Sống Lại Kiếp Này Cầu Người Che Chở
Chương 5
Khuất Thiểm Sơn Trang
Lưng dựa núi, bao quanh là rừng trúc xanh biếc, xa xa là tiếng nước chảy róc rách trên gồ đá.
Trong sân, cây ngân hạnh thân cây vươn cao tỏa xuống bóng mát. Bên dưới kê một cái bàn trúc, lá ngân hạnh trong gió lay động, vài chiếc lá rơi xuống đất phủ xuống một mảng vàng rực.
Tiết trời đầu thu se lạnh, đứng một lúc liền làm hắn cảm thấy không thoải mái.
A Lan bên cạnh lên tiếng: "Công tử, vào trong viện thôi."
* * *
Túc Vương Phủ
Túc Hàm Ân vừa vào cửa, nô bộc canh cửa đã tiến lại, cúi thấp đầu, cung kính bẩm báo: "Vương gia, Lại bộ thượng thư - Tề đại nhân đến, đang ở chính phòng."
Bước chân thoáng thả chậm tốc độ, động tác chỉnh tay áo cũng chậm rãi. Y không đáp, chỉ hỏi: "Tùng Vận trở về chưa?"
Nô bộc đáp: "Tùng đại nhân đã trở về."
Túc Hàm Ân ừm một tiếng, sải bước đi về chính phòng.
Tề Diệu ngồi trên ghế, thấy y tới, lập tức đứng dậy, tiến tới trước mặt y, lộ ra khuôn mặt tươi cười, mười phần cung kính, hành lễ: "Tham kiến Túc vương."
Túc Hàm Ân nhìn cũng không nhìn một cái, một đường đi lại ghế.
Nụ cười trên mặt Tề Diệu không có thay đổi. Ánh mắt lại khẽ lay chuyển, lần nữa ngẩng đầu vẫn là khuôn mặt mười phần hòa nhã.
Túc Hàm Ân rót cho mình một ly trà, cười nói: "Tề đại nhân đa lễ rồi, mau ngồi."
Tề Diệu ngồi xuống.
Túc Hàm Ân lên tiếng:
"Tề đại nhân đến, ta lại không có trong phủ, hạ nhân tiếp đón tất có bất hảo. Mong Tề đại nhân đừng để trong lòng."
Tề Diệu vội đáp: "Không dám, không dám. Cả Thùy Túc đều biết Túc vương trăm công nghìn việc, Thùy Túc được như bây giờ cũng là một phần công lao của Túc Vương. Lần này mạo muội tới vương phủ, chính là vì chuyện tuyển binh lần này, thực ra cũng không phải chuyện gì lớn."
Túc Hàm Ân hơi nhíu màu, vẻ nghi hoặc, hỏi: "Hẳn là như Tề đại nhân nói, không phải là chuyện gì lớn, ta ngày ngày quả thực vì chuyện của hộ bộ mà bận rộn đến chân không chạm đất. Quả thực không nhớ được chuyện gì."
Nét cười trên mặt Tề Diệu thoáng khựng lại, cười gượng hai tiếng, lão nói: "Haha, Túc Vương quá lời rồi. Đúng là không phải chuyện lớn. Cũng do ta nóng lòng. Chiến sự nơi biên cương chưa dứt, lòng người lao đao, quân sĩ trong cung chỉ sợ lại không gánh nổi kỳ vọng. Theo Tề mỗ thấy vẫn là nên tìm ra quân lực đáng tin cậy."
Túc Hàm Ân gạt bọt trà, nói: "Tề đại nhân lo nhiều rồi. Lệnh vua phận làm quân thần sao dám làm trái, lại sao dám kháng nghị? Binh sĩ đều nói quân lệnh như núi. Tề đại nhân chẳng lẽ không cho là vậy?"
Lời này trực tiếp ném lại vấn đề về phía Tề Diệu. Nụ cười trên mặt cũng không giữ nổi, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh, lão nói: "Túc Vương nặng lời. Tề mỗ là quan thần trong triều, là thần tử của vua nào dám nghi ngờ ý vua. Đây là đại tội, có cho Tề mỗ trăm lá gan cũng không dám."
Túc Hàm Ân đưa ly trà lên nhấp một ngụm, liếc mắt nhìn lão một cái.
Y thoáng thở dài: "Tề đại nhân nghĩ đi đâu vậy chứ? Hoàng thượng ắt có sắp xếp của người. Là thần tử như chúng ta nghe theo là được rồi."
Ý tứ trong lời Túc Hàm Ân thực sự không thể không rõ ràng hơn. Dù cho Tề Diệu có muốn giả ngu, thì người thường chỉ cần động não cũng hiểu. Lời này là ý chỉ mọi chuyện hoàng thượng sớm đã lo liệu chu toàn. Đương nhiên không đến lượt lão ở đây khua môi múa mép.
Sắc mặt Tề Diệu lúc xanh lúc trắng, lắp bắp nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Túc Vương nói phải."
Lưng dựa núi, bao quanh là rừng trúc xanh biếc, xa xa là tiếng nước chảy róc rách trên gồ đá.
Trong sân, cây ngân hạnh thân cây vươn cao tỏa xuống bóng mát. Bên dưới kê một cái bàn trúc, lá ngân hạnh trong gió lay động, vài chiếc lá rơi xuống đất phủ xuống một mảng vàng rực.
Tiết trời đầu thu se lạnh, đứng một lúc liền làm hắn cảm thấy không thoải mái.
A Lan bên cạnh lên tiếng: "Công tử, vào trong viện thôi."
* * *
Túc Vương Phủ
Túc Hàm Ân vừa vào cửa, nô bộc canh cửa đã tiến lại, cúi thấp đầu, cung kính bẩm báo: "Vương gia, Lại bộ thượng thư - Tề đại nhân đến, đang ở chính phòng."
Bước chân thoáng thả chậm tốc độ, động tác chỉnh tay áo cũng chậm rãi. Y không đáp, chỉ hỏi: "Tùng Vận trở về chưa?"
Nô bộc đáp: "Tùng đại nhân đã trở về."
Túc Hàm Ân ừm một tiếng, sải bước đi về chính phòng.
Tề Diệu ngồi trên ghế, thấy y tới, lập tức đứng dậy, tiến tới trước mặt y, lộ ra khuôn mặt tươi cười, mười phần cung kính, hành lễ: "Tham kiến Túc vương."
Túc Hàm Ân nhìn cũng không nhìn một cái, một đường đi lại ghế.
Nụ cười trên mặt Tề Diệu không có thay đổi. Ánh mắt lại khẽ lay chuyển, lần nữa ngẩng đầu vẫn là khuôn mặt mười phần hòa nhã.
Túc Hàm Ân rót cho mình một ly trà, cười nói: "Tề đại nhân đa lễ rồi, mau ngồi."
Tề Diệu ngồi xuống.
Túc Hàm Ân lên tiếng:
"Tề đại nhân đến, ta lại không có trong phủ, hạ nhân tiếp đón tất có bất hảo. Mong Tề đại nhân đừng để trong lòng."
Tề Diệu vội đáp: "Không dám, không dám. Cả Thùy Túc đều biết Túc vương trăm công nghìn việc, Thùy Túc được như bây giờ cũng là một phần công lao của Túc Vương. Lần này mạo muội tới vương phủ, chính là vì chuyện tuyển binh lần này, thực ra cũng không phải chuyện gì lớn."
Túc Hàm Ân hơi nhíu màu, vẻ nghi hoặc, hỏi: "Hẳn là như Tề đại nhân nói, không phải là chuyện gì lớn, ta ngày ngày quả thực vì chuyện của hộ bộ mà bận rộn đến chân không chạm đất. Quả thực không nhớ được chuyện gì."
Nét cười trên mặt Tề Diệu thoáng khựng lại, cười gượng hai tiếng, lão nói: "Haha, Túc Vương quá lời rồi. Đúng là không phải chuyện lớn. Cũng do ta nóng lòng. Chiến sự nơi biên cương chưa dứt, lòng người lao đao, quân sĩ trong cung chỉ sợ lại không gánh nổi kỳ vọng. Theo Tề mỗ thấy vẫn là nên tìm ra quân lực đáng tin cậy."
Túc Hàm Ân gạt bọt trà, nói: "Tề đại nhân lo nhiều rồi. Lệnh vua phận làm quân thần sao dám làm trái, lại sao dám kháng nghị? Binh sĩ đều nói quân lệnh như núi. Tề đại nhân chẳng lẽ không cho là vậy?"
Lời này trực tiếp ném lại vấn đề về phía Tề Diệu. Nụ cười trên mặt cũng không giữ nổi, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh, lão nói: "Túc Vương nặng lời. Tề mỗ là quan thần trong triều, là thần tử của vua nào dám nghi ngờ ý vua. Đây là đại tội, có cho Tề mỗ trăm lá gan cũng không dám."
Túc Hàm Ân đưa ly trà lên nhấp một ngụm, liếc mắt nhìn lão một cái.
Y thoáng thở dài: "Tề đại nhân nghĩ đi đâu vậy chứ? Hoàng thượng ắt có sắp xếp của người. Là thần tử như chúng ta nghe theo là được rồi."
Ý tứ trong lời Túc Hàm Ân thực sự không thể không rõ ràng hơn. Dù cho Tề Diệu có muốn giả ngu, thì người thường chỉ cần động não cũng hiểu. Lời này là ý chỉ mọi chuyện hoàng thượng sớm đã lo liệu chu toàn. Đương nhiên không đến lượt lão ở đây khua môi múa mép.
Sắc mặt Tề Diệu lúc xanh lúc trắng, lắp bắp nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Túc Vương nói phải."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất