Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết
Chương 24: Y còn hạ tiện hơn mình tưởng
Xích Viêm chết cũng không nghĩ tới, lúc hắn trở về vương phủ, thế nhưng không nhìn thấy Bạch Lạc.
Lúc trước, hắn ở phủ thừa tướng liền có chút tâm thần không yên.
Trong đầu cũng luôn không khống chế được hiện lên bóng dáng gia hỏa kia...
Vì vậy hắn liền trở về sớm.
Ngay cả bản thân Xích Viêm đều cảm thấy chính mình điên rồi.
Bạch Lạc gia hỏa kia rõ ràng da dày thịt thô...
Cho dù có chút sốt, chẳng qua cũng là do ăn dược kia.
Đối với người giống như y, căn bản không cần phải quan tâm.
Nhưng mà lúc hắn ở phủ thừa tướng, liền nhịn không được nghĩ đến khuôn mặt không chút huyết sắc kia của Bạch Lạc...
Vậy mà không hiểu sao bắt đầu lo lắng cho y.
Vì vậy cho dù đang ở cùng Thẩm Vân Niệm, Xích Viêm thế nhưng vẫn trở về sớm.
Thế mà...
Khiến Xích Viêm không ngờ tới.
Bạch Lạc gia hỏa kia cư nhiên còn chưa có trở về!
Không đi tìm ngự y... cũng không ở chỗ Dương Khiêm... thậm chí y ngay cả vương phủ cũng không trở về!
Sắc mặt Xích Viêm nháy mắt có chút khó coi.
Ý nghĩ đầu tiên của hắn lúc này là, hỗn đản kia có phải là lại muốn diễn trò dục cự hoàn nghênh không?
Dù gì người này chính là tầm thường như vậy.
Y cho rằng y sinh bệnh rồi thì có thể tự tin, khiến cho mình đau lòng.
Sau đó khiến chính mình gióng trống khua chiêng đi tìm y sao?
Đừng có nằm mơ!
Bất quá là một thị vệ thấp hèn mà thôi...
Trong mắt Xích Viêm, người có thân phận giống như Bạch Lạc, cũng không khác gì con chó con mèo trong nhà.
Mất rồi thì mất rồi, cũng không có gì to tát cả!
Muốn khiến chính mình đi tìm y, vĩnh viễn cũng sẽ không xảy ra.
Xích Viêm dùng sức nheo mắt, lạnh lùng hừ một tiếng.
Bạch Lạc kia cho rằng hắn là thứ gì?
Chính mình cho dù không đi tìm y.
Y cuối cùng không phải vẫn ngoan ngoãn cút trở về sao?
Nhưng mà Xích Viêm không có nghĩ tới là, Bạch Lạc lại không có giống như hắn tưởng tượng ngoan ngoãn cút trở về.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Nào Hay Xuân Mênh Mông
3. Yên Chi Thượng Hoa
4. Cuộc Chiến Thượng Vị
=====================================
Không chỉ đêm đầu tiên không trở về, ngay cả đêm thứ hai cũng không có trở về.
Sắc mặt Xích Viêm đã vô cùng khó coi rồi.
Ngoài miệng Xích Viêm mặc dù không nhắc gì đến Bạch Lạc, nhưng trong lòng đã tràn ngập nôn nóng cùng bất an.
"Người đâu, gọi Giản Hằng qua đây cho ta!"
Xích Viêm không tin, không có Bạch Lạc hắn lại không sống tiếp được?
Không phải chỉ là một dược cổ thôi sao?
Bây giờ cổ độc của hắn đều đã được giải gần hết rồi.
Căn bản đã không còn cần Bạch Lạc nữa.
Không chỉ vậy, chỉ cần hắn mở miệng, tùy thời đều sẽ có dược cổ mới được đưa tới.
Tỷ như bây giờ, Giản Hằng đã đứng trước mặt Xích Viêm.
Hắn lớn lên rất xinh đẹp, so với Bạch Lạc cũng không kém chút nào...
"Vương gia!"
Giản Hằng vốn cho rằng bản thân không có hy vọng lại được nhìn thấy Xích Viêm nữa.
Lại không ngờ tới, còn có thể nhìn thấy.
Lúc này hắn quả thực dùng hết tất cả thủ đoạn trên người, hận không thể ngay lập tức thay thế Bạch Lạc.
Giản Hằng mặc một bộ xiêm y vô cùng đẹp, ngay cả trên người cũng thoa phấn hương cực kỳ câu dẫn người.
Khi hắn nhìn thấy Xích Viêm, cực kỳ cẩn thận tiếp cận, sau đó chậm rãi leo lên trên người Xích Viêm.
Y phục giống như cánh ve trượt xuống...
Hắn có chút kích động gọi: "Vương gia..."
Xích Viêm nguyên bản muốn đem Giản Hằng đè xuống dưới thân.
Hắn muốn nói với chính mình...
Bất quá là một cái Bạch Lạc mà thôi, còn thật sự coi chính mình là gì?
Không trở về thì không trở về đi. Tốt nhất chết ở bên ngoài luôn đi!
Dù sao chỉ cần hắn mở miệng, người nào mà không được? Giống như người trước mặt này, một chút cũng không kém so với Bạch Lạc.
Nhưng mà Xích Viêm nhìn người trước mặt, căn bản không nổi lên một chút hứng thú.
Mỗi lần nhìn thấy Bạch Lạc, hắn đều gấp không chờ nổi đem y đè xuống giường, hôn y, ôm y.
Bây giờ lại hoàn toàn không có xung động như vậy.
Ngay cả mùi hương thơm trên người Giản Hằng, Xích Viêm đều cảm thấy buồn nôn.
Trên người Bạch Lạc trước giờ đều sẽ không có loại mùi hương này.
Bạch Lạc cũng sẽ không chủ động như vậy.
Ánh mắt mà y nhìn mình trước giờ không có nửa điểm khẩn trương, chỉ có nồng đậm yêu thích!
Xích Viêm vô cùng chán ghét Giản Hằng lại gần, đặc biệt là ở bên cạnh mình, gọi từng tiếng từng tiếng "vương gia"...
Điều này khiến cho Xích Viêm nhớ đến khuôn mặt bởi vì xấu hổ mà trở nên đỏ bừng của Bạch Lạc.
Mỗi lần lúc động tình, Bạch Lạc cũng sẽ gọi hắn như vậy.
Vương gia...
Vương gia...
Trong lòng Xích Viêm quả thực tràn ngập nôn nóng.
Hắn lạnh lùng đẩy người trước mắt ra, căn bản ngay cả dục vọng chạm vào cũng không có.
Giản Hằng còn muốn tiếp tục câu dẫn Xích Viêm.
Hắn bất luận thế nào cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như này.
Ngay vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm của quản gia.
"Vương gia, thị vệ trước cửa vương phủ nhìn thấy Bạch Lạc rồi, hắn hẳn rất nhanh liền trở về."
Hai mắt Xích Viêm nháy mắt sáng lên.
Niềm vui to lớn nhanh chóng lấp đầy trái tim hắn.
"Bổn vương biết rồi."
Xích Viêm mặc dù ngoài miệng nói những lời lãnh mạc như vậy, nhưng mà động tác của hắn lại ngay cả một chút lãnh mạc cũng không có.
Hắn căn bản chính là gấp không chờ nổi đi ra ngoài cửa.
Giản Hằng căn bản không ngờ, chính mình ngay cả y phục cũng cởi rồi, vương gia cư nhiên còn muốn đi.
"Vương gia!"
Hắn vội vàng tiến lên bắt lấy cánh tay Xích Viêm, muốn giữ Xích Viêm lại.
Nhưng mà Xích Viêm lại một chân đạp lên người hắn, hung ác mắng một tiếng:
"Cút!"
Sau đó đầu cũng không quay lại mà đi ra ngoài!
Nhìn bóng lưng Xích Viêm đi xa.
Trong lòng Giản Hằng sự khiên trì tràn ngập sỉ nhục, hắn dùng sức nắm chặt ngón tay mình, trong mắt mang theo hận thù vô tận...
————
Khóe miệng Xích Viêm mang theo chút mỉm cười, biểu tình trên mặt cũng tràn đầy vui sướng.
Quả nhiên giống với trong tưởng tượng của hắn, hỗn đản kia vẫn là ngoan ngoãn cút trở về rồi.
Xích Viêm trước giờ chưa từng khẩn trường như vậy.
Hắn gấp gáp muốn nhìn thấy người kia.
Sự nôn nóng trong lòng vừa nãy cũng tại một khắc này mà toàn bộ tan biến.
Hắn còn đang nghĩ, chính mình phải trừng phạt tên hỗn đản kia như thế nào mới tốt?
Nhưng mà ngay lúc này, Xích Viêm lại bỗng nhìn thấy nơi không xa trước vương phủ, Bạch Lạc thế mà lại đứng cùng với Nhiếp Hoài Vũ!
Bạch Lạc đang nói gì đó với Nhiếp Hoài Vũ, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.
Nhiếp Hoài Vũ cũng cười với Bạch Lạc.
Hai người đứng cùng nhau, hình ảnh nhìn qua đẹp đẽ vô cùng.
Nhưng mà Xích Viêm lại cảm thấy ghê tởm.
Đồng tử của Xích Viêm nháy mắt co lại, sắc mặt trở nên khó coi không nói nên lời.
Bạch Lạc rất nghiêm túc nói lời cảm ơn với Nhiếp Hoài Vũ.
Lần này nếu không có Nhiếp Hoài Vũ tương cứu, y bây giờ hẳn là đã chết rồi.
Nhưng mà hai người nói những lời này, trong mắt Xích Viêm, chính là Bạch Lạc không biết liêm sỉ câu dẫn!
Hai ngày này, trong đầu Xích Viêm toàn là Bạch Lạc.
Ăn không ngon, ngủ không yên.
Hắn vẫn luôn nghĩ tên hỗn đản này rốt cuộc bao giờ trở về?
Y vẫn không trở về, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Thậm chí, hắn thế nhưng vì Bạch Lạc, ngay cả Thẩm Vân Niệm cũng không có bồi!
Hắn lo lắng cho Bạch Lạc như vậy.
Nhưng mà Bạch Lạc thì sao?
Cư nhiên ở cùng với Nhiếp Hoài Vũ!
Y sao có thể làm ra chuyện hỗn trướng như vậy?
Tên hỗn đản này, quả thực còn hạ tiện hơn so với mình tưởng!
Y sao có thể dơ bẩn như vậy?
Ghê tởm như vậy!
Lúc trước, hắn ở phủ thừa tướng liền có chút tâm thần không yên.
Trong đầu cũng luôn không khống chế được hiện lên bóng dáng gia hỏa kia...
Vì vậy hắn liền trở về sớm.
Ngay cả bản thân Xích Viêm đều cảm thấy chính mình điên rồi.
Bạch Lạc gia hỏa kia rõ ràng da dày thịt thô...
Cho dù có chút sốt, chẳng qua cũng là do ăn dược kia.
Đối với người giống như y, căn bản không cần phải quan tâm.
Nhưng mà lúc hắn ở phủ thừa tướng, liền nhịn không được nghĩ đến khuôn mặt không chút huyết sắc kia của Bạch Lạc...
Vậy mà không hiểu sao bắt đầu lo lắng cho y.
Vì vậy cho dù đang ở cùng Thẩm Vân Niệm, Xích Viêm thế nhưng vẫn trở về sớm.
Thế mà...
Khiến Xích Viêm không ngờ tới.
Bạch Lạc gia hỏa kia cư nhiên còn chưa có trở về!
Không đi tìm ngự y... cũng không ở chỗ Dương Khiêm... thậm chí y ngay cả vương phủ cũng không trở về!
Sắc mặt Xích Viêm nháy mắt có chút khó coi.
Ý nghĩ đầu tiên của hắn lúc này là, hỗn đản kia có phải là lại muốn diễn trò dục cự hoàn nghênh không?
Dù gì người này chính là tầm thường như vậy.
Y cho rằng y sinh bệnh rồi thì có thể tự tin, khiến cho mình đau lòng.
Sau đó khiến chính mình gióng trống khua chiêng đi tìm y sao?
Đừng có nằm mơ!
Bất quá là một thị vệ thấp hèn mà thôi...
Trong mắt Xích Viêm, người có thân phận giống như Bạch Lạc, cũng không khác gì con chó con mèo trong nhà.
Mất rồi thì mất rồi, cũng không có gì to tát cả!
Muốn khiến chính mình đi tìm y, vĩnh viễn cũng sẽ không xảy ra.
Xích Viêm dùng sức nheo mắt, lạnh lùng hừ một tiếng.
Bạch Lạc kia cho rằng hắn là thứ gì?
Chính mình cho dù không đi tìm y.
Y cuối cùng không phải vẫn ngoan ngoãn cút trở về sao?
Nhưng mà Xích Viêm không có nghĩ tới là, Bạch Lạc lại không có giống như hắn tưởng tượng ngoan ngoãn cút trở về.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Nào Hay Xuân Mênh Mông
3. Yên Chi Thượng Hoa
4. Cuộc Chiến Thượng Vị
=====================================
Không chỉ đêm đầu tiên không trở về, ngay cả đêm thứ hai cũng không có trở về.
Sắc mặt Xích Viêm đã vô cùng khó coi rồi.
Ngoài miệng Xích Viêm mặc dù không nhắc gì đến Bạch Lạc, nhưng trong lòng đã tràn ngập nôn nóng cùng bất an.
"Người đâu, gọi Giản Hằng qua đây cho ta!"
Xích Viêm không tin, không có Bạch Lạc hắn lại không sống tiếp được?
Không phải chỉ là một dược cổ thôi sao?
Bây giờ cổ độc của hắn đều đã được giải gần hết rồi.
Căn bản đã không còn cần Bạch Lạc nữa.
Không chỉ vậy, chỉ cần hắn mở miệng, tùy thời đều sẽ có dược cổ mới được đưa tới.
Tỷ như bây giờ, Giản Hằng đã đứng trước mặt Xích Viêm.
Hắn lớn lên rất xinh đẹp, so với Bạch Lạc cũng không kém chút nào...
"Vương gia!"
Giản Hằng vốn cho rằng bản thân không có hy vọng lại được nhìn thấy Xích Viêm nữa.
Lại không ngờ tới, còn có thể nhìn thấy.
Lúc này hắn quả thực dùng hết tất cả thủ đoạn trên người, hận không thể ngay lập tức thay thế Bạch Lạc.
Giản Hằng mặc một bộ xiêm y vô cùng đẹp, ngay cả trên người cũng thoa phấn hương cực kỳ câu dẫn người.
Khi hắn nhìn thấy Xích Viêm, cực kỳ cẩn thận tiếp cận, sau đó chậm rãi leo lên trên người Xích Viêm.
Y phục giống như cánh ve trượt xuống...
Hắn có chút kích động gọi: "Vương gia..."
Xích Viêm nguyên bản muốn đem Giản Hằng đè xuống dưới thân.
Hắn muốn nói với chính mình...
Bất quá là một cái Bạch Lạc mà thôi, còn thật sự coi chính mình là gì?
Không trở về thì không trở về đi. Tốt nhất chết ở bên ngoài luôn đi!
Dù sao chỉ cần hắn mở miệng, người nào mà không được? Giống như người trước mặt này, một chút cũng không kém so với Bạch Lạc.
Nhưng mà Xích Viêm nhìn người trước mặt, căn bản không nổi lên một chút hứng thú.
Mỗi lần nhìn thấy Bạch Lạc, hắn đều gấp không chờ nổi đem y đè xuống giường, hôn y, ôm y.
Bây giờ lại hoàn toàn không có xung động như vậy.
Ngay cả mùi hương thơm trên người Giản Hằng, Xích Viêm đều cảm thấy buồn nôn.
Trên người Bạch Lạc trước giờ đều sẽ không có loại mùi hương này.
Bạch Lạc cũng sẽ không chủ động như vậy.
Ánh mắt mà y nhìn mình trước giờ không có nửa điểm khẩn trương, chỉ có nồng đậm yêu thích!
Xích Viêm vô cùng chán ghét Giản Hằng lại gần, đặc biệt là ở bên cạnh mình, gọi từng tiếng từng tiếng "vương gia"...
Điều này khiến cho Xích Viêm nhớ đến khuôn mặt bởi vì xấu hổ mà trở nên đỏ bừng của Bạch Lạc.
Mỗi lần lúc động tình, Bạch Lạc cũng sẽ gọi hắn như vậy.
Vương gia...
Vương gia...
Trong lòng Xích Viêm quả thực tràn ngập nôn nóng.
Hắn lạnh lùng đẩy người trước mắt ra, căn bản ngay cả dục vọng chạm vào cũng không có.
Giản Hằng còn muốn tiếp tục câu dẫn Xích Viêm.
Hắn bất luận thế nào cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như này.
Ngay vào lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm của quản gia.
"Vương gia, thị vệ trước cửa vương phủ nhìn thấy Bạch Lạc rồi, hắn hẳn rất nhanh liền trở về."
Hai mắt Xích Viêm nháy mắt sáng lên.
Niềm vui to lớn nhanh chóng lấp đầy trái tim hắn.
"Bổn vương biết rồi."
Xích Viêm mặc dù ngoài miệng nói những lời lãnh mạc như vậy, nhưng mà động tác của hắn lại ngay cả một chút lãnh mạc cũng không có.
Hắn căn bản chính là gấp không chờ nổi đi ra ngoài cửa.
Giản Hằng căn bản không ngờ, chính mình ngay cả y phục cũng cởi rồi, vương gia cư nhiên còn muốn đi.
"Vương gia!"
Hắn vội vàng tiến lên bắt lấy cánh tay Xích Viêm, muốn giữ Xích Viêm lại.
Nhưng mà Xích Viêm lại một chân đạp lên người hắn, hung ác mắng một tiếng:
"Cút!"
Sau đó đầu cũng không quay lại mà đi ra ngoài!
Nhìn bóng lưng Xích Viêm đi xa.
Trong lòng Giản Hằng sự khiên trì tràn ngập sỉ nhục, hắn dùng sức nắm chặt ngón tay mình, trong mắt mang theo hận thù vô tận...
————
Khóe miệng Xích Viêm mang theo chút mỉm cười, biểu tình trên mặt cũng tràn đầy vui sướng.
Quả nhiên giống với trong tưởng tượng của hắn, hỗn đản kia vẫn là ngoan ngoãn cút trở về rồi.
Xích Viêm trước giờ chưa từng khẩn trường như vậy.
Hắn gấp gáp muốn nhìn thấy người kia.
Sự nôn nóng trong lòng vừa nãy cũng tại một khắc này mà toàn bộ tan biến.
Hắn còn đang nghĩ, chính mình phải trừng phạt tên hỗn đản kia như thế nào mới tốt?
Nhưng mà ngay lúc này, Xích Viêm lại bỗng nhìn thấy nơi không xa trước vương phủ, Bạch Lạc thế mà lại đứng cùng với Nhiếp Hoài Vũ!
Bạch Lạc đang nói gì đó với Nhiếp Hoài Vũ, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.
Nhiếp Hoài Vũ cũng cười với Bạch Lạc.
Hai người đứng cùng nhau, hình ảnh nhìn qua đẹp đẽ vô cùng.
Nhưng mà Xích Viêm lại cảm thấy ghê tởm.
Đồng tử của Xích Viêm nháy mắt co lại, sắc mặt trở nên khó coi không nói nên lời.
Bạch Lạc rất nghiêm túc nói lời cảm ơn với Nhiếp Hoài Vũ.
Lần này nếu không có Nhiếp Hoài Vũ tương cứu, y bây giờ hẳn là đã chết rồi.
Nhưng mà hai người nói những lời này, trong mắt Xích Viêm, chính là Bạch Lạc không biết liêm sỉ câu dẫn!
Hai ngày này, trong đầu Xích Viêm toàn là Bạch Lạc.
Ăn không ngon, ngủ không yên.
Hắn vẫn luôn nghĩ tên hỗn đản này rốt cuộc bao giờ trở về?
Y vẫn không trở về, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Thậm chí, hắn thế nhưng vì Bạch Lạc, ngay cả Thẩm Vân Niệm cũng không có bồi!
Hắn lo lắng cho Bạch Lạc như vậy.
Nhưng mà Bạch Lạc thì sao?
Cư nhiên ở cùng với Nhiếp Hoài Vũ!
Y sao có thể làm ra chuyện hỗn trướng như vậy?
Tên hỗn đản này, quả thực còn hạ tiện hơn so với mình tưởng!
Y sao có thể dơ bẩn như vậy?
Ghê tởm như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất