Vợ Sau Của Lão Đàn Ông Giàu Có

Chương 16

Trước Sau
Tiêu Khắc dẫn theo một đám bạn đi đến, hắn đặt chai rượu vang trước mặt Lạc Thịnh: "Nghe nói cha ngươi tái hôn, đối tượng kết hôn là người yêu cũ của ngươi, ta và bạn bè đặc biết đến chúc mừng ngươi, chai rượu này là quà mừng. Người yêu cũ trở thành cha dượng, ngoại trừ ngươi, không có trường hợp thứ hai, thật đáng chúc mừng."

"Tên điên họ Tiêu, ta khuyên nguyên một câu, thừa dịp Lạc Thịnh còn chưa tức giận, chút đi! Bằng không đừng hối hận!"

Tiêu Khắc cố ý ôm lấy ngực ra vẻ khoa trương: "Mau làm ta hối hận đi, Lạc đại thiếu, ta cầu xin ngươi."

"Ngươi đây là thiếu dạy dỗ, cứ cách một khoảng thời gian phải dạy dỗ ngươi một lần, ngươi mới cảm thấy dễ chịu." Lạc Thịnh lạnh lùng nhìn Tiêu Khắc nói.

"Nếu như ta giống ngươi, có thói quen động tay động chân trên xe người khác, ngươi cảm thấy người còn có cơ hội nói những lời này với ta sao?" Tiêu Khắc vẻ mặt trào phúng nhìn Lạc Thịnh nói: "Ngươi nên cảm ơn ta không có thói quen giống ngươi, nếu không ngươi đã sớm nằm ở bệnh viện."

Lạc Thịnh nghe thấy lời của Tiêu Khắc sắc mặt càng thêm khó coi.

"Tên điên họ Tiêu, ngươi đừng ngông cuồng, bịa đặt cũng nên có mức độ!"

"Ta chỉ là ăn ngay nói thẳng mà thôi, chỉ như vậy các ngươi đã nói ta quá đáng?" Tiêu Khắc giơ tay chỉ vào tất cả những người đứng đó, sau đó nhfin về phía Lạc Thịnh, khiêu khích nói: " Trong số các ngươi tùy tiện chọn một người cùng đội xe của ta thi đấu, nếu như các ngươi thắng, ta sẽ viết những lời ta vừa nói lên giấy nuốt vào bụng, sau này sẽ không nhắc lại, nhưng nếu như các người thua, chiếc xe lái trong cuộc thi sẽ thuộc về đội ta, ngươi dám cược?"

"Ta làm sao lại không dám cá cược với kẻ đã từng bại dưới tay mình?" Lạc Thịnh nhìn Tiêu Khắc nói: "Thời gian?"

"Tám giờ tối mai." Tiêu Khắc nói.

"Được."

Tiêu Khắc nở nụ cười, sau đó dẫn đám người của hắn rời đi.

Bạn thân của Tiêu Khắc- Tô Địch, kỹ nắng lái xe vô cùng tốt, hắn cùng Lạc Thịnh so tài đã nhiều lần, Lạc Thịnh chỉ thắng nổi một lần, mà lần đó Lạc Thịnh có thể thắng là bởi vì có người động tay động chân xe của Tô Địch, trong lúc thi đấu xe mất khống chế đâm vào tảng đá, khiến Tô Địch cũng trở thành người thực vật. Từ đó tính tình Tiêu Khắc hoàn toàn thay đổi, một lòng muốn đua xe báo thù cho Tô Địch, nhưng kỹ thuật của hắn không tốt bằng Lạc Thịnh, nên chưa từng thắng được Lạc Thịnh.

Bản thân Lạc Thịnh cảm thấy Tô Dịch biến thành người thực vật, không phải lỗi của hắn, bởi vì hắn vốn không hề sai người hại Tô Địch, mà là anh họ Tô Địch muốn vay tiền hắn, vì lấy lòng hắn đã tự mình động thủ, mặc dù hắn lúc ấy không nói rõ không nên làm, mà chỉ im lặng, cho nên anh họ Tô Địch cho rằng hắn ngầm đồng ý, nhưng hắn cảm thấy chuyện này không liên quan đến hắn.

Mặc dù anh họ Tô Địch đã đi tù, Tiêu Khắc cũng thông qua nhiều cách khác nhau trả thù hắn, nhưng Tiêu Khắc cảm thấy Tô Địch trở thành người thực vật cũng có trạch nhiệm của Lạc Thịnh. Một ngày Tô Địch chưa tỉnh, hận thù của Tiêu Khăc đối với Lạc Thịnh sẽ không bao giờ biến mất.

Mạnh Dương gọi cho Lạc Tu, xác nhận anh sẽ bận rộn đến khuya mới về, sau đó cậu liền đến nhà Lục Vân Kính, chỉ để vệ sĩ đứng bên ngoài.

Sau khi trời tối, Mạnh Dương thay đồ đen, đội mũ đeo kính và khẩu trang, sau đó cùng Lục Vân Kính lén lút trốn đi từ cửa sau.

Khi sắp đến trường đưa, Mạnh Dương lên xe Tiêu Khắc.

Trường đua tối nay có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, đội xe của Tiêu Khắc khá nổi tiếng trông số các đội đua không chuyên, cho nên mỗi lần bọn hắn thi đấu, đều sẽ có rất nhiều người đến xem. Trước khi Tô Địch gặp tai nạn, Lạc Thịnh chưa từng thắng qua Tô Địch, sau khi Tô Địch gặp tai nạn, Tiêu Khắc chưa từng thắng qua Lạc Thịnh, vì vậy lần này người đến xem náo nhiệt rất đông, tuy đến vì Lạc Thịnh là phần đông.

"Hôm nay vẫn cược Lạc đại thiếu thắng sao?"

"Ngươi đang nói nhảm sao? Tuy không quan tâm đến chút tiền này, nhưng cược thua sẽ cảm thấy rất xui xẻo."

"Ta nghe được thông tin từ nhân viên trường đua, kỹ thuật của Tiêu Khắc tiến bộ rất nhiều, nói không chừng lần này sẽ thắng".



"Đã thua bảy tám trận, dù có tiến bộ, cũng không có khả năng thắng nhanh như vậy, lần này Lạc Thịnh nhất định vẫn sẽ thắng, cứ xem tình hình trước, sau rồi hãy phán đoán khả năng Tiêu Khắc có thể thắng được Lạc Thịnh."

"Ta cũng cảm thấy giữ Tiêu Khắc cùng Lạc Thịnh chênh lệch rất lớn, mà lại luôn cảm giác Lạc Thịnh cố ý nhường Tiêu Khắc, nếu không chênh lệch sẽ càng lớn, cũng có khả năng trong lòng hắn đối chuyện của Tô Địch cảm thấy lương tâm bất an, dù sao chuyện kia tuy không phải chủ ý của hắn, nhưng cũng bởi vì hắn mới xảy ra.

"Nhắc đến Tô Địch, thật sự đáng tiếc, kỹ thuật lái xe của cậu ta vừa tuyệt vời lại có phong cách độc đáo của riêng mình, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày.

"Đúng vậy, nếu như không xảy ra tai nạn, có sự giúp đỡ của Tiêu Khắc, hiện tại cậu ta khẳng định đã trở thành tay đua chuyên nghiệp. Đua thắng vào cuộc đua chuyên nghiệp, ngay lập tức sẽ có người đầu tư, tiền kiếm được cũng không ít."

"Nhìn xem! Xe của Tiêu Khắc vào rồi!"

Tiêu Khắc trực tiếp lái xe đến vạch xuất phát, sau đó đổi vị trí với Mạnh Dương, cũng không xuống xe chào hỏi, nhưng thái độ này của hắn đối với Lạc Thịnh, người khác đều đã quen.

Lạc Thịnh ngồi trong xe nói chuyện với bạn bè, nhìn thấy Tiêu Khắc đã đến, cũng lái xe đến vạch xuất phát.

Cuộc đua bắt đầu, hai xe xuất phát cùng lúc, nhưng rất nhanh xe Lạc Thịnh đã vượt lên trước, mà Mạnh Dương lái xe Tiêu Khắc theo sát phía sau.

Bên ngoài đường đua đậu đầy xe, Lục Vân Kính cũng lái chiếc xe mới mua đậu giữa dòng xe, sau đó ngồi trong xe, nhìn màn hình lớn đang chiếu cuộc đua, mặc dù hiện tại hắn biết kỹ năng của Mạnh Dương rất tốt, nhưng xuyên suốt cuộc đua cũng đầy rẫy điều không ngờ, cho nên hắn cũng cảm thấy lo lắng cho Mạnh Dương.

Sau nhiều khúc cua liên tiếp, Mạnh Dương vẫn không vượt qua, mãi cho đến khi lên dốc, khoảng cách giữ hai xe mới dần thu hẹp, xe Lạc Thịnh bay lên phía trước, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Mạnh Dương trược tiếp lái xe bay qua chỗ xe Lạc Thịnh vừa tiếp đất.

Đám đông vây xem kinh hô, có thể bay xa như vậy còn vững vàng tiếp đất, cần có kỹ năng thật vững chắc.

Lạc Thịnh nhìn thấy xe Tiêu Khắc bay xuống trước mặt hắn, cũng rất kinh hãi, ngay lập tức tăng tốc để vượt lên.

"Cách di chuyển này quá đẹp, Tiêu Khắc tiến bộ cũng quá nhanh rồi?"

"Xem ra tin tức Tiêu Khắc tiến bộ vượt bậc là thật. Hắn đã tìm được một huấn luyến giỏi?"

"Nhìn tình huống này Tiêu Khắc sắp thắng rồi, nhưng tiền tiên vặt tháng này của ta toàn bộ đều đã cược cho Lạc Thịnh, Lạc Thịnh ngươi cũng nhanh vượt qua đi!'

"Kỹ thuật rất tốt, rốt cuộc đã tìm đến huấn luyện nào, ta cũng muốn học sau đó thử một chút."

Tiêu Khắc nắm thật chặt tay vịn, hắn có thể cảm giác được Mạnh Dương vẫn chưa thể hiện hết kỹ năng của mình, nếu không Lạc Thịnh sẽ thua vô cùng thảm hại, nhưng nếu để người khác biết trong xe có thêm (trọng lượng) một người, chỉ cần như vậy đã đủ khiến Lạc Thịnh thấy mất mặt.

Lạc Thịnh không cách nào vượt qua, tâm lý bắt đầu khẩn trương, từ sau khi Tô Địch gặp tai nạn, hắn đã không còn trải qua cảm giác thua cuộc, hắn rất ghét thua cuộc, đồng thời tuyệt đối không được thua Tiêu Khắc.

Kiếp trước Mạnh Dương chăm chỉ khổ luyện kỹ thuật lái xe, khi đã có thể thắng được Lạc Thịnh, Lạc Thịnh đã không còn đua xe nữa, mà lý do Lạc Thịnh từ chối đua xe cùng cậu rất đơn giản, đó là hắn dành phần lớn thời gian để học tập cách quản lý công ty, hoàn toàn không có thời gian lái xe, cho dù Mạnh Dương có thắng cũng chẳng là gì.

Mấy từ "Cũng chẳng là gì" này, đối với một người nổ lực luyện tập cuối cùng cũng đạt được thành quả như Mạnh Dương, thực sự là cú sốc, nhưng Lạc Thịnh đã không đồng ý đua cùng cậu, cậu cũng không còn cách nào.

Mạnh Dương nhớ đến kiếp trước của mình, cảm giác như nhớ lại một người mà chính cậu cũng xem thường, tất cả những việc cậu làm vì Lạc Thịnh như một câu chuyện mỉa mai. Đến bây giờ cậu vẫn không hiểu, Lạc Thịnh rốt cuộc có điểm gì đáng để cậu yêu đến như vậy, thậm chí có lúc cậu cảm thấy, Mạnh Dương của kiếp trước và cậu ở hiện tại là hai người khác nhau, bởi vì suy nghĩ đã hoàn toàn khác nhau.



Mạnh Dương cố tình giữ khoảng cách nhất định với Lạc Thịnh, ngay tại khúc cua, khi Lạc Thịnh chuẩn bị vượt qua cậu, Mạnh Dương đột nhiên bẻ tay lái, dùng lực đâm vào xe Lạc Thịnh, dưới ánh mắt kiếp sợ của mọi người, xe Lạc Thịnh lật từ trên cao xuống, còn Mạnh Dương thuận lợi vượt qua khúc cua.

Cói báo động ở trường đua vang lên, nhân viên nhanh chóng lái xe đến cứu người, mặc dù chỉ là đường đua mô phỏng đường núi, không quá cao và phía dưới là cát, nhưng xe bị lật vẫn có khả năng bị thương, nếu không may phải chuyển vào bệnh viện chữa trị.

Tiêu Khắc cũng sửng sốt trước hành động của Mạnh Dương, bởi vì vừa rồi không chỉ xe Lạc Thịnh gặp nguy hiểm, xe của bọn họ cũng có khả năng sẽ lật. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy xe của Lạc Thịnh bị lật, hắn cảm giác vô cùng vui sướng.

Mười mấy nhân viên dẫn theo nhân viên y tế lái xe đến hiện trường, kéo Lạc Thịnh từ trong xe ra, sau đó giúp hắn kiểm tra, ngoại trừ cánh tay bị trật khớp, cũng không bị thương chỗ nào khác.

Mạnh Dương lái xe đến đích đến, sau đó đổi ghế lái cho Tiêu Khắc, cậu đeo khẩu trang và mắt kính, ngồi vào góc ghế sau.

Tiêu Khắc lái xe đến trước những người đang vây xem, sau đó chờ Lạc Thịnh được đưa đến mới xuống xe đi về phía hắn.

"Lạc Thịnh, anh không sao chứ?" Vu Quần Thần lo lắng hỏi Lạc Thịnh.

"Anh không sao." Lạc Thịnh sắc mặt không tốt lắm nói.

"Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra." Vu Quân Thần cảm thấy không yên tâm, mấy ngày nữa bọn họ tổ chức lễ đính hôn, hắn không muốn Lạc Thịnh mang vết thương tiến hành hôn lễ đính hôn, cho nên vẫn đến bệnh hiện kiểm tra hắn mới yên tâm.

Lạc Thịnh nhìn Tiêu Khắc đang đi về phía hắn, cảm thấy Tiêu Khắc khẳng định sẽ nói những lời khó nghe cùng sỉ nhục hắn, trước khi Tiêu Khắc mở miệng nói, sắc mặt hắn đã rất khó coi.

"Xe của ngươi thuộc về đội xe của ta." Tiêu Khắc nhìn Lạc Thịnh nói: "Ngươi hãy nhớ kỹ không phải ta thắng ngươi mà là đội xe của ta thắng ngươi."

Những lời Tiêu Khắc nói không chỉ khiến Lạc Thịnh không hiểu được, mà những người khác cũng thấy khó hiểu.

"Đây không phải lần đầu đội xe của ta thắng ngươi, cũng sẽ không phải lần cuối, bởi vì từ nay về sau, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội hại đội xe của ta."

"Nói hay lắm!"

Bạn bè Tiêu Khắc lập tức hưởng ứng.

Sau khi Tiêu Khắc nói xong, đám người vây xem đều cho rằng hắn là vì đại diện cho Tô Địch cho nên mới nói không phải hắn thắng Lạc Thịnh, mà là đội xe thắng Lạc Thịnh.

Lạc Thịnh vốn định sau lần thắng này, trước mọi người dạy dỗ Tiêu Khắc, để hắn nhớ kỹ về sau tốt nhất đừng nên nói lung tung. Nhưng hắn không ngờ rằng mình sẽ thua Tiêu Khắc, bây giờ Tiêu Khắc dung thái độ khoan dung dạy dỗ hắn, trong lòng hắn cho dù tức giận đến đâu cũng không thể phản bác lại.

Trong lòng Tiêu Khắc mặc dù có chút kích động, nhưng bởi vì không phải chính hắn thắng Lạc Thịnh, cho nên vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cũng không thể hiện dáng vẻ vô cùng kích động, khiến cho mọi người kể cả bạn bề đều cảm thấy Tiêu Khắc đã thực sự thay đổi. Hiện tại cảm thấy càng trưởng thành.

Cho đến khi Tiêu Khắc lái xe rời đi, những người khác vẫn không ngừng thảo luận về cuộc đua vừa rồi.

"Cảm ơn cậu." Tiêu Khắc nói với Mạnh Dương.

"Ta không phải vì ngươi mới thắng Lạc Thịnh, mà vì chính ta." Mạnh Dương nói: "Chờ đến khi ngươi có thể thắng Lạc Thịnh, hãy đến cảm ơn ta."

Tiêu Khắc hai tay nắm chặt tay lái, quyết định nhất định phải dựa theo phương pháp Mạnh Dương dạy cố gắng luyện tập, đồng thời trước khi thắng được Lạc Thịnh, hắn sẽ không đua xe cùng người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau