Chương 9: Nghĩ lại mà kinh…. (6)(H)
Lục Nghiễm tỉnh lại đã thấy hai tay bị cột vào thành giường bằng hai cái cà vạt, cả người cậu đều giữ nguyên trạng thái bừa bộn sau khi chạy xuống xe – cả người trần trụi, quần ngoài hời hợt mắc bên hông, quần lót thì xộc xệch, nơi tư mật cũng vì thế mà lộ hết ra ngoài…
Cà căn phòng cậu đang nằm không hề nghe thấy tiếng của một người nào khác, mà tên cầm thú kia thì lại ngồi ngay bên cạnh cậu. Hắn thản nhiên mà thưởng thức rượu, rồi nhìn cậu cứ như đang nhìn một bàn tiệc thịnh soạn.
Việc đó càng làm cho Lục Nghiễm cảm thấy xấu hổ, so với việc trần truồng trước mặt hắn không khác là bao.
Cậu thử giật giật cái cà vạt, không những không thể làm chúng nó lỏng ra mà còn động tới những vết thương trên người, khiến cậu toàn thân đều nhói lên một trận. Cơn đau kích thích kí ức Lục Nghiễm, những việc xảy ra trước khi cậu bất tỉnh đều tái hiện lại một lần, cậu cuối cùng cũng rõ: mình đã chọc phải người không nên chọc rồi…
Cậu không biết Diệp Thiếu Đông rốt cuộc là ai có bối cành thế nào, nhưng nhớ tới lúc hắn có hẳn một đội vệ sĩ, hắn lại không thèm để tâm đến luật pháp thì đủ biết người này…không đụng vào được.
Thế nhưng bây giờ cậu có muốn tránh hắn cũng đã muộn.
Diệp Thiếu Đông mỉm cười mà nhìn Lục Nghiễm vùng vẫy trong vô vọng, tà tà nói: “không cần thử nữa, đó là kiểu trói chuyên dụng của quân đội, dùng để trói tù binh, em giãy không ra đâu.”
Cổ tay Lục Nghiễm bị trói đến mức bật máu, cậu rốt cuộc không giãy giụa nữa, tránh đi tầm mắt Diệp Thiếu Đông, cậu kiệt sức hỏi: “…Anh muốn thế nào mới chịu thả tôi đi?”
Hắn thong dong mà lắc lắc ly rượu, dưới ánh đèn mờ ảo, chất lỏng trong ly như càng them trong suốt.
“Chờ tôi hết hứng thú với em.”
“Làm thế nào để anh hết hứng thú với tôi?”
“Không biết.” Diệp Thiếu Đông để ly rượu xuống, xoay người lên giường, hắn còn cố ý cách một lớp quần chọc chọc vật cứng như sắt kia của hắn vào bụng dưới Lục Nghiễm, cười xấu xa nói: “Ít nhất thì bây giờ hứng thú ấy còn rất lớn.”
Cậu vốn nghĩ mình có thể miễn cưỡng tỉnh táo mà cùng hắn thương lượng, nhưng ngay khi vật kia vừa động vào, cậu liền cảm thấy luống cuống không biết phải làm thế nào, theo bản năng giơ chân đạp. Diệp Thiếu Đông dễ dàng nắm lấy mắt cá chân Lục Nghiễm, sau đó đè vai cậu xuống.
Quần ngoài của cậu chưa cởi ra, còn mắc vào một chân, hắn cứ thế mà nâng một chân khác của cậu lên, cả người đè xuống.
Thấy hắn đè xuống, cậu muốn đưa tay ra đỡ nhưng không cách nào làm được, hai tay Lục Nghiễm quơ loạn xạ nhưng không có bất kì tác dụng nào. Toàn bộ hạ thân cậu lộ ra trước mắt Diệp Thiếu Đông, hai cánh mông trần trụi do căng thẳng mà run run, cái nơi ngay rãnh mông càng co rụt lại, càng mang vẻ dụ dỗ người khác xâm phạm.
Diệp Thiếu Đông một tay đè lại Lục Nghiễm đang phản kháng, nhướn mi: “Không ngờ em không chỉ còn khí lực động tay động chân với tôi mà còn rất có tinh thần nha.”
“Anh buông tôi ra…” Lục Nghiễm thật ra đã sớm hết khí lực, cậu ngay cả hơi để la to còn không có, giọng nói khàn khàn mang theo tuyệt vọng, “Người như anh muốn gì mà không có, sao cứ phải mặt dày mà làm khó một sinh viên quèn?… Tôi đánh anh là tôi sai, anh cũng làm những thứ này lên tôi rồi, không ai nợ ai. Anh thả tôi đi, tôi hứa sẽ không báo cảnh sát, một lời cũng sẽ không nói, coi như chuyện ngày hôm qua chưa từng phát sinh… Cầu xin anh, để tôi đi…”
Chuyện sau đó Lục Nghiễm rất mơ hồ, không nhớ rõ, não bộ con người khi gặp phải những tình huống quá thống khổ sẽ lựa chọn quên đi thay vì ghi nhớ, loại quên này không phải mất đi kí ức hoàn toàn mà trí nhớ trở nên mập mờ về sự việc đó, dù vậy cũng không thể phai nhòa đi cảm giác cảm giác đau đớn sống không bằng chết khi trải qua sự việc.
Cậu không nhớ sau khi nghe cậu nói xong câu đó Diệp Thiếu Đông phản ứng như thế nào, cậu chỉ nhớ cái rét lạnh của miệng chai rượu hung hăng mà ấn vào hậu huyệt đang bị thương của cậu, song song với cảm giác bị xé nát, rượu được đổ vào cơ thể cậu mang theo nỗi đau lạnh buốt không sao tả xiết. Miệng chai được rút ra nhưng ngay sau đó, bộ phận thô to kia của hắn thay thế vào, to lớn và nóng cháy.
Lục Nghiễm đời này cũng không quên được cảm giác khi ấy, bụng bị đổ đầy rượu trướng lên, quặn đau từng cơn. Những vết thương bị cồn chậm rãi ăn vào càng trở nên đau buốt, rượu âm ỉ tìm cửa ra nhưng bị vật thô to kia tàn nhẫn mà đẩy trở lại, rượu trong cơ thể theo động tác rút ra cắm vào của người kia mà nóng lên. Thân thể cậu theo tiết tấu của hắn mà đong đưa, tất cả thống khổ, đau đớn và sỉ nhục cứ như những nhát dao chậm rãi mà lăng trì cậu.
Sau đó cậu chịu không nổi, bất đắc dĩ cúi đầu, gào thét xin tha, buông bỏ tôn nghiêm, buông bỏ hết thảy mà nghe theo lời tên đàn ông kia, đổi hết các tư thế để thỏa mãn hắn.
Điều may mắn duy nhất là trong suốt quá trình Diệp Thiếu Đông cởi trói cho cậu.
Đợi đến khi bình minh ló dạng qua khung cửa sổ, hắn mới chịu dừng lại, mà Lục Nghiễm, từ xong ra ngoài đau như ai đó bẻ gãy toàn bộ xương của cậu, thương tích đầy mình, hạ thân bừa bộn rượu, máu cùng tinh dịch, một mảnh hỗn độn.
Một lát sau Diệp Thiếu Đông ôm cậu đi tắm, cậu kiệt sức muốn ngất đi nhưng kiên quyết không ngủ. Đến khi Diệp Thiếu Đông tắm rửa xong không chút phòng bị mà đem cậu đặt lên giường, xoay người lục tìm thuốc lá trong áo khoác thì Lục Nghiễm với lấy bình hoa bên cạnh, dùng hết khí lực mà đập lên đầu hắn.
Lúc ấy máu tươi đỏ thẫm, nhiễm đỏ cả một góc thảm dưới chân hắn.
Sau đó cậu trốn sau cửa, lợi dụng lúc vệ sĩ lục soát xung quanh tìm người mà chạy trốn, ngay cả trường học cũng không dám quay lại, thậm chí không dám gọi điện cho bạn học, trực tiếp chạy đến nhà một người bạn, sau đó dùng điện thoại người đó đặt vé máy bay, rồi kính nhờ người đó đem tất cả giấy tờ cùng thẻ ngân hàng của cậu mang tới.
Cậu mua vé bay sớm nhất về Đại Lục, lúc lên máy bay tình trạng thân thể cậu cực kém, trên máy bay cậu lên cơn sốt suýt chút nữa dẫn đến viêm phổi.
Cậu tìm đến thanh mai trúc mã của mình ở vùng duyên hải phía đông, ngay cả nhà cũng không dám quay về. Ba mẹ Lục Nghiễm một thời gian dài vẫn nghĩ cậu an an ổn ổn ở trường học lên thạc sĩ. Cậu buông bỏ hết thảy, tư cách thực tập sinh, quan hệ giao thiệp với mọi người, tình bằng hữu, bỏ luôn cả đam mê, mơ ước của tuổi trẻ, thậm chí cậu không màng đến công việc ổn định lương cao mà cậu sắp được nhận, chỉ vì trốn một người…
Cậu không biết Diệp Thiếu Đông bị bình hoa đập sau đó thế nào nhưng cậu biết, bất kể hắn sống hay chết, người dưới tay hắn sẽ không buông tha mình.
Lục Nghiễm không hề nghĩ sẽ thay bản than mình đòi lại công bằng, vì cậu biết dân đen không thể so được với Diệp Thiếu Đông tai to mặt lớn. Cậu chỉ có thể chạy, bỏ lại tất cả, ở trên đất Đại lục khiêm tốn mà sống, tiền lương xoàng xĩnh, không dám hơi bộc lộ tài năng.
Cậu nghĩ rằng qua một thời gian, một ngày nào đó tên đàn ông kia sẽ chán mà dừng tay, bỏ qua cho cậu nhưng cậu không lường trước được cậu và hắn lại gặp nhau trong tình huống oan gia ngõ hẹp như vậy…
Mà lần này Lục Nghiễm có dự cảm, cậu sẽ thật giống như lời Diệp Thiếu Đông nói 3 năm trước…
Trốn không thoát.
Cà căn phòng cậu đang nằm không hề nghe thấy tiếng của một người nào khác, mà tên cầm thú kia thì lại ngồi ngay bên cạnh cậu. Hắn thản nhiên mà thưởng thức rượu, rồi nhìn cậu cứ như đang nhìn một bàn tiệc thịnh soạn.
Việc đó càng làm cho Lục Nghiễm cảm thấy xấu hổ, so với việc trần truồng trước mặt hắn không khác là bao.
Cậu thử giật giật cái cà vạt, không những không thể làm chúng nó lỏng ra mà còn động tới những vết thương trên người, khiến cậu toàn thân đều nhói lên một trận. Cơn đau kích thích kí ức Lục Nghiễm, những việc xảy ra trước khi cậu bất tỉnh đều tái hiện lại một lần, cậu cuối cùng cũng rõ: mình đã chọc phải người không nên chọc rồi…
Cậu không biết Diệp Thiếu Đông rốt cuộc là ai có bối cành thế nào, nhưng nhớ tới lúc hắn có hẳn một đội vệ sĩ, hắn lại không thèm để tâm đến luật pháp thì đủ biết người này…không đụng vào được.
Thế nhưng bây giờ cậu có muốn tránh hắn cũng đã muộn.
Diệp Thiếu Đông mỉm cười mà nhìn Lục Nghiễm vùng vẫy trong vô vọng, tà tà nói: “không cần thử nữa, đó là kiểu trói chuyên dụng của quân đội, dùng để trói tù binh, em giãy không ra đâu.”
Cổ tay Lục Nghiễm bị trói đến mức bật máu, cậu rốt cuộc không giãy giụa nữa, tránh đi tầm mắt Diệp Thiếu Đông, cậu kiệt sức hỏi: “…Anh muốn thế nào mới chịu thả tôi đi?”
Hắn thong dong mà lắc lắc ly rượu, dưới ánh đèn mờ ảo, chất lỏng trong ly như càng them trong suốt.
“Chờ tôi hết hứng thú với em.”
“Làm thế nào để anh hết hứng thú với tôi?”
“Không biết.” Diệp Thiếu Đông để ly rượu xuống, xoay người lên giường, hắn còn cố ý cách một lớp quần chọc chọc vật cứng như sắt kia của hắn vào bụng dưới Lục Nghiễm, cười xấu xa nói: “Ít nhất thì bây giờ hứng thú ấy còn rất lớn.”
Cậu vốn nghĩ mình có thể miễn cưỡng tỉnh táo mà cùng hắn thương lượng, nhưng ngay khi vật kia vừa động vào, cậu liền cảm thấy luống cuống không biết phải làm thế nào, theo bản năng giơ chân đạp. Diệp Thiếu Đông dễ dàng nắm lấy mắt cá chân Lục Nghiễm, sau đó đè vai cậu xuống.
Quần ngoài của cậu chưa cởi ra, còn mắc vào một chân, hắn cứ thế mà nâng một chân khác của cậu lên, cả người đè xuống.
Thấy hắn đè xuống, cậu muốn đưa tay ra đỡ nhưng không cách nào làm được, hai tay Lục Nghiễm quơ loạn xạ nhưng không có bất kì tác dụng nào. Toàn bộ hạ thân cậu lộ ra trước mắt Diệp Thiếu Đông, hai cánh mông trần trụi do căng thẳng mà run run, cái nơi ngay rãnh mông càng co rụt lại, càng mang vẻ dụ dỗ người khác xâm phạm.
Diệp Thiếu Đông một tay đè lại Lục Nghiễm đang phản kháng, nhướn mi: “Không ngờ em không chỉ còn khí lực động tay động chân với tôi mà còn rất có tinh thần nha.”
“Anh buông tôi ra…” Lục Nghiễm thật ra đã sớm hết khí lực, cậu ngay cả hơi để la to còn không có, giọng nói khàn khàn mang theo tuyệt vọng, “Người như anh muốn gì mà không có, sao cứ phải mặt dày mà làm khó một sinh viên quèn?… Tôi đánh anh là tôi sai, anh cũng làm những thứ này lên tôi rồi, không ai nợ ai. Anh thả tôi đi, tôi hứa sẽ không báo cảnh sát, một lời cũng sẽ không nói, coi như chuyện ngày hôm qua chưa từng phát sinh… Cầu xin anh, để tôi đi…”
Chuyện sau đó Lục Nghiễm rất mơ hồ, không nhớ rõ, não bộ con người khi gặp phải những tình huống quá thống khổ sẽ lựa chọn quên đi thay vì ghi nhớ, loại quên này không phải mất đi kí ức hoàn toàn mà trí nhớ trở nên mập mờ về sự việc đó, dù vậy cũng không thể phai nhòa đi cảm giác cảm giác đau đớn sống không bằng chết khi trải qua sự việc.
Cậu không nhớ sau khi nghe cậu nói xong câu đó Diệp Thiếu Đông phản ứng như thế nào, cậu chỉ nhớ cái rét lạnh của miệng chai rượu hung hăng mà ấn vào hậu huyệt đang bị thương của cậu, song song với cảm giác bị xé nát, rượu được đổ vào cơ thể cậu mang theo nỗi đau lạnh buốt không sao tả xiết. Miệng chai được rút ra nhưng ngay sau đó, bộ phận thô to kia của hắn thay thế vào, to lớn và nóng cháy.
Lục Nghiễm đời này cũng không quên được cảm giác khi ấy, bụng bị đổ đầy rượu trướng lên, quặn đau từng cơn. Những vết thương bị cồn chậm rãi ăn vào càng trở nên đau buốt, rượu âm ỉ tìm cửa ra nhưng bị vật thô to kia tàn nhẫn mà đẩy trở lại, rượu trong cơ thể theo động tác rút ra cắm vào của người kia mà nóng lên. Thân thể cậu theo tiết tấu của hắn mà đong đưa, tất cả thống khổ, đau đớn và sỉ nhục cứ như những nhát dao chậm rãi mà lăng trì cậu.
Sau đó cậu chịu không nổi, bất đắc dĩ cúi đầu, gào thét xin tha, buông bỏ tôn nghiêm, buông bỏ hết thảy mà nghe theo lời tên đàn ông kia, đổi hết các tư thế để thỏa mãn hắn.
Điều may mắn duy nhất là trong suốt quá trình Diệp Thiếu Đông cởi trói cho cậu.
Đợi đến khi bình minh ló dạng qua khung cửa sổ, hắn mới chịu dừng lại, mà Lục Nghiễm, từ xong ra ngoài đau như ai đó bẻ gãy toàn bộ xương của cậu, thương tích đầy mình, hạ thân bừa bộn rượu, máu cùng tinh dịch, một mảnh hỗn độn.
Một lát sau Diệp Thiếu Đông ôm cậu đi tắm, cậu kiệt sức muốn ngất đi nhưng kiên quyết không ngủ. Đến khi Diệp Thiếu Đông tắm rửa xong không chút phòng bị mà đem cậu đặt lên giường, xoay người lục tìm thuốc lá trong áo khoác thì Lục Nghiễm với lấy bình hoa bên cạnh, dùng hết khí lực mà đập lên đầu hắn.
Lúc ấy máu tươi đỏ thẫm, nhiễm đỏ cả một góc thảm dưới chân hắn.
Sau đó cậu trốn sau cửa, lợi dụng lúc vệ sĩ lục soát xung quanh tìm người mà chạy trốn, ngay cả trường học cũng không dám quay lại, thậm chí không dám gọi điện cho bạn học, trực tiếp chạy đến nhà một người bạn, sau đó dùng điện thoại người đó đặt vé máy bay, rồi kính nhờ người đó đem tất cả giấy tờ cùng thẻ ngân hàng của cậu mang tới.
Cậu mua vé bay sớm nhất về Đại Lục, lúc lên máy bay tình trạng thân thể cậu cực kém, trên máy bay cậu lên cơn sốt suýt chút nữa dẫn đến viêm phổi.
Cậu tìm đến thanh mai trúc mã của mình ở vùng duyên hải phía đông, ngay cả nhà cũng không dám quay về. Ba mẹ Lục Nghiễm một thời gian dài vẫn nghĩ cậu an an ổn ổn ở trường học lên thạc sĩ. Cậu buông bỏ hết thảy, tư cách thực tập sinh, quan hệ giao thiệp với mọi người, tình bằng hữu, bỏ luôn cả đam mê, mơ ước của tuổi trẻ, thậm chí cậu không màng đến công việc ổn định lương cao mà cậu sắp được nhận, chỉ vì trốn một người…
Cậu không biết Diệp Thiếu Đông bị bình hoa đập sau đó thế nào nhưng cậu biết, bất kể hắn sống hay chết, người dưới tay hắn sẽ không buông tha mình.
Lục Nghiễm không hề nghĩ sẽ thay bản than mình đòi lại công bằng, vì cậu biết dân đen không thể so được với Diệp Thiếu Đông tai to mặt lớn. Cậu chỉ có thể chạy, bỏ lại tất cả, ở trên đất Đại lục khiêm tốn mà sống, tiền lương xoàng xĩnh, không dám hơi bộc lộ tài năng.
Cậu nghĩ rằng qua một thời gian, một ngày nào đó tên đàn ông kia sẽ chán mà dừng tay, bỏ qua cho cậu nhưng cậu không lường trước được cậu và hắn lại gặp nhau trong tình huống oan gia ngõ hẹp như vậy…
Mà lần này Lục Nghiễm có dự cảm, cậu sẽ thật giống như lời Diệp Thiếu Đông nói 3 năm trước…
Trốn không thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất