Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất
Chương 75: Biến cố Huyết Hàn Cung
"Thiếu chủ, Thuốc đã hâm nóng rồi, người nên tranh thủ uống đi.". Thành Cơ xoay người nhìn Tiểu My bưng một chén thuốc nóng vào. Không thấy Hàn Tô thủ vệ đâu. Y ra hiệu cho Tiểu My lui, y tự uống hết chén thuốc đắng đó rồi ngồi ở ghế thẩn thờ, trong lòng ngổn ngang bộn bề, thật sự không biết ngày hôm sau gặp mặt Hàn Tô như thế nào.
Những ngày trôi qua là một bầu trời căng thẳng bao phủ cả hai người. Tuy vẫn một trước một sau đi làm việc nhưng không ai mở miệng nói chuyện bình thường như trước nữa. Đối với Thành Cơ có lẽ là muốn giữ khoảng cách để tránh tiếng xấu cho Hàn Tô còn đối với Nguyệt Liên, hắn chọn im lặng để cho Hi Hoa thoải mái, tuy có chút buồn nhưng hắn thầm nghĩ vẫn không nên thân thiết như trước, nó sẽ ảnh hưởng đến viễn cảnh của Hi Hoa.
Cuối cùng cũng đến ngày họp mặt các thế gia, Nguyệt Liên chuẩn bị y phục đi sau Hi Hoa, nhưng lại thấy hôm nay Hi Hoa đi chậm đến đỗi lạ thường, hắn mới hỏi: "Nhị thiếu chủ, chân ngươi đau hay có việc gì sao?"
"Không có."
Thành Cơ đáp, ánh mắt hướng nơi Huyết Hàn Cung đỏ rực đầy ồn ào dưới kia, trong lòng lại nặng nề vô cùng. Nguyệt Liên hiểu tâm trạng của Hi Hoa liền thở dài nói: "Ngươi sợ gì chứ! Bây giờ lời của bọn họ không cần tin nữa, ngươi tin ngươi là được rồi. Nếu như lần này ngươi lấy lại phong độ thì chẳng còn kẻ nào dám ra oai. Ta nghĩ Cung chủ ép ngươi tham gia chính là tạo cơ hội cho ngươi đó."
Thực sự là tạo cơ hội cho y sao! Thành Cơ hít lấy một hơi lạnh, nói với Hàn Tô: "Đi thôi."
Nguyệt Liên đi sau Hi Hoa, lại nói: "Ngươi chỉ cần nhớ sau lưng còn có ta là được."
Thành Cơ liếc nhìn Hàn Tô rồi dứt khoát đi nhanh. Nguyệt Liên vội vã đuổi theo, tự rủa cái miệng của mình thích chọc ghẹo Hi Hoa. Nhưng thú thật hắn rất thích những lần trong viễn cảnh, hắn có thể thoải mái chọc Hi Hoa. Còn về thực tại thì hắn không dám như vậy, bậy bạ một cái coi như cấm túc một tháng, có khi đóng cửa thả ong thì thật khổ cho hắn.
Ở chính điện Huyết Hàn Cung đã tề tụ đông đủ các thế gia, Thành Cơ ngồi yên vị chỗ của mình không màn nhìn xung quanh nhưng Nguyệt Liên lại để ý, có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Hi Hoa. Mấy ngày qua dò la từ Chung Uyển Vệ về Diệp gia, Nguyệt Liên lúc này mới nhìn đến nơi đoàn người mặc y phục xanh dương, nghe nói màu xanh là màu chủ đạo của Diệp gia. Nhưng mà trong đây ai là tiểu cung chủ Diệp gia nhỉ?
Bỗng chốc ánh mắt Nguyệt Liên va vào một người, hắn thầm kinh ngạc, cái tên cầm quạt khổng tước ngồi e dè kia, lâu lâu đánh mắt về phía Hi Hoa ấy vậy mà mang gương mặt giống Ôn Ngọc.. Nguyệt Liên kêu than, oan gia ngõ hẹp mãi mãi không đứt. Nếu thực sự đây là Ôn Ngọc thì hắn càng phải đề phòng rất nhiều, tiểu bảo bối cũng vậy.
Đứng đánh giá qua một lượt, thân làm thủ vệ phải đứng sau bức màn chướng kết ngọc quan sát nên rất ít ai để ý đến Nguyệt Liên nhưng hắn lại có thể quan sát được. Hắn bắt đầu phân tích biểu cảm nhân vật để đoán suy nghĩ mỗi người. Trước là người có dung mạo giống Ôn Ngọc kia, Nguyệt Liên không phủ nhận Ôn Ngọc có nét đẹp thanh tú nhưng lại quá mức yếu đuối e dè, lâu lâu lại thấy nhiều ánh mắt nhìn về Ôn Ngọc trong đó có bảy phần yêu thương. Xem ra sở thích nam sắc không của riêng ai, vậy mà lại đè tiểu bảo bối của hắn miệt thị khinh thường, hừm..
Quay một vòng hắn lại để ý đến một đoàn người khác, trong đó có một người đeo mặt nạ vàng, mái tóc trắng cột cao, nhìn dáng ngồi thẳng tắp xem ra cũng đầy gia giáo nhưng so với phàm nhân cũng chỉ là ở độ tuổi hai bảy hai tám, người này cũng đang nhìn hắn nhưng cũng rất nhanh quay đi chỗ khác. Điều đặc biệt trên tay y mang chiếc vòng đan bằng các đầu lâu nhỏ, Nguyệt Liên cảm nhận được tà khí trong nó. Nhưng hắn chưa kết luận vội vì nơi này rất nhiều người luyện ma khí, Cung chủ Huyết Hàn Cung kia cũng vậy đó thôi. Việc này hắn còn e dè nên đặt tên tóc trắng qua một bên, bây giờ lại trở về tên giống Ôn Ngọc kia, Nguyệt Liên luôn cảm thấy có chỗ không đúng.
Tên đó vì sao cứ một lúc lại hướng mắt nhìn Hi Hoa, là hận mới nhìn, là ghét mới nhìn, là khinh tởm mới nhìn hay là.. thích mới nhìn.
Bao nhiêu ánh mắt nhìn mình không chịu nhìn lại, vậy mà vì cái gì lại cứ nhìn tiểu bảo bối của hắn.
Bàn tay Nguyệt Liên nắm chặt, chuyện này không vui tí nào. Nếu dựa theo điều hiển nhiên thì tên kia phải tránh né hoặc là nhìn với ánh mắt ghét bỏ chứ, tại sao hiện giờ lại nhìn Hi Hoa với đôi mắt mong chờ đầy tình ý như vậy, ây ây còn biểu cảm buồn rầu như thể không được nhìn lại là ý gì. Hình như dự đoán của hắn đi sai hướng rồi. Không lẽ lần đó Hi Hoa bị đổ oan mà tên bị hại lúc đó thật ra cũng góp tay vào việc dàn dựng.
Được, được lắm, lần này Nguyệt Liên hắn phải tra thật rõ, để xem bí mất này giấu được bao lâu. Bất giác ánh mắt kia có nhìn đến Nguyệt Liên, Nguyệt Liên không nể nang trừng tên tiểu Cung chủ Diệp gia một cái khiến y giật mình thu ánh mắt.
Buổi nói chuyện cũng đã xong, bản tấu của Hi Hoa được người người đồng ý nhưng y không lấy làm vui, lúc tan tiệc y liền trở về. Nguyệt Liên đi theo sau che ô cho y lại bị y giành lấy.
"Ngươi trở về đi. Ta muốn đi dạo một mình."
Nói xong Thành Cơ rời đi, Nguyệt Liên đứng giữa trời tuyết bàng hoàng, hồi nãy Nguyệt Liên thấy hốc mắt Hi Hoa đỏ, là tức giận hay ấm ức. Không lẽ hắn sơ suất nên Hi Hoa xảy ra chuyện hắn không biết. Nhưng mà bây giờ đuổi theo hỏi chắc chắn không giải quyết được gì mà càng khiến Hi Hoa giận dữ khó chịu. Nguyệt Liên thở dài, lặng lẽ bí mật đi theo y, giữ khoảng cách để quan sát y.
Hi Hoa vậy mà ngồi ở lưỡng đình, ánh mắt xa xăm u buồn. Nguyệt Liên ngồi vắt vẻo ở cành cây cũng thở dài, đúng là không thay đổi. Cho dù ở bất cứ nơi nào Hi Hoa vẫn luôn sống theo hướng nội tâm, dù buồn bã đau đớn gì cũng không nói. Những lúc y buồn hay mệt mỏi, thứ duy nhất để hắn biết chỉ qua đôi mắt của Hi Hoa, đôi mắt chưa từng giả dối.
Bỗng dưng một bóng người đi đến lưỡng đình, là tên tóc trắng ấy. Nguyệt Liên thu người sau tán cây quan sát, có tiếng ding dong vang lên, Nguyệt Liên trợn mắt nhìn cảnh tượng xung quanh mờ ảo mà phía trước hắn thấy rõ chân hồn của Hi Hoa là Thành Cơ và cả tên tóc trắng ấy. Điều này nghĩa là ở viễn cảnh này không chỉ có Hi Hoa, có hắn mà còn có tên tóc trắng kia đến từ thực tế. Chuyện này rốt cuộc là sao?
Nguyệt Liên nén lại khí tức nghe ngóng tình hình, tên tóc trắng ấy xấu tốt không phân minh, hắn cũng không dám làm bừa.
"Thành Cơ, tiệc chưa tàn mà đệ đã rời đi làm ta phải đi tìm đệ.". Thành Cơ nhìn người tóc trắng chỉ cười nhạt một tiếng: "Ta không thích hợp với nơi ồn ào, Bạch huynh tìm ta có việc gì sao?"
Bạch Tỏa Tình ngồi xuống cạnh Thành Cơ, Thành Cơ rót cho hắn một chén trà nhưng ánh mắt vẫn đượm nét buồn bã.
"Bản tấu sớ của đệ rất hay, hợp ý ta trong việc giao hảo với các thế gia. Đệ có muốn cùng ta thực hiện nó không?"
Thành Cơ lắc đầu nói: "Sở dĩ bản tấu sớ không tự nhiên mà đề tên là Huyết Hàn Cung, nếu bản tấu sớ được dụng thì cũng lấy danh nghĩa là Huyết Hàn Cung. Bạch huynh nếu thực sự thích thú thì có thể đến gặp đại ca của ta. Người chịu trách nhiệm thực hiện bản tấu đó là đại ca của ta."
Bạch Tỏa Tình cười mỉm không nói, lúc sau mới lấy từ hông hai vò rượu ngọc, hướng Thành Cơ nói: "Đệ muốn thử không, là rượu đào từ chỗ ta."
"Đa tạ". Thành Cơ vốn không uống rượu nhưng tâm trạng hôm nay không tốt, y cũng muốn thử cảm giác say là như thế nào nên chạm miệng vò với Bạch Tỏa Tình xong là ngửa cổ hớp một hớp đầy. Nguyệt Liên trầm mặt khoanh tay đứng nhìn, vậy ra cái bản tấu sớ Hi Hoa thức đêm thức hôm để làm kia lại dành cho kẻ không công, thảo nào Hi Hoa lại buồn rầu như vậy.
Cuộc trò chuyện giữa hai người khá là nhạt nhẽo, người ngoài như Nguyệt Liên nhìn vào chỉ thấy họ như hai người bèo nước, nói ba đôi câu rồi thôi. Nhưng có một việc thu hút ánh nhìn của hắn, tên tiểu cung chủ Diệp gia kia lại lấp ló dưới gốc cây hắn đứng để làm gì. Lúc nãy hắn hỏi qua Chung Uyển Vệ tên của y là gì, là Diệp Tư An - một kẻ được bảo bọc như một thiên kim kiều tử vậy.
Diệp Tư An đứng ở gốc cây nhìn lén là có ý gì? Nguyệt Liên bắt đầu suy đoán. Nghĩ kĩ lại cuộc nói chuyện giữa hai người trong lưỡng đình, nếu là một người không có ý thì tên họ Bạch sớm đã rời khỏi không muốn nói chuyện rồi nhưng gã còn kiên trì ngồi như vậy e là có gì đó với Hi Hoa. Mà tên Diệp Tư An này lại đứng lén lút nhìn họ. Giả sử Diệp Tư An thích tên họ Bạch mà tên họ Bạch lại có ý với Hi Hoa thì đúng như chuyện diễn ra, Diệp Tư An lên kế hoạch hại Hi Hoa.
Nhưng nếu ngược lại Diệp Tư An thích Hi Hoa thì có thể tên Diệp đang tìm đến gặp Hi Hoa nhưng e dè có mặt của tên họ Bạch. Còn chuyện lúc trước có thể là cố ý để có được Hi Hoa hoặc sau vụ đó mới bắt đầu để ý Hi Hoa.
Thế nhưng! Hai tên nhà ngươi dù tình huống thế nào thì đừng quên còn có Nguyệt Liên hắn, hắn không cho, tên nào dám ve vãn Hi Hoa. Cứ thế nằm trong hũ giấm mà quên mất bên kia. Thành Cơ chớp nhoáng say ngã nghiêng đứng dậy cáo từ về, Bạch Tỏa Tình vội đứng dậy đỡ lấy y.
Nguyệt Liên liền để ý, nhìn Bạch Tỏa Tình ôm lấy vai của Hi Hoa mà tự dưng máu nóng muốn phun trào, hắn vội phi thân đi.
"Thành Cơ để ta đưa đệ về.". Thành Cơ lắc đầu nói: "Không sao! Ta tự về được, không cần phiền Bạch huynh quan tâm đâu."
"Nhưng!"
"Nhị thiếu chủ!". Nguyệt Liên trước mặt đi đến hành lễ, Bạch Tỏa Tình dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Nguyệt Liên.
Thành Cơ tuy say nhưng vẫn còn nhận thức được, y gỡ tay Bạch Tỏa Tình khỏi vai mình rồi bước đến phía Hàn Tô. Hàn Tô đưa tay đỡ y về. "Nhị thiếu chủ, người ổn chứ?"
Thành Cơ lắc đầu, mắt nhắm mắt mở mà đi, sau lại hướng Bạch Tỏa Tình nói: "Hàn Tô là thủ vệ của ta. Hắn sẽ đưa ta về, Bạch huynh nên trở về sớm không lại khiến Bạch cung chủ lo lắng.. Hàn Tô, ta về thôi."
Bạch Tỏa Tình mím môi khẽ nói: "Cẩn thận."
Nguyệt Liên cầm ô che, đưa Hi Hoa rời khỏi biệt viện, ánh mắt nhìn qua gốc cây, Diệp Tư An đã biến mất rồi. Cả một đoạn đường Hi Hoa không nói gì chỉ cắm đầu đi thẳng. Nguyệt Liên sợ y say mà trượt té nên vội vã giữ người y. Chỉ khi đi đến phủ riêng, Hi Hoa mới đưa tay lấy ô, tay còn lại đẩy Nguyệt Liên ra. Cái đẩy không có lực này làm Nguyệt Liên nghĩ đến việc Hi Hoa không muốn chuyện cũ kia tái diễn, chỉ cười khan nói: "Nhị thiếu chủ, ngươi say rồi, ta đưa ngươi về."
"Không cần!". Thành Cơ xoay người đi nhưng vì say mà đầu cứ chúi về phía trước thiếu điều đâm vào hàng cây bên cạnh. Nguyệt Liên dở khóc dở cười nhìn dáng đi xiêu vẹo của Hi Hoa, hắn không nhịn được liền bước đến đỡ y, nói: "Say thế này rồi còn sức đâu mà tự về. Ta đưa ngươi về, ngươi cũng thật là.."
"Không cần.. ta không cần ngươi đưa về.. người đi đi!"
Thành Cơ càu nhàu, lại đẩy Hàn Tô đi nhưng mà đẩy hoài Hàn Tô vẫn không nhúc nhích. Lúc này giữa hai người bỗng nhiên im lặng. Đôi môi Thành Cơ mím lại, sau lại dồn sức đánh từng đấm vào ngực hắn, nhưng chỉ đấm không lực mà thôi. "Ngươi đi đi. Đi đi!"
Nguyệt Liên lúc này vẫn đứng yên cho Hi Hoa đánh, hắn có phần không hiểu, chỉ hỏi nhẹ: "Nhị thiếu chủ.. đang giận ta sao?"
"Ta không thèm giận ngươi." Thành Cơ xoay người lững thững bước đi. Nguyệt Liên vội bước đến đi cùng y, hết nhìn mặt Hi Hoa lại nhìn đường trước mắt, đang cố nghĩ xem mình đã làm sai cái gì. "Nhị thiếu chủ!"
"Ngươi đi đi!"
"Ta.. cần lí do chính đáng để rời đi trong khi đang thực hiện nhiệm vụ đưa thiếu chủ về."
Thành Cơ dừng bước, ánh mắt có rũ xuống một lúc, sau lại ngẩng lên hướng Hàn Tô mà hỏi: "Diệp Tư An, y đẹp lắm đúng không?"
"Hả?". Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa chỉ thấy y cúi mặt, hắn không hiểu đáp: "Ừm.. cũng không tệ..". Nguyệt Liên đang tính nói thêm liền lĩnh một cái tát của Hi Hoa. Hắn lại bị đánh, một võ công riêng biệt của Hi Hoa khiến hắn muốn bay hồn về hiện thực.. may sao vẫn có mặt nạ cản lại, nhưng mà tay của Hi Hoa chắc là sẽ đau.
"Ngươi đi đi.. Ngươi đi mà đến ở cạnh hắn đi, đến mà nhìn hắn, đừng có ở đây nữa.. ngươi đi đi!"
Thành Cơ tức giận xô đẩy Hàn Tô, sau lại òa khóc mà bỏ đi, vừa đi lại vừa uất nghẹn: "Ngươi đi đi.. ta không cần ngươi nữa, ngươi cũng giống như bao kẻ khác.. ta ghét ngươi Hàn Tô."
Nguyệt Liên ngẩn người nhìn Hi Hoa vừa đi vừa khóc, miệng còn trách móc hắn như một đứa trẻ, vậy ra Hi Hoa buồn rầu ngày hôm nay là do hắn. Không lẽ vì thấy hắn để ý quan sát Diệp Tư An mà không để ý đến y nên y mới buồn giận. Nguyệt Liên vội bước theo sau Hi Hoa, Hi Hoa thì vẫn cứ đi và vẫn cứ khóc như một đứa trẻ.
Hình như là Hi Hoa đã để ý đến hắn, nói rõ hơn là có cảm tình với hắn nên mới ghen tuông. Nguyệt Liên không nghĩ ở viễn cảnh này, trong chân hồn của Hi Hoa vẫn còn chút gì đó lưu giữ tình yêu của hai người. Không phải là Nguyệt Liên xuất hiện trong lúc Hi Hoa cô đơn nhất, bởi mới hơn một tháng khó ai dễ động lòng như vậy.
Từ ngày gặp Hi Hoa nơi viễn cảnh, dù bị y làm ngơ hay bị y đánh, ánh mắt y vẫn đều ánh lên sự không nỡ, những lúc vui đùa hay trò chuyện ánh mắt ấy không phải là thích thú mà là dù không hiểu nhưng vẫn tình nguyện ngồi nghe hắn nói. Đôi lần Nguyệt Liên bắt gặp Hi Hoa nhìn mình, phút chốc hắn thấy được mình trong con ngươi của y, nhìn giống như trong đôi mắt ấy hắn là trung tâm, là duy nhất.
Hắn hiểu điều đó bởi thứ cảm tình ấy đã theo hắn bảy vạn năm, nói hắn không nhận ra là một điều không thể. Nhưng mà hắn vẫn không biết nên làm thế nào, có thể được yêu Hi Hoa không.. hắn sợ nếu có gì bất trắc hoặc là hắn phải rời khỏi viễn cảnh trước khi Hi Hoa hoàn thành nhiệm vụ thì Hi Hoa có vì mất mát mà lưu luyến viễn cảnh này, không muốn trở về thực tại nữa, hắn không thể để điều đó xảy ra với Hi Hoa.
"Nhị thiếu chủ, ngươi đừng giận. Ta không có ý gì với Diệp Tư An, ngươi.. yên tâm đi!". Vừa nói dứt câu Hi Hoa đã ngã xuống nền tuyết bất tỉnh, Nguyệt Liên hốt hoảng bước đến đỡ Hi Hoa lên, nhìn đôi mày nhíu lại của y làm Nguyệt Liên lo lắng mà bế y về tẩm cung. Hắn sợ Hi Hoa lại phát bệnh mà ảnh hưởng đến những người khác mất.
Sáng hôm sau, cả Huyết Hàn Cung rơi vào hỗn loạn, tiếng binh lính chạy sầm sập khiến người người thêm loạn. Hi Hoa ôm đầu từ từ ngồi dậy, Tiểu My sớm đã canh chừng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: "Nhị thiếu chủ.. Người tỉnh rồi!"
Thành Cơ xoa thái dương, nhìn vẻ mặt của Tiểu My có chút ngạc nhiên hỏi: "Ta nghe thấy tiếng ồn, có chuyện gì xảy ra sao?"
Tiểu My gật đầu đáp: "Dạ.. Sáng nay Chung đại nhân dẫn theo đội binh rà soát khắp nơi, nghe là.. nghe là tối hôm qua có rất nhiều đệ tử thế gia bị giết chính trong phòng của mình, còn có Diệp Cung chủ bị phế tu vi, Bạch công tử thì bị đánh trọng thương.. Và còn Diệp tiểu cung chủ y.. y.."
"Bị làm sao?"
Tiểu My sợ hãi nói: "Y bị móc mắt.. hủy dung rồi.."
Thành Cơ đứng hình nghe chuyện xảy ra một đêm rồi vội ra lệnh Chuẩn bị y phục cho y, y muốn đến đó: "Hàn Tô đâu?"
Hỏi đến đây Thành Cơ chợt nhớ lại chuyện đêm qua, y đánh hắn, đuổi hắn, giận dữ với hắn vì chút ghen tỵ, hắn không phải là.. bỏ y rồi chứ. Thành Cơ vội vã chạy ra ngoài, Tiểu My không hiểu gì vội đuổi theo.
"Hàn Tô.. Hàn Tô!". Thành Cơ chạy thẳng đến phòng của Hàn Tô những không thấy hắn đâu, bất giác ánh mắt liếc đến dưới góc giường có vương vấn vài giọt màu đỏ sẫm. Y bước vào chỗ đó, lại phát hiện những vật lạ cùng những giọt giống máu khác. Tiếng bước chân đi đến, Thành Cơ giật mình đứng phắt dậy nhìn về phía tiếng bước chân, Nguyệt Liên sau cánh cửa đi vào đã thấy Hi Hoa nhìn mình, mặt y có chút tái đi: "H.. Hàn Tô!"
"Nhị thiếu chủ, ngươi tỉnh rồi sao?". Nguyệt Liên cười nói: "Sao lại vội vã không mang giày rồi.. ngươi?"
Nguyệt Liên toan bước tới, Hi Hoa lại lùi bước vô tình vấp y phục mà ngồi bệch xuống giường. Thoắt thấy nụ cười của Hàn Tô không còn nữa. Thành Cơ run rẩy gượng cười: "Hôm qua.. ta uống rượu, đầu bây giờ còn choáng.. Hôm qua, ta, ta xin lỗi ngươi!"
Nguyệt Liên bước đến sờ lên trán của Hi Hoa, lo lắng hỏi: "Ngươi thật sự không sao chứ, mặt mày xanh xao như vậy rồi. Nếu biết tửu lượng không tốt thì đừng nên uống."
"Ừm! Sẽ không.."
"Nhị thiếu chủ!". Thành Cơ giật mình nhìn Hàn Tô, ánh mắt Hàn Tô lúc này sao lại lạnh lẽo như vậy, nó khiến y sởn vai gáy, thứ lúc nãy giấu trong chiếc áo bào dưới giường là gì, những vết máu gần kế nó nữa, những thứ đó tại sao lại ở dưới giường của Hàn Tô.. Không phải là.. y hồi tưởng lời của Tiểu My nói, lại sợ hãi không cất giọng hỏi hắn thứ được giấu dưới giường là gì: "Ta.. ta đến tìm ngươi chỉ để xin lỗi là tối hôm qua ta say mà đánh mắng ngươi, còn đuổi ngươi đi. Ta, ta xin lỗi.. Ngươi đừng bỏ ta đi, có được không?"
Thành Cơ co người run giọng nói, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Hàn Tô. Một lúc thì nghe tiếng Hàn Tô cười, hắn quỳ ngồi trước mặt y nói: "Ngươi đừng để tâm, ta không bỏ ngươi đâu, nào, giờ về tẩm cung thay y phục. Huyết Hàn Cung xảy ra chuyện rồi!"
"A.. ừ.. ta, ta sẽ qua đó!". Thành Cơ đứng dậy, có chút né tránh Hàn Tô mà rời đi, lúc ra khỏi cửa còn cố ý quay lại nhìn nhưng chỉ thấy Hàn Tô đứng che nơi giấu vật lạ kia, nở nụ cười tươi với y, y chỉ biết cười lại rồi chạy đi mất. Trong đầu Thành Cơ bắt đầu bối rối, y bắt đầu tìm ra những lí do phủ nhận suy đoán của mình, có thể là y còn say nên nhìn gà hóa cuốc vậy nên bây giờ phải đến xem xét mọi việc, tránh nghĩ xấu cho thủ vệ của mình.
Nơi chánh điện Huyết Hàn Cung tập trung đầy đủ người, có tiếng khóc, có tiếng tranh cãi. Thành Cơ bước đến hành lễ với Thành Luân. Thành Luân gật đầu, trông nét mặt mệt mỏi nói: "Đến cũng đúng lúc, con giúp ta đi xem xét những người bị hại, giúp họ được gì thì cứ giúp, dù gì chuyện xảy ra cũng ở Huyết Hàn Cung, chúng ta nên hạ người một chút. Thủ vệ của con đâu?"
"Hàn Tô đã được con cử đi cùng Chung Uyển Vệ rồi ạ!"
Thật ra lúc y đến đây Hàn Tô đã đi đâu đó, Thành Cơ không truy xét, chỉ mong nếu lo sợ của y là đúng thì Hàn Tô.. phải tự biết bảo vệ mình. Thành Cơ đi đến Dược phủ, xem xét những người bị thương, lại gặp Bạch Tỏa Tình. "Bạch huynh, huynh sao rồi?"
Bạch Tỏa Tình ho vài tiếng, nói hắn ổn, y không cần lo. Thành Cơ bước đến ngồi ở ghế, có chút bối rối nhìn Bạch Tỏa Tình: "Là Huyết Hàn Cung thất trách khiến Bạch huynh bị kẻ xấu làm hại, đợi khi tra ra sẽ trừng trị xứng đáng. Có điều, huynh có thể giúp ta, nhận diện kẻ đả thương huynh không?"
Bạch Tỏa Tình thở ra, tựa người vào thành giường nói: "Trước hết phải nói kẻ đó hành tung nhanh nhẹn, tu vi cũng rất cao. Tối hôm qua khi từ biệt đệ ở lưỡng đình ta trở về bữa tiệc, đến đêm thì trở về phòng ngủ. Nhưng tới canh ba thì nghe tiếng động nên ra ngoài xem thử, nào ngờ bị đánh lén, kẻ đó là nam, cao hơn ta một chút, trên người diện hắc y, mang mặt nạ quỷ.. Ta không nhận ra được hắn."
Nhắc đến mặt nạ thì thật khó phân biệt bởi có rất nhiều người mang mặt nạ quỷ, còn Hàn Tô thì chỉ là mặt nạ bạc có khắc hình hoa. Bạch Tỏa Tình hiện cũng mang một chiếc mặt nạ vàng nhưng có lẽ sẽ không liên quan đến kẻ đó.
"Nhưng ta nghe qua sơ bộ, hình như kẻ đó có thù với Diệp gia, đệ đã hỏi qua chưa?"
Thành Cơ lắc đầu nói: "Tâm trạng của Diệp gia hiện cực kì không tốt, ta trước đã an bài chữa trị, sau sẽ đến hỏi thăm, nếu giúp được gì thì sẽ giúp."
Bạch Tỏa Tình lại ho, Thành Cơ vội rót cho hắn chén trà rồi nói: "Huynh nằm nghỉ đi, rảnh rỗi ta sẽ đến thăm. Trong thời gian tới e là phải ở lại Huyết Hàn Cung, khí trời nơi này khác với Thiên Bạch Cung, huynh giữ gìn sức khỏe."
Bạch Tỏa Tình mỉm cười, lại cầm lấy tay của Thành Cơ, nhẹ nhàng nói: "Để đệ lo lắng rồi!"
Thành Cơ chậm rãi rút tay ra đứng dậy hành lễ với Bạch Tỏa Tình rồi rời đi. Y đi đến hành lang lại thấy bóng dáng của Hàn Tô đứng đó nhìn y làm y có chút giật mình. Hàn Tô bước đến khoác lên cho y chiếc áo choàng. Một hơi ấm được phủ lên khiến y không ngại thu mình trong áo, nhỏ giọng nói: "Kẻ gây ra sự việc là một người huyền bí, hắn đeo mặt nạ trà trộn vào Huyết Hàn Cung. Hàn Tô ngươi phải cẩn thận, tên đó tu vi rất cao."
Nguyệt Liên gật đầu không đáp, hai người đi một lúc thì đến khách lâu của người Diệp gia. Thành Cơ nghe được tiếng gào khóc, tự dưng lại không muốn bước vào: "Nhị thiếu chủ, người Diệp gia bị tổn thất nặng nhất nên tính tình cũng khó giải bày, để ta vào xem xét thay ngươi."
Nguyệt Liên toan bước đi liền bị Hi Hoa giữ lại, y cười nói: "Ngươi chỉ là thủ vệ của ta, vào lúc này cho dù Cung chủ có đến e mọi chuyện cũng chưa hẳn dễ dàng. Để ta vào xem sao. Còn ngươi.. có thể đứng đây chờ hoặc là theo Chung Uyển Vệ xem xét mọi chuyện rồi nói với ta."
Nguyệt Liên gật đầu nhận lại áo choàng, lúc này để Hi Hoa mang cả áo choàng dày vào e là cũng sẽ biến thành điểm để mọi người chỉ trích, hắn ngoài đây giúp y vài thứ cũng được. "Nhị thiếu chủ.. cẩn thận."
Thành Cơ gật đầu bước vào khách lâu, Diệp cung chủ hôn mê bất tỉnh đang được dược y chăm sóc, y hỏi qua sứ giả xong rồi đến phòng của Diệp Tư An. Chân chỉ bước tới cửa đã bị chặn lại bởi thau đồng bị hất tung, bên trong chỉ có tiếng khóc và tiếng la hét. Người trong đó là đầu cơ của việc y mang tiếng xấu, là người y không quen không biết, là người y không hề thích, lại là người mà ngày hôm qua Hàn Tô thủ vệ để ý rất nhiều. Nhưng khi biết Diệp Tư An bị như vậy, trong lòng cũng không có chút hân hoan gì, còn có chút thương cảm.
Thành Cơ thở dài bước vào, mọi người hành lễ với y: "Hắn.. sao rồi!"
Dược y lau nhẹ vết cào trên mặt đáp: "Thưa nhị thiếu chủ, vết thương của Diệp công tử đã ngừng chảy máu nhưng mà đôi mắt thì.. Aizz ya, hiện giờ chỉ có thể đắp thuốc, cuộn băng trắng mà thôi.. Nhưng mà.."
"Chuyện gì?"
"Như ngài đã thấy, Diệp công tử bị sốc tâm lí nên rơi vào hoảng loạn, tiến trình cũng khó khăn hơn."
Thành Cơ nghe tiếng khóc bên tai mình, cũng không mấy chịu đựng được liền hỏi: "Có thể cho hắn canh thuốc an thần không?"
Dược y lắc đầu nói: "Nếu cưỡng ép uống thuốc an thần trong lúc hoảng loạn sẽ ảnh hưởng đến sau này. Nên bây giờ phải khiến Diệp công tử trấn an, từ từ chữa trị. Vết đứt trên mặt còn có thể chữa, đôi mắt thì cần phải chăm sóc tránh bị nhiễm trùng."
Thành Cơ gật đầu, cùng dược y tiến vào. Dưới nền vô số đồ rơi bể, hai bên tỳ nữ đều sợ hãi quỳ xuống cúi mặt, sau bức rèm kia là bóng dáng một người đang ôm đầu khóc. Thành Cơ hít một hơi lạnh, hành lễ: "Thành Cơ tham kiến Diệp tiểu cung chủ."
Tiếng khóc bỗng nhỏ dần, Thành Cơ cảm nhận Diệp Tư An đang hướng về phía mình.. Một giọng nói qua khẽ răng truyền đến: "Ngươi dám tới.."
Y bình tĩnh nói: "Xin Diệp tiểu cung chủ bớt đau khổ. Trước tiên ta đến thay Huyết Hàn Cung xin lỗi vì thất trách nghiêm ngặt đã làm hại đến công tử. Đợi khi tìm được kẻ đó chắc chắn sẽ xử lí thỏa đáng."
Một cái gối liền bị ném trượt qua màn đáp xuống dưới chân Thành Cơ, bên trong Diệp Tư An giận dữ quát: "Xử lí? Xử lí thế nào.. Hắn hại ta như vậy, các ngươi xử lí thế nào?"
Thành Cơ nhìn chiếc gối bên cạnh, thật sự muốn quay lưng rời khỏi nhưng vẫn phải kiềm nén. Y từ tốn nói: "Xin lỗi, Diệp tiểu cung chủ nhưng xin công tử đừng kích động, sẽ ảnh hưởng đến vết thương của công tử. Lần này ta được phụ trách chữa trị vết thương cho công tử trong thời gian tìm ra kẻ đó. Vậy nên trước tiên mong công tử tĩnh tâm, khả năng vết thương trên mặt được lành sẽ cao hơn."
"Vậy mắt của ta.."
Dược y vội nói: "Thần sẽ giữ nó để tránh bị nhiễm trùng, y thuật của Huyết Hàn Cung cố gắng sẽ có thể gắn lại mắt phù hợp cho công tử."
Trong bức rèm bỗng chốc im lặng, Thành Cơ bồi thêm: "Công tử, trước hãy để dược y xử lí vết thương để sau này tiện bề cho việc chữa trị.". Thành Cơ không đợi đáp lời liền đưa ánh mắt ra hiệu. Rất nhanh những thau nước mới được chuẩn bị, lại nghe từ trong rèm nói vọng ra: "Kẻ xấu chưa tìm ra, ta không thể tin tưởng bất kì ai ở nơi này, đặc biệt là những kẻ không tên tuổi.. Ta muốn Nhị thiếu chủ giúp ta!"
Thành Cơ nhíu mày nhìn Diệp Từ An qua bức rèm, dược y có hơi bối rối. Diệp Tư An cả giận nói: "Ta cần sự chắc chắn. Lỡ như kẻ ác đó là các ngươi, chắn chắc thứ ta tiếp tục mất chính là mạng của ta."
Thành Cơ kiềm nén hơi thở, tên Diệp Tư An này không sợ y thừa cơ làm hại hắn cho bỏ ghét sao? "Được rồi, vậy vài ngày tới ta sẽ giúp dược y chữa cho công tử, đợi khi lành rồi sẽ chuyển giao cho người của Diệp gia. Dược y, chuẩn bị thuốc đi."
Thành Cơ bước đến, hai nô tỳ đã kéo rèm ra bưng thau nước vào. Đối với Thành Cơ việc tẩy rửa vết thương là chuyện thường niên nên không mấy lo lắng nhưng khi nhìn thấy vết thương trên mặt của Diệp Tư An thì vẫn bị hoảng một phen, kẻ ra tay ắt hẳn hận thù Diệp Tư An lắm nên mới hạ đao vô tình như vậy. Thành Cơ ngồi bên thành giường nhận khăn từ nô tỳ, theo sự hướng dẫn của dược y mà chậm rãi lau vết thương cho Diệp Tư An, y hỏi: "Cũng sẵn tiện ta muốn hỏi, không biết trước khi bị hành thích, công tử có thấy được mặt kẻ đó không?"
Diệp Tư An hời hợt đáp: "Ta bị đánh ngất từ sau nên không biết đó là ai nhưng trong lúc vì đau đớn ở mặt mà có mơ hồ tỉnh nhìn thấy kẻ đó diện hắc y, nét mặt hung tợn, giống như mang mặt nạ."
Thành Cơ không hỏi nữa, tên đó hành tung bí ẩn, đối với Diệp Tư An có thể ra tay dễ dàng như vậy thì khả năng nhận biết kẻ đó rất khó. Chi bằng đợi Diệp Cung chủ tỉnh dậy, hỏi ra chắc chắn sẽ tìm được điều mới hơn. Sau khi băng bó vết thương cho Diệp Tư An xong thì Hi Hoa toan rời đi nhưng bị Diệp Tư An bắt tay lại: "Ngươi rời đi sao? Lỡ như kẻ đó lại đến tìm ta thì sao?"
Thành Cơ gỡ bỏ tay Diệp Tư An khỏi tay mình, đáp: "Bên ngoài đều đã bố trí dày đặc binh đoàn, Diệp công tử cứ yên tâm, bên cạnh công tử còn có người của Diệp gia."
Thành Cơ xoay người rời đi mặc cho Diệp Tư An gọi y đằng sau. Y không hiểu hắn vì sao lại cố níu y lại, hắn không sợ y nữa hay là đang muốn kiếm chuyện với y. Thành Cơ tự cười khinh, chỉ cần nhắc đến tên thôi y đã không thích, nói y ở cạnh hắn e là không đợi kẻ xấu kia đến kiếm chuyện thì y cũng sẽ một đao bổ xuống cho tan xác rồi. Đến phủ của mình thì trời đã tối, có chút lạnh nơi đầu tay, Thành Cơ hà hơi ấm rồi nhìn về hướng phòng Hàn Tô. Thành Cơ trầm tư một lúc rồi hướng đến đó, không biết hắn đã về chưa, y cần phải xác thực vài thứ.
Thành Cơ chần chừ rồi cũng đưa tay gõ cửa phòng, rất nhanh cửa được mở Hàn Tô ngạc nhiên nhìn y: "Nhị thiếu chủ, ngươi chưa về nghỉ ngơi sao?"
Thành Cơ nhìn vào phòng, ở dưới gầm giường vẫn còn thứ đó, rốt cuộc nó là thứ gì?
"Ta vừa từ khách lâu về, muốn qua đây hỏi ngươi một số chuyện."
Nguyệt Liên né người cho Hi Hoa đi vào, nói: "Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi nhưng thấy ngươi chưa về, đành đợi sáng sớm ngày mai đến gặp ngươi luôn. Ta cùng Chung Uyển Vệ có đi kiểm tra thử nhưng cũng không có manh mối gì cả."
Thành Cơ nhấp chén trà, dựa vào khướu giác của mình cảm nhận được trong phòng Hàn Tô có mùi tanh, Thành Cơ bỗng chốc rùng mình, y nhìn Hàn Tô ngồi xuống ghế rồi mới nói: "Tên đó dọn dẹp rất sạch sẽ, hôm nay ta điều tra cũng không được gì? Có điều Huyết Hàn Cung sớm đã phong tỏa, kẻ đó muốn rời đi giữa đêm tuyết rất dễ phát hiện, chắc hẳn hắn còn lẩn trốn quanh đây."
Nguyệt Liên gật đầu uống trà, ánh mắt có chút lơ đễnh. Thành Cơ hít một hơi lạnh gọi: "Hàn Tô."
"Hửm?"
"Ngươi..". Thành Cơ nhìn thấy Hàn Tô nhìn mình, bao nhiêu sự can đảm bỗng hóa tiêu tan, ánh mắt Hàn Tô thật lạnh lùng: "Ta muốn hỏi.. nếu Huyết Hàn Cung lập đội.. điều tra, ngươi có muốn tham gia không?"
Thành Cơ thầm nghĩ nếu Hàn Tô là người đó, việc tham gia làm thủ vệ điều tra sẽ rất thích hợp che giấu mọi chuyện, còn ít bị nghi ngờ nữa nếu hắn đủ thông minh để ứng phó mọi chuyện, nhưng câu trả lời lại khiến y bất ngờ
"Không, ta không muốn tham gia. Chuyện Diệp gia và Bạch gia gặp thích khách muốn xử lí thì phải gặp bên binh đoàn của Chung Uyển Vệ. Ta chỉ là một thủ vệ nhỏ, nhiệm vụ của ta là bảo vệ nhị thiếu chủ, những chuyện khác ta không quản."
Thành Cơ nhỏ giọng hỏi: "Vậy nếu ta cũng bị kẻ đó hại.."
"Không có khả năng đâu.". Thành Cơ bất ngờ nhìn Hàn Tô, vì đâu hắn chắc chắn như vậy. Nguyệt Liên phì cười nói: "Ta sẽ không để hắn đụng vào nhị thiếu chủ đâu. Xem ra lớp phòng vệ của Bạch gia và Diệp quá mức tệ, ngươi cứ yên tâm đi, việc ta giỏi nhất chính là bảo vệ ngươi!"
Thành Cơ nhìn chằm chằm chén trà, lời nói của Hàn Tô làm cho y ấm lòng, nếu đúng như lời Hàn Tô nói, nếu hắn là kẻ đó, liệu có tha cho y không, mục đích cuối của kẻ đó là gì. Thành Cơ cố lấy chút hy vọng của mình, trực tiếp hỏi Hàn Tô: "Sáng hôm nay ta có đến phòng ngươi nên có chút thắc mắc nhỏ. Ta nói như vậy chỉ mong người đừng giận, ta xem ngươi vốn không chỉ là chủ tớ mà còn là bằng hữu thân thiết, thế nên có việc gì ngươi cũng phải nói với ta, có được không?"
Nguyệt Liên nghe như vậy bỗng nhớ khoảng thời gian thực tại, Hi Hoa từng nói câu đó với hắn, lúc đó y lo hắn muộn phiền, lo hắn đau lòng, chính y cũng thấy xót xa. Hôm nay nghe Hi Hoa nói lại với thận phận khác, tâm tình có chút được sưởi ấm dù biết rằng có những việc hắn không thể nói rõ.
"Được. Nhưng trước mắt ngươi vẫn nên bày tỏ thắc mắc của mình đi. Ta cũng không muốn giữa ta và ngươi có uẩn khúc."
"Là.. cái đó!"
Thành Cơ liếc mắt nhìn về phía gầm giường, có chút hồi hộp hỏi: "Dưới gầm giường, gói trong lớp vải đó là gì vậy?"
Nguyệt Liên nghiêng đầu nhìn về phía gầm giường. Thành Cơ không dám thở mạnh, y đang mong chờ câu trả lời của Hàn Tô nhưng lại giống như y đang bị kết tội vậy, cả người đều cảm nhận sự lạnh lẽo lạ thường.
Bỗng Hàn Tô khẽ cong môi cười, bình thản trả lười y: "Cứ nghĩ giấu ngươi để tạo cho ngươi bất ngờ, vậy mà lại bị ngươi phát hiện trước.."
Những ngày trôi qua là một bầu trời căng thẳng bao phủ cả hai người. Tuy vẫn một trước một sau đi làm việc nhưng không ai mở miệng nói chuyện bình thường như trước nữa. Đối với Thành Cơ có lẽ là muốn giữ khoảng cách để tránh tiếng xấu cho Hàn Tô còn đối với Nguyệt Liên, hắn chọn im lặng để cho Hi Hoa thoải mái, tuy có chút buồn nhưng hắn thầm nghĩ vẫn không nên thân thiết như trước, nó sẽ ảnh hưởng đến viễn cảnh của Hi Hoa.
Cuối cùng cũng đến ngày họp mặt các thế gia, Nguyệt Liên chuẩn bị y phục đi sau Hi Hoa, nhưng lại thấy hôm nay Hi Hoa đi chậm đến đỗi lạ thường, hắn mới hỏi: "Nhị thiếu chủ, chân ngươi đau hay có việc gì sao?"
"Không có."
Thành Cơ đáp, ánh mắt hướng nơi Huyết Hàn Cung đỏ rực đầy ồn ào dưới kia, trong lòng lại nặng nề vô cùng. Nguyệt Liên hiểu tâm trạng của Hi Hoa liền thở dài nói: "Ngươi sợ gì chứ! Bây giờ lời của bọn họ không cần tin nữa, ngươi tin ngươi là được rồi. Nếu như lần này ngươi lấy lại phong độ thì chẳng còn kẻ nào dám ra oai. Ta nghĩ Cung chủ ép ngươi tham gia chính là tạo cơ hội cho ngươi đó."
Thực sự là tạo cơ hội cho y sao! Thành Cơ hít lấy một hơi lạnh, nói với Hàn Tô: "Đi thôi."
Nguyệt Liên đi sau Hi Hoa, lại nói: "Ngươi chỉ cần nhớ sau lưng còn có ta là được."
Thành Cơ liếc nhìn Hàn Tô rồi dứt khoát đi nhanh. Nguyệt Liên vội vã đuổi theo, tự rủa cái miệng của mình thích chọc ghẹo Hi Hoa. Nhưng thú thật hắn rất thích những lần trong viễn cảnh, hắn có thể thoải mái chọc Hi Hoa. Còn về thực tại thì hắn không dám như vậy, bậy bạ một cái coi như cấm túc một tháng, có khi đóng cửa thả ong thì thật khổ cho hắn.
Ở chính điện Huyết Hàn Cung đã tề tụ đông đủ các thế gia, Thành Cơ ngồi yên vị chỗ của mình không màn nhìn xung quanh nhưng Nguyệt Liên lại để ý, có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Hi Hoa. Mấy ngày qua dò la từ Chung Uyển Vệ về Diệp gia, Nguyệt Liên lúc này mới nhìn đến nơi đoàn người mặc y phục xanh dương, nghe nói màu xanh là màu chủ đạo của Diệp gia. Nhưng mà trong đây ai là tiểu cung chủ Diệp gia nhỉ?
Bỗng chốc ánh mắt Nguyệt Liên va vào một người, hắn thầm kinh ngạc, cái tên cầm quạt khổng tước ngồi e dè kia, lâu lâu đánh mắt về phía Hi Hoa ấy vậy mà mang gương mặt giống Ôn Ngọc.. Nguyệt Liên kêu than, oan gia ngõ hẹp mãi mãi không đứt. Nếu thực sự đây là Ôn Ngọc thì hắn càng phải đề phòng rất nhiều, tiểu bảo bối cũng vậy.
Đứng đánh giá qua một lượt, thân làm thủ vệ phải đứng sau bức màn chướng kết ngọc quan sát nên rất ít ai để ý đến Nguyệt Liên nhưng hắn lại có thể quan sát được. Hắn bắt đầu phân tích biểu cảm nhân vật để đoán suy nghĩ mỗi người. Trước là người có dung mạo giống Ôn Ngọc kia, Nguyệt Liên không phủ nhận Ôn Ngọc có nét đẹp thanh tú nhưng lại quá mức yếu đuối e dè, lâu lâu lại thấy nhiều ánh mắt nhìn về Ôn Ngọc trong đó có bảy phần yêu thương. Xem ra sở thích nam sắc không của riêng ai, vậy mà lại đè tiểu bảo bối của hắn miệt thị khinh thường, hừm..
Quay một vòng hắn lại để ý đến một đoàn người khác, trong đó có một người đeo mặt nạ vàng, mái tóc trắng cột cao, nhìn dáng ngồi thẳng tắp xem ra cũng đầy gia giáo nhưng so với phàm nhân cũng chỉ là ở độ tuổi hai bảy hai tám, người này cũng đang nhìn hắn nhưng cũng rất nhanh quay đi chỗ khác. Điều đặc biệt trên tay y mang chiếc vòng đan bằng các đầu lâu nhỏ, Nguyệt Liên cảm nhận được tà khí trong nó. Nhưng hắn chưa kết luận vội vì nơi này rất nhiều người luyện ma khí, Cung chủ Huyết Hàn Cung kia cũng vậy đó thôi. Việc này hắn còn e dè nên đặt tên tóc trắng qua một bên, bây giờ lại trở về tên giống Ôn Ngọc kia, Nguyệt Liên luôn cảm thấy có chỗ không đúng.
Tên đó vì sao cứ một lúc lại hướng mắt nhìn Hi Hoa, là hận mới nhìn, là ghét mới nhìn, là khinh tởm mới nhìn hay là.. thích mới nhìn.
Bao nhiêu ánh mắt nhìn mình không chịu nhìn lại, vậy mà vì cái gì lại cứ nhìn tiểu bảo bối của hắn.
Bàn tay Nguyệt Liên nắm chặt, chuyện này không vui tí nào. Nếu dựa theo điều hiển nhiên thì tên kia phải tránh né hoặc là nhìn với ánh mắt ghét bỏ chứ, tại sao hiện giờ lại nhìn Hi Hoa với đôi mắt mong chờ đầy tình ý như vậy, ây ây còn biểu cảm buồn rầu như thể không được nhìn lại là ý gì. Hình như dự đoán của hắn đi sai hướng rồi. Không lẽ lần đó Hi Hoa bị đổ oan mà tên bị hại lúc đó thật ra cũng góp tay vào việc dàn dựng.
Được, được lắm, lần này Nguyệt Liên hắn phải tra thật rõ, để xem bí mất này giấu được bao lâu. Bất giác ánh mắt kia có nhìn đến Nguyệt Liên, Nguyệt Liên không nể nang trừng tên tiểu Cung chủ Diệp gia một cái khiến y giật mình thu ánh mắt.
Buổi nói chuyện cũng đã xong, bản tấu của Hi Hoa được người người đồng ý nhưng y không lấy làm vui, lúc tan tiệc y liền trở về. Nguyệt Liên đi theo sau che ô cho y lại bị y giành lấy.
"Ngươi trở về đi. Ta muốn đi dạo một mình."
Nói xong Thành Cơ rời đi, Nguyệt Liên đứng giữa trời tuyết bàng hoàng, hồi nãy Nguyệt Liên thấy hốc mắt Hi Hoa đỏ, là tức giận hay ấm ức. Không lẽ hắn sơ suất nên Hi Hoa xảy ra chuyện hắn không biết. Nhưng mà bây giờ đuổi theo hỏi chắc chắn không giải quyết được gì mà càng khiến Hi Hoa giận dữ khó chịu. Nguyệt Liên thở dài, lặng lẽ bí mật đi theo y, giữ khoảng cách để quan sát y.
Hi Hoa vậy mà ngồi ở lưỡng đình, ánh mắt xa xăm u buồn. Nguyệt Liên ngồi vắt vẻo ở cành cây cũng thở dài, đúng là không thay đổi. Cho dù ở bất cứ nơi nào Hi Hoa vẫn luôn sống theo hướng nội tâm, dù buồn bã đau đớn gì cũng không nói. Những lúc y buồn hay mệt mỏi, thứ duy nhất để hắn biết chỉ qua đôi mắt của Hi Hoa, đôi mắt chưa từng giả dối.
Bỗng dưng một bóng người đi đến lưỡng đình, là tên tóc trắng ấy. Nguyệt Liên thu người sau tán cây quan sát, có tiếng ding dong vang lên, Nguyệt Liên trợn mắt nhìn cảnh tượng xung quanh mờ ảo mà phía trước hắn thấy rõ chân hồn của Hi Hoa là Thành Cơ và cả tên tóc trắng ấy. Điều này nghĩa là ở viễn cảnh này không chỉ có Hi Hoa, có hắn mà còn có tên tóc trắng kia đến từ thực tế. Chuyện này rốt cuộc là sao?
Nguyệt Liên nén lại khí tức nghe ngóng tình hình, tên tóc trắng ấy xấu tốt không phân minh, hắn cũng không dám làm bừa.
"Thành Cơ, tiệc chưa tàn mà đệ đã rời đi làm ta phải đi tìm đệ.". Thành Cơ nhìn người tóc trắng chỉ cười nhạt một tiếng: "Ta không thích hợp với nơi ồn ào, Bạch huynh tìm ta có việc gì sao?"
Bạch Tỏa Tình ngồi xuống cạnh Thành Cơ, Thành Cơ rót cho hắn một chén trà nhưng ánh mắt vẫn đượm nét buồn bã.
"Bản tấu sớ của đệ rất hay, hợp ý ta trong việc giao hảo với các thế gia. Đệ có muốn cùng ta thực hiện nó không?"
Thành Cơ lắc đầu nói: "Sở dĩ bản tấu sớ không tự nhiên mà đề tên là Huyết Hàn Cung, nếu bản tấu sớ được dụng thì cũng lấy danh nghĩa là Huyết Hàn Cung. Bạch huynh nếu thực sự thích thú thì có thể đến gặp đại ca của ta. Người chịu trách nhiệm thực hiện bản tấu đó là đại ca của ta."
Bạch Tỏa Tình cười mỉm không nói, lúc sau mới lấy từ hông hai vò rượu ngọc, hướng Thành Cơ nói: "Đệ muốn thử không, là rượu đào từ chỗ ta."
"Đa tạ". Thành Cơ vốn không uống rượu nhưng tâm trạng hôm nay không tốt, y cũng muốn thử cảm giác say là như thế nào nên chạm miệng vò với Bạch Tỏa Tình xong là ngửa cổ hớp một hớp đầy. Nguyệt Liên trầm mặt khoanh tay đứng nhìn, vậy ra cái bản tấu sớ Hi Hoa thức đêm thức hôm để làm kia lại dành cho kẻ không công, thảo nào Hi Hoa lại buồn rầu như vậy.
Cuộc trò chuyện giữa hai người khá là nhạt nhẽo, người ngoài như Nguyệt Liên nhìn vào chỉ thấy họ như hai người bèo nước, nói ba đôi câu rồi thôi. Nhưng có một việc thu hút ánh nhìn của hắn, tên tiểu cung chủ Diệp gia kia lại lấp ló dưới gốc cây hắn đứng để làm gì. Lúc nãy hắn hỏi qua Chung Uyển Vệ tên của y là gì, là Diệp Tư An - một kẻ được bảo bọc như một thiên kim kiều tử vậy.
Diệp Tư An đứng ở gốc cây nhìn lén là có ý gì? Nguyệt Liên bắt đầu suy đoán. Nghĩ kĩ lại cuộc nói chuyện giữa hai người trong lưỡng đình, nếu là một người không có ý thì tên họ Bạch sớm đã rời khỏi không muốn nói chuyện rồi nhưng gã còn kiên trì ngồi như vậy e là có gì đó với Hi Hoa. Mà tên Diệp Tư An này lại đứng lén lút nhìn họ. Giả sử Diệp Tư An thích tên họ Bạch mà tên họ Bạch lại có ý với Hi Hoa thì đúng như chuyện diễn ra, Diệp Tư An lên kế hoạch hại Hi Hoa.
Nhưng nếu ngược lại Diệp Tư An thích Hi Hoa thì có thể tên Diệp đang tìm đến gặp Hi Hoa nhưng e dè có mặt của tên họ Bạch. Còn chuyện lúc trước có thể là cố ý để có được Hi Hoa hoặc sau vụ đó mới bắt đầu để ý Hi Hoa.
Thế nhưng! Hai tên nhà ngươi dù tình huống thế nào thì đừng quên còn có Nguyệt Liên hắn, hắn không cho, tên nào dám ve vãn Hi Hoa. Cứ thế nằm trong hũ giấm mà quên mất bên kia. Thành Cơ chớp nhoáng say ngã nghiêng đứng dậy cáo từ về, Bạch Tỏa Tình vội đứng dậy đỡ lấy y.
Nguyệt Liên liền để ý, nhìn Bạch Tỏa Tình ôm lấy vai của Hi Hoa mà tự dưng máu nóng muốn phun trào, hắn vội phi thân đi.
"Thành Cơ để ta đưa đệ về.". Thành Cơ lắc đầu nói: "Không sao! Ta tự về được, không cần phiền Bạch huynh quan tâm đâu."
"Nhưng!"
"Nhị thiếu chủ!". Nguyệt Liên trước mặt đi đến hành lễ, Bạch Tỏa Tình dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Nguyệt Liên.
Thành Cơ tuy say nhưng vẫn còn nhận thức được, y gỡ tay Bạch Tỏa Tình khỏi vai mình rồi bước đến phía Hàn Tô. Hàn Tô đưa tay đỡ y về. "Nhị thiếu chủ, người ổn chứ?"
Thành Cơ lắc đầu, mắt nhắm mắt mở mà đi, sau lại hướng Bạch Tỏa Tình nói: "Hàn Tô là thủ vệ của ta. Hắn sẽ đưa ta về, Bạch huynh nên trở về sớm không lại khiến Bạch cung chủ lo lắng.. Hàn Tô, ta về thôi."
Bạch Tỏa Tình mím môi khẽ nói: "Cẩn thận."
Nguyệt Liên cầm ô che, đưa Hi Hoa rời khỏi biệt viện, ánh mắt nhìn qua gốc cây, Diệp Tư An đã biến mất rồi. Cả một đoạn đường Hi Hoa không nói gì chỉ cắm đầu đi thẳng. Nguyệt Liên sợ y say mà trượt té nên vội vã giữ người y. Chỉ khi đi đến phủ riêng, Hi Hoa mới đưa tay lấy ô, tay còn lại đẩy Nguyệt Liên ra. Cái đẩy không có lực này làm Nguyệt Liên nghĩ đến việc Hi Hoa không muốn chuyện cũ kia tái diễn, chỉ cười khan nói: "Nhị thiếu chủ, ngươi say rồi, ta đưa ngươi về."
"Không cần!". Thành Cơ xoay người đi nhưng vì say mà đầu cứ chúi về phía trước thiếu điều đâm vào hàng cây bên cạnh. Nguyệt Liên dở khóc dở cười nhìn dáng đi xiêu vẹo của Hi Hoa, hắn không nhịn được liền bước đến đỡ y, nói: "Say thế này rồi còn sức đâu mà tự về. Ta đưa ngươi về, ngươi cũng thật là.."
"Không cần.. ta không cần ngươi đưa về.. người đi đi!"
Thành Cơ càu nhàu, lại đẩy Hàn Tô đi nhưng mà đẩy hoài Hàn Tô vẫn không nhúc nhích. Lúc này giữa hai người bỗng nhiên im lặng. Đôi môi Thành Cơ mím lại, sau lại dồn sức đánh từng đấm vào ngực hắn, nhưng chỉ đấm không lực mà thôi. "Ngươi đi đi. Đi đi!"
Nguyệt Liên lúc này vẫn đứng yên cho Hi Hoa đánh, hắn có phần không hiểu, chỉ hỏi nhẹ: "Nhị thiếu chủ.. đang giận ta sao?"
"Ta không thèm giận ngươi." Thành Cơ xoay người lững thững bước đi. Nguyệt Liên vội bước đến đi cùng y, hết nhìn mặt Hi Hoa lại nhìn đường trước mắt, đang cố nghĩ xem mình đã làm sai cái gì. "Nhị thiếu chủ!"
"Ngươi đi đi!"
"Ta.. cần lí do chính đáng để rời đi trong khi đang thực hiện nhiệm vụ đưa thiếu chủ về."
Thành Cơ dừng bước, ánh mắt có rũ xuống một lúc, sau lại ngẩng lên hướng Hàn Tô mà hỏi: "Diệp Tư An, y đẹp lắm đúng không?"
"Hả?". Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa chỉ thấy y cúi mặt, hắn không hiểu đáp: "Ừm.. cũng không tệ..". Nguyệt Liên đang tính nói thêm liền lĩnh một cái tát của Hi Hoa. Hắn lại bị đánh, một võ công riêng biệt của Hi Hoa khiến hắn muốn bay hồn về hiện thực.. may sao vẫn có mặt nạ cản lại, nhưng mà tay của Hi Hoa chắc là sẽ đau.
"Ngươi đi đi.. Ngươi đi mà đến ở cạnh hắn đi, đến mà nhìn hắn, đừng có ở đây nữa.. ngươi đi đi!"
Thành Cơ tức giận xô đẩy Hàn Tô, sau lại òa khóc mà bỏ đi, vừa đi lại vừa uất nghẹn: "Ngươi đi đi.. ta không cần ngươi nữa, ngươi cũng giống như bao kẻ khác.. ta ghét ngươi Hàn Tô."
Nguyệt Liên ngẩn người nhìn Hi Hoa vừa đi vừa khóc, miệng còn trách móc hắn như một đứa trẻ, vậy ra Hi Hoa buồn rầu ngày hôm nay là do hắn. Không lẽ vì thấy hắn để ý quan sát Diệp Tư An mà không để ý đến y nên y mới buồn giận. Nguyệt Liên vội bước theo sau Hi Hoa, Hi Hoa thì vẫn cứ đi và vẫn cứ khóc như một đứa trẻ.
Hình như là Hi Hoa đã để ý đến hắn, nói rõ hơn là có cảm tình với hắn nên mới ghen tuông. Nguyệt Liên không nghĩ ở viễn cảnh này, trong chân hồn của Hi Hoa vẫn còn chút gì đó lưu giữ tình yêu của hai người. Không phải là Nguyệt Liên xuất hiện trong lúc Hi Hoa cô đơn nhất, bởi mới hơn một tháng khó ai dễ động lòng như vậy.
Từ ngày gặp Hi Hoa nơi viễn cảnh, dù bị y làm ngơ hay bị y đánh, ánh mắt y vẫn đều ánh lên sự không nỡ, những lúc vui đùa hay trò chuyện ánh mắt ấy không phải là thích thú mà là dù không hiểu nhưng vẫn tình nguyện ngồi nghe hắn nói. Đôi lần Nguyệt Liên bắt gặp Hi Hoa nhìn mình, phút chốc hắn thấy được mình trong con ngươi của y, nhìn giống như trong đôi mắt ấy hắn là trung tâm, là duy nhất.
Hắn hiểu điều đó bởi thứ cảm tình ấy đã theo hắn bảy vạn năm, nói hắn không nhận ra là một điều không thể. Nhưng mà hắn vẫn không biết nên làm thế nào, có thể được yêu Hi Hoa không.. hắn sợ nếu có gì bất trắc hoặc là hắn phải rời khỏi viễn cảnh trước khi Hi Hoa hoàn thành nhiệm vụ thì Hi Hoa có vì mất mát mà lưu luyến viễn cảnh này, không muốn trở về thực tại nữa, hắn không thể để điều đó xảy ra với Hi Hoa.
"Nhị thiếu chủ, ngươi đừng giận. Ta không có ý gì với Diệp Tư An, ngươi.. yên tâm đi!". Vừa nói dứt câu Hi Hoa đã ngã xuống nền tuyết bất tỉnh, Nguyệt Liên hốt hoảng bước đến đỡ Hi Hoa lên, nhìn đôi mày nhíu lại của y làm Nguyệt Liên lo lắng mà bế y về tẩm cung. Hắn sợ Hi Hoa lại phát bệnh mà ảnh hưởng đến những người khác mất.
Sáng hôm sau, cả Huyết Hàn Cung rơi vào hỗn loạn, tiếng binh lính chạy sầm sập khiến người người thêm loạn. Hi Hoa ôm đầu từ từ ngồi dậy, Tiểu My sớm đã canh chừng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng sợ hãi: "Nhị thiếu chủ.. Người tỉnh rồi!"
Thành Cơ xoa thái dương, nhìn vẻ mặt của Tiểu My có chút ngạc nhiên hỏi: "Ta nghe thấy tiếng ồn, có chuyện gì xảy ra sao?"
Tiểu My gật đầu đáp: "Dạ.. Sáng nay Chung đại nhân dẫn theo đội binh rà soát khắp nơi, nghe là.. nghe là tối hôm qua có rất nhiều đệ tử thế gia bị giết chính trong phòng của mình, còn có Diệp Cung chủ bị phế tu vi, Bạch công tử thì bị đánh trọng thương.. Và còn Diệp tiểu cung chủ y.. y.."
"Bị làm sao?"
Tiểu My sợ hãi nói: "Y bị móc mắt.. hủy dung rồi.."
Thành Cơ đứng hình nghe chuyện xảy ra một đêm rồi vội ra lệnh Chuẩn bị y phục cho y, y muốn đến đó: "Hàn Tô đâu?"
Hỏi đến đây Thành Cơ chợt nhớ lại chuyện đêm qua, y đánh hắn, đuổi hắn, giận dữ với hắn vì chút ghen tỵ, hắn không phải là.. bỏ y rồi chứ. Thành Cơ vội vã chạy ra ngoài, Tiểu My không hiểu gì vội đuổi theo.
"Hàn Tô.. Hàn Tô!". Thành Cơ chạy thẳng đến phòng của Hàn Tô những không thấy hắn đâu, bất giác ánh mắt liếc đến dưới góc giường có vương vấn vài giọt màu đỏ sẫm. Y bước vào chỗ đó, lại phát hiện những vật lạ cùng những giọt giống máu khác. Tiếng bước chân đi đến, Thành Cơ giật mình đứng phắt dậy nhìn về phía tiếng bước chân, Nguyệt Liên sau cánh cửa đi vào đã thấy Hi Hoa nhìn mình, mặt y có chút tái đi: "H.. Hàn Tô!"
"Nhị thiếu chủ, ngươi tỉnh rồi sao?". Nguyệt Liên cười nói: "Sao lại vội vã không mang giày rồi.. ngươi?"
Nguyệt Liên toan bước tới, Hi Hoa lại lùi bước vô tình vấp y phục mà ngồi bệch xuống giường. Thoắt thấy nụ cười của Hàn Tô không còn nữa. Thành Cơ run rẩy gượng cười: "Hôm qua.. ta uống rượu, đầu bây giờ còn choáng.. Hôm qua, ta, ta xin lỗi ngươi!"
Nguyệt Liên bước đến sờ lên trán của Hi Hoa, lo lắng hỏi: "Ngươi thật sự không sao chứ, mặt mày xanh xao như vậy rồi. Nếu biết tửu lượng không tốt thì đừng nên uống."
"Ừm! Sẽ không.."
"Nhị thiếu chủ!". Thành Cơ giật mình nhìn Hàn Tô, ánh mắt Hàn Tô lúc này sao lại lạnh lẽo như vậy, nó khiến y sởn vai gáy, thứ lúc nãy giấu trong chiếc áo bào dưới giường là gì, những vết máu gần kế nó nữa, những thứ đó tại sao lại ở dưới giường của Hàn Tô.. Không phải là.. y hồi tưởng lời của Tiểu My nói, lại sợ hãi không cất giọng hỏi hắn thứ được giấu dưới giường là gì: "Ta.. ta đến tìm ngươi chỉ để xin lỗi là tối hôm qua ta say mà đánh mắng ngươi, còn đuổi ngươi đi. Ta, ta xin lỗi.. Ngươi đừng bỏ ta đi, có được không?"
Thành Cơ co người run giọng nói, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Hàn Tô. Một lúc thì nghe tiếng Hàn Tô cười, hắn quỳ ngồi trước mặt y nói: "Ngươi đừng để tâm, ta không bỏ ngươi đâu, nào, giờ về tẩm cung thay y phục. Huyết Hàn Cung xảy ra chuyện rồi!"
"A.. ừ.. ta, ta sẽ qua đó!". Thành Cơ đứng dậy, có chút né tránh Hàn Tô mà rời đi, lúc ra khỏi cửa còn cố ý quay lại nhìn nhưng chỉ thấy Hàn Tô đứng che nơi giấu vật lạ kia, nở nụ cười tươi với y, y chỉ biết cười lại rồi chạy đi mất. Trong đầu Thành Cơ bắt đầu bối rối, y bắt đầu tìm ra những lí do phủ nhận suy đoán của mình, có thể là y còn say nên nhìn gà hóa cuốc vậy nên bây giờ phải đến xem xét mọi việc, tránh nghĩ xấu cho thủ vệ của mình.
Nơi chánh điện Huyết Hàn Cung tập trung đầy đủ người, có tiếng khóc, có tiếng tranh cãi. Thành Cơ bước đến hành lễ với Thành Luân. Thành Luân gật đầu, trông nét mặt mệt mỏi nói: "Đến cũng đúng lúc, con giúp ta đi xem xét những người bị hại, giúp họ được gì thì cứ giúp, dù gì chuyện xảy ra cũng ở Huyết Hàn Cung, chúng ta nên hạ người một chút. Thủ vệ của con đâu?"
"Hàn Tô đã được con cử đi cùng Chung Uyển Vệ rồi ạ!"
Thật ra lúc y đến đây Hàn Tô đã đi đâu đó, Thành Cơ không truy xét, chỉ mong nếu lo sợ của y là đúng thì Hàn Tô.. phải tự biết bảo vệ mình. Thành Cơ đi đến Dược phủ, xem xét những người bị thương, lại gặp Bạch Tỏa Tình. "Bạch huynh, huynh sao rồi?"
Bạch Tỏa Tình ho vài tiếng, nói hắn ổn, y không cần lo. Thành Cơ bước đến ngồi ở ghế, có chút bối rối nhìn Bạch Tỏa Tình: "Là Huyết Hàn Cung thất trách khiến Bạch huynh bị kẻ xấu làm hại, đợi khi tra ra sẽ trừng trị xứng đáng. Có điều, huynh có thể giúp ta, nhận diện kẻ đả thương huynh không?"
Bạch Tỏa Tình thở ra, tựa người vào thành giường nói: "Trước hết phải nói kẻ đó hành tung nhanh nhẹn, tu vi cũng rất cao. Tối hôm qua khi từ biệt đệ ở lưỡng đình ta trở về bữa tiệc, đến đêm thì trở về phòng ngủ. Nhưng tới canh ba thì nghe tiếng động nên ra ngoài xem thử, nào ngờ bị đánh lén, kẻ đó là nam, cao hơn ta một chút, trên người diện hắc y, mang mặt nạ quỷ.. Ta không nhận ra được hắn."
Nhắc đến mặt nạ thì thật khó phân biệt bởi có rất nhiều người mang mặt nạ quỷ, còn Hàn Tô thì chỉ là mặt nạ bạc có khắc hình hoa. Bạch Tỏa Tình hiện cũng mang một chiếc mặt nạ vàng nhưng có lẽ sẽ không liên quan đến kẻ đó.
"Nhưng ta nghe qua sơ bộ, hình như kẻ đó có thù với Diệp gia, đệ đã hỏi qua chưa?"
Thành Cơ lắc đầu nói: "Tâm trạng của Diệp gia hiện cực kì không tốt, ta trước đã an bài chữa trị, sau sẽ đến hỏi thăm, nếu giúp được gì thì sẽ giúp."
Bạch Tỏa Tình lại ho, Thành Cơ vội rót cho hắn chén trà rồi nói: "Huynh nằm nghỉ đi, rảnh rỗi ta sẽ đến thăm. Trong thời gian tới e là phải ở lại Huyết Hàn Cung, khí trời nơi này khác với Thiên Bạch Cung, huynh giữ gìn sức khỏe."
Bạch Tỏa Tình mỉm cười, lại cầm lấy tay của Thành Cơ, nhẹ nhàng nói: "Để đệ lo lắng rồi!"
Thành Cơ chậm rãi rút tay ra đứng dậy hành lễ với Bạch Tỏa Tình rồi rời đi. Y đi đến hành lang lại thấy bóng dáng của Hàn Tô đứng đó nhìn y làm y có chút giật mình. Hàn Tô bước đến khoác lên cho y chiếc áo choàng. Một hơi ấm được phủ lên khiến y không ngại thu mình trong áo, nhỏ giọng nói: "Kẻ gây ra sự việc là một người huyền bí, hắn đeo mặt nạ trà trộn vào Huyết Hàn Cung. Hàn Tô ngươi phải cẩn thận, tên đó tu vi rất cao."
Nguyệt Liên gật đầu không đáp, hai người đi một lúc thì đến khách lâu của người Diệp gia. Thành Cơ nghe được tiếng gào khóc, tự dưng lại không muốn bước vào: "Nhị thiếu chủ, người Diệp gia bị tổn thất nặng nhất nên tính tình cũng khó giải bày, để ta vào xem xét thay ngươi."
Nguyệt Liên toan bước đi liền bị Hi Hoa giữ lại, y cười nói: "Ngươi chỉ là thủ vệ của ta, vào lúc này cho dù Cung chủ có đến e mọi chuyện cũng chưa hẳn dễ dàng. Để ta vào xem sao. Còn ngươi.. có thể đứng đây chờ hoặc là theo Chung Uyển Vệ xem xét mọi chuyện rồi nói với ta."
Nguyệt Liên gật đầu nhận lại áo choàng, lúc này để Hi Hoa mang cả áo choàng dày vào e là cũng sẽ biến thành điểm để mọi người chỉ trích, hắn ngoài đây giúp y vài thứ cũng được. "Nhị thiếu chủ.. cẩn thận."
Thành Cơ gật đầu bước vào khách lâu, Diệp cung chủ hôn mê bất tỉnh đang được dược y chăm sóc, y hỏi qua sứ giả xong rồi đến phòng của Diệp Tư An. Chân chỉ bước tới cửa đã bị chặn lại bởi thau đồng bị hất tung, bên trong chỉ có tiếng khóc và tiếng la hét. Người trong đó là đầu cơ của việc y mang tiếng xấu, là người y không quen không biết, là người y không hề thích, lại là người mà ngày hôm qua Hàn Tô thủ vệ để ý rất nhiều. Nhưng khi biết Diệp Tư An bị như vậy, trong lòng cũng không có chút hân hoan gì, còn có chút thương cảm.
Thành Cơ thở dài bước vào, mọi người hành lễ với y: "Hắn.. sao rồi!"
Dược y lau nhẹ vết cào trên mặt đáp: "Thưa nhị thiếu chủ, vết thương của Diệp công tử đã ngừng chảy máu nhưng mà đôi mắt thì.. Aizz ya, hiện giờ chỉ có thể đắp thuốc, cuộn băng trắng mà thôi.. Nhưng mà.."
"Chuyện gì?"
"Như ngài đã thấy, Diệp công tử bị sốc tâm lí nên rơi vào hoảng loạn, tiến trình cũng khó khăn hơn."
Thành Cơ nghe tiếng khóc bên tai mình, cũng không mấy chịu đựng được liền hỏi: "Có thể cho hắn canh thuốc an thần không?"
Dược y lắc đầu nói: "Nếu cưỡng ép uống thuốc an thần trong lúc hoảng loạn sẽ ảnh hưởng đến sau này. Nên bây giờ phải khiến Diệp công tử trấn an, từ từ chữa trị. Vết đứt trên mặt còn có thể chữa, đôi mắt thì cần phải chăm sóc tránh bị nhiễm trùng."
Thành Cơ gật đầu, cùng dược y tiến vào. Dưới nền vô số đồ rơi bể, hai bên tỳ nữ đều sợ hãi quỳ xuống cúi mặt, sau bức rèm kia là bóng dáng một người đang ôm đầu khóc. Thành Cơ hít một hơi lạnh, hành lễ: "Thành Cơ tham kiến Diệp tiểu cung chủ."
Tiếng khóc bỗng nhỏ dần, Thành Cơ cảm nhận Diệp Tư An đang hướng về phía mình.. Một giọng nói qua khẽ răng truyền đến: "Ngươi dám tới.."
Y bình tĩnh nói: "Xin Diệp tiểu cung chủ bớt đau khổ. Trước tiên ta đến thay Huyết Hàn Cung xin lỗi vì thất trách nghiêm ngặt đã làm hại đến công tử. Đợi khi tìm được kẻ đó chắc chắn sẽ xử lí thỏa đáng."
Một cái gối liền bị ném trượt qua màn đáp xuống dưới chân Thành Cơ, bên trong Diệp Tư An giận dữ quát: "Xử lí? Xử lí thế nào.. Hắn hại ta như vậy, các ngươi xử lí thế nào?"
Thành Cơ nhìn chiếc gối bên cạnh, thật sự muốn quay lưng rời khỏi nhưng vẫn phải kiềm nén. Y từ tốn nói: "Xin lỗi, Diệp tiểu cung chủ nhưng xin công tử đừng kích động, sẽ ảnh hưởng đến vết thương của công tử. Lần này ta được phụ trách chữa trị vết thương cho công tử trong thời gian tìm ra kẻ đó. Vậy nên trước tiên mong công tử tĩnh tâm, khả năng vết thương trên mặt được lành sẽ cao hơn."
"Vậy mắt của ta.."
Dược y vội nói: "Thần sẽ giữ nó để tránh bị nhiễm trùng, y thuật của Huyết Hàn Cung cố gắng sẽ có thể gắn lại mắt phù hợp cho công tử."
Trong bức rèm bỗng chốc im lặng, Thành Cơ bồi thêm: "Công tử, trước hãy để dược y xử lí vết thương để sau này tiện bề cho việc chữa trị.". Thành Cơ không đợi đáp lời liền đưa ánh mắt ra hiệu. Rất nhanh những thau nước mới được chuẩn bị, lại nghe từ trong rèm nói vọng ra: "Kẻ xấu chưa tìm ra, ta không thể tin tưởng bất kì ai ở nơi này, đặc biệt là những kẻ không tên tuổi.. Ta muốn Nhị thiếu chủ giúp ta!"
Thành Cơ nhíu mày nhìn Diệp Từ An qua bức rèm, dược y có hơi bối rối. Diệp Tư An cả giận nói: "Ta cần sự chắc chắn. Lỡ như kẻ ác đó là các ngươi, chắn chắc thứ ta tiếp tục mất chính là mạng của ta."
Thành Cơ kiềm nén hơi thở, tên Diệp Tư An này không sợ y thừa cơ làm hại hắn cho bỏ ghét sao? "Được rồi, vậy vài ngày tới ta sẽ giúp dược y chữa cho công tử, đợi khi lành rồi sẽ chuyển giao cho người của Diệp gia. Dược y, chuẩn bị thuốc đi."
Thành Cơ bước đến, hai nô tỳ đã kéo rèm ra bưng thau nước vào. Đối với Thành Cơ việc tẩy rửa vết thương là chuyện thường niên nên không mấy lo lắng nhưng khi nhìn thấy vết thương trên mặt của Diệp Tư An thì vẫn bị hoảng một phen, kẻ ra tay ắt hẳn hận thù Diệp Tư An lắm nên mới hạ đao vô tình như vậy. Thành Cơ ngồi bên thành giường nhận khăn từ nô tỳ, theo sự hướng dẫn của dược y mà chậm rãi lau vết thương cho Diệp Tư An, y hỏi: "Cũng sẵn tiện ta muốn hỏi, không biết trước khi bị hành thích, công tử có thấy được mặt kẻ đó không?"
Diệp Tư An hời hợt đáp: "Ta bị đánh ngất từ sau nên không biết đó là ai nhưng trong lúc vì đau đớn ở mặt mà có mơ hồ tỉnh nhìn thấy kẻ đó diện hắc y, nét mặt hung tợn, giống như mang mặt nạ."
Thành Cơ không hỏi nữa, tên đó hành tung bí ẩn, đối với Diệp Tư An có thể ra tay dễ dàng như vậy thì khả năng nhận biết kẻ đó rất khó. Chi bằng đợi Diệp Cung chủ tỉnh dậy, hỏi ra chắc chắn sẽ tìm được điều mới hơn. Sau khi băng bó vết thương cho Diệp Tư An xong thì Hi Hoa toan rời đi nhưng bị Diệp Tư An bắt tay lại: "Ngươi rời đi sao? Lỡ như kẻ đó lại đến tìm ta thì sao?"
Thành Cơ gỡ bỏ tay Diệp Tư An khỏi tay mình, đáp: "Bên ngoài đều đã bố trí dày đặc binh đoàn, Diệp công tử cứ yên tâm, bên cạnh công tử còn có người của Diệp gia."
Thành Cơ xoay người rời đi mặc cho Diệp Tư An gọi y đằng sau. Y không hiểu hắn vì sao lại cố níu y lại, hắn không sợ y nữa hay là đang muốn kiếm chuyện với y. Thành Cơ tự cười khinh, chỉ cần nhắc đến tên thôi y đã không thích, nói y ở cạnh hắn e là không đợi kẻ xấu kia đến kiếm chuyện thì y cũng sẽ một đao bổ xuống cho tan xác rồi. Đến phủ của mình thì trời đã tối, có chút lạnh nơi đầu tay, Thành Cơ hà hơi ấm rồi nhìn về hướng phòng Hàn Tô. Thành Cơ trầm tư một lúc rồi hướng đến đó, không biết hắn đã về chưa, y cần phải xác thực vài thứ.
Thành Cơ chần chừ rồi cũng đưa tay gõ cửa phòng, rất nhanh cửa được mở Hàn Tô ngạc nhiên nhìn y: "Nhị thiếu chủ, ngươi chưa về nghỉ ngơi sao?"
Thành Cơ nhìn vào phòng, ở dưới gầm giường vẫn còn thứ đó, rốt cuộc nó là thứ gì?
"Ta vừa từ khách lâu về, muốn qua đây hỏi ngươi một số chuyện."
Nguyệt Liên né người cho Hi Hoa đi vào, nói: "Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi nhưng thấy ngươi chưa về, đành đợi sáng sớm ngày mai đến gặp ngươi luôn. Ta cùng Chung Uyển Vệ có đi kiểm tra thử nhưng cũng không có manh mối gì cả."
Thành Cơ nhấp chén trà, dựa vào khướu giác của mình cảm nhận được trong phòng Hàn Tô có mùi tanh, Thành Cơ bỗng chốc rùng mình, y nhìn Hàn Tô ngồi xuống ghế rồi mới nói: "Tên đó dọn dẹp rất sạch sẽ, hôm nay ta điều tra cũng không được gì? Có điều Huyết Hàn Cung sớm đã phong tỏa, kẻ đó muốn rời đi giữa đêm tuyết rất dễ phát hiện, chắc hẳn hắn còn lẩn trốn quanh đây."
Nguyệt Liên gật đầu uống trà, ánh mắt có chút lơ đễnh. Thành Cơ hít một hơi lạnh gọi: "Hàn Tô."
"Hửm?"
"Ngươi..". Thành Cơ nhìn thấy Hàn Tô nhìn mình, bao nhiêu sự can đảm bỗng hóa tiêu tan, ánh mắt Hàn Tô thật lạnh lùng: "Ta muốn hỏi.. nếu Huyết Hàn Cung lập đội.. điều tra, ngươi có muốn tham gia không?"
Thành Cơ thầm nghĩ nếu Hàn Tô là người đó, việc tham gia làm thủ vệ điều tra sẽ rất thích hợp che giấu mọi chuyện, còn ít bị nghi ngờ nữa nếu hắn đủ thông minh để ứng phó mọi chuyện, nhưng câu trả lời lại khiến y bất ngờ
"Không, ta không muốn tham gia. Chuyện Diệp gia và Bạch gia gặp thích khách muốn xử lí thì phải gặp bên binh đoàn của Chung Uyển Vệ. Ta chỉ là một thủ vệ nhỏ, nhiệm vụ của ta là bảo vệ nhị thiếu chủ, những chuyện khác ta không quản."
Thành Cơ nhỏ giọng hỏi: "Vậy nếu ta cũng bị kẻ đó hại.."
"Không có khả năng đâu.". Thành Cơ bất ngờ nhìn Hàn Tô, vì đâu hắn chắc chắn như vậy. Nguyệt Liên phì cười nói: "Ta sẽ không để hắn đụng vào nhị thiếu chủ đâu. Xem ra lớp phòng vệ của Bạch gia và Diệp quá mức tệ, ngươi cứ yên tâm đi, việc ta giỏi nhất chính là bảo vệ ngươi!"
Thành Cơ nhìn chằm chằm chén trà, lời nói của Hàn Tô làm cho y ấm lòng, nếu đúng như lời Hàn Tô nói, nếu hắn là kẻ đó, liệu có tha cho y không, mục đích cuối của kẻ đó là gì. Thành Cơ cố lấy chút hy vọng của mình, trực tiếp hỏi Hàn Tô: "Sáng hôm nay ta có đến phòng ngươi nên có chút thắc mắc nhỏ. Ta nói như vậy chỉ mong người đừng giận, ta xem ngươi vốn không chỉ là chủ tớ mà còn là bằng hữu thân thiết, thế nên có việc gì ngươi cũng phải nói với ta, có được không?"
Nguyệt Liên nghe như vậy bỗng nhớ khoảng thời gian thực tại, Hi Hoa từng nói câu đó với hắn, lúc đó y lo hắn muộn phiền, lo hắn đau lòng, chính y cũng thấy xót xa. Hôm nay nghe Hi Hoa nói lại với thận phận khác, tâm tình có chút được sưởi ấm dù biết rằng có những việc hắn không thể nói rõ.
"Được. Nhưng trước mắt ngươi vẫn nên bày tỏ thắc mắc của mình đi. Ta cũng không muốn giữa ta và ngươi có uẩn khúc."
"Là.. cái đó!"
Thành Cơ liếc mắt nhìn về phía gầm giường, có chút hồi hộp hỏi: "Dưới gầm giường, gói trong lớp vải đó là gì vậy?"
Nguyệt Liên nghiêng đầu nhìn về phía gầm giường. Thành Cơ không dám thở mạnh, y đang mong chờ câu trả lời của Hàn Tô nhưng lại giống như y đang bị kết tội vậy, cả người đều cảm nhận sự lạnh lẽo lạ thường.
Bỗng Hàn Tô khẽ cong môi cười, bình thản trả lười y: "Cứ nghĩ giấu ngươi để tạo cho ngươi bất ngờ, vậy mà lại bị ngươi phát hiện trước.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất