Chương 27: Bệnh viện ma quái
"Cứ tiếp tục đi thôi, chúng ta ở lại đây cũng không phải cách." Cậu thở dài tiếp tục nắm tay Tử Lâm đi về phía trước.
Bầu trời đỏ chót, những tiếng sấm chớp càng ngày càng vang dội giống như tiếng hét lớn đầy oán hận, gió thổi mạnh qua, tiếng lá cây kêu lên xào xạc.
Nhóm bọn họ tiếp tục đi vào sâu trong công viên.
"Hình như chúng ta đi đến điểm cuối rồi." Như hoang mang nhìn bức tường trước mặt.
"Không thấy thứ gì khác ngoại trừ cây cối cùng hoa." Cảnh gãi đầu đầy bực bội "Chẳng lẽ chúng ta đoán sai rồi."
"Không thể, chắc chắn chúng ta đã đi đúng." Tử Lâm lắc đầu phản bác, cậu ta đi đến cạnh bức tường bao lấy công viên rồi đưa tay ra sờ soạng "Chắc chắn có cơ quan nào đó, mọi người cùng tìm thử đi."
Nghe vậy mọi người vắt đầu sờ soạng tìm kiếm cơ quan trên tường, cậu nhìn bọn họ sau đó tìm kiếm xung quanh, thứ đó đã dẫn bọn họ tới đây chắc chắn sẽ để họ tìm được căn hầm ngầm.
Đúng như cậu nghĩ một mảnh cỏ đã bị bứt trụi, hiện ra một hộp trong suốt, bên dưới nắp hộp là một cái nút đỏ được chôn vùi dưới lớn đất, nếu như có thêm những nhánh cỏ che lại thì sẽ không có người phát hiện ra.
"Tôi tìm thấy công tắc rồi." Cậu nói lớn về phía nhóm người.
Bọn họ nghe vậy liền chạy lại chỗ cậu
"Bấm đi." Tử Lâm gật đầu với cậu.
Cậu mở nắp hộp lên rồi dùng một ngón tay ấn nút xuống.
Cạch, kẹt, kình kịch.
Tiếng cơ quan hoạt động, mặt đất nơi chỗ họ đang đứng thoáng lung lay, tiếng dây xích kéo vang lên, ở trên mặt đất một khối đất đang từ từ sụp xuống, một cái hố tối đen hiện ra trước mắt mọi người.
Bọn họ đi lại gần nhìn xuống hố đen sau đó bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
"Cái này làm sao mà xuống đây." Cảnh khó hiểu nói, cái hố này hoàn toàn không thấy cầu thang đâu cả.
Tiếng của cậu ta vừa dứt thì một tiếng cạch vang lên, bên dưới hố đen có thứ gì đó đang từ từ chạy lên.
"Cái gì vậy." Vy sợ hãi nói
Những người khác cũng lo lắng nhưng bọn họ không rời đi mà nhìn xem rốt cuộc bên dưới có thứ gì.
Một cái thang máy không có vách từ từ chạy lên lấp kính cả hố đen.
"Đi lên đi." Tử Lâm nói rồi kéo cậu đi lên thang máy, những người khác cũng nhanh chóng theo sau.
Nhưng khi bọn họ đi lên thang máy lại không một chút di chuyển.
"Sao nó lại không chạy." Như khó hiểu hỏi, chẳng lẽ phải đi lại chỗ cơ quan lúc nãy.
Tử Lâm suy nghĩ một chút rồi ngồi xổm xuống đưa tay mò mẫm xung quanh.
"Đây rồi." Sau khi chạm được vào một tấm ván cao hơn những tấm ván khác cậu ta liền nhấc lên, bên dưới có một cái nút nhỏ.
"Đúng là một nơi phức tạp." Cảnh cảm thán, từ bé tới giờ cậu ta chưa từng nhìn thấy cơ quan giống thế này, nếu như cậu ta không tận mắt thấy thì cứ nghĩ đây chỉ là một bộ phim kinh dị.
Tử Lâm nhấn vào nút nhỏ, thang máy liền run lên một cái sau đó từ từ hạ xuống.
"A." Trâm giật mình ngã ngồi xuống, Vy bên cạnh vội vàng vịn lấy tay bạn mình tránh cho ngã nằm xuống đập đầu.
Tử Lâm vội vàng đi đến cạnh cậu, choàng tay lên vai cậu kéo vào lòng, tránh cho cậu loạng choạng đứng không vững.
"Ngốc tử, cậu làm gì vậy." Cậu khó hiểu nhìn lên mặt Tử Lâm, không hiểu tại sao cậu ta lại kéo cậu vào lòng.
"Tôi lo lắng cậu té ngã." Tử Lâm mỉm cười nhìn cậu.
"Tôi mới không ngã." Cậu bĩu môi nhưng không đẩy cậu ta ra.
Tử Lâm ánh mắt đầy dịu dàng mỉm cười nhìn cậu, bọn họ không nói gì với nhau cả nhưng những hành động thân thiết giữa bọn họ lại rất hài hòa tự nhiên.
Cạch.
Thang máy dừng lại, nhóm người từ từ đi ra, bên dưới là đất đá khô ráp, khi họ bước đi còn vang lên tiếng rồm rộp.
Phụt, ánh sáng từ ngọn đèn ở hai bên tường bỗng nhiên sáng lên, khiến nhóm người dần thích nghi với bóng tối cảm thấy đau nhứt mắt rồi vội vàng nhắm mắt lại.
"Tại sao ở đây lại có đèn." Cảnh ôm lấy hai mắt tức giận nói.
"Đúng là kỳ lạ." Sầm cũng cảm thấy khó hiểu, đáng lẽ nơi bị bỏ hoang lâu năm như đường hầm như thế này thì đèn điện không thể nào còn sử dụng được.
"Không có gì là kỳ lạ, nơi này là bọn chúng tạo ra, bởi vậy chúng có thể điều khiển mọi thứ." Tử Lâm giải thích, nhưng dù chúng có thể điều khiển mọi thứ nhưng ánh mắt chúng không thể nhìn tất cả mọi việc, thứ kia sẽ không để chúng phá hỏng niềm vui giải trí của nó.
"Chúng ta nhanh chóng đi thôi." Cuối cùng cũng thích ứng được ánh sáng cậu khẽ nói rồi đi về phía trước.
Tử Lâm nhanh chóng đuổi theo, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh.
Năm người phía sau cũng nhanh chóng đi theo, bọn họ đi sát cạnh nhau, cả người đều trong trạng thái phòng bị.
Đường hầm khá dài, xung quanh không có vài căn nhà giam, cửa nhà giam được khóa lại bằng một ổ khóa khá to.
"Cứu... Cứu tôi... Cứu tôi với."
Một giọng nói yếu ớt vang lên, tiếng nói rất nhỏ nhưng bởi vì không gian rất yên tĩnh nên bọn họ nghe thấy rất rõ ràng.
"Ai... Ai... Vậy." Trâm sợ hãi ôm chặt lấy Vy.
"Cứu... Cứu... Cứu."
Tiếng nói yếu ớt lại một lần nữa vang lên, lúc này bọn nghe rất rõ rằng, tuy tiếng nói khá yếu ớt cùng ngắt quãng nhưng câu chữ lại rất rõ ràng, giọng nói cũng khá quen thuộc.
Đây là người đã bỏ lại bọn họ khi bọn họ quyết tâm cứu người.
Bầu trời đỏ chót, những tiếng sấm chớp càng ngày càng vang dội giống như tiếng hét lớn đầy oán hận, gió thổi mạnh qua, tiếng lá cây kêu lên xào xạc.
Nhóm bọn họ tiếp tục đi vào sâu trong công viên.
"Hình như chúng ta đi đến điểm cuối rồi." Như hoang mang nhìn bức tường trước mặt.
"Không thấy thứ gì khác ngoại trừ cây cối cùng hoa." Cảnh gãi đầu đầy bực bội "Chẳng lẽ chúng ta đoán sai rồi."
"Không thể, chắc chắn chúng ta đã đi đúng." Tử Lâm lắc đầu phản bác, cậu ta đi đến cạnh bức tường bao lấy công viên rồi đưa tay ra sờ soạng "Chắc chắn có cơ quan nào đó, mọi người cùng tìm thử đi."
Nghe vậy mọi người vắt đầu sờ soạng tìm kiếm cơ quan trên tường, cậu nhìn bọn họ sau đó tìm kiếm xung quanh, thứ đó đã dẫn bọn họ tới đây chắc chắn sẽ để họ tìm được căn hầm ngầm.
Đúng như cậu nghĩ một mảnh cỏ đã bị bứt trụi, hiện ra một hộp trong suốt, bên dưới nắp hộp là một cái nút đỏ được chôn vùi dưới lớn đất, nếu như có thêm những nhánh cỏ che lại thì sẽ không có người phát hiện ra.
"Tôi tìm thấy công tắc rồi." Cậu nói lớn về phía nhóm người.
Bọn họ nghe vậy liền chạy lại chỗ cậu
"Bấm đi." Tử Lâm gật đầu với cậu.
Cậu mở nắp hộp lên rồi dùng một ngón tay ấn nút xuống.
Cạch, kẹt, kình kịch.
Tiếng cơ quan hoạt động, mặt đất nơi chỗ họ đang đứng thoáng lung lay, tiếng dây xích kéo vang lên, ở trên mặt đất một khối đất đang từ từ sụp xuống, một cái hố tối đen hiện ra trước mắt mọi người.
Bọn họ đi lại gần nhìn xuống hố đen sau đó bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
"Cái này làm sao mà xuống đây." Cảnh khó hiểu nói, cái hố này hoàn toàn không thấy cầu thang đâu cả.
Tiếng của cậu ta vừa dứt thì một tiếng cạch vang lên, bên dưới hố đen có thứ gì đó đang từ từ chạy lên.
"Cái gì vậy." Vy sợ hãi nói
Những người khác cũng lo lắng nhưng bọn họ không rời đi mà nhìn xem rốt cuộc bên dưới có thứ gì.
Một cái thang máy không có vách từ từ chạy lên lấp kính cả hố đen.
"Đi lên đi." Tử Lâm nói rồi kéo cậu đi lên thang máy, những người khác cũng nhanh chóng theo sau.
Nhưng khi bọn họ đi lên thang máy lại không một chút di chuyển.
"Sao nó lại không chạy." Như khó hiểu hỏi, chẳng lẽ phải đi lại chỗ cơ quan lúc nãy.
Tử Lâm suy nghĩ một chút rồi ngồi xổm xuống đưa tay mò mẫm xung quanh.
"Đây rồi." Sau khi chạm được vào một tấm ván cao hơn những tấm ván khác cậu ta liền nhấc lên, bên dưới có một cái nút nhỏ.
"Đúng là một nơi phức tạp." Cảnh cảm thán, từ bé tới giờ cậu ta chưa từng nhìn thấy cơ quan giống thế này, nếu như cậu ta không tận mắt thấy thì cứ nghĩ đây chỉ là một bộ phim kinh dị.
Tử Lâm nhấn vào nút nhỏ, thang máy liền run lên một cái sau đó từ từ hạ xuống.
"A." Trâm giật mình ngã ngồi xuống, Vy bên cạnh vội vàng vịn lấy tay bạn mình tránh cho ngã nằm xuống đập đầu.
Tử Lâm vội vàng đi đến cạnh cậu, choàng tay lên vai cậu kéo vào lòng, tránh cho cậu loạng choạng đứng không vững.
"Ngốc tử, cậu làm gì vậy." Cậu khó hiểu nhìn lên mặt Tử Lâm, không hiểu tại sao cậu ta lại kéo cậu vào lòng.
"Tôi lo lắng cậu té ngã." Tử Lâm mỉm cười nhìn cậu.
"Tôi mới không ngã." Cậu bĩu môi nhưng không đẩy cậu ta ra.
Tử Lâm ánh mắt đầy dịu dàng mỉm cười nhìn cậu, bọn họ không nói gì với nhau cả nhưng những hành động thân thiết giữa bọn họ lại rất hài hòa tự nhiên.
Cạch.
Thang máy dừng lại, nhóm người từ từ đi ra, bên dưới là đất đá khô ráp, khi họ bước đi còn vang lên tiếng rồm rộp.
Phụt, ánh sáng từ ngọn đèn ở hai bên tường bỗng nhiên sáng lên, khiến nhóm người dần thích nghi với bóng tối cảm thấy đau nhứt mắt rồi vội vàng nhắm mắt lại.
"Tại sao ở đây lại có đèn." Cảnh ôm lấy hai mắt tức giận nói.
"Đúng là kỳ lạ." Sầm cũng cảm thấy khó hiểu, đáng lẽ nơi bị bỏ hoang lâu năm như đường hầm như thế này thì đèn điện không thể nào còn sử dụng được.
"Không có gì là kỳ lạ, nơi này là bọn chúng tạo ra, bởi vậy chúng có thể điều khiển mọi thứ." Tử Lâm giải thích, nhưng dù chúng có thể điều khiển mọi thứ nhưng ánh mắt chúng không thể nhìn tất cả mọi việc, thứ kia sẽ không để chúng phá hỏng niềm vui giải trí của nó.
"Chúng ta nhanh chóng đi thôi." Cuối cùng cũng thích ứng được ánh sáng cậu khẽ nói rồi đi về phía trước.
Tử Lâm nhanh chóng đuổi theo, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh.
Năm người phía sau cũng nhanh chóng đi theo, bọn họ đi sát cạnh nhau, cả người đều trong trạng thái phòng bị.
Đường hầm khá dài, xung quanh không có vài căn nhà giam, cửa nhà giam được khóa lại bằng một ổ khóa khá to.
"Cứu... Cứu tôi... Cứu tôi với."
Một giọng nói yếu ớt vang lên, tiếng nói rất nhỏ nhưng bởi vì không gian rất yên tĩnh nên bọn họ nghe thấy rất rõ ràng.
"Ai... Ai... Vậy." Trâm sợ hãi ôm chặt lấy Vy.
"Cứu... Cứu... Cứu."
Tiếng nói yếu ớt lại một lần nữa vang lên, lúc này bọn nghe rất rõ rằng, tuy tiếng nói khá yếu ớt cùng ngắt quãng nhưng câu chữ lại rất rõ ràng, giọng nói cũng khá quen thuộc.
Đây là người đã bỏ lại bọn họ khi bọn họ quyết tâm cứu người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất