Chiến Tổn Hại Mỹ Nhân Chinh Phục Toàn Tinh Tế
Chương 6
Sau bữa ăn, Thẩm Ngôn đi tìm người cha rẻ tiền của mình. Nếu đối phương nói muốn bồi thường, anh liền không khách khí.
Thẩm Ngôn đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn một cỗ cơ giáp."
Anh thậm chí còn không thèm dùng kính ngữ bởi vì bọn họ không xứng.
Nghe được lời này, Cha Thẩm lập tức cau mày, giữa hai lông mày hình thành một rãnh sâu, phá hủy hoàn toàn khuôn mặt tuấn tú.
Ông ta không chút lưu tình mà quát lớn: "Nói bậy bạ! Omega muốn cơ giáp? Đó không phải là đồ chơi. Có thời gian rảnh, tại sao không đi theo học hỏi từ mẹ của con-"
Thẩm Ngôn lười lắng nghe bài phát biểu dài dòng của ông ta, dùng sức ho khan hai tiếng, bên môi lập tức xuất hiện một vệt máu đỏ tươi, đột ngột cắt đứt lời nói đối phương còn chưa kịp nói ra.
Anh giơ khăn tay lau vết máu loang lổ, nhíu mày: “Vậy thì không cần cơ giáp, đổi thành khoang trị liệu đi.”
Cha Thẩm còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang một cách tàn nhẫn, suýt chút nữa thì nghẹn chết.
Gân xanh trên thái dương ông ta nổi lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của đối phương, lại nhớ tới kết quả giám định y tế do Trung tâm cứu trợ Omega gửi tới, rốt cuộc vẫn là áp xuống hỏa khí: “...Được, ta kêu quản gia đi sắp xếp."
"Được, làm ơn nhanh chút."
Thẩm Ngôn nói xong câu đó, tùy tay ném chiếc khăn lụa dính máu đi, không chút luyến tiếc nhanh chóng rời đi, cũng không thèm bố thí cho đối phương thêm một ánh mắt.
Cha Thẩm: "......"
Tại sao ông ta lại cảm thấy mình giống như chiếc khăn tay kia, dùng xong liền bị vứt bỏ?
Đây là thái độ đối với cha của mình sao, thật nực cười!
Tốc độ vận chuyển hàng hóa của thời đại tinh tế cực kỳ nhanh. Ban đêm, Thẩm Ngôn đã cởi hết quần áo, nằm thư thái trong khoang trị liệu màu trắng mà quản gia mua.
Khoang trị liệu này tính năng tạm được, Thẩm Ngôn tra thông tin trên Tinh Võng, giá bán gần mười triệu Tinh tệ, mặc kệ có thể chữa trị thương tổn cho anh hay không, ít nhất nằm bên trong cũng khá thoải mái.
Trên thị trường có rất nhiều khoang trị liệu với giá từ hàng trăm nghìn đến hàng trăm triệu tinh tệ, hiệu quả điều trị quả thật có sự khác biệt rất lớn. Trong đó, đắt nhất là khoang trị liệu cấp đặc biệt của quân khu, có thể nhanh chóng phục hồi tinh thần lực và thể lực, thường dùng trong những trận chiến có quy mô lớn, đặc biệt là đối với các tướng lĩnh cấp cao trong chiến tranh.
Thẩm Ngôn trước đây cũng có khoang trị liệu chuyên dụng của riêng mình, được xây dựng trong quân đội với một khoản tiền khổng lồ, giá trị lên tới hàng chục tỷ, chi phí nghiên cứu lại càng không thể đong đếm được.
Đương nhiên hiệu quả cũng đặc biệt xuất sắc, chỉ cần không phải vết thương vĩnh viễn, ngủ một giấc liền có thể khôi phục hơn phân nửa, thứ này trên chiến trường phòng ngự địch nhân rất hữu hiệu.
Toàn bộ tinh tế cũng chỉ có anh có vinh dự này.
Không biết sau khi anh ' chết ' khoang trị liệu có còn không?
Nếu còn, nó nên được giao cho --
Đột nhiên, một cơn đau nhói từ não truyền đến, đôi mắt của Thẩm Ngôn đột nhiên tối sầm lại, đôi môi đau đớn rên rỉ, trên vầng trán tái nhợt toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Não vực bị tổn thương kèm với chứng rối loạn trí nhớ, cảm giác này khiến anh thập phần khó chịu.
Thẩm Ngôn nặng nề mà ho khan vài tiếng, mùi máu tanh nồng nặc dần dần tràn ngập khắp không gian nhỏ hẹp, sau khi cơn đau đớn qua đi, toàn thân anh đều đổ mồ hôi lạnh, môi hé mở, thở hổn hển.
Vài giọt nước mắt sinh lý đọng lại trên hàng mi nhỏ dài và cong vút của Omega, theo cái chớp mắt rơi xuống hàng tóc mai đen nhánh, vết máu khô trên môi dưới lại lần nữa nhiễm một màu đỏ tươi, trông thật mỏng manh, yếu ớt.
Bất quá tình trạng này chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Ngôn từ từ chìm vào giấc ngủ trong khoang trị liệu.
Một đêm ngon giấc.
Chưa đến 5 giờ sáng anh đã thức dậy.
Sau khi nhanh chóng thay quần áo và tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Ngôn mới nhớ ra mình không cần huấn luyện cơ giáp nữa.
Đôi mắt màu tím xinh đẹp trong nháy mắt nhiễm một chút mờ mịt.
Không có cơ giáp, trong lúc nhất thời anh hiển nhiên không biết mình nên làm gì.
Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, ngay cả những người hầu cũng chưa thức dậy.
Thẩm Ngôn rời khỏi phòng, ra bên ngoài biệt thự, ngước nhìn ánh nắng lộ ra trên bầu trời.
Vài tia nắng chiếu vào sườn mặt tinh xảo của thiếu niên, tựa như có một tầng kim quang nhàn nhạt bao quanh khuôn mặt biểu tình cũng trở nên nhu hòa hơn. Màu sắc tươi sáng nhảy múa trong đôi mắt màu tím xinh đẹp, dường như đem toàn bộ cảnh đẹp thu vào tầm mắt, ngưng tụ thành một khung cảnh thu nhỏ, lộng lẫy và đầy màu sắc.
Đứng ở nơi đó, anh như là một bức tranh hoàn mỹ.
Thẩm Ngôn đắm chìm trong ánh nắng ban mai, ánh nắng lúc này không chói mắt như buổi trưa, trong hơi ấm còn có một tia mát lạnh, thực thoải mái.
Không khí cũng thực trong lành, tươi mát, có hương thơm nhè nhẹ của cây cỏ sau khi được tưới, khiến người ta nhịn không được hít sâu vài cái.
Trong một khoảnh khắc, anh gần như đã yêu nơi này.
Không phải vì cảnh sắc nơi đây mà lần đầu tiên anh cảm nhận được khung cảnh thiên nhiên trong lành đến thế.
Trước đây, trang viên dù lớn bao nhiêu, phòng ở dù lộng lẫy đến đâu, cũng chỉ là nơi anh ở và rèn luyện, chưa từng một lần dụng tâm cảm nhận.
Thẩm Ngôn làm một vài động tác khởi động đơn giản, vòng quanh biệt thự chạy mười mấy vòng, cuối cùng giảm tốc độ, dừng lại bên ngoài vườn hoa hồng được người hầu cẩn thận chăm sóc.
Anh động tác thoải mái mà từ trên hàng rào cao cao nhảy xuống, lọt vào trong tầm mắt là một vùng hoa rộng lớn màu đỏ, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy, tùy ý xâm chiếm tầm nhìn của anh.
Hương thơm nồng đậm của hoa hồng xông vào mũi, ngọt ngào và thơm ngát, hoàn toàn áp đi mùi cỏ nhẹ nhàng, như thể trên đời chỉ còn lại những bông hồng nở rộ này.
Thật ấm áp và tràn đầy sức sống.
Thẩm Ngôn kỳ thật không quá thích màu sắc tươi sáng, càng không thích mùi hương nồng nàn như vậy, nhưng hôm nay anh đã ở trong vườn hoa hồng nhỏ này gần nửa tiếng, thậm chí cả quần áo trên người anh cũng đều dính chút hương hoa hồng nhàn nhạt.
Anh trở về phòng tắm rửa, lúc ra ngoài lại đụng phải Thẩm An từ phòng cách vách đi ra.
Không có người khác ở đây, Thẩm An không còn cố tình ngụy trang biểu tình điềm mỹ trên mặt, thay vào đó là có chút u ám. Dưới mắt cậu ta có quầng thâm dày, trang điểm cũng không che được, có thể thấy giấc ngủ của cậu ta phi thường kém.
Trái lại là Thẩm Ngôn tuy rằng sắc mặt còn tái nhợt như cũ nhưng lại tràn đầy năng lượng, thậm chí từ khóe môi hơi nhếch lên của anh, cậu ta có thể cảm nhận được tâm tình của anh đang rất tốt.
Lúc hai người đi ngang qua nhau, Thẩm An dừng lại, tựa hồ như ngửi được hương hoa hồng nhàn nhạt phảng phất trên người đối phương.
Cho nên, anh ta thích hoa hồng sao?
A, quả nhiên những người rẻ tiền sẽ có những sở thích rẻ tiền như họ.
Tâm trạng tốt của Thẩm Ngôn vẫn luôn được duy trì đến trưa.
Sau bữa trưa, cha Thẩm nói với Thẩm Ngôn với vẻ mặt nghiêm túc: "Ta đã thương lượng với mẹ của con, qua mấy ngày nữa ta sẽ đưa con đến học viện quý tộc Tinh Nhã. Là một học sinh mới chuyển đến, con phải nghiêm túc nghe giảng, kẻo thành tích quá kém khiến cho người khác chê cười."
Mẹ Thẩm cũng thở dài một hơi: "Chúng ta không cầu con suất sắc như Tiểu An, nhưng ít nhất cũng đừng mang thành tích ở danh sách đếm ngược về ném vào mặt Thẩm gia chúng ta. Có cái gì không hiểu thì phải hỏi Tiểu An, hiểu không?"
Thẩm An ôm cánh tay mẹ Thẩm, ngoan ngoãn cười cười.
Cậu ta lần này không nói thêm cái gì, chỉ là dùng ánh mắt giễu cợt, trào phúng mà liếc nhìn Thẩm Ngôn một cái.
Học viện nơi các Omega quý tộc tụ tập không dễ gây rối, có rất nhiều gia tộc có địa vị cao hơn Thẩm gia, ai cũng không dễ chọc, thời điểm cậu ta mới vào học đã bị nhắm vào không ít lần.
Huống chi, hiện tại chương trình học đã tiến hành được hơn phân nửa, Thẩm Ngôn lại xuất thân từ hoang tinh, chưa từng tiếp xúc qua chương trình học của quý tộc, sợ rằng đến lúc đó sẽ rất xấu mặt.
Đến lúc đó, cha mẹ nhất định sẽ chán ghét Thẩm Ngôn, một người đã làm xấu mặt Thẩm gia.
Thẩm An vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ, nhưng không biết vì sao, trong đầu cậu ta bắt đầu nhớ lại lễ nghi ăn uống hoàn hảo của Thẩm Ngôn, sắc mặt tức khắc tái nhợt.
Cậu ta vẫn luôn không rõ người đến từ hoang tinh này học lễ nghi từ đâu mà ra, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Thẩm Ngôn lười quan tâm Thẩm An đang nghĩ cái gì, chỉ là học viện quý tộc Tinh Nhã căn bản không nằm trong sự cân nhắc của anh.
Nghĩ đến những bài học lộn xộn và rối loạn trong chương trình học, anh nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Ở kiếp trước, Thẩm Ngôn tốt nghiệp Học viện quân sự Thánh Á hàng đầu ở tinh tế, hoàn thành khóa học bốn năm trong hai năm, 15 tuổi vào học viện, 17 tuổi tốt nghiệp.
Dù thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ nhưng xếp hạng thực lực của anh vẫn hoàn toàn xứng đáng với Top 1, kỷ lục anh lập ra cho đến nay vẫn chưa có người phá vỡ.
Thẩm Ngôn hỏi hệ thống: "Tôi có thể không đi học viện quý tộc Tinh Nhã được không? Cậu nói Alpha ưu tú hẳn là đều ở học viện quân sự. "
Hệ thống: "Ngạch... Ký chủ ngài đã quên rồi sao, học viện quý tộc Tinh Nhã ở đối diện học viện quân sự hàng đầu của đế quốc, chỉ cách nhau một con phố. Hai trường thường xuyên tổ chức các buổi gặp mặt giao lưu, có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc."
Thẩm Ngôn mặt vô biểu tình: "... Thì sao?"
Hệ thống thận trọng trả lời: “Ừm, dựa theo tình tiết trong sách, 'Thẩm Ngôn' cũng đến học tại Học viện quý tộc Omega—”
Thẩm Ngôn rất không cao hứng mà mím môi.
Bất quá không nghĩ cũng biết Thẩm gia không có khả năng đưa một Omega đến học viện quân sự. Xem ra, trước tiên chỉ có thể đến học viện Omega, sau đó mới nghĩ biện pháp khác.
"Nhớ năm đó, ta cũng tốt nghiệp ở học viện quý tộc Tinh Nhã."
Mẹ Thẩm tựa hồ nhớ lại cuộc sống trong khuôn viên trường trước đây, nửa khoe khoang nửa hoài niệm mà nói: “Đó là học viện Omega tốt nhất ở Thủ đô Tinh loại, nơi mà tất cả Omega đều khao khát được vào học. Các giáo viên đều đặc biệt được thuê với mức lương cao, trình độ chuyên nghiệp của họ đều có thể được nghe thấy trên khắp đế quốc. Chỉ có nhũng người như vậy mới có thể bồi dưỡng ra những Omega quý tộc hoàn mỹ nhất."
"Ta nhớ mình đã đạt được hạng nhất trong khóa học cắm hoa, còn bởi vậy mà nhận được một huy hiệu bằng đá Citrine độc nhất vô nhị......"
Nghĩ đến đây, ngữ khí mẹ Thẩm không giấu được sự kiêu ngạo, thậm chí sống lưng cũng vì thế mà dựng thẳng.
Thẩm Ngôn trong lòng cực kỳ khó chịu, nhịn không được nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ đang nói nhảm kia.
Chỉ là tùy ý liếc mắt một cái, nhưng mẹ Thẩm lại bất giác run lập cập, không biết vì sao cả người như bị dội gáo nước lạnh, thanh âm cũng đột nhiên ngừng lại.
Trong một khoảnh khắc, bà dường như cảm nhận được uy áp không thua kém gì một Alpha hàng đầu, mà thứ uy áp đáng sợ khủng khiếp đó lại đến từ đứa con trai tới từ hoang tinh này.
Làm thế nào điều này có thể?
Nó rõ ràng là một Omega gầy yếu a.
Mặc dù đang nghĩ như vậy, nhưng đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của người khác, mẹ Thẩm lại cười cười che giấu sự nghi hoặc trong lòng, không dám nhìn vào đôi mắt tím xinh đẹp kia.
**
Có lẽ bà không chiếm được hảo cảm của Thẩm Ngôn, cho đến lúc ăn tối, mẹ Thẩm vẫn không biết mình đã làm sai điều gì.
Lần này Thẩm An dùng bữa rất yên tĩnh, lông mi rũ xuống, ánh mắt kiên định tập trung vào đĩa thức ăn của mình, không liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn, nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy.
Mẹ Thẩm định khoe món ăn mới, nhưng nhớ tới ánh mắt lãnh đạm bức người của Thẩm Ngôn, lại đem lời định nói nuốt vào trong.
Trong lúc nhất thời không khí yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng dao nĩa va chạm vào nhau.
Thẩm Ngôn không cố ý duy trì lễ nghi trên bàn ăn, ngược lại còn thả lỏng tư thế.
Anh nửa dựa vào ghế da như đang ở nhà của mình, vòng eo phác họa một vòng cung đẹp mắt, ngón tay thon dài cầm dao trên bàn, tựa như nghịch một món đồ nhỏ, đem đồ ăn cắt vài nhát rồi dùng nĩa đưa vào miệng của mình.
Tư thế này có thể cải thiện đáng kể tốc độ và hiệu suất, đồng thời vẫn duy trì được sự thanh lịch, ưu nhã, xem như là một mẹo lười biếng
Bữa tối mới dùng được một nửa, quản gia đã vội vàng chạy tới, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi, giọng điệu hưng phấn cùng sốt sắng: “Định vị quang não của đại thiếu gia cho thấy cậu ấy đã đến trung tâm của Thủ đô Tinh loại, cậu ấy đang về đây!"
Nhà ăn đột nhiên trở nên hỗn loạn.
"Tiểu Dịch trở về? Mau, mau lấy cho ta đôi khuyên tai phỉ thúy!"
"Phòng bếp mau làm một phần ăn mới, nhớ dùng những nguyên liệu tốt nhất --"
"Trời ạ, đại thiếu gia sắp trở về."
"Mọi người, mau ra cửa nghênh đón đại thiếu gia!"
Thẩm Ngôn sau khi đặt bộ đồ ăn xuống thì sửng sốt một chút, Thẩm Dịch... trở về sao?
Anh ta không phải quanh năm đi làm nhiệm vụ, không về nhà sao?
Cha Thẩm và mẹ Thẩm mang theo đám người hầu vội vàng chạy ra cửa biệt thự, liền nhìn thấy một luồng ngân quang phi nước đại về phía biệt thự với tốc độ cực nhanh, cách mặt đất nửa mét thì dừng lại.
Tốc độ cực cao mang theo một làn sóng nhiệt, mọi người đều giơ tay che mắt.
“Mẹ kiếp, Thẩm Dịch, anh có thể chạy chậm lại được không, đua xe cũng không nhanh như vậy, lão tử thật muốn ói —” cùng với một giọng nói phẫn nộ cửa xe bật mở, hai Alpha mặc quân phục chiến đấu màu đen từ trên xe nhảy xuống, vững vàng mà dừng trên mặt đất.
Thanh niên phía trước thoạt nhìn sắc mặc bình thường, trên người nồng nặc mùi máu tươi, mà thanh niên phía sau sắc mặt xốc xếch, che miệng ho khan kịch liệt, bộ dáng thê thảm như sắp thăng thiên.
Mặc dù trạng thái hai người trước mặt hiện tại có chút chật vật nhưng lại không thể không thừa nhận ngoại hình và dáng người của họ đều rất hoàn mỹ.
Bộ quân phục phác họa làm nổi bật dáng người cao lớn đĩnh đạt của họ, bởi vì thường xuyên rèn luyện nên tỷ lệ cơ thể thập phần cân đối, vai rộng eo thon, đôi chân dài trong chiếc quần quân đội thẳng tắp và thon thả, ngũ quan tuấn tú hiếm thấy, có lẽ ở trong quân đội cũng có địa vị cao.
"Đại thiếu gia."
"Chào đại thiếu gia."
"Tiểu Dịch, mau tới đây cho mẹ nhìn xem, mẹ rất nhớ con --"
"Thẩm Dịch ca ca, hoan nghênh trở về, em rất vui!"
......
Không để ý đến sự huyên náo xung quanh, Thẩm Dịch tùy tay lấy một chiếc áo choàng khoác lên người để che đi bụi bẩn trên người. Dùng ánh mắt lãnh đạm tìm kiếm một vòng trong đám đông, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên người Omega trước nay chưa từng gặp qua, sải bước về phía đó.
Không cần người khác nhắc nhở, hắn cơ hồ lập tức có thể xác định: đây là em trai hắn, người thân cùng huyết thống với hắn.
Sự hưng phấn đã mất đi từ lâu đột nhiên dâng lên trong lòng, giờ phút này tim của hắn đập liên hồi âm thanh 'thình thịch thình thịch' truyền đến màng nhĩ của hắn, Alpha bước đi nhanh chóng làm cho áo choàng kịch liệt đung đưa, giống như tâm trạng cấp bách của hắn lúc này.
Thẩm Ngôn ngước mắt lên, nhìn người đang bước nhanh đến trước mặt mình.
Alpha có khuôn mặt điềm tĩnh do dự vươn tay ra, rồi lại như nhớ tới cái gì đó, bàn tay sắp chạm đến đỉnh đầu của anh đột ngột ngừng lại, nhanh chóng thu trở về.
Sau đó một giọng nói khàn khàn mang theo nụ cười vang lên bên tai Thẩm Ngôn: “Tiểu Ngôn, lần đầu gặp mặt, anh là anh trai của em——Thẩm Dịch”
- ----------------------------
Citrine: là loại đá quý hiếm thuộc nhóm thạch anh vàng, một trong số những dòng đá giá trị nhất của họ nhà đá thạch anh. Citrine có kết cấu cùng loại với đá thạch anh tím – Amethyst, nhưng chúng nằm ở đẳng cấp cao hơn. Màu sắc thường thấy của tinh thể đá Citrine là màu vàng đến nâu vàng, chủ yếu là cam, đôi khi màu nâu sẫm/ nâu đỏ. Citrine chính là một trong những loại tinh thể thạch anh phổ biến và cũng quý hiếm nhất trên thế giới.
Thẩm Ngôn đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn một cỗ cơ giáp."
Anh thậm chí còn không thèm dùng kính ngữ bởi vì bọn họ không xứng.
Nghe được lời này, Cha Thẩm lập tức cau mày, giữa hai lông mày hình thành một rãnh sâu, phá hủy hoàn toàn khuôn mặt tuấn tú.
Ông ta không chút lưu tình mà quát lớn: "Nói bậy bạ! Omega muốn cơ giáp? Đó không phải là đồ chơi. Có thời gian rảnh, tại sao không đi theo học hỏi từ mẹ của con-"
Thẩm Ngôn lười lắng nghe bài phát biểu dài dòng của ông ta, dùng sức ho khan hai tiếng, bên môi lập tức xuất hiện một vệt máu đỏ tươi, đột ngột cắt đứt lời nói đối phương còn chưa kịp nói ra.
Anh giơ khăn tay lau vết máu loang lổ, nhíu mày: “Vậy thì không cần cơ giáp, đổi thành khoang trị liệu đi.”
Cha Thẩm còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang một cách tàn nhẫn, suýt chút nữa thì nghẹn chết.
Gân xanh trên thái dương ông ta nổi lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của đối phương, lại nhớ tới kết quả giám định y tế do Trung tâm cứu trợ Omega gửi tới, rốt cuộc vẫn là áp xuống hỏa khí: “...Được, ta kêu quản gia đi sắp xếp."
"Được, làm ơn nhanh chút."
Thẩm Ngôn nói xong câu đó, tùy tay ném chiếc khăn lụa dính máu đi, không chút luyến tiếc nhanh chóng rời đi, cũng không thèm bố thí cho đối phương thêm một ánh mắt.
Cha Thẩm: "......"
Tại sao ông ta lại cảm thấy mình giống như chiếc khăn tay kia, dùng xong liền bị vứt bỏ?
Đây là thái độ đối với cha của mình sao, thật nực cười!
Tốc độ vận chuyển hàng hóa của thời đại tinh tế cực kỳ nhanh. Ban đêm, Thẩm Ngôn đã cởi hết quần áo, nằm thư thái trong khoang trị liệu màu trắng mà quản gia mua.
Khoang trị liệu này tính năng tạm được, Thẩm Ngôn tra thông tin trên Tinh Võng, giá bán gần mười triệu Tinh tệ, mặc kệ có thể chữa trị thương tổn cho anh hay không, ít nhất nằm bên trong cũng khá thoải mái.
Trên thị trường có rất nhiều khoang trị liệu với giá từ hàng trăm nghìn đến hàng trăm triệu tinh tệ, hiệu quả điều trị quả thật có sự khác biệt rất lớn. Trong đó, đắt nhất là khoang trị liệu cấp đặc biệt của quân khu, có thể nhanh chóng phục hồi tinh thần lực và thể lực, thường dùng trong những trận chiến có quy mô lớn, đặc biệt là đối với các tướng lĩnh cấp cao trong chiến tranh.
Thẩm Ngôn trước đây cũng có khoang trị liệu chuyên dụng của riêng mình, được xây dựng trong quân đội với một khoản tiền khổng lồ, giá trị lên tới hàng chục tỷ, chi phí nghiên cứu lại càng không thể đong đếm được.
Đương nhiên hiệu quả cũng đặc biệt xuất sắc, chỉ cần không phải vết thương vĩnh viễn, ngủ một giấc liền có thể khôi phục hơn phân nửa, thứ này trên chiến trường phòng ngự địch nhân rất hữu hiệu.
Toàn bộ tinh tế cũng chỉ có anh có vinh dự này.
Không biết sau khi anh ' chết ' khoang trị liệu có còn không?
Nếu còn, nó nên được giao cho --
Đột nhiên, một cơn đau nhói từ não truyền đến, đôi mắt của Thẩm Ngôn đột nhiên tối sầm lại, đôi môi đau đớn rên rỉ, trên vầng trán tái nhợt toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Não vực bị tổn thương kèm với chứng rối loạn trí nhớ, cảm giác này khiến anh thập phần khó chịu.
Thẩm Ngôn nặng nề mà ho khan vài tiếng, mùi máu tanh nồng nặc dần dần tràn ngập khắp không gian nhỏ hẹp, sau khi cơn đau đớn qua đi, toàn thân anh đều đổ mồ hôi lạnh, môi hé mở, thở hổn hển.
Vài giọt nước mắt sinh lý đọng lại trên hàng mi nhỏ dài và cong vút của Omega, theo cái chớp mắt rơi xuống hàng tóc mai đen nhánh, vết máu khô trên môi dưới lại lần nữa nhiễm một màu đỏ tươi, trông thật mỏng manh, yếu ớt.
Bất quá tình trạng này chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Ngôn từ từ chìm vào giấc ngủ trong khoang trị liệu.
Một đêm ngon giấc.
Chưa đến 5 giờ sáng anh đã thức dậy.
Sau khi nhanh chóng thay quần áo và tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Ngôn mới nhớ ra mình không cần huấn luyện cơ giáp nữa.
Đôi mắt màu tím xinh đẹp trong nháy mắt nhiễm một chút mờ mịt.
Không có cơ giáp, trong lúc nhất thời anh hiển nhiên không biết mình nên làm gì.
Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, ngay cả những người hầu cũng chưa thức dậy.
Thẩm Ngôn rời khỏi phòng, ra bên ngoài biệt thự, ngước nhìn ánh nắng lộ ra trên bầu trời.
Vài tia nắng chiếu vào sườn mặt tinh xảo của thiếu niên, tựa như có một tầng kim quang nhàn nhạt bao quanh khuôn mặt biểu tình cũng trở nên nhu hòa hơn. Màu sắc tươi sáng nhảy múa trong đôi mắt màu tím xinh đẹp, dường như đem toàn bộ cảnh đẹp thu vào tầm mắt, ngưng tụ thành một khung cảnh thu nhỏ, lộng lẫy và đầy màu sắc.
Đứng ở nơi đó, anh như là một bức tranh hoàn mỹ.
Thẩm Ngôn đắm chìm trong ánh nắng ban mai, ánh nắng lúc này không chói mắt như buổi trưa, trong hơi ấm còn có một tia mát lạnh, thực thoải mái.
Không khí cũng thực trong lành, tươi mát, có hương thơm nhè nhẹ của cây cỏ sau khi được tưới, khiến người ta nhịn không được hít sâu vài cái.
Trong một khoảnh khắc, anh gần như đã yêu nơi này.
Không phải vì cảnh sắc nơi đây mà lần đầu tiên anh cảm nhận được khung cảnh thiên nhiên trong lành đến thế.
Trước đây, trang viên dù lớn bao nhiêu, phòng ở dù lộng lẫy đến đâu, cũng chỉ là nơi anh ở và rèn luyện, chưa từng một lần dụng tâm cảm nhận.
Thẩm Ngôn làm một vài động tác khởi động đơn giản, vòng quanh biệt thự chạy mười mấy vòng, cuối cùng giảm tốc độ, dừng lại bên ngoài vườn hoa hồng được người hầu cẩn thận chăm sóc.
Anh động tác thoải mái mà từ trên hàng rào cao cao nhảy xuống, lọt vào trong tầm mắt là một vùng hoa rộng lớn màu đỏ, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy, tùy ý xâm chiếm tầm nhìn của anh.
Hương thơm nồng đậm của hoa hồng xông vào mũi, ngọt ngào và thơm ngát, hoàn toàn áp đi mùi cỏ nhẹ nhàng, như thể trên đời chỉ còn lại những bông hồng nở rộ này.
Thật ấm áp và tràn đầy sức sống.
Thẩm Ngôn kỳ thật không quá thích màu sắc tươi sáng, càng không thích mùi hương nồng nàn như vậy, nhưng hôm nay anh đã ở trong vườn hoa hồng nhỏ này gần nửa tiếng, thậm chí cả quần áo trên người anh cũng đều dính chút hương hoa hồng nhàn nhạt.
Anh trở về phòng tắm rửa, lúc ra ngoài lại đụng phải Thẩm An từ phòng cách vách đi ra.
Không có người khác ở đây, Thẩm An không còn cố tình ngụy trang biểu tình điềm mỹ trên mặt, thay vào đó là có chút u ám. Dưới mắt cậu ta có quầng thâm dày, trang điểm cũng không che được, có thể thấy giấc ngủ của cậu ta phi thường kém.
Trái lại là Thẩm Ngôn tuy rằng sắc mặt còn tái nhợt như cũ nhưng lại tràn đầy năng lượng, thậm chí từ khóe môi hơi nhếch lên của anh, cậu ta có thể cảm nhận được tâm tình của anh đang rất tốt.
Lúc hai người đi ngang qua nhau, Thẩm An dừng lại, tựa hồ như ngửi được hương hoa hồng nhàn nhạt phảng phất trên người đối phương.
Cho nên, anh ta thích hoa hồng sao?
A, quả nhiên những người rẻ tiền sẽ có những sở thích rẻ tiền như họ.
Tâm trạng tốt của Thẩm Ngôn vẫn luôn được duy trì đến trưa.
Sau bữa trưa, cha Thẩm nói với Thẩm Ngôn với vẻ mặt nghiêm túc: "Ta đã thương lượng với mẹ của con, qua mấy ngày nữa ta sẽ đưa con đến học viện quý tộc Tinh Nhã. Là một học sinh mới chuyển đến, con phải nghiêm túc nghe giảng, kẻo thành tích quá kém khiến cho người khác chê cười."
Mẹ Thẩm cũng thở dài một hơi: "Chúng ta không cầu con suất sắc như Tiểu An, nhưng ít nhất cũng đừng mang thành tích ở danh sách đếm ngược về ném vào mặt Thẩm gia chúng ta. Có cái gì không hiểu thì phải hỏi Tiểu An, hiểu không?"
Thẩm An ôm cánh tay mẹ Thẩm, ngoan ngoãn cười cười.
Cậu ta lần này không nói thêm cái gì, chỉ là dùng ánh mắt giễu cợt, trào phúng mà liếc nhìn Thẩm Ngôn một cái.
Học viện nơi các Omega quý tộc tụ tập không dễ gây rối, có rất nhiều gia tộc có địa vị cao hơn Thẩm gia, ai cũng không dễ chọc, thời điểm cậu ta mới vào học đã bị nhắm vào không ít lần.
Huống chi, hiện tại chương trình học đã tiến hành được hơn phân nửa, Thẩm Ngôn lại xuất thân từ hoang tinh, chưa từng tiếp xúc qua chương trình học của quý tộc, sợ rằng đến lúc đó sẽ rất xấu mặt.
Đến lúc đó, cha mẹ nhất định sẽ chán ghét Thẩm Ngôn, một người đã làm xấu mặt Thẩm gia.
Thẩm An vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ, nhưng không biết vì sao, trong đầu cậu ta bắt đầu nhớ lại lễ nghi ăn uống hoàn hảo của Thẩm Ngôn, sắc mặt tức khắc tái nhợt.
Cậu ta vẫn luôn không rõ người đến từ hoang tinh này học lễ nghi từ đâu mà ra, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Thẩm Ngôn lười quan tâm Thẩm An đang nghĩ cái gì, chỉ là học viện quý tộc Tinh Nhã căn bản không nằm trong sự cân nhắc của anh.
Nghĩ đến những bài học lộn xộn và rối loạn trong chương trình học, anh nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Ở kiếp trước, Thẩm Ngôn tốt nghiệp Học viện quân sự Thánh Á hàng đầu ở tinh tế, hoàn thành khóa học bốn năm trong hai năm, 15 tuổi vào học viện, 17 tuổi tốt nghiệp.
Dù thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ nhưng xếp hạng thực lực của anh vẫn hoàn toàn xứng đáng với Top 1, kỷ lục anh lập ra cho đến nay vẫn chưa có người phá vỡ.
Thẩm Ngôn hỏi hệ thống: "Tôi có thể không đi học viện quý tộc Tinh Nhã được không? Cậu nói Alpha ưu tú hẳn là đều ở học viện quân sự. "
Hệ thống: "Ngạch... Ký chủ ngài đã quên rồi sao, học viện quý tộc Tinh Nhã ở đối diện học viện quân sự hàng đầu của đế quốc, chỉ cách nhau một con phố. Hai trường thường xuyên tổ chức các buổi gặp mặt giao lưu, có rất nhiều cơ hội để tiếp xúc."
Thẩm Ngôn mặt vô biểu tình: "... Thì sao?"
Hệ thống thận trọng trả lời: “Ừm, dựa theo tình tiết trong sách, 'Thẩm Ngôn' cũng đến học tại Học viện quý tộc Omega—”
Thẩm Ngôn rất không cao hứng mà mím môi.
Bất quá không nghĩ cũng biết Thẩm gia không có khả năng đưa một Omega đến học viện quân sự. Xem ra, trước tiên chỉ có thể đến học viện Omega, sau đó mới nghĩ biện pháp khác.
"Nhớ năm đó, ta cũng tốt nghiệp ở học viện quý tộc Tinh Nhã."
Mẹ Thẩm tựa hồ nhớ lại cuộc sống trong khuôn viên trường trước đây, nửa khoe khoang nửa hoài niệm mà nói: “Đó là học viện Omega tốt nhất ở Thủ đô Tinh loại, nơi mà tất cả Omega đều khao khát được vào học. Các giáo viên đều đặc biệt được thuê với mức lương cao, trình độ chuyên nghiệp của họ đều có thể được nghe thấy trên khắp đế quốc. Chỉ có nhũng người như vậy mới có thể bồi dưỡng ra những Omega quý tộc hoàn mỹ nhất."
"Ta nhớ mình đã đạt được hạng nhất trong khóa học cắm hoa, còn bởi vậy mà nhận được một huy hiệu bằng đá Citrine độc nhất vô nhị......"
Nghĩ đến đây, ngữ khí mẹ Thẩm không giấu được sự kiêu ngạo, thậm chí sống lưng cũng vì thế mà dựng thẳng.
Thẩm Ngôn trong lòng cực kỳ khó chịu, nhịn không được nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ đang nói nhảm kia.
Chỉ là tùy ý liếc mắt một cái, nhưng mẹ Thẩm lại bất giác run lập cập, không biết vì sao cả người như bị dội gáo nước lạnh, thanh âm cũng đột nhiên ngừng lại.
Trong một khoảnh khắc, bà dường như cảm nhận được uy áp không thua kém gì một Alpha hàng đầu, mà thứ uy áp đáng sợ khủng khiếp đó lại đến từ đứa con trai tới từ hoang tinh này.
Làm thế nào điều này có thể?
Nó rõ ràng là một Omega gầy yếu a.
Mặc dù đang nghĩ như vậy, nhưng đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của người khác, mẹ Thẩm lại cười cười che giấu sự nghi hoặc trong lòng, không dám nhìn vào đôi mắt tím xinh đẹp kia.
**
Có lẽ bà không chiếm được hảo cảm của Thẩm Ngôn, cho đến lúc ăn tối, mẹ Thẩm vẫn không biết mình đã làm sai điều gì.
Lần này Thẩm An dùng bữa rất yên tĩnh, lông mi rũ xuống, ánh mắt kiên định tập trung vào đĩa thức ăn của mình, không liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn, nhưng tay vẫn không ngừng run rẩy.
Mẹ Thẩm định khoe món ăn mới, nhưng nhớ tới ánh mắt lãnh đạm bức người của Thẩm Ngôn, lại đem lời định nói nuốt vào trong.
Trong lúc nhất thời không khí yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng dao nĩa va chạm vào nhau.
Thẩm Ngôn không cố ý duy trì lễ nghi trên bàn ăn, ngược lại còn thả lỏng tư thế.
Anh nửa dựa vào ghế da như đang ở nhà của mình, vòng eo phác họa một vòng cung đẹp mắt, ngón tay thon dài cầm dao trên bàn, tựa như nghịch một món đồ nhỏ, đem đồ ăn cắt vài nhát rồi dùng nĩa đưa vào miệng của mình.
Tư thế này có thể cải thiện đáng kể tốc độ và hiệu suất, đồng thời vẫn duy trì được sự thanh lịch, ưu nhã, xem như là một mẹo lười biếng
Bữa tối mới dùng được một nửa, quản gia đã vội vàng chạy tới, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi, giọng điệu hưng phấn cùng sốt sắng: “Định vị quang não của đại thiếu gia cho thấy cậu ấy đã đến trung tâm của Thủ đô Tinh loại, cậu ấy đang về đây!"
Nhà ăn đột nhiên trở nên hỗn loạn.
"Tiểu Dịch trở về? Mau, mau lấy cho ta đôi khuyên tai phỉ thúy!"
"Phòng bếp mau làm một phần ăn mới, nhớ dùng những nguyên liệu tốt nhất --"
"Trời ạ, đại thiếu gia sắp trở về."
"Mọi người, mau ra cửa nghênh đón đại thiếu gia!"
Thẩm Ngôn sau khi đặt bộ đồ ăn xuống thì sửng sốt một chút, Thẩm Dịch... trở về sao?
Anh ta không phải quanh năm đi làm nhiệm vụ, không về nhà sao?
Cha Thẩm và mẹ Thẩm mang theo đám người hầu vội vàng chạy ra cửa biệt thự, liền nhìn thấy một luồng ngân quang phi nước đại về phía biệt thự với tốc độ cực nhanh, cách mặt đất nửa mét thì dừng lại.
Tốc độ cực cao mang theo một làn sóng nhiệt, mọi người đều giơ tay che mắt.
“Mẹ kiếp, Thẩm Dịch, anh có thể chạy chậm lại được không, đua xe cũng không nhanh như vậy, lão tử thật muốn ói —” cùng với một giọng nói phẫn nộ cửa xe bật mở, hai Alpha mặc quân phục chiến đấu màu đen từ trên xe nhảy xuống, vững vàng mà dừng trên mặt đất.
Thanh niên phía trước thoạt nhìn sắc mặc bình thường, trên người nồng nặc mùi máu tươi, mà thanh niên phía sau sắc mặt xốc xếch, che miệng ho khan kịch liệt, bộ dáng thê thảm như sắp thăng thiên.
Mặc dù trạng thái hai người trước mặt hiện tại có chút chật vật nhưng lại không thể không thừa nhận ngoại hình và dáng người của họ đều rất hoàn mỹ.
Bộ quân phục phác họa làm nổi bật dáng người cao lớn đĩnh đạt của họ, bởi vì thường xuyên rèn luyện nên tỷ lệ cơ thể thập phần cân đối, vai rộng eo thon, đôi chân dài trong chiếc quần quân đội thẳng tắp và thon thả, ngũ quan tuấn tú hiếm thấy, có lẽ ở trong quân đội cũng có địa vị cao.
"Đại thiếu gia."
"Chào đại thiếu gia."
"Tiểu Dịch, mau tới đây cho mẹ nhìn xem, mẹ rất nhớ con --"
"Thẩm Dịch ca ca, hoan nghênh trở về, em rất vui!"
......
Không để ý đến sự huyên náo xung quanh, Thẩm Dịch tùy tay lấy một chiếc áo choàng khoác lên người để che đi bụi bẩn trên người. Dùng ánh mắt lãnh đạm tìm kiếm một vòng trong đám đông, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên người Omega trước nay chưa từng gặp qua, sải bước về phía đó.
Không cần người khác nhắc nhở, hắn cơ hồ lập tức có thể xác định: đây là em trai hắn, người thân cùng huyết thống với hắn.
Sự hưng phấn đã mất đi từ lâu đột nhiên dâng lên trong lòng, giờ phút này tim của hắn đập liên hồi âm thanh 'thình thịch thình thịch' truyền đến màng nhĩ của hắn, Alpha bước đi nhanh chóng làm cho áo choàng kịch liệt đung đưa, giống như tâm trạng cấp bách của hắn lúc này.
Thẩm Ngôn ngước mắt lên, nhìn người đang bước nhanh đến trước mặt mình.
Alpha có khuôn mặt điềm tĩnh do dự vươn tay ra, rồi lại như nhớ tới cái gì đó, bàn tay sắp chạm đến đỉnh đầu của anh đột ngột ngừng lại, nhanh chóng thu trở về.
Sau đó một giọng nói khàn khàn mang theo nụ cười vang lên bên tai Thẩm Ngôn: “Tiểu Ngôn, lần đầu gặp mặt, anh là anh trai của em——Thẩm Dịch”
- ----------------------------
Citrine: là loại đá quý hiếm thuộc nhóm thạch anh vàng, một trong số những dòng đá giá trị nhất của họ nhà đá thạch anh. Citrine có kết cấu cùng loại với đá thạch anh tím – Amethyst, nhưng chúng nằm ở đẳng cấp cao hơn. Màu sắc thường thấy của tinh thể đá Citrine là màu vàng đến nâu vàng, chủ yếu là cam, đôi khi màu nâu sẫm/ nâu đỏ. Citrine chính là một trong những loại tinh thể thạch anh phổ biến và cũng quý hiếm nhất trên thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất