Chương 48: Trường đào tạo ác mộng
Kịch, kịch, kịch.
Tiếng động càng lúc càng lớn, sau khi ba người kia vừa đi qua phòng học của bọn họ không bao lâu thì một cái bóng đen to lớn xuất hiện.
Nó dừng lại trước cửa phòng học của bọn họ không biết đang làm gì.
Ẩn Cao đưa tay lên miệng ý bảo Ẩn Kỳ cùng Ẩn Sơn đừng động đậy, đừng lên tiếng, rồi vội vàng để tay xuống.
Nếu như đây là oán hận của một học sinh thì chắc chắn quy tắc trường học sẽ ăn sau vao tâm trí của thứ đó.
Ba người không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa, cánh cửa không hề nhúc nhích, thứ bênh ngoài vẫn đứng im.
Kịch, kích.
Tiếng động lại một lần nữa vang lên, bóng đen từ từ đi qua sau đó không còn thấy trên cửa phòng học nữa.
Ba người thở phào một hơi, áp lực mà thứ ấy phát ra khiến cả ba người đều cảm thấy khó thở không thôi.
"Nó đi chưa." Ẩn Kỳ khẽ hỏi.
Ẩn Cao ngồi gần hơn Ẩn Sơn nên nghe được tiếng của Ẩn Kỳ nhưng lại không nghe rõ, nhưng anh ta đại khái cũng biết được cậu muốn hỏi gì bèn lắc đầu tỏ vẻ nó vẫn còn ở bên ngoài.
Trong lúc ba người trầm ngâm suy nghĩ nên làm gì thì có tiếng hét lớn vang lên.
Dường như ba người trẻ tuổi kia đã nhìn thấy thứ đó rồi không nhịn được liền hét lớn.
Sau tiếng hét là những tiếng vang cực kỳ lớn, còn có tiếng rên đầy đau đớn cùng sợ hãi.
Bốp, bốp, bing bing.
Những tiếng vang giống như có thứ gì đánh lẹn cơ thể của người khác.
Tiếng la hét chạy toáng loạn của hai người còn lại khiến ba người trong phòng học cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ liếc mắt nhìn bóng đen bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa phòng, trên tay hắn ta có treo thêm một cái bóng.
Dường như thứ đó rất đắc ý khi bắt được người, nó giơ cao lên sau đó lung lay giống như một con lắc đồng hồ.
Ba người trong phòng nhìn thấy vậy liền không nhịn được cụp mắt xuống, bọn họ sợ hãi đến run rẩy cả người.
Lúc này đây bọn họ mới cảm nhận được huyệt động này có điều không ổn, nó không giống với những huyệt động mà bọn họ từng vào, một huyệt động có độ khó cao.
Không biết thứ bên ngoài đứng khoảng bao lâu rồi rời đi, nhưng khi bọn họ một lần nữa nhìn lên cửa liền không thấy gì nữa cả.
Ẩn Sơn cũng không còn nghe được tiếng động nữa, nhưng Ẩn cao không an tâm, anh ta lấy một tấm bùa được cắt thành hình người nhỏ xíu, sau đó vẽ một nét chữ lên nó, cuối cùng là niệm một câu thần chú.
Người giấy lúc này bỗng nhiên nhúc nhích, nó lắc đầu qua lại rồi đứng dậy, Ẩn Cao nhanh chóng để nó xuống trước cửa, sau đó ra lệnh cho nó men theo khe cửa rồi đi ra bên ngoài xem thử.
Hình giấy tuy nhỏ nhưng hoạt động lại rất nhanh, nó nhanh chóng bòn ra ngoài rồi đi khắp nơi nhìn ngó xung quanh.
Chuyện kỳ lạ là nó đi khắp nơi trong hành lang đều không nhìn thấy ai cả hay thứ gì cả, giống như trong ngôi trường này chỉ có mỗi nhóm bọn họà thôi.
Lúc này Ẩn Cao muốn người giấy vào một phòng kiểm tra thử, nhưng Ẩn Sơn đã ngăn lại, cậu ta cảm thấy ở đây rất nguy hiểm, tốt nhất nên ra ngoài xem thử.
Trong nhóm người vào huyệt hôm nay có rất nhiều người thuộc chính phái, nếu có thể hợp tác với bọn họ thì khả năng sống sót sẽ cao hơn.
Ẩn Cao cảm thấy có lý nên không để hình như vào phòng xem, anh ta tiếp tục để người giấy đi loanh quanh ở hành lang để tìm đường ra khỏi trường học.
Cuối cùng dưới sự tìm kiếm của người giấy bọn họ cũng an toàn rời khỏi trường học.
Nhưng khi ra ngoài cổng bọn họ lại chẳng biết đi đâu, cuối cùng liền núp ở đây để đợi người đi qua.
Nhưng không ngờ người đầu tiên bọn họ thấy là ba người các cậu.
Kể xong truyện Ẩn Cao liền kinh ngạc không biết ba người bọn họ đã đi đến gần bọn cậu từ lúc nào, có vẻ vì quá sợ hãi đi.
Còn vềTử Lâm sau khi nghe xong liền nhìn bọn họ đầy cảm thông "Các người từng nghe huyệt động lặp lại chưa."
Ba người Ẩn gia nghe hỏi liền ngẩn người sau đó gật đầu.
"Huyệt động lặp lại là do linh hồn mở huyệt đã hoàn toàn bị đồng hóa trở thành ác linh." Ẩn Cao trả lời.
Tử Lâm gật đầu tiếp tục hỏi "Các người từng vào huyệt động lặp lại chưa."
Ba người Ẩn gia thành thật lắc đầu, trước giờ bọn họ chỉ vào huyệt động vừa mở, sư phụ nói đạo hạnh của bọn họ không thể nào thoát được huyệt động mở lại, sau này biết được thế giới dành riêng cho những nhà huyền môn này thì cũng chưa từng vào.
"Số các người may mắn thật." Trương Trí cảm thán "Nhưng chắc lần này các người đi không chọn ngày rồi."
"Không lẽ..." Ẩn Cao sợ hãi hốt lên.
"Chúc mừng các người đã đến với huyệt động lặp lại." Trương Trí vui đùa tung hô.
Tử Lâm nhìn sang ánh mắt đầy ghét bỏ.
"Thật sự là huyệt động lặp lại sao." Ẩn Kỳ lo sợ hỏi lại.
Ẩn Sơn run rẩy, không ngờ bọn họ lại có ngày xui xẻo như thế này.
"Đừng xuống tinh thần như vậy, huyệt động lặp lại chưa chắc không có đường sống." Cậu nhìn thấy họ như vậy liền không khỏi lên tiếng an ủi "Đúng không Tử Lâm."
"Ừ." Tử Lâm gật đầu rồi hai mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ nói "Những gì chúng ta trải qua không giống với những gì tiền bối trong giới nói, ở nơi này ác linh không phải chủ nhân duy nhất."
"Ý cậu là." Ẩn Cao khó hiểu hỏi.
"Anh cứ nghĩ nếu như đây là một bộ phim, vậy đạo diễn có biến bộ phim của mình thành một bộ phim chết hay không."
Tiếng động càng lúc càng lớn, sau khi ba người kia vừa đi qua phòng học của bọn họ không bao lâu thì một cái bóng đen to lớn xuất hiện.
Nó dừng lại trước cửa phòng học của bọn họ không biết đang làm gì.
Ẩn Cao đưa tay lên miệng ý bảo Ẩn Kỳ cùng Ẩn Sơn đừng động đậy, đừng lên tiếng, rồi vội vàng để tay xuống.
Nếu như đây là oán hận của một học sinh thì chắc chắn quy tắc trường học sẽ ăn sau vao tâm trí của thứ đó.
Ba người không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa, cánh cửa không hề nhúc nhích, thứ bênh ngoài vẫn đứng im.
Kịch, kích.
Tiếng động lại một lần nữa vang lên, bóng đen từ từ đi qua sau đó không còn thấy trên cửa phòng học nữa.
Ba người thở phào một hơi, áp lực mà thứ ấy phát ra khiến cả ba người đều cảm thấy khó thở không thôi.
"Nó đi chưa." Ẩn Kỳ khẽ hỏi.
Ẩn Cao ngồi gần hơn Ẩn Sơn nên nghe được tiếng của Ẩn Kỳ nhưng lại không nghe rõ, nhưng anh ta đại khái cũng biết được cậu muốn hỏi gì bèn lắc đầu tỏ vẻ nó vẫn còn ở bên ngoài.
Trong lúc ba người trầm ngâm suy nghĩ nên làm gì thì có tiếng hét lớn vang lên.
Dường như ba người trẻ tuổi kia đã nhìn thấy thứ đó rồi không nhịn được liền hét lớn.
Sau tiếng hét là những tiếng vang cực kỳ lớn, còn có tiếng rên đầy đau đớn cùng sợ hãi.
Bốp, bốp, bing bing.
Những tiếng vang giống như có thứ gì đánh lẹn cơ thể của người khác.
Tiếng la hét chạy toáng loạn của hai người còn lại khiến ba người trong phòng học cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ liếc mắt nhìn bóng đen bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa phòng, trên tay hắn ta có treo thêm một cái bóng.
Dường như thứ đó rất đắc ý khi bắt được người, nó giơ cao lên sau đó lung lay giống như một con lắc đồng hồ.
Ba người trong phòng nhìn thấy vậy liền không nhịn được cụp mắt xuống, bọn họ sợ hãi đến run rẩy cả người.
Lúc này đây bọn họ mới cảm nhận được huyệt động này có điều không ổn, nó không giống với những huyệt động mà bọn họ từng vào, một huyệt động có độ khó cao.
Không biết thứ bên ngoài đứng khoảng bao lâu rồi rời đi, nhưng khi bọn họ một lần nữa nhìn lên cửa liền không thấy gì nữa cả.
Ẩn Sơn cũng không còn nghe được tiếng động nữa, nhưng Ẩn cao không an tâm, anh ta lấy một tấm bùa được cắt thành hình người nhỏ xíu, sau đó vẽ một nét chữ lên nó, cuối cùng là niệm một câu thần chú.
Người giấy lúc này bỗng nhiên nhúc nhích, nó lắc đầu qua lại rồi đứng dậy, Ẩn Cao nhanh chóng để nó xuống trước cửa, sau đó ra lệnh cho nó men theo khe cửa rồi đi ra bên ngoài xem thử.
Hình giấy tuy nhỏ nhưng hoạt động lại rất nhanh, nó nhanh chóng bòn ra ngoài rồi đi khắp nơi nhìn ngó xung quanh.
Chuyện kỳ lạ là nó đi khắp nơi trong hành lang đều không nhìn thấy ai cả hay thứ gì cả, giống như trong ngôi trường này chỉ có mỗi nhóm bọn họà thôi.
Lúc này Ẩn Cao muốn người giấy vào một phòng kiểm tra thử, nhưng Ẩn Sơn đã ngăn lại, cậu ta cảm thấy ở đây rất nguy hiểm, tốt nhất nên ra ngoài xem thử.
Trong nhóm người vào huyệt hôm nay có rất nhiều người thuộc chính phái, nếu có thể hợp tác với bọn họ thì khả năng sống sót sẽ cao hơn.
Ẩn Cao cảm thấy có lý nên không để hình như vào phòng xem, anh ta tiếp tục để người giấy đi loanh quanh ở hành lang để tìm đường ra khỏi trường học.
Cuối cùng dưới sự tìm kiếm của người giấy bọn họ cũng an toàn rời khỏi trường học.
Nhưng khi ra ngoài cổng bọn họ lại chẳng biết đi đâu, cuối cùng liền núp ở đây để đợi người đi qua.
Nhưng không ngờ người đầu tiên bọn họ thấy là ba người các cậu.
Kể xong truyện Ẩn Cao liền kinh ngạc không biết ba người bọn họ đã đi đến gần bọn cậu từ lúc nào, có vẻ vì quá sợ hãi đi.
Còn vềTử Lâm sau khi nghe xong liền nhìn bọn họ đầy cảm thông "Các người từng nghe huyệt động lặp lại chưa."
Ba người Ẩn gia nghe hỏi liền ngẩn người sau đó gật đầu.
"Huyệt động lặp lại là do linh hồn mở huyệt đã hoàn toàn bị đồng hóa trở thành ác linh." Ẩn Cao trả lời.
Tử Lâm gật đầu tiếp tục hỏi "Các người từng vào huyệt động lặp lại chưa."
Ba người Ẩn gia thành thật lắc đầu, trước giờ bọn họ chỉ vào huyệt động vừa mở, sư phụ nói đạo hạnh của bọn họ không thể nào thoát được huyệt động mở lại, sau này biết được thế giới dành riêng cho những nhà huyền môn này thì cũng chưa từng vào.
"Số các người may mắn thật." Trương Trí cảm thán "Nhưng chắc lần này các người đi không chọn ngày rồi."
"Không lẽ..." Ẩn Cao sợ hãi hốt lên.
"Chúc mừng các người đã đến với huyệt động lặp lại." Trương Trí vui đùa tung hô.
Tử Lâm nhìn sang ánh mắt đầy ghét bỏ.
"Thật sự là huyệt động lặp lại sao." Ẩn Kỳ lo sợ hỏi lại.
Ẩn Sơn run rẩy, không ngờ bọn họ lại có ngày xui xẻo như thế này.
"Đừng xuống tinh thần như vậy, huyệt động lặp lại chưa chắc không có đường sống." Cậu nhìn thấy họ như vậy liền không khỏi lên tiếng an ủi "Đúng không Tử Lâm."
"Ừ." Tử Lâm gật đầu rồi hai mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ nói "Những gì chúng ta trải qua không giống với những gì tiền bối trong giới nói, ở nơi này ác linh không phải chủ nhân duy nhất."
"Ý cậu là." Ẩn Cao khó hiểu hỏi.
"Anh cứ nghĩ nếu như đây là một bộ phim, vậy đạo diễn có biến bộ phim của mình thành một bộ phim chết hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất