Chương 9
Hai huynh đệ Vạn gia đã sớm ở riêng, hiện giờ lão nương đã đi, cũng không có thứ gì để tranh giành, đến ngay cả quan tài áo liệm cho lão nhân cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chờ chọn ngày lành hạ táng là được.
Sau khi tang sự của Vạn bà chấm dứt, Vạn đại bá ngồi chồm hổm ở bên tường viện nhà mình, tay càng không ngừng làm thuốc lào, một câu cũng không nói, trong lòng hắn có chuyện đè nặng, như thế nào cũng không vui vẻ.
Hiện giờ Lí thị coi như là quay về nếm trải mùi vị trước đây, bà vừa đi nhà bọn họ liền không chiếm được tiện nghi, không có lão nhân che chở, nhà nhị thúc cũng sẽ không đưa đồ đạc đến cho nhà bọn họ nữa.
“Cha, ngài nói chuyện này làm sao bây giờ? Đây chính là chuyện hôn nhân trước khi bà lâm chung định ra, nhị thúc không thể phản đối được?” mấy ngày nay Lí thị hầu như gặp người đều nói nhị thúc từ chối chuyện hôn nhân mà lão nhân đã sắp xếp cho con nhỏ, chống đối lão nhân khiến cho người tức chết, nhưng khi nói xong nàng phát hiện không phải tất cả thái độ của mọi người đều hướng về phía bọn họ, điều này khiến trong lòng nàng càng nóng nảy.
Lí thị không biết chuyện, nàng cố gắng sắp xếp nhà nhị thúc là không tốt, đương nhiên sẽ có người thay người nói vài câu.
Ngày ấy Vương Qúy tới cửa đưa đồ vật, vừa lúc gặp phải người đang sảng khoái nói chuyện, thời điểm thấy thôn dân nghị luận hắn cũng thuận tiện xen miệng vào, nói đương nhiên là chuyện Vạn bà bất công thiên vị một nhà con lớn, cứng rắn đem ca nhi muốn để lại trong nhà gả đi ra ngoài, muốn đem tài sản trong nhà tiểu nhi tử đưa hết cho nhà con lớn.
Người trong thôn không phải nhà nào cũng có con trai, có ít người có nữ nhi cũng có ít người có ca nhi, suy bụng ta ra bụng người đương nhiên cũng chướng mắt Vạn bà, hơn nữa chuyện Vạn cha bị bệnh đây là chuyện thật còn hơn sắt! ngươi nói ngươi là trưởng bối, lại khiến cho đứa con của mình sinh bệnh, ngươi chết đương nhiên là không ủy khuất đi.
Huống hồ, Vạn bà bị ngã thân mình bị thương, thầy thuốc cũng tới cửa vài lần, cuối cùng nói thân mình nàng không được bao lâu cũng là chuyện thật, nếu cứng rắn nói nàng bị con trai làm cho tức chết, cũng không có vài người tin tưởng, chỉ là thời điểm mới vừa nghe sẽ tức giận một chút, đợi cho chuyện qua đi lại đồng tình cho Vạn cha.
Mấy năm nay Vạn bà bất công toàn bộ thôn dân đều biết, Vạn cha hiếu thuận toàn bộ thôn dân cũng đều biết.
“Ngươi xem nhị thúc của ngươi hiện giờ như thế nào mà còn dám đi trêu chọc? hắn nếu điên lên thì ai cũng không sợ! cũng không biết bệnh điên kia của hắn có phải thật sự khiến người đoản mệnh hay không.” Miệng nói lời ngoan độc xong, trong lòng Vạn đại bá cũng căng thẳng, dù sao cũng là đệ đệ ruột của mình, hắn cũng không có ngoan độc đến trình độ kia, chính là hắn cảm thấy đệ đệ thật không biết xấu hổ, vừa không tán thưởng vừa ích kỷ!
Vạn Xuân Phong là một ca nhi đem gả ra ngoài là được, làm chi phải lưu lại trong nhà, đồ của Vạn gia sao có thể cho người ngoài!
Hiện giờ Vạn gia không chỉ có một mình Vạn cha bị bệnh, hắn sau khi ngất xỉu tỉnh lại tinh thần tuy rằng minh mẫn nhưng cũng không tốt như ban đầu, thế nhưng thân thể cũng không có chuyện gì, nhưng Vạn Xuân Phong thì không như vậy, từ sau khi bà hắn hạ táng hắn liền bị bệnh, ban đầu là sốt cao, mơ mơ hồ hồ nhiều ngày không tỉnh, hơn nửa tháng cả người đều gầy đi một vòng, cũng không còn bộ dạng béo tròn như ban đầu nữa.
Thời điểm mẹ chồng mới xảy ra chuyện, Vạn nương liền lo lắng nàng làm chuyện bất lợi với con trai, hiện giờ lại đối với chuyện lúc trước mình hoài nghi tin tưởng không hề nghi ngờ, hiện giờ trong lòng nàng đối với mẹ chồng đã qua đời kia chỉ còn có oán trách.
“Phong nhi, đây là canh gà rừng, là cậu ngươi đưa tới rất thơm, nào uống hết nó đi.” Trước kia Vạn nương luôn cảm thấy con trai hơi béo, hiện giờ lại cảm thấy con trai béo tròn càng thuận mắt hơn, hiện tại vẻ mặt đứa nhỏ xanh trắng vẻ mặt có bệnh làm nàng rất đau lòng.
“Nương, ta không sao.” Tự trách lại sợ hãi qua nhiều ngày, Vạn Xuân Phong rốt cục đi qua bóng ma bà qua đời, hắn cũng không biết mình vì sao lại bị bệnh, nhưng hiện tại hắn biết hắn rất tốt, bởi vì hắn cái gì cũng không còn sợ.
Ngoan ngoãn uống hết canh gà mà nương chuẩn bị, Vạn Xuân Phong còn nói muốn ăn thịt, Vạn nương lại nhanh chóng đi lấy cho hắn một bát thịt đầy, nhìn hắn ăn hết tất cả tâm tình mới dần thả lỏng.
“Nương, cha chạy đi đâu?”
“Cha ngươi đi thôn Hạ Hà, nơi đó có người muốn bán ruộng nước, nghe nói là mười mẫu ruộng nước liền nhau, cha ngươi chuẩn bị mua lại.” hiện giờ ruộng vườn trong nhà không ít, vừa muốn mua ruộng, ban đầu Vạn nương là không đồng ý, nhưng nghĩ tới nếu không mua ruộng bạc để trong nhà cũng chỉ để đó, hiện giờ nàng cũng không yên tâm trượng phu xa nhà, không bằng yên tâm thu địa tô qua ngày cũng tạm ổn đi.
“Vâng.” Không có nói tới chuyện khác, lời ban đầu đã muốn tới bên miệng Vạn Xuân Phong cũng không nói ra.
Ban đầu hắn muốn đem toàn bộ chuyện ở trong lòng nói với nương, nhưng hôm nay hắn đã không thèm để ý thì hắn cũng không muốn để cho nương phiền não.
Lúc trước trong lòng hắn có sợ hãi cùng tự trách, hoàn toàn là bởi vì trong lòng hắn cảm thấy rất nhiều chuyện đều là do hắn gây ra. Hắn cảm thấy nếu hắn không muốn trả thù Lâm Tử, Lâm Tử cũng sẽ không bị ong đốt, bà cũng sẽ không bị ngã sẽ không bị bệnh, cha cũng sẽ không bởi vì bà ép buộc mà phát bệnh.
Nhưng hiện tại hắn đã suy nghĩ cẩn thận, mặc dù không có chuyện hắn cùng Lâm Tử đi chọc tổ ong, bà sớm muộn gì cũng sẽ ép cha, chỉ cần cha không chịu nghe lời, hắn cùng bà sẽ lại cãi nhau, cha vẫn xảy ra chuyện.
Nếu là thực như vậy, thân thể bà rất tốt, mỗi ngày đều ép cha, cha khẳng định sẽ bị điên, hiện giờ như vậy rất tốt.
“Ta chán ghét ngươi, ngươi chết rất tốt!” bộ dạng ngày ấy cha run rẩy hôn mê rất đáng sợ, làm cho một chút kính yêu còn sót lại với bà mình hoàn toàn tiêu tan, hiện giờ mặc dù lão nhân không còn, trong lòng hắn vẫn có hận ý đối với nàng.
Thời điểm Vạn cha trở về sắc trời đã tối sầm, cơm chiều Vạn nương làm đều phải hâm nóng lại một lần. Gà rừng đệ đệ đưa tới cũng không phải rất lớn, nàng lại cắt một khối thịt khô cùng cho vào trong tô hầm lên, lúc chưng bánh mì lại chưng một chén cơm tẻ cho con trai mình, đợi cho Vạn cha trở về liền nhanh chóng bưng thức ăn lên bàn, để cho con trai ăn cơm thật tốt.
Cách nuôi của ba đứa nhỏ Vạn gia đều giống nhau, trước mười tuổi trong nhà cách vài ngày sẽ làm cơm mỡ heo cho bọn hắn ăn. Khi chưng đồ ăn sẽ thả một chén nhỏ vào bên trong, cho một số lượng gạo cùng nước vừa phải, món ăn chưng tốt thì cơm cũng ngon, lúc ăn thừa dịp còn nóng liền thả một khối mỡ heo vào, thả thêm chút muối vừa thơm lại mềm, đứa nhỏ nhà hắn đều thích ăn.
“Nương, ta đã trưởng thành, sau này ta và các ngươi ăn giống nhau.” Hai vợ chồng Vạn gia đều qua những ngày khổ cực, mặc dù hiện giờ trong nhà có điều kiện hơn, nhưng cũng không phải ngày nào cũng có thể ăn gạo trắng, cũng chỉ có thể cho bọn nhỏ ăn mới làm.
Bị lời nói của đứa con khiến cho buồn cười, Vạn cha cười ha ha sờ đầu con trai, một miếng bánh mì thật to trong tay bộ dạng thực thỏa mãn.
“Xuân Phong của ta thật hiểu chuyện, thế nhưng ngươi bây giờ còn nhỏ, các tỷ tỷ của ngươi trước đây cũng giống như ngươi, hơn nữa trong nhà không thiếu chút thức ăn này của ngươi, đừng tiết kiệm mau ăn đi, hiện tại ngươi ăn được uống được cho thật cao thật khỏe mạnh, tương lai mới có bản lĩnh dưỡng lão cho cha mẹ.”
“Vâng, ta đã biết. cha, ngươi ăn thịt đi, gà rừng cậu đưa tới rất là thơm, ta đã ăn rất nhiều rồi.”
“Ha ha ha, được, con ta thật hiểu chuyện, được được. » Người một nhà ăn cơm chiều không nhanh không chậm, đợi cơm chiều chấm dứt, Vạn Xuân Phong ở trong viện chơi đùa cho tiêu cơm, đợi cho nương hắn dọn dẹp chén đũa xong, đun nước ấm tắm rửa liền lên giường đi ngủ.
“Haiz, rốt cục thì cũng tốt.” Vạn cha đã nhiều ngày không nhìn thấy bộ dạng hoạt bát của con trai, đêm nay con trai rốt cục đã khôi phục, lo lắng trong lòng rốt cục cũng yên tâm, hơn nữa hôm nay ra cửa cũng có thu hoạch, đám ruộng nước kia cũng đã mua được tới tay, bởi vậy nằm một hồi lâu liền cùng thê tử nói chuyện.
“Ta nghĩ như vậy, sau này có thể không xa nhà ta sẽ không xa nhà, ta không tin con ta không có tiền đồ, hiện giờ của cải trong nhà cũng đủ cho hắn ăn uống thỏa thích mà lớn lên, an an ổn ổn qua cả đời, đợi cho hắn trưởng thành còn muốn cái gì, phải nhờ vào hắn đi tranh.” Vạn cha đột nhiên phát hiện mình trước kia ở nhà kỳ thật rất ít, hiện giờ thân thể mình không còn được như trước kia, mà hai nữ nhi cũng đã xuất giá, cũng không cần lại lo lắng đồ cưới của các nàng, tương lại con trai nếu muốn cưới vợ, dựa vào gia nghiệp hiện tại cũng không cần sầu lo, hắn sau này sẽ cùng thê tử sống qua những ngày lành, cùng chờ con trai lớn lên.
“Hơn nữa ruộng mua được vài ngày nay, hiện tại trong nhà có tổng cộng một trăm mẫu ruộng nước, cũng có mấy chục mẫu ruộng cạn, ba người chúng ta cũng ăn không hết, một năm nói như thế nào cũng có thể cất được trên dưới năm mươi lượng bạc, đợi cho Xuân Phong lớn lên cũng không thiếu.” Cùng suy nghĩ của Vạn bà không giống nhau, đất vườn trong nhà Vạn cha tuy rằng nhiều, nhưng mà hắn cho hai nữ nhi làm của hồi môn cũng càng nhiều.
Thời điểm đại nhi nữ xuất giá, hắn tiêu hết bạc nhiều năm cất giữ, thời điểm nhị nữ nhi xuất giá lại tiêu hết bạc vài năm hắn tích góp, hiện giờ trong nhà còn khoảng một trăm lượng bạc, cũng không có nhiều như người ngoài vẫn nghĩ.
Lúc trước Vạn nương cũng không đồng ý cho nữ nhi nhiều bạc làm của hồi môn như vậy, nhưng Vạn cha nói, người khác đều ghét bỏ các nàng là nữ nhi, từ nhỏ cũng không được bà nội thương, bọn họ làm cha mẹ phải càng yêu thương hơn mới phải.
“Thanh ca, ta đều nghe lời ngươi.”
Sau khi tang sự của Vạn bà chấm dứt, Vạn đại bá ngồi chồm hổm ở bên tường viện nhà mình, tay càng không ngừng làm thuốc lào, một câu cũng không nói, trong lòng hắn có chuyện đè nặng, như thế nào cũng không vui vẻ.
Hiện giờ Lí thị coi như là quay về nếm trải mùi vị trước đây, bà vừa đi nhà bọn họ liền không chiếm được tiện nghi, không có lão nhân che chở, nhà nhị thúc cũng sẽ không đưa đồ đạc đến cho nhà bọn họ nữa.
“Cha, ngài nói chuyện này làm sao bây giờ? Đây chính là chuyện hôn nhân trước khi bà lâm chung định ra, nhị thúc không thể phản đối được?” mấy ngày nay Lí thị hầu như gặp người đều nói nhị thúc từ chối chuyện hôn nhân mà lão nhân đã sắp xếp cho con nhỏ, chống đối lão nhân khiến cho người tức chết, nhưng khi nói xong nàng phát hiện không phải tất cả thái độ của mọi người đều hướng về phía bọn họ, điều này khiến trong lòng nàng càng nóng nảy.
Lí thị không biết chuyện, nàng cố gắng sắp xếp nhà nhị thúc là không tốt, đương nhiên sẽ có người thay người nói vài câu.
Ngày ấy Vương Qúy tới cửa đưa đồ vật, vừa lúc gặp phải người đang sảng khoái nói chuyện, thời điểm thấy thôn dân nghị luận hắn cũng thuận tiện xen miệng vào, nói đương nhiên là chuyện Vạn bà bất công thiên vị một nhà con lớn, cứng rắn đem ca nhi muốn để lại trong nhà gả đi ra ngoài, muốn đem tài sản trong nhà tiểu nhi tử đưa hết cho nhà con lớn.
Người trong thôn không phải nhà nào cũng có con trai, có ít người có nữ nhi cũng có ít người có ca nhi, suy bụng ta ra bụng người đương nhiên cũng chướng mắt Vạn bà, hơn nữa chuyện Vạn cha bị bệnh đây là chuyện thật còn hơn sắt! ngươi nói ngươi là trưởng bối, lại khiến cho đứa con của mình sinh bệnh, ngươi chết đương nhiên là không ủy khuất đi.
Huống hồ, Vạn bà bị ngã thân mình bị thương, thầy thuốc cũng tới cửa vài lần, cuối cùng nói thân mình nàng không được bao lâu cũng là chuyện thật, nếu cứng rắn nói nàng bị con trai làm cho tức chết, cũng không có vài người tin tưởng, chỉ là thời điểm mới vừa nghe sẽ tức giận một chút, đợi cho chuyện qua đi lại đồng tình cho Vạn cha.
Mấy năm nay Vạn bà bất công toàn bộ thôn dân đều biết, Vạn cha hiếu thuận toàn bộ thôn dân cũng đều biết.
“Ngươi xem nhị thúc của ngươi hiện giờ như thế nào mà còn dám đi trêu chọc? hắn nếu điên lên thì ai cũng không sợ! cũng không biết bệnh điên kia của hắn có phải thật sự khiến người đoản mệnh hay không.” Miệng nói lời ngoan độc xong, trong lòng Vạn đại bá cũng căng thẳng, dù sao cũng là đệ đệ ruột của mình, hắn cũng không có ngoan độc đến trình độ kia, chính là hắn cảm thấy đệ đệ thật không biết xấu hổ, vừa không tán thưởng vừa ích kỷ!
Vạn Xuân Phong là một ca nhi đem gả ra ngoài là được, làm chi phải lưu lại trong nhà, đồ của Vạn gia sao có thể cho người ngoài!
Hiện giờ Vạn gia không chỉ có một mình Vạn cha bị bệnh, hắn sau khi ngất xỉu tỉnh lại tinh thần tuy rằng minh mẫn nhưng cũng không tốt như ban đầu, thế nhưng thân thể cũng không có chuyện gì, nhưng Vạn Xuân Phong thì không như vậy, từ sau khi bà hắn hạ táng hắn liền bị bệnh, ban đầu là sốt cao, mơ mơ hồ hồ nhiều ngày không tỉnh, hơn nửa tháng cả người đều gầy đi một vòng, cũng không còn bộ dạng béo tròn như ban đầu nữa.
Thời điểm mẹ chồng mới xảy ra chuyện, Vạn nương liền lo lắng nàng làm chuyện bất lợi với con trai, hiện giờ lại đối với chuyện lúc trước mình hoài nghi tin tưởng không hề nghi ngờ, hiện giờ trong lòng nàng đối với mẹ chồng đã qua đời kia chỉ còn có oán trách.
“Phong nhi, đây là canh gà rừng, là cậu ngươi đưa tới rất thơm, nào uống hết nó đi.” Trước kia Vạn nương luôn cảm thấy con trai hơi béo, hiện giờ lại cảm thấy con trai béo tròn càng thuận mắt hơn, hiện tại vẻ mặt đứa nhỏ xanh trắng vẻ mặt có bệnh làm nàng rất đau lòng.
“Nương, ta không sao.” Tự trách lại sợ hãi qua nhiều ngày, Vạn Xuân Phong rốt cục đi qua bóng ma bà qua đời, hắn cũng không biết mình vì sao lại bị bệnh, nhưng hiện tại hắn biết hắn rất tốt, bởi vì hắn cái gì cũng không còn sợ.
Ngoan ngoãn uống hết canh gà mà nương chuẩn bị, Vạn Xuân Phong còn nói muốn ăn thịt, Vạn nương lại nhanh chóng đi lấy cho hắn một bát thịt đầy, nhìn hắn ăn hết tất cả tâm tình mới dần thả lỏng.
“Nương, cha chạy đi đâu?”
“Cha ngươi đi thôn Hạ Hà, nơi đó có người muốn bán ruộng nước, nghe nói là mười mẫu ruộng nước liền nhau, cha ngươi chuẩn bị mua lại.” hiện giờ ruộng vườn trong nhà không ít, vừa muốn mua ruộng, ban đầu Vạn nương là không đồng ý, nhưng nghĩ tới nếu không mua ruộng bạc để trong nhà cũng chỉ để đó, hiện giờ nàng cũng không yên tâm trượng phu xa nhà, không bằng yên tâm thu địa tô qua ngày cũng tạm ổn đi.
“Vâng.” Không có nói tới chuyện khác, lời ban đầu đã muốn tới bên miệng Vạn Xuân Phong cũng không nói ra.
Ban đầu hắn muốn đem toàn bộ chuyện ở trong lòng nói với nương, nhưng hôm nay hắn đã không thèm để ý thì hắn cũng không muốn để cho nương phiền não.
Lúc trước trong lòng hắn có sợ hãi cùng tự trách, hoàn toàn là bởi vì trong lòng hắn cảm thấy rất nhiều chuyện đều là do hắn gây ra. Hắn cảm thấy nếu hắn không muốn trả thù Lâm Tử, Lâm Tử cũng sẽ không bị ong đốt, bà cũng sẽ không bị ngã sẽ không bị bệnh, cha cũng sẽ không bởi vì bà ép buộc mà phát bệnh.
Nhưng hiện tại hắn đã suy nghĩ cẩn thận, mặc dù không có chuyện hắn cùng Lâm Tử đi chọc tổ ong, bà sớm muộn gì cũng sẽ ép cha, chỉ cần cha không chịu nghe lời, hắn cùng bà sẽ lại cãi nhau, cha vẫn xảy ra chuyện.
Nếu là thực như vậy, thân thể bà rất tốt, mỗi ngày đều ép cha, cha khẳng định sẽ bị điên, hiện giờ như vậy rất tốt.
“Ta chán ghét ngươi, ngươi chết rất tốt!” bộ dạng ngày ấy cha run rẩy hôn mê rất đáng sợ, làm cho một chút kính yêu còn sót lại với bà mình hoàn toàn tiêu tan, hiện giờ mặc dù lão nhân không còn, trong lòng hắn vẫn có hận ý đối với nàng.
Thời điểm Vạn cha trở về sắc trời đã tối sầm, cơm chiều Vạn nương làm đều phải hâm nóng lại một lần. Gà rừng đệ đệ đưa tới cũng không phải rất lớn, nàng lại cắt một khối thịt khô cùng cho vào trong tô hầm lên, lúc chưng bánh mì lại chưng một chén cơm tẻ cho con trai mình, đợi cho Vạn cha trở về liền nhanh chóng bưng thức ăn lên bàn, để cho con trai ăn cơm thật tốt.
Cách nuôi của ba đứa nhỏ Vạn gia đều giống nhau, trước mười tuổi trong nhà cách vài ngày sẽ làm cơm mỡ heo cho bọn hắn ăn. Khi chưng đồ ăn sẽ thả một chén nhỏ vào bên trong, cho một số lượng gạo cùng nước vừa phải, món ăn chưng tốt thì cơm cũng ngon, lúc ăn thừa dịp còn nóng liền thả một khối mỡ heo vào, thả thêm chút muối vừa thơm lại mềm, đứa nhỏ nhà hắn đều thích ăn.
“Nương, ta đã trưởng thành, sau này ta và các ngươi ăn giống nhau.” Hai vợ chồng Vạn gia đều qua những ngày khổ cực, mặc dù hiện giờ trong nhà có điều kiện hơn, nhưng cũng không phải ngày nào cũng có thể ăn gạo trắng, cũng chỉ có thể cho bọn nhỏ ăn mới làm.
Bị lời nói của đứa con khiến cho buồn cười, Vạn cha cười ha ha sờ đầu con trai, một miếng bánh mì thật to trong tay bộ dạng thực thỏa mãn.
“Xuân Phong của ta thật hiểu chuyện, thế nhưng ngươi bây giờ còn nhỏ, các tỷ tỷ của ngươi trước đây cũng giống như ngươi, hơn nữa trong nhà không thiếu chút thức ăn này của ngươi, đừng tiết kiệm mau ăn đi, hiện tại ngươi ăn được uống được cho thật cao thật khỏe mạnh, tương lai mới có bản lĩnh dưỡng lão cho cha mẹ.”
“Vâng, ta đã biết. cha, ngươi ăn thịt đi, gà rừng cậu đưa tới rất là thơm, ta đã ăn rất nhiều rồi.”
“Ha ha ha, được, con ta thật hiểu chuyện, được được. » Người một nhà ăn cơm chiều không nhanh không chậm, đợi cơm chiều chấm dứt, Vạn Xuân Phong ở trong viện chơi đùa cho tiêu cơm, đợi cho nương hắn dọn dẹp chén đũa xong, đun nước ấm tắm rửa liền lên giường đi ngủ.
“Haiz, rốt cục thì cũng tốt.” Vạn cha đã nhiều ngày không nhìn thấy bộ dạng hoạt bát của con trai, đêm nay con trai rốt cục đã khôi phục, lo lắng trong lòng rốt cục cũng yên tâm, hơn nữa hôm nay ra cửa cũng có thu hoạch, đám ruộng nước kia cũng đã mua được tới tay, bởi vậy nằm một hồi lâu liền cùng thê tử nói chuyện.
“Ta nghĩ như vậy, sau này có thể không xa nhà ta sẽ không xa nhà, ta không tin con ta không có tiền đồ, hiện giờ của cải trong nhà cũng đủ cho hắn ăn uống thỏa thích mà lớn lên, an an ổn ổn qua cả đời, đợi cho hắn trưởng thành còn muốn cái gì, phải nhờ vào hắn đi tranh.” Vạn cha đột nhiên phát hiện mình trước kia ở nhà kỳ thật rất ít, hiện giờ thân thể mình không còn được như trước kia, mà hai nữ nhi cũng đã xuất giá, cũng không cần lại lo lắng đồ cưới của các nàng, tương lại con trai nếu muốn cưới vợ, dựa vào gia nghiệp hiện tại cũng không cần sầu lo, hắn sau này sẽ cùng thê tử sống qua những ngày lành, cùng chờ con trai lớn lên.
“Hơn nữa ruộng mua được vài ngày nay, hiện tại trong nhà có tổng cộng một trăm mẫu ruộng nước, cũng có mấy chục mẫu ruộng cạn, ba người chúng ta cũng ăn không hết, một năm nói như thế nào cũng có thể cất được trên dưới năm mươi lượng bạc, đợi cho Xuân Phong lớn lên cũng không thiếu.” Cùng suy nghĩ của Vạn bà không giống nhau, đất vườn trong nhà Vạn cha tuy rằng nhiều, nhưng mà hắn cho hai nữ nhi làm của hồi môn cũng càng nhiều.
Thời điểm đại nhi nữ xuất giá, hắn tiêu hết bạc nhiều năm cất giữ, thời điểm nhị nữ nhi xuất giá lại tiêu hết bạc vài năm hắn tích góp, hiện giờ trong nhà còn khoảng một trăm lượng bạc, cũng không có nhiều như người ngoài vẫn nghĩ.
Lúc trước Vạn nương cũng không đồng ý cho nữ nhi nhiều bạc làm của hồi môn như vậy, nhưng Vạn cha nói, người khác đều ghét bỏ các nàng là nữ nhi, từ nhỏ cũng không được bà nội thương, bọn họ làm cha mẹ phải càng yêu thương hơn mới phải.
“Thanh ca, ta đều nghe lời ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất