Chương 14: "Tổ tôn" (1)
Xe bon bon chạy, rất nhanh liền đến.
Nhìn tòa nhà quen thuộc hiện ra trước mắt, Hà Trường Thanh gần như mừng rớt nước mắt. Y làm lơ bộ dạng tiếc nuối vì còn quá nhiều chưa kể hết của Vương Vinh Hiển, lập tức cám ơn, tháo dây an toàn lưu loát xuống xe, tạm biệt.
Nhìn theo Vương Vinh Hiển lái xe rời đi, y mới siết chặt cái áo khoác khô ráo nhưng dính đầy bụi đất, kéo cơ thể càng lúc càng không khỏe của mình đi vào tòa nhà.
Lúc này Hà Trường Thanh còn không biết, trong tương lai gần, y sẽ phải bất đắc dĩ trải qua một phen kinh hồn đủ để đánh nát thế giới quan, dần dà trở thành một người nổi danh trong giới yêu thích linh dị thần quái, khiến Vương Vinh Hiển hâm mộ vô cùng.
Song, đó là trong tương lai.
Còn giờ phút này, bác sĩ Hà mỏi mệt đầu nặng chân nhẹ xuất hiện trong phòng khám với bộ dạng chật vật thê thảm, làm các trợ lý và nhân viên khác (đa số là nữ) bị dọa một phen, sau đó đồng loạt bùng nổ tình thương của mẹ (?), sốt sắng chăm sóc y.
Cứ thế, Hà Trường Thanh thay quần áo sạch sẽ vốn đặt dự phòng ở nơi làm việc, cặp nhiệt kế xác định nóng lên 38°C. Chị trợ lý một bên giúp y sấy tóc, vừa giục y dùng thuốc ăn chút cháo, uống vào một ly sữa nóng hổi. Những người khác nhìn Hà Trường Thanh dán miếng hạ sốt, khuyên nhủ y đắp chăn mỏng nằm trên chiếc giường trong phòng nghỉ chợp mắt ngủ một hồi, vì còn cách hơn một tiếng rưỡi nữa người bệnh đầu tiên mới đến.
Chờ mọi người rời đi trả lại không gian yên tĩnh, nằm trên giường, Hà Trường Thanh lim dim mắt sắp ngủ.
Trong mông lung, y không nhịn được xoa xoa chuỗi hạt trên tay, tự hỏi lúc này Phương Trạch Vi đã đến bệnh viện và làm kiểm tra xong chưa? Hi vọng tình huống của hắn không quá xấu.
Hai mắt nặng trĩu, Hà Trường Thanh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thơm ngọt.
Ở một góc khác trong thành phố, đối tượng mà bác sĩ Hà lo lắng lúc này đang bắt chéo chân ngồi chễm chệ trên ghế sô pha trong phòng bệnh VIP, vẻ mặt khó chịu nhìn một đám đồ tử đồ tôn vây quanh mình xum xoe.
Thời gian trở lại tầm hai mươi phút trước.
Khi cửa xe cứu thương đóng lại phía sau, nụ cười của Phương Trạch Vi lập tức tắt ngóm.
Mặt không cảm xúc, hắn đưa mắt nhìn Quý Lâm, không biết từ đâu móc ra tờ giấy, chỉ chỉ cây viết bác sĩ Quý giắt ở túi áo blouse, "Viết cách liên lạc ra đây."
Quý Lâm chưng hửng, ngơ ngác hỏi: "Gì? Cách liên lạc gì? Của ai?"
"Đương nhiên là cách liên lạc với Hà Trường Thanh, phu quân của ta." Phương Trạch Vi thản nhiên trả lời, nhìn Quý Lâm như muốn nói 'Có vậy mà cũng không biết? Dở hơi à?'
Nếu Hà Trường Thanh có mặt ở đây, nhất định sẽ rất giật mình vì rõ ràng y chưa từng tự giới thiệu tên cho hắn nghe, càng quan trọng hơn là y có thể khẳng định mình chưa từng gặp hay tiếp xúc với Phương Trạch Vi bao giờ. Vậy hắn làm sao mà biết được tên của y?
Đáng tiếc Quý Lâm không biết được điều này, đinh ninh rằng Hà Trường Thanh và Phương Trạch Vi trước đó đã tự giới thiệu với nhau, bởi vậy hắn nhìn thái độ khinh khỉnh của Phương Trạch Vi, thật ngứa tay muốn đấm cho một phát.
Thấy Quý Lâm không trả lời, Phương Trạch Vi nhíu mày, lắng tai như nghe gì đó, mất kiên nhẫn lên tiếng giục, "Mau lên, chính là số điện thoại, tài khoản mạng xã hội, phần mềm chat các thứ… viết hết ra đây đi."
Bị bộ dạng trịch thượng đương nhiên của Phương Trạch Vi không ngừng kích thích muốn lên tăng xông, Quý Lâm hít sâu một hơi cố nhịn xuống, lắc đầu, "Hỏi tôi? Tôi đâu có cách liên hệ với bộ trường Hà."
Nói giỡn sao? Quý Lâm và Hà Trường Thanh chỉ là biết nhau, gặp mặt được vài ba lần, nói chuyện một hai lần, từ đầu đến cuối duy trì quan hệ xã giao theo phép lịch sự, chưa hề trao đổi phương thức liên lạc, đào đâu ra mà cho Phương Trạch Vi?
"Không có?! Ngươi và phu quân không phải là bạn cùng trường hay sao?" Phương Trạch Vi hai mắt đăm đăm nhìn Quý Lâm như thể nghi ngờ hắn cố ý nói dối, quan sát một hồi, xác định hắn nói thật, liền nhíu mày mắng, "Vậy ngươi có tác dụng gì, thật vô dụng!"
Quý Lâm trong lòng nghiến răng mắng to, không phải chứ? Trước mặt Hà Trường Thanh giả vờ thanh thuần xán lạn hay cười hay nói, chờ y vừa đi liền để lộ bộ dạng khắc nghiệt hung hăng? Hóa ra tên họ Phương này còn có hai gương mặt à?
Phương Trạch Vi mất kiên nhẫn xua tay một cái, "Thôi, cũng không cần đến ngươi."
Dứt lời, tay hắn vẫy một cái, không khí trong xe đột nhiên xảy ra biến đổi kỳ dị. Quý Lâm còn đang bực mình, đột nhiên thấy "Phương Trạch Vi" ngoan ngoãn nằm xuống cáng, nghe lời cho y tá kiểm tra sơ bộ. Hắn sửng sốt một chút, trong đầu loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng rất nhanh liền bỏ qua không để bụng, chịu thương chịu khó bắt đầu công tác.
Một người trống rỗng xuất hiện từ trong không khí, làm cho không gian khiêm tốn trong xe càng thêm chật hẹp. Nếu có ai đó trong đám đông bên hồ ban nãy nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra, đây còn không phải là một trong số những Lumen đã chạy mất ban nãy sao?
Người thanh niên trạc 23-24 tuổi mặc đạo bào này vừa hiện thân, liền liếc mắt nhìn bác sĩ và y tá trong xe đang vây quanh cái cáng cứu thương trống rỗng, nói chuyện nhẹ nhàng động tác thuần thục kiểm tra như thể bên trên đang nằm một người bệnh tàng hình.
Phát hiện kia chỉ là thủ thuật chướng nhãn pháp chứ không phải bọn họ bị làm cho điên cuồng mất lý trí, gã âm thầm thở phào thu ánh mắt.
Quỳ một gối xuống trước mặt Phương Trạch Vi, gã giơ cao cái khay đựng một miếng ngọc giản thình lình xuất hiện trong tay, cúi đầu cung kính hành lễ, "Tổ sư gia. Chúc mừng người đã tỉnh giấc."
.
Nhìn tòa nhà quen thuộc hiện ra trước mắt, Hà Trường Thanh gần như mừng rớt nước mắt. Y làm lơ bộ dạng tiếc nuối vì còn quá nhiều chưa kể hết của Vương Vinh Hiển, lập tức cám ơn, tháo dây an toàn lưu loát xuống xe, tạm biệt.
Nhìn theo Vương Vinh Hiển lái xe rời đi, y mới siết chặt cái áo khoác khô ráo nhưng dính đầy bụi đất, kéo cơ thể càng lúc càng không khỏe của mình đi vào tòa nhà.
Lúc này Hà Trường Thanh còn không biết, trong tương lai gần, y sẽ phải bất đắc dĩ trải qua một phen kinh hồn đủ để đánh nát thế giới quan, dần dà trở thành một người nổi danh trong giới yêu thích linh dị thần quái, khiến Vương Vinh Hiển hâm mộ vô cùng.
Song, đó là trong tương lai.
Còn giờ phút này, bác sĩ Hà mỏi mệt đầu nặng chân nhẹ xuất hiện trong phòng khám với bộ dạng chật vật thê thảm, làm các trợ lý và nhân viên khác (đa số là nữ) bị dọa một phen, sau đó đồng loạt bùng nổ tình thương của mẹ (?), sốt sắng chăm sóc y.
Cứ thế, Hà Trường Thanh thay quần áo sạch sẽ vốn đặt dự phòng ở nơi làm việc, cặp nhiệt kế xác định nóng lên 38°C. Chị trợ lý một bên giúp y sấy tóc, vừa giục y dùng thuốc ăn chút cháo, uống vào một ly sữa nóng hổi. Những người khác nhìn Hà Trường Thanh dán miếng hạ sốt, khuyên nhủ y đắp chăn mỏng nằm trên chiếc giường trong phòng nghỉ chợp mắt ngủ một hồi, vì còn cách hơn một tiếng rưỡi nữa người bệnh đầu tiên mới đến.
Chờ mọi người rời đi trả lại không gian yên tĩnh, nằm trên giường, Hà Trường Thanh lim dim mắt sắp ngủ.
Trong mông lung, y không nhịn được xoa xoa chuỗi hạt trên tay, tự hỏi lúc này Phương Trạch Vi đã đến bệnh viện và làm kiểm tra xong chưa? Hi vọng tình huống của hắn không quá xấu.
Hai mắt nặng trĩu, Hà Trường Thanh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thơm ngọt.
Ở một góc khác trong thành phố, đối tượng mà bác sĩ Hà lo lắng lúc này đang bắt chéo chân ngồi chễm chệ trên ghế sô pha trong phòng bệnh VIP, vẻ mặt khó chịu nhìn một đám đồ tử đồ tôn vây quanh mình xum xoe.
Thời gian trở lại tầm hai mươi phút trước.
Khi cửa xe cứu thương đóng lại phía sau, nụ cười của Phương Trạch Vi lập tức tắt ngóm.
Mặt không cảm xúc, hắn đưa mắt nhìn Quý Lâm, không biết từ đâu móc ra tờ giấy, chỉ chỉ cây viết bác sĩ Quý giắt ở túi áo blouse, "Viết cách liên lạc ra đây."
Quý Lâm chưng hửng, ngơ ngác hỏi: "Gì? Cách liên lạc gì? Của ai?"
"Đương nhiên là cách liên lạc với Hà Trường Thanh, phu quân của ta." Phương Trạch Vi thản nhiên trả lời, nhìn Quý Lâm như muốn nói 'Có vậy mà cũng không biết? Dở hơi à?'
Nếu Hà Trường Thanh có mặt ở đây, nhất định sẽ rất giật mình vì rõ ràng y chưa từng tự giới thiệu tên cho hắn nghe, càng quan trọng hơn là y có thể khẳng định mình chưa từng gặp hay tiếp xúc với Phương Trạch Vi bao giờ. Vậy hắn làm sao mà biết được tên của y?
Đáng tiếc Quý Lâm không biết được điều này, đinh ninh rằng Hà Trường Thanh và Phương Trạch Vi trước đó đã tự giới thiệu với nhau, bởi vậy hắn nhìn thái độ khinh khỉnh của Phương Trạch Vi, thật ngứa tay muốn đấm cho một phát.
Thấy Quý Lâm không trả lời, Phương Trạch Vi nhíu mày, lắng tai như nghe gì đó, mất kiên nhẫn lên tiếng giục, "Mau lên, chính là số điện thoại, tài khoản mạng xã hội, phần mềm chat các thứ… viết hết ra đây đi."
Bị bộ dạng trịch thượng đương nhiên của Phương Trạch Vi không ngừng kích thích muốn lên tăng xông, Quý Lâm hít sâu một hơi cố nhịn xuống, lắc đầu, "Hỏi tôi? Tôi đâu có cách liên hệ với bộ trường Hà."
Nói giỡn sao? Quý Lâm và Hà Trường Thanh chỉ là biết nhau, gặp mặt được vài ba lần, nói chuyện một hai lần, từ đầu đến cuối duy trì quan hệ xã giao theo phép lịch sự, chưa hề trao đổi phương thức liên lạc, đào đâu ra mà cho Phương Trạch Vi?
"Không có?! Ngươi và phu quân không phải là bạn cùng trường hay sao?" Phương Trạch Vi hai mắt đăm đăm nhìn Quý Lâm như thể nghi ngờ hắn cố ý nói dối, quan sát một hồi, xác định hắn nói thật, liền nhíu mày mắng, "Vậy ngươi có tác dụng gì, thật vô dụng!"
Quý Lâm trong lòng nghiến răng mắng to, không phải chứ? Trước mặt Hà Trường Thanh giả vờ thanh thuần xán lạn hay cười hay nói, chờ y vừa đi liền để lộ bộ dạng khắc nghiệt hung hăng? Hóa ra tên họ Phương này còn có hai gương mặt à?
Phương Trạch Vi mất kiên nhẫn xua tay một cái, "Thôi, cũng không cần đến ngươi."
Dứt lời, tay hắn vẫy một cái, không khí trong xe đột nhiên xảy ra biến đổi kỳ dị. Quý Lâm còn đang bực mình, đột nhiên thấy "Phương Trạch Vi" ngoan ngoãn nằm xuống cáng, nghe lời cho y tá kiểm tra sơ bộ. Hắn sửng sốt một chút, trong đầu loáng thoáng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng rất nhanh liền bỏ qua không để bụng, chịu thương chịu khó bắt đầu công tác.
Một người trống rỗng xuất hiện từ trong không khí, làm cho không gian khiêm tốn trong xe càng thêm chật hẹp. Nếu có ai đó trong đám đông bên hồ ban nãy nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra, đây còn không phải là một trong số những Lumen đã chạy mất ban nãy sao?
Người thanh niên trạc 23-24 tuổi mặc đạo bào này vừa hiện thân, liền liếc mắt nhìn bác sĩ và y tá trong xe đang vây quanh cái cáng cứu thương trống rỗng, nói chuyện nhẹ nhàng động tác thuần thục kiểm tra như thể bên trên đang nằm một người bệnh tàng hình.
Phát hiện kia chỉ là thủ thuật chướng nhãn pháp chứ không phải bọn họ bị làm cho điên cuồng mất lý trí, gã âm thầm thở phào thu ánh mắt.
Quỳ một gối xuống trước mặt Phương Trạch Vi, gã giơ cao cái khay đựng một miếng ngọc giản thình lình xuất hiện trong tay, cúi đầu cung kính hành lễ, "Tổ sư gia. Chúc mừng người đã tỉnh giấc."
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất