Chương 9: Phiên ngoại Lâm Trạch Tê
Dù cho cuối cùng trong câu chuyện xưa ấy Diệp Hoài Thanh đã hoàn toàn buông tay nhưng cậu cũng đã từng thật lòng yêu Lâm Trạch Tê. Vậy Lâm Trạch Tê thì sao, hắn có yêu Diệp Hoài Thanh không?
Lâm Trạch Tê gặp Giản Minh lần đầu tiên vào một buổi chiều đầy nắng, chàng trai trẻ sạch sẽ mặc áo sơ mi trắng không tì vết, trên tay cầm cuốn "Thất lạc cõi người", vẻ lạnh lùng đang lướt qua giữa đám đông ồn ào và bẩn thỉu, thật là một cảnh tượng tuyệt đẹp.
khi ấy Lâm Trạch Tê còn là một thiếu niên, hắn cho rằng đây là tình yêu.
Lâm Trạch Tê bắt đầu tấn công Giản Minh – Hắn tặng cho Giản Minh những đoá hồng đẹp đẽ, lừa Giản Minh ra ngoài xem phim, nói vô số lời yêu đương nồng nàn với Giản Minh, nhưng thứ hắn nhận lại được chỉ toàn là sự chán ghét và thiếu kiên nhẫn của Giản Minh hết ngày này qua ngày khác.
Mãi cho đến nhiều năm về sau Lâm Trạch Tê mới ngẫm nghĩ cẩn thận, nếu yêu thì sẽ không bỏ qua sở thích hoa nhài thật sự của đối phương mà cưỡng ép đưa cho người ta hoa hồng loè loẹt.
Nếu yêu sẽ không làm lơ nguyện vọng của đối phương mà khăng khăng kéo người ta đi xem những bộ phim tình cảm đầy sướt mướt mà đối phương khinh thường nhất.
Nếu yêu sẽ không để buông ra bao nhiêu lời yêu cháy bỏng nhưng vừa quay đi đã quên béng mất...
Vào ngày đồng ý hẹn hò với Lâm Trạch Tê, vẻ mặt Giản Minh cười như không cười, còn trong đôi mắt xinh đẹp đào hoa của Lâm Trạch Kỳ không tìm thấy niềm vui mà chỉ có sự đắc ý.
Cho nên sau đấy Giản Minh ra nước ngoài hết sức thoải mái, bởi vì y tin Lâm Trạch Tê sẽ không vì y mà làm bất cứ điều gì, đúng là khi ấy Lâm Trạch Tê cũng chỉ không cam lòng mà nhìn máy bay bay càng lúc càng xa thôi.
Sau này hắn tự biên cho mình một vở kịch mà hắn cho là "Si tình", hắn cho rằng mình thiếu kiên nhẫn với cả trai lẫn gái đó là do bản thân nhớ nhung Giản Minh và không thể buông bỏ được, song vốn những điều ấy không hề tồn tại.
Hắn tự cho mình là người nặng tình hơn bất kỳ ai trên đời này, nhưng lại chưa từng thật sự tự hỏi lòng rằng mình có coi trọng Giản Minh đến thế không.
Cho đến tận về sau định mệnh lại khiến cho Lâm Trạch Tê gặp Diệp Hoài Thanh, có lẽ ngay từ lần đầu tiếp cận Diệp Hoài Thanh đúng là do Diệp Hoài Thanh có gương mặt cực kỳ giống với Giản Minh, nhưng cuối cùng người nảy sinh tình cảm thật không chỉ có Diệp Hoài Thanh mà còn có Lâm Trạch Tê, chỉ tiếc là đã quá muộn màng.
Bất tri bất giác từ lâu Diệp Hoài Thanh đã dùng sự dịu dàng của mình giảng một tấm lưới chặt chẽ, mà Lâm Trạch Tê cũng đã bị nhốt bên trong từ lâu, Lâm Trạch Tê cảm thấy hắn không có cách nào dứt ra được, nên mới dùng sự giống nhau quá mức của Diệp Hoài Thanh và Giản Minh làm lý do.
Nhưng hắn chưa từng ngẫm lại, từ bao giờ mình lại quan tâm một người đến thế, sẽ bảo vệ người đó, sẽ không nỡ để cậu bị thương, sẽ vụng về lấy lòng Diệp Hoài Thanh bằng những cách thức nấu ăn mà trước giờ hắn vẫn luôn coi thường, sẽ điên cuồng muốn ở bên Diệp Hoài Thanh đến hết cuộc đời...
Bất kể là đối mặt với Giản Minh hay là với những trai gái khác hắn đều chưa từng có cảm giác đó, nhưng trong mối tình này lại hắn lại bại như núi lở, không có sức kháng cự với Diệp Hoài Thanh.
Lúc Lâm Trạch Tê thấy Dương Vũ đang lén lút báo cho Diệp Hoài Thanh biết chuyện cậu là thế thân, người vốn nên thờ ơ lạnh nhạt như hắn thế mà lại sợ đến run rẩy, hắn bỏ luôn đơn hàng gần cả trăm vạn mà chạy đến song lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh không có gì bất ngờ của Diệp Hoài Thanh và một câu "Em không thèm để ý đâu" đầy hờ hững, sau đó cậu quay đầu đi chẳng chút lưu luyến.
Không thèm để ý sao? Bỗng chốc Lâm Trạch Tê bắt đầu hoài nghi liệu Diệp Hoài Thanh có từng yêu hắn không, nếu yêu thì sao có thể bình tĩnh đến thế được?
Quá yêu đâm ra sợ, Diệp Hoài Thanh không yêu hắn, nhận thức tuyệt vọng như vậy làm hắn vừa nghĩ đến mà đã đau đớn tận sâu trong linh hồn.
Lúc sau hắn bắt đầu chơi bời lêu lỏng bên ngoài, ban đầu chỉ là mập mờ qua lại không có ý định nghiêm túc, hắn chỉ không muốn nhìn thấy Diệp Hoài Thanh bày ra điệu bộ không quan tâm đến mọi thứ của hắn như thế, hắn muốn nhìn thấy cảm xúc của Diệp Hoài Thanh dao động vì mình, cho dù là tức giận hay là thất vọng thì ít nhất cũng có thể chứng minh trong lòng người kia có hắn, nhưng mà... Không có.
Có lẽ là cám dỗ của xa hoa truỵ lạc quá lớn, nên hắn thật sự buông thả bản thân, tuy vậy dù có lên đỉnh cùng với ai thì trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ về Diệp Hoài Thanh.
Sau khi khoái cảm nguyên thuỷ trong cơ thể rút đi thì trong lòng chỉ còn lại nỗi cô đơn vô bờ bến, có thể hắn còn không nhớ nổi trong một lần mình say khướt ôm một cô gái nóng bỏng nào đó, trong giọng còn nghẹn ngào: "Diệp Hoài Thanh, sao em lại có thể... Không quan tâm đến anh chứ?"
Sau nữa rồi sau nữa, Giản Minh về nước càng khiến hắn nhìn rõ được trái tim mình, giống như đã được khai sáng vậy.
Hắn nghĩ, hình như mình đã thật sự thua Diệp Hoài Thanh kia rồi, hắn dành ra một tháng để ổn định lòng mình, rồi cắt đứt hết quan hệ với tất cả bạn giường của mình.
Sau khi trở về, quả thật hắn đã định thử chung sống vui vẻ với Diệp Hoài Thanh, nhưng hắn đợi Diệp Hoài Thanh ở nhà đến hơn mười giờ, lúc trông thấy Diệp Hoài Thanh xuống xe của Giản Minh thì Lâm Trạch Tê đã biết mình đang tức giận, đang ghen, không phải vì Giản Minh mà là vì Diệp Hoài Thanh.
Hắn quá sợ việc sẽ mất đi Diệp Hoài Thanh, nên cuộc làm tình kia tựa như đang phát tiết, buổi sáng hôm sau khi lý trí đã quay về hắn lập tức hối hận, hắn chỉ muốn sống vui vẻ với Diệp Hoài Thanh mà thôi.
Hắn càng cưng chiều Diệp Hoài Thanh hơn quá khứ, nhưng có những thứ đến cùng vẫn chẳng thể nào bù đắp được, ánh mắt Diệp Hoài Thanh nhìn hắn đã mãi mãi không còn ấm áp nữa rồi.
Về phần vết son môi kia, Lâm Trạch Tê thật sự không biết sao lại như thế, tối hôm ấy hắn chỉ tham dự một bữa tiệc xã giao hết sức đàng hoàng, trong đó còn không có mấy tiết mục như qua đêm này kia nữa, nhưng chỉ đáng tiếc.
Đáng tiếc... Trong đêm đen lạnh giá ấy, Diệp Hoài Thanh rời bỏ Lâm Trạch Tê, rồi không quay về nữa.
Lúc sắp xếp lại di vật của Diệp Hoài Thanh, hắn nhìn thấy thuốc ngủ được đặt ngay ngắn trên bàn cạnh giường ngủ của Diệp Hoài Thanh.
Bốn năm đó, hắn không dám nghĩ đến việc trong suốt những đêm hắn không về ngủ trong bốn năm, Diệp Hoài Thanh làm cách nào một mình vượt qua nỗi cô đơn cho đến tận bình minh.
Nhưng hắn biết, chắc chắn phải rất khó khăn.
Nhiều năm sau khi Diệp Hoài Thanh ra đi, hắn luôn cô độc một mình, đồ đạc bày biện trong nhà hắn không dám động vào, bàn chải đánh răng vẫn là bàn chải đánh răng cho của hai người, cốc vẫn là cốc của cả hai, như thể không có gì thay đổi theo năm tháng đã qua, khắp nơi trong nhà vẫn còn dấu vết của sinh hoạt của Diệp Hoài Thanh, hắn cứ như vậy mà dành rất nhiều năm để canh giữ những đồ vật và ký ức xưa cũ này.
HOÀN TOÀN VĂN
Tâm sự cuối truyện, ban đầu tui đọc mà bỏ sót phiên ngoại cuối này, lúc làm tới đây vừa gõ mà tay vừa run vì tức, phải nói ông công này vừa ngu mà vừa khốn nạn, miệng nói yêu em nhưng con ciu lại đút vào đứa khác, mà chơi nát nước mấy năm trời luôn chứ ít gì.
Giá như tác giả cho thêm một xíu thông tin lúc công hay tin thụ mất, lúc công nhận xác thụ và những hối hận ăn năn nhiều hơn nữa trong suốt những năm còn lại của cuộc đời, chắc chắn rồi, với mối tình 8 năm như thế thì không dễ dàng vượt qua được, ổng sẽ không sống yên được nữa đâu. Nhưng mà tức quá trời.
Truyện này được chuyển thể kịch truyền thanh và đang được dịch trên youtube nhà Gấu Thuỷ ý, mọi người có thể qua đó xem nha.
Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến truyện nhà mình ạ!!!
Lâm Trạch Tê gặp Giản Minh lần đầu tiên vào một buổi chiều đầy nắng, chàng trai trẻ sạch sẽ mặc áo sơ mi trắng không tì vết, trên tay cầm cuốn "Thất lạc cõi người", vẻ lạnh lùng đang lướt qua giữa đám đông ồn ào và bẩn thỉu, thật là một cảnh tượng tuyệt đẹp.
khi ấy Lâm Trạch Tê còn là một thiếu niên, hắn cho rằng đây là tình yêu.
Lâm Trạch Tê bắt đầu tấn công Giản Minh – Hắn tặng cho Giản Minh những đoá hồng đẹp đẽ, lừa Giản Minh ra ngoài xem phim, nói vô số lời yêu đương nồng nàn với Giản Minh, nhưng thứ hắn nhận lại được chỉ toàn là sự chán ghét và thiếu kiên nhẫn của Giản Minh hết ngày này qua ngày khác.
Mãi cho đến nhiều năm về sau Lâm Trạch Tê mới ngẫm nghĩ cẩn thận, nếu yêu thì sẽ không bỏ qua sở thích hoa nhài thật sự của đối phương mà cưỡng ép đưa cho người ta hoa hồng loè loẹt.
Nếu yêu sẽ không làm lơ nguyện vọng của đối phương mà khăng khăng kéo người ta đi xem những bộ phim tình cảm đầy sướt mướt mà đối phương khinh thường nhất.
Nếu yêu sẽ không để buông ra bao nhiêu lời yêu cháy bỏng nhưng vừa quay đi đã quên béng mất...
Vào ngày đồng ý hẹn hò với Lâm Trạch Tê, vẻ mặt Giản Minh cười như không cười, còn trong đôi mắt xinh đẹp đào hoa của Lâm Trạch Kỳ không tìm thấy niềm vui mà chỉ có sự đắc ý.
Cho nên sau đấy Giản Minh ra nước ngoài hết sức thoải mái, bởi vì y tin Lâm Trạch Tê sẽ không vì y mà làm bất cứ điều gì, đúng là khi ấy Lâm Trạch Tê cũng chỉ không cam lòng mà nhìn máy bay bay càng lúc càng xa thôi.
Sau này hắn tự biên cho mình một vở kịch mà hắn cho là "Si tình", hắn cho rằng mình thiếu kiên nhẫn với cả trai lẫn gái đó là do bản thân nhớ nhung Giản Minh và không thể buông bỏ được, song vốn những điều ấy không hề tồn tại.
Hắn tự cho mình là người nặng tình hơn bất kỳ ai trên đời này, nhưng lại chưa từng thật sự tự hỏi lòng rằng mình có coi trọng Giản Minh đến thế không.
Cho đến tận về sau định mệnh lại khiến cho Lâm Trạch Tê gặp Diệp Hoài Thanh, có lẽ ngay từ lần đầu tiếp cận Diệp Hoài Thanh đúng là do Diệp Hoài Thanh có gương mặt cực kỳ giống với Giản Minh, nhưng cuối cùng người nảy sinh tình cảm thật không chỉ có Diệp Hoài Thanh mà còn có Lâm Trạch Tê, chỉ tiếc là đã quá muộn màng.
Bất tri bất giác từ lâu Diệp Hoài Thanh đã dùng sự dịu dàng của mình giảng một tấm lưới chặt chẽ, mà Lâm Trạch Tê cũng đã bị nhốt bên trong từ lâu, Lâm Trạch Tê cảm thấy hắn không có cách nào dứt ra được, nên mới dùng sự giống nhau quá mức của Diệp Hoài Thanh và Giản Minh làm lý do.
Nhưng hắn chưa từng ngẫm lại, từ bao giờ mình lại quan tâm một người đến thế, sẽ bảo vệ người đó, sẽ không nỡ để cậu bị thương, sẽ vụng về lấy lòng Diệp Hoài Thanh bằng những cách thức nấu ăn mà trước giờ hắn vẫn luôn coi thường, sẽ điên cuồng muốn ở bên Diệp Hoài Thanh đến hết cuộc đời...
Bất kể là đối mặt với Giản Minh hay là với những trai gái khác hắn đều chưa từng có cảm giác đó, nhưng trong mối tình này lại hắn lại bại như núi lở, không có sức kháng cự với Diệp Hoài Thanh.
Lúc Lâm Trạch Tê thấy Dương Vũ đang lén lút báo cho Diệp Hoài Thanh biết chuyện cậu là thế thân, người vốn nên thờ ơ lạnh nhạt như hắn thế mà lại sợ đến run rẩy, hắn bỏ luôn đơn hàng gần cả trăm vạn mà chạy đến song lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh không có gì bất ngờ của Diệp Hoài Thanh và một câu "Em không thèm để ý đâu" đầy hờ hững, sau đó cậu quay đầu đi chẳng chút lưu luyến.
Không thèm để ý sao? Bỗng chốc Lâm Trạch Tê bắt đầu hoài nghi liệu Diệp Hoài Thanh có từng yêu hắn không, nếu yêu thì sao có thể bình tĩnh đến thế được?
Quá yêu đâm ra sợ, Diệp Hoài Thanh không yêu hắn, nhận thức tuyệt vọng như vậy làm hắn vừa nghĩ đến mà đã đau đớn tận sâu trong linh hồn.
Lúc sau hắn bắt đầu chơi bời lêu lỏng bên ngoài, ban đầu chỉ là mập mờ qua lại không có ý định nghiêm túc, hắn chỉ không muốn nhìn thấy Diệp Hoài Thanh bày ra điệu bộ không quan tâm đến mọi thứ của hắn như thế, hắn muốn nhìn thấy cảm xúc của Diệp Hoài Thanh dao động vì mình, cho dù là tức giận hay là thất vọng thì ít nhất cũng có thể chứng minh trong lòng người kia có hắn, nhưng mà... Không có.
Có lẽ là cám dỗ của xa hoa truỵ lạc quá lớn, nên hắn thật sự buông thả bản thân, tuy vậy dù có lên đỉnh cùng với ai thì trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ về Diệp Hoài Thanh.
Sau khi khoái cảm nguyên thuỷ trong cơ thể rút đi thì trong lòng chỉ còn lại nỗi cô đơn vô bờ bến, có thể hắn còn không nhớ nổi trong một lần mình say khướt ôm một cô gái nóng bỏng nào đó, trong giọng còn nghẹn ngào: "Diệp Hoài Thanh, sao em lại có thể... Không quan tâm đến anh chứ?"
Sau nữa rồi sau nữa, Giản Minh về nước càng khiến hắn nhìn rõ được trái tim mình, giống như đã được khai sáng vậy.
Hắn nghĩ, hình như mình đã thật sự thua Diệp Hoài Thanh kia rồi, hắn dành ra một tháng để ổn định lòng mình, rồi cắt đứt hết quan hệ với tất cả bạn giường của mình.
Sau khi trở về, quả thật hắn đã định thử chung sống vui vẻ với Diệp Hoài Thanh, nhưng hắn đợi Diệp Hoài Thanh ở nhà đến hơn mười giờ, lúc trông thấy Diệp Hoài Thanh xuống xe của Giản Minh thì Lâm Trạch Tê đã biết mình đang tức giận, đang ghen, không phải vì Giản Minh mà là vì Diệp Hoài Thanh.
Hắn quá sợ việc sẽ mất đi Diệp Hoài Thanh, nên cuộc làm tình kia tựa như đang phát tiết, buổi sáng hôm sau khi lý trí đã quay về hắn lập tức hối hận, hắn chỉ muốn sống vui vẻ với Diệp Hoài Thanh mà thôi.
Hắn càng cưng chiều Diệp Hoài Thanh hơn quá khứ, nhưng có những thứ đến cùng vẫn chẳng thể nào bù đắp được, ánh mắt Diệp Hoài Thanh nhìn hắn đã mãi mãi không còn ấm áp nữa rồi.
Về phần vết son môi kia, Lâm Trạch Tê thật sự không biết sao lại như thế, tối hôm ấy hắn chỉ tham dự một bữa tiệc xã giao hết sức đàng hoàng, trong đó còn không có mấy tiết mục như qua đêm này kia nữa, nhưng chỉ đáng tiếc.
Đáng tiếc... Trong đêm đen lạnh giá ấy, Diệp Hoài Thanh rời bỏ Lâm Trạch Tê, rồi không quay về nữa.
Lúc sắp xếp lại di vật của Diệp Hoài Thanh, hắn nhìn thấy thuốc ngủ được đặt ngay ngắn trên bàn cạnh giường ngủ của Diệp Hoài Thanh.
Bốn năm đó, hắn không dám nghĩ đến việc trong suốt những đêm hắn không về ngủ trong bốn năm, Diệp Hoài Thanh làm cách nào một mình vượt qua nỗi cô đơn cho đến tận bình minh.
Nhưng hắn biết, chắc chắn phải rất khó khăn.
Nhiều năm sau khi Diệp Hoài Thanh ra đi, hắn luôn cô độc một mình, đồ đạc bày biện trong nhà hắn không dám động vào, bàn chải đánh răng vẫn là bàn chải đánh răng cho của hai người, cốc vẫn là cốc của cả hai, như thể không có gì thay đổi theo năm tháng đã qua, khắp nơi trong nhà vẫn còn dấu vết của sinh hoạt của Diệp Hoài Thanh, hắn cứ như vậy mà dành rất nhiều năm để canh giữ những đồ vật và ký ức xưa cũ này.
HOÀN TOÀN VĂN
Tâm sự cuối truyện, ban đầu tui đọc mà bỏ sót phiên ngoại cuối này, lúc làm tới đây vừa gõ mà tay vừa run vì tức, phải nói ông công này vừa ngu mà vừa khốn nạn, miệng nói yêu em nhưng con ciu lại đút vào đứa khác, mà chơi nát nước mấy năm trời luôn chứ ít gì.
Giá như tác giả cho thêm một xíu thông tin lúc công hay tin thụ mất, lúc công nhận xác thụ và những hối hận ăn năn nhiều hơn nữa trong suốt những năm còn lại của cuộc đời, chắc chắn rồi, với mối tình 8 năm như thế thì không dễ dàng vượt qua được, ổng sẽ không sống yên được nữa đâu. Nhưng mà tức quá trời.
Truyện này được chuyển thể kịch truyền thanh và đang được dịch trên youtube nhà Gấu Thuỷ ý, mọi người có thể qua đó xem nha.
Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến truyện nhà mình ạ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất