Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết
Chương 16: Không xứng
Xích Viêm có thế nào cũng không nghĩ tới Bạch Lạc lại nói với mình những lời như vậy!
Y cư nhiên nói, y sai rồi... Y sẽ không bao giờ dám thích mình nữa!
Xích Viêm xác thật coi thường cái thích của Bạch Lạc.
Từng có khi, chỉ cần nghĩ đến tên nô tài ti tiện này thế mà dám thích mình.
Hắn liền cảm thấy cực kỳ trào phúng.
Loại người vô cùng xấu xa này, cũng không biết ai cho lá gan lại dám nảy sinh vọng tưởng như vậy?
Y là cho rằng có tiếp xúc thân mật da thịt với mình, thì mình sẽ cho y danh phận và địa vị gì đó sao?
Thật là mơ mộng hão huyền!
Xích Viêm luôn cho rằng bản thân căn bản không để tâm đến phần tình cảm này của Bạch Lạc.
Hắn cũng có thể đem tình cảm của Bạch Lạc hung hăng giẫm đạp dưới chân, khiến cho y biết rõ hiện thực trước mắt.
Nhưng mà bây giờ...
Hắn nghe thấy Bạch Lạc nói với mình những lời như vậy, lại không bởi vì như vậy mà cảm thấy một chút ít vui vẻ nào.
Ngược lại tràn ngập khó chịu!
Tên hỗn đản này, y không thích mình nữa, vậy y muốn thích ai?
Dương Khiêm?
Hay là người bây giờ đang chắn trước mặt y, dùng cơ thể bảo hộ cho y - Nhiếp Hoài Vũ?
Chỉ mới nảy sinh ý niệm như vậy trong lòng, đều đã khiến Xích Viêm cảm thấy khó chịu cực kỳ rồi.
Hắn một chút cũng không muốn phát sinh việc này.
Người mà vĩnh viễn đều thích mình đem ánh mắt đặt trên người mình, làm sao có thể đi thích người khác?
Hay là nói, sau này y cũng sẽ dùng ánh mắt tràn ngập ái mộ ấy, tiếp tục đi nhìn người khác?
Xích Viêm gắt gao cắn chặt hàm răng, ngay cả sắc mặt đều trở nên âm trầm khó coi.
Cố tình lúc này, tên gia hỏa Xích Phong kia lại giơ chân đạp lên người Bạch Lạc.
"Ngươi xác thực không xứng thích vương huynh của ta, cũng không nhìn lại xem thân phận mình là gì? Ngươi tên cẩu nô tài này, cũng chỉ có thể làm một kỹ tử làm ấm giường mà thôi."
Xích Phong uống hơi nhiều rượu, cả người đều có chút say khướt.
Hắn vẫn còn có chút canh cánh trong lòng vừa nãy không thể ăn được Bạch Lạc.
Vì vậy liền phát tiết nộ hỏa lên người Bạch Lạc.
Một chân của hắn có chút lảo đảo, không có đạp lên người Bạch Lạc, cả người lại càng tức muốn hộc máu. Vội vàng bước qua, lại đạp một cái.
Lần này, Nhiếp Hoài Vũ lại trước hắn một bước chắn ở trước mặt Bạch Lạc. Cản lại Xích Phong.
"Xích Phong, ngươi uống nhiều rồi."
Nói xong, Nhiếp Hoài Vũ lại sai hạ nhân của mình đưa Xích Phong qua bên cạnh ngồi.
Ở đây có rất nhiều người, không có mỗi mình bọn hắn, còn có một vài vương tôn quý tộc.
Ngay cả kỹ nữ cũng có rất rất nhiều.
Xích Phong thấy Nhiếp Hoài Vũ như vậy, không tiện lại làm khó dễ, nhưng mà trong lòng lại khó chịu vô cùng.
Bạch Lạc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nhiếp Hoài Vũ, lại thấp hèn mà dập đầu với hắn một cái.
"Cảm ơn ngài, không biết ngài là..."
"Ta là tiểu hầu gia phủ Trung Dũng hầu, tên Nhiếp Hoài Vũ."
Nhiếp Hoài Vũ ôn hòa nhìn Bạch Lạc cười cười, sau đó cúi người muốn đỡ y đứng dậy.
Thấy Bạch Lạc vẫn có chút e dè, hắn vẫn cẩn thận an ủi nói: "Không sao đâu..."
Nụ cười của Nhiếp Hoài Vũ quả là giống như gió xuân, so với Xích Viêm âm lãnh, quả thực trời đất khác biệt.
Nhiếp Hoài Vũ cũng không phải là nảy sinh tâm tư gì đối với Bạch Lạc.
Chỉ là nhìn thấy bộ dáng Bạch lạc cuộn tròn ở nơi đó thật đáng thương, mạc danh cảm thấy có chút không nhẫn tâm...
Nô tài thân phận thấp kém như vậy, đối với bọn họ mà nói bất quá là một công cụ mua vui mà thôi.
Cho dù là chết đi, cũng sẽ không có ai quan tâm.
Nhưng mà bất kể nói như thế nào, đây cũng là một mạng người.
Nhiếp Hoài Vũ không thích như vậy...
Loại chuyện này hắn cũng không phải là lần đầu tiên làm, những người xung quanh đều đã có chút không lấy làm lạ nữa rồi.
Dù sao hắn chính là một người tốt như vậy, luôn không quen nhìn những chuyện bắt nạt ức hiếp kẻ yếu như vậy.
Mọi người vẫn là nói nói cười cười, lại không hề cảm thấy đây là một việc to tát gì.
Nhưng mà sắc mặt Xích Viêm lại trở nên càng thêm khó coi.
Ánh mắt Bạch Lạc nhìn Nhiếp Hoài Vũ, quả thực khiến trái tim hắn giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp lấy.
Lại khiến cho hắn có chút không thở nổi.
Rất tốt!
Tên hỗn đản này, chân trước nói sau này sẽ không còn thích mình nữa.
Chân sau đã dùng ánh mắt mập mờ này nhìn Nhiếp Hoài Vũ.
Thậm chí y còn dám cười với hắn!
Là định sau khi rời khỏi mình, liền bám vào Nhiếp Hoài Vũ sao?
Quả nhiên, người ti tiện, chính là ti tiện.
Vừa thấy từ chỗ của mình không chiếm được chỗ tốt gì, liền nghĩ cách câu dẫn người khác.
Thật là ghê tởm!
Xích Viêm quả thực chán ghét cực kỳ Bạch Lạc nở nụ cười như vậy với người khác.
Giống như là...
Giống như nụ cười ấy chỉ nên thuộc về mình vậy.
Rõ ràng đã chán ghét cực độ tên hỗn đản này rồi, nhưng mà ngay cả nhìn y cười với người khác đều không muốn.
Xích Viêm lạnh lùng nhìn Nhiếp Hoài Vũ nói:
"Nhiếp Hoài Vũ, thật sự không ngờ, ngươi cũng sẽ có hứng thú với tên cẩu nô tài này.
Chỉ tiếc, hắn không phải là người đáng để ngươi đối xử tốt. Ngươi biết hắn rốt cuộc ghê tởm cỡ nào không?
Từ sáng tới tối vọng tưởng leo lên giường bổn vương, năm đó vì để bổn vương thượng hắn, thế mà không biết xấu hổ cởi sạch y phục bò lên giường bổn vương.
Lúc hắn hầu hạ người cũng rất nỗ lực, ngươi đều không biết hắn lúc đó kêu phóng đãng cỡ nào đâu?
Vậy nên, kỹ nam* không biết cấu hổ như vậy, ngươi cũng sẽ thích sao?"
(*trong bản gốc dùng từ "kỹ nữ")
Bạch Lạc ngây ngốc nhìn Xích Viêm, toàn thân đều đang không ngừng run rẩy.
Y vốn tưởng rằng, đã không có gì còn tồi tệ hơn tình huống bây giờ rồi...
Xích Viêm coi y là chó, khiến tất cả mọi người nhục nhã y, thậm chí dung túng người ta vũ nhục y giống như kỹ tử...
Bạch Lạc tưởng rằng, đây đã là cực hạn...
Lại không ngờ rằng vậy mà vẫn còn.
Hắn cư nhiên ở trước mặt nhiều người nhue vậy hạ thấp vũ nhục mình như vậy!
Bạch Lạc liều mạng muốn cứu hắn, lại bị hắn xem như một việc vô liêm sỉ mà nói ra.
Trở thành công cụ để hắn công kích mình.
Bạch Lạc thân phận quả thực thấp hèn, y ngay cả tư cách phản bác lại Xích Viêm cũng không có.
Nhưng mà cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, y cư nhiên hét lên với Xích Viêm:
"Đủ rồi, đừng nói nữa!"
Bạch Lạc nhìn chằm chằm Xích Viêm, trong mắt là đau đớn không nói nên lời.
Y thà rằng Xích Viêm ban chết cho mình, cũng không muốn Xích Viêm vũ nhục mình như vậy!
Xích Viêm nghe thấy Bạch Lạc cư nhiên dám phản bác mình, càng là phẫn nộ tới cực điểm.
Lúc Bạch Lạc ở bên cạnh hắn, trước giờ đều vô cùng nghe lời, ngay cả lớn tiếng nói chuyện với hắn đều không dám.
Bây giờ thế nhưng vì Nhiếp Hoài Vũ mà phản bác lại hắn như vậy!
Xích Viêm đột nhiên túm cổ áo Bạch Lạc, thô bạo kéo y ra ngoài.
Mà những người dưới trướng hắn cũng kịp thời ngăn Nhiếp Hoài Vũ lại.
- ---
Xích Viêm đem Bạch Lạc ném lên xe ngựa, trong mắt một mảnh âm trầm.
Hắn quả thực hận không thể đem Bạch Lạc chặt ra tám khúc.
"Sao nào? Ngươi cho rằng Nhiếp Hoài Vũ còn sẽ đến cứu ngươi sao? Ta nói cho ngươi, đừng có mơ. Hắn dám nói với Xích Phong những lời như vậy, lại tuyệt đối không dám ngăn cản ta."
Xích Viêm gắt gao bóp cổ Bạch Lạc, trong lòng đã bị nộ khí lấp đầy.
Tên hỗn đản này!
Hắn dùng lực xé rách y phục Bạch Lạc.
Nghiến răng nói với y:
"Có phải ngươi cho rằng, sau khi rời khỏi ta, liền có thể bám lên người khác.
Cũng không nghĩ lại xem đồ đê tiện như ngươi, rốt cuộc có xứng hay không?"
Y cư nhiên nói, y sai rồi... Y sẽ không bao giờ dám thích mình nữa!
Xích Viêm xác thật coi thường cái thích của Bạch Lạc.
Từng có khi, chỉ cần nghĩ đến tên nô tài ti tiện này thế mà dám thích mình.
Hắn liền cảm thấy cực kỳ trào phúng.
Loại người vô cùng xấu xa này, cũng không biết ai cho lá gan lại dám nảy sinh vọng tưởng như vậy?
Y là cho rằng có tiếp xúc thân mật da thịt với mình, thì mình sẽ cho y danh phận và địa vị gì đó sao?
Thật là mơ mộng hão huyền!
Xích Viêm luôn cho rằng bản thân căn bản không để tâm đến phần tình cảm này của Bạch Lạc.
Hắn cũng có thể đem tình cảm của Bạch Lạc hung hăng giẫm đạp dưới chân, khiến cho y biết rõ hiện thực trước mắt.
Nhưng mà bây giờ...
Hắn nghe thấy Bạch Lạc nói với mình những lời như vậy, lại không bởi vì như vậy mà cảm thấy một chút ít vui vẻ nào.
Ngược lại tràn ngập khó chịu!
Tên hỗn đản này, y không thích mình nữa, vậy y muốn thích ai?
Dương Khiêm?
Hay là người bây giờ đang chắn trước mặt y, dùng cơ thể bảo hộ cho y - Nhiếp Hoài Vũ?
Chỉ mới nảy sinh ý niệm như vậy trong lòng, đều đã khiến Xích Viêm cảm thấy khó chịu cực kỳ rồi.
Hắn một chút cũng không muốn phát sinh việc này.
Người mà vĩnh viễn đều thích mình đem ánh mắt đặt trên người mình, làm sao có thể đi thích người khác?
Hay là nói, sau này y cũng sẽ dùng ánh mắt tràn ngập ái mộ ấy, tiếp tục đi nhìn người khác?
Xích Viêm gắt gao cắn chặt hàm răng, ngay cả sắc mặt đều trở nên âm trầm khó coi.
Cố tình lúc này, tên gia hỏa Xích Phong kia lại giơ chân đạp lên người Bạch Lạc.
"Ngươi xác thực không xứng thích vương huynh của ta, cũng không nhìn lại xem thân phận mình là gì? Ngươi tên cẩu nô tài này, cũng chỉ có thể làm một kỹ tử làm ấm giường mà thôi."
Xích Phong uống hơi nhiều rượu, cả người đều có chút say khướt.
Hắn vẫn còn có chút canh cánh trong lòng vừa nãy không thể ăn được Bạch Lạc.
Vì vậy liền phát tiết nộ hỏa lên người Bạch Lạc.
Một chân của hắn có chút lảo đảo, không có đạp lên người Bạch Lạc, cả người lại càng tức muốn hộc máu. Vội vàng bước qua, lại đạp một cái.
Lần này, Nhiếp Hoài Vũ lại trước hắn một bước chắn ở trước mặt Bạch Lạc. Cản lại Xích Phong.
"Xích Phong, ngươi uống nhiều rồi."
Nói xong, Nhiếp Hoài Vũ lại sai hạ nhân của mình đưa Xích Phong qua bên cạnh ngồi.
Ở đây có rất nhiều người, không có mỗi mình bọn hắn, còn có một vài vương tôn quý tộc.
Ngay cả kỹ nữ cũng có rất rất nhiều.
Xích Phong thấy Nhiếp Hoài Vũ như vậy, không tiện lại làm khó dễ, nhưng mà trong lòng lại khó chịu vô cùng.
Bạch Lạc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nhiếp Hoài Vũ, lại thấp hèn mà dập đầu với hắn một cái.
"Cảm ơn ngài, không biết ngài là..."
"Ta là tiểu hầu gia phủ Trung Dũng hầu, tên Nhiếp Hoài Vũ."
Nhiếp Hoài Vũ ôn hòa nhìn Bạch Lạc cười cười, sau đó cúi người muốn đỡ y đứng dậy.
Thấy Bạch Lạc vẫn có chút e dè, hắn vẫn cẩn thận an ủi nói: "Không sao đâu..."
Nụ cười của Nhiếp Hoài Vũ quả là giống như gió xuân, so với Xích Viêm âm lãnh, quả thực trời đất khác biệt.
Nhiếp Hoài Vũ cũng không phải là nảy sinh tâm tư gì đối với Bạch Lạc.
Chỉ là nhìn thấy bộ dáng Bạch lạc cuộn tròn ở nơi đó thật đáng thương, mạc danh cảm thấy có chút không nhẫn tâm...
Nô tài thân phận thấp kém như vậy, đối với bọn họ mà nói bất quá là một công cụ mua vui mà thôi.
Cho dù là chết đi, cũng sẽ không có ai quan tâm.
Nhưng mà bất kể nói như thế nào, đây cũng là một mạng người.
Nhiếp Hoài Vũ không thích như vậy...
Loại chuyện này hắn cũng không phải là lần đầu tiên làm, những người xung quanh đều đã có chút không lấy làm lạ nữa rồi.
Dù sao hắn chính là một người tốt như vậy, luôn không quen nhìn những chuyện bắt nạt ức hiếp kẻ yếu như vậy.
Mọi người vẫn là nói nói cười cười, lại không hề cảm thấy đây là một việc to tát gì.
Nhưng mà sắc mặt Xích Viêm lại trở nên càng thêm khó coi.
Ánh mắt Bạch Lạc nhìn Nhiếp Hoài Vũ, quả thực khiến trái tim hắn giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp lấy.
Lại khiến cho hắn có chút không thở nổi.
Rất tốt!
Tên hỗn đản này, chân trước nói sau này sẽ không còn thích mình nữa.
Chân sau đã dùng ánh mắt mập mờ này nhìn Nhiếp Hoài Vũ.
Thậm chí y còn dám cười với hắn!
Là định sau khi rời khỏi mình, liền bám vào Nhiếp Hoài Vũ sao?
Quả nhiên, người ti tiện, chính là ti tiện.
Vừa thấy từ chỗ của mình không chiếm được chỗ tốt gì, liền nghĩ cách câu dẫn người khác.
Thật là ghê tởm!
Xích Viêm quả thực chán ghét cực kỳ Bạch Lạc nở nụ cười như vậy với người khác.
Giống như là...
Giống như nụ cười ấy chỉ nên thuộc về mình vậy.
Rõ ràng đã chán ghét cực độ tên hỗn đản này rồi, nhưng mà ngay cả nhìn y cười với người khác đều không muốn.
Xích Viêm lạnh lùng nhìn Nhiếp Hoài Vũ nói:
"Nhiếp Hoài Vũ, thật sự không ngờ, ngươi cũng sẽ có hứng thú với tên cẩu nô tài này.
Chỉ tiếc, hắn không phải là người đáng để ngươi đối xử tốt. Ngươi biết hắn rốt cuộc ghê tởm cỡ nào không?
Từ sáng tới tối vọng tưởng leo lên giường bổn vương, năm đó vì để bổn vương thượng hắn, thế mà không biết xấu hổ cởi sạch y phục bò lên giường bổn vương.
Lúc hắn hầu hạ người cũng rất nỗ lực, ngươi đều không biết hắn lúc đó kêu phóng đãng cỡ nào đâu?
Vậy nên, kỹ nam* không biết cấu hổ như vậy, ngươi cũng sẽ thích sao?"
(*trong bản gốc dùng từ "kỹ nữ")
Bạch Lạc ngây ngốc nhìn Xích Viêm, toàn thân đều đang không ngừng run rẩy.
Y vốn tưởng rằng, đã không có gì còn tồi tệ hơn tình huống bây giờ rồi...
Xích Viêm coi y là chó, khiến tất cả mọi người nhục nhã y, thậm chí dung túng người ta vũ nhục y giống như kỹ tử...
Bạch Lạc tưởng rằng, đây đã là cực hạn...
Lại không ngờ rằng vậy mà vẫn còn.
Hắn cư nhiên ở trước mặt nhiều người nhue vậy hạ thấp vũ nhục mình như vậy!
Bạch Lạc liều mạng muốn cứu hắn, lại bị hắn xem như một việc vô liêm sỉ mà nói ra.
Trở thành công cụ để hắn công kích mình.
Bạch Lạc thân phận quả thực thấp hèn, y ngay cả tư cách phản bác lại Xích Viêm cũng không có.
Nhưng mà cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, y cư nhiên hét lên với Xích Viêm:
"Đủ rồi, đừng nói nữa!"
Bạch Lạc nhìn chằm chằm Xích Viêm, trong mắt là đau đớn không nói nên lời.
Y thà rằng Xích Viêm ban chết cho mình, cũng không muốn Xích Viêm vũ nhục mình như vậy!
Xích Viêm nghe thấy Bạch Lạc cư nhiên dám phản bác mình, càng là phẫn nộ tới cực điểm.
Lúc Bạch Lạc ở bên cạnh hắn, trước giờ đều vô cùng nghe lời, ngay cả lớn tiếng nói chuyện với hắn đều không dám.
Bây giờ thế nhưng vì Nhiếp Hoài Vũ mà phản bác lại hắn như vậy!
Xích Viêm đột nhiên túm cổ áo Bạch Lạc, thô bạo kéo y ra ngoài.
Mà những người dưới trướng hắn cũng kịp thời ngăn Nhiếp Hoài Vũ lại.
- ---
Xích Viêm đem Bạch Lạc ném lên xe ngựa, trong mắt một mảnh âm trầm.
Hắn quả thực hận không thể đem Bạch Lạc chặt ra tám khúc.
"Sao nào? Ngươi cho rằng Nhiếp Hoài Vũ còn sẽ đến cứu ngươi sao? Ta nói cho ngươi, đừng có mơ. Hắn dám nói với Xích Phong những lời như vậy, lại tuyệt đối không dám ngăn cản ta."
Xích Viêm gắt gao bóp cổ Bạch Lạc, trong lòng đã bị nộ khí lấp đầy.
Tên hỗn đản này!
Hắn dùng lực xé rách y phục Bạch Lạc.
Nghiến răng nói với y:
"Có phải ngươi cho rằng, sau khi rời khỏi ta, liền có thể bám lên người khác.
Cũng không nghĩ lại xem đồ đê tiện như ngươi, rốt cuộc có xứng hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất