Tham Gia Chương Trình Có Được Bảo Bối
Chương 2
"Lượt thứ hai, mời Quang Duy và Trọng Nhân."
Khi nghe thấy tên mình, hai thành viên nhanh nhẹn tiến lên khu vực thực hiện thử thách. Họ cùng đứng lên cái dây nhưng không khác gì cặp trước mà cũng té xuống mấy lần, hai người nhân viên bên tổ chương trình theo đó cũng bước ra giúp đỡ.
Thấy Quang Duy và Trọng Nhân đứng vững, hai nhân viên công tác mới buông tay ra mà đi xuống.
"Thử thách bắt đầu."
Nãy giờ ngồi quan sát cặp đầu tiên chơi, bây giờ họ cũng có chút mưu mẹo. Khi Quang Duy vừa kéo một cái đầu tiên, Trọng Nhân liền thả tay ra, không dùng một chút lực nào vào dây thừng.
Quang Duy hơi mất thăng bằng mà ngã xuống miếng đệm. Trọng Nhân vẫn còn đứng vững trên dây nên trận này Trọng Nhân giành chiến thắng.
"Lượt thứ ba, mời Hoàng Thiên và Lục Minh."
Cũng như các cặp trước là anh và cậu đi lên phía trước, nơi hoàn thành nhiệm vụ. Cả hai cùng lúc bước lên dây, không hiểu sao khi hai người này đứng lên lại rất vững, không hề té lấy một lần.
Sáu thành viên kia kinh ngạc mà ồ ạt lên. Hoàng Thiên nhìn nhìn cái dây màu trắng đang nằm trong tay mình, sau đó thở ra một cái rồi ngước lên nhìn đạo diễn.
"Thử thách bắt đầu."
Bên Lục Minh liền kéo liên tục, không cho Hoàng Thiên có cơ hội kéo lần nào. Trong chốc lát bên Hoàng Thiên đã gần hết dây, chỉ đủ để cậu nắm lấy mà thôi. Nhưng bên kia không hề quan tâm mà tiếp tục kéo, Hoàng Thiên không chịu thua, dù thế nào cũng không buông tay ra khỏi dây thừng.
Điều khá bất ngờ đã xảy ra, Hoàng Thiên bị kéo lên hẳn không trung, chẳng còn được đứng trên dây nữa. Cậu vẫn khá kiên trì mà nắm chặt lấy sợi dây thừng trong tay, nắm lấy thật chắc chắn.
"Đợ... Đợi đã."
Hoàng Thiên bị kéo lên khá cao nên có chút sợ, cậu nhìn xuống dưới thấy cách khá xa mặt đất, cậu càng sợ hơn. Thế là phải mở giọng mà cầu xin Lục Minh.
"Anh à, thả em xuống đi mà."
Giọng của Hoàng Thiên có chút run run, Lục Minh cũng nghe thấy, bất giác mà cười nhẹ một cái. Tay cũng từ từ thả dây ra, cậu đặt được chân lên dây, căng thẳng mà thở phào một cái. Tiếp đó ngước đầu nhìn anh, Lục Minh bên kia cũng nhìn cậu.
Hai bên nhìn nhau không ai động đậy, qua một phút Lục Minh mới bước chân về phía Hoàng Thiên, cậu mở to mắt, chân lùi lại ra phía sau theo bản năng. Người tiến, kẻ lùi, đến khi hết đường lùi Hoàng Thiên đứng im tại chỗ, cảnh giác nhìn anh.
Khi cả hai còn vài centimet nữa là chạm được vào nhau, Lục Minh mới dừng chân. Sáu thành viên đang ngồi, rảnh rỗi hóng hớt chuyện kia thấy tình hình như vậy khẽ lên tiếng.
"Anh Lục Minh, thọc lét em ấy á."
"Hoàng Thiên, em phải làm gì đi chứ, sao đứng im như tượng vậy?"
"..."
Mỗi người đều có một ý khác nhau, Hoàng Thiên khi nghe thấy cũng chỉ biết đứng lặng im, không chịu nhúc nhích dù chỉ một chút.
Lục Minh nghe thấy cái gì mà thọc lét thọc lét, thế là đưa tay sang eo của Hoàng Thiên, thọc thọc vài cái. Hoàng Thiên dù buồn cười nhưng tay không chịu buông ra khỏi dây, cậu buồn cười đến nỗi cả người đều run lên từng hồi.
Lục Minh vẫn vui vẻ mà thọc thọc lấy, Hoàng Thiên không chịu nổi nữa, chân đang đứng trên dây đột nhiên bị trượt khỏi. Cả hai chân đều không còn đứng trên dây bên dưới nữa, nhưng tay vẫn cầm chắc sợi dây thừng, chân co lại, không để chân chạm đất, cả người cậu đều lủng lẳng theo chuyển động của dây.
Lục Minh nhân cơ hội thả dây trong tay mình ra, theo đó mà Hoàng Thiên bị té luôn xuống đệm. Người chiến thắng vòng này chính là Lục Minh.
Trận khi nãy của Lục Minh và Hoàng Thiên khá hồi hộp, không giống như những gì họ đã suy diễn trước đó nên khi cả hai thực hiện thử thách thì bên dưới có sáu người cùng reo hò, có vài lần phấn khích quá mà la lên vài tiếng.
"Lượt thứ tư, xin mời Hoàng Đức và Thanh Phúc."
Hoàng Đức đi tới nơi đầu tiên, Thanh Phúc đi theo sau, gần tới thì vấp phải miếng đệm mà ngã. Tất cả mọi người đang ở đó đều cười lớn, bao gồm cả sáu thành viên kia, Hoàng Đức dù trên miệng cũng cười nhưng vẫn tốt bụng mà đi lại đỡ Thanh Phúc đứng lên.
Thanh Phúc có hơi xấu hổ vì chuyện vừa rồi, tại đó mặt với tai đều đỏ hết lên. Thanh Phúc và Hoàng Đức đứng lên dây, chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện thử thách.
"Thử thách... Bắt đầu."
Đang nói với chất giọng đầy mạnh mẽ, đột nhiên đạo diễn giọng trở nên có chút run, như là đang nhịn cười. Các nhân viên bên tổ chương trình tiếp tục bị chọc cười, buồn cười lắm nhưng mà phải nhịn lại, vì thế tất cả đều mím chặt môi lại, kìm nén tiếng cười của mình.
Thanh Phúc nhìn thấy cả vào mắt, gò má với tai lại càng đỏ hơn, môi còn có chút bĩu bĩu ra nhưng tay vẫn cầm chặt lấy dây thừng mà kéo.
Hoàng Đức quay sang nhìn thấy mặt với tai của Thanh Phúc, như bị chọc trúng điểm mà cười đến run cả người, cười đến không chịu nỗi nữa mà tự ngã xuống đệm luôn.
Sáu thành viên kia có người đứng lên, vừa chạy lại chỗ Hoàng Đức vừa cười, có người ngồi gập cả bụng tại chỗ mà cười đến chảy nước mắt.
"Đừng có cười nữa mà."
Thanh Phúc bất lực mà đứng trên đệm nhìn tất cả mọi người, nhưng bọn họ không thèm để ý đến mà cười không ngừng nghỉ, phải mất khá lâu sau đó mới ổn định lại được.
"Vậy các trận vừa rồi có bốn người giành chiến thắng, đó chính là Hoàng Huy, Trọng Nhân, Lục Minh và Thanh Phúc. Bây giờ sẽ tiến vào vòng thứ hai."
"Lượt đầu tiên, mời Hoàng Huy và Trọng Nhân."
"Thử thách bắt đầu."
Hai bên đôi co một hồi lâu mà vẫn chưa có ai thắng cuộc, chờ đến lúc đối thủ mệt rồi, cũng có chút lơ là, Hoàng Huy liền giật mạnh cái dây một cái, Trọng Nhân chưa kịp định hình đã rơi xuống đệm.
Hoàng Huy lịch sự mà bước xuống, đi đến đưa tay ra, ý muốn giúp Trọng Nhân đứng dậy. Cậu ta liền hiểu ra mà đưa tay nắm lấy rồi đứng lên.
"Lượt tiếp theo, xin mời Lục Minh và Thanh Phúc."
"Thử thách bắt đầu."
Vừa mới nghe tiếng bắt đầu, Lục Minh liền dùng lực mà kéo mạnh, Thanh Phúc bị động tác đó mà mất thăng bằng, chân đang đặt trên dây không ngừng chuyển qua chuyển lại, nhưng cuối cùng vẫn không giữ thăng bằng được mà ngã xuống đệm ngay và luôn.
Vừa mới bắt đầu đã kết thúc nên mọi người đều há hốc mồm, giây tiếp theo lại cười lên vài tiếng.
"Tiếp theo đây, có hai người vào được vòng thứ ba, đó là Hoàng Huy và Lục Minh. Xin mời hai người bước lên, tiếp tục thử thách."
"Thử thách, bắt đầu."
Hoàng Huy quan sát từ đầu đến cuối, không bỏ sót bất kỳ động tác nào của mọi người nên vừa mới nghe thấy hai tiếng "Bắt đầu" là đã bỏ tay ra khỏi dây thừng, đúng như dự đoán Lục Minh cũng vừa lúc đó mà kéo sợi dây.
Đương nhiên, Lục Minh giống như các trận trước mà dùng lực có hơi mạnh nên đã bị té xuống đệm. Không phải kiểu dáng nằm sấp mặt, anh rất điềm tĩnh, hai chân đạp lên đệm. Theo quán tính, bước vài bước mới dừng hẳn lại được.
"Kết quả đã rõ, xin chúc mừng Hoàng Huy đã giành được chiến thắng cuối cùng."
Sáu thành viên kia đứng dậy, chạy nhảy qua phía hai người họ đang đứng, người thì chúc mừng Hoàng Huy, người thì an ủi Lục Minh.
Biểu cảm của Lục Minh không giống buồn hay bực bội gì hết, chỉ một cái mặt thảnh thơi, có vẻ không quan tâm mấy về việc thắng thua. Thế mà vẫn có người đi an ủi, ví dụ như người nào đó. Hoàng Thiên nhìn Lục Minh, ghé sát cạnh anh rồi mở miệng nói nhỏ.
"Anh làm tốt lắm rồi."
"... Ừm, cảm ơn em."
Ban đầu Lục Minh cũng khá bất ngờ vì Hoàng Thiên nói như vậy, nhưng sau đó cũng vui vẻ đáp lại.
Hoàng Thiên khi nói xong mới tự mình nhận ra, khi không lại nói với anh ấy như vậy, đằng nào cũng không có thân thiết mấy, chỉ gặp nhau vài lần ở các buổi lễ trao giải.
Đôi khi cũng sẽ có nói chuyện qua nhưng những lần đó rất hiếm hoi. Hoàng Thiên ngượng ngùng quay sang chỗ khác, không nói gì thêm nữa.
Khi nghe thấy tên mình, hai thành viên nhanh nhẹn tiến lên khu vực thực hiện thử thách. Họ cùng đứng lên cái dây nhưng không khác gì cặp trước mà cũng té xuống mấy lần, hai người nhân viên bên tổ chương trình theo đó cũng bước ra giúp đỡ.
Thấy Quang Duy và Trọng Nhân đứng vững, hai nhân viên công tác mới buông tay ra mà đi xuống.
"Thử thách bắt đầu."
Nãy giờ ngồi quan sát cặp đầu tiên chơi, bây giờ họ cũng có chút mưu mẹo. Khi Quang Duy vừa kéo một cái đầu tiên, Trọng Nhân liền thả tay ra, không dùng một chút lực nào vào dây thừng.
Quang Duy hơi mất thăng bằng mà ngã xuống miếng đệm. Trọng Nhân vẫn còn đứng vững trên dây nên trận này Trọng Nhân giành chiến thắng.
"Lượt thứ ba, mời Hoàng Thiên và Lục Minh."
Cũng như các cặp trước là anh và cậu đi lên phía trước, nơi hoàn thành nhiệm vụ. Cả hai cùng lúc bước lên dây, không hiểu sao khi hai người này đứng lên lại rất vững, không hề té lấy một lần.
Sáu thành viên kia kinh ngạc mà ồ ạt lên. Hoàng Thiên nhìn nhìn cái dây màu trắng đang nằm trong tay mình, sau đó thở ra một cái rồi ngước lên nhìn đạo diễn.
"Thử thách bắt đầu."
Bên Lục Minh liền kéo liên tục, không cho Hoàng Thiên có cơ hội kéo lần nào. Trong chốc lát bên Hoàng Thiên đã gần hết dây, chỉ đủ để cậu nắm lấy mà thôi. Nhưng bên kia không hề quan tâm mà tiếp tục kéo, Hoàng Thiên không chịu thua, dù thế nào cũng không buông tay ra khỏi dây thừng.
Điều khá bất ngờ đã xảy ra, Hoàng Thiên bị kéo lên hẳn không trung, chẳng còn được đứng trên dây nữa. Cậu vẫn khá kiên trì mà nắm chặt lấy sợi dây thừng trong tay, nắm lấy thật chắc chắn.
"Đợ... Đợi đã."
Hoàng Thiên bị kéo lên khá cao nên có chút sợ, cậu nhìn xuống dưới thấy cách khá xa mặt đất, cậu càng sợ hơn. Thế là phải mở giọng mà cầu xin Lục Minh.
"Anh à, thả em xuống đi mà."
Giọng của Hoàng Thiên có chút run run, Lục Minh cũng nghe thấy, bất giác mà cười nhẹ một cái. Tay cũng từ từ thả dây ra, cậu đặt được chân lên dây, căng thẳng mà thở phào một cái. Tiếp đó ngước đầu nhìn anh, Lục Minh bên kia cũng nhìn cậu.
Hai bên nhìn nhau không ai động đậy, qua một phút Lục Minh mới bước chân về phía Hoàng Thiên, cậu mở to mắt, chân lùi lại ra phía sau theo bản năng. Người tiến, kẻ lùi, đến khi hết đường lùi Hoàng Thiên đứng im tại chỗ, cảnh giác nhìn anh.
Khi cả hai còn vài centimet nữa là chạm được vào nhau, Lục Minh mới dừng chân. Sáu thành viên đang ngồi, rảnh rỗi hóng hớt chuyện kia thấy tình hình như vậy khẽ lên tiếng.
"Anh Lục Minh, thọc lét em ấy á."
"Hoàng Thiên, em phải làm gì đi chứ, sao đứng im như tượng vậy?"
"..."
Mỗi người đều có một ý khác nhau, Hoàng Thiên khi nghe thấy cũng chỉ biết đứng lặng im, không chịu nhúc nhích dù chỉ một chút.
Lục Minh nghe thấy cái gì mà thọc lét thọc lét, thế là đưa tay sang eo của Hoàng Thiên, thọc thọc vài cái. Hoàng Thiên dù buồn cười nhưng tay không chịu buông ra khỏi dây, cậu buồn cười đến nỗi cả người đều run lên từng hồi.
Lục Minh vẫn vui vẻ mà thọc thọc lấy, Hoàng Thiên không chịu nổi nữa, chân đang đứng trên dây đột nhiên bị trượt khỏi. Cả hai chân đều không còn đứng trên dây bên dưới nữa, nhưng tay vẫn cầm chắc sợi dây thừng, chân co lại, không để chân chạm đất, cả người cậu đều lủng lẳng theo chuyển động của dây.
Lục Minh nhân cơ hội thả dây trong tay mình ra, theo đó mà Hoàng Thiên bị té luôn xuống đệm. Người chiến thắng vòng này chính là Lục Minh.
Trận khi nãy của Lục Minh và Hoàng Thiên khá hồi hộp, không giống như những gì họ đã suy diễn trước đó nên khi cả hai thực hiện thử thách thì bên dưới có sáu người cùng reo hò, có vài lần phấn khích quá mà la lên vài tiếng.
"Lượt thứ tư, xin mời Hoàng Đức và Thanh Phúc."
Hoàng Đức đi tới nơi đầu tiên, Thanh Phúc đi theo sau, gần tới thì vấp phải miếng đệm mà ngã. Tất cả mọi người đang ở đó đều cười lớn, bao gồm cả sáu thành viên kia, Hoàng Đức dù trên miệng cũng cười nhưng vẫn tốt bụng mà đi lại đỡ Thanh Phúc đứng lên.
Thanh Phúc có hơi xấu hổ vì chuyện vừa rồi, tại đó mặt với tai đều đỏ hết lên. Thanh Phúc và Hoàng Đức đứng lên dây, chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện thử thách.
"Thử thách... Bắt đầu."
Đang nói với chất giọng đầy mạnh mẽ, đột nhiên đạo diễn giọng trở nên có chút run, như là đang nhịn cười. Các nhân viên bên tổ chương trình tiếp tục bị chọc cười, buồn cười lắm nhưng mà phải nhịn lại, vì thế tất cả đều mím chặt môi lại, kìm nén tiếng cười của mình.
Thanh Phúc nhìn thấy cả vào mắt, gò má với tai lại càng đỏ hơn, môi còn có chút bĩu bĩu ra nhưng tay vẫn cầm chặt lấy dây thừng mà kéo.
Hoàng Đức quay sang nhìn thấy mặt với tai của Thanh Phúc, như bị chọc trúng điểm mà cười đến run cả người, cười đến không chịu nỗi nữa mà tự ngã xuống đệm luôn.
Sáu thành viên kia có người đứng lên, vừa chạy lại chỗ Hoàng Đức vừa cười, có người ngồi gập cả bụng tại chỗ mà cười đến chảy nước mắt.
"Đừng có cười nữa mà."
Thanh Phúc bất lực mà đứng trên đệm nhìn tất cả mọi người, nhưng bọn họ không thèm để ý đến mà cười không ngừng nghỉ, phải mất khá lâu sau đó mới ổn định lại được.
"Vậy các trận vừa rồi có bốn người giành chiến thắng, đó chính là Hoàng Huy, Trọng Nhân, Lục Minh và Thanh Phúc. Bây giờ sẽ tiến vào vòng thứ hai."
"Lượt đầu tiên, mời Hoàng Huy và Trọng Nhân."
"Thử thách bắt đầu."
Hai bên đôi co một hồi lâu mà vẫn chưa có ai thắng cuộc, chờ đến lúc đối thủ mệt rồi, cũng có chút lơ là, Hoàng Huy liền giật mạnh cái dây một cái, Trọng Nhân chưa kịp định hình đã rơi xuống đệm.
Hoàng Huy lịch sự mà bước xuống, đi đến đưa tay ra, ý muốn giúp Trọng Nhân đứng dậy. Cậu ta liền hiểu ra mà đưa tay nắm lấy rồi đứng lên.
"Lượt tiếp theo, xin mời Lục Minh và Thanh Phúc."
"Thử thách bắt đầu."
Vừa mới nghe tiếng bắt đầu, Lục Minh liền dùng lực mà kéo mạnh, Thanh Phúc bị động tác đó mà mất thăng bằng, chân đang đặt trên dây không ngừng chuyển qua chuyển lại, nhưng cuối cùng vẫn không giữ thăng bằng được mà ngã xuống đệm ngay và luôn.
Vừa mới bắt đầu đã kết thúc nên mọi người đều há hốc mồm, giây tiếp theo lại cười lên vài tiếng.
"Tiếp theo đây, có hai người vào được vòng thứ ba, đó là Hoàng Huy và Lục Minh. Xin mời hai người bước lên, tiếp tục thử thách."
"Thử thách, bắt đầu."
Hoàng Huy quan sát từ đầu đến cuối, không bỏ sót bất kỳ động tác nào của mọi người nên vừa mới nghe thấy hai tiếng "Bắt đầu" là đã bỏ tay ra khỏi dây thừng, đúng như dự đoán Lục Minh cũng vừa lúc đó mà kéo sợi dây.
Đương nhiên, Lục Minh giống như các trận trước mà dùng lực có hơi mạnh nên đã bị té xuống đệm. Không phải kiểu dáng nằm sấp mặt, anh rất điềm tĩnh, hai chân đạp lên đệm. Theo quán tính, bước vài bước mới dừng hẳn lại được.
"Kết quả đã rõ, xin chúc mừng Hoàng Huy đã giành được chiến thắng cuối cùng."
Sáu thành viên kia đứng dậy, chạy nhảy qua phía hai người họ đang đứng, người thì chúc mừng Hoàng Huy, người thì an ủi Lục Minh.
Biểu cảm của Lục Minh không giống buồn hay bực bội gì hết, chỉ một cái mặt thảnh thơi, có vẻ không quan tâm mấy về việc thắng thua. Thế mà vẫn có người đi an ủi, ví dụ như người nào đó. Hoàng Thiên nhìn Lục Minh, ghé sát cạnh anh rồi mở miệng nói nhỏ.
"Anh làm tốt lắm rồi."
"... Ừm, cảm ơn em."
Ban đầu Lục Minh cũng khá bất ngờ vì Hoàng Thiên nói như vậy, nhưng sau đó cũng vui vẻ đáp lại.
Hoàng Thiên khi nói xong mới tự mình nhận ra, khi không lại nói với anh ấy như vậy, đằng nào cũng không có thân thiết mấy, chỉ gặp nhau vài lần ở các buổi lễ trao giải.
Đôi khi cũng sẽ có nói chuyện qua nhưng những lần đó rất hiếm hoi. Hoàng Thiên ngượng ngùng quay sang chỗ khác, không nói gì thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất