Chương 2: Hồ Yêu
2.
Đế Ngạo dựa vào ký ức tìm đến núi Vạn Linh.
Trước khi hắn quay về Thiên Đình, từng giấu Hàn Thanh chân nhân hôn mê ở đầm Thất Tinh bên trong một hang động.
Nơi đó vừa mới phát sinh một trận tiên ma đại chiến, sát khí chưa tán, Yêu tộc bình thường không dám tới gần, mà tất cả Ma tộc ở đây lại bị Đế Ngạo dẫn binh chém chết từng kẻ, cho dù có bị bỏ sót, cố kỵ đến gần đấy có thể còn có thiên binh tuần tra, tất nhiên cũng không dám hiện thân, xem như là một nơi ẩn thân tuyệt hảo.
Vì để ngừa vạn nhất, Đế Ngạo bố trí vài trận pháp bên ngoài sơn động, bắt đầu phòng ngự cùng che giấu hiệu quả, cũng để lại cho Hàn Thanh chân nhân một viên long châu. Long châu kia từ khi hắn sinh ra đã tồn tại trong cơ thể hắn, theo hắn không ngừng tu luyện, thực lực tăng cường, linh khí bên trong long châu cũng ngày càng dồi dào, gần như có thể chống đỡ một nửa tu vi của hắn.
Linh lực trong cơ thể Hàn Thanh chân nhân hỗn loạn, long châu này dùng để cho ông phòng thân tất nhiên là không thể tốt hơn, cho dù thật sự có gia hỏa không có mắt nào dám đến đánh trong sơn động ý định đánh người, cũng có thể chống đỡ trong chốc lát, kéo dài cho đến khi Đế Ngạo tranh thủ trở về.
Bởi vì vội vã chạy đến gặp sư phụ, Đế Ngạo không đợi vết thương trên người khép lại liền vội vàng lên đường.
Một đường này hắn vừa phải tăng tốc chạy đi, vừa phải tránh tai mắt Thiên Đình, thật sự hao phí thần lực, giờ phút này đã sắp nhìn thấy Hàn Thanh chân nhân, Đế Ngạo áp chế vui sướng trong lòng, lại lần nữa ngự Phong Niệm Quyết tăng tốc độ.
"Sư phụ, chờ con một chút..." Đế Ngạo mặc niệm.
Theo khoảng cách cửa động càng ngày càng gần, trong lòng Đế Ngạo bỗng nhiên nổi lên cảnh giác.
Vì sao xung quanh đây lại nhiều yêu khí? Như thể ai đó vừa chiến đấu ở đây...
"..." Trong lòng Đế Ngạo dấy lên bất an.
Quả nhiên, khi hắn tìm đến bên đầm nước, cách rất xa, liền nhìn thấy Hàn Thanh chân nhân đang bị một thân ảnh xa lạ kéo ra bên ngoài cửa động.
Sắc mặt Hàn Thanh chân nhân xanh tím, bụng bị người rạch ra một vết thương thật dài, máu tươi gần như nhuộm đỏ nửa người ông.
Đế Ngạo nhìn thấy sư phụ bị người làm hại thê thảm như thế, tức giận cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
Yêu quái kia đưa lưng về phía Đế Ngạo, một tay bóp cổ Hàn Thanh chân nhân, một tay khác chậm rãi nâng lên, năm ngón tay thon dài khép lại, móng tay bỗng nhiên tăng vọt, trở nên hẹp dài mà sắc bén, giống như lưỡi đao bức về phía Hàn Thanh chân nhân.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, Đế Ngạo quát lớn: "Dừng tay!" Đồng thời triệu ra vũ khí Phương Thiên Kích của bản thân, phẫn lực đánh về phía yêu quái kia.
Đáng tiếc yêu quái giảo hoạt đã sớm cảm nhận được hơi thở của Đế Ngạo, có phòng bị, lập tức không chút hoang mang mà xách theo cơ thể Hàn Thanh chân nhân lui về phía sau mấy chục thước, vừa hay tránh được công kích của Đế Ngạo.
Đế Ngạo một kích không thành, hung ác mà nhìn về phía yêu quái không biết từ đâu chui ra —— là Hồ yêu chỉ có chút đạo hạnh.
Hồ yêu kia dáng người cao gầy, gương mặt cực diễm lệ cuồng quyến (quyến rũ điên cuồng), đôi mắt phượng hơi cong, cười như không cười, khóe môi nhẹ cong, muốn nói lại thôi mà nhìn Đế Ngạo, phối hợp với sợi chỉ bạc buông xuống kia, lại có loại mỹ cảm quỷ dị nói không nên lời.
Tà mị mê người.
Quả nhiên là yêu ma.
Đế Ngạo lạnh lùng nhìn hồ yêu, không dao động.
"Ha ha." Hồ yêu thấy Đế Ngạo không trúng mị thuật của mình, ngược lại cũng không để bụng, lười biếng đánh giá Đế Ngạo như trước. Tầm mắt y tà tứ mà đảo qua thân hình Đế Ngạo, cuối cùng lại cẩn thận nhìn chằm chằm tấm mặt nạ của Đế Ngạo nửa ngày.
"..." Đôi mắt Hồ yêu híp lại, nhớ lại món vũ khí Đế Ngạo vừa mới sử dụng kia, sắc mặt bỗng biến đổi, thanh âm có chút khàn khàn, "Thì ra là ngươi..."
Đế Ngạo nhíu mày, nói: "Ngươi biết ta?"
"Ha," Hồ yêu lại cười cười, trong tiếng cười khó nén hận ý, "Đương nhiên là biết. Tứ điện hạ uy danh lan xa, trong Yêu tộc người nào mà không biết, người nào mà không hiểu. Tại hạ và điện hạ cũng mới không gặp một khoảng thời gian mà thôi, Tứ điện hạ chẳng lẽ cứ như vậy đã quên tại hạ chứ?" Nói xong câu cuối cùng, đã là nghiến răng nghiến lợi.
Đế Ngạo nhìn chằm chằm hồ yêu trong chốc lát, hắn bình sinh nhìn thấy hàng vạn yêu ma quỷ quái, làm sao có thể nhớ rõ từng người? Lập tức không muốn nghĩ nhiều nữa, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một con hồ yêu, còn không xứng để bổn điện nhớ kỹ, nếu đã biết bổn điện lợi hại, còn không mau buông người trên tay ra, nếu ngươi dám đả thương ông ấy một chút, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần!"
Hồ yêu nghe xong lời này, ánh mắt lóe lên, năm ngón tay không khỏi siết chặt, thanh âm của y âm trầm, không có ý tốt cắm tay vào trong miệng vết thương của Hàn Thanh chân nhân, thờ ơ nói: "Xem ra ma vật này rất quan trọng với Tứ điện hạ... Vậy Tứ điện hạ phải nói cẩn thận một chút cho tại hạ, là không cho phép ta đả thương hắn như vậy, hay là không được đả thương hắn như vậy?" Vừa hỏi, ngón tay Hồ yêu vừa ác ý khuấy động trong bụng Hàn Thanh chân nhân.
Hàn Thanh chân nhân tóc dài tán loạn, che khuất sườn mặt, cúi thấp đầu phát ra tiếng rên rỉ vô cùng suy yếu.
Đế Ngạo mắt thấy sư tôn bị người vũ nhục như thế, rốt cuộc nhịn không được, trừng mắt quát: "Làm càn!" Đoạt người đánh tới.
Đáng tiếc lúc trước hắn đem long châu đặt vào trong cơ thể Hàn Thanh chân nhân, vốn tương đương với việc thiếu đi một nửa linh lực, hơn nữa sau đó bị chặt đứt sừng rồng, bị thương chưa lành, lại bởi vì hao phí quá nhiều linh lực đi đường, giờ phút này cùng Hồ yêu giao thủ liền có chút mẹt mỏi.
Hồ yêu đương nhiên sẽ không bỏ qua nhược điểm của Đế Ngạo, thế công càng thêm sắc bén.
Đế Ngạo kiêng kị con tin trong tay Hồ yêu, để tránh ngộ thương Hàn Thanh chân nhân, Phương Thiên Kích rất nhiều lần mắt thấy sắp chém được Hồ yêu lại cứng rắn thu lại lực đạo.
Hồ yêu lại không thèm quan tâm, một lòng chỉ muốn giết chết Đế Ngạo, móng vuốt hồ sắc nhọn được cường hóa kia lại nhiều lần xuyên qua áo giáp trên người Đế Ngạo.
Hai người đánh từ phía Đông đầm nước sang đến phía Tây, rốt cuộc, Hồ yêu nhìn chuẩn khe hở, sử dụng Phược Long Tác không biết lấy từ đâu ra, niệm động chú ngữ, khóa Đế Ngạo ở trong trận pháp.
Đế Ngạo: "Đê tiện, sao ngươi lại có pháp khí của tiên gia!"
Hồ yêu nhẹ nhàng phủi tro bụi trên quần áo, cười đến đắc ý lại ác ý: "Đương nhiên phải có chuẩn bị, phòng khi gặp chuyện cần dùng."
Đế Ngạo nhíu mày suy tư một lát, hai tròng mắt nguy hiểm mà nheo lại: "Có tiên quân phản bội Thiên Đình?"
Hồ yêu cười nhìn hắn, không trả lời là phải cũng không trả lời là không phải.
Đế Ngạo còn muốn hỏi lại, bỗng nhiên trên mặt chợt lạnh lẽp, mặt nạ vẫn luôn mang trên mặt bị hồ yêu gỡ xuống.
Bên dưới mặt nạ là một gương mặt nam tính anh tuấn, hai hàng lông mày thon dài dày đậm, sống mũi cao thẳng, cánh môi đầy đặn, con ngươi đen nhánh như nhuốm mực, dung mạo tự có một luồng chính khí ngay thẳng.
Đúng là dáng vẻ Hồ yêu chán ghét nhất.
Hồ yêu nhìn gương mặt sửng sốt của Đế Ngạo, nhanh chóng mở miệng châm chọc nói: "Trước đây ta nghe nói Tứ điện hạ bởi vì dung mạo xấu xí, người không nhận ra, mới vẫn không dám lấy gương mặt thật thị chúng, hiện tại xem ra, ngược lại dường như có nguyên nhân khác."
Đế Ngạo lạnh lùng nói: "Cũng chỉ có Yêu tộc mới có thể đem dung mạo nông cạn xem đến quan trọng như thế."
Hồ yêu cười lạnh: "Nếu Tứ điện hạ không để bụng diện mạo của mình, ta giúp ngươi vẽ mặt thế nào?" Nói xong đầu ngón tay như lưỡi đao đã chuyển đến trước mắt Đế Ngạo, thiếu chút nữa đã đâm vào trong mắt Đế Ngạo.
Đế Ngạo khịt mũi coi thường, không chút sợ hãi.
Hồ yêu bị ánh mắt không coi ai ra gì của hắn đâm tới, nhớ tới chuyện người này đã làm với ý, hận ý trong lòng lại nổi lên.
Y vốn giữ lại Hàn Thanh chân nhân không giết là vì trả thù Đế Ngạo, chậm rãi tra tấn hắn, giờ phút này lại không muốn đợi nữa, lập tức nắm lấy Hàn Thanh chân nhân đau ngất đi sau đó bị y ném qua một bên.
Đế Ngạo cảnh giác mà nhìn hồ yêu: "Ngươi muốn làm gì?"
Hồ yêu nhìn sắc mặt khẩn trương của Đế Ngạo, trong lòng sảng khoái không ít.
Y cười đến cực kỳ yêu diễm, dịu dàng nói: "Ta nhìn ra ngươi đối với ma vật nảy tình nghĩa không giống bình thường, vốn định giữ hắn lại, chậm rãi dằn vặt hai ngươi... Nhưng mà hiện tại ta đổi ý rồi..."
Đế Ngạo cắn chặt khớp hàm, gằn từng chữ một nói: "Ngươi không được tổn thương ông ấy, bằng không ta nhất định khiến ngươi hối hận, chết không có chỗ chôn."
Hồ yêu buồn cười liếc mắt nhìn Đế Ngạo một cái, như là đang nhìn trẻ con cố tình gây sự lắc đầu bất đắc dĩ: "Trên đời này vốn không có việc có thể hối hận, ta đã làm, ngươi có thể làm gì ta?"
Đế Ngạo không nói gì, yên lặng thúc giục linh lực của mình, muốn lao ra khỏi trận pháp này, lại bị trận pháp phản phệ, càng vây càng sâu.
Hồ yêu từ từ nói: "Bảy mươi năm trước, sau khi rời khỏi núi Hiểu Tình, tại hạ liền ngày đêm nhớ nhung Tứ điện hạ. Vậy mà Tứ điện hạ hiển nhiên không nhớ rõ chúng ta vì sao gặp nhau..."
Núi Hiểu Tình?
Trong lòng Đế Ngạo hơi động, nơi này dường như thật sự đã từng đi qua.
"...Cũng không nhớ rõ ngày gặp nhau đó, điện hạ đã làm gì với ta."
Chẳng lẽ là ——
Đế Ngạo mở to mắt, nhìn về phía hồ yêu.
Hồ yêu nhắc tới chuyện cũ trong lòng, trên mặt hiện ra vẻ oán hận không chút che dấu, nói: "Nhưng ta lại quên không được —— sỉ nhục đứt đuôi, khắc cốt nhập tủy. Ta vẫn luôn nghĩ nếu có một ngày may mắn gặp lại Tứ điện hạ, tất dạy cho điện hạ cũng nếm thử nỗi nhục nhã thương tâm này, nỗi đau thấu xương này."
Dứt lời, Hồ yêu trước mặt Đế Ngạo, cánh tay mạnh mẽ đâm vào ngực Hàn Thanh chân nhân, xuyên qua.
Đế Ngạo gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hồ yêu, dường như muốn khắc một màn này vào hồn phách, miệng hắn đóng đóng mở mở, rốt cuộc nửa ngày cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hồ yêu ném thi thể Hàn Thanh chân nhân xuống, đi đến giữa pháp trận.
Đế Ngạo môi trắng bệch, đôi mắt như phủ một tầng sương mù.
"...Giết...Giết ông ấy... Ngươi giết ông ấy... A a a..."
Mắt thấy sư tôn kính trọng nhất bị sát hại ở trước mắt hắn, Đế Ngạo hận không thể đem người trước mặt này cắn nuốt, nhưng hắn không động đậy được.
Nụ cười bên môi Hồ yêu tàn nhẫn, y khom người bẻ gãy cánh tay Đế Ngạo, nói: "Năm đó ngươi dùng hai cánh tay này chặt đuôi ta, hại ta mất hết mặt mũi, chịu sỉ nhục, mất đi tu vi mấy trăm năm không nói, sau đó thiên kiếp lại suýt nữa mất mạng... Bây giờ, ngươi cũng trả lại cho ta như thế..."
...
"...Ngươi tên là gì?" Đế Ngạo vẫn bị nhốt ở trong trận như trước, thanh âm khàn khàn.
Trong tay hồ yêu nắm long châu tìm được từ trong cơ thể Hàn Thanh chân nhân, thưởng thức chơi đùa: "Tứ điện hạ không phải cảm thấy Yêu tộc nông cạn, không xứng được ghi nhố sao?"
"Tên." Gương Đế Ngạo lạnh lùng, chấp nhất nói.
Hồ yêu cười, một cước giẫm lên vai người đàn ông, nghiền mạnh ở miệng vết thương, nhìn thấy Đế Ngạo đau đến sắc mặt trắng bệch mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúc này mới cảm thấy hả giận. Y buông chân ra, cúi người, dán sát vào tai Đế Ngạo, thanh âm ngọt ngào lại tà ác giống như tình nhân thì thầm vang lên: "Tại hạ Cơ Yến Triệt. Tứ điện hạ lần này phải nhớ kỹ một chút, cho dù đến âm tào địa phủ, cũng đừng quên ta."
Đế Ngạo dựa vào ký ức tìm đến núi Vạn Linh.
Trước khi hắn quay về Thiên Đình, từng giấu Hàn Thanh chân nhân hôn mê ở đầm Thất Tinh bên trong một hang động.
Nơi đó vừa mới phát sinh một trận tiên ma đại chiến, sát khí chưa tán, Yêu tộc bình thường không dám tới gần, mà tất cả Ma tộc ở đây lại bị Đế Ngạo dẫn binh chém chết từng kẻ, cho dù có bị bỏ sót, cố kỵ đến gần đấy có thể còn có thiên binh tuần tra, tất nhiên cũng không dám hiện thân, xem như là một nơi ẩn thân tuyệt hảo.
Vì để ngừa vạn nhất, Đế Ngạo bố trí vài trận pháp bên ngoài sơn động, bắt đầu phòng ngự cùng che giấu hiệu quả, cũng để lại cho Hàn Thanh chân nhân một viên long châu. Long châu kia từ khi hắn sinh ra đã tồn tại trong cơ thể hắn, theo hắn không ngừng tu luyện, thực lực tăng cường, linh khí bên trong long châu cũng ngày càng dồi dào, gần như có thể chống đỡ một nửa tu vi của hắn.
Linh lực trong cơ thể Hàn Thanh chân nhân hỗn loạn, long châu này dùng để cho ông phòng thân tất nhiên là không thể tốt hơn, cho dù thật sự có gia hỏa không có mắt nào dám đến đánh trong sơn động ý định đánh người, cũng có thể chống đỡ trong chốc lát, kéo dài cho đến khi Đế Ngạo tranh thủ trở về.
Bởi vì vội vã chạy đến gặp sư phụ, Đế Ngạo không đợi vết thương trên người khép lại liền vội vàng lên đường.
Một đường này hắn vừa phải tăng tốc chạy đi, vừa phải tránh tai mắt Thiên Đình, thật sự hao phí thần lực, giờ phút này đã sắp nhìn thấy Hàn Thanh chân nhân, Đế Ngạo áp chế vui sướng trong lòng, lại lần nữa ngự Phong Niệm Quyết tăng tốc độ.
"Sư phụ, chờ con một chút..." Đế Ngạo mặc niệm.
Theo khoảng cách cửa động càng ngày càng gần, trong lòng Đế Ngạo bỗng nhiên nổi lên cảnh giác.
Vì sao xung quanh đây lại nhiều yêu khí? Như thể ai đó vừa chiến đấu ở đây...
"..." Trong lòng Đế Ngạo dấy lên bất an.
Quả nhiên, khi hắn tìm đến bên đầm nước, cách rất xa, liền nhìn thấy Hàn Thanh chân nhân đang bị một thân ảnh xa lạ kéo ra bên ngoài cửa động.
Sắc mặt Hàn Thanh chân nhân xanh tím, bụng bị người rạch ra một vết thương thật dài, máu tươi gần như nhuộm đỏ nửa người ông.
Đế Ngạo nhìn thấy sư phụ bị người làm hại thê thảm như thế, tức giận cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
Yêu quái kia đưa lưng về phía Đế Ngạo, một tay bóp cổ Hàn Thanh chân nhân, một tay khác chậm rãi nâng lên, năm ngón tay thon dài khép lại, móng tay bỗng nhiên tăng vọt, trở nên hẹp dài mà sắc bén, giống như lưỡi đao bức về phía Hàn Thanh chân nhân.
Thế ngàn cân treo sợi tóc, Đế Ngạo quát lớn: "Dừng tay!" Đồng thời triệu ra vũ khí Phương Thiên Kích của bản thân, phẫn lực đánh về phía yêu quái kia.
Đáng tiếc yêu quái giảo hoạt đã sớm cảm nhận được hơi thở của Đế Ngạo, có phòng bị, lập tức không chút hoang mang mà xách theo cơ thể Hàn Thanh chân nhân lui về phía sau mấy chục thước, vừa hay tránh được công kích của Đế Ngạo.
Đế Ngạo một kích không thành, hung ác mà nhìn về phía yêu quái không biết từ đâu chui ra —— là Hồ yêu chỉ có chút đạo hạnh.
Hồ yêu kia dáng người cao gầy, gương mặt cực diễm lệ cuồng quyến (quyến rũ điên cuồng), đôi mắt phượng hơi cong, cười như không cười, khóe môi nhẹ cong, muốn nói lại thôi mà nhìn Đế Ngạo, phối hợp với sợi chỉ bạc buông xuống kia, lại có loại mỹ cảm quỷ dị nói không nên lời.
Tà mị mê người.
Quả nhiên là yêu ma.
Đế Ngạo lạnh lùng nhìn hồ yêu, không dao động.
"Ha ha." Hồ yêu thấy Đế Ngạo không trúng mị thuật của mình, ngược lại cũng không để bụng, lười biếng đánh giá Đế Ngạo như trước. Tầm mắt y tà tứ mà đảo qua thân hình Đế Ngạo, cuối cùng lại cẩn thận nhìn chằm chằm tấm mặt nạ của Đế Ngạo nửa ngày.
"..." Đôi mắt Hồ yêu híp lại, nhớ lại món vũ khí Đế Ngạo vừa mới sử dụng kia, sắc mặt bỗng biến đổi, thanh âm có chút khàn khàn, "Thì ra là ngươi..."
Đế Ngạo nhíu mày, nói: "Ngươi biết ta?"
"Ha," Hồ yêu lại cười cười, trong tiếng cười khó nén hận ý, "Đương nhiên là biết. Tứ điện hạ uy danh lan xa, trong Yêu tộc người nào mà không biết, người nào mà không hiểu. Tại hạ và điện hạ cũng mới không gặp một khoảng thời gian mà thôi, Tứ điện hạ chẳng lẽ cứ như vậy đã quên tại hạ chứ?" Nói xong câu cuối cùng, đã là nghiến răng nghiến lợi.
Đế Ngạo nhìn chằm chằm hồ yêu trong chốc lát, hắn bình sinh nhìn thấy hàng vạn yêu ma quỷ quái, làm sao có thể nhớ rõ từng người? Lập tức không muốn nghĩ nhiều nữa, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một con hồ yêu, còn không xứng để bổn điện nhớ kỹ, nếu đã biết bổn điện lợi hại, còn không mau buông người trên tay ra, nếu ngươi dám đả thương ông ấy một chút, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần!"
Hồ yêu nghe xong lời này, ánh mắt lóe lên, năm ngón tay không khỏi siết chặt, thanh âm của y âm trầm, không có ý tốt cắm tay vào trong miệng vết thương của Hàn Thanh chân nhân, thờ ơ nói: "Xem ra ma vật này rất quan trọng với Tứ điện hạ... Vậy Tứ điện hạ phải nói cẩn thận một chút cho tại hạ, là không cho phép ta đả thương hắn như vậy, hay là không được đả thương hắn như vậy?" Vừa hỏi, ngón tay Hồ yêu vừa ác ý khuấy động trong bụng Hàn Thanh chân nhân.
Hàn Thanh chân nhân tóc dài tán loạn, che khuất sườn mặt, cúi thấp đầu phát ra tiếng rên rỉ vô cùng suy yếu.
Đế Ngạo mắt thấy sư tôn bị người vũ nhục như thế, rốt cuộc nhịn không được, trừng mắt quát: "Làm càn!" Đoạt người đánh tới.
Đáng tiếc lúc trước hắn đem long châu đặt vào trong cơ thể Hàn Thanh chân nhân, vốn tương đương với việc thiếu đi một nửa linh lực, hơn nữa sau đó bị chặt đứt sừng rồng, bị thương chưa lành, lại bởi vì hao phí quá nhiều linh lực đi đường, giờ phút này cùng Hồ yêu giao thủ liền có chút mẹt mỏi.
Hồ yêu đương nhiên sẽ không bỏ qua nhược điểm của Đế Ngạo, thế công càng thêm sắc bén.
Đế Ngạo kiêng kị con tin trong tay Hồ yêu, để tránh ngộ thương Hàn Thanh chân nhân, Phương Thiên Kích rất nhiều lần mắt thấy sắp chém được Hồ yêu lại cứng rắn thu lại lực đạo.
Hồ yêu lại không thèm quan tâm, một lòng chỉ muốn giết chết Đế Ngạo, móng vuốt hồ sắc nhọn được cường hóa kia lại nhiều lần xuyên qua áo giáp trên người Đế Ngạo.
Hai người đánh từ phía Đông đầm nước sang đến phía Tây, rốt cuộc, Hồ yêu nhìn chuẩn khe hở, sử dụng Phược Long Tác không biết lấy từ đâu ra, niệm động chú ngữ, khóa Đế Ngạo ở trong trận pháp.
Đế Ngạo: "Đê tiện, sao ngươi lại có pháp khí của tiên gia!"
Hồ yêu nhẹ nhàng phủi tro bụi trên quần áo, cười đến đắc ý lại ác ý: "Đương nhiên phải có chuẩn bị, phòng khi gặp chuyện cần dùng."
Đế Ngạo nhíu mày suy tư một lát, hai tròng mắt nguy hiểm mà nheo lại: "Có tiên quân phản bội Thiên Đình?"
Hồ yêu cười nhìn hắn, không trả lời là phải cũng không trả lời là không phải.
Đế Ngạo còn muốn hỏi lại, bỗng nhiên trên mặt chợt lạnh lẽp, mặt nạ vẫn luôn mang trên mặt bị hồ yêu gỡ xuống.
Bên dưới mặt nạ là một gương mặt nam tính anh tuấn, hai hàng lông mày thon dài dày đậm, sống mũi cao thẳng, cánh môi đầy đặn, con ngươi đen nhánh như nhuốm mực, dung mạo tự có một luồng chính khí ngay thẳng.
Đúng là dáng vẻ Hồ yêu chán ghét nhất.
Hồ yêu nhìn gương mặt sửng sốt của Đế Ngạo, nhanh chóng mở miệng châm chọc nói: "Trước đây ta nghe nói Tứ điện hạ bởi vì dung mạo xấu xí, người không nhận ra, mới vẫn không dám lấy gương mặt thật thị chúng, hiện tại xem ra, ngược lại dường như có nguyên nhân khác."
Đế Ngạo lạnh lùng nói: "Cũng chỉ có Yêu tộc mới có thể đem dung mạo nông cạn xem đến quan trọng như thế."
Hồ yêu cười lạnh: "Nếu Tứ điện hạ không để bụng diện mạo của mình, ta giúp ngươi vẽ mặt thế nào?" Nói xong đầu ngón tay như lưỡi đao đã chuyển đến trước mắt Đế Ngạo, thiếu chút nữa đã đâm vào trong mắt Đế Ngạo.
Đế Ngạo khịt mũi coi thường, không chút sợ hãi.
Hồ yêu bị ánh mắt không coi ai ra gì của hắn đâm tới, nhớ tới chuyện người này đã làm với ý, hận ý trong lòng lại nổi lên.
Y vốn giữ lại Hàn Thanh chân nhân không giết là vì trả thù Đế Ngạo, chậm rãi tra tấn hắn, giờ phút này lại không muốn đợi nữa, lập tức nắm lấy Hàn Thanh chân nhân đau ngất đi sau đó bị y ném qua một bên.
Đế Ngạo cảnh giác mà nhìn hồ yêu: "Ngươi muốn làm gì?"
Hồ yêu nhìn sắc mặt khẩn trương của Đế Ngạo, trong lòng sảng khoái không ít.
Y cười đến cực kỳ yêu diễm, dịu dàng nói: "Ta nhìn ra ngươi đối với ma vật nảy tình nghĩa không giống bình thường, vốn định giữ hắn lại, chậm rãi dằn vặt hai ngươi... Nhưng mà hiện tại ta đổi ý rồi..."
Đế Ngạo cắn chặt khớp hàm, gằn từng chữ một nói: "Ngươi không được tổn thương ông ấy, bằng không ta nhất định khiến ngươi hối hận, chết không có chỗ chôn."
Hồ yêu buồn cười liếc mắt nhìn Đế Ngạo một cái, như là đang nhìn trẻ con cố tình gây sự lắc đầu bất đắc dĩ: "Trên đời này vốn không có việc có thể hối hận, ta đã làm, ngươi có thể làm gì ta?"
Đế Ngạo không nói gì, yên lặng thúc giục linh lực của mình, muốn lao ra khỏi trận pháp này, lại bị trận pháp phản phệ, càng vây càng sâu.
Hồ yêu từ từ nói: "Bảy mươi năm trước, sau khi rời khỏi núi Hiểu Tình, tại hạ liền ngày đêm nhớ nhung Tứ điện hạ. Vậy mà Tứ điện hạ hiển nhiên không nhớ rõ chúng ta vì sao gặp nhau..."
Núi Hiểu Tình?
Trong lòng Đế Ngạo hơi động, nơi này dường như thật sự đã từng đi qua.
"...Cũng không nhớ rõ ngày gặp nhau đó, điện hạ đã làm gì với ta."
Chẳng lẽ là ——
Đế Ngạo mở to mắt, nhìn về phía hồ yêu.
Hồ yêu nhắc tới chuyện cũ trong lòng, trên mặt hiện ra vẻ oán hận không chút che dấu, nói: "Nhưng ta lại quên không được —— sỉ nhục đứt đuôi, khắc cốt nhập tủy. Ta vẫn luôn nghĩ nếu có một ngày may mắn gặp lại Tứ điện hạ, tất dạy cho điện hạ cũng nếm thử nỗi nhục nhã thương tâm này, nỗi đau thấu xương này."
Dứt lời, Hồ yêu trước mặt Đế Ngạo, cánh tay mạnh mẽ đâm vào ngực Hàn Thanh chân nhân, xuyên qua.
Đế Ngạo gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hồ yêu, dường như muốn khắc một màn này vào hồn phách, miệng hắn đóng đóng mở mở, rốt cuộc nửa ngày cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hồ yêu ném thi thể Hàn Thanh chân nhân xuống, đi đến giữa pháp trận.
Đế Ngạo môi trắng bệch, đôi mắt như phủ một tầng sương mù.
"...Giết...Giết ông ấy... Ngươi giết ông ấy... A a a..."
Mắt thấy sư tôn kính trọng nhất bị sát hại ở trước mắt hắn, Đế Ngạo hận không thể đem người trước mặt này cắn nuốt, nhưng hắn không động đậy được.
Nụ cười bên môi Hồ yêu tàn nhẫn, y khom người bẻ gãy cánh tay Đế Ngạo, nói: "Năm đó ngươi dùng hai cánh tay này chặt đuôi ta, hại ta mất hết mặt mũi, chịu sỉ nhục, mất đi tu vi mấy trăm năm không nói, sau đó thiên kiếp lại suýt nữa mất mạng... Bây giờ, ngươi cũng trả lại cho ta như thế..."
...
"...Ngươi tên là gì?" Đế Ngạo vẫn bị nhốt ở trong trận như trước, thanh âm khàn khàn.
Trong tay hồ yêu nắm long châu tìm được từ trong cơ thể Hàn Thanh chân nhân, thưởng thức chơi đùa: "Tứ điện hạ không phải cảm thấy Yêu tộc nông cạn, không xứng được ghi nhố sao?"
"Tên." Gương Đế Ngạo lạnh lùng, chấp nhất nói.
Hồ yêu cười, một cước giẫm lên vai người đàn ông, nghiền mạnh ở miệng vết thương, nhìn thấy Đế Ngạo đau đến sắc mặt trắng bệch mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúc này mới cảm thấy hả giận. Y buông chân ra, cúi người, dán sát vào tai Đế Ngạo, thanh âm ngọt ngào lại tà ác giống như tình nhân thì thầm vang lên: "Tại hạ Cơ Yến Triệt. Tứ điện hạ lần này phải nhớ kỹ một chút, cho dù đến âm tào địa phủ, cũng đừng quên ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất