Hồn Ma Lang Thang

Chương 1

Sau
Mạch Kỳ ngươi phải trả thù, ngươi nhất định phải trả thù...

Một giọng nói oán hận nhưng đầy bi thương vang lên trong khoảng không u tối, như đang cố nhắc nhở chủ nhân của cái tên Mạch Kỳ điều gì đó. Nhưng ở đây ngoài Vạn Thứ Lang ra thì còn ai tên là Mạch Kỳ nữa chứ.

- Người là ai...

Vạn Thứ Lang mơ hồ muốn nhìn rõ xem mọi thứ xung quanh xem người vừa lên tiếng đó là ai. Nhưng quái lạ, xung quanh cậu chỉ là một màu tối đen, chẳng thấy rõ được đâu là đâu.

- Người phải trả thù...nhất định phải trả thù...

Giọng nói ấy vẫn cứ lặp đi, lặp lại căn dặn người có tên Mạch Kỳ phải trả thù chứ chẳng để ý tới câu hỏi của Vạn Thứ Lang. Nhưng dần dần giọng nói ấy cũng nhỏ lại rồi mất hút chẳng còn nghe thấy gì nữa.

- Này...khoan đã...

Thứ Lang muốn níu kéo giọng nói đó lại để hỏi rõ hơn nhưng đến cả chủ nhân của nó cậu còn chẳng biết rõ là ai thì níu kéo bằng cách gì chứ.

- Cậu hai...cậu hai...

Lại một giọng nói nữa vang lên, nhưng lần này thì nó không còn tạo cho Vạn Thứ Lang cảm giác đau lòng nữa mà là một cảm giác hoang mang. Cái giọng này quen lắm, hình như ngày nào cậu cũng được nghe.

- Là giọng của Thiên Đông...

Chưa kịp định hình lại xem chuyện gì đang xảy ra thì bất chợt phía sau Vạn Thứ Lang phá ra một luồng sánh vô cùng chói mắt, thắp sáng cả một khoảng đen tối từ nãy giờ. Vạn Thứ Lang vẫn chưa rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì bổng có một lực hút vô cùng lớn hút cậu vào trong luồng sáng ấy như muốn nuốt chửng cậu vậy, mặc cho Vạn Thứ Lang có giẫy giụa thế nào...

[...]

- Cậu hai, cậu hai...cậu tỉnh lại đi, em là Thiên Đông nè cậu

- Thiên Đông...

Vạn Thứ Lang bừng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn thằng hầu đã theo em từ nhỏ mà chẳng hiểu chuyện gì. Hình như em vừa gặp ác mộng, một cơn ác mộng vừa đáng sợ, vừa khó hiểu.

- Cậu gặp ác mộng ạ? Lúc nãy em vào gọi cậu dậy thì thấy mặt cậu trắng bệch nên em sợ lắm.



Thiên Đông run rẩy nói, nắm chặt lấy tay của chủ nhân mình mà vẫn chưa hết sợ. Cậu hai Vạn Thứ Lang tốt lắm, nó đã theo cậu từ hồi còn nhỏ rồi nên nếu cậu có chuyện gì chắc nó sống không nổi mất.

- Cậu không sao, mà hôm nay trời còn chưa sáng em kêu cậu dậy sớm làm cái chi?

Vạn Thứ Lang cười nhẹ một cái xoa đầu Thiên Đông như đang trấn an thằng bé, rồi lại khó hiểu hỏi. Thường thì khi trời sáng thằng bé nó mới gọi em dậy, sao hôm nay gọi sớm hơn mọi khi vậy?

- Cậu quên hôm nay là ngày đại hôn của cậu rồi ạ, em phải vào gọi cậu dậy sớm để còn chuẩn bị nữa.

À ném xíu nữa lại quên, hôm nay là ngày đại hỷ của em và cậu ba Tự Kiên con ông bá hộ làng bên mà. Nhưng Vạn Thứ Lang quên cũng chẳng sai, vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng đáng sợ thì sao kịp nhớ được gì.

- Cậu hai, cậu không khỏe sao? Có cần em báo cho cậu cả biết không?

- Không cần đâu, ban nãy cậu gặp ác mộng nên khi tỉnh dậy còn chút dư âm thôi. Chút lại khỏe mà.

- Vậy cậu nghỉ ngơi chút đi nhé, em đi lấy nước ấm cho cậu lau mặt.

Nói rồi Thiên Đông nhanh chóng chạy đi, để lại Vạn Thứ Lang một mình trong phòng. Mau thật, mới đó mà em đã tới tuổi cặp kê rồi, nhưng lạ ở chỗ là Vạn Thứ Lang chẳng có chút ấn tượng gì với quá khứ của mình cả.

Tên của em là Vạn Thứ Lang, Tá Dã Vạn Thứ Lang. Là cậu hai của nhà Tá Dã, nhà em có một truyền thống lâu đời làm nghề thầy pháp, rất nổi tiếng trong thôn lúc bấy giờ. Anh trai Vạn Thứ Lang bảo do năm 15 tuổi em vô tình té sông nên lúc tỉnh dậy bị mất đi một phần ký ức. Thứ Lang hiểu chuyện nên anh mình bảo sao thì em nghe vậy, nhưng trong lòng em vẫn thấy có gì đó không đúng cho lắm.

- Cậu ơi để em giúp cậu lau mặt rồi thay đồ nhé.

Trong khi Vạn Thứ Lang vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, thì từ lúc nào Thiên Đông đã chuẩn bị xong nước ấm và y phục mang vào cho em rồi.

Lúc này bị tiếng kêu của Thiên Đông kéo về thực tại, Vạn Thứ Lang mới bừng tỉnh mà thoát khỏi đống suy nghĩ vừa rồi, ngơ ngác nhìn Thiên Đông.

- Cậu lại bị làm sao nữa rồi, cậu có tâm sự sao?

Thấy cậu hai mình từ lúc tỉnh dậy tới giờ cứ ngơ ngơ, ngác ngác chẳng tập trung gì hết, Thiên Đông còn sợ chủ nhân mình không khỏe trong người thì lo vô cùng, vội vàng hỏi han.

- Cậu không sao, chắc do sắp phải rời xa gia đình nên cậu có hơi buồn thôi.

- Cậu đừng lo nhé, cậu còn có em. Thiên Đông sẽ luôn bên cạnh cậu

Đúng nhỉ, dù thế nào khi xa đình, anh trai Chân Nhất Lang của em cũng không an tâm để Vạn Thứ Lang một mình, vì nên đã cử Thiên Đông theo phù tá cho em.



Vạn Thứ Lang và Thiên Đông đã ở chung với nhau từ khi cả hai còn bé xíu, vì thế nên trong gia đình ngoài anh trai ra thì Thiên Đông là người hiểu Thứ Lang nhất. Giờ phải xa gia đình, có nó đi chung em cũng đỡ tủi thân hơn phần nào rồi.

[...]

Lúc Vạn Thứ Lang thức dậy là trời vẫn còn chưa sáng, loay hoay một lúc để chuẩn bị thì trời cũng đã sáng rồi. Thật may là nhờ có Thiên Đông giúp nên mọi thứ của Vạn Thứ Lang điều tươm tất, đâu vào đó hết.

- Cậu hai, hôm nay cậu thật đẹp. Em dám chắc câu ba Tự Kiên mà thấy kiểu gì cũng chết mê với cậu luôn.

Thiên Đông phấn khích nói, vừa giúp Thứ Lang trang điểm và mặc y phục tân hôn xong, nó lại liền giúp em làm tóc. Chủ nhân của nó ngày thường đã đẹp rồi, giờ lại càng đẹp hơn nữa kìa.

Tuy Thiên Đông là con trai, nhỏ hơn Thứ Lang 1-2 tuổi, nhưng lại khéo tay vô cùng. Bảo sao anh trai Nhất Lang của em lại trọng dụng, để Thiên Đông theo hầu Thứ Lang như thế.

- Em đừng nói quá thế chứ. Nhưng mà bộ đồ này nhiều lớp quá, có chút khó đi chuyển

Nhìn ngắm mình trong gương, Thứ Lang cảm thấy hài lòng vô cùng. Nhưng nhìn tới bộ hỷ phục cồng kềnh này em lại có chút bất mãn. Nó làm Thứ Lang cảm thấy hơi khó chịu.

- Cậu yên tâm, em sẽ luôn bên cậu trong suốt thời gian nghi lễ được diễn ra ạ.

Nghe Thiên Đông nói vậy, Thứ Lang cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào. Mấy tháng trước, Nhất Lang đưa em trai mình sang tỉnh bên để dịp coi mắt hôn phu của thằng bé sẵn tính luôn chuyện cưới hỏi.

Hôn phu của Thứ Lang là cậu ba Long Cung Tự Kiên hay gọi khác là cậu ba Long Kiên. Nghe đâu cả 2 có hôn ước từ bé rồi. Phận út trong nhà nên anh cả đặt đâu thì em ngồi đó, nhưng thật buồn là Thứ Lang chẳng có chút ấn tượng gì với cậu ba Long Kiên cả.

Mà cũng lạ, từ lúc bước chân vào cái nhà đó, cả người Thứ Lang nổi lên một cảm giác rất lạ. Đỉnh điểm là khi em nhìn ra ngoài sân nhà sau thì trong đầu Thứ Lang lại hiện lên một hình ảnh vô cùng đáng sợ, em thấy trong nhà kho có thi thể của một cậu trai trẻ đang thất cổ. Nhưng lúc dụi mắt nhìn lại thì Thứ Lang chẳng còn thấy hình ảnh đó nữa.

Cũng kể từ sau hôm đó về nhà, đêm nào em cũng nằm mơ thấy ác mộng, một giọng nói quen thuộc mà Thứ Lang chẳng nhớ là ai, lúc nào cũng giục giã mách em hãy trả thù, giọng nói ấy không gọi em là Thứ Lang mà gọi em là Mạch Kỳ. Thật khó hiểu.

- Cậu ở đây đợi em chút nhé, em ra gọi cậu cả vào. Cậu nhớ là từ đây cho đến khi giờ lành đến, đàn trai qua cậu không được ra khỏi phòng đấy.

Thiên Đông thu dọn lại đống đồ bừa bộn trên bàn, vừa thu dọn, vừa nhắc nhở Thứ Lang đủ thứ chuyện, em nghe thì cũng gật gật đầu coi như đã hiểu, không nói thêm lời nào. Cho đến khi Thiên Đông chuẩn bị rời đi thì Thứ Lang mới ngập ngừng mà kéo áo nó lại.

- Cậu cần thêm gì nữa ạ?

- Thiên Đông...cậu...cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau