Chương 52
Như Xuân Phong sở liệu, khi hai người đi qua, Lí thị quở trách đại bá nương không ngớt, tư thế kia quả thật khiến cho thân phận hai người đảo ngược, nàng dường như mới là mẹ chồng.
« Đại bá nương, ngươi nói nhiều với nàng như vậy làm gì, trực tiếp đuổi ra là được rồi. » dù sao hai huynh đệ đường ca đã ở riêng, hiện giờ nhà này cũng không phải là nhà của Lí thị, không tới phiên nàng ở đây khoa tay múa chân. Xuân Phong thật sự nhìn không được, nữ nhân này tám phân là điên rồi, vì một người ngoài mà nhục nhã mẹ chồng mình như vậy, cũng không biết đại đường ca có biết chuyện này hay không, nếu đại đường ca cũng biết, lúc trước đại bá nương không bằng sinh cái chày gỗ !
Lúc trước Lí thị đã không thích người một nhà nhị thúc, trong đó nàng phiền muộn nhất chính là Xuân Phong. Nàng cảm thấy Xuân Phong rõ ràng là một ca nhi phải gả ra bên ngoài, chỉ có nhà giàu mới muốn cưới vợ sinh con, cũng không coi lại nhà hắn có giàu như nhà người ta hay không ? Không phải chỉ có một chút đất vườn làm tiểu địa chủ thôi sao, cũng không có gì hơn người cả.
« Ngươi tên tai họa nhà cửa câm miệng cho ta ! nơi này làm gì tới phiên ngươi nói chuyện, ngươi có rảnh thì tự quản bản thân mình đi, cẩn thận coi chừng không gả được cũng không lấy được vợ phải độc thân cả đời ! »
« Xuân Phong nhà ta đã có hôn ước, không cần ngươi phải lo lắng ! » Vừa mới vào cửa liền nghe thấy Lí thị nguyền rủa con mình, Vạn nương tức giận muốn chết ! sau khi phát hiện hai mẹ con này trở về, nàng liền buông việc trong tay chạy sang đây, chỉ là muốn nghe xem tại sao bọn họ lại trở về, nào ngờ lại nghe được lời độc ác từ trong miệng Lí thị.
« Muốn nói tai họa cửa nhà, ngươi làm đệ nhị không ai dám làm đệ nhất ! ngươi mở to mắt ra mà nhìn, vợ nhà ai lại đi trông mong hầu hạ một người được nạp làm thiếp, còn mẹ chồng đứng đắn của mình thì bị ngươi thóa mạ như vậy ! » hiện giờ Vạn nương còn không biết mục đích của hai người trở về, chỉ là nghĩ tới chuyện trước đây và hiện giờ hai huynh đệ ở riêng đại bá nương ở lại trong thôn mà tức giận bất bình.
Trong lòng Xuân Phong cũng tức giận, hắn cảm thấy đại bá mình hồ đồ còn chưa tính, vì sao đại đường ca còn có thể bất hiếu như vậy, thế nhưng có thể để cho đại bá nương chịu loại ủy khuất này. Hắn không đợi đại bá nương tỏ thái độ, tự mình nói với Lí thị : « Hai huynh đệ đường ca đã ở riêng, hiện giờ tiểu ca ta không ở nhà, nhà này phải có người trông nom, các ngươi muốn vội vàng đi hầu hạ nữ nhân kia là chuyện của các ngươi, đại bá nương ta biết ai mới là con ruột của nàng, biết ai sẽ đối tốt với nàng, nàng phải trông nom nhà của tiêu ca ta, không rảnh đi quan tâm nữ nhân kia, các ngươi nhanh đi đi, tránh cho tổ tông nhà người ta xảy ra chuyện gì ! » Không giống những tên bạch nhãn lang như các ngươi ! ai mới là mẹ ruột mình đều đã quên !
Cho người ta một ánh mắt xem thường, lời nói của Xuân Phong không ai là không hiểu ! Lí thị tức giận muốn lập tức đi lên đánh người, nhưng vừa bước chân ra lại dừng lại ! nếu đánh thật, nàng cũng không chiếm được lợi gì !
Hít vào thở ra thật sâu, Lí thị không muốn phản ứng hai mẹ con Xuân Phong, mà nói với mẹ chồng mình : « Nương, ngươi không thể ích kỷ như vậy ! ngươi không thể chỉ suy nghĩ cho nhị đệ, cũng nên ngẫm cho nhà chúng ta nữa chứ ! hiện giờ trong đầu cha đều nghe lời nữ nhân kia, không nói ta, ngay cả Lâm tử ở trong cái nhà đó cũng không có địa vị gì, nữ nhân kia không biết từ đâu tìm được một người thầy bói, nói đứa nhỏ trong bụng nàng tương lai sẽ đề tên bảng vàng làm rạng rỡ tổ tông, cha thế nhưng lại tin là thật, cảm thấy Vạn gia phải nhờ vào cục thịt trong bụng nữ nhân kia mà xoay người, chúng ta cũng không còn cách nào ! chuyện trong nhà luôn luôn là cha định đoạt, chúng ta nếu không nghe theo sẽ bị đuổi đi, hôm nay nếu chúng ta bị đuổi đi còn có thể đi nơi nào ? nhị đệ sẽ chịu thu lưu chúng ta sao ? cho dù nhị đệ chịu thu lưu chúng ta, ta cũng không cam lòng ! Dựa vào cái gì mà nữ nhân kia có thể thao túng mọi việc trong nhà ! sản nghiệp trong nhà không riêng gì một mình cha dốc sức, chỉ là lúc trước tướng công hiếu thuận, nên toàn bộ sản nghiệp đều ghi dưới tên cha, sớm biết như vậy lúc trước nên sớm ở riêng ! » Lí thị càng nói càng khó chịu, cuối cùng òa khóc lên, nhìn thấy rất là thương tâm.
Xuân Phong nhìn bộ dạng kia của Lí thị, trong lòng cũng hiểu nàng nói hoàn toàn là thật, chỉ là cho dù lời nói kia có là thật thì thế nào ? đường là do bọn họ tự mình chọn !
Cho dù hiện giờ trong tay đại bá có sản nghiệp, chính là lúc trước sản nghiệp này cũng có công lao của đại đường ca, bọn họ có thể một lần nữa trở về tranh lại phần sản nghiệp kia, không cần thiết phải đi theo để bị kì thị, quan trọng hơn là còn bỏ lại mẹ mình để đi theo.
« Không cần nói nữa ! kêu ta đi hầu hạ nữ nhân kia là mơ tưởng ! cả đời ta từ khi vào Vạn gia, tự nhận những chuyện con dâu Vạn gia nên làm hay không nên làm ta đều làm hết, hiện giờ đã có tuổi, không muốn đi chịu oán giận không đâu. Các ngươi ở bên kia chịu được thì chịu, không chịu được thì tách ra đi con đường của mình, cũng không phải là đứa nhỏ hai ba tuổi, mỗi người đều có mệnh của mình. » Quyết định lớn nhất trong đời này của đại bá nương chính là cho hai đứa con ở riêng, nàng nếu đã bước ra bước đầu tiên, đương nhiên sẽ không quay đầu lại, biến thành người tạm nhân nhượng trong quá khứ vì lợi ích toàn cục.
Không có gì để bàn bạc, sau đó đại bá nương tự làm việc của mình, cũng không nói gì nữa. Ban đầu Xuân Phong sợ đại bá nương chịu thiệt mới tới, hiện giờ thấy đại bá nương đã có chủ ý của bản thân, cũng không tính toán ở lâu, trực tiếp trở về nhà, nhưng thật ra nương hắn vẫn ở lại.
Sau khi Xuân Phong trở về, nghĩ tới những lời vừa rồi nương nói với Lí thị, tâm tình lại càng vui vẻ hơn, hiện giờ cha mẹ đã đồng ý La đại ca, chỉ chờ La đại ca trở về bọn họ liền thành thân.
Lấy ra cái hộp xinh đẹp kia, Xuân Phong lấy chiếc nhẫn bên trong ra, đeo vào ngón út của mình, ngây ngô cười nửa ngày, hắn đang muốn lấy xuống cha mẹ liền bước vào.
« Tiểu ca chưa xuất giá đeo nhẫn làm gì, không e lệ ! còn không mau tháo xuống. » Bị thanh âm của nương làm hoảng sợ, Xuân Phong che tay mình một chút, lúc từ từ tháo ra, nương hắn cũng đã tới bên người.
Nhìn thấy đồ vật con trai đặt trên ngăn tủ, Vạn nương liếc mặt nhìn trượng phu bên cạnh, sau khi trượng phu gật đầu với nàng, nàng mới hơi lo lắng nói : « Cũng không biết hắn sao lại có bạc, mà có thể làm cho ngươi một thứ xa hoa thế này ? Lỡ như lai lịch bất chính tương lai sẽ phiền toái thì làm sao bây giờ. »
Đó giờ kiến thức mình nông cạn, Vạn nương cũng biết thứ này nhất định không ít tiền, vật như vậy nếu đặt ở trong sính lễ đương nhiên có mặt mũi, người nọ cũng thật ngốc, thế nhưng lại len lén đưa cho con trai.
« Hơn nữa tiêu phí tiền như vậy cũng không tốt, ngươi thấy hai cái phòng ở lung lay sắp đổ của hắn rồi, cũng không biết xây phòng ở để sống cho an ổn, những việc nên lo lắng thì không quan tâm, không nên lãng phí chỉ để bản thân được coi là hào phóng. » Con trai cũng đã mười bảy, mặc kệ thế nào cũng không thể đợi nữa, Vạn nương nghĩ bọn họ nếu đã không có cách nào khác, việc hôn nhân này tốt nhất nên làm cuối năm nay, nhưng bộ dáng của La gia, Xuân Phong qua đó sẽ ở như thế nào.
« Nương, không phải, phòng ở phải xây ! » Xuân Phong hiểu được nương mình đang lo lắng cái gì, nhanh chóng giải thích với người : « La đại ca nói vật liệu xây phòng hắn đã chuẩn bị tốt, bạc cũng đã xong rồi, đợi tháng tám năm nay lò gạch có thể làm xong, trước mùa đông phòng ở khẳng định có thể xây xong. »
« Thật sao ? » Vạn nương cũng không dám tin tưởng, La Thông sao lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, thế nhưng chuyện phòng ở cũng đã lo liệu xong, nàng còn muốn…. còn muốn đến lúc đó nếu không được thì sẽ cho hắn mượn bạc xây nhà, như vậy có thể đối tốt với Xuân Phong một chút.
« Thật mà ! » Con trai cam đoan Vạn nương đương nhiên tin tưởng, nhưng nàng vẫn nghi hoặc La Thông kiếm tiền ở đâu ra, sao lại đột nhiên kiếm được nhiều tiền như vậy.
« Nương, ta cũng không biết rõ lắm. » Cũng không dám nói thật với cha mẹ, nếu cha mẹ biết La đại ca phổ nhạc cho nữ tử thanh lâu để kiếm tiền, bọn họ có thể sẽ phản đối cuộc hôn nhân này, về phần vì sao đột nhiên thay đổi….
« Hắn một lần nữa kiếm trở về một mạng nên đã thông suốt hơn, các ngươi cứ cho rằng khi hắn rơi xuống nước bị quỷ quấn thân nên thay đổi đi ! »
« Xú tiểu tử ngươi ! cũng không thể nói năng lung tung như vậy ! nếu để người có tâm nghe được sẽ coi hắn là yêu quái ! » hung hăng vỗ đầu con trai mình, Vạn nương bất mãn trừng mắt nhìn con trai, người cũng đã lớn như vậy, còn như lúc nhỏ, dám nói năng lung tung.
Xuân Phong nhịn lại nhịn, mới nhịn xuống được ý tưởng trong lòng, hắn biết cha mẹ dùng thành kiến với ‘La Thông’ áp đặt lên người La đại ca, đối với La đại ca là không công bằng, hắn muốn nói sự thật với cha mẹ, nhưng hắn thật sự không dám đánh cược, không dám đánh cược với lỡ như kia, chuyện này vẫn càng ít người biết càng tốt, hơn nữa mặc dù cha mẹ có thể bảo vệ bí mật, cũng không thể cảm đoan bọn họ có thể chịu.
Phản ứng vừa rồi của nương, đó là minh chứng tốt nhất, nếu nương biết đương nhiên sẽ không tiếp thu được.
Xuân Phong sau khi một mình về nhà, cũng không biết bên đại bá nương làm sao, cuối cùng Lí thị hùng hùng hổ hổ rời đi, nghe thấy thanh âm ngoài tường, Xuân Phong liền biết Lí thị không được như nguyện, như vậy thì rất tốt.
« Đại bá nương, ngươi nói nhiều với nàng như vậy làm gì, trực tiếp đuổi ra là được rồi. » dù sao hai huynh đệ đường ca đã ở riêng, hiện giờ nhà này cũng không phải là nhà của Lí thị, không tới phiên nàng ở đây khoa tay múa chân. Xuân Phong thật sự nhìn không được, nữ nhân này tám phân là điên rồi, vì một người ngoài mà nhục nhã mẹ chồng mình như vậy, cũng không biết đại đường ca có biết chuyện này hay không, nếu đại đường ca cũng biết, lúc trước đại bá nương không bằng sinh cái chày gỗ !
Lúc trước Lí thị đã không thích người một nhà nhị thúc, trong đó nàng phiền muộn nhất chính là Xuân Phong. Nàng cảm thấy Xuân Phong rõ ràng là một ca nhi phải gả ra bên ngoài, chỉ có nhà giàu mới muốn cưới vợ sinh con, cũng không coi lại nhà hắn có giàu như nhà người ta hay không ? Không phải chỉ có một chút đất vườn làm tiểu địa chủ thôi sao, cũng không có gì hơn người cả.
« Ngươi tên tai họa nhà cửa câm miệng cho ta ! nơi này làm gì tới phiên ngươi nói chuyện, ngươi có rảnh thì tự quản bản thân mình đi, cẩn thận coi chừng không gả được cũng không lấy được vợ phải độc thân cả đời ! »
« Xuân Phong nhà ta đã có hôn ước, không cần ngươi phải lo lắng ! » Vừa mới vào cửa liền nghe thấy Lí thị nguyền rủa con mình, Vạn nương tức giận muốn chết ! sau khi phát hiện hai mẹ con này trở về, nàng liền buông việc trong tay chạy sang đây, chỉ là muốn nghe xem tại sao bọn họ lại trở về, nào ngờ lại nghe được lời độc ác từ trong miệng Lí thị.
« Muốn nói tai họa cửa nhà, ngươi làm đệ nhị không ai dám làm đệ nhất ! ngươi mở to mắt ra mà nhìn, vợ nhà ai lại đi trông mong hầu hạ một người được nạp làm thiếp, còn mẹ chồng đứng đắn của mình thì bị ngươi thóa mạ như vậy ! » hiện giờ Vạn nương còn không biết mục đích của hai người trở về, chỉ là nghĩ tới chuyện trước đây và hiện giờ hai huynh đệ ở riêng đại bá nương ở lại trong thôn mà tức giận bất bình.
Trong lòng Xuân Phong cũng tức giận, hắn cảm thấy đại bá mình hồ đồ còn chưa tính, vì sao đại đường ca còn có thể bất hiếu như vậy, thế nhưng có thể để cho đại bá nương chịu loại ủy khuất này. Hắn không đợi đại bá nương tỏ thái độ, tự mình nói với Lí thị : « Hai huynh đệ đường ca đã ở riêng, hiện giờ tiểu ca ta không ở nhà, nhà này phải có người trông nom, các ngươi muốn vội vàng đi hầu hạ nữ nhân kia là chuyện của các ngươi, đại bá nương ta biết ai mới là con ruột của nàng, biết ai sẽ đối tốt với nàng, nàng phải trông nom nhà của tiêu ca ta, không rảnh đi quan tâm nữ nhân kia, các ngươi nhanh đi đi, tránh cho tổ tông nhà người ta xảy ra chuyện gì ! » Không giống những tên bạch nhãn lang như các ngươi ! ai mới là mẹ ruột mình đều đã quên !
Cho người ta một ánh mắt xem thường, lời nói của Xuân Phong không ai là không hiểu ! Lí thị tức giận muốn lập tức đi lên đánh người, nhưng vừa bước chân ra lại dừng lại ! nếu đánh thật, nàng cũng không chiếm được lợi gì !
Hít vào thở ra thật sâu, Lí thị không muốn phản ứng hai mẹ con Xuân Phong, mà nói với mẹ chồng mình : « Nương, ngươi không thể ích kỷ như vậy ! ngươi không thể chỉ suy nghĩ cho nhị đệ, cũng nên ngẫm cho nhà chúng ta nữa chứ ! hiện giờ trong đầu cha đều nghe lời nữ nhân kia, không nói ta, ngay cả Lâm tử ở trong cái nhà đó cũng không có địa vị gì, nữ nhân kia không biết từ đâu tìm được một người thầy bói, nói đứa nhỏ trong bụng nàng tương lai sẽ đề tên bảng vàng làm rạng rỡ tổ tông, cha thế nhưng lại tin là thật, cảm thấy Vạn gia phải nhờ vào cục thịt trong bụng nữ nhân kia mà xoay người, chúng ta cũng không còn cách nào ! chuyện trong nhà luôn luôn là cha định đoạt, chúng ta nếu không nghe theo sẽ bị đuổi đi, hôm nay nếu chúng ta bị đuổi đi còn có thể đi nơi nào ? nhị đệ sẽ chịu thu lưu chúng ta sao ? cho dù nhị đệ chịu thu lưu chúng ta, ta cũng không cam lòng ! Dựa vào cái gì mà nữ nhân kia có thể thao túng mọi việc trong nhà ! sản nghiệp trong nhà không riêng gì một mình cha dốc sức, chỉ là lúc trước tướng công hiếu thuận, nên toàn bộ sản nghiệp đều ghi dưới tên cha, sớm biết như vậy lúc trước nên sớm ở riêng ! » Lí thị càng nói càng khó chịu, cuối cùng òa khóc lên, nhìn thấy rất là thương tâm.
Xuân Phong nhìn bộ dạng kia của Lí thị, trong lòng cũng hiểu nàng nói hoàn toàn là thật, chỉ là cho dù lời nói kia có là thật thì thế nào ? đường là do bọn họ tự mình chọn !
Cho dù hiện giờ trong tay đại bá có sản nghiệp, chính là lúc trước sản nghiệp này cũng có công lao của đại đường ca, bọn họ có thể một lần nữa trở về tranh lại phần sản nghiệp kia, không cần thiết phải đi theo để bị kì thị, quan trọng hơn là còn bỏ lại mẹ mình để đi theo.
« Không cần nói nữa ! kêu ta đi hầu hạ nữ nhân kia là mơ tưởng ! cả đời ta từ khi vào Vạn gia, tự nhận những chuyện con dâu Vạn gia nên làm hay không nên làm ta đều làm hết, hiện giờ đã có tuổi, không muốn đi chịu oán giận không đâu. Các ngươi ở bên kia chịu được thì chịu, không chịu được thì tách ra đi con đường của mình, cũng không phải là đứa nhỏ hai ba tuổi, mỗi người đều có mệnh của mình. » Quyết định lớn nhất trong đời này của đại bá nương chính là cho hai đứa con ở riêng, nàng nếu đã bước ra bước đầu tiên, đương nhiên sẽ không quay đầu lại, biến thành người tạm nhân nhượng trong quá khứ vì lợi ích toàn cục.
Không có gì để bàn bạc, sau đó đại bá nương tự làm việc của mình, cũng không nói gì nữa. Ban đầu Xuân Phong sợ đại bá nương chịu thiệt mới tới, hiện giờ thấy đại bá nương đã có chủ ý của bản thân, cũng không tính toán ở lâu, trực tiếp trở về nhà, nhưng thật ra nương hắn vẫn ở lại.
Sau khi Xuân Phong trở về, nghĩ tới những lời vừa rồi nương nói với Lí thị, tâm tình lại càng vui vẻ hơn, hiện giờ cha mẹ đã đồng ý La đại ca, chỉ chờ La đại ca trở về bọn họ liền thành thân.
Lấy ra cái hộp xinh đẹp kia, Xuân Phong lấy chiếc nhẫn bên trong ra, đeo vào ngón út của mình, ngây ngô cười nửa ngày, hắn đang muốn lấy xuống cha mẹ liền bước vào.
« Tiểu ca chưa xuất giá đeo nhẫn làm gì, không e lệ ! còn không mau tháo xuống. » Bị thanh âm của nương làm hoảng sợ, Xuân Phong che tay mình một chút, lúc từ từ tháo ra, nương hắn cũng đã tới bên người.
Nhìn thấy đồ vật con trai đặt trên ngăn tủ, Vạn nương liếc mặt nhìn trượng phu bên cạnh, sau khi trượng phu gật đầu với nàng, nàng mới hơi lo lắng nói : « Cũng không biết hắn sao lại có bạc, mà có thể làm cho ngươi một thứ xa hoa thế này ? Lỡ như lai lịch bất chính tương lai sẽ phiền toái thì làm sao bây giờ. »
Đó giờ kiến thức mình nông cạn, Vạn nương cũng biết thứ này nhất định không ít tiền, vật như vậy nếu đặt ở trong sính lễ đương nhiên có mặt mũi, người nọ cũng thật ngốc, thế nhưng lại len lén đưa cho con trai.
« Hơn nữa tiêu phí tiền như vậy cũng không tốt, ngươi thấy hai cái phòng ở lung lay sắp đổ của hắn rồi, cũng không biết xây phòng ở để sống cho an ổn, những việc nên lo lắng thì không quan tâm, không nên lãng phí chỉ để bản thân được coi là hào phóng. » Con trai cũng đã mười bảy, mặc kệ thế nào cũng không thể đợi nữa, Vạn nương nghĩ bọn họ nếu đã không có cách nào khác, việc hôn nhân này tốt nhất nên làm cuối năm nay, nhưng bộ dáng của La gia, Xuân Phong qua đó sẽ ở như thế nào.
« Nương, không phải, phòng ở phải xây ! » Xuân Phong hiểu được nương mình đang lo lắng cái gì, nhanh chóng giải thích với người : « La đại ca nói vật liệu xây phòng hắn đã chuẩn bị tốt, bạc cũng đã xong rồi, đợi tháng tám năm nay lò gạch có thể làm xong, trước mùa đông phòng ở khẳng định có thể xây xong. »
« Thật sao ? » Vạn nương cũng không dám tin tưởng, La Thông sao lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, thế nhưng chuyện phòng ở cũng đã lo liệu xong, nàng còn muốn…. còn muốn đến lúc đó nếu không được thì sẽ cho hắn mượn bạc xây nhà, như vậy có thể đối tốt với Xuân Phong một chút.
« Thật mà ! » Con trai cam đoan Vạn nương đương nhiên tin tưởng, nhưng nàng vẫn nghi hoặc La Thông kiếm tiền ở đâu ra, sao lại đột nhiên kiếm được nhiều tiền như vậy.
« Nương, ta cũng không biết rõ lắm. » Cũng không dám nói thật với cha mẹ, nếu cha mẹ biết La đại ca phổ nhạc cho nữ tử thanh lâu để kiếm tiền, bọn họ có thể sẽ phản đối cuộc hôn nhân này, về phần vì sao đột nhiên thay đổi….
« Hắn một lần nữa kiếm trở về một mạng nên đã thông suốt hơn, các ngươi cứ cho rằng khi hắn rơi xuống nước bị quỷ quấn thân nên thay đổi đi ! »
« Xú tiểu tử ngươi ! cũng không thể nói năng lung tung như vậy ! nếu để người có tâm nghe được sẽ coi hắn là yêu quái ! » hung hăng vỗ đầu con trai mình, Vạn nương bất mãn trừng mắt nhìn con trai, người cũng đã lớn như vậy, còn như lúc nhỏ, dám nói năng lung tung.
Xuân Phong nhịn lại nhịn, mới nhịn xuống được ý tưởng trong lòng, hắn biết cha mẹ dùng thành kiến với ‘La Thông’ áp đặt lên người La đại ca, đối với La đại ca là không công bằng, hắn muốn nói sự thật với cha mẹ, nhưng hắn thật sự không dám đánh cược, không dám đánh cược với lỡ như kia, chuyện này vẫn càng ít người biết càng tốt, hơn nữa mặc dù cha mẹ có thể bảo vệ bí mật, cũng không thể cảm đoan bọn họ có thể chịu.
Phản ứng vừa rồi của nương, đó là minh chứng tốt nhất, nếu nương biết đương nhiên sẽ không tiếp thu được.
Xuân Phong sau khi một mình về nhà, cũng không biết bên đại bá nương làm sao, cuối cùng Lí thị hùng hùng hổ hổ rời đi, nghe thấy thanh âm ngoài tường, Xuân Phong liền biết Lí thị không được như nguyện, như vậy thì rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất