Hạc Giấy

Chương 20: Đáng yêu

Trước Sau
Ninh Đình Phúc mở mắt mơ màng tỉnh dậy.

Hương cà phê chậm rãi lan tỏa trong không khí đã khiến cậu bừng tỉnh.

" Dậy rồi à, mèo con? "

Ninh Đình Phúc đâm ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang bên cạnh.

Hoàng Viết Lực đang chống một tay nhìn xuống cậu, ánh mắt hắn đầy ý cười xem chừng vui vẻ lắm.

Ninh Đình Phúc lạnh lùng không nói gì, cậu chống tay xuống giường ngồi dậy.

Hoàng Viết Lực thấy thế cũng ngồi dậy rồi chậm chạp thu tin tức tố lại. Hắn để trần thân trên, tám múi cơ bắp đều đều xuất hiện, không khoa trương nhưng đầy sức mạnh.

Ninh Đình Phúc chịu sự ảnh hưởng của tin tức tố của hắn, cậu tạm thời chân tay có chút bủn rủn nên chưa thể xuống giường ngay được. Cậu cũng sâu sắc cảm nhận rõ ràng, từ đầu đến chân của cậu đều mang mùi vị tin tức tố của kẻ đang ngồi bên cạnh cậu vô cùng ung dung này.

Ninh Đình Phúc siết chặt chăn, cậu không muốn thừa nhận đâu, nhưng bây giờ cậu đang rất thoải mái, cả tức giận cũng tức giận không tròn cảm xúc.

" Mặc đồ vào đi! "

Ninh Đình Phúc khó chịu trong lòng quay ngoắt sang gắt gỏng với Hoàng Viết Lực.

Hoàng Viết Lực cười khẽ, mèo con tức giận đúng là khiến người khác càng yêu thương hơn.

" Không vội, chúng ta cũng đâu thực sự xảy ra chuyện gì, cậu giật mình như vậy sẽ khiến người khác nghĩ bậy đó. "

Hoàng Viết Lực vừa nói vừa ghé sát lại gần gương mặt tinh xảo lạnh lùng của Ninh Đình Phúc.

Ninh Đình Phúc không một chút do dự nào vung một cú đấm thẳng vào mặt của Hoàng Viết Lực, còn không quên bồi thêm một câu.

" Vô liêm sỉ! "

Sao tên này lại có thể vô liêm sỉ mặt dày đến thế này cơ chứ? Con mắt nào của hắn thấy cậu giật mình? Cái tên này không phải nên lạnh lùng cấm dục sao? Sao lại không giống kịch bản chút nào vậy chứ!?

Hoàng Viết Lực đoán được thế nào cậu cũng ra tay nên rất nhanh đã né tránh được cú đấm của cậu, hắn nở nụ cười:" Được rồi, cậu không thể đánh được Alpha của cậu đâu, không cần phí công vô ích. "

Ninh Đình Phúc nghe thế trợn mắt:" Cậu là Alpha của tôi!? Bớt mơ tưởng đi! "

Hoàng Viết Lực cười nhạt, thôi được rồi hắn cũng không muốn mèo con yếu đuối ghét hắn.

" Không đùa cậu nữa, hiện tại đã hơn chín giờ, tôi đã nằm cạnh cậu nhìn cậu rất lâu rồi. Ở đây hết ngày hôm nay đi, buổi chiều tôi sẽ đưa cậu về nhà. "

Nghe thấy hắn nói bây giờ đã là giữa trưa thì Ninh Đình phúc vội vã với lấy cái điện thoại đang sạc pin trên đầu giường, ánh mắt cậu đầy lạnh lẽo ghim vào người hắn cất giọng hỏi:" Cậu tắt báo thức của tôi, đúng không? "

Hoàng Viết Lực gật đầu thản nhiên thừa nhận:" Phải, là tôi tắt. "



Ninh Đình Phúc nét mặt lạnh lẽo đặt điện thoại xuống giường sau đó nhìn chằm chằm vào Hoàng Viết Lực, quá rõ ràng rồi, hiện tại cậu cần có một lời giải thích hợp lý từ hắn. Buổi sáng nay coi như đi tong rồi, ngày mai lại phải làm bài tập gấp đôi, cậu không hề thích tiết tấu học hành của mình bị loạn thành một cục như bây giờ, tất cả là tại Hoàng Viết Lực!

" Cậu ngủ rất ngon, tôi không nỡ đánh thức cậu. "

Hoàng Viết Lực mặc áo vào thản nhiên đưa ra một lý do hết sức đúng lý hợp tình, đúng là hắn thấy cậu ngu quá ngoan ngoãn lại quá ngon giấc nên hắn đã tắt báo thức của cậu. Lúc cậu ngủ liền giống như mèo xon ban ngày thì khoe ra móng vuốt sắc nhọn đe dạo người khác, đêm về thu lại móng vuốt sắc nhọn kia, thậm chí còn giương cái bụng nhỏ ra chờ người khác vuốt ve.

Nói chung lúc ngủ cậu trở nên vô cùng ngoan ngoãn, hắn thích nhìn cậu ngủ.

Ninh Đình Phúc lúc này không chịu được nữa, cậu lập tức vùng dậy khỏi giường vung nắm đấm về phía hắn.

Thế là hai người có một màn đánh nhau thể dục buổi trưa vô cùng náo động.

Ninh Đình Phúc đánh rất ác, cậu không hề nương tay với hắn cho dù hiện tại đúng là hắn chính là Alpha của cậu. Hoàng Viết Lực dĩ nhiên đánh trả, chẳng qua hắn coi đây là trò trêu đùa với cậu mà thôi, hắn không định đánh thật. Mèo nhỏ yếu đuối sẽ không chịu được tổn thương.

Đánh đến khi hắn cảm thấy cậu đã thấm mệt thì dừng trò chơi này lại:" Tôi đã nấu xong đồ ăn rồi, ăn trưa thôi. "

Ninh Đình Phúc nghe vậy có chút ngạc nhiên, Bạch Mục nấu ăn cho hắn nên cậu không nghĩ là hắn cũng biết nấu ăn bèn ngạc nhiên hỏi:" Cậu biết nấu ăn sao? "

Hoàng Viết Lực gật đầu, khóe miệng nhướng cao:" Sao nào, tôi học nấu ăn vì cậu đấy. "

Hắn lại không kìm được mà trêu đùa mèo nhỏ yếu đuối rồi.

Ninh Đình Phúc nghe thế cậu giật tay mình ra khỏi tay hắn nhìn hắn bằng nửa con mắt rồi lạnh lùng nói:" Lần đầu vào bếp, đã cháy bếp rồi thì đồ ăn sao có thể ăn được chứ!? "

Hoàng Viết Lực bật cười, chậc, mèo nhỏ yếu đuối thật đúng là độc miệng, ăn một bữa cơm thôi mà khó như lên trời vậy.

" Được rồi, là tôi biết nấu. "

Hắn nói xong tiến lại gần cậu.

Ninh Đình Phúc thấy hắn tiến một bước cậu lại lùi một bước, đến cuối cùng không thể lùi được nữa thì cậu đã bị hắn dí lên tường rồi. Đã vậy hắn còn bao vây cậu bằng tin tức tố của hắn, không phải đàn áp, chỉ đơn thuần là vương mùi vị của hắn lên cơ thể cậu.

" Ngoài mẹ tôi ra, cậu là người thứ hai được nếm thử cơm tôi nấu. "

Ninh Đình Phúc nghe thế thì cười nhạt hờ hững nói:" Vậy tôi nên cảm ơn cậu phải không, lớp trưởng đại nhân? "

Hoàng Viết Lực cười khẽ ánh mắt thâm sâu bí hiểm:" Không cần cảm ơn, cậu chỉ cần nằm trên giường chờ tôi là được. "

Ninh Đình Phúc:"... "

" Cậu nên đi chết đi! "

Nạt hắn xong cậu đẩy hắn ra rồi từng bước đi đến bàn ăn.

Nhìn một bàn ăn bình dị nhưng đầy đủ chất dinh dưỡng trước mặt tâm trạng cậu có chút phức tạp.



Dòng dõi vương tôn quý tộc như hắn mà cũng biết nấu cơm sao? Thực có chút bất ngờ đấy.

Bữa cơm không sóng gió gì nhanh chóng kết thúc. Lúc ăn xong cũng đã là hơn mười một giờ trưa.

Ninh Đình Phúc đã quen ngôi nhà này, cậu thản nhiên đứng dậy sau đó quen đường quen nẻo đi lên phòng hắn. Cậu phải tiêm một mũi thuốc ức chế... Mà hình như tình trạng rối loạn tin tức tố của cậu đã biến mất rồi.

Hoàng Viết Lực nhìn bóng dáng cậu đi lên cầu thang sau đó thu dọn bát đũa trên bàn ngoan ngoãn đi rửa bát.

Ninh Đình Phúc đi lên phòng hắn, tin tức tố vị cà phê đã gần như hoàn toàn biến mất, chỉ còn thoang thoảng một chút trong không khí mà thôi.

Cậu đi tới balo sau đó đem thuốc ức chế được bọc kĩ nhét trong ngăn sâu nhất của cặp ra.

Kim tiêm đâm rách làn da trắng nõn mỏng manh, chất lỏng màu xanh trong suốt lạnh lẽo chầm chậm từ ống tiêm đi vào trong mạch máu của cậu.

Được rồi, có liều thuốc này cậu sẽ an toàn vượt qua nốt hai ngày của kì phát tình lần này.

Ninh Đình Phúc thở ra, tâm trạng cậu trở nên nhẹ nhõm. Cuối cùng kì phát tình địa ngục này cũng đã qua rồi.

" Chết tiệt! "

Đưa tay ra tuyến thể mỏng manh phía sau gáy, cậu không kìm được mà gằn giọng. Kì phát tình đúng là đáng chết! Sao trên đời này lại tồn tại cái thứ gọi là kì phát tình chứ!? Rồi còn Omega với chả Alpha, đúng là phiền phức! An ổn phân chia nam nữ không tốt sao? Tạo hóa đáng kiếp, chết tiệt!

Sau khi oán trách đến chín tầng trời, xuống tận mười tám tầng địa ngục thì cậu mở cửa đi xuống lầu.

Hoàng Viết Lực ngồi trên sofa tư thái vô cùng thoải mái cầm do động, không biết đang bấm cái gì.

TV thì vẫn đang bật trước mặt hắn.

Ninh Đình Phúc không hứng thú với TV liền vươn tay với lấy cái điều khiển ở trên bàn rồi tắt TV đi. Cậu mang điện thoại cách xa hắn năm mét ngồi lên ghế tại bàn ăn bỏ di động ra xem.

Lúc cậu mới mở di động lên thì ngay lập tức, đập vào đôi mắt xinh đẹp của cậu chính là một đường link dẫn đến một group hay một trang web nào đó. Đây là Diệp Hồng Ngân gửi cho cậu, những người khác cũng gửi cho cậu đường link tương tự.

Ấn vào xong... Ninh Đình Phúc lập tức hối hận.

" Hoàng Viết Lực!! "

Nghe thấy tiếng gọi đầy tức giận và lạnh lẽo của cậu thì hắn cười đến là vui vẻ.

" Mẹ nó cậu đi chết đi!! "

Ninh Đình Phúc lửa giận bốc cao ba thước bắt đầu cuộc rượt đuổi như trẻ con lên ba với Hoàng Viết Lực. Cậu thực sự lúc này chỉ muốn đánh chết hắn.

Hoàng Viết Lực vừa chạy vừa dùng khuôn mặt đẹp trai không góc chết của mình nói ra những lời vô cùng cợt nhả.

" Đuổi tôi làm gì chứ? Ảnh chụp không đẹp sao? Tôi thấy... Cậu rất đáng yêu mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau