Chương 15: khắc cốt ghi tâm… (4) (H)
Thân thể Lục Nghiễm đối với Diệp Thiếu Đông mà nói chính là thuốc kích tình thượng hạng nhất. Hắn mân mê vành tai mịn màng của cậu giữa răng và môi, cảm giác da thịt mềm mại lại lành lạnh khiến hắn không nhịn được mà chìm đắm trong đó. Lục Nghiễm không ngừng cựa quậy phản kháng nhưng chỉ khiến cho dục vọng của hắn ngẩng đầu nhanh hơn. Giờ phút này Diệp Thiếu Đông được ôm hôn người mà hắn đã tưởng niệm 3 năm, hắn như càng được kích thích mà trở nên điên cuồng.
Những nụ hôn vụn vặt dần tiến xuống cổ, sau đó lại dọc theo những đường cong xinh đẹp mà hôn lên mặt, gặm lấy đôi môi nhạt màu đang run lên vì sợ của Lục Nghiễm.
Hắn thật sự cắn lấy môi cậu, thô bạo và mãnh liệt, trong nháy mắt như muốn cướp đi hơi thở của cậu. Răng nanh bén nhọn cắn xuống, vị máu nhàn nhạt tràn ra. Diệp Thiếu Đông như bị máu kích thích thú tính trong người, hung hăng hôn sâu hơn nữa…
Động tác hắn quá thô bạo, Lục Nghiễm không cách nào khép miệng lại mà cắn hắn cho hả giận được.
Hai người quấn lấy nhau chặt như vậy, cậu có thể cảm nhận rõ ràng hạ thân của hắn đang biến hóa. Cậu không chút nghĩ ngợi mà nâng gối, tính cho người kia một cước.
Không ngờ Diệp Thiếu Đông đã sớm phòng bị, một tay hắn nắm lấy chân cậu, tay còn lại dùng áo sơ mi trói hai tay cậu lại…
Hắn lấy tư thái của người chiến thắng mà đè lên người Lục Nghiễm, dễ dàng kiểm soát cậu, đồng thời cũng thong thả mà lột quần cậu ra, cùng lúc kéo cả quần ngoài cùng quần lót xuống, khiến cho tính khí xinh đẹp của cậu cũng run rẩy mà lộ ra ngoài không khí. Hắn để ý thấy gương mặt cậu trắng bệch, khó chịu mà nhìn chỗ khác, hắn cúi đầu, ngậm hầu kết của cậu vào miệng mà liếm mút, đột nhiên, hắn cắn xuống một cái! Diệp Thiếu Đông vô cùng thỏa mãn mà nghe thấy tiếng kêu đau của Lục Nghiễm, hắn thoải mái cười cười: “…3 năm trước là tôi bất cẩn mới cho em cơ hội tập kích tôi rồi bỏ chạy, nhưng sau này tôi tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra nữa.”
Hắn nhìn thân thể cùng nước da màu lúa mạch khỏe mạnh của cậu vì khẩn trương mà trở nên căng thẳng. Dưới ánh đèn, làn da đó như có sức hút mãnh liệt, bóng loáng mịn màng. Chỉ là nhìn thôi cũng đủ khiến lửa từ bụng dưới hắn vùn vụt trào lên.
Hắn hài lòng mà nhìn ấn kí đỏ sậm trên hầu kết Lục Nghiễm, cảm thấy như món đồ trân quý nhất đã được đóng lên con dấu chỉ thuộc về riêng hắn. Hắn có chút không khống chế được bản thân, cúi đầu hôn dọc xuống, vừa hôn vừa liếm mút như muốn để lại dấu hôn trên từng tấc da thịt cậu.
Hắn không biết rằng những lời hắn nói ra vừa đóng một nhà tù quanh Lục Nghiễm, khiến cậu triệt để tuyệt vọng.
Mà Lục Nghiễm người này, khi bị đả kích đến mức độ nhất định thì sẽ không phản ứng gì nữa.
Cậu nhìn người đàn ông trên thân mình, mắc hắn muốn làm gì thì làm, cậu chỉ lặng lẽ nhìn hắn bằng một đôi mắt lạnh, rất lạnh, đến nỗi Diệp Thiếu Đông cũng cảm thấy bất ngờ.
Nhưng, khiến Diệp Thiếu Đông bất ngờ thì cậu đương nhiên sẽ không được thoải mái.
Nơi tư mật kia suốt 3 năm không bị bất kì thứ gì xâm phạm nay lại bị bộ phận thô to nóng rực kia khô khốc mà chen vào, không có chút khoái cảm nào, cũng như 3 năm về trước, chỉ có cảm giác đau đớn như ai đó xé nát cậu ra.
Dù vậy Diệp Thiếu Đông vẫn không buông tha cậu, hắn lần lượt rút ra lại đâm vào, vừa sâu vừa mạnh, khiến cho Lục Nghiễm cảm thấy mình như đang bị đóng bởi một cây đinh sắt nóng vậy.
Tệ hơn nữa là hắn liên tục đổi tư thế mà hành hạ cậu.
Cậu cắn chặt răng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Diệp Thiếu Đông vẫn rong ruổi trên thân thể cậu, quyết không buông tha, nơi đó trải qua quá trình dài đau đớn dần trở nên chết lặng. Hắn thô bạo mà thúc vào một nơi, cậu đột nhiên như bị điện giật, một cảm giác mãnh liệt tê dại như dòng điện lướt qua xương sống, tràn ra toàn thân khiến cho Lục Nghiễm dù đau đến tận cùng cũng kiên quyết không phát ra một tiếng, lại bị cảm giác xa lạ kì quái đó làm cho run rẩy mà kêu lên.
Diệp Thiếu Đông một tay chống bên người còn một tay ôm eo cậu đột nhiên thấy phản ứng này liền đắc ý mà động động hạ thân: “Xem ra… là nơi này sao?”
Những nụ hôn vụn vặt dần tiến xuống cổ, sau đó lại dọc theo những đường cong xinh đẹp mà hôn lên mặt, gặm lấy đôi môi nhạt màu đang run lên vì sợ của Lục Nghiễm.
Hắn thật sự cắn lấy môi cậu, thô bạo và mãnh liệt, trong nháy mắt như muốn cướp đi hơi thở của cậu. Răng nanh bén nhọn cắn xuống, vị máu nhàn nhạt tràn ra. Diệp Thiếu Đông như bị máu kích thích thú tính trong người, hung hăng hôn sâu hơn nữa…
Động tác hắn quá thô bạo, Lục Nghiễm không cách nào khép miệng lại mà cắn hắn cho hả giận được.
Hai người quấn lấy nhau chặt như vậy, cậu có thể cảm nhận rõ ràng hạ thân của hắn đang biến hóa. Cậu không chút nghĩ ngợi mà nâng gối, tính cho người kia một cước.
Không ngờ Diệp Thiếu Đông đã sớm phòng bị, một tay hắn nắm lấy chân cậu, tay còn lại dùng áo sơ mi trói hai tay cậu lại…
Hắn lấy tư thái của người chiến thắng mà đè lên người Lục Nghiễm, dễ dàng kiểm soát cậu, đồng thời cũng thong thả mà lột quần cậu ra, cùng lúc kéo cả quần ngoài cùng quần lót xuống, khiến cho tính khí xinh đẹp của cậu cũng run rẩy mà lộ ra ngoài không khí. Hắn để ý thấy gương mặt cậu trắng bệch, khó chịu mà nhìn chỗ khác, hắn cúi đầu, ngậm hầu kết của cậu vào miệng mà liếm mút, đột nhiên, hắn cắn xuống một cái! Diệp Thiếu Đông vô cùng thỏa mãn mà nghe thấy tiếng kêu đau của Lục Nghiễm, hắn thoải mái cười cười: “…3 năm trước là tôi bất cẩn mới cho em cơ hội tập kích tôi rồi bỏ chạy, nhưng sau này tôi tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra nữa.”
Hắn nhìn thân thể cùng nước da màu lúa mạch khỏe mạnh của cậu vì khẩn trương mà trở nên căng thẳng. Dưới ánh đèn, làn da đó như có sức hút mãnh liệt, bóng loáng mịn màng. Chỉ là nhìn thôi cũng đủ khiến lửa từ bụng dưới hắn vùn vụt trào lên.
Hắn hài lòng mà nhìn ấn kí đỏ sậm trên hầu kết Lục Nghiễm, cảm thấy như món đồ trân quý nhất đã được đóng lên con dấu chỉ thuộc về riêng hắn. Hắn có chút không khống chế được bản thân, cúi đầu hôn dọc xuống, vừa hôn vừa liếm mút như muốn để lại dấu hôn trên từng tấc da thịt cậu.
Hắn không biết rằng những lời hắn nói ra vừa đóng một nhà tù quanh Lục Nghiễm, khiến cậu triệt để tuyệt vọng.
Mà Lục Nghiễm người này, khi bị đả kích đến mức độ nhất định thì sẽ không phản ứng gì nữa.
Cậu nhìn người đàn ông trên thân mình, mắc hắn muốn làm gì thì làm, cậu chỉ lặng lẽ nhìn hắn bằng một đôi mắt lạnh, rất lạnh, đến nỗi Diệp Thiếu Đông cũng cảm thấy bất ngờ.
Nhưng, khiến Diệp Thiếu Đông bất ngờ thì cậu đương nhiên sẽ không được thoải mái.
Nơi tư mật kia suốt 3 năm không bị bất kì thứ gì xâm phạm nay lại bị bộ phận thô to nóng rực kia khô khốc mà chen vào, không có chút khoái cảm nào, cũng như 3 năm về trước, chỉ có cảm giác đau đớn như ai đó xé nát cậu ra.
Dù vậy Diệp Thiếu Đông vẫn không buông tha cậu, hắn lần lượt rút ra lại đâm vào, vừa sâu vừa mạnh, khiến cho Lục Nghiễm cảm thấy mình như đang bị đóng bởi một cây đinh sắt nóng vậy.
Tệ hơn nữa là hắn liên tục đổi tư thế mà hành hạ cậu.
Cậu cắn chặt răng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Diệp Thiếu Đông vẫn rong ruổi trên thân thể cậu, quyết không buông tha, nơi đó trải qua quá trình dài đau đớn dần trở nên chết lặng. Hắn thô bạo mà thúc vào một nơi, cậu đột nhiên như bị điện giật, một cảm giác mãnh liệt tê dại như dòng điện lướt qua xương sống, tràn ra toàn thân khiến cho Lục Nghiễm dù đau đến tận cùng cũng kiên quyết không phát ra một tiếng, lại bị cảm giác xa lạ kì quái đó làm cho run rẩy mà kêu lên.
Diệp Thiếu Đông một tay chống bên người còn một tay ôm eo cậu đột nhiên thấy phản ứng này liền đắc ý mà động động hạ thân: “Xem ra… là nơi này sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất