[Drahar] Dưới Những Vì Sao

Chương 3

Trước Sau
Harry và Hermione đã về lại toa của mình khi tàu đến nơi, Harry đã ngạc nhiên khi thấy thấy sắc mặt Ron có hơi trắng bệch, nhưng cậu không định hỏi.

Harry và Ron đi theo dòng người ra khỏi sân ga, dưới sự chỉ dẫn của bác Hagrid, các tân sinh đi thuyền vượt qua hồ Đen đến dưới lâu đài, đi qua một đường hầm, rồi đi lên cầu thang đá, cuối cùng là đứng tụ ở trước một cái cửa gỗ thật lớn.

Cửa lớp ngay lập tức mở ra, một nữ phù thủy tóc đen cao lớn mặc cái áo choàng xanh ngọc bích đứng trước cửa với vẻ mặt nghiêm túc. Harry lặng lẽ lui về sau một bước khỏi đám đống, cố giấu mình.

"Học sinh năm nhất đây thưa giáo sư McGonnagall." Bác Hagdrid nói.

"Vâng, cảm ơn bác Hagrid." Cô McGonnagall gật đầu, dẫn bọn nhỏ đến trước cửa lễ đường, rồi giới thiệu cho bọn nhỏ về nghi thức phân nhà và bốn nhà khác nhau.

Ron thì thầm ở cạnh Harry: "Fred nói phân nhà phải làm một bài kiểm tra, đau lắm." Harry hơi buồn cười khi Ron bị anh nó dọa thành như vậy — cậu đã đọc trong sách về cái mũ phân loại, cái mũ đội đầu thì làm sao mà đau. Nhưng Harry cũng không định nói cho Ron biết sự thật.

Ron ngừng một hồi rồi nói: "Hy vọng mình không vào Slytherin, chỉ những phù thủy tà ác mới vào đó thôi, ngay cả Kẻ mà ai cũng biết là ai đó cũng từ nhà đó mà ra." Nghe thế làm Harry nhớ tới người phụ nữ dịu dàng ở Hẻm Xéo, cậu không trả lời, lại nghe cô McGonnagall cao giọng dặn dò bọn nó sửa sang quần áo lại và xốc lại tinh thần, nghe thế, cậu sờ sờ lên mái tóc bù xù của mình.

Sau đó cô McGonnagall xoay người rời đi, để bọn nó đứng đợi ở đó.

Lúc này trong đám người truyền đến một trận xôn xao, ngay sau đó vang lên một giọng nói kéo dài: "Thì ra là thật." Đám nhỏ xê ra hai bên thành một con đường, Harry ngay lập tức nhận ra người đi đến là cậu bé ở cửa hàng trang phục hôm nọ, phía sau hắn còn có hai đứa khác đi theo trông cực kỳ giống người anh họ của Harry. Cậu bé tóc vàng bạch kim chậm rãi đi đến trước mặt Harry: "Mọi người đều nói Harry Potter đến Hogwarts, hóa ra là cậu." Là một câu khẳng định, Harry nghĩ mình chắc cũng không cần phải trả lời lại.

Quả nhiên, thằng nhóc kia lại nói tiếp: "Đây là Crabbe, đây là Goyle." Hắn hất cằm ý chỉ về hai đứa phía sau, "Tôi là Malfoy, Draco Malfoy."



Hóa ra vì thế nên mẹ hắn mới gọi hắn là rồng nhỏ. Harry sững sờ trong chốc lát, nghe thấy Ron ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng dể cố nén tiếng cười.

Draco Malfoy đứng trên một bậc thang cao hơn nhìn thẳng xuống Ron. "Bộ thấy tên tao buồn cười lắm hả? Tên mày tao còn chưa thèm hỏi nha! Cha tao đã nói cho tao biết hết về tụi tóc đỏ Weasley nhà mày rồi, mặt đầy tàn nhang, con thì đông đến nổi nuôi không xuể!"

Mặt Ron đỏ lựng lên, nó còn chưa kịp phản bác lại thì đã nghe thấy Harry phát ra một tiếng cười, Ron trợn mắt nhìn Harry, lui xa khỏi người cậu một bước. Harry biết mình không nên cười, nhưng câu nói của Draco làm cậu nhớ lại bộ dáng ăn bánh kẹo ngấu nghiến của Ron trên tàu, thật sự rất buồn cười mà.

Một bàn tay đưa đến trước mặt Harry, Harry ngẩng đầu nhìn Draco hất cằm đầy đắc ý. "Cậu biết đó, dù cho có cùng là phù thủy, thì cũng có những gia đình không giống nhau, cho nên tôi nghĩ cậu hẳn là nên kết bạn với tôi."

Harry nhìn cái tay ở trước mặt mình, nó nhợt nhạt và gầy guộc như khuôn mặt của Draco. Đây là lần đầu tiên có người chính thức kết bạn với cậu một cách trang trọng như vậy, làm Harry cảm thấy lúng túng. Theo bản năng muốn nắm lại, nhưng cái giọng điệu ngạo mạn và hai đứa ở sau rất giống tay sai của Dudley làm Harry có hơi lấn cấn. Khi Harry còn đang do dự vò cái tay áo chùng, thì cô McGonnagall đã quay lại và đứng sau Draco vỗ vai hắn, ra hiệu cho hắn về lại hàng của mình.

Đám nhỏ lộn xộn mà xếp thành từng hàng, đi theo cô McGonnagall vào đại sảnh, tuy rằng đã đọc trong Lịch sử Hogwarts rồi, nhưng Harry vẫn không thể dời mắt khỏi trần nhà lộng lẫy kia.

Có một chiếc nón phù thủy chóp nhọn được đặt trên chiếc ghế đẩu. Đột nhiên cả lễ đường ồn ào trở nên im lặng, Harry nhận ra mọi người đều nhìn chằm chằm cái nón này. Rồi nó bỗng nhiên vặn người bắt đầu ca hát:

"... Có lẽ mi sẽ vào Slytherin, có lẽ mi có thể gặp được những người chân thành ở đây, nhưng những kẻ xảo quyệt và độc ác đó sẽ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình..."

Khi nghe những câu từ ấy, Harry ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, muốn nhìn xem biểu cảm của Draco sẽ như thế nào.

Sau khi tiếng hát dừng lại, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, cái nón cong người khom lưng về bốn phía. Rồi cô McGonnagall cầm tấm da dê bắt đầu gọi tên.

"Hermione Granger!"



"Gryffindor!"

Ron hừ một tiếng.

Harry nhìn về bàn nhà Gryffindor theo hướng Hermione chạy đến, cặp song sinh tóc đỏ đang bắt tay với cô bé, bọn họ nhìn Harry và vẫy tay chào cậu với một nụ cười, Harry cũng cười đáp lại.

Tiếp theo là Goyle và Crabbe, hai đứa đi theo Draco đều được phân vào Slytherin, Ron và Neville là Gryffindor. Lúc cái tên Draco Malfoy được xướng lên, Harry nhận ra biểu cảm của hắn có hơi cứng đờ, nhưng vẫn nghênh ngang đi tới, cái nón còn chưa chạm vào tóc hắn đã kêu lớn Slytherin, thằng bé cười nhếch, hài lòng đi về phía bàn Slytherin. Cái này làm cậu tin chắc rằng thật sự cả nhà hắn đều là Slytherin.

"Harry Potter!"

Cuối cùng cô McGonnagall cũng gọi tên của cậu.

Ngay khi Harry đi về phía trước, cả đại sảnh phát ra tiếng xì xào bàn tán, Harry biết những người này đang bàn tán về mình. Cái nón lớn trùm lên đầu che đi tầm mắt cậu, cậu lặng lẽ chờ ở trong bóng tối.

"Chà, khó đây, rất khó." Một giọng nói rất nhỏ vang lên bên tai Harry, "Can đảm có thừa... Trí tuệ cũng không kém..., tâm địa không xấu." Thế sẽ vào Gryffindor sao? Nghe cũng không tệ, ít nhất là có cặp song sinh và Hermione ở đó, nhưng Harry vẫn chưa nghe thấy cái tên nhà nào được xướng lên, và giọng nói kia lại nói tiếp. "Mi còn có khát vọng để chứng minh bản thân mình mãnh liệt, khát vọng kết bạn, có lẽ còn có chờ mong sức mạnh... Ta nghĩ nơi này có thể giúp mi đạt được vinh quang, không nghi ngờ gì —"

"Slytherin!"

Ngay khi cái nón được nhấc lên, trong một khoảnh khắc Harry vẫn chưa thể thích ứng kịp ánh sáng trong lễ đường nên không mở mắt ra nổi, tất cả những gì cậu có thể cảm giác được là một bầu không khí im lặng đến kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau