Kế Hoạch Nghịch Tập Của Củi Mục
Chương 19: Anh ba, anh thấy cậu ấy làm...
Trong ký túc xá, Brian ôm Lục Diêu, nước mắt nước mũi tèm lem khóc hu hu nói: "Diêu Diêu, cậu kích động như vậy làm gì, tớ còn muốn làm bạn học 5 năm với cậu cơ mà. Duyên phận giữa chúng ta không nên chỉ ngắn ngủi 3 tháng được."
Lục Diêu nghe xong mặt đầy đường kẻ đen, y kéo Brian trên người mình xuống: "Yên tâm đi, tôi sẽ làm bạn học hết 5 năm với cậu."
Brian khoa trương lau nước mũi, gào to: "Lục Diêu, cậu không cần an ủi tớ đâu."
Tay trái Lục Diêu đỡ trán, y không muốn nói gì với tên ngu ngốc này nữa rồi, bởi vì mặc kệ y nói gì cũng đều vô dụng.
Ravey ngồi trên sô pha hình như không thể nghe thêm được nữa, cậu ta đứng dậy đi tới trước người Brian. Brian còn tưởng Ravey tới an ủi mình, thế là kéo Ravey tiếp tục gào khóc: "Em thật sự luyến tiếc Lục Diêu, hu hu hu."
Ravey mặt không thay đổi nhìn Brian, sau đó rất quyết đoán đập một phát lên gáy cậu ta, "Ngậm miệng."
Brian nổi giận: "Ravey, đừng tưởng rằng anh ra đời sớm hơn em mấy phút là có thể tùy tiện bắt nạt em nhé! Chọc em nổi giận thì sẽ cho anh biết tay đấy!"
Ravey vẫn là bộ mặt poker, "Anh chờ."
Brian: "..." Tại sao anh trai lại không nể mặt cậu ta thế chứ.
Sau đó Ravey nhìn về phía Lục Diêu, nói với y: "Cố lên."
Lục Diêu cũng đáp trả lại một nụ cười: "Cảm ơn."
Đúng vào lúc này, có người gõ cửa phòng ký túc xá bọn họ, tiếng gõ cửa có vẻ rất gấp gáp.
Lục Diêu cách cửa khá gần, nên đi ra mở cửa. Còn chưa kịp đợi cửa mở ra hết, người bên ngoài đã xông về phía Lục Diêu, sau đó đu trên người Lục Diêu như gấu túi ôm cây không chịu bò xuống, "Lục Diêu, tớ nhớ cậu muốn chết, cậu có nhớ tớ không."
Lục Diêu quả thực bị người này đè tới mức thở không nổi, "Angus, cậu xuống trước đi đã."
Angus nghe được tiếng thở dốc của Lục Diêu, mới nhận ra Lục Diêu không phải là các anh trai có thân thể khỏe mạnh của cậu ta, cho nên nhảy xuống khỏi người Lục Diêu, "Lục Diêu, cậu có nhớ tớ không?"
Hiển nhiên, Angus vẫn còn đang xoắn xuýt vấn đề này.
Lục Diêu cười dịu dàng: "Tất nhiên là nhớ rồi."
"Ư ~" Angus vẻ mặt đắc ý tâm nguyện đã được thực hiện, "Tớ biết người lương thiện đáng yêu, người gặp người thích, thông minh hào phóng như tớ, sao có thể không khiến người nhớ mong được chứ. Cậu nói có phải không, Lục Diêu?"
"Đúng." Lục Diêu thuận miệng nói.
"Xì ~ Chẳng chân thành chút nào." Angus quay qua, quơ quơ móng vuốt, vẻ mặt người lớn hào phóng, "Nhưng ai bảo tớ thiện lương lại hào phóng chứ, tha thứ cho cậu."
Còn chưa kịp đợi Lục Diêu mở miệng, Brian đứng bên cạnh nhìn hai người tương tác, cảm thấy bản thân còn không làm gì nữa thì sẽ thất sủng mất. Thế là cậu ta chen vào, đẩy Lục Diêu ra, đứng trước mặt Angus, chống nạnh nói: "Nè nè, cậu là ai, sao trước giờ chưa từng nghe Diêu Diêu nhắc tới cậu?"
Lúc Angus quay đầu nhìn qua, phát hiện khuôn mặt người đứng trước mình đã không còn là Lục Diêu, đổi lại một người cậu ta chưa từng gặp bao giờ. Nghe được lời nói của người này, Angus thấy cậu ta thật chướng mắt, đặc biệt cậu ta còn gọi Lục Diêu là Diêu Diêu! Gọi thân mật như vậy, cậu còn chưa từng gọi bao giờ!
"Tôi là ai?" Angus hừ một tiếng, "Tôi tất nhiên là tiếng tăm lừng lẫy..."
Lời của Angus còn chưa nói xong, Lục Diêu và anh em Brian đã cùng nhìn về phía cậu ta. Bởi vì nói thật thì, Angus vẫn còn chưa nổi danh.
Brian tất nhiên là người đầu tiên nhảy ra, "Cậu mà tiếng tăm lừng lẫy! Sao tôi không biết chứ."
Angus bất mãn vì lời nói của mình bị cắt ngang, "Cắt ngang lời của người khác là hành vi không lễ phép."
Nói xong, Angus nói tiếp: "Tôi là Chiến thần Liên Bang tiếng tăm lừng lẫy, Osiris..."
"Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha..." Lời còn chưa dứt, Brian đã chỉ vào Angus, cười đến mức không đứng thẳng lưng lên được. Cậu ta lau nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, nói: "Ha ha, cậu cho bọn này là đồ ngu hả. Khoác lác cũng không viết nháp trước đi, còn tự xưng là Nguyên soái Osiris, tôi còn là Thân vương Isis đây nè. Cậu cho rằng bọn tôi không nhận ra tướng mạo của Nguyên soái hả."
"Tôi đã nói, cắt ngang lời của người khác là không lễ phép!" Angus bày vẻ mặt tôi đây chẳng thèm so đo với tên ngu xuẩn như cậu, "Tôi tự giới thiệu lại một lần nữa, nghe cho rõ đây!"
"Tôi xem thử cậu còn có thể khoác lác thêm được gì nữa?" Brian lạnh lùng ôm cánh tay.
"Tôi là Chiến thần Liên Bang tiếng tăm lừng lẫy, Osiris..."
Brian quả thực chịu không nổi nữa, bèn nói: "Lời nói dối vừa nãy đã bị bóc trần, cậu có thể đổi cái khác được không."
Angus không thể nhịn được nữa, gào lên: "Cậu có thể để tôi nói hết lời được không!"
"Ờ, cậu tiếp tục đi." Brian cố ý run chân, nói.
"Tôi là Chiến thần Liên Bang tiếng tăm lừng lẫy, Osiris..."
Khóe miệng Brian giật giật, hình như phí sức lực rất lớn mới không chen lời.
"Em trai!" Angus cuối cùng mới nói hết lời. Cậu ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, dáng vẻ đắc ý các cậu mau tới quỳ lạy tôi.
"Ha..." Chân Brian cũng không run nữa, nhìn Angus như đang nhìn bệnh nhân bị mắc chứng vọng tưởng, "Ha ha, ha ha ha. Cậu là em trai của Osiris?"
"Chính là kẻ bất tài tại hạ đây!" Angus nói với vẻ đắc ý, "Muốn gặp anh ba tôi, tới cầu xin tôi đi." . Truyện Trinh Thám
"Cậu là em trai của Nguyên soái Osiris, tôi chính là em trai của Thân vương Isis." Brian cười nhạo nói.
Lục Diêu đứng bên cạnh thấy đầu gối hơi đau... Y chẳng hiểu sao nằm không cũng trúng đạn hai lần.
Mà Ravey đứng bên cạnh thì lại âm u nhìn Brian, rất rõ ràng Brian sắp gặp tai ương rồi.
Nhưng Brian đang bận đấu võ mồm với Angus hiển nhiên không ý thức được điều này, toàn bộ sự chú ý của cậu ta đều dồn hết vào việc muốn đánh bại Angus.
"Xì, nhân loại ngu xuẩn." Angus giơ quang não trên cổ tay lên, nói với Brian, "Tôi sẽ để cậu thấy rõ hiện thực. Nhưng chúng ta phải cá cược."
"Cược cái gì?" Brian không chút nhượng bộ, nói.
"Nếu Osiris đúng là anh trai của tôi, cậu phải gọi tôi là ông nội ~" Angus vẻ mặt hớn hở nói.
Brian đã nhận ra có điều gì đó không đúng, cậu ta không tình nguyện cho lắm, "Không thể."
"Vậy cậu tự động nhận thua đi?" Angus không biết là cố ý hay vô tình kích động cậu ta.
"Sao có thể!" Brian cắn răng, "Cược!"
"Chỉ đợi câu này của cậu." Angus đắc ý nói. Sau đó cậu ta mở quang não bắt đầu liên hệ đối phương.
Qua chốc lát, màn hình biểu hiện được kết nối, sau đó màn hình tự động thay đổi. Trên màn ảnh xuất hiện một bóng người.
Mà Brian đang nhìn chăm chú màn hình thì cả kinh rớt cả cằm, bởi vì bóng người trên màn hình chính là Osiris!
"Có chuyện gì?" Osiris trên màn hình vẫn lạnh lùng tuấn mỹ như hình chiếu giả lập trên tinh võng.
"À, anh ba!" Vào lúc bóng dáng Osiris xuất hiện trên màn hình thì Angus đã tự động chuyển qua trạng thái fan não tàn, "Em chỉ là nhớ anh, muốn gặp anh. Á! Đừng vội tắt quang não mà, em muốn giới thiệu cho anh một người!" Hiển nhiên, Angus hiểu rất rõ Osiris, cho nên vội vàng nói thêm một câu.
Osiris tất nhiên cũng khá hiểu thằng em không đứng đắn của mình, nhưng Angus dù sao cũng là em trai của hắn, cho nên hắn không lập tức kết thúc trò chuyện.
Còn chưa chờ Lục Diêu kịp phản ứng, Angus đã túm lấy tay Lục Diêu kéo y đến bên cạnh mình. Quang não trên tay cậu ta nhắm về phía Lục Diêu, sau đó Angus nói, "Đây là anh em tốt của em, Lục Diêu! Anh thấy cậu ấy làm chị dâu ba của em thế nào?"
Nghe được câu này, cả người Brian đều rạn nứt, Ravey vẫn là vẻ mặt poker. Mà hai người trong cuộc là Osiris và Lục Diêu đều không có phản ứng gì cả.
Osiris nhìn Lục Diêu. Hắn đối với Lục Diêu có ấn tượng, dù sao thì tinh thần lực của cậu quả thực hiếm có. Hơn nữa Heller đã nói chuyện lúc Angus trở về có gặp một người tên là Lục Diêu cho hắn. Nhưng đối với Lục Diêu, hắn không có cảm giác đặc biệt gì cả, chỉ cảm thấy người này có tinh thần lực cao, nhưng thể năng lại kém đến mức không thể lên được cơ giáp, lãng phí tư chất tốt như vậy có chút đáng tiếc.
Cho nên, đây là lần đầu tiên Osiris gặp Lục Diêu.
Hắn khẽ gật đầu, xem như chào hỏi Lục Diêu, "Tôi đã nghe Heller nhắc tới cậu, cảm ơn cậu đã chăm sóc Angus."
Cảm giác của Lục Diêu có chút vi diệu. Y và Osiris được xem là đối thủ cũ, thẳng đến khi y chết thì giữa bọn họ vẫn chưa phân ra được thắng bại. Mỗi lần cùng hắn đối thoại đều là ở trên chiến trường, cho nên trò chuyện hòa bình thế này cũng là lần đầu.
"Angus là bạn của tôi, giữa bạn bè với nhau săn sóc là điều nên làm." Lục Diêu hơi cúi đầu, mi mắt cụp xuống, như là một học sinh bình thường lần đầu tiên gặp được nhân vật nổi tiếng, cảm thấy ngượng ngùng không được tự nhiên.
Vốn lúc nói chuyện, Osiris nhìn vẻ mặt ánh mắt của Lục Diêu khiến hắn có cảm giác như từng quen biết, nhưng theo động tác cúi đầu của Lục Diêu đã che đi đôi mắt, cảm giác quan thuộc vi diệu dưới đáy lòng Osiris nhanh chóng bị cắt ngang, nên hắn cũng không để ý lắm.
Osiris khẽ đật đầu với Lục Diêu, sau đó bèn cắt đứt trò chuyện.
"Nè nè, anh ba đừng vô tình vậy chứ!" Angus chưa từ bỏ ý định dùng tay chọt quang não.
"Anh ba tớ là tên mặt đơ, nhưng anh ấy giỏi văn lại giỏi võ, không gì không làm được, cho nên cậu đừng ghét bỏ anh ấy nhé." Angus vội giải thích với Lục Diêu.
Khóe miệng Lục Diêu giật giật. Y không hiểu tại sao Angus lại nhiệt tình ghép y với Osiris thành một đôi như vậy. Không nói trước đây bọn họ là quan hệ đối địch, như hiện tại giữa y và Osiris chính là bắn đại bác cũng không tới.
Lục Diêu không tiếp lời. Với tính cách của Angus, y nói càng nhiều, Angus sẽ càng ra sức hơn. Cho nên y dứt khoát ngậm miệng không cho Angus cơ hội mở miệng.
Angus thấy Lục Diêu không để ý tới mình, cậu ta định nói gì đó, nhưng khóe mắt liếc thấy Brian vẫn còn đang trong trạng thái rạn nứt, sự chú ý của cậu ta thoáng cái đã bị hấp dẫn đi. Cậu ta chọt vai Brian, "Nè, tôi nói tôi sẽ để cậu cam tâm tình nguyện gọi tôi là ông nội, mau gọi một tiếng nghe thử xem nào."
Brian hoàn hồn, nhanh chóng trốn ra sau lưng Ravey, sau đó đẩy đẩy Ravey, nhỏ giọng nói: "Anh trai thân ái, nếu gọi thằng nhóc này là ông nội, em thì không sao, nhưng em không thể liên lụy anh cũng trở thành cháu trai được. Vì anh, dù có nuốt lời, em cũng không thấy tiếc!"
Nói xong, cậu ta nhanh chóng chạy về phòng, rầm một cái khóa cửa.
Lục Diêu nghe xong mặt đầy đường kẻ đen, y kéo Brian trên người mình xuống: "Yên tâm đi, tôi sẽ làm bạn học hết 5 năm với cậu."
Brian khoa trương lau nước mũi, gào to: "Lục Diêu, cậu không cần an ủi tớ đâu."
Tay trái Lục Diêu đỡ trán, y không muốn nói gì với tên ngu ngốc này nữa rồi, bởi vì mặc kệ y nói gì cũng đều vô dụng.
Ravey ngồi trên sô pha hình như không thể nghe thêm được nữa, cậu ta đứng dậy đi tới trước người Brian. Brian còn tưởng Ravey tới an ủi mình, thế là kéo Ravey tiếp tục gào khóc: "Em thật sự luyến tiếc Lục Diêu, hu hu hu."
Ravey mặt không thay đổi nhìn Brian, sau đó rất quyết đoán đập một phát lên gáy cậu ta, "Ngậm miệng."
Brian nổi giận: "Ravey, đừng tưởng rằng anh ra đời sớm hơn em mấy phút là có thể tùy tiện bắt nạt em nhé! Chọc em nổi giận thì sẽ cho anh biết tay đấy!"
Ravey vẫn là bộ mặt poker, "Anh chờ."
Brian: "..." Tại sao anh trai lại không nể mặt cậu ta thế chứ.
Sau đó Ravey nhìn về phía Lục Diêu, nói với y: "Cố lên."
Lục Diêu cũng đáp trả lại một nụ cười: "Cảm ơn."
Đúng vào lúc này, có người gõ cửa phòng ký túc xá bọn họ, tiếng gõ cửa có vẻ rất gấp gáp.
Lục Diêu cách cửa khá gần, nên đi ra mở cửa. Còn chưa kịp đợi cửa mở ra hết, người bên ngoài đã xông về phía Lục Diêu, sau đó đu trên người Lục Diêu như gấu túi ôm cây không chịu bò xuống, "Lục Diêu, tớ nhớ cậu muốn chết, cậu có nhớ tớ không."
Lục Diêu quả thực bị người này đè tới mức thở không nổi, "Angus, cậu xuống trước đi đã."
Angus nghe được tiếng thở dốc của Lục Diêu, mới nhận ra Lục Diêu không phải là các anh trai có thân thể khỏe mạnh của cậu ta, cho nên nhảy xuống khỏi người Lục Diêu, "Lục Diêu, cậu có nhớ tớ không?"
Hiển nhiên, Angus vẫn còn đang xoắn xuýt vấn đề này.
Lục Diêu cười dịu dàng: "Tất nhiên là nhớ rồi."
"Ư ~" Angus vẻ mặt đắc ý tâm nguyện đã được thực hiện, "Tớ biết người lương thiện đáng yêu, người gặp người thích, thông minh hào phóng như tớ, sao có thể không khiến người nhớ mong được chứ. Cậu nói có phải không, Lục Diêu?"
"Đúng." Lục Diêu thuận miệng nói.
"Xì ~ Chẳng chân thành chút nào." Angus quay qua, quơ quơ móng vuốt, vẻ mặt người lớn hào phóng, "Nhưng ai bảo tớ thiện lương lại hào phóng chứ, tha thứ cho cậu."
Còn chưa kịp đợi Lục Diêu mở miệng, Brian đứng bên cạnh nhìn hai người tương tác, cảm thấy bản thân còn không làm gì nữa thì sẽ thất sủng mất. Thế là cậu ta chen vào, đẩy Lục Diêu ra, đứng trước mặt Angus, chống nạnh nói: "Nè nè, cậu là ai, sao trước giờ chưa từng nghe Diêu Diêu nhắc tới cậu?"
Lúc Angus quay đầu nhìn qua, phát hiện khuôn mặt người đứng trước mình đã không còn là Lục Diêu, đổi lại một người cậu ta chưa từng gặp bao giờ. Nghe được lời nói của người này, Angus thấy cậu ta thật chướng mắt, đặc biệt cậu ta còn gọi Lục Diêu là Diêu Diêu! Gọi thân mật như vậy, cậu còn chưa từng gọi bao giờ!
"Tôi là ai?" Angus hừ một tiếng, "Tôi tất nhiên là tiếng tăm lừng lẫy..."
Lời của Angus còn chưa nói xong, Lục Diêu và anh em Brian đã cùng nhìn về phía cậu ta. Bởi vì nói thật thì, Angus vẫn còn chưa nổi danh.
Brian tất nhiên là người đầu tiên nhảy ra, "Cậu mà tiếng tăm lừng lẫy! Sao tôi không biết chứ."
Angus bất mãn vì lời nói của mình bị cắt ngang, "Cắt ngang lời của người khác là hành vi không lễ phép."
Nói xong, Angus nói tiếp: "Tôi là Chiến thần Liên Bang tiếng tăm lừng lẫy, Osiris..."
"Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha..." Lời còn chưa dứt, Brian đã chỉ vào Angus, cười đến mức không đứng thẳng lưng lên được. Cậu ta lau nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều, nói: "Ha ha, cậu cho bọn này là đồ ngu hả. Khoác lác cũng không viết nháp trước đi, còn tự xưng là Nguyên soái Osiris, tôi còn là Thân vương Isis đây nè. Cậu cho rằng bọn tôi không nhận ra tướng mạo của Nguyên soái hả."
"Tôi đã nói, cắt ngang lời của người khác là không lễ phép!" Angus bày vẻ mặt tôi đây chẳng thèm so đo với tên ngu xuẩn như cậu, "Tôi tự giới thiệu lại một lần nữa, nghe cho rõ đây!"
"Tôi xem thử cậu còn có thể khoác lác thêm được gì nữa?" Brian lạnh lùng ôm cánh tay.
"Tôi là Chiến thần Liên Bang tiếng tăm lừng lẫy, Osiris..."
Brian quả thực chịu không nổi nữa, bèn nói: "Lời nói dối vừa nãy đã bị bóc trần, cậu có thể đổi cái khác được không."
Angus không thể nhịn được nữa, gào lên: "Cậu có thể để tôi nói hết lời được không!"
"Ờ, cậu tiếp tục đi." Brian cố ý run chân, nói.
"Tôi là Chiến thần Liên Bang tiếng tăm lừng lẫy, Osiris..."
Khóe miệng Brian giật giật, hình như phí sức lực rất lớn mới không chen lời.
"Em trai!" Angus cuối cùng mới nói hết lời. Cậu ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, dáng vẻ đắc ý các cậu mau tới quỳ lạy tôi.
"Ha..." Chân Brian cũng không run nữa, nhìn Angus như đang nhìn bệnh nhân bị mắc chứng vọng tưởng, "Ha ha, ha ha ha. Cậu là em trai của Osiris?"
"Chính là kẻ bất tài tại hạ đây!" Angus nói với vẻ đắc ý, "Muốn gặp anh ba tôi, tới cầu xin tôi đi." . Truyện Trinh Thám
"Cậu là em trai của Nguyên soái Osiris, tôi chính là em trai của Thân vương Isis." Brian cười nhạo nói.
Lục Diêu đứng bên cạnh thấy đầu gối hơi đau... Y chẳng hiểu sao nằm không cũng trúng đạn hai lần.
Mà Ravey đứng bên cạnh thì lại âm u nhìn Brian, rất rõ ràng Brian sắp gặp tai ương rồi.
Nhưng Brian đang bận đấu võ mồm với Angus hiển nhiên không ý thức được điều này, toàn bộ sự chú ý của cậu ta đều dồn hết vào việc muốn đánh bại Angus.
"Xì, nhân loại ngu xuẩn." Angus giơ quang não trên cổ tay lên, nói với Brian, "Tôi sẽ để cậu thấy rõ hiện thực. Nhưng chúng ta phải cá cược."
"Cược cái gì?" Brian không chút nhượng bộ, nói.
"Nếu Osiris đúng là anh trai của tôi, cậu phải gọi tôi là ông nội ~" Angus vẻ mặt hớn hở nói.
Brian đã nhận ra có điều gì đó không đúng, cậu ta không tình nguyện cho lắm, "Không thể."
"Vậy cậu tự động nhận thua đi?" Angus không biết là cố ý hay vô tình kích động cậu ta.
"Sao có thể!" Brian cắn răng, "Cược!"
"Chỉ đợi câu này của cậu." Angus đắc ý nói. Sau đó cậu ta mở quang não bắt đầu liên hệ đối phương.
Qua chốc lát, màn hình biểu hiện được kết nối, sau đó màn hình tự động thay đổi. Trên màn ảnh xuất hiện một bóng người.
Mà Brian đang nhìn chăm chú màn hình thì cả kinh rớt cả cằm, bởi vì bóng người trên màn hình chính là Osiris!
"Có chuyện gì?" Osiris trên màn hình vẫn lạnh lùng tuấn mỹ như hình chiếu giả lập trên tinh võng.
"À, anh ba!" Vào lúc bóng dáng Osiris xuất hiện trên màn hình thì Angus đã tự động chuyển qua trạng thái fan não tàn, "Em chỉ là nhớ anh, muốn gặp anh. Á! Đừng vội tắt quang não mà, em muốn giới thiệu cho anh một người!" Hiển nhiên, Angus hiểu rất rõ Osiris, cho nên vội vàng nói thêm một câu.
Osiris tất nhiên cũng khá hiểu thằng em không đứng đắn của mình, nhưng Angus dù sao cũng là em trai của hắn, cho nên hắn không lập tức kết thúc trò chuyện.
Còn chưa chờ Lục Diêu kịp phản ứng, Angus đã túm lấy tay Lục Diêu kéo y đến bên cạnh mình. Quang não trên tay cậu ta nhắm về phía Lục Diêu, sau đó Angus nói, "Đây là anh em tốt của em, Lục Diêu! Anh thấy cậu ấy làm chị dâu ba của em thế nào?"
Nghe được câu này, cả người Brian đều rạn nứt, Ravey vẫn là vẻ mặt poker. Mà hai người trong cuộc là Osiris và Lục Diêu đều không có phản ứng gì cả.
Osiris nhìn Lục Diêu. Hắn đối với Lục Diêu có ấn tượng, dù sao thì tinh thần lực của cậu quả thực hiếm có. Hơn nữa Heller đã nói chuyện lúc Angus trở về có gặp một người tên là Lục Diêu cho hắn. Nhưng đối với Lục Diêu, hắn không có cảm giác đặc biệt gì cả, chỉ cảm thấy người này có tinh thần lực cao, nhưng thể năng lại kém đến mức không thể lên được cơ giáp, lãng phí tư chất tốt như vậy có chút đáng tiếc.
Cho nên, đây là lần đầu tiên Osiris gặp Lục Diêu.
Hắn khẽ gật đầu, xem như chào hỏi Lục Diêu, "Tôi đã nghe Heller nhắc tới cậu, cảm ơn cậu đã chăm sóc Angus."
Cảm giác của Lục Diêu có chút vi diệu. Y và Osiris được xem là đối thủ cũ, thẳng đến khi y chết thì giữa bọn họ vẫn chưa phân ra được thắng bại. Mỗi lần cùng hắn đối thoại đều là ở trên chiến trường, cho nên trò chuyện hòa bình thế này cũng là lần đầu.
"Angus là bạn của tôi, giữa bạn bè với nhau săn sóc là điều nên làm." Lục Diêu hơi cúi đầu, mi mắt cụp xuống, như là một học sinh bình thường lần đầu tiên gặp được nhân vật nổi tiếng, cảm thấy ngượng ngùng không được tự nhiên.
Vốn lúc nói chuyện, Osiris nhìn vẻ mặt ánh mắt của Lục Diêu khiến hắn có cảm giác như từng quen biết, nhưng theo động tác cúi đầu của Lục Diêu đã che đi đôi mắt, cảm giác quan thuộc vi diệu dưới đáy lòng Osiris nhanh chóng bị cắt ngang, nên hắn cũng không để ý lắm.
Osiris khẽ đật đầu với Lục Diêu, sau đó bèn cắt đứt trò chuyện.
"Nè nè, anh ba đừng vô tình vậy chứ!" Angus chưa từ bỏ ý định dùng tay chọt quang não.
"Anh ba tớ là tên mặt đơ, nhưng anh ấy giỏi văn lại giỏi võ, không gì không làm được, cho nên cậu đừng ghét bỏ anh ấy nhé." Angus vội giải thích với Lục Diêu.
Khóe miệng Lục Diêu giật giật. Y không hiểu tại sao Angus lại nhiệt tình ghép y với Osiris thành một đôi như vậy. Không nói trước đây bọn họ là quan hệ đối địch, như hiện tại giữa y và Osiris chính là bắn đại bác cũng không tới.
Lục Diêu không tiếp lời. Với tính cách của Angus, y nói càng nhiều, Angus sẽ càng ra sức hơn. Cho nên y dứt khoát ngậm miệng không cho Angus cơ hội mở miệng.
Angus thấy Lục Diêu không để ý tới mình, cậu ta định nói gì đó, nhưng khóe mắt liếc thấy Brian vẫn còn đang trong trạng thái rạn nứt, sự chú ý của cậu ta thoáng cái đã bị hấp dẫn đi. Cậu ta chọt vai Brian, "Nè, tôi nói tôi sẽ để cậu cam tâm tình nguyện gọi tôi là ông nội, mau gọi một tiếng nghe thử xem nào."
Brian hoàn hồn, nhanh chóng trốn ra sau lưng Ravey, sau đó đẩy đẩy Ravey, nhỏ giọng nói: "Anh trai thân ái, nếu gọi thằng nhóc này là ông nội, em thì không sao, nhưng em không thể liên lụy anh cũng trở thành cháu trai được. Vì anh, dù có nuốt lời, em cũng không thấy tiếc!"
Nói xong, cậu ta nhanh chóng chạy về phòng, rầm một cái khóa cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất