Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất
Chương 23: Tâm ma hại ta không quản được mình
Nguyệt Liên xuất nguyên thần đến Kính Văn điện liền hỏi trong sổ sách, Ôn Diện, đại hoàng tử Điểu tộc có phải đang lịch kiếp không? Kính Văn ngạc nhiên, giở sổ xem rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Hôm nay bắt gặp một phàm nhân có khuôn mặt giống hắn, mà phàm nhân ấy lại có ý đồ không tốt với Hi Hoa, ta sợ lần này lịch kiếp xảy ra nhiều dị động là có liên quan đến thần tiên khác."
Kính Văn gấp sổ nói: "Vậy thì ta nghĩ ngươi nhầm rồi, mấy hôm nay Thiên Cửu tổ chức nhiều tiệc tùng, Ôn Diện hắn đều tham gia, ta cũng đàm luận với hắn vài câu."
Nguyệt Liên xoa cằm, Vậy thì thật lạ.
Kính Văn vỗ vai hắn cười nói: "Cũng không đáng lo ngại, chuyện tình cũng phải có lúc ngọt lúc mặn, lúc chua lúc đắng, sợ gì."
Nguyệt Liên cười khổ rồi trở về lại nhân giới vừa hay trời sáng, nhưng cả ngày đó hắn cũng không rãnh rỗi, một phần vì đến võ đài xem xét, phần vì những công chúa tiểu thư tạo cớ đến trò chuyện, cứ thế nói chuyện đến tối, hắn mới lết về tới phủ. Ngã nhào ra giường ngắm trần nhà một lúc, bỗng dưng phát hiện điều gì liền bật dậy nhìn thái hoàng thái hậu ngồi ở bàn ung dung uống trà, hắn bước đến ngồi một bên, hỏi: "Sao mẫu thân không ngủ sớm đi."
Thái hoàng thái hậu thực chất chính là mẫu thân của Nguyệt Liên, người ta gọi nàng là Tư Duệ, Tư Duệ trong hình hài nữ phụ ngoài bảy mươi nhưng nhan sắc vẫn còn xuân cười nói:
"Giận phụ thân con."
Nguyệt Liên chẹp miệng, Tư Duệ nhẹ nhàng nói: "Con theo Hi Hoa xuống đây coi bộ cũng tận tâm quá nhỉ? Thần tiên đụng chạm vào lịch kiếp của thần tiên khác không sợ bị trời đánh sao!"
"Nếu sợ thì con cũng đâu đi đến đây, nhưng cũng không đáng lo ngại, mẫu thân làm thần tiên nhập vào xác chết mới thú vị hơn."
Tư Duệ cười khan: "Cũng không phải là tên ất ơ nào chạy đến cầu xin ta giúp hắn một tay, nâng đỡ cho gia đình người ta sung túc giàu có, lại ỷ thế lực bước vào hoàng cung như đi vào cái chợ.."
Nguyệt Liên cười hì hì nhưng rồi cũng nghiêm túc nói: "Cái tên Mộ Dung Bắc Niên đó.."
Tư Duệ lắc đầu nói: "Ta đang ở trong cơ thể phàm nhân, pháp lực bị phong bế nên không chắc, chỉ là thấy hắn một chút tiên khí làm tiên cũng không có. Mà đúng rồi, hôm nay đến nói với con, con cũng nên tranh thủ gọn gàng gói ghém đi, ta sắp phải xuất nguyên thần, cuộc tình hai đứa ta sẽ không nhúng tay vào nữa."
"Con biết rồi."
Cả hai cùng cười, một lúc lại cùng đưa tay quạt quạt, một lúc sau lại cùng hít một hơi thật sâu rồi ho sặc sụa: "Con trai, con nghĩ giống ta chứ"
"Hình như là vậy."
Cả hai nhìn nhau, bên ngoài bỗng có người thất thanh la lên
"CHÁYYYY.. CHÁYYY RỒI"
Nguyệt Liên khoanh tay đứng dựa vào lan can nhìn Hi Hoa đang ngồi ôm gối nhìn vườn hoa, vẻ mặt có chút không vui, hắn nén cười hỏi: "Là đệ đốt hậu viện sao?"
"Không có."
"Hửm.. vậy sao? Nhìn đệ có vẻ không vui, giận ta sao?"
"Không có."
"Thế cười một cái coi nào?"
Hi Hoa nở nụ cười, Nguyệt Liên trong lòng cười đau khổ, cái nụ cười của Hi Hoa là nụ cười gượng ép, nhìn muốn giết người ta, y giận thật rồi. Hi Hoa cười xong, vẻ mặt phẫn nộ đứng dậy rời đi, không quên để lại câu mắng: "Lão huynh."
Nguyệt Liên cười cứng mép, đây đích xác bắt đầu câu chuyện là bảo bối hắn rồi. Nguyệt Liên nhớ cách đây hai năm vô tình khai tuổi hắn đã hơn tám vạn, từ đó hễ Hi Hoa giận y sẽ gọi hắn là lão huynh, nghe rất tôn kính nhưng lại tổn thương sâu sắc. Một quản gia đi đến khẽ nói:
"Xin tiên sinh bớt giận, Thiếu gia tâm tình không ổn từ lúc thấy ngài cùng các tiểu công chúa ngồi nói chuyện cả buổi trời, lại buổi tối nghe thấp thoáng trong phòng ngài có tiếng.. nên đâm ra haha."
Nguyệt Liên à một tiếng, tiểu bảo bối của hắn là đang ghen sao, hắn đi nhanh đến phòng của Hi Hoa, lại vòng ra sau bởi hắn biết Hi Hoa sẽ ngồi ở án thư trước cửa sổ để nhìn phong cảnh làm thanh tâm hồn. Nguyệt Liên đứng kế cửa sổ, chỉnh giọng nói: "Không biết ai đó đã hết giận chưa? Không biết ai đó có muốn về nhà không? Tết Trung nguyên sắp đến, không biết ai đó có muốn đi ăn chè trôi nước, thả hoa đăng không?"
Vừa nói hắn vừa nhích lại gần cửa sổ, tay còn gõ gõ vào vách, coi bộ rất nghịch ngợm, xong mới ló nửa mặt vào nhìn Hi Hoa vẻ mặt ấm ức ngồi trước án thư
"Tiểu đệ hết giận chưa? Lên tiếng đi nào?"
Hi Hoa hằn học nhào ra đánh vào vai hắn: "Liên huynh, đồ xấu xa.."
Nguyệt Liên cười ha hả thuận tay lôi y ra từ cửa sổ, Hi Hoa chới với la í ới, trấn tĩnh lại đã thấy Nguyệt Liên hai tay vòng qua ôm đùi y, bế y trên người, cả hai đối diện nhau. Hi Hoa thoáng chút xấu hổ rồi cũng vòng tay ôm cổ Nguyệt Liên. Hắn mỉm cười thả nhẹ y xuống đất, đôi tay ôm người y thật chặt, bên tai lại nghe tiếng Hi Hoa nói nhỏ:
"Những công chúa ấy rất thích huynh, dù sao cũng là nữ nhi thu liễu, vì sao lại cứ ngồi gần huynh như vậy. Lại còn đêm hôm.."
"Ta biết rồi, xin lỗi để bảo bối nặng lòng, sẽ không có chuyện đó diễn ra nữa đâu nhưng mà đêm qua không có xảy ra cái gì đáng sợ như đệ nghĩ đâu."
Nói xong hắn vuốt nhẹ mái tóc của Hi Hoa rồi đặt lên đó một nụ hôn, ánh mắt mang đầy thách thức liếc nhìn bóng người sau gốc cây không xa, ánh mắt nói lên tất cả, Hi Hoa là của hắn, ngươi nên biết thân biết phận mà rút lui trước khi tâm tình hắn còn đang tốt. Bắc Niên lạnh mặt hừ một tiếng xoay lưng bỏ đi.
Nguyệt Liên buông Hi Hoa ra rồi nói: "Ta đã xin phép Hứa đại nhân đưa đệ rời hoàng cung trước, ở Lạc Dương sẽ tổ chức Lễ Hoa Đăng lớn, chúng ta trở về vừa hay đúng lúc, ta đưa đệ đi."
Hi Hoa xùy một tiếng nhưng cũng cười rất ưng thuận. Nguyệt Liên cười nhéo nhẹ chóp mũi của y: "Thật là đáng yêu hết phần"
Dòng dã qua một ngày, Nguyệt Liên với Hi Hoa mới về đến Hứa phủ, Hứa phu nhân vui vẻ căn dặn nha dịch nấu nhiều món ăn, trong bữa cơm bà nói:
"Hai ngày nữa là Lễ Hoa Đăng, phụ thân con sẽ đưa ta đến Giang Nam nghỉ dưỡng vài hôm, con ở lại trông coi Hứa phủ, nếu có khách đến thì tiếp giúp cha con."
Hi Hoa cười tủm tỉm: "Người yên tâm mà nghỉ dưỡng đi, mọi việc giao cho con."
Hứa phu nhân hài lòng rồi quay sang Nguyệt Liên nói: "Nguyệt Liên công tử, đất Giang Nam phong cảnh hữu tình, ta sẽ nghe theo lời công tử đến đó tham quan một chuyến, ta thật háo hức."
Nguyệt Liên cười nói: "Cảnh thì rất đẹp nhưng càng đẹp khi có người mình yêu đi cùng, phu nhân có Hứa đại nhân đi theo, đương nhiên sẽ vui hơn."
Hi Hoa chớp mắt nói: "Phong cảnh Giang Nam xưa giờ luôn đẹp đẽ, Nương, con cũng muốn đến đó."
Hứa phu nhân gắp đồ ăn cho Hi Hoa, thoải mái nói: "Để Nguyệt Liên công tử đưa con đi, đừng làm phiền Cha Nương."
Nguyệt Liên nén cười, Hi Hoa bĩu môi đáp: "Vâng."
Hai ngày sau vợ chồng Hứa gia rời khỏi phủ, Hi Hoa ngồi ở thư phòng giúp mẫu thân xem xét sổ sách, Thất Thất đứng kế bên mài mực cho y, lâu lâu lại muốn nói gì đó lại thôi
"Nếu ngươi đã hẹn với cô nương nhà người ta thì đi đi, nhớ về sớm một chút."
Thất Thất như bị bắt quả tang liền cúi mặt cười: "Đa tạ thiếu gia."
Trời về chiều, mặt trời cũng đã dần khuất sau chân trời, Hi Hoa dùng bữa một mình xong liền trở về thư phòng, định bụng tính toán xong sổ sách sẽ chờ Nguyệt Liên trở về đưa y đi. Thất Thất đã đi rồi, y cũng cho hắn ít bạc coi như có tiền để mua kỉ vật cho bạn tri âm của hắn. Nhìn sắc trời tối đi, Hi Hoa có chút thẩn thờ ngắm nhìn, mấy năm nay y rất ít ra ngoài phủ trừ những lần tiến cung, mà có đi thì cũng ngồi xe ngựa nên không kịp nhìn cảnh họp chợ hay cảnh sinh hoạt của người dân Lạc Dương, từ lúc y mười hai tuổi, không chỉ giỏi về tri thức như phụ thân mà nét đẹp cũng giống như mẫu thân, y nhớ mỗi khi ra đường đều bị người người bu quanh, lôi lôi kéo kéo, đi học ở các lớp Quốc tự giám, bạn bè đồng trang lứa có người vui vẻ kết bạn, có người có địa vị hơn y lại hay trêu đùa y. Sau này có Nguyệt Liên, y cũng không cần đến lớp học nữa, chung quy bây giờ cũng không có một người bạn nào để rủ rê đi chơi.
Lễ Hoa Đăng năm nào cũng vậy, y ở phủ sinh hoạt bình thường, tối đến lại ra hậu viện nhìn những đèn trời sáng trưng được thả lên không trung, xong lại vào ngủ. Còn hỏi vì sao y thường ở một mình, vì cha nương luôn xem thời gian này rất hợp để đi nghỉ dưỡng, còn Liên huynh sẽ bị các trưởng lão mời đến tham dự tiệc rượu đến khuya mới về. Nhưng vui nhất là khi nếu y cố thức khuya một chút, Liên huynh sẽ đem về những loại bánh rất ngon, vừa ăn vừa ngắm đèn trời. Chỉ tiếc duy nhất năm y mười bốn tuổi mới được thưởng thức, ngoài ra những năm còn lại y theo thói sẽ ngủ sớm, còn bánh đều sáng hôm sau mới ăn được, và có vẻ năm nay cũng thế.
Gia đinh trong nhà đã nghỉ, trời đã trở tối, Hi Hoa thở dài lôi sổ sách ra bắt đầu tính toán, bỗng dưng bên tai nghe tiếng nói:
"Bảo bối, chưa chuẩn bị đi chơi sao?"
Hi Hoa ngẩng mặt thì thấy Nguyệt Liên tay chống lên má đặt ở cửa sổ, y ngỡ ngàng nói:
"Huynh sao lại ở đây! Không đi đàm đạo với các trưởng lão sao?"
Nguyệt Liên ung dung nói: "Chỉ là nghe được tiếng lòng ai đó mỗi khi đến lễ Hoa Đăng thở dài một tiếng, liền quay về đưa người ấy đi chơi."
Hi Hoa ngại ngùng mỉm cười, Nguyệt Liên cười tươi nói: "Ta chẳng phải đã hứa dẫn đệ đi chơi sao. Chuẩn bị đi, ta đợi đệ."
Cả hai rời khỏi Hứa phủ trong thầm lặng, trước tiên Nguyệt Liên chuẩn bị sẵn hai chiếc mặt nạ hồ ly rất đáng yêu cho cả hai, cứ thế hòa vào dòng người mà vui chơi. Nguyệt Liên dắt Hi Hoa đi ăn chè trôi nước, lại nếm luôn vị bánh hoa quế thơm ngon, cùng nhau chơi những trò chơi đầy thú vị.
Lần đi chơi này thú vị hơn rất nhiều, Hi Hoa cười tươi rói ăn hồ lô, Nguyệt Liên phì theo sau dõi theo, bảo bối bây giờ của hắn quả nhiên giống lúc ở Hoa giới, suốt ngày ở trong Hoa giới nên khi bước ra ngoài cái gì cũng thấy lạ lẫm. Nhìn lên sắc trời Nguyệt Liên khẽ nói:
"Chiêu Hoa, đến lúc thả đèn trời rồi."
Nguyệt Liên phất tay, mọi thứ như ngưng động, Hi Hoa bị hắn che mắt lại, thoáng cái cả hai đã xuất hiện ở một vườn hoa đẹp: "Cùng ghi ước nguyện đi."
Nguyệt Liên đã chuẩn bị sẵn, Hi Hoa nhìn mọi người phía dưới ai ai cũng chuẩn bị thả đèn, y cũng hì hục làm theo. Nguyệt Liên chỉ dùng một cái thế nên Hi Hoa viết bên trái, hắn viết bên phải, đèn trời được vẽ hai cánh hoa Mẫu Đơn rất đẹp
"Đệ ghi gì vậy.". Nguyệt Liên phì cười, rồi trở lại vẻ mặt nghiêm nói: "Không phải là mơ ước cưới được cô nương xinh đẹp nào đó chứ?"
Hi Hoa liền lắc đầu. Nguyệt Liên đương nhiên biết y viết gì, ánh mắt trở nên ôn nhu mang đầy sự vui mừng rồi hạ nút ghi lên. Hi Hoa chớp mắt rồi cũng khẽ cười, Nguyệt Liên e hèm tháo mặt nạ hai người xuống rồi nói: "Xem xong rồi thì cùng thả nào."
Cả hai trên tay cầm mỗi bên đèn, ánh sáng vàng soi rõ từng ngũ quan của cả hai, chiếc đèn trời từ từ bay lên hòa cùng với hàng ngàn ánh sáng khá, cả bầu trời như rực lửa, cảnh tượng đẹp vô cùng, chính Hi Hoa cũng bị thu hút bởi vì hàng ngàn ánh đèn như là hàng vạn ngôi sao lấp lánh trong mắt y.
"Thật đẹp, đẹp hơn khi ngắm nhìn ở hậu viện."
Nguyệt Liên ngắm nhìn Hi Hoa nãy giờ, đợi y ngắm thêm một chút nữa mới nhàn nhạt nói:
"Ta đưa đệ đi chơi"
Nguyệt Liên nắm tay Hi Hoa kéo y đi, đến chỗ vắng liền che mắt y lại mà khi mở ra, cả hai đã đứng trong một vườn đào rực rỡ sắc hoa, nhờ vào ánh trăng và những ánh đèn trời khung cảnh rừng đào như rực sáng, Hi Hoa thích thú chạy nhảy xung quanh, còn không quên vui đùa gắn lên tóc Nguyệt Liên một bông hoa.
Nơi này là một vươn đào nằm ngoài ngoại ô Lạc Dương, là đào tứ quý. Nguyệt Liên chỉ tiện thấy hôm qua nên đưa Hi Hoa đến luôn, một nữa vườn đào này y đã thuê lại, tha hồ cho tiểu bảo bối chơi đùa. Hắn cũng vui vẻ đi đến đùa cùng y, cả hai cười vui vẻ, hắn bế y xoay vòng, dựa vào sức gió mà những cánh hoa cũng bay lên bao quanh hai người, cảnh vật đẹp mê hồn. Nguyệt Liên hăng hái nói: "Đệ muốn nhìn Lạc Dương từ trên cao không?"
Hi Hoa tỏ vẻ thích thú: "Muốn."
"Vậy giữ chặt nhé."
Vừa dứt lời, tay hắn chuyển lên ôm eo y, một cước bay vút lên trời, Hi Hoa a một hơi dài, pha vào đó chính là tiếng cười thích thú, cho đến khi dừng lại, Hi Hoa nhìn mình cùng Nguyệt Liên lơ lửng trên không trung, bao quanh bởi ánh đèn, nhìn xuống thành Lạc Dương được gói gọn, lại rực rỡ ánh đèn, Hi Hoa vui đến mức vẻ mặt ngẩn ra, cười cũng rất ngu ngơ.
Nguyệt Liên thấy Hi Hoa như vậy, hắn thật hớn hở trong lòng
"Liên huynh, Liên huynh, nơi đó."
Nguyệt Liên nhìn theo hướng tay Hi Hoa liền thấy một nơi rất đẹp, hắn hiểu ý liền đưa y xuống đó, là một thác nước không lớn nhưng nước hồ lại trong vắt, trên mặt nước vô số hoa đăng được thả trôi theo nguồn, xung quanh lại trồng ba bốn gốc ngọc lan đang nở hoa rất đẹp. Nguyệt Liên thuận tay phong chướng khí cho nơi này, không ai đến gần được nó, Hi Hoa thích thú ngắm nhìn, Nguyệt Liên chậm rãi nói:
"Thả hoa đăng trên nước chính là gửi tâm nguyện và công đức cho người đã khuất, nhưng nhìn cũng rất đẹp không thua đèn trời là mấy."
Hi Hoa tiếc nuối nhìn dòng hoa đăng trôi đi, ngoảnh lại đã thấy Nguyệt Liên đang ngồi ở một tảng đá bằng lớn dưới gốc ngọc lan nhìn y. Hi Hoa cười một cái liền chạy đến ngồi xuống bên cạnh: "Vậy đệ có thể thả một cái cho huynh không?"
Mép Nguyệt Liên giật giật, cười khan hỏi: "Ta đâu phải người chết, đệ thả cho ta làm gì?"
Vẻ mặt Hi Hoa ngô nghê: "Chính là góp công đức cho huynh đó, không phải người sau khi chết sẽ xuống âm phủ, nếu họ ăn ở tốt sẽ hóa thành tiên sao, huynh là tiên, đương nhiên cũng phải được thờ phụng biếu công đức."
Nguyệt Liên tặc lưỡi ngã người xuống tảng đá, hắn không dám nghĩ tên của mình được Hi Hoa khắc lên bài vị, ngày ngày dâng hương cúng vái. Hắn cười trừ nói: "Không được, trời sinh ta đã là tiên, đệ làm như vậy là tổn thọ ta đó."
Hi Hoa nằm xuống theo Nguyệt Liên, nghiêng người chống tay nhìn hắn, vẻ mặt như đang đùa giỡn: "Huynh sợ già sao? Haha.. huynh bây giờ so ra không phải đã quá lớn tuổi rồi còn gì?"
Nguyệt Liên phì cười nhìn y nói: "Quả nhiên là vì đệ còn nhỏ."
Hi Hoa bĩu môi nằm ngã xuống, ánh mắt lơ đễnh nhìn những ánh đèn trời xa xa
"Không biết nhạc phụ, nhạc mẫu đi chơi ở Giang Nam có vui không?"
Nguyệt Liên buông một câu nói nhàn nhạt, Hi Hoa nghe thấy khiến cả người ngẩn ra
"A.. ai cơ?"
"Nhạc phụ nhạc mẫu của ta!"
Nguyệt Liên xoay nghiêng người nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ giấu diếm niềm vui của Hi Hoa, hai tay y ngón này cà cà ngón kia đặt ở bụng, lại lúng túng nói: "C.. chắc là đang rất vui.."
Nguyệt Liên cười mỉm, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hi Hoa, hắn cảm nhận được mạch đập nhanh ở cổ tay y, Bảo bối của hắn đang ngại ngùng và hồi hộp, hắn trầm giọng nói:
"Hoa nhi.."
Hi Hoa như giật mình một cái, ánh mắt rung chuyển.
Nhìn gương mặt trong sáng, ánh mắt long lanh của Hi Hoa, Nguyệt Liên như bị dồn ép trong sự xinh đẹp ấy, hắn như cố giữ lấy hơi thở, đôi môi mấp máy khẽ nói: "Có muốn cùng ta nói chuyện yêu đương không?"
Lời này nói xong, mặt Hi Hoa đã đỏ lựng, hai tay rút khỏi tay Nguyệt Liên che lại gương mặt của mình, lắp bắp nói: "L.. Liên huynh.."
Chính Nguyệt Liên cũng cảm thấy lời nói này ra có chút bất ngờ, đôi má hắn cũng nóng lên, nhưng nhìn Hi Hoa dần dần lộ ra con mắt sau ngón tay, hắn phì cười, đưa tay gỡ hai bàn tay ấy xuống, cả người không chủ động gác lên người y, bàn tay hắn đan xen với tay y từ từ mà nắm chặt: "Đệ, có yêu ta không?"
Dưới ánh trăng, mảng phiếm hồng trên má của Hi Hoa không thể che giấu làm cho gương mặt mỹ nhân thêm chút thẹn thùng mà làm say lòng người, đôi môi mấp máy, không hiểu sao lại cong lên một nét nhu mì: "Huynh chê đệ nhỏ không hiểu.."
Đôi môi Hi Hoa bị giữ chặt lại, Nguyệt Liên ôn nhu ngậm cánh môi mềm nhỏ lại ấm áp, ban đầu chỉ nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao càng hôn hắn lại càng có khoái cảm, chỉ muốn giữ mãi không buông. Hắn hết liếm rồi lại cắn nhưng lại vô cùng ôn nhu, bàn tay của Hi Hoa như đang gồng sức nắm chặt lấy bàn tay hắn, hắn cảm nhận y đang run rẩy, tiếng thở cũng trở nên gấp gáp. Hi Hoa bị hôn bất ngờ, đôi mắt trợn to rồi lại xìu xuống, đôi môi truyền đến cảnh giác vừa ấm vừa tê, khoang ngực y căng phồng, tự cảm thấy hô hấp thật khó khăn. Y cố hít thật sâu, mùi hương hoa trên mái tóc của Nguyệt Liên nhàn nhạt xông vào mũi y làm y thêm mê mẩn, tay kia đang gập trước ngực hắn không chủ động vòng qua ôm lấy cổ Nguyệt Liên, chính mình cũng tự tiếp nhận. Nguyệt Liên thành công chiếm giữ khoang miệng của y, hai đầu lưỡi cuốn vào nhau, giọt nước tinh khiết chảy ra từ khóe miệng của Hi Hoa cũng không biết là của ai nữa.
Đến khi cả hai tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc tư tình, hai ánh mắt chạm vào nhau mới thoáng nhận ra được cả hai vừa trải qua chuyện gì. Hi Hoa mặt đã đỏ như trái gấc, xấu hổ vùi mặt vào tay áo của mình còn Nguyệt Liên đôi má ửng hồng cũng tràn lên sự ngại ngùng một phen, nhưng cũng nghĩ hắn là người không kiềm chế chủ động hôn y trước, bây giờ thẹn thùng như vậy quả nhiên không hợp cho lắm, hắn liền lật người ngã xuống tảng đá, tay ôm theo Hi Hoa cho cả người y nằm lên người mình. Hi Hoa rụt người nằm trong vòng tay Nguyệt Liên, mặt áp vào ngực hắn, nhịp tim có chút loạn. Nguyệt Liên mắt hướng nhìn ánh trăng, nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn đệ.."
Phải đợi một lúc lâu trấn tĩnh, hắn mới nghe từ tiếng đáp nhỏ: "Cảm ơn huynh.. Đệ yêu huynh"
Nguyệt Liên mỉm cười nói: "Đợi đệ thực hiện được ước muốn của mình, ta sẽ mang sinh lễ cùng hỷ phục đến, đệ lúc đó không được từ chối, chê ta là lão huynh đó."
"Không chê.. chỉ sợ thiệt cho huynh."
Hi Hoa vùi mặt vào ngực y, có vẻ đang cười.
Cả hai lại im lặng, có thể là chưa từng trải qua chuyện này nên sự ngại ngùng còn vây lấy, muốn nhìn mặt nhau cũng thấy ngại. Nguyệt Liên nhắm mắt lại hít thở đều một lúc lâu sâu khi trăng đã dần mờ đi bỗng dưng người trong lòng Nguyệt Liên có chút động đậy, hắn đưa mắt nhìn xuống lại bắt gặp Hi Hoa đang ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"
Hình như Hi Hoa có điều gì khó nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng mong mỏi điều gì, Nguyệt Liên cảm thấy có chút lạ lẫm, chưa kịp nhận ý tứ liền thấy Hi Hoa nhồm dậy, hai tay bưng má hắn một đường hôn xuống môi hắn. Lần này bỡ ngỡ chính là Nguyệt Liên, nhưng nhìn gương mặt đối diện mình lại ửng đỏ, chỉ biết gặm môi hắn, hai mắt nhắm tịt lại. Nguyệt Liên trong lòng thầm cười
"Tiểu tử này muốn đảo chính? Không được đâu nha! Phải đánh dấu vị trí mới phải!"
Nguyệt Liên phất tay, từ nơi thác nước nhanh chóng biến thành sương phòng trong viện của hắn, là phòng ngủ và bây giờ cả hai đang nằm trên giường. Hình như không còn nghe tiếng thác chảy cùng âm thanh thiên nhiên, Hi Hoa mở mắt tách môi khỏi Nguyệt Liên, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn xung quanh, có vẻ còn đang hoang mang lắm. Màn trướng nhẹ nhàng buông xuống làm cho Hi Hoa bừng tỉnh
"L.. liên huynh.. đệ.."
Nguyệt Liên nhanh chóng lật người khiến Hi Hoa ngã ra giường, hắn thuận tay tháo giày của cả hai ra quăng xuống giường. Phát quan từ đó cũng rơi ra.
"Hoa nhi.. Ta muốn đệ.."
Hi Hoa khẽ giật mình, y hiểu ý của Nguyệt Liên, và biết được chuyện sắp sẽ diễn ra nhưng nhìn ánh mắt đen lánh của Nguyệt Liên, cả người như mê mẩn, khẽ nuốt nước bọt, y gật đầu nhẹ.
Đôi môi một lần nữa bị Nguyệt Liên chiếm lấy, không còn là ôn nhu nữa mà là sự khát khao dục vọng, bàn tay thon dài khẽ luồn lách vào trung y của Hi Hoa, vạt áo trên người cũng theo đó mà trượt xuống để lộ xương quai xanh cùng làn da mát mịn. Nguyệt Liên di môi xuống cằm rồi một đường xuống cần cổ, ngậm lấy yết hầu của y mà cắn mút. Y phục lỏng lẻo đã rơi ra để lộ thân trên có chút vạm vỡ nhưng lại đẹp mê hồn. Bàn tay Nguyệt Liên vân vê đến hai điểm hồng anh chơi đùa, Hi Hoa có chút run rẩy, trong người dâng lên cảm giác khó tả, da thịt cả hai chạm vào nhau, nóng bỏng lại mê luyến vô cùng. Y chưa từng trải qua cảm giác này, chỉ thấy cả người mình nóng lên, nơi nào Nguyệt Liên di qua đều để lại cảm giác tê tê, tiếng thở ái muội của y nhẹ phả vào tai hắn. Y phục đã bị lột hết, Nguyệt Liên mơn trớn lại ham muốn đi khắp nơi trên người Hi Hoa, mà điểm kết chính là hai điểm hồng anh, nó đã dựng thẳng lên, Nguyệt Liên biết y đã động tình. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ bụng rồi di xuống.
"A". Mặt Hi Hoa đỏ bừng, Nguyệt Liên hôn lên môi y, cả người y run rẩy nhưng đôi tay vẫn khát khao ôm chặt lấy cổ Nguyệt Liên. Nguyệt Liên cứ như vậy mà chơi đùa, Hi Hoa cảm thấy trong người khó chịu, thầm gọi: "N.. Nguyệt Liên.."
Giọng nói nhẹ nhẹ pha lẫn sự run rẩy, Nguyệt Liên không đáp chỉ một đường hôn xuống, đem hai chân của Hi Hoa ép lên vai mình.
"N.. Nguyệt Liên.."
Tiếng gọi cứ day dứt vang âm trong đầu hắn
"Liên huynh.. Liên huynh"
Nguyệt Liên giật mình mở mắt, trên khoảng trời xanh là gương mặt của Hi Hoa, y mỉm cười nói:
"Huynh cuối cùng cũng dậy."
Nguyệt Liên chớp mắt vài cái, trấn tĩnh lại đầu óc: * Đệch*
Tiếng * Đệch * hắn chửi thầm trong lòng, hắn vẫn còn đang ở ngoài thác nước, theo sự tình thì hắn đã ngủ ở đây từ tối hôm qua đến giờ, và.. Nguyệt Liên vỗ trán, vậy ra mọi chuyện xảy ra đều do hắn mơ sao, chỉ là mơ thôi sao? Nhưng mà nơi kia sau lớp quần áo dày đã tỉnh giấc rồi, hắn bị mộng xuân sao?
"Liên huynh, huynh sao vậy?"
Nhìn Hi Hoa ngồi bên cạnh, y phục chỉnh tề, gương mặt thon gọn rất nhu mì, hắn bỗng thấy tiếc, tiếc vì hắn bị gọi dậy ngay lúc cao trào nhất nhưng cũng không quá rầu, là hắn nghĩ nhiều, Hi Hoa được dạy gia giáo như vậy nào để xảy ra việc ăn cơm trước kẻng, hắn buông lời thở dài nói:
"Ta không sao, bây giờ là lúc nào rồi nhỉ?"
"Chỉ mới hừng đông thôi, Liên huynh, huynh thật không sao chứ? Có phải bị nhiễm sương đêm nên bị phong hàn không?". Hi Hoa đưa tay sờ trán hắn, Nguyệt Liên bị hành động ôn nhu làm cho xao xuyến, hắn mỉm cười ngồi dậy ôm lấy vai Hi Hoa, y có chút ngẩn người hỏi:
"Huynh gặp ác mộng sao?"
"Không.. Là mộng đẹp, vì có đệ"
Hi Hoa phì cười, Nguyệt Liên từ từ buông Hi Hoa ra rồi nói: "Chúng ta về thôi!"
Ngoài miệng Nguyệt Liên vẫn cười nhưng sâu trong lòng là nỗi thất vọng tràn trề, tất cả là mơ thôi sao.. Hắn dùng linh lực ép huynh đệ của mình xuống tránh để Hi Hoa nhìn thấy. Thật là khó khăn mà.
"Hôm nay bắt gặp một phàm nhân có khuôn mặt giống hắn, mà phàm nhân ấy lại có ý đồ không tốt với Hi Hoa, ta sợ lần này lịch kiếp xảy ra nhiều dị động là có liên quan đến thần tiên khác."
Kính Văn gấp sổ nói: "Vậy thì ta nghĩ ngươi nhầm rồi, mấy hôm nay Thiên Cửu tổ chức nhiều tiệc tùng, Ôn Diện hắn đều tham gia, ta cũng đàm luận với hắn vài câu."
Nguyệt Liên xoa cằm, Vậy thì thật lạ.
Kính Văn vỗ vai hắn cười nói: "Cũng không đáng lo ngại, chuyện tình cũng phải có lúc ngọt lúc mặn, lúc chua lúc đắng, sợ gì."
Nguyệt Liên cười khổ rồi trở về lại nhân giới vừa hay trời sáng, nhưng cả ngày đó hắn cũng không rãnh rỗi, một phần vì đến võ đài xem xét, phần vì những công chúa tiểu thư tạo cớ đến trò chuyện, cứ thế nói chuyện đến tối, hắn mới lết về tới phủ. Ngã nhào ra giường ngắm trần nhà một lúc, bỗng dưng phát hiện điều gì liền bật dậy nhìn thái hoàng thái hậu ngồi ở bàn ung dung uống trà, hắn bước đến ngồi một bên, hỏi: "Sao mẫu thân không ngủ sớm đi."
Thái hoàng thái hậu thực chất chính là mẫu thân của Nguyệt Liên, người ta gọi nàng là Tư Duệ, Tư Duệ trong hình hài nữ phụ ngoài bảy mươi nhưng nhan sắc vẫn còn xuân cười nói:
"Giận phụ thân con."
Nguyệt Liên chẹp miệng, Tư Duệ nhẹ nhàng nói: "Con theo Hi Hoa xuống đây coi bộ cũng tận tâm quá nhỉ? Thần tiên đụng chạm vào lịch kiếp của thần tiên khác không sợ bị trời đánh sao!"
"Nếu sợ thì con cũng đâu đi đến đây, nhưng cũng không đáng lo ngại, mẫu thân làm thần tiên nhập vào xác chết mới thú vị hơn."
Tư Duệ cười khan: "Cũng không phải là tên ất ơ nào chạy đến cầu xin ta giúp hắn một tay, nâng đỡ cho gia đình người ta sung túc giàu có, lại ỷ thế lực bước vào hoàng cung như đi vào cái chợ.."
Nguyệt Liên cười hì hì nhưng rồi cũng nghiêm túc nói: "Cái tên Mộ Dung Bắc Niên đó.."
Tư Duệ lắc đầu nói: "Ta đang ở trong cơ thể phàm nhân, pháp lực bị phong bế nên không chắc, chỉ là thấy hắn một chút tiên khí làm tiên cũng không có. Mà đúng rồi, hôm nay đến nói với con, con cũng nên tranh thủ gọn gàng gói ghém đi, ta sắp phải xuất nguyên thần, cuộc tình hai đứa ta sẽ không nhúng tay vào nữa."
"Con biết rồi."
Cả hai cùng cười, một lúc lại cùng đưa tay quạt quạt, một lúc sau lại cùng hít một hơi thật sâu rồi ho sặc sụa: "Con trai, con nghĩ giống ta chứ"
"Hình như là vậy."
Cả hai nhìn nhau, bên ngoài bỗng có người thất thanh la lên
"CHÁYYYY.. CHÁYYY RỒI"
Nguyệt Liên khoanh tay đứng dựa vào lan can nhìn Hi Hoa đang ngồi ôm gối nhìn vườn hoa, vẻ mặt có chút không vui, hắn nén cười hỏi: "Là đệ đốt hậu viện sao?"
"Không có."
"Hửm.. vậy sao? Nhìn đệ có vẻ không vui, giận ta sao?"
"Không có."
"Thế cười một cái coi nào?"
Hi Hoa nở nụ cười, Nguyệt Liên trong lòng cười đau khổ, cái nụ cười của Hi Hoa là nụ cười gượng ép, nhìn muốn giết người ta, y giận thật rồi. Hi Hoa cười xong, vẻ mặt phẫn nộ đứng dậy rời đi, không quên để lại câu mắng: "Lão huynh."
Nguyệt Liên cười cứng mép, đây đích xác bắt đầu câu chuyện là bảo bối hắn rồi. Nguyệt Liên nhớ cách đây hai năm vô tình khai tuổi hắn đã hơn tám vạn, từ đó hễ Hi Hoa giận y sẽ gọi hắn là lão huynh, nghe rất tôn kính nhưng lại tổn thương sâu sắc. Một quản gia đi đến khẽ nói:
"Xin tiên sinh bớt giận, Thiếu gia tâm tình không ổn từ lúc thấy ngài cùng các tiểu công chúa ngồi nói chuyện cả buổi trời, lại buổi tối nghe thấp thoáng trong phòng ngài có tiếng.. nên đâm ra haha."
Nguyệt Liên à một tiếng, tiểu bảo bối của hắn là đang ghen sao, hắn đi nhanh đến phòng của Hi Hoa, lại vòng ra sau bởi hắn biết Hi Hoa sẽ ngồi ở án thư trước cửa sổ để nhìn phong cảnh làm thanh tâm hồn. Nguyệt Liên đứng kế cửa sổ, chỉnh giọng nói: "Không biết ai đó đã hết giận chưa? Không biết ai đó có muốn về nhà không? Tết Trung nguyên sắp đến, không biết ai đó có muốn đi ăn chè trôi nước, thả hoa đăng không?"
Vừa nói hắn vừa nhích lại gần cửa sổ, tay còn gõ gõ vào vách, coi bộ rất nghịch ngợm, xong mới ló nửa mặt vào nhìn Hi Hoa vẻ mặt ấm ức ngồi trước án thư
"Tiểu đệ hết giận chưa? Lên tiếng đi nào?"
Hi Hoa hằn học nhào ra đánh vào vai hắn: "Liên huynh, đồ xấu xa.."
Nguyệt Liên cười ha hả thuận tay lôi y ra từ cửa sổ, Hi Hoa chới với la í ới, trấn tĩnh lại đã thấy Nguyệt Liên hai tay vòng qua ôm đùi y, bế y trên người, cả hai đối diện nhau. Hi Hoa thoáng chút xấu hổ rồi cũng vòng tay ôm cổ Nguyệt Liên. Hắn mỉm cười thả nhẹ y xuống đất, đôi tay ôm người y thật chặt, bên tai lại nghe tiếng Hi Hoa nói nhỏ:
"Những công chúa ấy rất thích huynh, dù sao cũng là nữ nhi thu liễu, vì sao lại cứ ngồi gần huynh như vậy. Lại còn đêm hôm.."
"Ta biết rồi, xin lỗi để bảo bối nặng lòng, sẽ không có chuyện đó diễn ra nữa đâu nhưng mà đêm qua không có xảy ra cái gì đáng sợ như đệ nghĩ đâu."
Nói xong hắn vuốt nhẹ mái tóc của Hi Hoa rồi đặt lên đó một nụ hôn, ánh mắt mang đầy thách thức liếc nhìn bóng người sau gốc cây không xa, ánh mắt nói lên tất cả, Hi Hoa là của hắn, ngươi nên biết thân biết phận mà rút lui trước khi tâm tình hắn còn đang tốt. Bắc Niên lạnh mặt hừ một tiếng xoay lưng bỏ đi.
Nguyệt Liên buông Hi Hoa ra rồi nói: "Ta đã xin phép Hứa đại nhân đưa đệ rời hoàng cung trước, ở Lạc Dương sẽ tổ chức Lễ Hoa Đăng lớn, chúng ta trở về vừa hay đúng lúc, ta đưa đệ đi."
Hi Hoa xùy một tiếng nhưng cũng cười rất ưng thuận. Nguyệt Liên cười nhéo nhẹ chóp mũi của y: "Thật là đáng yêu hết phần"
Dòng dã qua một ngày, Nguyệt Liên với Hi Hoa mới về đến Hứa phủ, Hứa phu nhân vui vẻ căn dặn nha dịch nấu nhiều món ăn, trong bữa cơm bà nói:
"Hai ngày nữa là Lễ Hoa Đăng, phụ thân con sẽ đưa ta đến Giang Nam nghỉ dưỡng vài hôm, con ở lại trông coi Hứa phủ, nếu có khách đến thì tiếp giúp cha con."
Hi Hoa cười tủm tỉm: "Người yên tâm mà nghỉ dưỡng đi, mọi việc giao cho con."
Hứa phu nhân hài lòng rồi quay sang Nguyệt Liên nói: "Nguyệt Liên công tử, đất Giang Nam phong cảnh hữu tình, ta sẽ nghe theo lời công tử đến đó tham quan một chuyến, ta thật háo hức."
Nguyệt Liên cười nói: "Cảnh thì rất đẹp nhưng càng đẹp khi có người mình yêu đi cùng, phu nhân có Hứa đại nhân đi theo, đương nhiên sẽ vui hơn."
Hi Hoa chớp mắt nói: "Phong cảnh Giang Nam xưa giờ luôn đẹp đẽ, Nương, con cũng muốn đến đó."
Hứa phu nhân gắp đồ ăn cho Hi Hoa, thoải mái nói: "Để Nguyệt Liên công tử đưa con đi, đừng làm phiền Cha Nương."
Nguyệt Liên nén cười, Hi Hoa bĩu môi đáp: "Vâng."
Hai ngày sau vợ chồng Hứa gia rời khỏi phủ, Hi Hoa ngồi ở thư phòng giúp mẫu thân xem xét sổ sách, Thất Thất đứng kế bên mài mực cho y, lâu lâu lại muốn nói gì đó lại thôi
"Nếu ngươi đã hẹn với cô nương nhà người ta thì đi đi, nhớ về sớm một chút."
Thất Thất như bị bắt quả tang liền cúi mặt cười: "Đa tạ thiếu gia."
Trời về chiều, mặt trời cũng đã dần khuất sau chân trời, Hi Hoa dùng bữa một mình xong liền trở về thư phòng, định bụng tính toán xong sổ sách sẽ chờ Nguyệt Liên trở về đưa y đi. Thất Thất đã đi rồi, y cũng cho hắn ít bạc coi như có tiền để mua kỉ vật cho bạn tri âm của hắn. Nhìn sắc trời tối đi, Hi Hoa có chút thẩn thờ ngắm nhìn, mấy năm nay y rất ít ra ngoài phủ trừ những lần tiến cung, mà có đi thì cũng ngồi xe ngựa nên không kịp nhìn cảnh họp chợ hay cảnh sinh hoạt của người dân Lạc Dương, từ lúc y mười hai tuổi, không chỉ giỏi về tri thức như phụ thân mà nét đẹp cũng giống như mẫu thân, y nhớ mỗi khi ra đường đều bị người người bu quanh, lôi lôi kéo kéo, đi học ở các lớp Quốc tự giám, bạn bè đồng trang lứa có người vui vẻ kết bạn, có người có địa vị hơn y lại hay trêu đùa y. Sau này có Nguyệt Liên, y cũng không cần đến lớp học nữa, chung quy bây giờ cũng không có một người bạn nào để rủ rê đi chơi.
Lễ Hoa Đăng năm nào cũng vậy, y ở phủ sinh hoạt bình thường, tối đến lại ra hậu viện nhìn những đèn trời sáng trưng được thả lên không trung, xong lại vào ngủ. Còn hỏi vì sao y thường ở một mình, vì cha nương luôn xem thời gian này rất hợp để đi nghỉ dưỡng, còn Liên huynh sẽ bị các trưởng lão mời đến tham dự tiệc rượu đến khuya mới về. Nhưng vui nhất là khi nếu y cố thức khuya một chút, Liên huynh sẽ đem về những loại bánh rất ngon, vừa ăn vừa ngắm đèn trời. Chỉ tiếc duy nhất năm y mười bốn tuổi mới được thưởng thức, ngoài ra những năm còn lại y theo thói sẽ ngủ sớm, còn bánh đều sáng hôm sau mới ăn được, và có vẻ năm nay cũng thế.
Gia đinh trong nhà đã nghỉ, trời đã trở tối, Hi Hoa thở dài lôi sổ sách ra bắt đầu tính toán, bỗng dưng bên tai nghe tiếng nói:
"Bảo bối, chưa chuẩn bị đi chơi sao?"
Hi Hoa ngẩng mặt thì thấy Nguyệt Liên tay chống lên má đặt ở cửa sổ, y ngỡ ngàng nói:
"Huynh sao lại ở đây! Không đi đàm đạo với các trưởng lão sao?"
Nguyệt Liên ung dung nói: "Chỉ là nghe được tiếng lòng ai đó mỗi khi đến lễ Hoa Đăng thở dài một tiếng, liền quay về đưa người ấy đi chơi."
Hi Hoa ngại ngùng mỉm cười, Nguyệt Liên cười tươi nói: "Ta chẳng phải đã hứa dẫn đệ đi chơi sao. Chuẩn bị đi, ta đợi đệ."
Cả hai rời khỏi Hứa phủ trong thầm lặng, trước tiên Nguyệt Liên chuẩn bị sẵn hai chiếc mặt nạ hồ ly rất đáng yêu cho cả hai, cứ thế hòa vào dòng người mà vui chơi. Nguyệt Liên dắt Hi Hoa đi ăn chè trôi nước, lại nếm luôn vị bánh hoa quế thơm ngon, cùng nhau chơi những trò chơi đầy thú vị.
Lần đi chơi này thú vị hơn rất nhiều, Hi Hoa cười tươi rói ăn hồ lô, Nguyệt Liên phì theo sau dõi theo, bảo bối bây giờ của hắn quả nhiên giống lúc ở Hoa giới, suốt ngày ở trong Hoa giới nên khi bước ra ngoài cái gì cũng thấy lạ lẫm. Nhìn lên sắc trời Nguyệt Liên khẽ nói:
"Chiêu Hoa, đến lúc thả đèn trời rồi."
Nguyệt Liên phất tay, mọi thứ như ngưng động, Hi Hoa bị hắn che mắt lại, thoáng cái cả hai đã xuất hiện ở một vườn hoa đẹp: "Cùng ghi ước nguyện đi."
Nguyệt Liên đã chuẩn bị sẵn, Hi Hoa nhìn mọi người phía dưới ai ai cũng chuẩn bị thả đèn, y cũng hì hục làm theo. Nguyệt Liên chỉ dùng một cái thế nên Hi Hoa viết bên trái, hắn viết bên phải, đèn trời được vẽ hai cánh hoa Mẫu Đơn rất đẹp
"Đệ ghi gì vậy.". Nguyệt Liên phì cười, rồi trở lại vẻ mặt nghiêm nói: "Không phải là mơ ước cưới được cô nương xinh đẹp nào đó chứ?"
Hi Hoa liền lắc đầu. Nguyệt Liên đương nhiên biết y viết gì, ánh mắt trở nên ôn nhu mang đầy sự vui mừng rồi hạ nút ghi lên. Hi Hoa chớp mắt rồi cũng khẽ cười, Nguyệt Liên e hèm tháo mặt nạ hai người xuống rồi nói: "Xem xong rồi thì cùng thả nào."
Cả hai trên tay cầm mỗi bên đèn, ánh sáng vàng soi rõ từng ngũ quan của cả hai, chiếc đèn trời từ từ bay lên hòa cùng với hàng ngàn ánh sáng khá, cả bầu trời như rực lửa, cảnh tượng đẹp vô cùng, chính Hi Hoa cũng bị thu hút bởi vì hàng ngàn ánh đèn như là hàng vạn ngôi sao lấp lánh trong mắt y.
"Thật đẹp, đẹp hơn khi ngắm nhìn ở hậu viện."
Nguyệt Liên ngắm nhìn Hi Hoa nãy giờ, đợi y ngắm thêm một chút nữa mới nhàn nhạt nói:
"Ta đưa đệ đi chơi"
Nguyệt Liên nắm tay Hi Hoa kéo y đi, đến chỗ vắng liền che mắt y lại mà khi mở ra, cả hai đã đứng trong một vườn đào rực rỡ sắc hoa, nhờ vào ánh trăng và những ánh đèn trời khung cảnh rừng đào như rực sáng, Hi Hoa thích thú chạy nhảy xung quanh, còn không quên vui đùa gắn lên tóc Nguyệt Liên một bông hoa.
Nơi này là một vươn đào nằm ngoài ngoại ô Lạc Dương, là đào tứ quý. Nguyệt Liên chỉ tiện thấy hôm qua nên đưa Hi Hoa đến luôn, một nữa vườn đào này y đã thuê lại, tha hồ cho tiểu bảo bối chơi đùa. Hắn cũng vui vẻ đi đến đùa cùng y, cả hai cười vui vẻ, hắn bế y xoay vòng, dựa vào sức gió mà những cánh hoa cũng bay lên bao quanh hai người, cảnh vật đẹp mê hồn. Nguyệt Liên hăng hái nói: "Đệ muốn nhìn Lạc Dương từ trên cao không?"
Hi Hoa tỏ vẻ thích thú: "Muốn."
"Vậy giữ chặt nhé."
Vừa dứt lời, tay hắn chuyển lên ôm eo y, một cước bay vút lên trời, Hi Hoa a một hơi dài, pha vào đó chính là tiếng cười thích thú, cho đến khi dừng lại, Hi Hoa nhìn mình cùng Nguyệt Liên lơ lửng trên không trung, bao quanh bởi ánh đèn, nhìn xuống thành Lạc Dương được gói gọn, lại rực rỡ ánh đèn, Hi Hoa vui đến mức vẻ mặt ngẩn ra, cười cũng rất ngu ngơ.
Nguyệt Liên thấy Hi Hoa như vậy, hắn thật hớn hở trong lòng
"Liên huynh, Liên huynh, nơi đó."
Nguyệt Liên nhìn theo hướng tay Hi Hoa liền thấy một nơi rất đẹp, hắn hiểu ý liền đưa y xuống đó, là một thác nước không lớn nhưng nước hồ lại trong vắt, trên mặt nước vô số hoa đăng được thả trôi theo nguồn, xung quanh lại trồng ba bốn gốc ngọc lan đang nở hoa rất đẹp. Nguyệt Liên thuận tay phong chướng khí cho nơi này, không ai đến gần được nó, Hi Hoa thích thú ngắm nhìn, Nguyệt Liên chậm rãi nói:
"Thả hoa đăng trên nước chính là gửi tâm nguyện và công đức cho người đã khuất, nhưng nhìn cũng rất đẹp không thua đèn trời là mấy."
Hi Hoa tiếc nuối nhìn dòng hoa đăng trôi đi, ngoảnh lại đã thấy Nguyệt Liên đang ngồi ở một tảng đá bằng lớn dưới gốc ngọc lan nhìn y. Hi Hoa cười một cái liền chạy đến ngồi xuống bên cạnh: "Vậy đệ có thể thả một cái cho huynh không?"
Mép Nguyệt Liên giật giật, cười khan hỏi: "Ta đâu phải người chết, đệ thả cho ta làm gì?"
Vẻ mặt Hi Hoa ngô nghê: "Chính là góp công đức cho huynh đó, không phải người sau khi chết sẽ xuống âm phủ, nếu họ ăn ở tốt sẽ hóa thành tiên sao, huynh là tiên, đương nhiên cũng phải được thờ phụng biếu công đức."
Nguyệt Liên tặc lưỡi ngã người xuống tảng đá, hắn không dám nghĩ tên của mình được Hi Hoa khắc lên bài vị, ngày ngày dâng hương cúng vái. Hắn cười trừ nói: "Không được, trời sinh ta đã là tiên, đệ làm như vậy là tổn thọ ta đó."
Hi Hoa nằm xuống theo Nguyệt Liên, nghiêng người chống tay nhìn hắn, vẻ mặt như đang đùa giỡn: "Huynh sợ già sao? Haha.. huynh bây giờ so ra không phải đã quá lớn tuổi rồi còn gì?"
Nguyệt Liên phì cười nhìn y nói: "Quả nhiên là vì đệ còn nhỏ."
Hi Hoa bĩu môi nằm ngã xuống, ánh mắt lơ đễnh nhìn những ánh đèn trời xa xa
"Không biết nhạc phụ, nhạc mẫu đi chơi ở Giang Nam có vui không?"
Nguyệt Liên buông một câu nói nhàn nhạt, Hi Hoa nghe thấy khiến cả người ngẩn ra
"A.. ai cơ?"
"Nhạc phụ nhạc mẫu của ta!"
Nguyệt Liên xoay nghiêng người nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ giấu diếm niềm vui của Hi Hoa, hai tay y ngón này cà cà ngón kia đặt ở bụng, lại lúng túng nói: "C.. chắc là đang rất vui.."
Nguyệt Liên cười mỉm, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hi Hoa, hắn cảm nhận được mạch đập nhanh ở cổ tay y, Bảo bối của hắn đang ngại ngùng và hồi hộp, hắn trầm giọng nói:
"Hoa nhi.."
Hi Hoa như giật mình một cái, ánh mắt rung chuyển.
Nhìn gương mặt trong sáng, ánh mắt long lanh của Hi Hoa, Nguyệt Liên như bị dồn ép trong sự xinh đẹp ấy, hắn như cố giữ lấy hơi thở, đôi môi mấp máy khẽ nói: "Có muốn cùng ta nói chuyện yêu đương không?"
Lời này nói xong, mặt Hi Hoa đã đỏ lựng, hai tay rút khỏi tay Nguyệt Liên che lại gương mặt của mình, lắp bắp nói: "L.. Liên huynh.."
Chính Nguyệt Liên cũng cảm thấy lời nói này ra có chút bất ngờ, đôi má hắn cũng nóng lên, nhưng nhìn Hi Hoa dần dần lộ ra con mắt sau ngón tay, hắn phì cười, đưa tay gỡ hai bàn tay ấy xuống, cả người không chủ động gác lên người y, bàn tay hắn đan xen với tay y từ từ mà nắm chặt: "Đệ, có yêu ta không?"
Dưới ánh trăng, mảng phiếm hồng trên má của Hi Hoa không thể che giấu làm cho gương mặt mỹ nhân thêm chút thẹn thùng mà làm say lòng người, đôi môi mấp máy, không hiểu sao lại cong lên một nét nhu mì: "Huynh chê đệ nhỏ không hiểu.."
Đôi môi Hi Hoa bị giữ chặt lại, Nguyệt Liên ôn nhu ngậm cánh môi mềm nhỏ lại ấm áp, ban đầu chỉ nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao càng hôn hắn lại càng có khoái cảm, chỉ muốn giữ mãi không buông. Hắn hết liếm rồi lại cắn nhưng lại vô cùng ôn nhu, bàn tay của Hi Hoa như đang gồng sức nắm chặt lấy bàn tay hắn, hắn cảm nhận y đang run rẩy, tiếng thở cũng trở nên gấp gáp. Hi Hoa bị hôn bất ngờ, đôi mắt trợn to rồi lại xìu xuống, đôi môi truyền đến cảnh giác vừa ấm vừa tê, khoang ngực y căng phồng, tự cảm thấy hô hấp thật khó khăn. Y cố hít thật sâu, mùi hương hoa trên mái tóc của Nguyệt Liên nhàn nhạt xông vào mũi y làm y thêm mê mẩn, tay kia đang gập trước ngực hắn không chủ động vòng qua ôm lấy cổ Nguyệt Liên, chính mình cũng tự tiếp nhận. Nguyệt Liên thành công chiếm giữ khoang miệng của y, hai đầu lưỡi cuốn vào nhau, giọt nước tinh khiết chảy ra từ khóe miệng của Hi Hoa cũng không biết là của ai nữa.
Đến khi cả hai tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc tư tình, hai ánh mắt chạm vào nhau mới thoáng nhận ra được cả hai vừa trải qua chuyện gì. Hi Hoa mặt đã đỏ như trái gấc, xấu hổ vùi mặt vào tay áo của mình còn Nguyệt Liên đôi má ửng hồng cũng tràn lên sự ngại ngùng một phen, nhưng cũng nghĩ hắn là người không kiềm chế chủ động hôn y trước, bây giờ thẹn thùng như vậy quả nhiên không hợp cho lắm, hắn liền lật người ngã xuống tảng đá, tay ôm theo Hi Hoa cho cả người y nằm lên người mình. Hi Hoa rụt người nằm trong vòng tay Nguyệt Liên, mặt áp vào ngực hắn, nhịp tim có chút loạn. Nguyệt Liên mắt hướng nhìn ánh trăng, nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn đệ.."
Phải đợi một lúc lâu trấn tĩnh, hắn mới nghe từ tiếng đáp nhỏ: "Cảm ơn huynh.. Đệ yêu huynh"
Nguyệt Liên mỉm cười nói: "Đợi đệ thực hiện được ước muốn của mình, ta sẽ mang sinh lễ cùng hỷ phục đến, đệ lúc đó không được từ chối, chê ta là lão huynh đó."
"Không chê.. chỉ sợ thiệt cho huynh."
Hi Hoa vùi mặt vào ngực y, có vẻ đang cười.
Cả hai lại im lặng, có thể là chưa từng trải qua chuyện này nên sự ngại ngùng còn vây lấy, muốn nhìn mặt nhau cũng thấy ngại. Nguyệt Liên nhắm mắt lại hít thở đều một lúc lâu sâu khi trăng đã dần mờ đi bỗng dưng người trong lòng Nguyệt Liên có chút động đậy, hắn đưa mắt nhìn xuống lại bắt gặp Hi Hoa đang ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"
Hình như Hi Hoa có điều gì khó nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng mong mỏi điều gì, Nguyệt Liên cảm thấy có chút lạ lẫm, chưa kịp nhận ý tứ liền thấy Hi Hoa nhồm dậy, hai tay bưng má hắn một đường hôn xuống môi hắn. Lần này bỡ ngỡ chính là Nguyệt Liên, nhưng nhìn gương mặt đối diện mình lại ửng đỏ, chỉ biết gặm môi hắn, hai mắt nhắm tịt lại. Nguyệt Liên trong lòng thầm cười
"Tiểu tử này muốn đảo chính? Không được đâu nha! Phải đánh dấu vị trí mới phải!"
Nguyệt Liên phất tay, từ nơi thác nước nhanh chóng biến thành sương phòng trong viện của hắn, là phòng ngủ và bây giờ cả hai đang nằm trên giường. Hình như không còn nghe tiếng thác chảy cùng âm thanh thiên nhiên, Hi Hoa mở mắt tách môi khỏi Nguyệt Liên, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn xung quanh, có vẻ còn đang hoang mang lắm. Màn trướng nhẹ nhàng buông xuống làm cho Hi Hoa bừng tỉnh
"L.. liên huynh.. đệ.."
Nguyệt Liên nhanh chóng lật người khiến Hi Hoa ngã ra giường, hắn thuận tay tháo giày của cả hai ra quăng xuống giường. Phát quan từ đó cũng rơi ra.
"Hoa nhi.. Ta muốn đệ.."
Hi Hoa khẽ giật mình, y hiểu ý của Nguyệt Liên, và biết được chuyện sắp sẽ diễn ra nhưng nhìn ánh mắt đen lánh của Nguyệt Liên, cả người như mê mẩn, khẽ nuốt nước bọt, y gật đầu nhẹ.
Đôi môi một lần nữa bị Nguyệt Liên chiếm lấy, không còn là ôn nhu nữa mà là sự khát khao dục vọng, bàn tay thon dài khẽ luồn lách vào trung y của Hi Hoa, vạt áo trên người cũng theo đó mà trượt xuống để lộ xương quai xanh cùng làn da mát mịn. Nguyệt Liên di môi xuống cằm rồi một đường xuống cần cổ, ngậm lấy yết hầu của y mà cắn mút. Y phục lỏng lẻo đã rơi ra để lộ thân trên có chút vạm vỡ nhưng lại đẹp mê hồn. Bàn tay Nguyệt Liên vân vê đến hai điểm hồng anh chơi đùa, Hi Hoa có chút run rẩy, trong người dâng lên cảm giác khó tả, da thịt cả hai chạm vào nhau, nóng bỏng lại mê luyến vô cùng. Y chưa từng trải qua cảm giác này, chỉ thấy cả người mình nóng lên, nơi nào Nguyệt Liên di qua đều để lại cảm giác tê tê, tiếng thở ái muội của y nhẹ phả vào tai hắn. Y phục đã bị lột hết, Nguyệt Liên mơn trớn lại ham muốn đi khắp nơi trên người Hi Hoa, mà điểm kết chính là hai điểm hồng anh, nó đã dựng thẳng lên, Nguyệt Liên biết y đã động tình. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ bụng rồi di xuống.
"A". Mặt Hi Hoa đỏ bừng, Nguyệt Liên hôn lên môi y, cả người y run rẩy nhưng đôi tay vẫn khát khao ôm chặt lấy cổ Nguyệt Liên. Nguyệt Liên cứ như vậy mà chơi đùa, Hi Hoa cảm thấy trong người khó chịu, thầm gọi: "N.. Nguyệt Liên.."
Giọng nói nhẹ nhẹ pha lẫn sự run rẩy, Nguyệt Liên không đáp chỉ một đường hôn xuống, đem hai chân của Hi Hoa ép lên vai mình.
"N.. Nguyệt Liên.."
Tiếng gọi cứ day dứt vang âm trong đầu hắn
"Liên huynh.. Liên huynh"
Nguyệt Liên giật mình mở mắt, trên khoảng trời xanh là gương mặt của Hi Hoa, y mỉm cười nói:
"Huynh cuối cùng cũng dậy."
Nguyệt Liên chớp mắt vài cái, trấn tĩnh lại đầu óc: * Đệch*
Tiếng * Đệch * hắn chửi thầm trong lòng, hắn vẫn còn đang ở ngoài thác nước, theo sự tình thì hắn đã ngủ ở đây từ tối hôm qua đến giờ, và.. Nguyệt Liên vỗ trán, vậy ra mọi chuyện xảy ra đều do hắn mơ sao, chỉ là mơ thôi sao? Nhưng mà nơi kia sau lớp quần áo dày đã tỉnh giấc rồi, hắn bị mộng xuân sao?
"Liên huynh, huynh sao vậy?"
Nhìn Hi Hoa ngồi bên cạnh, y phục chỉnh tề, gương mặt thon gọn rất nhu mì, hắn bỗng thấy tiếc, tiếc vì hắn bị gọi dậy ngay lúc cao trào nhất nhưng cũng không quá rầu, là hắn nghĩ nhiều, Hi Hoa được dạy gia giáo như vậy nào để xảy ra việc ăn cơm trước kẻng, hắn buông lời thở dài nói:
"Ta không sao, bây giờ là lúc nào rồi nhỉ?"
"Chỉ mới hừng đông thôi, Liên huynh, huynh thật không sao chứ? Có phải bị nhiễm sương đêm nên bị phong hàn không?". Hi Hoa đưa tay sờ trán hắn, Nguyệt Liên bị hành động ôn nhu làm cho xao xuyến, hắn mỉm cười ngồi dậy ôm lấy vai Hi Hoa, y có chút ngẩn người hỏi:
"Huynh gặp ác mộng sao?"
"Không.. Là mộng đẹp, vì có đệ"
Hi Hoa phì cười, Nguyệt Liên từ từ buông Hi Hoa ra rồi nói: "Chúng ta về thôi!"
Ngoài miệng Nguyệt Liên vẫn cười nhưng sâu trong lòng là nỗi thất vọng tràn trề, tất cả là mơ thôi sao.. Hắn dùng linh lực ép huynh đệ của mình xuống tránh để Hi Hoa nhìn thấy. Thật là khó khăn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất