Thừa Kế Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn
Chương 4: Trường Trung Học Trẻ Khiếm Thị
Edit + Beta: NAI HỒNG TÀ RĂM
—————
Đêm khuya, bên ngoài chó sủa ầm ĩ.
Ba mẹ đã đi trực đêm, toàn bộ căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ bật mỗi bóng đèn trước cửa ra vào.
“Bịch____bịch_____bịch____”
Tiếng bước chân quanh quẩn trên hành lang, ván gỗ bị sức nặng tác động phát ra âm thanh” Cạc___cạc__”, giọng nữ vang vọng từ xa.
Em gái: “Anh cả, giết anh hai thì chúng ta có thể đi học hả?”
Anh cả: “Nếu nó biến mất, cơ hội đi học sẽ thuộc về chúng ta!”
Em gái: “Em cũng muốn đi học……”
Rất nhanh, hai người đã tới trước cửa phòng Hứa Tri Ngôn.
“Cộc cộc cộc____”
“Anh ơi, mở cửa cho em đi!” Em gái ngọt ngào nói.
Nếu chỉ nghe không nhìn, Hứa Tri Ngôn cảm thấy bản thân sẽ không chút do dự mà mở cửa.
“Cộc cộc cộc cộc_____”
Không ai trả lời, tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập.
Lát sau, gõ cửa biến thành tông cửa, hai con quái vật liên tục dùng bạo lực để xong vào.
Cửa phòng tuy chắc, nhưng cũng chẳng chống chọi lại với sức mạnh của lũ quái vật.
“Rầm____”
“Rầm_____rầm_____”
“……”
“Ầm______”
Cuối cùng, ván cửa đạt đến giới hạn, ngã ầm xuống, bụi đất bay lung tung.
Hai cục thịt mỡ tranh nhau vọt vào, tứ chi chen chúc như sắp hoà làm một sau đó lại tách về như cũ.
Hiện giờ, anh trai và em gái đã hoàn toàn vứt bỏ hình dạng con người.
Anh trai:”Người đâu……”
Em gái:”Anh hai, anh đang ở nơi nào thế?”
Ánh trăng ảm đạm phủ khắp căn phòng, bên trong không có một bóng người.
‘Anh trai’ lết cơ thể cao lớn đến trước giường, xốc chăn lên, mấy cái gối mềm mại nhồi lông chim rơi ra.
Nó tức giận rút dao gọt hoa quả đâm xuống.
“Kịch____”
Lưỡi dao trực tiếp đâm xuyên ván gỗ va chạm khung kim loại, phát ra âm thanh chói tai.
“Mái ngói bị vỡ nè anh cả ơi!” Khác với anh trai tánh nóng như kem, em gái lanh lợi hơn nhiều, sau khi phát hiện vấn đề nó đẩy cửa sổ, chỉ vào ngói vụn nói.
Hai con quái vật tụ tập bên cửa sổ.
Từ kích cỡ và số lượng ngói nát vụn, đây chắc chắn là do con người làm.
Anh trai:”Hay là nó chạy đi tìm ba mẹ?”
Em gái:”Không có khả năng, anh hai dám rời nhà buổi tối thì thiên thạch rơi vô đầu em. Trên đường đều là quái vật đó! Haiz ổng bị chúng nhai đầu luôn thì hay biết mấy.”
Như đáp lại lời chúng nó, cuối đường truyền đến tiếng thét chói tai.
Âm thanh nổ súng xen lẫn tiếng mắng chửi, tiếng kính vỡ và chó sủa, quá ư kịch tính.
Hai con quái vật ló đầu nhìn xung quanh.
Không phát hiện bóng dáng Hứa Tri Ngôn.
Anh trai:”Nó đâu rồi?”
Em gái:”Nó đâu rồi?”
Chúng nó không ngừng lặp lại câu này, mong chờ con mồi sẽ chui ra.
Hứa Tri Ngôn nằm dưới gầm giường, hơi thở nhịp nhàng tinh thần ổn định.
Dư quang đảo qua mắt cá chân xám trắng, cân nhắc phải nằm dưới đây bao lâu.
Kế hoạch hiện đang xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn.
Hai con quái vật kia khuyết thiếu mũi nên chỉ dựa vào thị giác, trí lực không cao lắm, cơ thể mập mạp cứng đờ, chúng nó sẽ không rảnh mà khom lưng để tìm, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ngói vỡ.
Nhưng ngoài ý muốn chính là trên đường cũng có quái vật.
Dấu vết bỏ chạy cậu đã tạo ra sẵn từ đầu sẽ không đủ thuyết phục, kế tiếp phải xem chúng nghĩ như nào.
Một lát sau, bọn quái vật im bặt.
‘Anh trai’ dẫn đầu nhảy ra ngoài, “Bịch” một tiếng rớt xuống tầng một, không biết lết đến nơi nào rồi.
‘Em gái’ đợi bóng dáng ‘anh trai’ hoàn toàn biến mất, quay về giữa phòng.
Không gian yên tĩnh lại.
“Tìm thấy rồi nha, anh hai!” Giọng nói bén nhọn vặn vẹo, nó đong đưa cánh tay rít lên.
Tim Hứa Tri Ngôn đập thình thình thịch, nhưng cũng chỉ có tim đập nhanh hơn, cơ thể vẫn nằm im như tượng.
Sau khi xác định được ưu và khuyết điểm của quái vật, cậu cẩn thận chui vô gầm giường, còn cắt dây điện phòng ngừa chúng bật đèn.
Quả nhiên, miệng nói tìm được rồi nhưng cơ thể lại đi về hướng khác.
Nó vừa hét to vừa kéo cửa tủ quần áo ra, bên trong quần áo chồng chất.
“Sao có thể? Sao có thể? Sao mà……” Nó không tin chui nguyên cái đầu vào ngọ ngoạy.
Thì ra lúc ấy để bằng chứng càng thêm thuyết phục hơn, cậu đã mặc rất nhiều áo khoác, cửa đóng không kĩ thế nên ‘em gái’ mới tưởng bỡ có người trốn bên trong.
Nó khoét thủng cái tủ mới chịu tin chỗ đấy không có người, thất vọng rời đi.
Em gái: “Anh hai chắc chắn đang trốn trong phòng ba mẹ......Anh hai..phải tìm bằng được anh hai...”
Miệng huyên thuyên mãi rốt cuộc cũng đi.
“Rầm!” Cửa phòng đập vào khung cửa.
Hứa Tri Ngôn không nhúc nhích.
Hơn mười phút sau, tiếng bước chân càng lúc càng xa cậu mới dám thở phào một hơi.
Thật ra Hứa Tri Ngôn từng nghĩ trốn trong phòng ‘ba mẹ’, hai con quái vật này rất sợ ‘ba mẹ’ nên phòng kia tương đối an toàn.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu không có làm, cậu không rõ cấu tạo căn nhà này, tất cả cửa sổ tầng một đều hàn bằng hàng rào sắt, lỡ như bị nhốt ở bên trong thì không phải chạy trốn nữa mà là chạy thẳng lên trời.
Hai con quái vật đã kiểm tra phòng này, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc chúng sẽ không đến nữa.
‘Việc còn lại là nằm chờ đến bình minh thôi’ Hứa Tri Ngôn nghĩ.
Siết chặt quần áo trên người, cậu cảm thán, may mà lúc nãy không giấu áo khoác chỗ khác, sàn nhà lạnh teo trym thế này ngủ tới sáng không bị cảm mới lạ.
Không chừng ngày mai còn khó hơn nhiều, chợp mắt một lát vậy.
Hứa Tri Ngôn mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
———
Bên ngoài, trận thảm sát đẫm máu vẫn còn tiếp diễn.
Người tính không bằng trời tính.
Mấy giờ sau, trời còn chưa sáng.
Tiếng sủa càng thêm hung hăng.
Hứa Tri Ngôn giậc mình tỉnh giấc.
Nghe được âm thanh dồn dập ‘ bịch bịch bịch’ hướng lên lầu, một dự cảm không lành hiện ra, cậu duỗi tay véo đùi.
Đau đớn khiến đầu óc nhanh chóng thanh tỉnh.
Không kịp nghĩ nhiều, cậu theo bản năng xoay người nhảy lên giường, trong lòng nghĩ ‘tới công chuyện rồi’.
Một con chó săn nhe răng vọt vào, hai anh em quái vậy theo sau, nếu không phải chúng nắm dây dắt chó, Hứa Tri Ngôn quả thực không dám tưởng tượng hình ảnh tiếp theo!
Hai ‘ người ’ một chó phá hư cửa phòng, tình huống vô cùng bất lợi!
Hứa Tri Ngôn tay chân cứng đờ bám lên góc tường, cố kéo khoảng cách với chó săn, lồng ngực bị ép căng khiến hô hấp trở nên khó khăn.
Vãi ò! Trò chơi kiểu gì đấy?
Tại sao quái vật còn được trợ giúp từ thế lực khác nữa vậy?
Từ nhỏ cậu đã không sợ quỷ, không sợ bóng tối.
Chỉ là khi bé thơ dại dột nên đến giờ cậu cực kì sợ chó.
Đặc biệt là loại chó săn vạm vỡ răng nhọn hoắc này, ác mộng trong ác mộng!
So với con chó kia, hai cục thịt mỡ đáng yêu hơn nhiều!
Hai anh em quái vật thấy thế, cho rằng đối phương sợ mình, cười ha ha ha, nước mắt chảy từ khóe miệng tạo thành vật dài nhiễu nhão ghê tởm.
Em gái: “Anh hai, biết sợ rồi hả? Nếu sợ rồi thì nhường suất học cho bọn em nhé?”
Nó dùng giọng điệu nũng niệu, tay nắm chặt con dao.
“Được, nhường cho em.”
Hứa Tri Ngôn không chút suy nghĩ đáp ứng điều kiện.
Sau khi phát hiện hai cục thịt mỡ có thể trao đổi được, trong lòng cậu đột nhiên nổi lên một dự định.
Hai anh em không ngờ đối phương lại dễ dàng đồng ý như thế, sững sờ tại chỗ.
Thấy hiện trường vẫn chưa nổi sóng gió, Hứa Tri Ngôn dùng sức chống tường sợ chân mềm nhũn sẽ ngã xuống, cậu nhìn hai cục thịt mỡ chằm chằm chậm rãi nói:
“Thật ra lúc ăn cơm tối, anh đã lén đổi tên người nhập học thành tên của em. Ai cũng biết, tuổi càng nhỏ càng thích hợp đi học, bọn anh đều lớn rồi, suất học này nhường cho em gái là điều hiển nhiên. Hơn nữa, anh không muốn đến trường chút nào.”
Những lời này thật ra phát ra từ phế phủ, chân thành đến không thể chân thành hơn.
Thấy chúng nó lắc lư vũ khí, Hứa Tri Ngôn vội vàng nói: “Lúc ấy anh đã gấp hồ sơ xin nhập học lại rất nhanh, bố mẹ chắc không phát hiện ra đâu. Không tin thì hai người cứ đến phòng ngủ của họ tìm xem, thử xem anh có nói xạo không.”
Đương nhiên là xạo chó rồi.
Hồ sơ nhập học cất trong ba lô hệ thống, tìm được mới lạ.
Cậu nhìn con dao gọt hoa quả, nói: “Anh cả có giết em cũng chẳng đi học được đâu, còn bị bố mẹ chán ghét nữa đó. Hai người cũng biết rõ suất học chỉ có một mà.”
Mối quan hệ giữa con ruột và con nuôi vẫn luôn rất bình thường, chứng minh hai anh em quái vật sẽ không bởi vì thế mà xuống tay.
Mâu thuẫn trước mắt chính là cơ hội đến trường, chỉ cần ném trái bom này ra ngoài, thù hận cũng sẽ bay theo.
Quả nhiên, khi hai anh em quái vật nghe được những lời này, đứng bất động tại chỗ.
Em gái thông minh hơn anh trai, nó rất rõ anh trai sẽ hành động ra sao, vì thế nó quyết định chơi phủ đầu.
“Soạt___”
Công kích chạm vào là nổ, con dao mười cân đâm thủng mặt anh trai.
Anh trai cũng không cam lòng yếu thế, tuy nó không tìm được vũ khí ngon nghẻ, nhưng cơ thể nó cường tráng hơn vừa ra tay đã chiếm thế thượng phong.
Thịt vụn vẩy lung tung, máu tanh theo va chạm bắn tung toé.
Chó săn ngửi được mùi máu tươi, không vây quanh mép giường sủa gâu gâu nữa, nó chạy đi liếm thịt nát trên sàn, ăn uống thỏa thích.
Mắt thấy cửa phòng trở thành khu vực nguy hiểm, Hứa Tri Ngôn lặng lẽ nhúc nhích cơ thể, chui ra ngoài cửa sổ, ôm đầu gối ngồi trên nóc nhà lầu một, tỉnh rụi moi hai trái quýt lột vỏ ăn.
Bầu trời trắng như bụng cá.
Đêm dài cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
Tuy nói đêm qua có số đông rời đi, nhưng uy lực của một trăm vạn tiền đặt cược không phải dạng vừa, livestream vẫn kín chỗ như thường.
【 TRƯỜNG HỌC TRẺ KHIẾM THỊ- Hứa Tri Ngôn(....)】
【 Vãi shit? ĐM! 】
【 Chơi thế mà coi được hả? Mà sao tối nó ngủ được hay vậy tụi bây? Hôm qua tao ngồi canh như chó suốt đêm, sợ nó bị quái vật chém chết! Kết quả nó quất một hơi đến sáng. CON MẸ NÓ! 】
【 Lầu trên +1, đêm qua tôi cách nửa giờ dậy xem một lần, cuộc đời chưa bao giờ phải vì một người mà khổ sở đến vậy cả, CON MẸ NÓ! 】
【 Lúc thấy NPC dắt theo chó, mị còn tưởng nhóc trăm vạn cụ đi chân lạnh toát rồi cơ huhuhh 】
【 Đúng đúng, một trăm vạn đó, đau lòng 555】
【 Lầu trên bị ngu à, có phải tích phân của you đâu đau lòng cục cớt! 】
Làn đạn cãi cọ ầm ĩ, không hề ảnh hưởng đến tiến độ phó bản.
Trong tiếng đánh nhau rất chi là lofi, Hứa Tri Ngôn tách từng múi quýt bỏ vào miệng.
Vị chua ngọt nổ tung trên đầu lưỡi, hương thơm xua tan mùi tanh của quái vật, cậu vui vẻ híp mắt lại, tâm tình sung sướng không ít.
Hứa Tri Ngôn: “Biết thế lụm nguyên rỗ cất dành ăn rồi.”
Tia sáng ấm áp đầu tiên chiếu lên người thanh niên mặc áo khoác, xua tan màn đêm lạnh giá.
Cửa sổ lâu lâu bay ra vài vụn thịt, cảnh sắc toàn bộ trấn nhỏ nằm gọn trong tầm mắt.
Cách một khoảng đường cái đối diện, trong viện nổ tung một đóa huyết hoa, trên mặt đất rơi rụng súng ống linh kiện cùng toái chi bạch cốt, từ nhan sắc xem ra có quái vật cũng có người, hẳn là người chơi bỏ trốn đêm qua.
Ăn xong hai quả quýt, Hứa Tri Ngôn thả vỏ vô cửa sổ, ló đầu nhìn thoáng qua quái vật đang hấp hối trong phòng.
Đầu anh trai đã mau bị chặt đứt, em gái cũng thảm chẳng kém, nó chỉ có thể cử động nửa thân trên, tay liên tục quơ quơ dao.
Hai con quái vật lại lao vào bụp nhau.
Không lâu sau, trong phòng im bặt.
【 QUÁI VẬT EM GÁI ĐÃ TỬ VONG 】
【 MỜI NGƯỜI CHƠI XEM THÔNG TIN QUÁI VẬT 】
Âm thanh hệ thống cùng lúc thông báo, Hứa Tri Ngôn đứng thẳng, cười nhìn kẻ chiến thắng____người anh trai đầu treo lủng lẳng.
Chó săn không biết tung tích, chắc ăn nó trốn mất rồi.
Sau khi xác định quái vật đã không còn sức hành động gì, cậu tiến đến gần cửa sổ, nhặt dao lên.
“Bịch___”
Cái đầu nặng trịch rớt trên đất.
【 QUÁI VẬT ANH TRAI ĐÃ TỬ VONG 】
【 MỜI NGƯỜI CHƠI XEM THÔNG TIN QUÁI VẬT 】
Hứa Tri Ngôn không quan tâm thông báo của hệ thống, cậu thích thú quan sát con dao trên tay.
Lưỡi dao bén ngót dính giọt máu gắn liền với chui dao đen tuyền, cầm lên không nặng như tưởng tượng.
Hứa Tri Ngôn: “Giết chết quái vật sẽ rơi đạo cụ sao?”
【 Tên: Dao chặt thịt 】.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái |||||
【 Cấp bậc: D】
【 Loại hình: Công kích 】
【 Tóm tắt: Bình thường thấy quái vật cầm đạo cụ chém mượt hơn sunsilk, trông thì mạnh đấy nhưng trên thực tế lực công kích có hạn nha 】
【 Ghi chú sử dụng: Không 】
Tuy là đạo cụ cấp thấp, nhưng có mấy thứ này trong ba lô hệ thống, lúc gặp nguy hiểm tiện lắm chứ đùa.
Lại click mở thông tin quái vật, màn hình bắn ra.
【 Quái vật: Anh trai nuôi / em gái nuôi 】
【 Cấp bậc: Cấp thấp 】
【 Độ uy hiếp: Trung bình 】
【 Ghi chú: Trí thông minh của quái vật trong phó bản “TRƯỜNG HỌC TRẺ KHIẾM THỊ” có giới hạn nhất định, cực kì bình thường, sau khi chúng chết sẽ rơi đạo cụ 】
“Lực công kích thế này chỉ mới là quái vật cấp thấp thôi á? Số lượng cũng không ít à nghen.” Hứa Tri Ngôn chép chép miệng.
Với cái thân thể ốm yếu này, nếu cùng hai con quái vật cấp thấp cứng đối cứng, e rằng một giây sẽ bị chặt từng khúc rớt trên sàn nhà.
Vốn đang định xem livestream, nhưng nghe được tiếng mở cửa dưới lầu, Hứa Tri Ngôn cất dao, điều chỉnh biểu cảm, chạy như điên xuống lầu.
Hứa Tri Ngôn: “Không xong rồi! Anh cả và bé út đánh nhau rồi!”
Giọng điệu hoảng sợ, giống như cậu thật sự bị doạ.
Trong phòng khách, NPC ba mẹ thấy thế, không có lên lầu xem xét, ngược lại họ trấn an con trai trước.
Một nhà ba người ngồi trên sô pha, Hứa Tri Ngôn run rẩy kể hết bi kịch đêm qua
Hứa Tri Ngôn: “Bọn họ muốn giết con, con sợ lắm! Con chỉ có thể trốn ở một góc, sau khi trời sáng, trong phòng tự dưng yên tĩnh con mới dám trở về nhìn xem…… không ngờ……”
Thanh niên gầy yếu cuộn mình trên sô pha, nói một hồi hốc mắt đỏ hoe, úp mặt vào đầu gối khóc nức nở.
Giọng điệu đáng thương cộng với kỹ thuật diễn mười điểm.
Xu ở chỗ là nước mắt rặng mãi không ra nên cậu không dám ngẩng đầu.
“Cao Nhiếp đừng sợ, hai cái thứ không được phép ăn chung bàn đấy chết rồi thì để chúng nó chết đi!” Mẹ xoa đầu Hứa Tri Ngôn, đau lòng nói.
Bố đứng bên cạnh nhíu chặt mày, không hài lòng: “Bọn nó vốn dĩ cũng không có giá trị gì.”
Nói xong, ông mở bóp ra, lấy ba tờ tiền mặt đưa cho cậu, nói: “Cho con tiền tiêu vặt, sau khi đến trường mua món gì ngon ngon mà ăn, hai đứa phế vật kia không xứng ở cùng con, làm quen nhiều bạn nghen con.”
【 CHÚC MỪNG NGƯỜI CHƠI NHẬN ĐƯỢC TIỀN LƯU THÔNG TRONG TRƯỜNG 】
【 Tiền tiêu vặt: 300 】
Hứa Tri Ngôn ngây người một lát, đưa tay nhận 300 tệ.
Chờ xe tới sẽ đổi môi trường sinh hoạt, tuy không biết tiền tiêu vặt có thể mua được cái gì, nhưng vòi càng nhiều càng tốt.
Cậu lắc đầu nói: “Con không muốn đi học đâu, anh cả và bé út đều vì muốn đi học nên mới chết, lỡ mà con đi ăn không đủ no mặc không đủ ấm……” Lằng nhằng năm sáu phút, trình bày lý do không muốn đến trường.
Bố mẹ thấy thế, đành phải móc tiền cho thêm.
【 CHÚC MỪNG NGƯỜI CHƠI NHẬN ĐƯỢC TIỀN LƯU THÔNG TRONG TRƯỜNG 】
【 Tiền tiêu vặt: 300 tệ】
“Nhưng mà....”Hứa Tri Ngôn cất tiền, muốn nói lại thôi, mắt trông mong nhìn hai người.
Hai vợ chồng liếc nhau, lại cắn răng móc tiền ra cho thêm.
Một màn bán thảm kết thúc, tuền tiêu vặt từ 300 biến thành 1000.
Hứa Tri Ngôn cảm thấy mỹ mãn, dẫn hai người lên lầu.
Nếu không phải hai người nói muốn cho tiền tiêu vặt, cậu sẽ chẳng ngu mà đối đầu với hai anh em quái vật!
Còn tốt thành quả không tồi.
Lúc một nhà ba người hoà thuận vui vẻ nhặt xác, phòng phát sóng trực tiếp sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi liền nổ tung.
【 TRƯỜNG HỌC TRẺ KHIẾM THỊ- Hứa Tri Ngôn(...)】
【 Một giây biến sắc.jpg】
【 Ôi thánh thần thiên địa ơi! 】
【 Ô ô ô ô, chỉ mình mị cảm thấy bộ dáng khóc nức nở của nhóc trăm vạn rất khiến người khác đau lòng sao? 】
【 Trả lời lầu trên, NPC cha mẹ cũng cảm thấy như vậy, cho nên tiền lương vừa lãnh bị đào rỗng rồi kìa 】
【 Tôi từ phòng livestream khác về nè, nếu tối qua NPC cha mẹ không rời đi, tiền tiêu vặt chỉ được 50 tệ thôi, cũng có streamer dùng đạo cụ né tránh cuộc đuổi giết, được cho tận 200 tệ 】
【 Chưa hết đâu, có một bạn lực công kích khá cai, giết chết em gái nuôi tiền tiêu vặt là 300 á 】
【 khuyển sư á hả? Nhà bên cạnh có chó hợp với gã quá còn gì 】
【 Ngủ đến sáng nhận 50, chạy một đêm nhận 200, giết quái vật nhận 300, da mặt dày vòi tận 1000, cảm tạ thống kê Bồ Tát. 】
【 Kiến thức mới đã được tiếp thu, từ hôm nay trở đi tại hạ sẽ vứt bỏ liêm sĩ mà sống 】
【…… Từ từ, các ngươi xem nhóc trăm vạn đang làm gì thế? 】
【 Đệt! Hắn là thổ phỉ à? 】
Đầu đường, chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh.
Sau khi xác định NPC bố mẹ không giấu vật quan trọng gì, Hứa Tri Ngôn thừa dịp họ chờ xe, quay lại phòng khách càn quét một lượt.
Trái quýt, bật lửa, thuốc lá, rổ kim chỉ, kéo mini, lụm không sót thứ gì, đóng gói mang đi hết.
Đợi đến khi xe dừng ngay cổng, cậu đã càng quét xong phòng ngủ.
Tạm biệt bố mẹ, cậu xách theo ba lô một mình lên xe.
Cùng lúc đó, màn hình điện tử bắn ra.
【 Nhiệm vụ 1: Sống sót đến sáng để bắt kịp chuyến xe đến trường 】
【 Tiến độ: 100%】
【 Khen thưởng: Tiền tiêu vặt 】
【 Khen thưởng thêm: Không 】
————
Ngo quynh: mấy ngày nay mình sẽ quản lý tài khoản này giùm Nai, Nai gửi bộ nào mình đăng bộ đó việc khác cứ tìm bà Nai tính sổ ạ ????
—————
Đêm khuya, bên ngoài chó sủa ầm ĩ.
Ba mẹ đã đi trực đêm, toàn bộ căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ bật mỗi bóng đèn trước cửa ra vào.
“Bịch____bịch_____bịch____”
Tiếng bước chân quanh quẩn trên hành lang, ván gỗ bị sức nặng tác động phát ra âm thanh” Cạc___cạc__”, giọng nữ vang vọng từ xa.
Em gái: “Anh cả, giết anh hai thì chúng ta có thể đi học hả?”
Anh cả: “Nếu nó biến mất, cơ hội đi học sẽ thuộc về chúng ta!”
Em gái: “Em cũng muốn đi học……”
Rất nhanh, hai người đã tới trước cửa phòng Hứa Tri Ngôn.
“Cộc cộc cộc____”
“Anh ơi, mở cửa cho em đi!” Em gái ngọt ngào nói.
Nếu chỉ nghe không nhìn, Hứa Tri Ngôn cảm thấy bản thân sẽ không chút do dự mà mở cửa.
“Cộc cộc cộc cộc_____”
Không ai trả lời, tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập.
Lát sau, gõ cửa biến thành tông cửa, hai con quái vật liên tục dùng bạo lực để xong vào.
Cửa phòng tuy chắc, nhưng cũng chẳng chống chọi lại với sức mạnh của lũ quái vật.
“Rầm____”
“Rầm_____rầm_____”
“……”
“Ầm______”
Cuối cùng, ván cửa đạt đến giới hạn, ngã ầm xuống, bụi đất bay lung tung.
Hai cục thịt mỡ tranh nhau vọt vào, tứ chi chen chúc như sắp hoà làm một sau đó lại tách về như cũ.
Hiện giờ, anh trai và em gái đã hoàn toàn vứt bỏ hình dạng con người.
Anh trai:”Người đâu……”
Em gái:”Anh hai, anh đang ở nơi nào thế?”
Ánh trăng ảm đạm phủ khắp căn phòng, bên trong không có một bóng người.
‘Anh trai’ lết cơ thể cao lớn đến trước giường, xốc chăn lên, mấy cái gối mềm mại nhồi lông chim rơi ra.
Nó tức giận rút dao gọt hoa quả đâm xuống.
“Kịch____”
Lưỡi dao trực tiếp đâm xuyên ván gỗ va chạm khung kim loại, phát ra âm thanh chói tai.
“Mái ngói bị vỡ nè anh cả ơi!” Khác với anh trai tánh nóng như kem, em gái lanh lợi hơn nhiều, sau khi phát hiện vấn đề nó đẩy cửa sổ, chỉ vào ngói vụn nói.
Hai con quái vật tụ tập bên cửa sổ.
Từ kích cỡ và số lượng ngói nát vụn, đây chắc chắn là do con người làm.
Anh trai:”Hay là nó chạy đi tìm ba mẹ?”
Em gái:”Không có khả năng, anh hai dám rời nhà buổi tối thì thiên thạch rơi vô đầu em. Trên đường đều là quái vật đó! Haiz ổng bị chúng nhai đầu luôn thì hay biết mấy.”
Như đáp lại lời chúng nó, cuối đường truyền đến tiếng thét chói tai.
Âm thanh nổ súng xen lẫn tiếng mắng chửi, tiếng kính vỡ và chó sủa, quá ư kịch tính.
Hai con quái vật ló đầu nhìn xung quanh.
Không phát hiện bóng dáng Hứa Tri Ngôn.
Anh trai:”Nó đâu rồi?”
Em gái:”Nó đâu rồi?”
Chúng nó không ngừng lặp lại câu này, mong chờ con mồi sẽ chui ra.
Hứa Tri Ngôn nằm dưới gầm giường, hơi thở nhịp nhàng tinh thần ổn định.
Dư quang đảo qua mắt cá chân xám trắng, cân nhắc phải nằm dưới đây bao lâu.
Kế hoạch hiện đang xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn.
Hai con quái vật kia khuyết thiếu mũi nên chỉ dựa vào thị giác, trí lực không cao lắm, cơ thể mập mạp cứng đờ, chúng nó sẽ không rảnh mà khom lưng để tìm, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ngói vỡ.
Nhưng ngoài ý muốn chính là trên đường cũng có quái vật.
Dấu vết bỏ chạy cậu đã tạo ra sẵn từ đầu sẽ không đủ thuyết phục, kế tiếp phải xem chúng nghĩ như nào.
Một lát sau, bọn quái vật im bặt.
‘Anh trai’ dẫn đầu nhảy ra ngoài, “Bịch” một tiếng rớt xuống tầng một, không biết lết đến nơi nào rồi.
‘Em gái’ đợi bóng dáng ‘anh trai’ hoàn toàn biến mất, quay về giữa phòng.
Không gian yên tĩnh lại.
“Tìm thấy rồi nha, anh hai!” Giọng nói bén nhọn vặn vẹo, nó đong đưa cánh tay rít lên.
Tim Hứa Tri Ngôn đập thình thình thịch, nhưng cũng chỉ có tim đập nhanh hơn, cơ thể vẫn nằm im như tượng.
Sau khi xác định được ưu và khuyết điểm của quái vật, cậu cẩn thận chui vô gầm giường, còn cắt dây điện phòng ngừa chúng bật đèn.
Quả nhiên, miệng nói tìm được rồi nhưng cơ thể lại đi về hướng khác.
Nó vừa hét to vừa kéo cửa tủ quần áo ra, bên trong quần áo chồng chất.
“Sao có thể? Sao có thể? Sao mà……” Nó không tin chui nguyên cái đầu vào ngọ ngoạy.
Thì ra lúc ấy để bằng chứng càng thêm thuyết phục hơn, cậu đã mặc rất nhiều áo khoác, cửa đóng không kĩ thế nên ‘em gái’ mới tưởng bỡ có người trốn bên trong.
Nó khoét thủng cái tủ mới chịu tin chỗ đấy không có người, thất vọng rời đi.
Em gái: “Anh hai chắc chắn đang trốn trong phòng ba mẹ......Anh hai..phải tìm bằng được anh hai...”
Miệng huyên thuyên mãi rốt cuộc cũng đi.
“Rầm!” Cửa phòng đập vào khung cửa.
Hứa Tri Ngôn không nhúc nhích.
Hơn mười phút sau, tiếng bước chân càng lúc càng xa cậu mới dám thở phào một hơi.
Thật ra Hứa Tri Ngôn từng nghĩ trốn trong phòng ‘ba mẹ’, hai con quái vật này rất sợ ‘ba mẹ’ nên phòng kia tương đối an toàn.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu không có làm, cậu không rõ cấu tạo căn nhà này, tất cả cửa sổ tầng một đều hàn bằng hàng rào sắt, lỡ như bị nhốt ở bên trong thì không phải chạy trốn nữa mà là chạy thẳng lên trời.
Hai con quái vật đã kiểm tra phòng này, nếu không có gì ngoài ý muốn chắc chúng sẽ không đến nữa.
‘Việc còn lại là nằm chờ đến bình minh thôi’ Hứa Tri Ngôn nghĩ.
Siết chặt quần áo trên người, cậu cảm thán, may mà lúc nãy không giấu áo khoác chỗ khác, sàn nhà lạnh teo trym thế này ngủ tới sáng không bị cảm mới lạ.
Không chừng ngày mai còn khó hơn nhiều, chợp mắt một lát vậy.
Hứa Tri Ngôn mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
———
Bên ngoài, trận thảm sát đẫm máu vẫn còn tiếp diễn.
Người tính không bằng trời tính.
Mấy giờ sau, trời còn chưa sáng.
Tiếng sủa càng thêm hung hăng.
Hứa Tri Ngôn giậc mình tỉnh giấc.
Nghe được âm thanh dồn dập ‘ bịch bịch bịch’ hướng lên lầu, một dự cảm không lành hiện ra, cậu duỗi tay véo đùi.
Đau đớn khiến đầu óc nhanh chóng thanh tỉnh.
Không kịp nghĩ nhiều, cậu theo bản năng xoay người nhảy lên giường, trong lòng nghĩ ‘tới công chuyện rồi’.
Một con chó săn nhe răng vọt vào, hai anh em quái vậy theo sau, nếu không phải chúng nắm dây dắt chó, Hứa Tri Ngôn quả thực không dám tưởng tượng hình ảnh tiếp theo!
Hai ‘ người ’ một chó phá hư cửa phòng, tình huống vô cùng bất lợi!
Hứa Tri Ngôn tay chân cứng đờ bám lên góc tường, cố kéo khoảng cách với chó săn, lồng ngực bị ép căng khiến hô hấp trở nên khó khăn.
Vãi ò! Trò chơi kiểu gì đấy?
Tại sao quái vật còn được trợ giúp từ thế lực khác nữa vậy?
Từ nhỏ cậu đã không sợ quỷ, không sợ bóng tối.
Chỉ là khi bé thơ dại dột nên đến giờ cậu cực kì sợ chó.
Đặc biệt là loại chó săn vạm vỡ răng nhọn hoắc này, ác mộng trong ác mộng!
So với con chó kia, hai cục thịt mỡ đáng yêu hơn nhiều!
Hai anh em quái vật thấy thế, cho rằng đối phương sợ mình, cười ha ha ha, nước mắt chảy từ khóe miệng tạo thành vật dài nhiễu nhão ghê tởm.
Em gái: “Anh hai, biết sợ rồi hả? Nếu sợ rồi thì nhường suất học cho bọn em nhé?”
Nó dùng giọng điệu nũng niệu, tay nắm chặt con dao.
“Được, nhường cho em.”
Hứa Tri Ngôn không chút suy nghĩ đáp ứng điều kiện.
Sau khi phát hiện hai cục thịt mỡ có thể trao đổi được, trong lòng cậu đột nhiên nổi lên một dự định.
Hai anh em không ngờ đối phương lại dễ dàng đồng ý như thế, sững sờ tại chỗ.
Thấy hiện trường vẫn chưa nổi sóng gió, Hứa Tri Ngôn dùng sức chống tường sợ chân mềm nhũn sẽ ngã xuống, cậu nhìn hai cục thịt mỡ chằm chằm chậm rãi nói:
“Thật ra lúc ăn cơm tối, anh đã lén đổi tên người nhập học thành tên của em. Ai cũng biết, tuổi càng nhỏ càng thích hợp đi học, bọn anh đều lớn rồi, suất học này nhường cho em gái là điều hiển nhiên. Hơn nữa, anh không muốn đến trường chút nào.”
Những lời này thật ra phát ra từ phế phủ, chân thành đến không thể chân thành hơn.
Thấy chúng nó lắc lư vũ khí, Hứa Tri Ngôn vội vàng nói: “Lúc ấy anh đã gấp hồ sơ xin nhập học lại rất nhanh, bố mẹ chắc không phát hiện ra đâu. Không tin thì hai người cứ đến phòng ngủ của họ tìm xem, thử xem anh có nói xạo không.”
Đương nhiên là xạo chó rồi.
Hồ sơ nhập học cất trong ba lô hệ thống, tìm được mới lạ.
Cậu nhìn con dao gọt hoa quả, nói: “Anh cả có giết em cũng chẳng đi học được đâu, còn bị bố mẹ chán ghét nữa đó. Hai người cũng biết rõ suất học chỉ có một mà.”
Mối quan hệ giữa con ruột và con nuôi vẫn luôn rất bình thường, chứng minh hai anh em quái vật sẽ không bởi vì thế mà xuống tay.
Mâu thuẫn trước mắt chính là cơ hội đến trường, chỉ cần ném trái bom này ra ngoài, thù hận cũng sẽ bay theo.
Quả nhiên, khi hai anh em quái vật nghe được những lời này, đứng bất động tại chỗ.
Em gái thông minh hơn anh trai, nó rất rõ anh trai sẽ hành động ra sao, vì thế nó quyết định chơi phủ đầu.
“Soạt___”
Công kích chạm vào là nổ, con dao mười cân đâm thủng mặt anh trai.
Anh trai cũng không cam lòng yếu thế, tuy nó không tìm được vũ khí ngon nghẻ, nhưng cơ thể nó cường tráng hơn vừa ra tay đã chiếm thế thượng phong.
Thịt vụn vẩy lung tung, máu tanh theo va chạm bắn tung toé.
Chó săn ngửi được mùi máu tươi, không vây quanh mép giường sủa gâu gâu nữa, nó chạy đi liếm thịt nát trên sàn, ăn uống thỏa thích.
Mắt thấy cửa phòng trở thành khu vực nguy hiểm, Hứa Tri Ngôn lặng lẽ nhúc nhích cơ thể, chui ra ngoài cửa sổ, ôm đầu gối ngồi trên nóc nhà lầu một, tỉnh rụi moi hai trái quýt lột vỏ ăn.
Bầu trời trắng như bụng cá.
Đêm dài cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
Tuy nói đêm qua có số đông rời đi, nhưng uy lực của một trăm vạn tiền đặt cược không phải dạng vừa, livestream vẫn kín chỗ như thường.
【 TRƯỜNG HỌC TRẺ KHIẾM THỊ- Hứa Tri Ngôn(....)】
【 Vãi shit? ĐM! 】
【 Chơi thế mà coi được hả? Mà sao tối nó ngủ được hay vậy tụi bây? Hôm qua tao ngồi canh như chó suốt đêm, sợ nó bị quái vật chém chết! Kết quả nó quất một hơi đến sáng. CON MẸ NÓ! 】
【 Lầu trên +1, đêm qua tôi cách nửa giờ dậy xem một lần, cuộc đời chưa bao giờ phải vì một người mà khổ sở đến vậy cả, CON MẸ NÓ! 】
【 Lúc thấy NPC dắt theo chó, mị còn tưởng nhóc trăm vạn cụ đi chân lạnh toát rồi cơ huhuhh 】
【 Đúng đúng, một trăm vạn đó, đau lòng 555】
【 Lầu trên bị ngu à, có phải tích phân của you đâu đau lòng cục cớt! 】
Làn đạn cãi cọ ầm ĩ, không hề ảnh hưởng đến tiến độ phó bản.
Trong tiếng đánh nhau rất chi là lofi, Hứa Tri Ngôn tách từng múi quýt bỏ vào miệng.
Vị chua ngọt nổ tung trên đầu lưỡi, hương thơm xua tan mùi tanh của quái vật, cậu vui vẻ híp mắt lại, tâm tình sung sướng không ít.
Hứa Tri Ngôn: “Biết thế lụm nguyên rỗ cất dành ăn rồi.”
Tia sáng ấm áp đầu tiên chiếu lên người thanh niên mặc áo khoác, xua tan màn đêm lạnh giá.
Cửa sổ lâu lâu bay ra vài vụn thịt, cảnh sắc toàn bộ trấn nhỏ nằm gọn trong tầm mắt.
Cách một khoảng đường cái đối diện, trong viện nổ tung một đóa huyết hoa, trên mặt đất rơi rụng súng ống linh kiện cùng toái chi bạch cốt, từ nhan sắc xem ra có quái vật cũng có người, hẳn là người chơi bỏ trốn đêm qua.
Ăn xong hai quả quýt, Hứa Tri Ngôn thả vỏ vô cửa sổ, ló đầu nhìn thoáng qua quái vật đang hấp hối trong phòng.
Đầu anh trai đã mau bị chặt đứt, em gái cũng thảm chẳng kém, nó chỉ có thể cử động nửa thân trên, tay liên tục quơ quơ dao.
Hai con quái vật lại lao vào bụp nhau.
Không lâu sau, trong phòng im bặt.
【 QUÁI VẬT EM GÁI ĐÃ TỬ VONG 】
【 MỜI NGƯỜI CHƠI XEM THÔNG TIN QUÁI VẬT 】
Âm thanh hệ thống cùng lúc thông báo, Hứa Tri Ngôn đứng thẳng, cười nhìn kẻ chiến thắng____người anh trai đầu treo lủng lẳng.
Chó săn không biết tung tích, chắc ăn nó trốn mất rồi.
Sau khi xác định quái vật đã không còn sức hành động gì, cậu tiến đến gần cửa sổ, nhặt dao lên.
“Bịch___”
Cái đầu nặng trịch rớt trên đất.
【 QUÁI VẬT ANH TRAI ĐÃ TỬ VONG 】
【 MỜI NGƯỜI CHƠI XEM THÔNG TIN QUÁI VẬT 】
Hứa Tri Ngôn không quan tâm thông báo của hệ thống, cậu thích thú quan sát con dao trên tay.
Lưỡi dao bén ngót dính giọt máu gắn liền với chui dao đen tuyền, cầm lên không nặng như tưởng tượng.
Hứa Tri Ngôn: “Giết chết quái vật sẽ rơi đạo cụ sao?”
【 Tên: Dao chặt thịt 】.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái |||||
【 Cấp bậc: D】
【 Loại hình: Công kích 】
【 Tóm tắt: Bình thường thấy quái vật cầm đạo cụ chém mượt hơn sunsilk, trông thì mạnh đấy nhưng trên thực tế lực công kích có hạn nha 】
【 Ghi chú sử dụng: Không 】
Tuy là đạo cụ cấp thấp, nhưng có mấy thứ này trong ba lô hệ thống, lúc gặp nguy hiểm tiện lắm chứ đùa.
Lại click mở thông tin quái vật, màn hình bắn ra.
【 Quái vật: Anh trai nuôi / em gái nuôi 】
【 Cấp bậc: Cấp thấp 】
【 Độ uy hiếp: Trung bình 】
【 Ghi chú: Trí thông minh của quái vật trong phó bản “TRƯỜNG HỌC TRẺ KHIẾM THỊ” có giới hạn nhất định, cực kì bình thường, sau khi chúng chết sẽ rơi đạo cụ 】
“Lực công kích thế này chỉ mới là quái vật cấp thấp thôi á? Số lượng cũng không ít à nghen.” Hứa Tri Ngôn chép chép miệng.
Với cái thân thể ốm yếu này, nếu cùng hai con quái vật cấp thấp cứng đối cứng, e rằng một giây sẽ bị chặt từng khúc rớt trên sàn nhà.
Vốn đang định xem livestream, nhưng nghe được tiếng mở cửa dưới lầu, Hứa Tri Ngôn cất dao, điều chỉnh biểu cảm, chạy như điên xuống lầu.
Hứa Tri Ngôn: “Không xong rồi! Anh cả và bé út đánh nhau rồi!”
Giọng điệu hoảng sợ, giống như cậu thật sự bị doạ.
Trong phòng khách, NPC ba mẹ thấy thế, không có lên lầu xem xét, ngược lại họ trấn an con trai trước.
Một nhà ba người ngồi trên sô pha, Hứa Tri Ngôn run rẩy kể hết bi kịch đêm qua
Hứa Tri Ngôn: “Bọn họ muốn giết con, con sợ lắm! Con chỉ có thể trốn ở một góc, sau khi trời sáng, trong phòng tự dưng yên tĩnh con mới dám trở về nhìn xem…… không ngờ……”
Thanh niên gầy yếu cuộn mình trên sô pha, nói một hồi hốc mắt đỏ hoe, úp mặt vào đầu gối khóc nức nở.
Giọng điệu đáng thương cộng với kỹ thuật diễn mười điểm.
Xu ở chỗ là nước mắt rặng mãi không ra nên cậu không dám ngẩng đầu.
“Cao Nhiếp đừng sợ, hai cái thứ không được phép ăn chung bàn đấy chết rồi thì để chúng nó chết đi!” Mẹ xoa đầu Hứa Tri Ngôn, đau lòng nói.
Bố đứng bên cạnh nhíu chặt mày, không hài lòng: “Bọn nó vốn dĩ cũng không có giá trị gì.”
Nói xong, ông mở bóp ra, lấy ba tờ tiền mặt đưa cho cậu, nói: “Cho con tiền tiêu vặt, sau khi đến trường mua món gì ngon ngon mà ăn, hai đứa phế vật kia không xứng ở cùng con, làm quen nhiều bạn nghen con.”
【 CHÚC MỪNG NGƯỜI CHƠI NHẬN ĐƯỢC TIỀN LƯU THÔNG TRONG TRƯỜNG 】
【 Tiền tiêu vặt: 300 】
Hứa Tri Ngôn ngây người một lát, đưa tay nhận 300 tệ.
Chờ xe tới sẽ đổi môi trường sinh hoạt, tuy không biết tiền tiêu vặt có thể mua được cái gì, nhưng vòi càng nhiều càng tốt.
Cậu lắc đầu nói: “Con không muốn đi học đâu, anh cả và bé út đều vì muốn đi học nên mới chết, lỡ mà con đi ăn không đủ no mặc không đủ ấm……” Lằng nhằng năm sáu phút, trình bày lý do không muốn đến trường.
Bố mẹ thấy thế, đành phải móc tiền cho thêm.
【 CHÚC MỪNG NGƯỜI CHƠI NHẬN ĐƯỢC TIỀN LƯU THÔNG TRONG TRƯỜNG 】
【 Tiền tiêu vặt: 300 tệ】
“Nhưng mà....”Hứa Tri Ngôn cất tiền, muốn nói lại thôi, mắt trông mong nhìn hai người.
Hai vợ chồng liếc nhau, lại cắn răng móc tiền ra cho thêm.
Một màn bán thảm kết thúc, tuền tiêu vặt từ 300 biến thành 1000.
Hứa Tri Ngôn cảm thấy mỹ mãn, dẫn hai người lên lầu.
Nếu không phải hai người nói muốn cho tiền tiêu vặt, cậu sẽ chẳng ngu mà đối đầu với hai anh em quái vật!
Còn tốt thành quả không tồi.
Lúc một nhà ba người hoà thuận vui vẻ nhặt xác, phòng phát sóng trực tiếp sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi liền nổ tung.
【 TRƯỜNG HỌC TRẺ KHIẾM THỊ- Hứa Tri Ngôn(...)】
【 Một giây biến sắc.jpg】
【 Ôi thánh thần thiên địa ơi! 】
【 Ô ô ô ô, chỉ mình mị cảm thấy bộ dáng khóc nức nở của nhóc trăm vạn rất khiến người khác đau lòng sao? 】
【 Trả lời lầu trên, NPC cha mẹ cũng cảm thấy như vậy, cho nên tiền lương vừa lãnh bị đào rỗng rồi kìa 】
【 Tôi từ phòng livestream khác về nè, nếu tối qua NPC cha mẹ không rời đi, tiền tiêu vặt chỉ được 50 tệ thôi, cũng có streamer dùng đạo cụ né tránh cuộc đuổi giết, được cho tận 200 tệ 】
【 Chưa hết đâu, có một bạn lực công kích khá cai, giết chết em gái nuôi tiền tiêu vặt là 300 á 】
【 khuyển sư á hả? Nhà bên cạnh có chó hợp với gã quá còn gì 】
【 Ngủ đến sáng nhận 50, chạy một đêm nhận 200, giết quái vật nhận 300, da mặt dày vòi tận 1000, cảm tạ thống kê Bồ Tát. 】
【 Kiến thức mới đã được tiếp thu, từ hôm nay trở đi tại hạ sẽ vứt bỏ liêm sĩ mà sống 】
【…… Từ từ, các ngươi xem nhóc trăm vạn đang làm gì thế? 】
【 Đệt! Hắn là thổ phỉ à? 】
Đầu đường, chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh.
Sau khi xác định NPC bố mẹ không giấu vật quan trọng gì, Hứa Tri Ngôn thừa dịp họ chờ xe, quay lại phòng khách càn quét một lượt.
Trái quýt, bật lửa, thuốc lá, rổ kim chỉ, kéo mini, lụm không sót thứ gì, đóng gói mang đi hết.
Đợi đến khi xe dừng ngay cổng, cậu đã càng quét xong phòng ngủ.
Tạm biệt bố mẹ, cậu xách theo ba lô một mình lên xe.
Cùng lúc đó, màn hình điện tử bắn ra.
【 Nhiệm vụ 1: Sống sót đến sáng để bắt kịp chuyến xe đến trường 】
【 Tiến độ: 100%】
【 Khen thưởng: Tiền tiêu vặt 】
【 Khen thưởng thêm: Không 】
————
Ngo quynh: mấy ngày nay mình sẽ quản lý tài khoản này giùm Nai, Nai gửi bộ nào mình đăng bộ đó việc khác cứ tìm bà Nai tính sổ ạ ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất