Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em – Tình Yêu Bất Tử

Chương 1

Sau
"Ai chè đậu xanh nước dừa đường cát trắng hông?"

Tiếng rao của cô ba Thân vọng đều ở đầu đường, Võ An Nhiên cắp cặp đi ngang vừa vặn đối diện với gánh hàng rong của cô, y nở nụ cười tươi rói "a, cháu chào cô ba, bán được nhiều chè chưa cô?"

"Hôm nay gặp hên, bán gần cạn đáy nồi rồi, rồi An Nhiên đi học đó à?" Cô ba cười cười trưng ra gương mặt nhợt nhạt, mồ hôi nhỏ tong tong ướt cả mí mắt "có muốn ăn không, cô múc cho một bát nha!"

"Ơ.. không cần đâu cô, bán không lời lóm bao nhiêu, với lại An Nhiên mới ăn cơm ở nhà." y vội xua tay lắc đầu.

"Ờ, vậy An Nhiên chóng đi học đi kẻo trễ, còn hai bát này cô vòng qua mấy nhà trong trấn bán nốt rồi về."

An Nhiên gật đầu vâng dạ, nhìn theo bóng dáng liêu xiêu của cô ba rời đi, đòn gánh đè nặng bờ vai ốm nhách chai sần, ghì chặt lên mảnh áo bà ba bạc màu, chiếc nón lá rách mục hết cả gần nửa vành lộ ra mái tóc muối tiêu giữa trời trưa nắng, hốc mắt y bỗng chốc cay xè.

Nhớ lại bà nội của y, lúc bà còn sống cũng gánh hàng từ trong làng ra tận trấn này mà rao bán, tảo tần mưa nắng kiếm tiền nuôi y "bà ơi!" khóe miệng vô thức bật âm, bờ môi An Nhiên run giật trưng ra hốc mắt tròn xoe, hình dáng liêu xiêu của cô ba mờ dần ở cuối đường, bà nội đã đi từ rất lâu rồi, người sống vẫn phải sống thôi.

Bỏ lại mảng kí ức tan thương nơi miền quê hẻo lánh, An Nhiên quay đầu rảo bước đến trường.

Ngôi trường trung học cơ sở khang trang nằm trong xã Lộc, từ nhà của cô đi bộ đến trường rất gần chỉ mất có vài cây số nhưng giữa trưa nắng chan chan, đến nơi đồng phục học sinh của y là đã ướt nhẹp mồ hôi.

"Nhãn nhục không cháu, mau bịch nhãn nhục uống cho mát!" cô rao hàng ngồi chồm hổm bên cổng trường, cất giọng trong veo mời y.

"Ha, cháu không khát, cám ơn cô!" An Nhiên cười cười trưng ra cái bờ môi khô khốc, rõ khát nước vô cùng nhưng miệng lại bảo là không khát, đi thêm một đoạn, tay y mới lần mò vào trong túi quần tây, lấy ra một tờ hai trăm đồng cũ mèm, đây là tất cả tài sản của y hiện có, tờ này chỉ đủ mua một bịch trà đá trong căn tin trường, bịch nhãn nhục đến năm trăm đồng lựng a, An Nhiên, có thèm khát cũng ráng mà nhịn xuống.

An Nhiên cắp cặp bước vào phòng học 8A2, vừa đặt mông vào ghế ngồi trống đã đánh tùng tùng, không có thời gian cho y mua bịch trà đá nữa, thật khát quá!

"Đề nghị các cô cậu cất sách tài liệu đi hết, kiểm tra một tiết." giọng thầy dạy toán trầm trầm vang lên giày da nện bước đều đều đi đến bục giảng, ngồi xuống ghế, giáo án cùng cây thước gỗ dài hơn mét đặt xuống mặt bàn, đám học sinh nhìn mà rét lạnh.

"Ê Trí, toi tao rồi, tao không học bài." giọng thằng Hòa khe khẽ "lát mày cho tao copy với nha, ra chơi tao đãi mày uống nước nhãn nhục."

"Tao cũng có học bài đâu." thằng Trí bốn mắt nhăn nhăn nhìn nó.



"Này, các cô các cậu rủ rỉ rù rì cái gì, tôi còn nghe tiếng ai hó hé lập tức bước ra khỏi lớp cho tôi." thầy toán trừng mắt nhìn xuống tổ bốn, hai đứa kia lập tức ngậm chặt miệng.

Thầy giáo cầm phấn ghi đề trên bảng, ghi đến câu số bốn, Võ An Nhiên là đã làm được gần ba câu, thằng Trí cùng thằng Hòa ngồi đằng sau y kéo vội ống tay áo sơ mi của y giựt ra sau.

"Ê Nhiên, mày bỏ tay trái ra một chút, cho tụi tao chép bài với, che vậy ai mà thấy?"

"Tụi mày dòm bài của tao?" An Nhiên giật mình nhìn lại phía sau lưng, quả nhiên là hai đứa nó đang dòm bài của y.

"Phải, tụi tao mới dòm được có hai câu đầu, còn hai câu cuối đó mày, bỏ tay ra đi."

"Tao không bỏ, tụi mày dòm nữa tao méc thầy giáo." An Nhiên tức giận gắt lên hai tay che bài kiểm tra lại.

"Này, bạn bè giúp đỡ nhau lúc khó khăn chớ mày, mau bỏ tay ra mày." chúng lại lần nữa chồm lên kéo tay y ra khỏi bài giải, y tức giận phản kháng, vẫn là sợ thầy giáo nhìn thấy, hai đứa tụi nó đành ngồi lại ngay ngắn.Miễn cưỡng làm đại cho xong bài kiểm tra nộp thầy xem như đối phó.

Giờ ra chơi, khát nước, An Nhiên chạy ra căn tin mua một bịch trà đá uống một mạch cho hết, no bụng y mắc tè chạy xuống cái đám rừng cây um tùm nằm dưới thung lũng phía sau lưng trường học.

Trường học ở quê cơ sở vật chất hạn hẹp toilet chỉ có hai phòng một nam một nữ, vì thế không phải là chuyện lớn đám nam sinh ra chơi thường tìm đến chỗ này trút bầu tâm sự.

Vừa mở nút quần, còn chưa có kịp tè, một đấm đã bụp vào mặt y, gò má bị hất sang một bên méo xệch, hai tên nam sinh Trí, Hòa xô y ngã xuống đất, ngồi đè lên bụng y.

"Mẹ kiếp mày, giỏi hơn tụi tao bao nhiêu mà bày đặt lên mặt hả mày, cho mày chừa nè!" miệng mắng chửi, cả hai đứa nó giữ hai tay An Nhiên lại, hè nhau tung thêm mấy đấm vào đầu vào mặt y, không cho y có cơ hội nào chống trả.

"Này, học sinh đánh nhau, mau lại đây, có học sinh đang đánh nhau nè!" một nam sinh đang tiểu ở lùm cây gần đó nhìn thấy la lên thất thanh, chả mấy chốc một toán nam sinh khác ùa tới, bóng dáng hai tên Trí, Hòa là đã biến đi đường nào.

"Này cậu có sao không, lên phòng y tế nha, chảy máu mũi luôn rùi." đám nam sinh vây quanh đỡ y dậy.

"Tôi không sao, cám ơn!" An Nhiên gạt tay họ ra, kéo vội cái khóa quần lên, lồm cồm đứng dậy, chùi chùi máu trên lỗ mũi, rời đi.

"Đó là ai vậy?" Giọng nói trầm trầm vang lên, một nam sinh thanh tú đứng lẫn trong đám nam sinh cất tiếng nói.



"A, cũng không biết nữa, hình như là học lớp 8A2, sát lớp chúng ta, thấy bị phục đánh ở đây mấy lần rồi, nhưng cậu ta lì lợm lắm, chả thấy méc lên ban giám hiệu bao giờ, đến phòng y tế cũng không chịu đi, rồi Tử Đằng, cậu sao lại xuống cái chỗ nồng nặc mùi amoniac này, chẳng phải có toilet riêng dành cho cậu ở trển sao?" đám nam sinh mắt tròn mắt dẹt nhìn Tử Đằng.

"Bị nghẹt rồi." bỏ lại một câu, nam sinh mang tên Tử Đằng quay lưng rời đi.

"Hả? Nghẹt.. nghẹt sao?" Đám nam sinh còn lại ngây ngẩn nhìn theo hắn.

Tan học

Võ An Nhiên xách cặp về nhà, ngôi nhà cách trường chỉ có vài km, An Nhiên ở cùng với vợ chồng người cô ruột.

Vừa buông cặp khỏi bờ vai, một cậu nhóc bảy tuổi đang ngồi chơi đua xe với mô hình trên nền nhà đã hét toáng lên "a, mẹ ơi mau ra coi này, anh Nhiên lại bị người ta đánh bầm mặt."

Quả nhiên một người phụ nữ từ nhà dưới chạy lên đanh mặt nhìn y "mày lại đánh nhau, cái thằng sao quả tạ, mày xuống soi lại gương xem, mặt mày thế này nhìn giống quỷ, làm sao đi làm hả con?"

"Cô ơi, con không có đánh nhau, là bọn chúng ức hiếp con." An Nhiên ủy khuất nhìn bà ta.

"Hừ, ai mà rỗi hơi đi ức hiếp mày, kì này họp phụ huynh để nhà trường phản ảnh cái gì mày liệu hồn đó con."

"Cô, con nói thật đó, bọn chúng đánh con trước mà, sưng cả cánh tay luôn đây nè cô!" An Nhiên thật thà vén ống tay áo sơ mi lên lộ ra da thịt tím bầm.

"Mày vạch cái gì trước mặt cô mày vậy, cái thằng mất dạy!" chồng của cô đi lái xe về vừa hay bước vào nhìn thấy vươn tay táng vào đầu y một cú choáng váng.

"A, dượng, con đang cho dì xem cái tay bị đánh, dì không tin con, còn nói con đánh nhau với người ta." An Nhiên xoa xoa cái đầu nhăn mặt.

"Nuôi mày lớn để mày cãi lại tao hả, mau xuống dưới thay đồ ra đi làm đi mày, suốt ngày ăn ở không rồi đánh đấm với gây sự, cha mẹ đứa nào đến máng vốn tao, tao tống cổ mày ra khỏi nhà." miệng nói tay ông lại gõ cốc xuống đầu y thêm một cái.Y lũi thũi xách cặp xuống nhà dưới.Ông ta nhìn theo hầm hừ "thằng mất dạy!"

An Nhiên thay ra bộ đồ bình thường, cái áo thun cổ tròn với chiếc quần thể dục đã cũ hồi năm lớp bảy, giở nồi tìm cơm, nhìn vào trong có một miếng cháy dính đít nồi, y nói vọng ra "cô ơi, không nấu cơm sao cô trong nồi chỉ còn có miếng cháy?"

"Miếng cháy thì ăn đỡ miếng cháy, người mày bé ri có chút éc chứa được bao nhiêu cơm mà đòi nhiều hả con?" giọng bà cô lại từ nhà trên vọng xuống, An Nhiên nín thinh không hỏi thêm gì nữa, nuốt vào miếng cháy nồi khô khốc, sau đó đội nón kết rời nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau