Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em – Tình Yêu Bất Tử
Chương 4
"An Nhiên thế nào rồi?" Thầy thể dục đẩy cửa bước vào, Tử Đằng đứng dậy chào cả hai.
"Vậy cậu học sinh này giao lại cho cô với thầy, em về lớp trước!"
"Hà hà, cám ơn Tử Đằng, thật ngoan quá!" nữ bác sĩ cười cười nhìn theo hắn.
Một tiếng đồng hồ sau, An Nhiên tỉnh lại, hết sức ngạc nhiên khi mình nằm trong phòng y tế, đã xảy ra chuyện gì, sân vận động đang yên đang lành biến thành cái giường y tế vậy nè trời.
"Em tỉnh rồi à, lúc nãy đói quá ngất xỉu Tử Đằng đưa em đến đây." chắc cũng không biết đâu ha, nhìn gương mặt thộn thộn của em là hiểu rồi.
"Tử Đằng?"
"Phải."
"Tử Đằng...là ai vậy cô?" Y ngơ ngác hỏi, quả thật không biết Tử Đằng là ai học lớp mấy luôn á.
"Thật hết biết cái cậu này, nam sinh học giỏi nhất trường, thành tích thể thao vượt trội, đóng góp cơ sở vật chất khá nhiều người đặc biệt như vậy mà cũng không có ấn tượng nào sao, té ra mỗi lần đến kì sơ kết tổng kết cậu trốn không đi phải không, người ta lên nhận giải thưởng giấy khen thành tích cậu cũng không biết, cậu đúng thật là học sinh cá biệt rồi." nữ bác sĩ lắc đầu nhìn y, y thộn mặt xanh rờn.
Tử Đằng, còn có người đặc biệt như thế quan tâm đến mình sao, nào giờ ngoài bà nội ra chưa từng có ai đối tốt với mình hết, lát tan học tìm cái người tên Tử Đằng kia cám ơn người ta một tiếng mới được.
Kết quả khi An Nhiên rời phòng y tế là đã tan học, nam sinh nữ sinh ùa ra khỏi lớp, không kịp gặp ân nhân cám ơn một tiếng rồi, thôi để mai vậy, nhanh về ăn cơm chiều rồi đi làm ca tối, mặc kệ cháy nồi cũng được, có còn hơn không.
Quán kem bảy mùi, bảy giờ tối.
An Nhiên trong đồng phục nhân viên bưng kem ra cho một cặp tình nhân, vừa đặt kem xuống bàn, y gục xuống nền cơ hồ lại muốn ngất đi, cặp tình nhân nam nữ kia lật đật đỡ y dậy "này, em, có sao không vậy, có cần đi viện không?" Nhìn em xanh xao thiếu máu quá.
"Em không sao, cám ơn anh chị!" An Nhiên khoác tay gượng đứng dậy rời khỏi cái chòi, đi được mấy bước y là lần nữa loạng choạng té xuống, lần này không còn đứng dậy được nữa.
"Nhiên Nhiên, em làm sao vậy, tỉnh lại em ơi?" Chị làm kem trong quầy chạy vội ra, cô ta luống ca luống cuống bắt gió thái dương cho y, hốt hoảng tính gọi bà chủ quán kem, Tử Đằng ngồi trong chòi gần đó đã đi lại.
"Chị, đây là bạn em, để em mang nó đi viện xem sao?" Tử Đằng vòng tay qua hõm eo của y bế thốc y lên.
Woa, bạn của Nhiên Nhiên đẹp trai quá xá, chị làm kem rít gào trong lòng, lại rất nhanh nhịn xuống "ờ ờ.. em đi nhanh đi, tội nghiệp thằng bé thấy ngày càng xanh xao yếu nhớt, chắc là có bệnh trong người."
Tử Đằng chào cô ta một câu rồi sải chân bế y ra ngoài xe ô tô của hắn, đóng sầm cửa lại, lăn bánh rời đi, cô làm kem căng tròn hai con ngươi gắt gao nhìn theo "An Nhiên có.. có bạn giàu từng này sao còn phải đi làm thuê ở đây?"
Tử Đằng chạy được một quãng, An Nhiên đã từ từ tỉnh lại, thấy mình ngồi trên xe hơi sang trọng quả tim y đập lon bon trong lồng ngực "tôi sao ở đây, cho tôi xuống xe, cho tôi xuống!" y thét lên kinh sợ vô cùng, cứ tưởng là bị bọn bắt cóc đem bán qua nước ngoài lấy nội tạng, la đến khản cổ họng.
"Tỉnh rồi thì ngồi im, tôi đưa đi viện khám." giọng nói lạnh ngắt vang lên, Tử Đằng mặt không cảm xúc quay lại nhìn y một cái, y kịp nhận ra là cái người hai lần trước gặp mặt đều trong hoàn cảnh y thất thố, lần này cũng vậy, quá tam ba bận, quá xấu hổ, y hét lên, tay đập kiếng cửa rầm rầm.
"Không muốn đến viện, không muốn!"
Chiếc xe quả nhiên thắng lại, Tử Đằng tháo giây an toàn rời khỏi xe, lôi y xuống theo "tại sao lại không muốn, thanh niên mới lớn mà ngất lên ngất xuống, giống y như đàn bà, đi viện đi." hắn tức giận nắm lấy cổ áo của y xách lên.
"Tôi không có bệnh, tại.. đói quá nên hết năng lượng hoạt động đó thôi, hồi chiều ăn được có miếng cơm." giọng y bắt đầu nhỏ dần đến lí nhí trong cuống họng hắn vẫn kịp nghe ra, ánh mắt thoáng hiện ý cười, lần nữa nhét y vào trong xe, đóng sầm cửa lại.
Xe chạy tới cái quán ăn bên đường hắn mở cửa bước xuống sải chân đi vào quán, lát sau là mua ra cho y một tô bánh canh, cánh cửa lần nữa đóng sầm lại tô bánh chờ tới miệng y "ăn" Tử Đằng giọng cụt ngẳn, trừng mắt nhìn y.
"Tôi về nhà ăn cơm, cho tôi xuống xe." y không màng đến tô bánh canh của hắn, càng không dám nửa giây nhìn thẳng vào mắt hắn, lơ lơ là là lệch mặt sang một bên mà nói, nói rồi thì loay hoay mở cửa xe, vẫn là không mở được, nào giờ có ngồi xe hơi bao chừ đâu mà biết mở, nhục mặt mày chưa Võ An Nhiên.
"Đi đâu, đang yếu như sên, dạ dày thì trống rỗng, còn không ăn lát ngất ngoài đường thiệt ai cho biết." lời hắn chầm chậm vang lên, quả nhiên đụng đúng chỗ nhược, An Nhiên lấy tô bánh canh từ tay hắn ăn vội ăn vàng, ăn vào hơn nửa tô dạ dày quặn đau, có lẽ nhịn đói thời gian lâu quá, nhất thời không ăn được nhiều, y ôm bụng nhăn mặt lại, hắn nhích đến một chút vươn tay xoa xoa ổ bụng của y.
"Không vội, lát về nhà rồi ăn tiếp, giờ tôi đưa về." nói rồi Tử Đằng bật nút khởi động xe, lăn bánh rời đi, mắt lại len lén nhìn vào kiếng chiếu hậu, quan sát biểu tình trên gương mặt của An Nhiên, hắn không có ý gì, thâm tâm chỉ là sợ y ngất đi lần nữa.
Cậu nhóc này, ăn uống không đủ chất hay sao, mặt mày tái nhợt, thiếu máu, chợt nhớ đến lời cô nữ phục vụ ở quán cà phê sân vườn nói với hắn, nhà y nghèo, chết cha chết mẹ chết cả bà nội, nói chung cả nhà chết hết chỉ ở với bà cô, bà cô gia cảnh thế nào, không lo nổi cho y sao, đi học còn phải tìm việc làm thêm thế này.. hắn đang miên man suy nghĩ, điện thoại đã gọi đến cho hắn, hắn bắt máy do đang lái xe, điện thoại đặt trên bệ đỡ, hắn là bật loa ngoài nghe cho rõ, đầu dây bên kia giọng một người phụ nữ hiền dịu vang lên.
"Tử Đằng à, con sắp về chưa, Thảo Nhi đến tìm con nè!"
"Dạ, năm phút nữa con về tới, con đang chạy xe!" hắn cười cười rồi cúp máy. An Nhiên hai mắt ngây ra, giờ y mới biết người đang lái xe mà y hai lần từ chối sự giúp đỡ của hắn lại chính là cái người tên Tử Đằng đã đem y vào phòng y tế của trường, hắn cứu y đến mấy bận lận đó, rõ ràng không quen biết mà, y lại nghèo xác nghèo xơ, hắn cứu y vì cái gì chứ, thương hại ư?
Cuối cùng cũng đến nhà, chiếc xe dừng bên mép đường, Tử Đằng mở cửa cho y "tự vào nhà được không?"
"Ơ...tôi đi được." An Nhiên ấp úng thẹn thẹn, đi hai bước vội quay mặt lại nói tiếng "cám ơn!".Nói xong một lời này cũng không có nhìn vào mắt hắn, đã lật đật cong đuôi chạy về hướng ngỏ nhà, mang theo gương mặt đỏ bừng xấu hổ.Nhìn cái bộ dáng ngây ngô mất tự nhiên của y,Tử Đằng khắc này có chút cao hứng, khóe môi cong lên, lên xe rời đi...
"Vậy cậu học sinh này giao lại cho cô với thầy, em về lớp trước!"
"Hà hà, cám ơn Tử Đằng, thật ngoan quá!" nữ bác sĩ cười cười nhìn theo hắn.
Một tiếng đồng hồ sau, An Nhiên tỉnh lại, hết sức ngạc nhiên khi mình nằm trong phòng y tế, đã xảy ra chuyện gì, sân vận động đang yên đang lành biến thành cái giường y tế vậy nè trời.
"Em tỉnh rồi à, lúc nãy đói quá ngất xỉu Tử Đằng đưa em đến đây." chắc cũng không biết đâu ha, nhìn gương mặt thộn thộn của em là hiểu rồi.
"Tử Đằng?"
"Phải."
"Tử Đằng...là ai vậy cô?" Y ngơ ngác hỏi, quả thật không biết Tử Đằng là ai học lớp mấy luôn á.
"Thật hết biết cái cậu này, nam sinh học giỏi nhất trường, thành tích thể thao vượt trội, đóng góp cơ sở vật chất khá nhiều người đặc biệt như vậy mà cũng không có ấn tượng nào sao, té ra mỗi lần đến kì sơ kết tổng kết cậu trốn không đi phải không, người ta lên nhận giải thưởng giấy khen thành tích cậu cũng không biết, cậu đúng thật là học sinh cá biệt rồi." nữ bác sĩ lắc đầu nhìn y, y thộn mặt xanh rờn.
Tử Đằng, còn có người đặc biệt như thế quan tâm đến mình sao, nào giờ ngoài bà nội ra chưa từng có ai đối tốt với mình hết, lát tan học tìm cái người tên Tử Đằng kia cám ơn người ta một tiếng mới được.
Kết quả khi An Nhiên rời phòng y tế là đã tan học, nam sinh nữ sinh ùa ra khỏi lớp, không kịp gặp ân nhân cám ơn một tiếng rồi, thôi để mai vậy, nhanh về ăn cơm chiều rồi đi làm ca tối, mặc kệ cháy nồi cũng được, có còn hơn không.
Quán kem bảy mùi, bảy giờ tối.
An Nhiên trong đồng phục nhân viên bưng kem ra cho một cặp tình nhân, vừa đặt kem xuống bàn, y gục xuống nền cơ hồ lại muốn ngất đi, cặp tình nhân nam nữ kia lật đật đỡ y dậy "này, em, có sao không vậy, có cần đi viện không?" Nhìn em xanh xao thiếu máu quá.
"Em không sao, cám ơn anh chị!" An Nhiên khoác tay gượng đứng dậy rời khỏi cái chòi, đi được mấy bước y là lần nữa loạng choạng té xuống, lần này không còn đứng dậy được nữa.
"Nhiên Nhiên, em làm sao vậy, tỉnh lại em ơi?" Chị làm kem trong quầy chạy vội ra, cô ta luống ca luống cuống bắt gió thái dương cho y, hốt hoảng tính gọi bà chủ quán kem, Tử Đằng ngồi trong chòi gần đó đã đi lại.
"Chị, đây là bạn em, để em mang nó đi viện xem sao?" Tử Đằng vòng tay qua hõm eo của y bế thốc y lên.
Woa, bạn của Nhiên Nhiên đẹp trai quá xá, chị làm kem rít gào trong lòng, lại rất nhanh nhịn xuống "ờ ờ.. em đi nhanh đi, tội nghiệp thằng bé thấy ngày càng xanh xao yếu nhớt, chắc là có bệnh trong người."
Tử Đằng chào cô ta một câu rồi sải chân bế y ra ngoài xe ô tô của hắn, đóng sầm cửa lại, lăn bánh rời đi, cô làm kem căng tròn hai con ngươi gắt gao nhìn theo "An Nhiên có.. có bạn giàu từng này sao còn phải đi làm thuê ở đây?"
Tử Đằng chạy được một quãng, An Nhiên đã từ từ tỉnh lại, thấy mình ngồi trên xe hơi sang trọng quả tim y đập lon bon trong lồng ngực "tôi sao ở đây, cho tôi xuống xe, cho tôi xuống!" y thét lên kinh sợ vô cùng, cứ tưởng là bị bọn bắt cóc đem bán qua nước ngoài lấy nội tạng, la đến khản cổ họng.
"Tỉnh rồi thì ngồi im, tôi đưa đi viện khám." giọng nói lạnh ngắt vang lên, Tử Đằng mặt không cảm xúc quay lại nhìn y một cái, y kịp nhận ra là cái người hai lần trước gặp mặt đều trong hoàn cảnh y thất thố, lần này cũng vậy, quá tam ba bận, quá xấu hổ, y hét lên, tay đập kiếng cửa rầm rầm.
"Không muốn đến viện, không muốn!"
Chiếc xe quả nhiên thắng lại, Tử Đằng tháo giây an toàn rời khỏi xe, lôi y xuống theo "tại sao lại không muốn, thanh niên mới lớn mà ngất lên ngất xuống, giống y như đàn bà, đi viện đi." hắn tức giận nắm lấy cổ áo của y xách lên.
"Tôi không có bệnh, tại.. đói quá nên hết năng lượng hoạt động đó thôi, hồi chiều ăn được có miếng cơm." giọng y bắt đầu nhỏ dần đến lí nhí trong cuống họng hắn vẫn kịp nghe ra, ánh mắt thoáng hiện ý cười, lần nữa nhét y vào trong xe, đóng sầm cửa lại.
Xe chạy tới cái quán ăn bên đường hắn mở cửa bước xuống sải chân đi vào quán, lát sau là mua ra cho y một tô bánh canh, cánh cửa lần nữa đóng sầm lại tô bánh chờ tới miệng y "ăn" Tử Đằng giọng cụt ngẳn, trừng mắt nhìn y.
"Tôi về nhà ăn cơm, cho tôi xuống xe." y không màng đến tô bánh canh của hắn, càng không dám nửa giây nhìn thẳng vào mắt hắn, lơ lơ là là lệch mặt sang một bên mà nói, nói rồi thì loay hoay mở cửa xe, vẫn là không mở được, nào giờ có ngồi xe hơi bao chừ đâu mà biết mở, nhục mặt mày chưa Võ An Nhiên.
"Đi đâu, đang yếu như sên, dạ dày thì trống rỗng, còn không ăn lát ngất ngoài đường thiệt ai cho biết." lời hắn chầm chậm vang lên, quả nhiên đụng đúng chỗ nhược, An Nhiên lấy tô bánh canh từ tay hắn ăn vội ăn vàng, ăn vào hơn nửa tô dạ dày quặn đau, có lẽ nhịn đói thời gian lâu quá, nhất thời không ăn được nhiều, y ôm bụng nhăn mặt lại, hắn nhích đến một chút vươn tay xoa xoa ổ bụng của y.
"Không vội, lát về nhà rồi ăn tiếp, giờ tôi đưa về." nói rồi Tử Đằng bật nút khởi động xe, lăn bánh rời đi, mắt lại len lén nhìn vào kiếng chiếu hậu, quan sát biểu tình trên gương mặt của An Nhiên, hắn không có ý gì, thâm tâm chỉ là sợ y ngất đi lần nữa.
Cậu nhóc này, ăn uống không đủ chất hay sao, mặt mày tái nhợt, thiếu máu, chợt nhớ đến lời cô nữ phục vụ ở quán cà phê sân vườn nói với hắn, nhà y nghèo, chết cha chết mẹ chết cả bà nội, nói chung cả nhà chết hết chỉ ở với bà cô, bà cô gia cảnh thế nào, không lo nổi cho y sao, đi học còn phải tìm việc làm thêm thế này.. hắn đang miên man suy nghĩ, điện thoại đã gọi đến cho hắn, hắn bắt máy do đang lái xe, điện thoại đặt trên bệ đỡ, hắn là bật loa ngoài nghe cho rõ, đầu dây bên kia giọng một người phụ nữ hiền dịu vang lên.
"Tử Đằng à, con sắp về chưa, Thảo Nhi đến tìm con nè!"
"Dạ, năm phút nữa con về tới, con đang chạy xe!" hắn cười cười rồi cúp máy. An Nhiên hai mắt ngây ra, giờ y mới biết người đang lái xe mà y hai lần từ chối sự giúp đỡ của hắn lại chính là cái người tên Tử Đằng đã đem y vào phòng y tế của trường, hắn cứu y đến mấy bận lận đó, rõ ràng không quen biết mà, y lại nghèo xác nghèo xơ, hắn cứu y vì cái gì chứ, thương hại ư?
Cuối cùng cũng đến nhà, chiếc xe dừng bên mép đường, Tử Đằng mở cửa cho y "tự vào nhà được không?"
"Ơ...tôi đi được." An Nhiên ấp úng thẹn thẹn, đi hai bước vội quay mặt lại nói tiếng "cám ơn!".Nói xong một lời này cũng không có nhìn vào mắt hắn, đã lật đật cong đuôi chạy về hướng ngỏ nhà, mang theo gương mặt đỏ bừng xấu hổ.Nhìn cái bộ dáng ngây ngô mất tự nhiên của y,Tử Đằng khắc này có chút cao hứng, khóe môi cong lên, lên xe rời đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất