Chương 12
Bởi vì không muốn sáng sớm má cả vào kiểm tra mà thấy vợ chồng mỗi người ngủ một nơi, nên khi trời vẫn còn chưa sáng Long Kiên đã quay trở về phòng nằm cạnh Thứ Lang rồi.
Mà cũng lạ, Thứ Lang ngủ gì say quá không biết, đến nổi Long Kiên nằm cạnh ôm Thứ Lang để đánh lừa má cả mà em vẫn chưa tỉnh, vẫn nằm im bất động đó. Tới khi tiếng gà gáy Thứ Lang mới có dấu hiệu tỉnh dậy.
Cứ như khi ngủ hồn của Thứ Lang rời khỏi xác vậy, có gọi cấp mấy cũng chẳng tỉnh. Lúc đầu khi thấy em không cử động gì, Long Kiên cũng có chút hoảng, thử ôm em chặt hơn chút nữa nhưng Thứ Lang vẫn không động đậy gì. Hoảng quá nên Long Kiên đã chạm sát hơn vào cơ thể của Thứ Lang xem coi nhiệt độ em thế nào, hơi thở lẫn nhịp tim nữa. Tất cả đều bình thường, thế sao Thứ Lang không dậy?
- Hưm...Long Kiên sao anh ở đây?
Thứ Lang mơ màng ngồi dậy nhìn Long Kiên đang nằm cạnh mình, dụi dụi mắt hỏi mà chẳng thèm chú ý đến y phục trên người mình đang xộc xệch.
- Chút nữa má cả vào kiểm tra, nếu tôi không ở đây cậu sẽ ăn nói thế nào với má.
Lúc này Long Kiên mới kịp hoàn hồn lại mà trả lời. Ban nãy còn tưởng em bị gì nên hắn lo lắm, đột nhiên Thứ Lang cử động làm Long Kiên mới giật hết cả hồn mà nằm xuống, giả vờ như chưa từng động vào cậu. Chứ để Thứ Lang biết hắn vừa chạm vào xác thịt của cậu có nước Thứ Lang rủa Long Kiên chết mất.
- Anh ở đây nguyên đêm hả?
- À ừ...
Tuy hồn đã về lại xác, nhưng trong lòng Long Kiên vẫn còn chút dư âm của sự hoảng loạn vừa rồi vì thế nên khi Thứ Lang hỏi anh cũng chỉ buộc miệng trả lời rồi gật đầu thôi chứ em hỏi gì hắn có nghe rõ đâu.
Lúc này sau khi nhận được câu trả lời từ Long Kiên rằng đêm qua thật sự hắn đã trở về phòng cùng em thì Thứ Lang mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra người đứng cạnh giường em đêm qua mà Thứ Lang cảm nhận được là Long Kiên, làm em sợ chết đi được.
" Cốc...cốc..."
- Hai đứa dậy chưa? Má vào được chứ?
Đang mãi mê đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa và giọng của má cả. không chỉ riêng Thứ Lang mà cả Long Kiên cũng rối hết cả lên không biết tiếp theo nên làm gì.
Khăn lụa dính máu đã có, nhưng không đáng tin cho lắm bởi vì đêm qua cả hai có làm gì nhau đâu, ngoài cái khăn đó ra thì không có chỗ nào để lại vết tích sau một đêm mây mưa cả. Chuyện này má cả là người có kinh nghiệm nhìn vào là sẽ phát hiện ngay.
- Làm gì bây giờ?
Thứ Lang hoảng loạn không biết tiếp theo nên làm thế nào, vội hỏi Long Kiên. Bởi vì suy nghĩ trong đầu em lúc này cũng giống hắn má, đều sợ má cả phát hiện.
- Cởi áo ra đi.
- Chi?
- Nói nhiều quá làm đi
Không để Thứ Lang kịp phản ứng, Long Kiên đã nhanh tay kéo áo em ra rồi, xong ấn Thứ Lang nằm lại xuống giường, sẵn tay đắp chăn lên cho em luôn.
- Nhắm mắt giả bộ ngủ đi.
À Thứ Lang hiểu rồi, chỉ cần em giả vờ mệt mỏi nằm ở đây không ra chào hỏi má thì má cả sẽ chẳng thấy được em, có như thế má mới không nhìn ra cả hai đang giả vờ. Giờ chỉ cần Thứ Lang nằm im ở đây thôi, còn lại Long Kiên sẽ giải quyết.
Sau khi lo cho Thứ Lang xong, Long Kiên mới khoác tạm áo vào rồi đi tới bàn cầm lấy chiếc khăn lụa đã dính máu ra. Quay lại nhìn Thứ Lang thêm lần coi ổn chưa xong hắn mới dám bước ra mở cửa cho má cả.
- Con dậy rồi má, mà vợ con có lẽ còn mệt nên vẫn chưa dậy. Mong má cả không để bụng.
Tuy mang vẻ nghiêm túc, nhưng Long Kiên vẫn rất lễ phép khi nói chuyện với má cả, xong dùng hai tay đưa chiếc khăn lụa đã thấm máu cho má xem.
- Ừ, bao giờ nó dậy bây mang đồ vào cho nó ăn. Nó mệt vậy ra gió không tốt đâu.
Long Kiên có chút kinh ngạc khi hôm nay má cả lại dễ tính đến thế, nhớ hồi mấy năm trước cô Nhật Hướng về làm dâu, sáng mệt không thể bước xuống giường má cả đi kiểm tra không thấy cô ra chào hỏi má thì rất khó chịu mà đã rầy la đủ đường. Chợt nhớ ra hôm qua trong lúc ăn cơm má cũng rất ưu tiên cho Thứ Lang.
Long Kiên thật muốn biết người vợ này của hắn có bản lĩnh thế nào mà có thể khiến cho má cả, người nghiêm khắc nhất nhà cưng chiều đến thế. Đúng là không thể nhìn mặt mà bất hình dong nha.
- Dạ con biết rồi má.
Long Kiên gật gật đầu coi như đã nghe lời má, đợi khi má cả đi rồi thì anh mới đóng cửa lại mà đi vào trong.
- Má đi rồi hả?
Lúc này khi không còn nghe thấy gì nữa ngoài tiếng đóng cửa, Thứ Lang mới vội tung tấm chăn ra, ngồi bật dậy nhìn Long Kiên mà quên rằng thân trên của em ban nãy đã bị hắn lột sạch áo rồi, toàn bộ da thịt cứ thế mà hiện ra trước mắt Long Kiên.
- Chú ý giữ mình.
Tất nhiên khi Thứ Lang lật chăn ra, toàn bộ cơ của em đã bị Long Kiên thấy rồi, vẻ mặt của hắn chẳng thay đổi gì nhiều, cũng chẳng có ánh đỏ nào luôn. Long Kiên nhắc nhở Thứ Lang như thế là cũng coi như tôn trọng em đi.
- Anh ngại gì? Tôi và anh đều là nam nhân.
Thứ Lang vẫn chẳng mảy may quan tâm tới Long Kiên cho lắm, lúc này em mới với tay kéo chiếc áo ban nãy bị Long Kiên vạch xuống lên, bình thản nói.
- Thế cậu có biết cơ thể của người vợ và người chồng khác nhau điểm nào không...
Mà cũng lạ, Thứ Lang ngủ gì say quá không biết, đến nổi Long Kiên nằm cạnh ôm Thứ Lang để đánh lừa má cả mà em vẫn chưa tỉnh, vẫn nằm im bất động đó. Tới khi tiếng gà gáy Thứ Lang mới có dấu hiệu tỉnh dậy.
Cứ như khi ngủ hồn của Thứ Lang rời khỏi xác vậy, có gọi cấp mấy cũng chẳng tỉnh. Lúc đầu khi thấy em không cử động gì, Long Kiên cũng có chút hoảng, thử ôm em chặt hơn chút nữa nhưng Thứ Lang vẫn không động đậy gì. Hoảng quá nên Long Kiên đã chạm sát hơn vào cơ thể của Thứ Lang xem coi nhiệt độ em thế nào, hơi thở lẫn nhịp tim nữa. Tất cả đều bình thường, thế sao Thứ Lang không dậy?
- Hưm...Long Kiên sao anh ở đây?
Thứ Lang mơ màng ngồi dậy nhìn Long Kiên đang nằm cạnh mình, dụi dụi mắt hỏi mà chẳng thèm chú ý đến y phục trên người mình đang xộc xệch.
- Chút nữa má cả vào kiểm tra, nếu tôi không ở đây cậu sẽ ăn nói thế nào với má.
Lúc này Long Kiên mới kịp hoàn hồn lại mà trả lời. Ban nãy còn tưởng em bị gì nên hắn lo lắm, đột nhiên Thứ Lang cử động làm Long Kiên mới giật hết cả hồn mà nằm xuống, giả vờ như chưa từng động vào cậu. Chứ để Thứ Lang biết hắn vừa chạm vào xác thịt của cậu có nước Thứ Lang rủa Long Kiên chết mất.
- Anh ở đây nguyên đêm hả?
- À ừ...
Tuy hồn đã về lại xác, nhưng trong lòng Long Kiên vẫn còn chút dư âm của sự hoảng loạn vừa rồi vì thế nên khi Thứ Lang hỏi anh cũng chỉ buộc miệng trả lời rồi gật đầu thôi chứ em hỏi gì hắn có nghe rõ đâu.
Lúc này sau khi nhận được câu trả lời từ Long Kiên rằng đêm qua thật sự hắn đã trở về phòng cùng em thì Thứ Lang mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra người đứng cạnh giường em đêm qua mà Thứ Lang cảm nhận được là Long Kiên, làm em sợ chết đi được.
" Cốc...cốc..."
- Hai đứa dậy chưa? Má vào được chứ?
Đang mãi mê đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa và giọng của má cả. không chỉ riêng Thứ Lang mà cả Long Kiên cũng rối hết cả lên không biết tiếp theo nên làm gì.
Khăn lụa dính máu đã có, nhưng không đáng tin cho lắm bởi vì đêm qua cả hai có làm gì nhau đâu, ngoài cái khăn đó ra thì không có chỗ nào để lại vết tích sau một đêm mây mưa cả. Chuyện này má cả là người có kinh nghiệm nhìn vào là sẽ phát hiện ngay.
- Làm gì bây giờ?
Thứ Lang hoảng loạn không biết tiếp theo nên làm thế nào, vội hỏi Long Kiên. Bởi vì suy nghĩ trong đầu em lúc này cũng giống hắn má, đều sợ má cả phát hiện.
- Cởi áo ra đi.
- Chi?
- Nói nhiều quá làm đi
Không để Thứ Lang kịp phản ứng, Long Kiên đã nhanh tay kéo áo em ra rồi, xong ấn Thứ Lang nằm lại xuống giường, sẵn tay đắp chăn lên cho em luôn.
- Nhắm mắt giả bộ ngủ đi.
À Thứ Lang hiểu rồi, chỉ cần em giả vờ mệt mỏi nằm ở đây không ra chào hỏi má thì má cả sẽ chẳng thấy được em, có như thế má mới không nhìn ra cả hai đang giả vờ. Giờ chỉ cần Thứ Lang nằm im ở đây thôi, còn lại Long Kiên sẽ giải quyết.
Sau khi lo cho Thứ Lang xong, Long Kiên mới khoác tạm áo vào rồi đi tới bàn cầm lấy chiếc khăn lụa đã dính máu ra. Quay lại nhìn Thứ Lang thêm lần coi ổn chưa xong hắn mới dám bước ra mở cửa cho má cả.
- Con dậy rồi má, mà vợ con có lẽ còn mệt nên vẫn chưa dậy. Mong má cả không để bụng.
Tuy mang vẻ nghiêm túc, nhưng Long Kiên vẫn rất lễ phép khi nói chuyện với má cả, xong dùng hai tay đưa chiếc khăn lụa đã thấm máu cho má xem.
- Ừ, bao giờ nó dậy bây mang đồ vào cho nó ăn. Nó mệt vậy ra gió không tốt đâu.
Long Kiên có chút kinh ngạc khi hôm nay má cả lại dễ tính đến thế, nhớ hồi mấy năm trước cô Nhật Hướng về làm dâu, sáng mệt không thể bước xuống giường má cả đi kiểm tra không thấy cô ra chào hỏi má thì rất khó chịu mà đã rầy la đủ đường. Chợt nhớ ra hôm qua trong lúc ăn cơm má cũng rất ưu tiên cho Thứ Lang.
Long Kiên thật muốn biết người vợ này của hắn có bản lĩnh thế nào mà có thể khiến cho má cả, người nghiêm khắc nhất nhà cưng chiều đến thế. Đúng là không thể nhìn mặt mà bất hình dong nha.
- Dạ con biết rồi má.
Long Kiên gật gật đầu coi như đã nghe lời má, đợi khi má cả đi rồi thì anh mới đóng cửa lại mà đi vào trong.
- Má đi rồi hả?
Lúc này khi không còn nghe thấy gì nữa ngoài tiếng đóng cửa, Thứ Lang mới vội tung tấm chăn ra, ngồi bật dậy nhìn Long Kiên mà quên rằng thân trên của em ban nãy đã bị hắn lột sạch áo rồi, toàn bộ da thịt cứ thế mà hiện ra trước mắt Long Kiên.
- Chú ý giữ mình.
Tất nhiên khi Thứ Lang lật chăn ra, toàn bộ cơ của em đã bị Long Kiên thấy rồi, vẻ mặt của hắn chẳng thay đổi gì nhiều, cũng chẳng có ánh đỏ nào luôn. Long Kiên nhắc nhở Thứ Lang như thế là cũng coi như tôn trọng em đi.
- Anh ngại gì? Tôi và anh đều là nam nhân.
Thứ Lang vẫn chẳng mảy may quan tâm tới Long Kiên cho lắm, lúc này em mới với tay kéo chiếc áo ban nãy bị Long Kiên vạch xuống lên, bình thản nói.
- Thế cậu có biết cơ thể của người vợ và người chồng khác nhau điểm nào không...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất