Tước Đăng Tiên

Chương 11

Trước Sau
Trong Thiên Đào Viên, trăm dặm đào hoa đua nở như gấm, tràng hoa rực rỡ tựa ánh ban mai, gió nam nhè nhẹ thổi, cánh hoa như mưa rơi xuống sông Thiên Hà.

Vi Lộ đi đến với chiếc váy vàng nhạt. Nàng là con gái duy nhất của hai vị Thượng Thần Viên Hạo Trì và Thanh Nhan, hiện đang được bốn vị Thượng Thần nuôi dưỡng.

Lúc trước, khi lần đầu tiên tới Thiên Đào Viên, nàng nhìn thấy Tinh Như đã hóa ra nguyên hình nằm dưới gốc cây.

Khi ấy, nàng không suy nghĩ nhiều liền thốt ra một tiếng con gà trọc, sau này nghĩ lại cũng cảm thấy có lỗi.

Nhưng nàng luôn thắc mắc tại sao trên người y lông mao không thấy, thành người tóc lại nhiều như vậy?

Tìm khắp trong ngoài Thiên Đào Viên cũng không thấy ai, Vi Lộ nghi hoặc nghiêng đầu, một cánh hoa trên trán từ từ rơi xuống, nàng giơ bàn tay nho nhỏ lên, nhìn cánh hoa rơi vào lòng bàn tay, híp mắt cười như nắm được bảo bối mong muốn từ lâu, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Lúc này, mấy vị Thượng Thần đang chơi Bài Cửu trong khu vườn nhỏ phía sau Tử Vi cung.

Hôm nay, hướng bàn đã thay đổi, Mộng Xu Thượng Thần đổi từ hướng bắc sang tây, nhưng Phong Uyên và Tư Tuyền vẫn ngồi cùng nhau.

Mộng Xu chống cằm nhìn bài trước mặt, lại ngước mắt nhìn quân bài trong tay Kiếm Ngô, mắt không khỏi hiện đầy tinh quang.

Kiếm Ngô mới xuất quan mấy ngày trước, hiện tại hắn là Thiên Đế, công vụ rất nhiều, bất quá gần đây phong ấn Vô Tình Hải được Phong Uyên tu bổ, thiên hạ thái bình, hắn có chút thời gian rảnh rỗi, cộng thêm Mộng Xu năn nỉ rất khẩn thiết, hắn liền cùng bọn họ chơi vài ván.

Bắt gặp ánh mắt của Mộng Xu, Kiếm Ngô thu tay, đánh ra một quân khác, thuận miệng hỏi: "Vi Lộ đâu?"

Mộng Xu cảm thấy có chút hối hận, vừa sờ bài vừa nói: "Nàng bảo muốn đến Thiên Đào Viên tìm tiểu tiên quân kia chơi."

Nghe vậy, Tư Tuyền nhất thời ngẩn ra, khi định thần lại thì đã đem quân mình vừa đụng đến đánh ra.

Kiếm Ngô cau mày: "Công khóa hôm nay đã làm xong hết chưa?"

Mộng Xu tủm tỉm thả Cửu Đồng* trong tay xuống, vui sướng khi người khác gặp họa nói "Ta đoán là chưa a", sau đó quay sang Phong Uyên: "Đúng rồi, ngươi đến tìm nàng đi?"

Ba vị Thượng Thần đồng loạt nhìn về phía Phong Uyên, Phong Uyên khí định thần nhàn mà vươn tay, dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tuyệt vọng của Mộng Xu, đem mấy quân bài trước mặt ầm một tiếng đẩy ngã, chầm chậm nói: "Ù."



Mộng Xu "..."

Hắn đứng dậy, phủi mấy cánh hoa rơi trên vai, phất tay áo, nhàn nhạt nói: "Ta đến Thiên Đào Tiên tìm Vi Lộ, các ngươi tiếp tục đi."

Lúc đi hắn còn không quên lấy từ Kiếm Ngô và Tư Tuyền mấy hạt châu màu trắng, Mộng Xu không còn hạt châu nào, chỉ còn lại một hộp nhỏ Bàn Nhược quả, Phong Uyên không chút khách khí, trực tiếp lấy đi phân nửa.

Sau khi Phong Uyên rời đi, Mộng Xu kéo ống tay áo Tư Tuyền, bắt đầu gào khóc: "Ngu ngốc quá, thực sự, ta chỉ biết rằng hắn ta có Đại Minh Cống**, không thể đánh Yêu Kê***. Không biết rằng đến Cửu Đồng hắn cũng không tha, tưởng rằng còn có thể đoạt lại vài hạt châu, vậy mà hiện tại, ta ngay cả Bàn Nhược quả cũng không còn a..."

*|**|***: đều là tên gọi các quân bài trong Bài Cửu

Tư Tuyền bị hắn gào đến đau đầu, vỗ vỗ vai hắn, nhẹ giọng an ủi vài câu cũng không thấy hiệu quả, liền hỏi: "Chơi nữa không?"

Mộng Xu lập tức ngồi thẳng dậy: "Chơi!"

- --------------------------------------

Trong căn nhà nhỏ ở phía tây Thiên Đào Viên, Vi Lộ ngồi bên giường, tò mò nhìn tiểu tiên quân đang say ngủ, đôi mắt y nhắm lại, hàng mi dài cong lên, sắc mặt tái nhợt ốm yếu, gân xanh nổi rõ trên cánh tay.

Lúc nàng đến, cửa mở toang, nàng lễ phép gọi hai lần, nhưng không ai đáp, liền mạnh bạo tiến vào.

Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, ngoài ra còn có ai đó đang đắp áo choàng nằm trên giường. Áo choàng trắng như tuyết, ánh sáng rực rỡ lọt qua cửa sổ, dừng lại trên mặt y.

Nàng gọi thêm lần nữa, nhưng người trên giường vẫn nằm im bất động. Do dự một lúc, Vi Lộ bước lên phía trước, nàng nhìn thấy tiên quân mà mình tìm nãy giờ nằm cuộn tròn ở đây, giống như một con thú nhỏ đơn độc.

Vi Lộ cứ ngồi bên giường nhìn y hồi lâu, trong một khoảnh khắc, nàng đột nhiên cảm thấy con chim trọc lông trước mặt có chút đáng thương, nàng cẩn thận đưa tay ra, muốn sờ sờ đầu y.

Nhưng nàng còn chưa kịp làm gì, sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân, nàng vội vàng quay đầu lại, Phong Uyên đã đứng ở cửa, trường bào của hắn thật dài kéo phía sau người, tạo nên một khung cảnh tao nhã. Mặt trời đang say giấc, hoa bay khắp nơi, con đường ở phía xa dường như kéo dài đến vô tận.

Hắn nhàn nhạt hỏi: "Biết hôm nay có tiết học?"

Vi Lộ nghe vậy lập tức rút tay về, chột dạ vội vàng từ dưới đất đứng lên, một lúc lâu sau mới ho khan một tiếng, thành khẩn đáp: "Con quên mất."

Phong Uyên hỏi tiếp: "Ngươi tới đây làm gì?"



Vi Lộ ngoan ngoãn chắp tay, đầu rũ xuống, giống như đang suy tư: "Con tới tìm y."

"Tìm y làm gì?"

Nàng mím môi, trộm nhìn Tinh Như một cái, trả lời: "Con muốn nghe y kể chuyện."

Phong Uyên lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tinh Như trên giường, hắn cùng Vi Lộ ở đây đã lâu, nhưng tiểu yêu này lại không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn hướng Vi Lộ từ từ hỏi: "Y trong mộng kể chuyện cho ngươi?”

Vi Lộ cúi đầu thật sâu, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì sự ngốc nghếch của mình.

Nếu bỏ qua vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Vi Lộ, trong phòng miễn cưỡng cũng có thể coi là khung cảnh thanh bình. Đợi thêm một lát, Vi Lộ không thấy Phong Uyên lên tiếng, cẩn thận ngẩng đầu lên, liền thấy hắn đang mặt không biếu tình nhìn chằm chằm Tinh Như trên giường.

Ánh mắt của hắn thâm trầm đến mức Vi Lộ không thể hiểu được. Quá đáng sợ, quá dọa người! Cho dù có cho Vi Lộ mười lá gan, nàng cũng không dám càn quấy trước mặt vị Thượng Thần này, nhiều nhất nàng cũng chỉ dám tính toán xem, vạn nhất Phong Uyên bạo phát tính tình, nàng làm sao đem con chim trọc lông này chạy mất.

Vi Lộ ấy vẫn còn là một cô bé chưa đến tuổi thành niên, việc cùng người ta bỏ trốn đối với nàng có chút mới mẻ, lại cũng có chút kích thích nha.

Tâm tư của Phong Uyên cũng không phức tạp như Vi Lộ nghĩ, hắn chỉ thầm cảm thấy tiểu yêu này thật lười biếng, hắn từng thấy y ở trong Thiên Đào Viên mấy lần, lần nào cũng là đang ngủ, lúc trước không nên để y canh giữ ở chỗ này, nên phong y làm thần ngủ mới đúng.

Hắn vừa định xoay người rời đi, chợt nhìn thấy khóe mắt y chảy ra một giọt nước, dưới ánh mặt trời lấp la lấp lánh, rất nhanh thấm vào gối, biến mất vô tung.

Phong Uyên hơi giật mình, có vài ý niệm hiện lên trong đầu hắn, như sao băng trong đêm, như sương trong nắng, đột nhiên xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất, không kịp bắt lấy.

Vị thần từng chấp chưởng thiên địa nhiều năm, lần đầu tiên trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc, một lúc sau mới đè nén cảm xúc dư thừa, cúi đầu, đưa tay về phía Vi Lộ, nói: “Đi thôi."

Vi Lộ tiếc nuối đáp: “Dạ”, rồi đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay Phong Uyên, thở dài một tiếng không hợp tuổi, trong lòng thầm than: hôm nay không bỏ trốn được rồi, tiểu tiên nữ phải về lớp a…

Trước khi rời đi, nàng còn lưu luyến không thôi nhìn Tinh Như trên giường, y vẫn đang ngủ say, như thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Vi Lộ không rõ lí do chợt cảm thấy buồn thay cho y, có lẽ là bởi vì đã nghe quá nhiều chuyện buồn trong thời gian này, vì vậy nàng có một trái tim đồng cảm với tất cả chúng sinh trong thiên hạ.

Phong Uyên dẫn Vi Lộ ra khỏi căn phòng, hắn vu vơ nghĩ, tại sao Vi Lộ lại thích tiểu yêu thú đó thế? Hắn biết rằng tiểu yêu này lớn lên cũng tạm được, nhưng ngoài cái này ra, không còn bất luận cái gì đáng khen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau