Chương 6
- Tối nay, tôi muốn về nhà.
Anh đề nghị, Khang Phong nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của anh thì chẳng đành lòng từ chối.
- Sức khỏe của em rất yếu.. anh đưa em về.
Anh nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn mà mủi lòng, cuối cùng cũng là đồng ý. Anh suốt năm nay nhập viện chưa được về nhà, dù gì cũng vẫn còn mẹ anh, anh muốn về với bà một chút.
Hắn đưa anh đến cổng chung cư, anh vội vàng cảm ơn rối rít rồi chạy vào nhà.
- Này, em không muốn tôi qua chơi nhà sao? - Hắn cười, đôi mắt long lanh như cún.
Anh suy nghĩ một lát, vẫn là nên cự tuyệt hắn:
- Khi nào có dịp.. giờ tôi muốn ở với mẹ một chút.
Hắn nhíu mày, dường như có chút ủy khuất nhưng hắn hiểu tâm trạng anh, xa nhà lâu rồi tự nhiên sẽ muốn ở lâu thêm chút:
- Vậy sáng mai tôi tới đón em..
Anh gật gù, đưa tay vuốt tóc mình:
- Làm phiền bác sĩ rồi. Bác sĩ về cẩn thận.
Hắn đột nhiên mở cửa xe, ôm lấy cái dáng vẻ mỏng manh kia. Hắn siết chặt lấy cơ thể ấy, rồi thở nhẹ bên tai anh:
- Đừng gọi anh là bác sĩ.. gọi tên anh.
Anh bất ngờ, nghe tiếng hắn thì thào bên tai, bất giác cảm thấy cả người râm ran chút dư vị của tình yêu.
- Phong.. thả em ra..
Anh lí nhí gọi hắn, hình như hắn đã thỏa mãn, buông anh ra.
- Tốt.. cứ thế phát huy.
Anh nhìn quanh, không có ai cả rồi cốc đầu hắn:
- Đáng ghét.
Anh chạy vội vào nhà, mặc hắn đứng ngoài. Tuyết đã rơi rồi, khung cảnh thật tráng lệ.
Không biết là do tuyết rơi hay là do tâm tình tốt mà mặt hắn đỏ hết cả lên, ánh mắt dịu dàng nhìn theo bóng người kia. Hắn đột nhiên cười lớn, lấy tay xoa nhẹ đầu mình nhưng rồi đột nhiên, dòng nước mắt cứ chảy ra. Hắn chẳng biết bản thân mình làm sao nữa, chỉ có cảm giác sắp phải rời xa, nghĩ đến đây hắn cố gắng ngăn bản thân không được suy nghĩ nữa. Chẳng bao giờ hắn có cảm giác này, kể cả khi hắn bị đuổi ra khỏi nhà, kể cả khi nhìn thấy bố anh ngoại tình anh cũng chẳng đau lòng đến thế.
- Anh bị sao thế này? Thịnh Tư..
* * *
Anh vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng mẹ đang nói chuyện điện thoại, nghe giọng mẹ, anh thật cảm thấy có lỗi.
- Thịnh Tư đi công tác gần cả năm rồi, thỉnh thoảng cũng gọi về cho mợ. Thằng bé chắc rất bận.
Anh đứng ngoài cửa một lúc, đúng là vẫn không nên vào. Không chần chừ nữa, anh quay người rời đi. Tuyết đã phủ trắng rồi, một mình anh lang thang trên đường.
Chẳng nhẽ mẹ anh không có chút nghi ngờ nào sao, mẹ tin anh đến vậy giờ mà về nhà chẳng phải sẽ không thể đi nữa. Anh sợ rằng phải đứng trước mặt mẹ để bà phải chứng kiến đứa con trai bé bỏng rời xa mình. Bà đã khổ nhiều rồi, là một người phụ nữ yếu đuối mà phải chứng kiến từng người đàn ông rời đi, trong lòng bà cảm xúc thế nào anh không hiểu được.
Chẳng phải đến một lúc nào đó, mình cũng phải đi sao?
Anh thầm nghĩ, lòng đầy suy tư không biết phải làm thế nào mới hợp tình.
- Alo, Phong.. tôi đang ở ngoài..
Anh chẳng biết đi đâu, lại chẳng biết làm gì. Anh không dám quay lại nhà lại sợ rằng phải cô đơn trong đêm tối tĩnh mịch nên đành gọi cho hắn.
- Em đứng yên đấy, đừng đi đâu cả..
Hắn nói, giọng gấp gáp vô cùng.
Anh ngoan ngoãn đứng chờ hắn dưới cột đèn trong khuôn viên chung cư, anh nghiêng đầu nhìn hướng tuyết rơi, cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Chiếc áo khoác dày cũng không bảo vệ anh khỏi cái lạnh cắt da cắt thịt ấy. Cả cơ thể khẽ run lên từng cơn, đầu anh nặng trĩu, hơi thở cũng không còn ấm nóng nữa mà đã lạnh lẽo dần như màn tuyết trắng xóa phủ kín con đường kia.
Hắn phi như bay đến chung cư, vừa tới nơi, hắn đã thấy anh ngồi trên bang ghế đá. Hắn nhìn rõ sự mệt mỏi, thất vọng của anh nhưng lại chẳng thể giúp anh gánh chịu được căn bệnh tàn ác này.
Hắn mở cửa xe, đương cởi chiếc áo khoác của mình và choàng lên cho anh:
- Đi thôi, về nhà..
Anh bất ngờ một chút rồi nhẹ rúc vào lòng hắn. Bởi anh biết bây giờ, ngoài hắn ra anh chẳng thể tin ai được nữa, cũng chẳng có ai chịu tình nguyện ôm trọn một bộ xương gầy trơ, lạnh lẽo và cũng chẳng còn ai chịu ở bên cạnh một người bệnh sắp chết như anh.
Càng nghĩ càng cảm thấy tệ, tâm trạng anh trĩu xuống, tùy ý khóc một chút trong lòng hắn.
- Không sao.. cứ khóc đi, tâm trạng mới tốt hơn được.
Hắn nói, giọng trầm ấm thật dễ chịu. Anh nằm trong lòng hắn một chút, ngoan ngoãn nghe theo hắn mà khóc thút thít như trẻ nhỏ, màn tuyết càng dày đặc, lòng hắn cũng càng phiền muộn. Nhìn một người con trai mới lớn mạnh mẽ như vậy, giờ mới thấy anh khóc một chút chẳng phải hắn cũng thấy được mặt khác trong anh sao. Nhưng để một người vốn kiên cường không sợ sự giày xéo nào phải khóc, thì ắt hẳn là một chuyện khó nói, một nỗi đau khó mà có văn thơ nào tả cho hết.
Anh đề nghị, Khang Phong nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của anh thì chẳng đành lòng từ chối.
- Sức khỏe của em rất yếu.. anh đưa em về.
Anh nhìn dáng vẻ lo lắng của hắn mà mủi lòng, cuối cùng cũng là đồng ý. Anh suốt năm nay nhập viện chưa được về nhà, dù gì cũng vẫn còn mẹ anh, anh muốn về với bà một chút.
Hắn đưa anh đến cổng chung cư, anh vội vàng cảm ơn rối rít rồi chạy vào nhà.
- Này, em không muốn tôi qua chơi nhà sao? - Hắn cười, đôi mắt long lanh như cún.
Anh suy nghĩ một lát, vẫn là nên cự tuyệt hắn:
- Khi nào có dịp.. giờ tôi muốn ở với mẹ một chút.
Hắn nhíu mày, dường như có chút ủy khuất nhưng hắn hiểu tâm trạng anh, xa nhà lâu rồi tự nhiên sẽ muốn ở lâu thêm chút:
- Vậy sáng mai tôi tới đón em..
Anh gật gù, đưa tay vuốt tóc mình:
- Làm phiền bác sĩ rồi. Bác sĩ về cẩn thận.
Hắn đột nhiên mở cửa xe, ôm lấy cái dáng vẻ mỏng manh kia. Hắn siết chặt lấy cơ thể ấy, rồi thở nhẹ bên tai anh:
- Đừng gọi anh là bác sĩ.. gọi tên anh.
Anh bất ngờ, nghe tiếng hắn thì thào bên tai, bất giác cảm thấy cả người râm ran chút dư vị của tình yêu.
- Phong.. thả em ra..
Anh lí nhí gọi hắn, hình như hắn đã thỏa mãn, buông anh ra.
- Tốt.. cứ thế phát huy.
Anh nhìn quanh, không có ai cả rồi cốc đầu hắn:
- Đáng ghét.
Anh chạy vội vào nhà, mặc hắn đứng ngoài. Tuyết đã rơi rồi, khung cảnh thật tráng lệ.
Không biết là do tuyết rơi hay là do tâm tình tốt mà mặt hắn đỏ hết cả lên, ánh mắt dịu dàng nhìn theo bóng người kia. Hắn đột nhiên cười lớn, lấy tay xoa nhẹ đầu mình nhưng rồi đột nhiên, dòng nước mắt cứ chảy ra. Hắn chẳng biết bản thân mình làm sao nữa, chỉ có cảm giác sắp phải rời xa, nghĩ đến đây hắn cố gắng ngăn bản thân không được suy nghĩ nữa. Chẳng bao giờ hắn có cảm giác này, kể cả khi hắn bị đuổi ra khỏi nhà, kể cả khi nhìn thấy bố anh ngoại tình anh cũng chẳng đau lòng đến thế.
- Anh bị sao thế này? Thịnh Tư..
* * *
Anh vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng mẹ đang nói chuyện điện thoại, nghe giọng mẹ, anh thật cảm thấy có lỗi.
- Thịnh Tư đi công tác gần cả năm rồi, thỉnh thoảng cũng gọi về cho mợ. Thằng bé chắc rất bận.
Anh đứng ngoài cửa một lúc, đúng là vẫn không nên vào. Không chần chừ nữa, anh quay người rời đi. Tuyết đã phủ trắng rồi, một mình anh lang thang trên đường.
Chẳng nhẽ mẹ anh không có chút nghi ngờ nào sao, mẹ tin anh đến vậy giờ mà về nhà chẳng phải sẽ không thể đi nữa. Anh sợ rằng phải đứng trước mặt mẹ để bà phải chứng kiến đứa con trai bé bỏng rời xa mình. Bà đã khổ nhiều rồi, là một người phụ nữ yếu đuối mà phải chứng kiến từng người đàn ông rời đi, trong lòng bà cảm xúc thế nào anh không hiểu được.
Chẳng phải đến một lúc nào đó, mình cũng phải đi sao?
Anh thầm nghĩ, lòng đầy suy tư không biết phải làm thế nào mới hợp tình.
- Alo, Phong.. tôi đang ở ngoài..
Anh chẳng biết đi đâu, lại chẳng biết làm gì. Anh không dám quay lại nhà lại sợ rằng phải cô đơn trong đêm tối tĩnh mịch nên đành gọi cho hắn.
- Em đứng yên đấy, đừng đi đâu cả..
Hắn nói, giọng gấp gáp vô cùng.
Anh ngoan ngoãn đứng chờ hắn dưới cột đèn trong khuôn viên chung cư, anh nghiêng đầu nhìn hướng tuyết rơi, cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Chiếc áo khoác dày cũng không bảo vệ anh khỏi cái lạnh cắt da cắt thịt ấy. Cả cơ thể khẽ run lên từng cơn, đầu anh nặng trĩu, hơi thở cũng không còn ấm nóng nữa mà đã lạnh lẽo dần như màn tuyết trắng xóa phủ kín con đường kia.
Hắn phi như bay đến chung cư, vừa tới nơi, hắn đã thấy anh ngồi trên bang ghế đá. Hắn nhìn rõ sự mệt mỏi, thất vọng của anh nhưng lại chẳng thể giúp anh gánh chịu được căn bệnh tàn ác này.
Hắn mở cửa xe, đương cởi chiếc áo khoác của mình và choàng lên cho anh:
- Đi thôi, về nhà..
Anh bất ngờ một chút rồi nhẹ rúc vào lòng hắn. Bởi anh biết bây giờ, ngoài hắn ra anh chẳng thể tin ai được nữa, cũng chẳng có ai chịu tình nguyện ôm trọn một bộ xương gầy trơ, lạnh lẽo và cũng chẳng còn ai chịu ở bên cạnh một người bệnh sắp chết như anh.
Càng nghĩ càng cảm thấy tệ, tâm trạng anh trĩu xuống, tùy ý khóc một chút trong lòng hắn.
- Không sao.. cứ khóc đi, tâm trạng mới tốt hơn được.
Hắn nói, giọng trầm ấm thật dễ chịu. Anh nằm trong lòng hắn một chút, ngoan ngoãn nghe theo hắn mà khóc thút thít như trẻ nhỏ, màn tuyết càng dày đặc, lòng hắn cũng càng phiền muộn. Nhìn một người con trai mới lớn mạnh mẽ như vậy, giờ mới thấy anh khóc một chút chẳng phải hắn cũng thấy được mặt khác trong anh sao. Nhưng để một người vốn kiên cường không sợ sự giày xéo nào phải khóc, thì ắt hẳn là một chuyện khó nói, một nỗi đau khó mà có văn thơ nào tả cho hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất