Chương 20: Chương 102
Hỏi rõ tình huống, hai người rời khỏi Văn gia đại viện, Nguỵ Vô Tiện hỏi y: "Lam Trạm, có manh mối gì không?"
Lam Vong Cơ suy tư một hồi, lắc đầu: "Còn chưa biết". Ngừng một chút, lại hỏi hắn: "Ngươi làm thế nào biết việc này xảy ra lâu rồi?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta và Giang Trừng từ Vân Mộng tới đây là đến bến thuyền này, lúc ấy ta đã cảm thấy kỳ quái, nơi này mỹ nữ quá nhiều, thế nhưng lại không thấy mấy nam nhân, căn bản không thích hợp."
Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Tại sao không thích hợp?"
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, nói: "Nơi có nhiều mỹ nữ đương nhiên phải có nam nhân, đây là trời sinh, ngươi không hiểu".
Sau khi nghe xong, Lam Vong Cơ hơi hơi rũ mắt xuống.
Nghe thấy ven đường có cô nương dùng giọng nói Cô Tô ngọt ngào rao bán sơn trà, Nguỵ Vô Tiện có chút động tâm, đi qua hỏi: "Tỷ tỷ, sơn trà bao nhiêu tiền một cân?"
Cô nương đó thấy người ta đẹp, nụ cười cũng đẹp, nên mỉm cười nói: "Thấy ngươi tuấn tú như vậy, ngươi mua, ta tặng ngươi thêm mấy trái được không?".
"Vậy đương nhiên là tốt, tỷ tỷ đẹp người tốt bụng, ta tất nhiên sẽ mua". Dứt lời, thản nhiên vờ vịt một chút, sờ sờ lên ngực mình, nói: "Lam Trạm, ta không mang tiền".
Mới phát hiện Lam Vong Cơ đã lấy túi tiền ra từ sớm, chuẩn bị trả tiền. Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, nói: "Coi như ta mượn ngươi, sau này trả".
Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, thanh toán tiền. Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi xem y có đẹp trai không?"
"Đẹp, đẹp hơn". Cô nương đó nhìn thấy hai người bọn hắn thì mặt mày vui vẻ, sau đó nói: "Nhưng hai vị tiểu công tử quá đẹp trai, nên sớm về nghỉ ngơi một chút, đừng đi lại nhiều nha".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Vừa rồi cũng có người nói với chúng ta như vậy, tỷ tỷ có biết tại sao không?"
Cô nương bán sơn trà đó, cũng là có lòng tốt, liền nói: "Hai vị công tử chắc ở nơi khác tới, gần đây chỗ chúng ta có tà ám quậy phá, chuyên bắt nam tử đẹp, nhiều người mất tích rồi, ngươi xem trên đường này, nam tử cũng không dám ra cửa".
Nguỵ Vô Tiện tuỳ ý đáp lại mấy câu, sau đó cười tủm tỉm tạm biệt cô nương đó, sau đó liên tiếp hỏi thêm mấy người, nhưng đúng là không khác gì những lời Văn lão gia nói, xem ra sự việc đại khái là không phải bỏ trốn rồi.
Lam Vong Cơ bất động thanh sắc ở bên cạnh hắn, mỗi khi hỏi một người thì Nguỵ Vô Tiện lại phải mua vài thứ, cũng rất tự nhiên mua xong đưa cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ ngoan ngoãn trả tiền, cầm cho hắn. Nguỵ Vô Tiện hỏi chuyện người ta, y không nói gì, yên lặng chờ, lấy chân chà tới chà lui hòn sỏi ở ven đường, sau đó đá qua đá lại.
Hỏi một hơi xong, trời cũng dần tối, Nguỵ Vô Tiện hỏi y: "Lam Trạm, chúng tra trở về hay là ở trọ?"
"Ở trọ" Lam Vong Cơ nói.
Nghĩ cũng phải, sự việc chưa tiến triển gì, trở về thì mai lại phải tới, tuy rằng không xa, nhưng cũng phải mất công đi. Vậy là chọn một khách điếm thoạt nhìn cũng đẹp đẽ, hai người đi vào, bà chủ khách điếm nhìn thấy khách đến là hai thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, mặt mày hớn hở nhiệt tình tiếp đón, "Hai vị tiểu công tử, muốn mấy gian phòng vậy".
Vừa định nói hai gian, nhớ ra mình không có tiền, chờ Lam Vong Cơ lên tiếng: "Một gian".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Vì sao muốn một gian? Lam gia các ngươi đi săn đêm không cho kinh phí hay sao?". Nghĩ thôi xong rồi, chính mình bỗng nhiên đòi đi theo, có kinh phí thì cũng chỉ là cho một mình Lam Vong Cơ, phần của hắn Lam Vong Cơ làm gì có thời gian đi lấy, vừa rồi lại mua nhiều thứ như vậy, nên nói: "Một gian là được, bà chủ, cho chúng ta một gian".
Bà chủ khách điếm cười nói: "Một gian cũng đủ, giường của chúng ta đủ rộng".
Tuy không có ý gì đặc biệt, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không dám suy nghĩ sâu xa lời nói của bà chủ, hai người đi lên lầu, đến giờ cơm chiều Nguỵ Vô Tiện đi gọi món ăn, kêu hai vò rượu, Lam Vong Cơ nhìn một chút, không nói gì, Nguỵ Vô Tiện lại chọc y: "Lam Trạm, uống hai ly?"
"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu" Lam Vong Cơ điềm tĩnh trả lời.
"Nhưng ở đây không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ" Nguỵ Vô Tiện lại chậc một tiếng.
Lam Vong Cơ nhất thời không biết nói gì, nhưng vẫn không ngăn cản hắn uống. Khi ánh mắt ngó qua những trái sơn trà sáng lóng lánh trong suốt, hỏi hắn: "Ngươi thích sơn trà?"
"Ăn ngon ta đều thích". Nhớ tới lúc trước trong phòng có rổ sơn trà kia, lại cười nói: "Lúc trước Lam gia các ngươ cho sơn trà, đúng là hiểu lòng người, đồ ăn nhà các ngươi đắng, ăn xong ta ăn một chút sơn trà, nếu không thì ta chịu không nổi".
Lam Vong Cơ ăn đồ ăn của mình, lại nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, gật gật đầu.
Nói tới Nguỵ Vô Tiện liền cảm thấy hơi thèm, lột một trái lên ăn, hỏi y: "Lam Trạm, ăn một trái?"
Lam Vong Cơ nhìn nhìn, nói: "Không ăn".
Nhớ tới lần trước y cũng không ăn, cho rằng y không thích ăn, cũng không nghĩ nhiều, tự mình ăn rất vui vẻ. Sau đó ngắm Lam Vong Cơ yên lặng ăn mấy thứ rau xanh đó, biết thói quen người Lam gia này, nên Nguỵ Vô Tiện cố ý gọi cho y mấy món ăn chay, thầm nghĩ: Cũng không phải là con thỏ, thế mà lại ăn chay, sau này có cơ hội nhất định phải cho tiểu cũ kỷ này nếm thử các loại mỹ vị.
Sau khi ăn xong Lam Vong Cơ ngồi vào bàn viết thư, Nguỵ Vô Tiện mở cửa cổ ra ngồi lên bệ cửa sổ, trăng sáng lên cao, hắn vừa ngắm cảnh đường phố vừa uống rượu, nhìn thấy chỗ nào cũng đèn đuốc rực rỡ, dòng người chuyển động, mưa hoa rơi rơi dưới hai hàng cây hạnh hoa đong đưa, một chút hương thơm nồng nàn, cũng rất là thoải mái.
"Lam Trạm, phong cảnh này không tồi, viết xong đến xem?" Cảnh đẹp này, tất nhiên là muốn người ấy cùng vui chung.
Lam Vong Cơ đáp: "Được". Rồi tiếp tục viết.
Thấy y chăm chú, Nguỵ Vô Tiện hỏi y: "Viết cái gì thế?"
"Truyền tin cho huynh trưởng, báo tối nay không về".
Ý này chính là nói, tối nay Lam Vong Cơ vốn không có ý định qua đêm ở bên ngoài, Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, hỏi y: "Vậy ngươi không nói với ta nguyên nhân ra ngoài săn đêm là..."
Lông mi Lam Vong Cơ rung rung, nói: "Vốn là tới thăm dò, tối nay sẽ về".
Việc ra ngoài mấy canh giờ, Lam Vong Cơ muốn nói cho hắn nghe cũng không dám nói à, làm sao có thể ra vẻ như thế, lại còn giống như là keo sơn gắn bó không thể tách rời. Hoá ra đây là Nguỵ Vô Tiện hiểu lầm, còn một hai đòi đi theo, hèn chi lúc đi tìm Lam Hi Thần để xin đi cùng nhau, Lam Hi Thần cười rất là thân thiết. Thầm nghĩ thôi rồi thôi rồi, Nguỵ Vô Tiện là hoàn toàn không thể nào tẩy trắng trong suy nghĩ của Trạch Vu Quân.
Lúc này Lam Vong Cơ đã truyền tin xong, đi đến bên cạnh hắn, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện uống một ngụm, hất cằm ra hiệu, "Ngắm cảnh đường phố náo nhiệt này nè, chưa kể, mỹ nhân Cô Tô đúng là nhiều, nhiều cô nương như vậy, mà người nào người nấy cũng đều đẹp."
Lam Vong Cơ nhìn những oanh oanh yến yến trước mắt đó, bất động thanh sắc, tiếp tục im lặng.
Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn y, cười nói: "Nhưng mà Lam Trạm nè, ngươi điều tra vụ án này, sẽ có nguy hiểm nha, Lam nhị công tử của chúng ta đẹp như vậy, cũng khó trách Văn lão gia sẽ lo lắng nhỉ".
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi càng nguy hiểm hơn".
"Ha ha" Nguỵ Vô Tiện cười hai tiếng, nói: "Ai cũng cảm thấy ngươi đẹp hơn ta, ta có thể có nguy hiểm gì".
Lam Vong Cơ lại thản nhiên nói: "Ta không cảm thấy"
Một hồi sau, Nguỵ Vô Tiện mới nhận ra y đang nói cái gì, tiểu cũ kỷ này luôn là như vậy, nói ra một cái là lập tức làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Nhưng cũng may là hắn đã uống chút rượu, lá gan cũng to lên, duỗi tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, cong khoé miệng, hỏi y: "Vậy, Lam nhị công tử là cảm thấy ta đẹp?"
Nắm lấy tay hắn giữ chặt, đem người ấn vào bệ cửa sổ, vò rượu trong tay rơi xuống đất, may trong đó chỉ còn một ít, rượu đổ ra, tí tách.
Lam Vong Cơ nghiêng người qua, muốn hôn lại không hôn, trong hơi thở nồng nàn hương rượu ngọt lành, Nguỵ Vô Tiện mang một khuôn mặt ửng hồng, có chút hơi say, nhìn vào khiến người ta mê mẩn, Lam Vong Cơ mở miệng: "Nguỵ Anh, ta....".
"Đừng hỏi..." Nguỵ Vô Tiện ngắt lời y, mặt càng đỏ hơn.
Hỏi cũng hắn kêu người ta hỏi, không cho hỏi cũng là hắn không cho hỏi, đây không phải là làm khó người ta sao. Bốn mắt nhìn nhau, Nguỵ Vô Tiện khẽ hé mở đôi môi đỏ, chờ người tới hái, Lam Vong Cơ nói, "Nếu có thể, thì nhắm mắt lại".
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia nghe lời nhắm lại, Lam Vong Cơ nâng mặt hắn lên, hai người tựa vào bệ cửa sổ, hôn đến mãnh liệt.
Âm thanh ồn ào của người ta, âm thanh ầm ĩ trên đường phố, tất cả đều không nghe thấy nữa, bên tai chỉ có tiếng tim đập loạn xạ của hai người. Hắn đã quen với việc Lam Vong Cơ tung hoành ngang ngược trong miệng hắn, hai chiếc lưỡi quấn quýt, cọ xát lẫn nhau, đầu lưỡi liếm láp nóc họng mẫn cảm của hắn, miêu tả hình dạng bên trong khoang miệng hắn, khiến người ta trong lòng ngứa ngáy.
Đôi tay vòng lên cổ Lam Vong Cơ, rầm rì run rẩy trong lòng ngực y. Lam Vong Cơ khó khăn lắm mới buông hắn ra được, để hắn thở dốc, nhìn đôi môi đỏ tươi bị hôn đến ướt át đang hơi hơi rung động, nước bọt tràn ra khoé miệng, Lam Vong Cơ duỗi tay, lau cho hắn.
Xem ra sau một tháng tròn, Lam Vong Cơ vẫn như khi mới gặp, vẫn thanh lãnh, nhưng cái người thanh lãnh này, Nguỵ Vô Tiện biết, cũng có lúc hừng hực như vậy, đôi mắt nhạt màu trong veo kia cũng sẽ vì người mình yêu mà cực kỳ nóng bỏng.
Lam Vong Cơ xoa xoa cánh môi ngập tràn ánh nước của hắn, ánh mắt hơi hơi chớp động, Nguỵ Vô Tiện vươn chiếc lưỡi nhỏ xinh, liếm sạch những ướt át đó, nhẹ liếm đầu ngón tay trắng nõn kia, ngậm vào trong miệng khẽ mút.
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, rút ra, nhéo cằm của hắn làm hắn ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt đẹp của Lam Vong Cơ càng lúc tiến lại càng gần, Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng, "Lam nhị công tử, ta còn chưa nhắm mắt mà".
Một lòng bàn tay ấm áp chợt phủ lên mắt mình, lập tức trước mắt tối đen, chỉ cảm nhận hai đôi môi lại dán vào nhau kịch liệt.
Tiểu cũ kỷ này hư thật sự, đây cũng được coi là nhắm mắt sao?
Nhưng biết làm gì bây giờ, Lam Vong Cơ cọ xát đôi môi hắn, hấp thụ nước bọt của hắn, hết sức lưu luyến, dường như đối với y còn ngọt lành hơn rượu. Nghĩ nghĩ, thôi, cũng coi như là nhắm mắt đi.
Thế là mặc cho y liếm, cắn, đem môi mình hôn đến sưng lên tê dại, bàn tay ở eo hắn cứ xoa nắn tới lui, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện thoải mái đến mức nhũn ra trong vòng tay người ấy, phát ra tiếng ưm ưm rên rỉ, ngay cả giọng mũi cũng run rẩy.
Nguỵ Vô Tiện cảm giác càng thêm không ổn, cuối cùng Lam Vong Cơ cắn môi dưới của hắn, buông người ra. Hai người còn ôm nhau còn hơi hơi thở gấp, đôi mắt Nguỵ Vô Tiện sáng ngời ngấn nước, hỏi y, "Lam, Lam Trạm, muốn làm phải không?"
Đôi môi đỏ ướt át kia, thật là dụ người, Lam Vong Cơ cúi đầu khẽ chạm vào một chút, nói: "Không làm".
Nguỵ Vô Tiện kỳ quái: "Vậy ngươi muốn làm gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Ra ngoài, đi dạo phố".
"Ha ha ha ha ha" Nguỵ Vô Tiện vui mừng cười ha hả, người vẫn còn bám trên cổ Lam Vong Cơ, đưa tay gãi gãi cằm y, nói: "Lam nhị công tử của ta, thật đúng là một nam nhân coi trọng sự nghiệp nha."
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ liếc hắn một cái, nói: "Trừ tuý không nên đùa giỡn"
"Biết rồi biết rồi". Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, lại cười, chớp chớp mắt với y: "Tất cả đều nghe theo Lam nhị ca ca chăm chỉ... Ưm! Ưm! Ưm!"
Bóng cây hạnh hoa trên đường phố, theo gió nhẹ lay, hương thơm thổi tới, cơn mưa hoa bay vào cửa sổ, rơi trên mặt đất, không ai để ý. Lam Vong Cơ lại ấn hắn lên bệ cửa sổ, hôn cho đủ.
Lam Vong Cơ suy tư một hồi, lắc đầu: "Còn chưa biết". Ngừng một chút, lại hỏi hắn: "Ngươi làm thế nào biết việc này xảy ra lâu rồi?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta và Giang Trừng từ Vân Mộng tới đây là đến bến thuyền này, lúc ấy ta đã cảm thấy kỳ quái, nơi này mỹ nữ quá nhiều, thế nhưng lại không thấy mấy nam nhân, căn bản không thích hợp."
Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Tại sao không thích hợp?"
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, nói: "Nơi có nhiều mỹ nữ đương nhiên phải có nam nhân, đây là trời sinh, ngươi không hiểu".
Sau khi nghe xong, Lam Vong Cơ hơi hơi rũ mắt xuống.
Nghe thấy ven đường có cô nương dùng giọng nói Cô Tô ngọt ngào rao bán sơn trà, Nguỵ Vô Tiện có chút động tâm, đi qua hỏi: "Tỷ tỷ, sơn trà bao nhiêu tiền một cân?"
Cô nương đó thấy người ta đẹp, nụ cười cũng đẹp, nên mỉm cười nói: "Thấy ngươi tuấn tú như vậy, ngươi mua, ta tặng ngươi thêm mấy trái được không?".
"Vậy đương nhiên là tốt, tỷ tỷ đẹp người tốt bụng, ta tất nhiên sẽ mua". Dứt lời, thản nhiên vờ vịt một chút, sờ sờ lên ngực mình, nói: "Lam Trạm, ta không mang tiền".
Mới phát hiện Lam Vong Cơ đã lấy túi tiền ra từ sớm, chuẩn bị trả tiền. Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, nói: "Coi như ta mượn ngươi, sau này trả".
Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, thanh toán tiền. Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi xem y có đẹp trai không?"
"Đẹp, đẹp hơn". Cô nương đó nhìn thấy hai người bọn hắn thì mặt mày vui vẻ, sau đó nói: "Nhưng hai vị tiểu công tử quá đẹp trai, nên sớm về nghỉ ngơi một chút, đừng đi lại nhiều nha".
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Vừa rồi cũng có người nói với chúng ta như vậy, tỷ tỷ có biết tại sao không?"
Cô nương bán sơn trà đó, cũng là có lòng tốt, liền nói: "Hai vị công tử chắc ở nơi khác tới, gần đây chỗ chúng ta có tà ám quậy phá, chuyên bắt nam tử đẹp, nhiều người mất tích rồi, ngươi xem trên đường này, nam tử cũng không dám ra cửa".
Nguỵ Vô Tiện tuỳ ý đáp lại mấy câu, sau đó cười tủm tỉm tạm biệt cô nương đó, sau đó liên tiếp hỏi thêm mấy người, nhưng đúng là không khác gì những lời Văn lão gia nói, xem ra sự việc đại khái là không phải bỏ trốn rồi.
Lam Vong Cơ bất động thanh sắc ở bên cạnh hắn, mỗi khi hỏi một người thì Nguỵ Vô Tiện lại phải mua vài thứ, cũng rất tự nhiên mua xong đưa cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ ngoan ngoãn trả tiền, cầm cho hắn. Nguỵ Vô Tiện hỏi chuyện người ta, y không nói gì, yên lặng chờ, lấy chân chà tới chà lui hòn sỏi ở ven đường, sau đó đá qua đá lại.
Hỏi một hơi xong, trời cũng dần tối, Nguỵ Vô Tiện hỏi y: "Lam Trạm, chúng tra trở về hay là ở trọ?"
"Ở trọ" Lam Vong Cơ nói.
Nghĩ cũng phải, sự việc chưa tiến triển gì, trở về thì mai lại phải tới, tuy rằng không xa, nhưng cũng phải mất công đi. Vậy là chọn một khách điếm thoạt nhìn cũng đẹp đẽ, hai người đi vào, bà chủ khách điếm nhìn thấy khách đến là hai thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, mặt mày hớn hở nhiệt tình tiếp đón, "Hai vị tiểu công tử, muốn mấy gian phòng vậy".
Vừa định nói hai gian, nhớ ra mình không có tiền, chờ Lam Vong Cơ lên tiếng: "Một gian".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Vì sao muốn một gian? Lam gia các ngươi đi săn đêm không cho kinh phí hay sao?". Nghĩ thôi xong rồi, chính mình bỗng nhiên đòi đi theo, có kinh phí thì cũng chỉ là cho một mình Lam Vong Cơ, phần của hắn Lam Vong Cơ làm gì có thời gian đi lấy, vừa rồi lại mua nhiều thứ như vậy, nên nói: "Một gian là được, bà chủ, cho chúng ta một gian".
Bà chủ khách điếm cười nói: "Một gian cũng đủ, giường của chúng ta đủ rộng".
Tuy không có ý gì đặc biệt, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không dám suy nghĩ sâu xa lời nói của bà chủ, hai người đi lên lầu, đến giờ cơm chiều Nguỵ Vô Tiện đi gọi món ăn, kêu hai vò rượu, Lam Vong Cơ nhìn một chút, không nói gì, Nguỵ Vô Tiện lại chọc y: "Lam Trạm, uống hai ly?"
"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu" Lam Vong Cơ điềm tĩnh trả lời.
"Nhưng ở đây không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ" Nguỵ Vô Tiện lại chậc một tiếng.
Lam Vong Cơ nhất thời không biết nói gì, nhưng vẫn không ngăn cản hắn uống. Khi ánh mắt ngó qua những trái sơn trà sáng lóng lánh trong suốt, hỏi hắn: "Ngươi thích sơn trà?"
"Ăn ngon ta đều thích". Nhớ tới lúc trước trong phòng có rổ sơn trà kia, lại cười nói: "Lúc trước Lam gia các ngươ cho sơn trà, đúng là hiểu lòng người, đồ ăn nhà các ngươi đắng, ăn xong ta ăn một chút sơn trà, nếu không thì ta chịu không nổi".
Lam Vong Cơ ăn đồ ăn của mình, lại nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, gật gật đầu.
Nói tới Nguỵ Vô Tiện liền cảm thấy hơi thèm, lột một trái lên ăn, hỏi y: "Lam Trạm, ăn một trái?"
Lam Vong Cơ nhìn nhìn, nói: "Không ăn".
Nhớ tới lần trước y cũng không ăn, cho rằng y không thích ăn, cũng không nghĩ nhiều, tự mình ăn rất vui vẻ. Sau đó ngắm Lam Vong Cơ yên lặng ăn mấy thứ rau xanh đó, biết thói quen người Lam gia này, nên Nguỵ Vô Tiện cố ý gọi cho y mấy món ăn chay, thầm nghĩ: Cũng không phải là con thỏ, thế mà lại ăn chay, sau này có cơ hội nhất định phải cho tiểu cũ kỷ này nếm thử các loại mỹ vị.
Sau khi ăn xong Lam Vong Cơ ngồi vào bàn viết thư, Nguỵ Vô Tiện mở cửa cổ ra ngồi lên bệ cửa sổ, trăng sáng lên cao, hắn vừa ngắm cảnh đường phố vừa uống rượu, nhìn thấy chỗ nào cũng đèn đuốc rực rỡ, dòng người chuyển động, mưa hoa rơi rơi dưới hai hàng cây hạnh hoa đong đưa, một chút hương thơm nồng nàn, cũng rất là thoải mái.
"Lam Trạm, phong cảnh này không tồi, viết xong đến xem?" Cảnh đẹp này, tất nhiên là muốn người ấy cùng vui chung.
Lam Vong Cơ đáp: "Được". Rồi tiếp tục viết.
Thấy y chăm chú, Nguỵ Vô Tiện hỏi y: "Viết cái gì thế?"
"Truyền tin cho huynh trưởng, báo tối nay không về".
Ý này chính là nói, tối nay Lam Vong Cơ vốn không có ý định qua đêm ở bên ngoài, Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, hỏi y: "Vậy ngươi không nói với ta nguyên nhân ra ngoài săn đêm là..."
Lông mi Lam Vong Cơ rung rung, nói: "Vốn là tới thăm dò, tối nay sẽ về".
Việc ra ngoài mấy canh giờ, Lam Vong Cơ muốn nói cho hắn nghe cũng không dám nói à, làm sao có thể ra vẻ như thế, lại còn giống như là keo sơn gắn bó không thể tách rời. Hoá ra đây là Nguỵ Vô Tiện hiểu lầm, còn một hai đòi đi theo, hèn chi lúc đi tìm Lam Hi Thần để xin đi cùng nhau, Lam Hi Thần cười rất là thân thiết. Thầm nghĩ thôi rồi thôi rồi, Nguỵ Vô Tiện là hoàn toàn không thể nào tẩy trắng trong suy nghĩ của Trạch Vu Quân.
Lúc này Lam Vong Cơ đã truyền tin xong, đi đến bên cạnh hắn, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện uống một ngụm, hất cằm ra hiệu, "Ngắm cảnh đường phố náo nhiệt này nè, chưa kể, mỹ nhân Cô Tô đúng là nhiều, nhiều cô nương như vậy, mà người nào người nấy cũng đều đẹp."
Lam Vong Cơ nhìn những oanh oanh yến yến trước mắt đó, bất động thanh sắc, tiếp tục im lặng.
Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn y, cười nói: "Nhưng mà Lam Trạm nè, ngươi điều tra vụ án này, sẽ có nguy hiểm nha, Lam nhị công tử của chúng ta đẹp như vậy, cũng khó trách Văn lão gia sẽ lo lắng nhỉ".
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi càng nguy hiểm hơn".
"Ha ha" Nguỵ Vô Tiện cười hai tiếng, nói: "Ai cũng cảm thấy ngươi đẹp hơn ta, ta có thể có nguy hiểm gì".
Lam Vong Cơ lại thản nhiên nói: "Ta không cảm thấy"
Một hồi sau, Nguỵ Vô Tiện mới nhận ra y đang nói cái gì, tiểu cũ kỷ này luôn là như vậy, nói ra một cái là lập tức làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Nhưng cũng may là hắn đã uống chút rượu, lá gan cũng to lên, duỗi tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, cong khoé miệng, hỏi y: "Vậy, Lam nhị công tử là cảm thấy ta đẹp?"
Nắm lấy tay hắn giữ chặt, đem người ấn vào bệ cửa sổ, vò rượu trong tay rơi xuống đất, may trong đó chỉ còn một ít, rượu đổ ra, tí tách.
Lam Vong Cơ nghiêng người qua, muốn hôn lại không hôn, trong hơi thở nồng nàn hương rượu ngọt lành, Nguỵ Vô Tiện mang một khuôn mặt ửng hồng, có chút hơi say, nhìn vào khiến người ta mê mẩn, Lam Vong Cơ mở miệng: "Nguỵ Anh, ta....".
"Đừng hỏi..." Nguỵ Vô Tiện ngắt lời y, mặt càng đỏ hơn.
Hỏi cũng hắn kêu người ta hỏi, không cho hỏi cũng là hắn không cho hỏi, đây không phải là làm khó người ta sao. Bốn mắt nhìn nhau, Nguỵ Vô Tiện khẽ hé mở đôi môi đỏ, chờ người tới hái, Lam Vong Cơ nói, "Nếu có thể, thì nhắm mắt lại".
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia nghe lời nhắm lại, Lam Vong Cơ nâng mặt hắn lên, hai người tựa vào bệ cửa sổ, hôn đến mãnh liệt.
Âm thanh ồn ào của người ta, âm thanh ầm ĩ trên đường phố, tất cả đều không nghe thấy nữa, bên tai chỉ có tiếng tim đập loạn xạ của hai người. Hắn đã quen với việc Lam Vong Cơ tung hoành ngang ngược trong miệng hắn, hai chiếc lưỡi quấn quýt, cọ xát lẫn nhau, đầu lưỡi liếm láp nóc họng mẫn cảm của hắn, miêu tả hình dạng bên trong khoang miệng hắn, khiến người ta trong lòng ngứa ngáy.
Đôi tay vòng lên cổ Lam Vong Cơ, rầm rì run rẩy trong lòng ngực y. Lam Vong Cơ khó khăn lắm mới buông hắn ra được, để hắn thở dốc, nhìn đôi môi đỏ tươi bị hôn đến ướt át đang hơi hơi rung động, nước bọt tràn ra khoé miệng, Lam Vong Cơ duỗi tay, lau cho hắn.
Xem ra sau một tháng tròn, Lam Vong Cơ vẫn như khi mới gặp, vẫn thanh lãnh, nhưng cái người thanh lãnh này, Nguỵ Vô Tiện biết, cũng có lúc hừng hực như vậy, đôi mắt nhạt màu trong veo kia cũng sẽ vì người mình yêu mà cực kỳ nóng bỏng.
Lam Vong Cơ xoa xoa cánh môi ngập tràn ánh nước của hắn, ánh mắt hơi hơi chớp động, Nguỵ Vô Tiện vươn chiếc lưỡi nhỏ xinh, liếm sạch những ướt át đó, nhẹ liếm đầu ngón tay trắng nõn kia, ngậm vào trong miệng khẽ mút.
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, rút ra, nhéo cằm của hắn làm hắn ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt đẹp của Lam Vong Cơ càng lúc tiến lại càng gần, Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng, "Lam nhị công tử, ta còn chưa nhắm mắt mà".
Một lòng bàn tay ấm áp chợt phủ lên mắt mình, lập tức trước mắt tối đen, chỉ cảm nhận hai đôi môi lại dán vào nhau kịch liệt.
Tiểu cũ kỷ này hư thật sự, đây cũng được coi là nhắm mắt sao?
Nhưng biết làm gì bây giờ, Lam Vong Cơ cọ xát đôi môi hắn, hấp thụ nước bọt của hắn, hết sức lưu luyến, dường như đối với y còn ngọt lành hơn rượu. Nghĩ nghĩ, thôi, cũng coi như là nhắm mắt đi.
Thế là mặc cho y liếm, cắn, đem môi mình hôn đến sưng lên tê dại, bàn tay ở eo hắn cứ xoa nắn tới lui, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện thoải mái đến mức nhũn ra trong vòng tay người ấy, phát ra tiếng ưm ưm rên rỉ, ngay cả giọng mũi cũng run rẩy.
Nguỵ Vô Tiện cảm giác càng thêm không ổn, cuối cùng Lam Vong Cơ cắn môi dưới của hắn, buông người ra. Hai người còn ôm nhau còn hơi hơi thở gấp, đôi mắt Nguỵ Vô Tiện sáng ngời ngấn nước, hỏi y, "Lam, Lam Trạm, muốn làm phải không?"
Đôi môi đỏ ướt át kia, thật là dụ người, Lam Vong Cơ cúi đầu khẽ chạm vào một chút, nói: "Không làm".
Nguỵ Vô Tiện kỳ quái: "Vậy ngươi muốn làm gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Ra ngoài, đi dạo phố".
"Ha ha ha ha ha" Nguỵ Vô Tiện vui mừng cười ha hả, người vẫn còn bám trên cổ Lam Vong Cơ, đưa tay gãi gãi cằm y, nói: "Lam nhị công tử của ta, thật đúng là một nam nhân coi trọng sự nghiệp nha."
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ liếc hắn một cái, nói: "Trừ tuý không nên đùa giỡn"
"Biết rồi biết rồi". Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, lại cười, chớp chớp mắt với y: "Tất cả đều nghe theo Lam nhị ca ca chăm chỉ... Ưm! Ưm! Ưm!"
Bóng cây hạnh hoa trên đường phố, theo gió nhẹ lay, hương thơm thổi tới, cơn mưa hoa bay vào cửa sổ, rơi trên mặt đất, không ai để ý. Lam Vong Cơ lại ấn hắn lên bệ cửa sổ, hôn cho đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất