỏi vàng kia, lẩm bẩm nói: "Là ngươi."
Màn đêm dần buông xuống.
Kinh Hàn Chương ở Tướng phủ còn đang tức giận.
A Mãn bưng thuốc đến thật cẩn thận mà hầu hạ: "Điện hạ, uống thuốc thôi."
Kinh Hàn Chương khoanh tay, khoanh chân lạnh lùng nói: "Không uống, không thấy ta đang tức giận sao?"
A Mãn mặt mày ủ ê: "Ngài đã tức giận cả một ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách."
Kinh Hàn Chương trừng hắn: "Bình thường lúc công tử nhà ngươi tức giận, ngươi cũng nói như vậy hay sao?"
"Không, không." A Mãn nói: "Công tử nhà ta lúc giận sẽ lấy vàng ra đếm, đếm một hồi sẽ không tức giận nữa."
Kinh Hàn Chương: "..."
Đúng là yêu tiền!
Hắn hừ một tiếng, nói: "Vậy đem vàng của công tử nhà ngươi lại đây, ta cũng muốn đếm."
A Mãn do dự: "Cái này.."
Ngọc của công tử nhà cậu ta, người nhà chạm vào còn không được huống chi là đem lại cho người không quen. Nếu Yến Hành Dục mà biết, khẳng định sẽ giận rất dai, mười mấy thỏi vàng cũng không đủ làm y nguôi giận.
Thấy A Mãn do dự, Kinh Hàn Chương cười lạnh một tiếng: "Thế nào, bổn Điện hạ đường đường là hoàng tử, sẽ thuận tay lấy luôn mấy thỏi vàng kia sao? Đây mà gọi là bạc hay sao, bổn Điện hạ năm đó rời cung còn cầm theo một túi vàng tùy tay thưởng cho mọi người đó."
A Mãn: "..."
Vậy ngài cũng thật là kiêu ngạo rồi.
"Nếu ngươi không lấy lại đây, ta liền phát bệnh cho ngươi xem!" Cuối cùng, hắn cũng học được đòn sát thủ của Yến Hàn Dục rồi -- giả bệnh.
A Mãn: "..."
A Mãn không còn cách nào đành đi vào nội phòng lấy số vàng mà công tử nhà mình vẫn luôn đếm ra.
Mấy thỏi vàng để trong cái túi kim khâu đầy ứ, vừa thấy liền ngửi được mùi tiền tràn ngập. Kinh Hàn Chương nhận lấy rồi mở nó ra, thấy bên trong chỉ có mấy thỏi vàng, trông đáng thương vô cùng.
Kinh Hàn Chương không tin nổi: "Chỉ có từng này? Một, hai, ba.. Bảy thỏi vàng, cũng đáng để đếm sao?"
A Mãn gật đầu: "Công tử vừa giận sẽ đếm, đếm xong sẽ rất vui vẻ."
Kinh Hàn Chương: "..."
"Quá đáng thương." Kinh Hàn Chương khiếp sợ mà nghĩ thầm: "Thân là Tướng quốc công tử thế mà lại lưu lạc đến bước đường này, chỉ cần mấy thỏi vàng thôi là có thể nguôi giận, thật là quá đáng thương."
Đại khái là thấy Yến Hành Dục nghèo đến thế này liền khiến Thất Hoàng tử vung tiền như rác sinh ra lòng trắc ẩn, hắn âm thầm nghĩ: "Chờ lần đổi về tiếp theo, ta sẽ cho y một đống vàng, bắt y phải đếm trước mặt ta."
Hắn muốn nhìn thấy, Yến Hành Dục có vàng đếm rốt cuộc sẽ vui mừng đến thế nào?
Kinh Hàn Chương tùy tay đem mấy thỏi vàng ra nhìn thử, phát hiện mấy thỏi vàng này đã bị mài đi kha khá rồi, chỉ có thể thấy mờ mờ chữ "Mộc".
Hắn hỏi A Mãn: "Vàng này là ai đưa vậy?"
Những thỏi vàng kiểu này thường chỉ có gia đình quý tộc cố ý chế tạo để biếu tặng dịp Tết, giống như tiền mừng tuổi. Loại vàng này cũng đã nhiều năm không thấy, Yến Kích là người thanh liêm, sẽ không để người trong phủ tiêu xài hoang phí.
A Mãn nghiêng đầu: "Ta cũng không biết, lúc ta theo công tử thì đã có rồi."
Kinh Hàn Chương nhướng mày nhìn: "Ngươi theo công tử nhà người khi nào?"
"Năm năm trước."
"Năm năm trước? Lúc ấy y không phải ở Hàn Nhược Tự sao?"
Ở Hàn Nhược Tự mà cũng có người hầu mới đến hầu sao?
A Mãn giải thích nói: "Ta được Quốc sư phái qua để hầu hạ công tử."
Kinh Hàn Chương lúc này mới hiểu rõ.
Tranh thủ lúc này Kinh Hàn Chương không tức giận, A Mãn thuận thế đem thuốc đưa cho hắn.
Kinh Hàn Chương cũng không nói gì, cau mày nâng chén thuốc một hơi cạn sạch, sau khi uống xong đánh giá: "Thuốc này ngày càng khó uống."
A Mãn lập tức "Ừm" một tiếng, nhỏ giọng đáp lại: "Lời này không thể để Ngư thần y nghe được, nếu không thì phương thuốc ngày mai hắn ta sẽ cho thêm hai sọt hoàng liên cho xem!"
Kinh Hàn Chương không biết nói gì hơn.
Thuốc đắng cũng không cho người ta nói hay sao? Cái đồ lăng băm!
Họ cá cược thần y sẽ ngủ một ngày một đêm, đến ngày thứ hai mới tỉnh.
Lâm Thái phó đã cùng Yến Kích thảo luận xong về chuyện đi học của Yến Hành Dục. Cuối cùng cũng là Thánh Thượng hạ chỉ, ban đặc ân cho Thừa tướng công tử được đến Nam thư phòng mỗi ngày cùng các hoàng tử nghe Lâm Thái phó giảng bài.
Nhận được ý chỉ, sắc mặt của Yến Kích lại có chút khó coi ngoài ý muốn.
Nhưng thánh mệnh không thể làm trái, Yến Kích đành phải nhờ Triệu bá gọi "Yến Hành Dục" rời giường lúc sáng tinh mơ, tiến cung đi học.
Kinh Hàn Chương từ trong chăn ấm bị lôi ra một cách mạnh mẽ: "..."
Hắn mê mê tỉnh tỉnh suýt nữa đứng dựng cả lên.
Nghe Triệu bá nói xong ngọn nguồn, Kinh Hàn Chương vất vả lắm mới trốn được một ngày không lên lớp buổi sáng suýt nữa suy sụp: "Hôm nay phải đi sao?"
Không phải Ngư Tức chỉ vừa mới nói chuyện này hôm qua sao?
Triệu bá một bên đem y phục đặt ở bên cạnh hắn, một bên lải nhải: "Đây là Thánh Thượng ban ân, lão nô còn chưa thấy có thiếu gia nhà ai có thể tiến cung đi học đâu. Thiếu gia, đây là đặc ân mà Thánh Thượng ban cho ngài, nên vui mừng mới đúng."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương vui mừng không nổi, bị bắt mặc y phục thở hồng hộc đưa lên xe ngựa, tiến cung.
Nam thư phòng.
Yến Hành Dục đang học cách theo cách vắt chéo chân của Kinh Hàn Chương, bả vai của y so với lần trước đã thả lỏng hơn rất nhiều, công thêm vẻ mặt vô cảm của hắn thì mọi người chắc chắn sẽ không nhìn ra manh mối gì.
Giang Phong Hoa ngồi một góc, nhìn biểu tình của "Thất điện hạ", nghi hoặc mà nói: "Điện hạ hôm nay hình như rất vui?"
Yến Hành Dục đang suy nghĩ về mấy thỏi vàng, lúc này mới hoàn hồn nhìn hắn ta một cái, khẽ cười nói: "Có sao?"
Giang Phong Hoa gật đầu.
Yến Hành Dục không nói gì, dù sao tính tình của Kinh Hàn Chương cũng bất định, cho dù hắn đang vui nhưng lát sau có bạo nộ cũng không ai nghi ngờ.
Y đang run chân thì nghe được bên ngoài phát ra âm thanh vô cùng quen thuộc.
Hình như là tiếng xe lăn xẹt qua mặt đất.
Yến Hành Dục sửng sốt, đột nhiên cảm thấy có điềm không lành.
Quả nhiên ngay sau đó cửa của Nam thư phòng bị mở ra, A Mãn đẩy Kinh Hàn Chương vào, một chút cũng không câu nệ bước đến chỗ hoàng tử đang đọc sách.
Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương mặt lạnh tanh, đuôi lông mày không kiềm chế được mà đeo theo vẻ táo bạo, thiếu kiên nhẫn. Tay nhẹ nhàng ấn lên chân, giống như xúc động đến mức muốn đá người.
Hắn nhìn Nam thư phòng nhìn nửa vòng, chuẩn xác không sai chút nào mà tìm được Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục đao to búa lớn tựa lưng vào ghế rồi vắt chéo chân.
Ánh mắt hai người giao nhau, cùng ngẩn người ra.
Kinh Hàn Chương: "..."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục và Kinh Hàn Chương đều cạn lời rồi.
Mũi chân đang chầm chậm lắc lư của Yến Hành Dục đột nhiên cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất