Chương 3: Oan gia ngõ hẹp 3 (H nhẹ)
Lục Nghiễm tắm rửa rất chậm. Cậu đã bơi qua lại hơn 20 lần một lúc trên đường bơi dài 50 mét, cho dù cậu có thể lực xuất sắc thì sau khi thư giãn vẫn sẽ kiệt sức. Cảm giác bất lực này giống như lớp vỏ bảo vệ bên ngoài bị thứ gì đó vô hình lột ra, khiến cậu mơ hồ khó chịu và bất an.
Thực ra, sau này nghĩ lại, cậu nhận ra rằng mọi thứ xảy ra vào ngày hôm đó giống như một điềm báo. Cuộc sống của Lục Nghiễm đã thay đổi chóng mặt sau đó, cơn ác mộng mà cậu không bao giờ muốn nhớ lại đã trở thành hiện thực giết chết gần như tất cả hy vọng và lý tưởng của cậu.
Mà lúc đó, khi Lục Nghiễm cố nén cảm giác bất an này rồi bước vào phòng thay đồ, khi cậu đang lơ đãng, cậu hoàn toàn không cảm thấy rằng vào thời khắc này, có một ánh mắt nóng bỏng trần trụi cách đó không xa đang gắt gao khóa chặt cậu. Một cái nhìn đáng sợ dường như muốn nuốt chửng cậu.
Cho đến khi cậu quay người mở tủ quần áo, một hơi thở nam tính mạnh mẽ xa lạ từ phía sau mang theo khí tức cuồng dã cùng dục vọng rõ ràng bao trùm lấy cậu, giọng nam vang lên vô số lần trong cơn ác mộng đột nhiên xâm nhập màng nhĩ, lộ ra một vẻ khinh bạc khó tả.
"Lục Nghiễm, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lục Nghiễm chưa kịp thay quần áo, đứng trước tủ quay lưng về phía chủ nhân của giọng nói, khi giọng nói của Diệp Thiếu Đông vang lên, cậu thậm chí còn nghe thấy được âm thanh căng cứng chật vật không thể kiếm soát của cơ bắp toàn thân. Và còn nhớ đến nỗi đau tột cùng ba năm trước khi hạ thân bị đâm xuyên, cùng cả sự nhục nhã, sụp đổ, thống khổ van xin khi đó.
Mặc dù lúc này trên người vẫn còn một chiếc quần bơi để che đi nơi riêng tư, nhưng ánh mắt nóng bỏng phía sau đang quấn chặt lấy cậu như một tấm lưới sắt vô hình, toàn bộ sống lưng cậu nóng bừng khó hiểu, hạ thân dường như không thể cảm thấy được che phủ bởi vải vóc.
Nhưng dù sao cậu cũng không còn là sinh viên năm cuối mới bước ra khỏi bảo bọc nữa. Thời gian ba năm lắng đọng, cậu đã tích lũy được rất nhiều thứ, đã trưởng thành và từng trải. Cậu nghĩ, điều mình sợ là quá khứ đau đớn và nhục nhã khi đó, chứ không phải người đàn ông sau lưng cậu bây giờ.
Vì vậy cậu chậm rãi hít sâu một hơi, ép mình không được run rẩy, cố gắng không để ý hơi thở phía sau, để cho bản thân bình tĩnh lại.
Trong quá trình này, Diệp Thiếu Đông nhìn thủ phạm mà hắn đã tìm kiếm trong suốt ba năm, kẻ đã ném hắn vào bệnh viện hơn nửa tháng bằng một chiếc bình, nhìn người đàn ông này vai rộng eo hẹp, cơ bắp cân đối. Đôi mắt vốn dĩ xen lẫn tức giận và vui sướng lại sâu thêm một chút...
Hắn nhìn thấy một giọt nước chảy ra từ mái tóc chưa được lau sạch của Lục Nghiễm, lướt qua chiếc cổ hơi mảnh khảnh, chậm rãi trượt dọc theo chỗ lõm thẳng tắp xinh đẹp của sống lưng, trên làn da màu mật ong tràn đầy sức sống có những vết nước nông mơ hồ.
Cuối cùng, dọc theo vòng eo săn chắc rơi vào chiếc quần bơi ôm chặt lấy cặp mông tròn đầy, Diệp Thiếu Đông thậm chí có thể tưởng tượng những giọt nước trượt qua khe sâu giữa mông của người đàn ông, thêm hình ảnh d*m thủy chảy vào nơi cực riêng tư và quyến rũ đó.
Hắn không phải người buông thả, nhưng thân thể này giống như ba năm trước, giống như tiên dược cao cấp, khiến hắn theo bản năng sinh ra những dục vọng nguyên thủy muốn mạo phạm chiếm hữu dù chỉ nhìn thoáng qua.
Diệp Thiếu Đông từ nhỏ đã quen với việc độc đoán, một khi đã thích thứ gì thì sẽ dùng mọi cách để giành được.
Như cách hắn nhìn trúng Lục Nghiễm trong trận đấu bi-da ba năm trước, hắn dày vò người dưới thân từ KTV đến khách sạn, mặc dù sau đó Lục Nghiễm bỏ chạy, nhưng lại có thể tìm thấy người này sau ba năm kiên nhẫn.
Bây giờ Lục Nghiễm tự mình đụng trúng họng súng của hắn, hắn tất nhiên sẽ không chút do dự bắn gãy cánh của cậu, khiến cho cậu không cách nào chạy thoát.
Vì vậy, Diệp Thiếu Đông nhìn Lục Nghiễm như thể đang nhìn vào vật sở hữu của mình, độc đoán tự phụ và không hề che giấu ham muốn của bản thân.
Khi hắn bị cám dỗ bởi người đàn ông gần như khỏa thân trước mặt mà đưa tay ra chuẩn bị xé bỏ chiếc quần bơi cản trở, Lục Nghiễm đột nhiên quay lại, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng như đang nhìn một người xa lạ.
"Vị tiên sinh này, tôi phải nhắc anh một chút, im lìm xuất hiện sau lưng người khác là bất lịch sự. Ngoài ra, chúng ta biết nhau sao?"
Đó là một giọng nói rõ ràng mà lạnh lùng, với ngữ khí đè nén và tức giận.
Sắc mặt Diệp Thiếu Đông trầm xuống, sự áp chế được tích lũy nhiều năm khi ở đỉnh cao quyền lực ngay lập tức khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo. Mặc dù điều hòa đã được bật trong phòng thay đồ, nhưng Lục Nghiễm, người đang ở trong bão táp, vẫn cảm thấy ớn lạnh vô cớ... Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp như phát ra từ bão táp đó của Diệp Thiếu Đông, chế nhạo hỏi cậu "Không biết tôi? Hừ, không sao. Tôi nghĩ..."
Hắn nhướng mày cười đầy ẩn ý, rồi đột nhiên ra tay mà không hề báo trước!
Lục Nghiễm không ngờ rằng hắn sẽ ra tay ngay lập tức, căn bản không có thời gian để đề phòng. Diệp Thiếu Đông nghiêng người né được đòn từ tay phải của cậu, Lục Nghiễm theo bản năng nắm chặt tay trái của mình và vung nó về phía khuôn mặt của Diệp Thiếu Đông, nhưng nắm đấm nặng nề với tiếng gió đã bị bàn tay giơ lên của đối phương mạnh mẽ chặn lại!
Diệp Thiếu Đông ra tay rất mạnh, Lục Nghiễm bị trói tay không thoát ra được, cậu nghiến răng nghiến lợi, khuỵu gối giơ chân, đá vào giữa hai chân người đàn ông, nhưng bị hắn khéo léo né tránh. Ngay sau đó, Diệp Thiếu Đông giơ chân lên hung hăng đâm thẳng vào bụng dưới của cậu, lần này Diệp Thiếu Đông hầu như khôn nương tay, đầu gối rắn chắc của hắn đè lên vùng bụng mềm mại của cậu, trong giây lát, Lục Nghiễm cảm thấy như thể nội tạng của mình nội tạng đã bị dịch chuyển. Cậu theo bản năng cúi xuống vì cơn đau, nhưng lúc này người đàn ông đã gọn gàng vặn hai cánh tay cậu ra sau lưng, dùng một tay trói chặt cậu. Cậu bị động tác này và sức mạnh của Diệp Thiếu Đông khống chế không thể không xoay người lại, khớp xương cùng dây chằng giống như cùng nhau căng ra, làm cho cậu dùng sức không được, một giây kế tiếp, nam nhân đã từ phía sau đem cậu ấn vào cửa tủ quần áo.
"Cơ thể cậu có lẽ ghi nhớ tốt hơn cậu đấy, cậu có nghĩ thế không?"
Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cậu một mùi bạc hà nhàn nhạt, giọng điệu của Diệp Thiếu Đông vì ám chỉ nồng đậm mà trở nên nguy hiểm.
Bộ âu phục thẳng tắp của người đàn ông áp vào tấm lưng trần của Lục Nghiễm, cảm giác ngang ngược lạnh lùng này dường như xen lẫn với sự sỉ nhục ẩn hiện, sự bình tĩnh của Lục Nghiễm bị xóa sạch, cơn đau và sự nguy hiểm lan tỏa trong không khí khiến cậu tức giận hét lên: "Mẹ nó anh rốt cuộc muốn làm gì!?"
"Làm cái gì?" Diệp Thiếu Đông nhướng mày xếch lên, khuôn mặt so với người phương Bắc bình thường càng thêm thanh tú, nhưng viền mắt lại rất sâu, lông mày thanh mảnh, lộ ra vẻ lãng tử khó tả. Hắn chỉ nhìn vào đôi mắt tức giận gần như phun ra lửa của Lục Nghiễm, nơi cơ thể chạm vào rõ ràng truyền đến hơi ấm của người đàn ông trong lòng hắn, dường như đốt cháy lý trí nhỏ nhoi của hắn...
Hắn dùng một tay giữ chặt hai cánh tay của Lục Nghiễm, hai chân thon dài thẳng tắp cường tráng chen vào giữa hai chân Lục Nghiễm, thân trên dán chặt vào cơ thể nam nhân không thể cưỡng lại này. Một tay cứ thế vô tư luồn vào trong chiếc quần bơi màu đen ôm sát bờ mông, lần xuống dọc theo khe sâu kia, ngón trỏ nhẹ nhàng vòng quanh phần nhạy cảm đầy nếp gấp của cậu, rồi bất ngờ thọc vào mà không hề báo trước.
"Ư...!"
Cơn đau do lối vào riêng tư đột ngột bị xâm nhập khiến Lục Nghiễm ngẩng đầu, không tự chủ được rên lên một tiếng, cảm giác đau đớn kèm theo nhục nhã trong nháy mắt từ hạ thân truyền đến khắp toàn thân. Cậu nghiến răng, bị kích thích đến không nói thành lời. Cơ thể cậu căng cứng, cảm giác đau đớn và khó chịu do ngón tay đưa đẩy càng thêm rõ ràng.
"Lục Nghiễm, sau đêm đó, tôi tìm em ba năm, em cho rằng tôi muốn làm cái gì? Đương nhiên là..." Diệp Thiếu Đông nhìn khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy xấu hổ, phẫn nộ cùng kiềm chế này, ngón tay bị ấm áp mềm mại bao bọc chặt chẽ không khỏi chìm vào trong cơ thể Lục Nghiễm.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi xoa nắn vách trong mềm mại mỏng manh của huyệt đạo chặt chẽ, cảm nhận được một trải nghiệm tuyệt vời mà hắn chưa từng có với bất kỳ bạn tình nào trước đó... Hắn thích thú hơi nheo mắt lại, cúi đầu cắn cắn vành tai mát lạnh của Lục Nghiễm, khẽ nghiến răng, giọng nói trầm thấp đầy nam tính chậm rãi truyền vào tai Lục Nghiễm, rõ ràng từng chữ một: "Đương nhiên là muốn làm em."
Lục Nghiễm mặt đã áp vào tủ quần áo, tránh không được, ký ức lúc trước cùng cảm xúc lúc này chồng chất dày vò cậu, trên mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ cùng tức giận, không hề quan tâm đến vòng tay đang siết chặt mình mà đau đớn giãy giụa một cách tuyệt vọng nhưng vẫn không thể nhúc nhích được một li, chỉ có thể chửi trên miệng: "Đồ biến thái khốn kiếp!"
Diệp Thiếu Đông thờ ơ nhún vai, ngón tay chôn trong cơ thể Lục Nghiễm rút ra một chút, sau đó dùng sức đẩy vào như trừng phạt. "Thật đáng tiếc, năm đó ai bảo em chọc vào một tên biến thái như tôi."
Lục Nghiễm không thể kiểm soát được bản thân mình nữa, trải nghiệm giờ phút này gợi lên những ký ức trong quá khứ từng chút một ăn mòn cậu, gần như nuốt chửng dũng khí nhỏ nhoi của cậu...
Cậu bắt đầu sợ hãi, ngay cả giọng nói của cậu cũng thay đổi, "Rốt cuộc anh muốn gì?"
Thấy cậu thật sự sợ hãi, Diệp Thiếu Đông biết ra uy đã có tác dụng, liền ngừng kích thích cậu, buông vành tai đáng yêu đã bị cắn đỏ ửng, hít một hơi thật sâu để khống chế dục vọng. Ngón tay hắn mê luyến thân thể Lục Nghiễm một hồi rồi rút ra, hắn vẫn nắm lấy cánh tay Lục Nghiễm, nhưng lại thả lỏng lực siết trên người Lục Nghiễm, nhìn cậu vẫn trừng to mắt, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nụ cười của hắn tuấn nhã không thể tả, "Tôi khá thích thân thể của em, cho nên tôi chỉ muốn sống chung với em."
Nói nghe hay thật! Cái gì mà sống chung, còn chẳng phải là kiểu thiếu gia bao nuôi tình nhân bẩn thỉu sao?
"Anh muốn tôi như nữ nhân bị anh bao nuôi sao?" Lục Nghiễm sắc mặt nhất thời tái nhợt, cơ hồ muốn giết người bằng ánh mắt, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Đông, nhạo báng phun ra: "Anh nằm mơ!"
"Em hiểu lầm rồi." Diệp Thiếu Đông nghiêng đầu, nhún vai nhẹ giọng sửa lại, "Tôi nói cho em chuyện này, không phải hỏi ý kiến của em, mà là nói cho em biết quyết định của tôi, về phần có phải là nằm mơ hay không..." Nam nhân cười đầy ẩn ý đứng dậy, nụ cười cực kỳ kiên định, "Tôi tin là em rất nhanh sẽ biết thôi."
Thực ra, sau này nghĩ lại, cậu nhận ra rằng mọi thứ xảy ra vào ngày hôm đó giống như một điềm báo. Cuộc sống của Lục Nghiễm đã thay đổi chóng mặt sau đó, cơn ác mộng mà cậu không bao giờ muốn nhớ lại đã trở thành hiện thực giết chết gần như tất cả hy vọng và lý tưởng của cậu.
Mà lúc đó, khi Lục Nghiễm cố nén cảm giác bất an này rồi bước vào phòng thay đồ, khi cậu đang lơ đãng, cậu hoàn toàn không cảm thấy rằng vào thời khắc này, có một ánh mắt nóng bỏng trần trụi cách đó không xa đang gắt gao khóa chặt cậu. Một cái nhìn đáng sợ dường như muốn nuốt chửng cậu.
Cho đến khi cậu quay người mở tủ quần áo, một hơi thở nam tính mạnh mẽ xa lạ từ phía sau mang theo khí tức cuồng dã cùng dục vọng rõ ràng bao trùm lấy cậu, giọng nam vang lên vô số lần trong cơn ác mộng đột nhiên xâm nhập màng nhĩ, lộ ra một vẻ khinh bạc khó tả.
"Lục Nghiễm, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lục Nghiễm chưa kịp thay quần áo, đứng trước tủ quay lưng về phía chủ nhân của giọng nói, khi giọng nói của Diệp Thiếu Đông vang lên, cậu thậm chí còn nghe thấy được âm thanh căng cứng chật vật không thể kiếm soát của cơ bắp toàn thân. Và còn nhớ đến nỗi đau tột cùng ba năm trước khi hạ thân bị đâm xuyên, cùng cả sự nhục nhã, sụp đổ, thống khổ van xin khi đó.
Mặc dù lúc này trên người vẫn còn một chiếc quần bơi để che đi nơi riêng tư, nhưng ánh mắt nóng bỏng phía sau đang quấn chặt lấy cậu như một tấm lưới sắt vô hình, toàn bộ sống lưng cậu nóng bừng khó hiểu, hạ thân dường như không thể cảm thấy được che phủ bởi vải vóc.
Nhưng dù sao cậu cũng không còn là sinh viên năm cuối mới bước ra khỏi bảo bọc nữa. Thời gian ba năm lắng đọng, cậu đã tích lũy được rất nhiều thứ, đã trưởng thành và từng trải. Cậu nghĩ, điều mình sợ là quá khứ đau đớn và nhục nhã khi đó, chứ không phải người đàn ông sau lưng cậu bây giờ.
Vì vậy cậu chậm rãi hít sâu một hơi, ép mình không được run rẩy, cố gắng không để ý hơi thở phía sau, để cho bản thân bình tĩnh lại.
Trong quá trình này, Diệp Thiếu Đông nhìn thủ phạm mà hắn đã tìm kiếm trong suốt ba năm, kẻ đã ném hắn vào bệnh viện hơn nửa tháng bằng một chiếc bình, nhìn người đàn ông này vai rộng eo hẹp, cơ bắp cân đối. Đôi mắt vốn dĩ xen lẫn tức giận và vui sướng lại sâu thêm một chút...
Hắn nhìn thấy một giọt nước chảy ra từ mái tóc chưa được lau sạch của Lục Nghiễm, lướt qua chiếc cổ hơi mảnh khảnh, chậm rãi trượt dọc theo chỗ lõm thẳng tắp xinh đẹp của sống lưng, trên làn da màu mật ong tràn đầy sức sống có những vết nước nông mơ hồ.
Cuối cùng, dọc theo vòng eo săn chắc rơi vào chiếc quần bơi ôm chặt lấy cặp mông tròn đầy, Diệp Thiếu Đông thậm chí có thể tưởng tượng những giọt nước trượt qua khe sâu giữa mông của người đàn ông, thêm hình ảnh d*m thủy chảy vào nơi cực riêng tư và quyến rũ đó.
Hắn không phải người buông thả, nhưng thân thể này giống như ba năm trước, giống như tiên dược cao cấp, khiến hắn theo bản năng sinh ra những dục vọng nguyên thủy muốn mạo phạm chiếm hữu dù chỉ nhìn thoáng qua.
Diệp Thiếu Đông từ nhỏ đã quen với việc độc đoán, một khi đã thích thứ gì thì sẽ dùng mọi cách để giành được.
Như cách hắn nhìn trúng Lục Nghiễm trong trận đấu bi-da ba năm trước, hắn dày vò người dưới thân từ KTV đến khách sạn, mặc dù sau đó Lục Nghiễm bỏ chạy, nhưng lại có thể tìm thấy người này sau ba năm kiên nhẫn.
Bây giờ Lục Nghiễm tự mình đụng trúng họng súng của hắn, hắn tất nhiên sẽ không chút do dự bắn gãy cánh của cậu, khiến cho cậu không cách nào chạy thoát.
Vì vậy, Diệp Thiếu Đông nhìn Lục Nghiễm như thể đang nhìn vào vật sở hữu của mình, độc đoán tự phụ và không hề che giấu ham muốn của bản thân.
Khi hắn bị cám dỗ bởi người đàn ông gần như khỏa thân trước mặt mà đưa tay ra chuẩn bị xé bỏ chiếc quần bơi cản trở, Lục Nghiễm đột nhiên quay lại, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng như đang nhìn một người xa lạ.
"Vị tiên sinh này, tôi phải nhắc anh một chút, im lìm xuất hiện sau lưng người khác là bất lịch sự. Ngoài ra, chúng ta biết nhau sao?"
Đó là một giọng nói rõ ràng mà lạnh lùng, với ngữ khí đè nén và tức giận.
Sắc mặt Diệp Thiếu Đông trầm xuống, sự áp chế được tích lũy nhiều năm khi ở đỉnh cao quyền lực ngay lập tức khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo. Mặc dù điều hòa đã được bật trong phòng thay đồ, nhưng Lục Nghiễm, người đang ở trong bão táp, vẫn cảm thấy ớn lạnh vô cớ... Sau đó, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp như phát ra từ bão táp đó của Diệp Thiếu Đông, chế nhạo hỏi cậu "Không biết tôi? Hừ, không sao. Tôi nghĩ..."
Hắn nhướng mày cười đầy ẩn ý, rồi đột nhiên ra tay mà không hề báo trước!
Lục Nghiễm không ngờ rằng hắn sẽ ra tay ngay lập tức, căn bản không có thời gian để đề phòng. Diệp Thiếu Đông nghiêng người né được đòn từ tay phải của cậu, Lục Nghiễm theo bản năng nắm chặt tay trái của mình và vung nó về phía khuôn mặt của Diệp Thiếu Đông, nhưng nắm đấm nặng nề với tiếng gió đã bị bàn tay giơ lên của đối phương mạnh mẽ chặn lại!
Diệp Thiếu Đông ra tay rất mạnh, Lục Nghiễm bị trói tay không thoát ra được, cậu nghiến răng nghiến lợi, khuỵu gối giơ chân, đá vào giữa hai chân người đàn ông, nhưng bị hắn khéo léo né tránh. Ngay sau đó, Diệp Thiếu Đông giơ chân lên hung hăng đâm thẳng vào bụng dưới của cậu, lần này Diệp Thiếu Đông hầu như khôn nương tay, đầu gối rắn chắc của hắn đè lên vùng bụng mềm mại của cậu, trong giây lát, Lục Nghiễm cảm thấy như thể nội tạng của mình nội tạng đã bị dịch chuyển. Cậu theo bản năng cúi xuống vì cơn đau, nhưng lúc này người đàn ông đã gọn gàng vặn hai cánh tay cậu ra sau lưng, dùng một tay trói chặt cậu. Cậu bị động tác này và sức mạnh của Diệp Thiếu Đông khống chế không thể không xoay người lại, khớp xương cùng dây chằng giống như cùng nhau căng ra, làm cho cậu dùng sức không được, một giây kế tiếp, nam nhân đã từ phía sau đem cậu ấn vào cửa tủ quần áo.
"Cơ thể cậu có lẽ ghi nhớ tốt hơn cậu đấy, cậu có nghĩ thế không?"
Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cậu một mùi bạc hà nhàn nhạt, giọng điệu của Diệp Thiếu Đông vì ám chỉ nồng đậm mà trở nên nguy hiểm.
Bộ âu phục thẳng tắp của người đàn ông áp vào tấm lưng trần của Lục Nghiễm, cảm giác ngang ngược lạnh lùng này dường như xen lẫn với sự sỉ nhục ẩn hiện, sự bình tĩnh của Lục Nghiễm bị xóa sạch, cơn đau và sự nguy hiểm lan tỏa trong không khí khiến cậu tức giận hét lên: "Mẹ nó anh rốt cuộc muốn làm gì!?"
"Làm cái gì?" Diệp Thiếu Đông nhướng mày xếch lên, khuôn mặt so với người phương Bắc bình thường càng thêm thanh tú, nhưng viền mắt lại rất sâu, lông mày thanh mảnh, lộ ra vẻ lãng tử khó tả. Hắn chỉ nhìn vào đôi mắt tức giận gần như phun ra lửa của Lục Nghiễm, nơi cơ thể chạm vào rõ ràng truyền đến hơi ấm của người đàn ông trong lòng hắn, dường như đốt cháy lý trí nhỏ nhoi của hắn...
Hắn dùng một tay giữ chặt hai cánh tay của Lục Nghiễm, hai chân thon dài thẳng tắp cường tráng chen vào giữa hai chân Lục Nghiễm, thân trên dán chặt vào cơ thể nam nhân không thể cưỡng lại này. Một tay cứ thế vô tư luồn vào trong chiếc quần bơi màu đen ôm sát bờ mông, lần xuống dọc theo khe sâu kia, ngón trỏ nhẹ nhàng vòng quanh phần nhạy cảm đầy nếp gấp của cậu, rồi bất ngờ thọc vào mà không hề báo trước.
"Ư...!"
Cơn đau do lối vào riêng tư đột ngột bị xâm nhập khiến Lục Nghiễm ngẩng đầu, không tự chủ được rên lên một tiếng, cảm giác đau đớn kèm theo nhục nhã trong nháy mắt từ hạ thân truyền đến khắp toàn thân. Cậu nghiến răng, bị kích thích đến không nói thành lời. Cơ thể cậu căng cứng, cảm giác đau đớn và khó chịu do ngón tay đưa đẩy càng thêm rõ ràng.
"Lục Nghiễm, sau đêm đó, tôi tìm em ba năm, em cho rằng tôi muốn làm cái gì? Đương nhiên là..." Diệp Thiếu Đông nhìn khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy xấu hổ, phẫn nộ cùng kiềm chế này, ngón tay bị ấm áp mềm mại bao bọc chặt chẽ không khỏi chìm vào trong cơ thể Lục Nghiễm.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chậm rãi xoa nắn vách trong mềm mại mỏng manh của huyệt đạo chặt chẽ, cảm nhận được một trải nghiệm tuyệt vời mà hắn chưa từng có với bất kỳ bạn tình nào trước đó... Hắn thích thú hơi nheo mắt lại, cúi đầu cắn cắn vành tai mát lạnh của Lục Nghiễm, khẽ nghiến răng, giọng nói trầm thấp đầy nam tính chậm rãi truyền vào tai Lục Nghiễm, rõ ràng từng chữ một: "Đương nhiên là muốn làm em."
Lục Nghiễm mặt đã áp vào tủ quần áo, tránh không được, ký ức lúc trước cùng cảm xúc lúc này chồng chất dày vò cậu, trên mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ cùng tức giận, không hề quan tâm đến vòng tay đang siết chặt mình mà đau đớn giãy giụa một cách tuyệt vọng nhưng vẫn không thể nhúc nhích được một li, chỉ có thể chửi trên miệng: "Đồ biến thái khốn kiếp!"
Diệp Thiếu Đông thờ ơ nhún vai, ngón tay chôn trong cơ thể Lục Nghiễm rút ra một chút, sau đó dùng sức đẩy vào như trừng phạt. "Thật đáng tiếc, năm đó ai bảo em chọc vào một tên biến thái như tôi."
Lục Nghiễm không thể kiểm soát được bản thân mình nữa, trải nghiệm giờ phút này gợi lên những ký ức trong quá khứ từng chút một ăn mòn cậu, gần như nuốt chửng dũng khí nhỏ nhoi của cậu...
Cậu bắt đầu sợ hãi, ngay cả giọng nói của cậu cũng thay đổi, "Rốt cuộc anh muốn gì?"
Thấy cậu thật sự sợ hãi, Diệp Thiếu Đông biết ra uy đã có tác dụng, liền ngừng kích thích cậu, buông vành tai đáng yêu đã bị cắn đỏ ửng, hít một hơi thật sâu để khống chế dục vọng. Ngón tay hắn mê luyến thân thể Lục Nghiễm một hồi rồi rút ra, hắn vẫn nắm lấy cánh tay Lục Nghiễm, nhưng lại thả lỏng lực siết trên người Lục Nghiễm, nhìn cậu vẫn trừng to mắt, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nụ cười của hắn tuấn nhã không thể tả, "Tôi khá thích thân thể của em, cho nên tôi chỉ muốn sống chung với em."
Nói nghe hay thật! Cái gì mà sống chung, còn chẳng phải là kiểu thiếu gia bao nuôi tình nhân bẩn thỉu sao?
"Anh muốn tôi như nữ nhân bị anh bao nuôi sao?" Lục Nghiễm sắc mặt nhất thời tái nhợt, cơ hồ muốn giết người bằng ánh mắt, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Đông, nhạo báng phun ra: "Anh nằm mơ!"
"Em hiểu lầm rồi." Diệp Thiếu Đông nghiêng đầu, nhún vai nhẹ giọng sửa lại, "Tôi nói cho em chuyện này, không phải hỏi ý kiến của em, mà là nói cho em biết quyết định của tôi, về phần có phải là nằm mơ hay không..." Nam nhân cười đầy ẩn ý đứng dậy, nụ cười cực kỳ kiên định, "Tôi tin là em rất nhanh sẽ biết thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất