Mùa Đông Năm Ấy

Chương 27

Trước Sau
Hắn vẫn thực hiện ca phâu thuật, sau khi đưa tủy vào, viện trưởng đầy hắn sang bên cạnh rồi nói:

- Ra ngoài, ta sẽ làm nốt phần còn lại.

Hắn bị đẩy sang một bên nhưng hình như chân hắn đã cứng đờ, cả người như một pho tượng đứng yên tại chỗ. Lúc này hắn nhìn thấy nụ cười tươi rói của anh, hắn nhìn thấy dáng vẻ gầy gò đang nằm dài trên ghế sô pha. Hắn nhìn thấy một mùa xuân mà không có anh, một mùa xuân đầy màu sắc ấy lại trở thành đơn sắc trong mắt hắn. Những hàng nước mắt ấy chẳng thể rơi nữa, hắn tự trách chính mình, rồi lại đau khổ trong mớ cảm xúc vặn vẹo.

Hắn và anh từng nói về một căn nhà nhỏ trên đảo, có núi có biển có bầu trời xanh trong vắt.

- Lúc ấy, chắc chắn em sẽ mua một chiếc ghế dài để có thể nằm trên biển.

Anh nói, vẻ mặt vô cùng hớn hở.

- Được, lúc ấy chúng ta cùng mua.

Hắn chấp thuận chiều ý, anh lại vui vẻ rúc vào chăn nói tiếp:

- Chỉ sau ngày mai thôi, chúng ta sẽ mua nhà được chứ?

Hắn gật đầu, gõ nhẹ vào trán anh:

- Nhưng mà em làm gì có tiền? Tôi sẽ mua cho em, chúng ta cùng sống chung.

Anh nhìn hắn hồi lâu gật gù:

- Được, nếu vậy em sẽ làm việc nhà để trả nợ.

Câu chuyện kết thúc bằng tiếng cười khúc khích của anh, hắn thì ân cần ôm lấy cơ thể gầy gò ấy:

- Sauk hi phẫu thuật xong, phải đưa em đi ăn để tẩm bổ, rồi phải vỗ béo cho em, đưa em đi về nhà, đưa em đi mua quần áo mới, đưa em..



Từ từ hắn cũng nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Bây giờ hắn đột nhiên nhớ ra, hắn đã hứa sẽ đưa anh đi nhiều nơi, hứa sẽ cứu sống anh. Nhanh như cắt, hắn mở máy hồi tim trực tiếp đưa anh từ cõi chết trở về.

- Bíp bíp.

Hắn nhìn viện trưởng rồi nhìn mọi người. Bác sĩ gây mê hò reo:

- Nhịp tim trở lại ổn đinh, huyết áp ổn định.

Hắn thở nhẹ một hơi, rồi khâu lại vết thương để các bác sĩ khác chuyển anh ra ngoài.

Sau hơn ba tiếng phẫu thuật, anh được chuyển vào phòng hồi sức. Hắn đi ra ngoài nhìn thấy mẹ và Tiểu Đào thì ngã nhào xuống đất, chân tay run rẩy còn đầu óc thì trống rỗng. Hắn chẳng còn sức để cười để khóc để làm gì nữa cả. Hắn ngất lịm đi trong tiếng nói của mẹ, trong tiếng hỏi han của Tiểu Đào và trong tiếp khen ngợi của viện trưởng.

Sau khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trên giường bệnh truyền nước muối. Bản thân hắn đã tự ngược đãi chính mình bấy lâu nay, tuy giờ có chút thoải mái khi hoàn thành ca phẫu thuật nhưng nhanh chóng cảm giác ấy được thay thế bằng cảm giác khó chịu đến đau lòng.

Hắn giựt phăng ống tiêm ghim vào cố tay, máu rỉ ra từng chút một nhưng hắn không đau đớn hay gì cả, khoác vội chiếc áo khoảng mỏng trên ghế, hắn khập khiễng từng bước như tên say rượu đến phòng hồi sức. Hắn thấy mẹ hắn đứng ở ngoài, Tiểu Đào cắn móng tay lo lắng, sắc mặt hắn có chút trầm tư. Thấy hắn bước tới, Tiểu Đào đứng phắt dậy, đỡ lấy hắn:

- Sao anh chạy đến đây?

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt mệt mỏi đến vô cùng, đôi môi khô nứt nẻ rặn từng chữ một:

- Tiểu Thịnh.. có.. sao?

Tiểu Đào nhìn qua mẹ rồi lại nhìn hắn, ánh mắt đượm buồn. Hắn đứng không vững nữa, cả cơ thể đổ rầm xuống băng ghế. Mẹ hắn sụt sịt nhìn đứa con trai thân tàn ma dại trước mắt, bà đau lòng đến mức chẳng thế nói thêm gì.

- Tại sao? Tại.. sao?



Hắn nói trong tiếng nức nở, một lần nữa nước mắt cứ rơi lã chã ướt một mảng, hắn gục đầu xuống còn tay thì che kín đầu:

- Tiểu Thịnh..

Đến lúc này, bác sĩ bước từ trong ra, vỗ vai hắn:

- Không sao đâu, cậu ấy đã qua cơn nguy kịch. Bây giờ chỉ cần chờ cậu ấy tỉnh lại.

Hắn ngước lên nhìn bác sĩ, gật đầu:

- Cảm ơn bác sĩ, cảm.. ơn..

Bác sĩ ấy vỗ vai anh rồi cười:

- Bác sĩ làm rất tốt mà, ca phẫu thuật rất thành công chỉ đợi cậu ấy tỉnh dậy là anh sẽ trở thành bác sĩ phẫu thuật chính thức đó nha.

Sau đó vị bác sĩ ấy quay người bỏ đi, hắn chỉ nghe loáng thoáng thấy người ấy khen ngợi mình bởi hắn đang bận tâm về anh, đầu óc hắn ngập tràn bóng mình của một Thịnh Tư yếu đuối. Hắn thò tay lấy trong túi quần điện thoại của mình, vừa mở lên đã là tấm hình anh lúc ngủ, nét mặt vô cùng xinh đẹp. Hắn nhẹ nhàng đặt lên nền điện thoại một nụ hôn nhẹ, tay vuốt ve tấm hình ấy nhưng đang mường tượng anh ở trước mặt.

Mẹ anh cũng ngừng lại, bà ôm lấy anh rồi nói:

- Con yên tâm, sẽ không sao mà vậy nên.. đừng ngược đãi bản thân nữa.. ăn chút gì đó đi..

Anh cũng níu lấy vòng tay mẹ, gục đầu lên vai bà:

- Được, mẹ mua cho con.. con sẽ chờ ở đây..

Mẹ hắn đứng dậy kéo theo Tiểu Đào cùng đi ra ngoài. Hắn nhẹ nhàng mở chiếc cửa sắt của phòng bệnh, lặng lẽ bước vào trong. Thịnh Tư lúc này đang nằm giữa một đống máy móc, những chiếc máy nối vào mũi rồi cổ tay anh, nhìn thật xót xa. Hắn nhìn anh đang ngủ, quỳ xuống bên giường hôn lên bàn tay anh:

- Em yên tâm, anh sẽ chờ.. bao lâu anh cũng chờ.. chỉ cần em tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau